Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4. Bao la đến đâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cuz it's blue, your eyes.
gotta let me in your the ocean.
(Let me in-EXO)

Trời thu Hà Nội tháng 10, sớm tinh mơ, gió se se lạnh của chớm đông trong cái nắng vàng lấp lánh cuối hạ, chắc Hà Nội tự ý thức được mình dạo này đẹp lắm, nên chẳng buốt da buốt thịt mà cứ dịu dàng mơn man hoài làn tóc mai, nền nã thơm tho đi qua từng ngõ ngách.

Nhưng Hà Nội cũng có những nơi, bốn mùa đều không có giây phút nào được bình yên.

Cô bán hoa đẩy chiếc xe đạp chất đầy cúc hoạ mi đủ màu ngang qua cổng bệnh viện. Cô dừng lại, nhìn vào một căn phòng trên tầng cao trong bệnh viện, đôi mắt rưng rưng ánh đỏ nước mắt chực chờ rơi, rồi cô khẽ thở dài, quệt vội giọt lệ còn chưa kịp rơi, đinh ninh rảo bước đi. Nơi này chỉ có ốm đau, chỉ có em của mẹ giành giật từng nhịp thở với bệnh tật, chỉ có con cái nhìn bậc sinh thành dùng cả cuộc đời chăm lo cho chúng nay đang dần dần lụi tàn đi, chỉ có nước mắt, sự chia ly...  Làm gì có ai còn tâm trí muốn mua hoa... ba đồng một mớ lãng mạn, ở đây xứng sao?

Anh bác sĩ trẻ với đôi mắt thâm quầng, làn da trắng nhạt thiếu sức sống do ít tiếp xúc với ánh mặt trời, ngồi trước cổng bệnh viện ăn tô bánh đúc nóng nhìn cô bán hoa cứ đẩy tới đẩy lui trước quán nửa ngày trời, làm cậu cũng sốt ruột theo.

"Sữa đậu nành nóng đây, sữa đậu nành nóng đây."

Anh bác sĩ vừa nghe tiếng rao, mặt mày hưng phấn hẳn, xỏ đôi dép crocs một bên đã đứt quai, đứng phóc dậy chạy ra ngoài.

"Cô, cô cho con ly sữa đậu nành nóng không đường."

Ly sữa đậu nành 5 ngàn cầm vừa tay được cô thoăn thoắt rót rồi đưa ra. Anh bác sĩ quen thuộc từ khi nào đã tự cắm ống hút rồi hút một hơi thấy đáy ly, mắt láo liên nhìn theo cô bán hoa bên cạnh, lại lớn giọng order.

"Cô gói cho cháu một bó cúc hoạ mi."

Cô bán hoa lẫn cô bán sữa đậu nành có chút bất ngờ, cả hai đồng thời ngước mặt lên, nhìn cậu bác sĩ trẻ, lại nhìn nhau ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.

"Bác sĩ đi làm có bao nhiêu tiền đâu mà bày đặt mua hoa, có bạn gái rồi à?"

Trong lúc cô bán hoa im lặng gói ghém bó hoa cúc hoạ mi một cách tỉ mỉ cẩn thận, cô bán sữa đậu nành dường như đã quen biết anh bác sĩ này lâu rồi, mở lời hỏi chuyện.

Anh bác sĩ cao lêu khêu đứng vắt chéo chân thong thả trả lời.

"Cháu tặng Bình An nhà cô, hôm nay sinh nhật em ấy đúng không, vừa xuất viện không lâu đã có bạn trai còn up ảnh lên mạng, quá đỉnh luôn."

Cô bán sữa đậu nành lúc đầu có hơi bất ngờ trố mắt ra nhìn Thành Hàn Bân, xong lại gật gù cười ha hả, đứa nhỏ này, thật là hiểu chuyện.

"Cô cảm ơn nhá!"

"Không có gì không có gì, cháu chúc em ấy luôn khoẻ mạnh."

