Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1. Mây treo ngang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mong trời sẽ thương em thương anh và cho đôi mình mãi bên nhau dài lâu,
Cho dù thế gian kia cuồng quay trăm bộn bề, ta vẫn không cách rời."

Mây xanh lửng lờ trôi, ruộng bậc thang căng tràn một màu vàng óng ả của lúa chín đến mùa thu hoạch, cái nắng oi ả mùa hè dai dẳng cuối cùng đã chịu rời đi nhường lại cho những cơn gió thu mướt mát da thịt.

Chương Hạo lái con xe mô tô khi chạy tạo ra tiếng bạch bạch như động cơ máy cày, được em Quốc Kỳ miêu tả là còn đáng sợ hơn tiếng ngáy của thầy Hạo để ra đầu thôn đón người. Hôm nay trưởng thôn giao cho anh thầy một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, có cậu bác sĩ mới tốt nghiệp đại học y Ha vớt Ha vợt gì đó, đến đây làm tình nguyện, nhờ anh ra đầu thôn đón giúp, với lý do cũ rích Chương Hạo nghe đến thuộc lòng "các cậu biết nhiều chữ mới có chuyện nói với nhau."

Không hiểu tại sao, lần đầu tiên nghe đến cái tên cậu bác sĩ kia, Chương Hạo đã có một dự cảm rất mạnh về tương lai, nơi núi non hùng vĩ này cho người ta cái dự cảm mạnh mẽ hơn bất cứ nơi nào Chương Hạo từng đặt chân đến trước đây, và đương nhiên dự cảm khiến con người ta khẽ rùng mình, thường không có gì tốt đẹp.

Chương Hạo ở đây được làng xóm ôm vào lòng mà thương yêu, anh cũng mong mình là một phần của làng, dùng sự tử tế đón tiếp người mới. Mấy người trẻ tuổi được gia đình cho ăn học đầy đủ, đi ra nước ngoài nhìn ngắm thế giới, được tận mắt chứng kiến những đất nước phát triển vượt bậc nhất thế giới, được cảm nhận những nền văn minh dẫn đầu thời đại, nhưng vẫn luôn hoài nghi nơi đâu mới giúp họ tìm được giá trị nhân sinh quan cuộc đời mình, thành ra tò mò đến cái làng xa xôi này dạo chơi. Đâu ai ngờ rằng chốn nhỏ lại rất thích thử thách con người ta, nó chỉ dành cho những người thật sự kiên nhẫn, mà người trẻ, thì ít ai kiên nhẫn. Chương Hạo hiểu, vì anh đã từng đưa đón biết bao nhiêu bác sĩ, giáo viên tình nguyện đến đây, rồi nhìn họ không chịu đựng nỗi cuộc sống vất vả thiếu thốn, sau đó nhanh chóng nói lời tạm biệt. Vì anh cũng đã từng như vậy, đến để trốn chạy thực tại cuộc sống vô vị nơi thị thành, cũng từng định rời đi, nhưng chẳng hiểu sao anh cứ nán lại mãi, như thể anh ở lâu thêm chút nữa, ông trời sẽ đem cho anh một định mệnh khiến anh cảm thấy xứng đáng với ngần ấy thời gian lưu lại đây.

Đường núi Tây Bắc dốc gần như thẳng đứng, lại còn khúc khuỷu trơn trượt khó đi, chỉ cần một chút sơ suất cũng có thể văng xuống núi làm phân bón cho cây ngay. Chương Hạo đã sống ở đây được 3 năm, tuy không phải kiểu chân yếu tay mềm trói gà không chặt, suốt ngày chỉ biết đọc sách viết chữ, nhưng anh vẫn được xem là thành phần trí thức hiếm hoi, Chương Hạo không thể xem thường vận mệnh của bản thân, trời cho đôi tay này gõ đầu trẻ thì anh không dám dùng nó để lạng lách bốc đầu, anh bỏ qua những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, rất tập trung né ổ voi ổ gà cộng với sự chân thành cầu nguyện cho con xe này đi đến nơi về đến chốn đừng tắt máy giữa đường, cuối cùng trời thương, anh cũng đến bến xe đầu thôn.

