Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Ngươi Cứ Tạm Xem Như Nịnh Nọt Đi

Thôn phụ dừng một chút, nói: "Ngày ấy ta thấy ngươi trừng trị mấy tên ác bá, thay hài tử nhà ta bị bắt nạt trút giận."

Dứt lời bà không quay đầu lại mà đi xa.

Trong thôn mấy tên lưu manh ỷ mạnh hiếp yếu, bắt nạt kẻ yếu, trong thôn mấy đứa nhỏ nhìn thấy trốn cũng trốn không kịp. Không ít người đã bị bọn họ khó dễ.

Thì ra là thế, khó trách ngày đó bà lại đứng ở xa đó nhìn.

Vệ Khanh như không có việc gì nhấc chân, hướng nhà Lâm bà tử mà trở về.

Mấy ngày nay Lâm bà tử cùng Lâm Thúy Thúy đều yên tĩnh, không chủ động làm khó nàng, ngược lại thấy nàng liền trốn xa đi.

Hóa ra là có chủ ý này à.

Cho rằng đã dàn xếp ổn thỏa, cho rằng sau khi bán nàng đi sẽ vạn sự đại cát?

Chưa nói đến nàng không biết rõ tình hình cũng sẽ không tùy ý để mình bị bán đi, hiện tại nàng hiểu rõ tình hình rồi, còn ngồi chờ chết hay sao?

Trong đêm, Vệ Khanh ngồi ở trước cửa dưới mái hiên thoa tay.

Nàng cảm giác tay mình thô ráp nên đã tìm chút thảo dược đắp lên. Liên tiếp mấy ngày, hai tay thô ráp dường như đã rực rỡ hẳn lên, dần dần mềm mại hơn.

Lâm Thúy Thúy thấy thế cũng rất thèm thuồng. Không chỉ da tay nàng bị thô, trên mặt làn da cũng thô, nếu có thể biến thành mềm mại như vậy thì tốt biết bao.

Vệ Khanh lau đi lớp bùn trên tay, lộ ra cánh tay trắng nõn óng ánh.

Nàng nhìn thoáng qua Lâm Thúy Thúy, nói: "Còn thừa lại chút, ngươi có muốn thử hay không?"

Lâm Thúy Thúy dĩ nhiên muốn thử, không thể chờ đợi được mà mạnh bạo giựt lấy bình thuốc, chiếm thành của mình.

Vệ Khanh nói: "Cái này không chỉ có tác dụng với tay, da mặt cũng là rất hữu dụng."

Lâm Thúy Thúy đắp một lần mặt, quả thật thấy hiệu quả rất nhiều.

Vệ Khanh vô cùng hào phóng, mỗi một lần đảo dược bùn đều cho nàng dùng. Làn da của nàng nhìn một vòng đã bóng loáng không ít.

Lâm Thúy Thúy đắc ý lại chán ghét nhìn thoáng qua Vệ Khanh, giống như "khỏi vết thương liền quên đi đau", nói: "Hừ, coi như ngươi có tác dụng. Nếu ngươi sớm biết nịnh nọt ta như vậy thì sao phải khổ như trước chứ? Nếu ngươi không nghe lời, cẩn thận mẹ ta sẽ bán ngươi đi!"

Vệ Khanh hiếm khi cười ôn hòa, tùy ý mà khuấy động ngón tay của mình, nói: "Ngươi tạm thời cứ cho rằng đây là nịnh nọt đi." Nói xong nàng nhìn Lâm Thúy Thúy: "Trên tóc mà cài thêm hai chiếc trâm hoa thì đúng là người đẹp nhất trong thôn rồi."

Lâm Thúy Thúy trong nội tâm vui rạo rực, tuy rằng nàng cực kỳ chán ghét Vệ Khanh, nhưng lời Vệ Khanh nói làm cho nàng rất cao hứng.

Nàng nghĩ thầm, ngày mai, bất luận thế nào cũng phải làm hai chiếc trâm hoa cài lên tóc.

Mấy bà mối chuyên đi mua người, đem những đầy tớ mua được bán cho những gia đình giàu có, hoặc là thanh lâu hồng quán.

Trời còn chưa sáng liền có một bà mối đi xe vào trong thôn.

Thấy trên đường đi vào trong thôn, gặp được một người ngăn cản đường đi của bà.

Bà mối dẫn theo hai người to lớn đi xuống, thấy người chặn đường lại là một nha đầu yếu đưới, lập tức hướng theo mấy người nháy mắt ra dấu.

Thấy sắc trời sớm, trên con đường này không có những người khác, nếu đem nha đầu kia bắt đi, không phải là chiếm được tiện nghi sao?

Vệ Khanh ngồi tại ven đường một hồi, hai người kia còn chưa kịp động thủ, nàng thần sắc bình tĩnh mà nhìn bà mối nói: "Bà chính là người đến nhà Lâm bà tử thu thập người?"

Bà mối cảm thấy kinh ngạc, bà đưa cho Lâm bà tử tiền đặt cọc, hôm nay đi thu người, nha đầu kia nếu như biết rõ chắc phải là người quen của Lâm bà tử.

Xem ra chưa xuống tay được.

Bà mối đáp: "Đúng, ngươi là ai?"

Vệ Khanh nói: "Lâm bà tử có nói với bà là định bán đi ai không?"

Bà mối nói: "Con ranh này, dám đến nơi này ngăn đường của ta, không sợ ta trói lại đem đi bán sao?"

Vệ Khanh ngồi ở ven đường, trên mặt một tia bối rối đều không có, lại nói: "Theo ta được biết, Lâm bà tử chỉ có một nữ nhi, ngoài ra còn nuôi nhờ một nữ cô nhi."

Nàng nghiêng đầu nhìn bà mối, lại nói: "Lâm bà tử khả năng không lớn sẽ bán đi nữ nhi ruột thịt của mình, vậy chỉ có thể bán đi đứa trẻ mồ côi kia. Nhưng nữ cô nhi kia không phải không có người thân, người thân nàng còn sống. Nếu ngày nào đó tìm đến cửa, e là sẽ không dễ giải thích."

Khi giao dịch bà mối không hề biết những điều này. Lâm bà tử nói với bà là có hai nữ nhi, hiện tại nuôi không nổi, quyết định muốn bán một đứa.

Bà tử lạnh giọng hỏi: "Ngươi là ai?"

Vệ Khanh khom gối giẫm xuống mặt đường, chậm rãi đứng lên, phủi phủi góc áo, nói: "Thật khéo, ta chính là nữ cô nhi kia."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top