Và không bao giờ cần quay lại nơi này nữa.
Nơi này đi vào theo nhiều cách, nhưng đi ra được thì dù còn sống hay chết đều là giải thoát. Không cần quay lại đây gặp mấy người mặc blouse trắng như bọn cháu làm gì.

Thành Hàn Bân thực tập rồi làm việc ở cái nơi tiền bạc không thể mua được mạng người này đủ lâu, nhìn những bệnh nhân từ giã cõi đời trong bất lực đủ nhiều lần, để nhận ra lãng mạn rất rẻ, có thể mua được.

Gió nhẹ, phảng phất như mái tóc thiếu nữ mới lớn, cũng rát mềm như đôi môi của mẹ. Hi vọng mỗi người được sinh ra trên cuộc đời này, không cần quá kỳ vọng, cũng không cần quá tự trách, chúc chính mình một đời bình an, là đủ.

Cô bán hoa nhìn đoá hoa trong tay, mỉm cười đưa cho Thành Hàn Bân, xong đẩy xe rời đi. Thì ra ở cái nơi hơi thở mong manh như mành chiếu mỏng này, cũng có đầy sự lãng mạn.

Thành Hàn Bân được cô bán sữa đậu nành rót thêm cho một ly sữa nóng mà không tính tiền, thật ra ly trước anh bác sĩ này cũng không nhớ trả. Chỉ được mỗi cái đẹp trai, môi mọng má đào, trắng trẻo cao ráo, rồi đem cái giao diện này lừa tình biết bao nhiêu nữ (lẫn nam) y tá, bác sĩ, bệnh nhân đến người nhà bệnh nhân cũng không tha. Chính là bác sĩ nội trú khoa cấp cứu Thành Hàn Bân, con rể tương lai của hầu hết các cô dì trung niên bán hàng quán quanh bệnh viện này.

Cậu ăn uống xong xuôi, mua cũng đủ lãng mạn rồi, ung dung đi vào trong bệnh viện.

Thành Hàn Bân vừa bước vào cửa phòng cấp cứu, một tên thanh niên người mềm oặt như sợi bún, tay ôm một cái chân dứt lìa của ai đó, liêu xiêu ngã vào người cậu. Lương y như từ mẫu, cậu hạ thấp người một chút, đưa tay định ôm người đó đứng dậy.

"Tiền bối, người này không bị gì hết, do nhìn thấy máu sợ khờ luôn rồi."

Thành Hàn Bân cúi đầu nhìn rõ mặt người kia, mặt mày sáng sủa, sạch sẽ, đeo mắt kính, dưới đuôi mắt có nốt ruồi...

Chương Hạo!?

Cậu nhận ra người trong vòng tay mình, khẽ nhíu mày rồi thẳng tay đẩy mạnh anh ta xuống đất, cả phòng cấp cứu nghe một tiếng oạch rõ to, cậu không quên ôm cái chân bị đứt lìa trong tay của Chương Hạo lên.

"Báo cáo đi."

"Ẩu đả bị thương, có ca nặng nhất bị đứt lìa chân, tiền bối xem qua giúp em."

Cầm trong tay cái chân còn đang chảy máu nóng hổi mà mặt Thành Hàn Bân vẫn không một chút biểu cảm nào, nhanh chân đi vào trong phòng cấp cứu, chuyên nghiệp làm tốt nhiệm vụ của một bác sĩ. Một bác sĩ giỏi ở thành phố được nhiều người biết đến, được tiền bối khen ngợi, hậu bối noi gương, bệnh nhân yêu mến, người thân tự hào, tương lai rực rỡ.

Như Chương Hạo từng mong.

Người lớn có nhiều cái nhưng rất khó hiểu, thay vì quyết định làm cái gì đó, người lớn thường rào trước bằng rất nhiều tiên liệu xấu rồi chần chừ không dám làm, sau đó lại ngồi chống cằm hối hận nói mấy câu nếu như.