Chương Hạo đến nơi rồi mới thấy đầu óc thầy giáo như anh có những lúc cũng rất là vô tri, chỉ nghe cái tên của vị bác sĩ kia rồi lật đật chạy xe đi mà không kịp hỏi người ta cao lùn mập ốm đặc điểm nhận dạng, số điện thoại như nào. Thầy giáo đáng kính còn đang loay hoay vì sự ngốc nghếch của mình thì bỗng nhiên có người từ phía sau vỗ vai anh.

"Xin chào, có phải anh đang tìm người không?"

Cậu trai trẻ mặc một chiếc áo thun đen, quần jean đơn giản, tóc mái dài xoã ngang chân mày cộng với mắt kính cận che đi gần hai phần ba khuôn mặt, thế nhưng vẫn không át đi được ánh hào quang toả ra từ nụ cười xinh xắn vẫn luôn hiện hữu từ khi người này cất lời.

"Sao cậu biết?"

Đẹp trai quá!

Chương Hạo âm thầm cảm thán, anh ở trên núi tu hành mấy năm, lâu lâu mới được gặp người thành phố, lại còn trắng trẻo, cao ráo, xinh xắn thế này, anh có chút xíu xìu xiu cảm giác ghen tỵ đó nha.

"Tôi còn biết người anh đang tìm ở đâu nữa?"

Cậu thanh niên tinh nghịch trả lời Chương Hạo, khiến anh có cảm giác như ngày đầu đứng lớp dạy bọn trẻ con, tay chân lúng túng không biết tiếp lời như thế nào.

"Hả!?"

"Tôi là... ah."

Bến xe nô nức người, hai người thanh niên chắn giữa đường nói chuyện. Ở phía sau liền có người vội vã vô tình va vào lưng Chương Hạo. Chương Hạo theo quán tính, chồm về phía trước, được bờ ngực mỏng của người trước mặt đón lấy, bất ngờ quá mà tay cầm chìa khoá xe cũng làm rơi ra.

Chàng trai nọ nhanh nhẹn cúi xuống nhặt lên. Mùi nước hoa Diptyque của người thành phố có gu thoang thoảng quanh quẩn ngọt ngào nịnh mũi, Chương Hạo không tự chủ được mà hít một hơi sâu căng đầy lồng ngực.

"Tôi là Thành Hàn Bân, rất vui được gặp anh.
Hàn Bân vừa nói vừa đưa tay ra trả chùm chìa khoá cho Chương Hạo, không quên nở nụ cười má lúm đồng tiền có chút tán tỉnh của mình.

Như con tằm bối rối nhả tơ, tên bợm say vì rượu, Chương Hạo lần đầu va phải ánh mắt em, thoáng chốc ngẩn ngơ...

...

"Em giỏi thật, sao có thể nhận ra tôi vậy?"

"Em có nói điện thoại với trưởng thôn, trưởng thôn bảo em là ai đẹp trai nhất thì là thầy giáo Chương Hạo, nên em vừa nhìn đã nhận ra anh."

"Em đừng có điêu."

"Hì hì, thật ra em chỉ đoán bừa, nhìn đôi tay mềm mại của thầy chắc chắn không phải là người lao động chân tay, còn hớt ha hớt hải nhìn phải nhìn trái thì chắc chắn là đang tìm người, em mạo muội đến hỏi xong ăn may thôi."

Hai người vừa đi vừa tán dóc một lát cũng đã đến chỗ để xe.

Anh bác sĩ trẻ ngại ngùng ngồi lên yên xe sau lưng Chương Hạo, rồi lấy ba lô chắn ở giữa hai người.

Chương Hạo cười khì bỗng muốn trêu em.

"Không được để ba lô như thế đâu, em phải ôm tôi cơ."

Hàn Bân nghệt mặt ra ngại ngùng, theo như miêu tả của trưởng thôn thì thầy giáo Chương Hạo là một người nhã nhặn, ăn nói cái gì cũng suy nghĩ kỹ càng, tường tận, mà sao người này lạ lắm.

"Hả!?"

Chương Hạo nửa thật nửa đùa giải thích.

