Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Ngươi Xấu Doạ Chết Ta Rồi

Lời này vừa nói ra, xung quanh bỗng yên tĩnh, chỉ còn vài tiếng dế kêu trong bụi cỏ.

Sắc trời hơi xanh, ánh trăng nhô lên cao có chút nhạt. Phía đông phía chân trời dường như có ánh sáng sáng sắp xé trời mà ra.

Đúng lúc, trong thôn phía sau Vệ Khanh có tiếng gà gáy đánh vỡ sự yên lặng, to rõ mà cao vút. Gần gần xa xa gà trống cũng bắt đầu gáy lên từng đợt.

Bà mối híp đôi mắt cay độc, cầm theo đèn lồng tới chiếu về phía mặt Vệ Khanh.

Lúc này bà mới cẩn thận đánh giá Vệ Khanh.

Giao dịch mà, nếu món hàng tự dâng đến tận cửa, bà mối đương nhiên sẽ phải xem xem chất lượng thế nào, có đáng giá với món tiền kia hay không.

Vệ Khanh cũng không lui về phía sau, tùy ý để bà mối dò xét.

Kết quả, bà mối vô cùng thất vọng.

Bởi vì Vệ Khanh không chỉ gầy yếu, sắc mặt còn rất đen, làn da của nàng thoạt nhìn rất thô ráp, trên mặt còn chi chít những đống mụn rậm rạp chằng chịt, nhìn gần dường như còn có gì đó chảy ra.

Bà mối rất tức giận, phun một tiếng oán hận nói: "Lâm bà tử dám dùng loại hàng như ngươi đổi trắng thay đen! Bà ta còn có mặt mũi khoe khoang, nâng ngươi lên tận trời sao! Hừ!"

Hiện tại chưa nói đến nửa khoản tiền còn lại chưa thanh toán, ngay cả chỗ tiền cọc kia bà mối cũng cảm thấy đáng tiếc.

Bà tử lập tức lườm Vệ Khanh, cay nghiệt nói: "Gương mặt này không có gì đáng nhìn, thân thể cũng không có sức lực, mua về có tác dụng gì? Nhà nào thèm mua loại nha đầu tồi tệ như ngươi? Đừng nói đến bán vào thanh lâu, e là vừa bước chân vào cửa đã bị người ta quét ra ngoài!"

Vệ Khanh gật đầu, hiểu rõ nói: "Đó chính là nguyên nhân Lâm bà tử muốn bán ta đi."

Bà mối không trì hoãn thêm nữa mà quay người lên xe, bà phải tìm Lâm bà tử tính sổ!

Vệ Khanh tránh gọn vào lề đường, bỗng nhiên nói thêm: "Bà mối đến thu người, sau đó lại bán cho các nhà khác, đơn giản là để lấy được chút lãi. Hiện tại có một cách tốt hơn, không chỉ có thể lấy lại được tiền cọc mà còn có thể kiếm được lợi nhuận gấp bội, bà có muốn hay không?"

Bà mối ngồi trên xe, híp mắt nhìn Vệ Khanh, nói: "Cách gì?"

Vệ Khanh cười cười, nói: "Nữ nhi của Lâm bà tử, nếu trang điểm một chút cũng khá tốt. Nhưng phải xem xem Lâm bà tử có chịu bán hay không."

Bà mối không nhịn được mà nhìn kĩ Vệ Khanh, tâm tư bất định, sau đó để người kia cưỡi xe qua mặt nàng.

Tiểu nha đầu này, xấu thì xấu thật, nhưng tâm tư vô cùng sâu, không thể xem thường.

Vệ Khanh đứng nguyên tại chỗ, nghiêng người nhìn chiếc xe chậm rãi hướng cửa thôn chạy tới, ánh mắt nguội lạnh như nước.

Sau đó Vệ Khanh chọn một con đường nhỏ yên tĩnh bên ruộng bước đi.

Nàng đặt tay lên gáy, hoạt động cổ một chút, lại giang rộng hai cánh tay, hít sâu vài cái, thở dài nói: "Không khí buổi sớm thật trong lành."

Trên bụi cỏ ven đường dính từng giọt sương mai, Vệ Khanh đi qua, thấm ướt quần áo giày.

Nàng chạy bộ quanh một vòng, sau đó đi đến nhà tranh kia.

Thời điểm này người trong thôn còn chưa đi ra ngoài, bên ngoài một bóng người cũng không có.

Người kia đang ở trong nhà tranh nhắm mắt dưỡng thần, nghe được động tĩnh cũng không có phản ứng, khi Vệ Khanh bước vào cửa mới mở mắt, liếc nhìn nàng một cái, giọng điệu kinh ngạc nói: "Mặt ngươi dọa chết ta rồi."

Vệ Khanh: "..."

Khi đi đến bên cạnh, Vệ Khanh lấy cái giỏ ra, dưới lớp dược thảo có thêm vài củ khoai.

Nhưng hiện tại cảm thấy người này thật không biết phong tình, tâm tình tốt của một ngày đều bị hắn phá hết rồi.

Nét mặt người này nào có nửa phần kinh hãi, rõ ràng là ý cười.

Vệ Khanh không khỏi cảm giác mình quá thiện lương, lạnh lùng nói: "Vậy ta còn phải xin lỗi ngươi sao?"

Nam tử đôi mắt hơi gấp, nói: "Không cần, đây không phải lỗi của ngươi."

Hắn biết rõ bộ dáng Vệ Khanh không xấu, ngũ quan thanh mảnh kia lại có loại ý vị sâu xa phong nhã, cổ áo bao bọc lấy cái cổ trắng trắng mềm mềm.

Nàng đang trang điểm cho xấu đi. Cách trang điểm này thực sự có thể đánh lừa được đôi mắt người thường.

Vệ Khanh nghe vậy chỉ hơi cười cười, nhưng biểu hiện lại không hề hữu hảo.

Sau nàng ngồi xuống trước mặt nam nhân thay thuốc, nghe được âm thanh hô hấp của nam nhân, thể xác và tinh thần nàng đều thoải mái, ngoài miệng lại nói: "Không biết tại sao tay hôm nay lại hơi co giật, vì vậy lực nắm giữ không tốt lắm."

Qua mấy ngày nay, sắc mặt của hắn vẫn có loại trắng bệch bất thường. Vết thương trên người phản phản phục phục, thỉnh thoảng cơ thể còn hơi nóng.

Vệ Khanh cho hắn dùng đều là thảo dược trên núi, vả lại đều là thoa ngoài da, không có có điều kiện cho hắn uống thuốc, càng không có ngũ cốc hoa màu các loại thịt cơm canh cho hắn dưỡng thân thể. Nuôi hắn ở nhà tranh này đã vài hôm rồi nhưng miệng vết thương vẫn rất chậm chạp khép lại.

Nhìn bộ dạng hắn như vậy, cho dù không gặp được sát thủ khác thì cũng không thích hợp ở chỗ này.

Bình thường để hắn ở chỗ này cũng không phải cách hay.

Nhưng mà điều kiện có hạn, khả năng Vệ Khanh làm được cũng chỉ có những thứ này.

Khi nàng thay thuốc, nam tử vẻ mặt nghiêm túc của nàng mới hỏi: "Tại sao ngươi phải trang điểm xấu đi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top