Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Con Mồi

Vệ Khanh híp mắt, nhìn theo bóng lưng đang chạy xa của Lâm Thúy Thúy, không nói lời nào.

Đang lúc nàng thu đồ vật chuẩn bị rời đi, cơ thể bỗng dừng lại, thình lình nghiêng đầu nhìn về hướng rừng trúc bên kia.

Có một bóng người đứng ở trong rừng trúc, nhìn dáng vẻ có thể là một thôn phụ nào đó, chắc là vừa trùng hợp đi ngang qua. Vệ Khanh cũng không che giấu, khẽ gật đầu thăm hỏi.

Thôn phụ thấy nàng phát hiện, vội vàng quay đầu vội vàng rời đi.

Lâm Thúy Thúy thở không ra hơi mà chạy về nhà, thấy Lâm bà tử liền gào thét: "Không được rồi, không được rồi! Tiện nhân kia bị quan công nhập vào người rồi!"

Lâm bà tử cáu gắt: "Ăn nói bậy bạ cái gì!"

Lâm Thúy Thúy vẻ mặt sợ hãi nói: "Là sự thật! Con tận mắt nhìn thấy nàng đánh mấy tên lưu manh chạy trối chết! Ra tay tàn nhẫn, nếu không phải quan công nhập vào thì sao có thể đánh như vậy!"

Lâm bà tử sắc mặt biến đổi, chuyện cho tới bây giờ, bà không thể không nhìn thẳng vào chuyện này.

Vệ Khanh tính tình đại biến, so với trước kia giống như hai người khác nhau. Hiện tại ngay cả Lâm bà tử cũng không chế nổi nàng, nếu cứ như vậy, những ngày tháng sau này phải tính thế nào?

Lâm Thúy Thúy cũng nghĩ giống bà, nuốt ngụm nước bọt, nói: "Nương, hay là đến Vệ gia nói một tiếng, để cho bọn họ đón cái thứ xui xẻo này về.."

Lâm bà tử trừng liếc nàng, nói: "Vệ gia nếu thật sự muốn đem nàng đón về, sớm đã tới đón rồi, sao có thể bỏ mặc không quan tâm nhiều năm như vậy?"

Vệ gia vứt Vệ Khanh vào cái nơi thâm sơn cùng cốc này, rõ ràng chính là muốn nàng tự sinh tự diệt.

Cho dù Lâm bà tử thuận miệng bịa chuyện nói Vệ Khanh ở nông thôn bệnh chết, bọn họ cũng sẽ không phái người đến nhìn một cái.

Lâm bà tử nghĩ tới đây, đôi mắt cay độc đã có chủ ý.

Nếu đã như vậy, chớ trách bà độc ác. Dù sao ả này quyết không thể lại chỗ này rồi, bằng không sau này sẽ có tai họa ập đến.

Lâm Thúy Thúy thấy vẻ mặt của Lâm bà tử, liền hỏi: "Nương, người có chủ ý gì sao?"

Lâm bà tử liếc nhìn nàng một cái: "Tìm một bà mối đến bán ả đi, còn có thể bán được ít tiền. Nếu ả không phục, tự khắc sẽ có nhiều người chỉnh đốn ả."

Lâm Thúy Thúy nghe xong, lập tức vui mừng nhướng mày nói: "Bán ả vào thanh lâu trong kinh thành, như vậy sẽ được nhiều tiền hơn chút."

Vệ Khanh đi đến bờ sông giặt quần áo, nhớ tới cái bẫy mình đã đặt ở trong rừng, buổi chiều nàng lại vào rừng một chuyến.

Trong rừng ngoại trừ chim bay cá nhảy thì thảo dược cũng rất nhiều, người trong thôn không hiểu những thứ này, lại sợ hãi dã thú nên trên vốn không dám đi lại trong núi.

Trong rừng lá cây rậm rạp, che chắn ánh sáng buổi chiều, Vệ Khanh đi không bao lâu, ánh sáng trong rừng đã dần dần ảm đạm xuống.

Vệ Khanh tìm hái rất nhiều thảo dược, cầm trên tay ngọn cây để gạt lá cây ra.

Vệ Khanh tìm mấy cái bẫy mà nàng đã sắp đặt, kết quả đều không thu hoạch được gì. Thấy sắc trời đã tối hơn, nàng định xuống núi, nhưng lại nhớ ra phía trong rừng còn có hai cái bẫy vẫn chưa xem.

Nói không chừng bên trong có con gì đó.

Sự thật chứng minh, nàng dự đoán không sai.

Trong bẫy kia quả thực có một con mồi, từ xa nhìn lại, hình như là một con mồi lớn.

Trong rừng không khí chậm rãi di động, xen lẫn một mùi máu tanh không dễ phát giác. Vệ Khanh giật giật lông mày, âm thầm cảnh giác, từng bước một đi đến phía trước, thấy con mồi nằm trên đó hóa ra lại là một người.

Ánh sáng mong manh dần nhạt đi, người này mặc một thân hắc y, một chân đang bị kẹt trong bẫy của nàng, trong bẫy có gậy gỗ vót nhọn côn, khi hắn bước đi đã dẫm phải, xuyên thẳng vào da thịt của hắn, cho nên mới không dễ dàng rút chân ra.

Vệ Khanh đứng bên cạnh tên hắc y, xác định hắc y nhân đã chết.

Sau lưng của hắn có một vết thương trí mệnh, mùi máu tươi trong không khí là từ chỗ đó phát ra.

Đại khái là do hắn đen đủi, một cước đã dẫm vào bẫy của Vệ Khanh, mất đi cơ hội, mới bị đối thủ giết chết.

Trong rừng rõ ràng còn có dấu vết đánh nhau, vả lại phạm vi còn rất rộng, Vệ Khanh không cần tự đi xem, đoán chừng nơi này không chỉ chết một người hắc y này.

Nàng hơi run sợ, quay người hướng phía chân núi đi xuống.

Nơi đây không thích hợp ở lâu.

Nhưng vừa mới di chuyển chân vài bước, một âm thanh khàn khàn phía sau cây đại thụ đằng sau nàng truyền đến, tuy có vẻ mỏi mệt, nhưng lại rất ung dung: "Cô nương một thân một mình lên núi, không sợ gặp phải người xấu sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top