"Em ôm tôi, hoặc một lát tôi ôm đèo, em văng xuống núi."

Chương Hạo chở anh bác sĩ thành công về đến nhà trưởng thôn, cũng thành công cho anh bác sĩ trẻ thấy thế nào gọi là trèo đồi lội suối băng rừng, chứng minh luôn cho Thành Hàn Bân thấy, ôm cua trên đèo Việt Nam là loại cảm giác mạo hiểm có thể sánh ngang với bất cứ trò chơi vận động thám hiểm nổi tiếng nào trên thế giới.

Xe vừa thắng ở cửa nhà trưởng thôn, Hàn Bân đã nghe tiếng trẻ con cười đùa, tiếng búa rìu chặt củi, tiếng xoong nồi loảng choảng, tất cả những âm thanh này đều là chuẩn bị dành cho Thành Hàn Bân. Không khí ấm cúng nghe thôi cũng biết dân làng quý mấy người đến đây làm công tác tình nguyện cỡ nào.

"Thầy Hạo, anh này chắc là bác sĩ mới đến."

Chương Hạo xoa đầu đứa nhỏ có thân hình hơi quá khổ so với giọng nói trước mặt mình, dịu dàng giới thiệu hai người với nhau.

"Đây là bác sĩ Bân, còn đây là em Quốc Kỳ, lớp trưởng lớp tôi đang dạy."

Em nhỏ cỡ 14-15 tuổi mặt mày lanh lợi, sáng sủa, mắt ánh lên sự tự tin hiếm có mà không phải trẻ em vùng núi ít tiếp xúc với điện đóm thành phố nào cũng có được. Nhưng mà sự tự tin này có bảo chứng của thầy giáo nó.

Thầy Hạo ngoài dạy mấy lớp học theo chương trình giáo dục tiêu chuẩn cho bọn trẻ ở đây, anh còn dạy mấy đứa nhỏ tiếng Trung, tiếng Anh, để khi bọn nhỏ lớn một chút, gặp thương gia ở biên giới ép giá nông sản Việt, mấy đứa nhỏ cũng biết tiếng mà cãi nhau với họ. Trong đám trẻ thầy dạy có em Quốc Kỳ, ông ngoại qua đời trong khói đạn chiến tranh, ba em làm bộ đội biên phòng trong lúc truy bắt bọn tội phạm lừa đảo buôn bán người sang biên giới, không may ngã xuống núi mãi mãi ra đi, cả hai người đàn ông quan trọng của u em đều hi sinh dưới sứ mệnh bảo vệ quốc kỳ, nên u đặt tên em là Quốc Kỳ. Em rất thông minh sáng dạ, thầy Hạo bảo em giờ có đủ khả năng học luôn chương trình cấp 3 để đi thi Đại học rồi.

Nói đến học sinh giỏi nhất cũng phải kể đến học sinh chậm nhất lớp, là người đang dùng đống cơ bắp của mình để chặt củi trước nhà trưởng thôn, anh Hùng. Anh Hùng là chủ một xưởng may mặc ở đây, tuy đã lớn tuổi nhưng anh không ngại đến lớp học toàn bọn trẻ con, ngày nào cũng ở lại đến cuối giờ nhờ thầy Hạo giảng bài thêm, anh từng tâm sự với Chương Hạo "bây giờ muốn làm chủ không thể chỉ giỏi kinh doanh, cũng phải biết đọc biết viết, biết tiếng Trung để ăn nói với mấy thương lái, hồi trước nhà anh nghèo không có tiền đi học, giờ có lớp học miễn phí tại sao lại không đi, chỉ sợ mình ngừng cố gắng, chứ không sợ thua kém người khác".

Thầy Hạo ở đây gặp ít người, quanh đi quẩn lại chỉ có chừng ấy gương mặt, nhưng cái đất này cho Chương Hạo nhìn đủ xa đủ rộng, để thấy mình còn phải học hỏi rất nhiều, không phải học chữ, mà là học cái lẽ sống ở trên đời.

Sau bữa cơm vùng núi cầu kỳ được trưởng thôn chuẩn bị cho bác sĩ mới đến, Chương Hạo lại được giao nhiệm vụ chở anh bác sĩ về nhà công vụ cho giáo viên và bác sĩ tình nguyện. 