Chương Hạo đi qua ba năm cô đơn nhìn hoa ban rụng trắng núi rừng Tây Bắc để đợi ngày ông trời cho anh gặp em, lại dùng ba năm đìu hiu gặm nhắm những kỷ niệm thuộc về em, lãng phí một năm về Sài Gòn sắp xếp lại những mảnh vỡ tâm hồn ngổn ngang. Cuối cùng Chương Hạo cũng lấy hết can đảm bay ra Hà Nội để tìm em. Vừa bay đến nơi, Chương Hạo theo địa chỉ em Quốc Kỳ cho chạy ngay đến bệnh viện em công tác.

Nhưng trên đời này bạn sẽ không bao giờ tìm lại một người hai lần, kể cả khi đó là cùng một người. Bác sĩ Thành Hàn Bân hai mắt sáng ngời mỗi khi được thầy Hạo đèo đi chơi năm ấy đã úa tàn theo hoa ban nơi đại ngàn rồi, chẳng tìm được ở đây đâu.

Chương Hạo nghe lời em Quốc Kỳ, lóng ngóng đi vào khoa cấp cứu của bệnh viện, tìm mãi không thấy mặt mũi người mình nhớ thương. Chỉ có mùi thuốc sát trùng xông xồng xộc lên não, ớn lạnh nổi da gà, đâu đâu cũng là tiếng than khóc, tiếng thở gấp, tiếng dao kéo dụng cụ y tế va loảng choảng vào nhau, rồi từ đâu trên trời rơi vào tay anh thầy một cái chân to như cái giò heo bị đứt lìa còn chảy máu ồ ồ. Một đám côn đồ phía sau lưng ùa vào la inh ỏi cả bệnh viện. Mùi máu tanh, mùi bệnh viện, tiếng la hét thất thanh, mọi thứ như búa bổ lên đầu một người theo đuổi sự nghiệp giáo dục tay lấm mực chứ không lấm bùn như Chương Hạo. Anh bước đi loạng choạng sắp ngã đến nơi thì mụ mị nhìn thấy gương mặt em xinh yêu sáng tựa thiên thần.

Mình chết được lên thiên đường rồi sao? Em xinh yêu của mình ơi.

Lúc Chương Hạo bị em đẩy ngã một cái bịch đau ê cả mông thì mới tỉnh táo một chút, chẳng thiên đường nào lại khiến anh đau như thế cả. Anh nhìn thấy em xinh yêu vừa vác trên vai cái chân đứt lìa ban nãy, vừa chửi bọn côn đồ nếu muốn sống thì nằm yên cho bác sĩ làm việc, đừng có lộn xộn. Mấy người này lúc mới vào còn cãi nhau um sùm, xắn áo xắn quần, người gậy người dao, còn định đánh nhau luôn với công an. Thế nhưng lại nghe lời răm rắp mấy anh bác sĩ gầy nhom, mặc blouse trắng chân đi crocs lẹp bẹp, trông không có tí sát thương nào.

Sau một ngày bận rộn, đến chiều tối, Thành Hàn Bân cũng có thể xuống căn tin của bệnh viện ngồi nghỉ mệt một chút.

Nhưng hết nợ nghề đến nợ tình, thì ra công việc hay tình cảm đều như vậy, không duyên chắc chắn nợ, nhất định phải đối mặt thôi.

Chương Hạo lù lù đi tới bàn của Thành Hàn Bân, thành công gây sự chú ý với mấy đồng nghiệp ngồi cùng bàn của em.

"Anh... anh nói chuyện với em một chút có được không?"

Thành Hàn Bân không ngại mọi người biết giới tính của mình, cũng không ngại phô bày quá khứ bị một tên thầy giáo vùng cao đá văng xuống núi của mình, nhưng mà em ngại chửi tục trước mặt đồng nghiệp của mình. Gặp mặt tên này là muốn chửi rồi.

