Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Nếu Muốn Thì Tự Tới Lấy

Lời này, vừa nghe liền biết là đùa giỡn, Vệ Khanh vô cùng xem thường, mấu chốt hắn còn nói tương đối nghiêm túc.

Tăng giá thất bại, nàng có chút buồn bực, nhưng Vệ Khanh cũng không bỏ mặc hắn. Dù sao nàng đã thu người ta hai thỏi bạc rồi, cũng phải làm chút chuyện cho thỏa đáng.

Trong lúc nói chuyện, Vệ Khanh đã chọn được thảo dược cầm máu, chuẩn bị làm.

Loại người này, nguyện ý đem thanh kiếm bảo mệnh giao cho nàng, hẳn là không còn chỗ dựa nào khác rồi.

Nếu như nàng bỏ lại, người này chắc chắn không sống nổi hai ngày.

Nơi đây không có dụng cụ phụ trợ thuốc, Vệ Khanh đành phải nhai thuốc trong miệng. Chờ khi nhai ra dịch thuốc rồi mới thoa vào vết thương của nam nhân.

Nam nhân một mực quan sát nàng, động tác, thần thái của nàng đều rất thong dong.

Một nha đầu thôn dã đều như nàng sao?

Gò má nàng gầy, mặc áo vải cũ nát, thế nhưng đôi mắt đang cụp xuống kia lại mang theo một loại bình tĩnh không phù hợp với tuổi của nàng.

Vệ Khanh không nhìn hắn, bỗng nhiên lên tiếng nói: "Quan sát được cái gì chưa?"

Nam tử cười cười, dựa lưng vào thân cây, cho dù thương thế nghiêm trọng, nhưng hắn vẫn toát ra vẻ ung dung. Hắn hỏi: "Ngươi tên là gì?"

Vệ Khanh cuối cùng lãnh đạm liếc hắn một cái: "Thế nào, muốn lấy thân báo đáp?"

Nam tử dò xét nàng, nghiền ngẫm nói: "Thân thể ngươi gầy yếu thế này, ta sợ ngươi không chịu nổi."

Vệ Khanh hơi nâng khóe miệng, nói: "Nếu muốn cùng ngươi liều mạng chạy trốn, ta quả thực không chịu nổi. Nói không chừng ngày nào đó không thấy được ánh mặt trời rồi."

Nàng tay chân lanh lẹ, xử lí đơn giản những vết thương trên người hắn, cuối cùng nói: "Đợi sau khi cầm máu, ngươi tự mình nhanh chóng xuống núi rời đi đi."

Dứt lời, nàng cầm lên cái sọt trên lưng, quay người chuẩn bị xuống núi.

Nam tử nói: "Bộ dạng ta thế này, khả năng đi không được."

Vệ Khanh cũng không quay đầu lại: "Vậy ngươi ở đây đi."

- "Này, nhận tiền của ta rồi cứ như vậy mà đi, có phải quá không có lương tâm rồi không?"

Vệ Khanh nói: "Là ngươi mời ta cứu ngươi, nhưng không nhờ ta đưa ngươi đến nơi an toàn, càng không nhờ ta cung cấp chỗ ăn ở cho ngươi. Nên điều trị ta cũng đã trị xong rồi, hết lòng quan tâm giúp đỡ, ngươi còn muốn như thế nào nữa?"

Nam tử lặng yên sau lưng, nói: "Trong ngực ta còn hai mảnh lá vàng."

Vệ Khanh bước chân ngừng lại, quay đầu lại vòng ra phía sau cây, đôi mắt sáng trên mặt cười cười, nói: "Thật là, sao không nói sớm. Cứng đầu là không ngoan."

Nam tử: "..."

Hắn lần đầu gặp một nữ tử.. không biết xấu hổ như vậy.

Vệ Khanh một lần nữa đi đến trước mặt nam tử, đưa tay nói: "Lấy ra đi."

Nam tử hơi hơi ngửa đầu hướng nàng cười, trên mặt tái nhợt khó nén tao nhã, nói: "Nếu muốn à, tự đến đây đi."

Vệ Khanh hạ thấp thân, thật sự thò tay vào trong vạt áo của hắn tìm kiếm, thấy thần sắc hắn biến đổi, tâm trạng Vệ Khanh vô cùng tốt, cười cười nói: "Ông Mao đã từng nói, tự thân động thủ, cơm no áo ấm."

Cảm nhận được bàn tay đang mò mẫm trong ngực mình, nam tử nói: "Thật là một nữ tử thô lỗ."

- "Đa tạ đã khen ngợi."

Vệ Khanh mò được trong ngực hắn hai mảnh lá vàng, cầm ước lượng trong tay. Nàng còn không bỏ qua, lại tiếp tục mò bên còn lại của ngực hắn.

Nghe Vệ Khanh nói: "Ta xem một chút bên này còn có hay không."

Nam tử hít vào một hơi: "Thật sự không còn rồi."

Bên kia không tìm được, Vệ Khanh đành phải từ bỏ. Nhưng đêm nay thu hoạch tương đối khá, nàng hết sức hài lòng. Nàng đem vàng lá cùng thỏi bạc cất kỹ, mới nghiêng người nâng hắn dậy, đưa hắn rời khỏi mảnh đất thị phi này.

Vệ Khanh không muốn rước thêm phiền toái, vốn định tìm sơn động nào đó, đem nam tử này giấu vài ngày, chờ thương thế hắn chuyển biến tốt sẽ để hắn tự rời đi.

Nhưng trước mắt tối đen như mực, chưa nói đến sơn động, ngay cả ổ chuột cũng không có.

Cơ thể nam nhân này rất nặng, Vệ Khanh rất khó khăn mới đỡ được hắn.

Vệ Khanh rất gầy yếu, lực bất tòng tâm, cắn răng nói: "Ngươi cố ý phải không. Cho dù không thể tự đi, nhưng chẳng lẽ ngươi không có xương cốt sao, cần phải dồn hết sức nặng trên người ta?"

Nam tử đương nhiên nói: "Không có cách nào khác, ta bị thương mà."

- "Một nữ tử yếu đuối như ta, ngươi cũng không biết ngượng." Vệ Khanh rất muốn hừ vẻ mặt hắn, giọng mỉa mai nói: "Chắc hẳn là cảm thấy hai thỏi bạc cùng hai mảnh lá vàng của ngươi đã tiêu mất oan uổng, nên muốn dùng mọi cách chỉnh ta sao? Hứ, ta cứu ngươi ba lần, chỉ lấy chút tiền như vậy, ngươi liền cảm thấy chịu thiệt?"

- "Bẫy kia là do ngươi đào sao?" Nam tử hỏi.

Vệ Khanh chẳng muốn trả lời, hắn liền cho là đúng nói: "Nếu không nhờ cái bẫy kia kẹp vào chân tên sát thủ, khả năng ta đã bị mất mạng, cái này đúng là lần đầu tiên. Ngươi đắp thảo dược cho ta kịp thời chữa thương cầm máu, đây là lần thứ hai. Hiện tại lại dẫn ta rời khỏi nơi nguy hiểm này tránh có sát thủ đuổi theo, cái này là lần thứ ba."

Hắn lờ mờ cười: "Nói như vậy, ta đã chiếm được đại tiện nghi rồi. Cô nương, ngươi thật đúng là đại thiện nhân."

Vệ Khanh liếc mắt, lời này nghe sao lại có gì đó không đúng nhỉ, nhưng nàng vẫn không khách khí trả lời một câu: "Ngươi biết là tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top