Ngày đầu tiên cứ thế êm ả trôi qua.

Đúng như trưởng thôn từng nói, mấy người biết nhiều chữ có rất nhiều chuyện để nói với nhau. Chương Hạo với tư cách là một đàn anh đi trước, rất danh chính ngôn thuận sáng chở em Bân đến trạm xá, chiều đưa em đi chợ rồi về nhà góp lửa nấu cơm, đêm lại chở em lên đỉnh núi ngắm sao, bắt đom đóm. Để rồi anh thầy nhận ra, cái nhìn đầu tiên thật là chết tiệt, chỉ cần nó nắm bắt được nhịp điệu tâm hồn con người ta, nó sẽ đốt cháy giai đoạn, đưa kẻ đó vào cõi tình si đảo điên.

Mà cái nhìn đầu tiên giữa Chương Hạo và Thành Hàn Bân...

Em ơi, em cướp hồn tôi đi đâu rồi.

Những ngày sau đó, Chương Hạo chẳng còn thức dậy với những sớm ban mai cô đơn vụn vỡ, nơi trái tim lạnh lẽo đã có dòng suối ngầm ấm áp len lỏi chảy qua. Anh bỗng nhiên cảm giác hồn mình đi lạc vào đôi mắt long lanh rạng ngời của em Bân, anh cứ muốn nói chuyện với em hoài thôi. Anh nhớ má lúm đồng tiền của em, nhớ đôi má đào cười lên thắp sáng một mảng trời đêm, như đêm lạnh nhớ nắng hồng ấm áp những trưa hè. Chương Hạo có thể ngồi nghe em Bân nói chuyện cả đêm, nghe em kể những ngày ở Mỹ học y rất vất vả, em Bân không phải người vừa sinh ra đã giỏi mà phải cố gắng rất nhiều. Anh càng nghe càng giống như đang nhìn vào gương nói chuyện với chính bản thân mình. Phút chốc thế giới quan của một người thầy giáo vốn tĩnh lặng tựa con sóng xa khơi bỗng nhiên bị pháo hoa chiếu soi mà rung động, như cơn mưa chiều lấm chiếc áo trắng em thơ trên đường tan học về nhà, không thể trách ai được, là do bỗng nhiên trời đổ cơn mưa mà em lại không chuẩn bị dù, là do ái tình bỗng nhiên xông tới mà đâu có ai bán cho Chương Hạo năm đồng bảo hiểm ngã bị thương, ngã vào tình yêu, rồi... bị thương em.

Chỉ có em Quốc Kỳ là thấy anh bác sĩ đến đây thật phiền, u nó trước giờ ngại đi trạm xá, mà từ khi anh bác sĩ đến không biết bỏ mật ngọt gì dụ dỗ, u cứ hay ra trạm xá kiểm tra sức khoẻ, u còn dẫn theo cả bà nội đi, ở nhà đã không có ai nấu cơm cho nó ăn, nó đi tìm thầy Hạo, thầy cũng có hẹn với anh bác sĩ. Đúng là phiền hết chỗ nói.

...

Cuối tháng chín tiết Thu Phân, ngày dài hơn đêm, cái gì người ta có rồi mất đi thì mới biết trân trọng, những đêm hè dài đằng đẳng đã qua đi, trai gái chắt chiu thời gian ban đêm ít ỏi để tranh thủ hẹn hò, ban ngày làm lụng mưu sinh.

Thời gian này, người làng cũng tổ chức Lễ hội hoa ban. Đây là lễ hội của đồng bào dân tộc Thái. Lễ hội thường được tổ chức vào tháng Hai âm lịch, khi hoa ban nở trắng núi rừng Tây Bắc. Hội hoa ban là ngày hội của tình yêu đôi lứa, ngày hội của hạnh phúc gia đình, hội cầu mùa, no ấm nơi bản mường, đồng thời cũng là dịp thi tài, vui chơi, hát giao duyên trong những đêm trăng sáng.

"Chiều tan làm, tôi sang đón em nhé!"