Anh bác sĩ đứng lên bỏ đi trước ánh nhìn tò mò của tất cả mọi người xung quanh. Chương Hạo rụt rè đi theo sau, ra một góc hành lang vắng vẻ. Em thong dong mở lời.

"Anh nói đi."

"Mấy năm qua, anh rất nhớ em, nhớ phát điên lên được,..."

Em dùng đôi mắt đã từng rất đỗi dịu dàng, nhìn Chương Hạo lạnh lùng, gằn từng chữ cắt ngang:

"Đó là báo ứng của anh."

Em hít một hơi sâu, rồi lại xát muối vào tim Chương Hạo.

"Cho dù bây giờ anh có đau khổ đến đứt ruột đứt gan, tan nát cõi lòng, thì cũng là, báo ứng của anh. Anh mau cút đi."

Chương Hạo lường trước em sẽ nói mấy lời này, không hiểu sao trong lòng vẫn ngập tràn ấm ức. Vì thanh âm của em vẫn như ngày nào, giọng trầm, lời nói và âm lượng lúc nào cũng vô cùng nhẹ nhàng. Nhưng những dịu dàng của em ngày xưa giờ sắt bén như lưỡi lam, cứa vào tim anh, rất đau.

Thành Hàn Bân nhấp chân, quay lưng bước đi. Tên thầy giáo kia lại không biết khó mà lui, rất thích chọc vào một trong những người quyền lực nhất ở nơi này, người này cho dù có cầm dao rạch ngực lấy tim anh ra cắt vài nhát xong khâu lại thì cũng không ai dám bỏ tù.

"Đôi mắt này của em... nỡ nhìn kiếp nhân sinh của mẹ em tan rã trước mắt mình hay sao."

Áo blouse trắng đang phấp phơ theo bước chân người mặc bỗng khựng lại.

"Chương Hạo, tôi không cần người tính chuyện thiệt hơn giúp tôi, tôi cũng không cần người lo cho tôi gia đạo ấm êm, tôi không cần người an bài ổn thoả cho tôi một đời này, tôi cần người vào khoảnh khoắc trái tim tôi xước xát, đau lòng, có người đón lấy cơ thể mệt mỏi này của tôi, rồi ôm tôi vào lòng..."

Em dừng lại một chút, điều hoà nhịp thở, rồi nói tiếp.

"... Mưa tạnh rồi, anh mang ô đến còn ý nghĩa gì nữa chứ."

...

Anh Hùng ngồi trên xe ô tô nhìn Chương Hạo lững thững bước ra khỏi bệnh viện như cái xác không hồn, anh khẽ thở dài.

"Thầy Hạo năm đó nghĩ ổn thoả hết mọi chuyện, mà quên rằng tim người mình thương mới là chốn ngỗn ngang khó sắp xếp nhất."

Em Quốc Kỳ ngồi bên cạnh cũng dặm thêm ít muối.

"Đời là vậy mà, mẹ con nói khó có cái gì mà vẹn cả đôi đường, nhất định sẽ có chút nặng nhẹ không cân. Mà bên nào thấy mình bị xem nhẹ, cũng đều mất lòng."

Tình yêu đối với Chương Hạo là đích đến, tình yêu trong mắt Thành Hàn Bân lại là quá trình.
Thì ra trên đời có loại tình yêu ngược đời, bắt đầu viên mãn, tròn đầy, nhưng về sau lại cách xa mãi mãi không có điểm kết thúc.

Ông trời đã định sẵn rồi sao, có duyên không phận, chia hai nẻo đường.

==================================

Ý là mình định chap này chap cuối rồi, xong mình ngồi xem lại gần 5k từ :))))))) cái thôi mình tách ra làm đôi nựa, ráng mai mốt mình up chap cuối luôn 🌸💁‍♀️

Với cái nữa là đoạn có mọi người thì mình cho xưng hô của em là cậu- anh bác sĩ, còn lúc có thầy thì là em- em xinh yêu của mình. Tại mình thích thế, chứ không phải viết bừa lộn xộn đâu hê hê 🥰👌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top