Chương Hạo không hỏi, anh đưa ra câu mệnh đề khẳng định, em chịu hỏng chịu thì thôi.

Vị thầy giáo đối với ai đến đây làm tình nguyện cũng rất nhiệt tình. Tuy nhiên, đến cả em Quốc Kỳ cũng nhận ra "thầy cứ dính lấy anh ấy mãi thôi". Vì có sự ân cần có phần hơi quá mức này mà Chương Hạo cũng nuông chiều cho em Bân một thói quen. Sau khi tan làm, em Bân sẽ rất háo hức như trẻ con thành phố buổi chiều được bố mẹ về chở đi chơi công viên. Em Bân hay ngồi trước hiên căn nhà chung của cán bộ công tác tình nguyện, đợi Chương Hạo đến chở em đi quanh nơi triền đồi phủ đầy tam giác mạch này.

Em Bân rất dễ nuôi, từ khi đến làng em chưa từng đòi hỏi gì về chỗ ăn, chỗ ngủ, sinh hoạt đơn giản không hề cầu kỳ. Phải nói là một người tử tế biết trước biết sau, làm đúng bổn phận của mình là chữa bệnh cho người làng. Từ các bô lão trong làng đến bọn trẻ con đều rất yêu quý anh bác sĩ trắng trẻo xinh xắn này. Chỉ có một điều không ai cho phép mà em dám làm, đó là em đánh cắp, đánh cắp trái tim anh thầy giáo đẹp trai nhất làng rồi.

Chương Hạo đánh xe chở em đi đến chỗ lễ hội, gió mang hương hoa lẫn mùi bánh nếp miền núi len lỏi giữa những ngón tay đan trong tay của các cặp đôi yêu nhau. Không khí lễ hội nhộn nhịp, những hàng hoa ban nở rực, hòa mình giữa ánh nắng hanh hao của đất trời. Từng chùm ban trắng bao phủ thung lũng, rồi lại leo vút lên cao bồng bềnh như mây vắt ngang đỉnh núi. Xinh đẹp, mãnh liệt, viên mãn, tròn đầy, rực rỡ mà mộc mạc, khiêm nhường, hoang dại mà không kém phần tinh tế, quyến rũ.

Như tình đôi lứa những năm tuổi xanh anh trao em, đời chưa kịp đủ đầy nhưng yêu em thì hết mình.

Chương Hạo vu vơ kể em nghe về sự tích hoa ban. Thuở xa xưa, có một người con gái Thái xinh đẹp tên là Ban, đem lòng yêu chàng trai nghèo cùng bản nhưng bị cha mẹ cấm cản và ép gả cho nhà giàu có. Buồn bã và đau khổ, nàng chạy vào rừng tìm người yêu nhưng gọi khản cả tiếng mà không thấy bóng dáng chàng đâu. Sau khi vượt qua một dãy núi cao, nàng đã kiệt sức và ngã gục bên một tảng đá. Nơi nàng nằm xuống mọc lên một cây hoa có búp trắng muốt như búp tay người con gái. Và chẳng bao lâu sau, loài hoa ấy đã mọc lan ra khắp núi rừng Tây Bắc. Người ta đặt tên loài hoa đó là hoa ban.

Thành Hàn Bân ngửa bàn tay ra, lặng nhìn những cánh hoa e ấp rơi, lại nhìn Chương Hạo bên cạnh đang say sưa kể chuyện cho em nghe, em không biết liệu có yêu thương đậm sâu nào anh dành cho em như nàng Ban dành cho tình nhân. Em đến đây từng chẳng có một mong muốn nào, nhưng ông trời lại cho em một Chương Hạo chân thành khiến em vui vẻ, để em thấy mỗi ngày của mình như ánh mây xanh đuổi theo ánh dương, có háo hức có chờ đợi, có rung động thanh xuân xinh đẹp rực rỡ.

"Em hi vọng ai cũng sẽ mạnh mẽ đấu tranh cho tình yêu của mình như nàng Ban, vì đó là tình yêu, là lẽ sống đời mình mà."

Hàn Bân lúc đi cạnh Chương Hạo thường dùng đôi mắt lấp lánh tò mò nghe anh thầy chủ động nói về những điều lạ lẫm nơi núi non xanh thẳm này, nhưng hôm nay em bỗng nhiên bình luận nhiều một chút, khiến Chương Hạo có hơi bất ngờ.

"Đúng rồi, tình yêu sẽ chiến thắng tất cả."

Hoặc không.

Chương Hạo đặc biệt muốn dẫn em Bân đến cây cổ thụ già, cây to cao, bóng trải dài như dang tay ôm lấy làng vào lòng, cành cây treo đầy những sợi vải đỏ có lời thề non hẹn biển của trai gái trong làng ước nguyện với nhau.

Không biết có phải vì ai cũng đi theo cặp trai gái nắm tay nhau chuyện trò, chỉ có hai người là một cặp thầy giáo- thầy thuốc áo sơ mi quần xơ vin chỉnh tề, nên thành ra đứng dưới gốc cây bảo chứng tình yêu đôi lứa này... có một chút ngại ngùng.

Em Bân vẫn còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì có cảm giác cái gì đó lành lạnh vừa sượt qua cổ. Một sợi dây chuyền mặt bươm bướm đã an vị trên cổ em.

"Tặng em."

Em Bân tay sờ mặt dây chuyền, lại nhìn Chương Hạo, chợt phát hiện trên cổ thầy giáo cũng có một sợi y hệt, cũng vô tình nhìn thấy hai má đỏ bừng của người kia còn muốn rực cháy hơn cả hoàng hôn đang nuốt trọn bầu trời bên kia đồi.

Em mỉm cười trêu thầy.

"Thầy không những giỏi cua đèo, còn giỏi cua trai ha."

Chương Hạo giấu kỹ lắm, giấu tình cảm đối với em như phú ông giấu vàng trong hủ mắm, giấu kỹ lắm rồi đó, em đừng có trêu người ta nữa mà...

Trời tối, dòng người cũng thưa dần, lễ hội cũng đến lúc kết thúc, Chương Hạo đưa em về.

Rõ ràng không uống giọt rượu cần nào, mà cả đoạn đường về em Bân say quá.

Xe dừng trước căn nhà sàn của nhân viên công tác tình nguyện quen thuộc. Em Bân bước xuống xe, hai má đỏ hây hây, con ngươi đen láy nhìn sâu vào đôi mắt Chương Hạo...

Em hôn Chương Hạo. Cái hôn lướt qua môi rồi ngại ngùng nhanh chóng rời đi.

Em cảm nhận được, em cảm nhận được hết tất thảy những gì thầy đối với em là dịu dàng của riêng mình em, và em muốn thầy cũng sẽ là của riêng mình em.

Chương Hạo như bị chích điện xong rút đi hơi thở, đầu óc choáng váng không nghĩ được gì thêm nữa, chỉ thấy cái hôn này chưa đủ, chẳng khác nào người lính ra trận vừa lắp đạn thì quân địch đã phất cờ trắng chào thua. Chương Hạo đưa tay ra sau giữ lấy gáy của em, đưa em vào cái hôn triền miên và dữ dội như thể anh có thể giam cầm và giết chết em tại đây nếu em dám từ chối cái hôn này.

Chương Hạo kéo em lên nhà sàn, không quên đóng chặt cửa. Chương Hạo cởi từng thứ trên người em xuống, chỉ để lại sợi dây chuyền mặt bươm bướm lấp lánh giữa đêm đen, anh tò mò cơ thể em như thầy giáo nghiền ngẫm một cuốn sách, như Eva lần đầu chiêm nghiệm vị của trái cấm, anh nâng niu cơ thể em như đôi tay tuỳ tiện của người nông dân lần đầu được sờ vào mảnh yếm lụa đào trên đôi bồng đào ngọc ngà của cô tiểu thư đài các ngày xưa.

Bỏ lại những ước vọng phố thị phồn hoa phía dưới chân đồi, nơi không gian bao la thuộc về của riêng đôi ta. Dục vọng hoang dại không những không vấy bẩn cuộc tình này mà còn đem bóng hình em khoét một lỗ sâu hoắm vào tim tôi, đem yêu thương miên man khó nói thành lời và hơi ấm của tôi lấp đầy tận sâu trong cơ thể ái nhân.

Vào đêm hoa ban nở trắng đồi mộng mơ, tôi cũng nguyện cho tình mình đơm hoa kết trái, hứa yêu em dài lâu, hứa dù cho vật đổi sao dời, tinh tú trời cao không còn nữa, vẫn cùng em đấu tranh cho tình yêu của chúng ta, như nàng Ban đã từng.

...

Cơn hưng phấn xác thịt trần trụi qua đi, Chương Hạo gối đầu lên ngực em, nghe tiếng tim em đập như đứa trẻ con hồi hộp lần đầu tiên được bỏ bút chì cầm bút mực lên viết, mặt em ửng hồng sau một hồi vận động chẳng khác gì đánh nhau. Chợt Chương Hạo cảm nhận được môi em rung lên, khẽ khàng hỏi.

"Thầy Hạo, th-thầy... có thương em không?"

"Thầy có, có thương em, nhiều."

Thầy thương em, thầy thương em như con sóng tha thiết vỗ vào bờ, như con sông cuồn cuộn chảy ra biển khơi, thầy thương em chín bỏ làm mười, thầy thương em trời cao đất dày không gì đong đếm nỗi. Thầy thương em, nỗi thương em rạng ngời, thơm tho, ngọt ngào, dẻo quánh như cái bánh dày nhân đỗ càng giã lại càng mịn, càng ngon, cắn một cái đến cả kẽ răng cũng cảm nhận được mồ hôi, công sức, lẫn cái tình mà người giã bánh gói ghém trong từng thớ bột, ăn vào, lưu luyến hoài, nhớ mãi, khôn nguôi.

Thành Hàn Bân nghe được câu trả lời mình muốn nghe, hài lòng đem cơ thể rã rời như không còn thuộc về mình chìm sâu vào giấc ngủ.

Chương Hạo không nỡ nằm đè lên người em lâu. Anh chống hai tay rồi thật nhẹ nhàng trượt xuống khỏi cơ thể em, kéo lại mớ quần áo quăng lung tung của em rồi xếp lại một bên, đắp chăn cho em. Sau đó nằm xuống bên cạnh em, lặng lẽ nhìn một bên sườn mặt hài hoà của em, nhớ đôi mắt em lúc hoan ái lấp lánh hơn cả ánh sao trời hằng đêm soi bóng đại ngàn nơi đây, lông mi em dài, môi mỉm cười, lúm đồng tiền lúng lính, hơi thở em hoà cùng tiếng ve, tiếng ễnh ương kêu quanh đây, Chương Hạo bất giác không tự chủ mỉm cười. Bản thân đã trốn đến cái nơi xa xôi hẻo lánh này rồi vẫn không tránh được ái tình, thứ tìm đến con người ta từ duyên nợ kiếp trước, không duyên, chắc chắn nợ. Tự nhiên Chương Hạo muốn nghe lời má, về Sài Gòn làm kinh doanh nối nghiệp ba, có thiệt nhiều tiền, để đưa em đi ngắm Paris buổi sớm mai bên bờ sông Seine, sự lãng mạn này mới xứng với em xinh yêu của tôi.

Chương Hạo chỉnh lại chăn trên người cho em.

"Trời về đêm trên núi lạnh lắm, em cẩn thận ốm đấy."

"Em là bác sĩ, em không dễ ốm đâu, thầy giáo ạ."

Xem em ta có giống trẻ mẫu giáo giả vờ ngủ trưa không chứ.

"Thầy cũng là thầy giáo, thầy biết tiếng Tây tiếng Tàu mà mãi có đọc được tiếng lòng em đâu, bác sĩ ơi."

Em cười khúc khích, giòn tan.

Chương Hạo ôm em trong vòng tay, nghe tiếng lòng em rộn ràng như dân làng được mùa bội thu.

Chắc là em đang hạnh phúc lắm, anh cũng vậy.

Nhưng chuyện đời này như bàn tay năm ngón, có rất nhiều thứ không thể nắm giữ mãi trong lòng bàn tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top