Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

49. Trúng giải độc đắc: Mua một được hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu óc Win mù mịt, cảm giác không thể hiểu nổi những gì Bright đang nói, đúng hơn là không thể tin được...

"Bright thích em thật à?"

Ngay sau khi nụ hôn bất ngờ kia chấm dứt, Win đã lập tức hé môi hỏi. Bright ngại ngùng, đỏ mặt gật đầu, sau đó bẽn lẽn nhìn xuống:

"Rất thích...P'Win..."

Chỉ là vừa nói xong đã ứa nước mắt:

"Nhưng nếu điều đó làm P'Win cảm thấy khó chịu..."

Win thấy anh lại bắt đầu nghẹn ngào thì vội vã ôm chầm lấy Bright, lắc đầu liên tục:

"Không! Không khó chịu! Em thích Bright mà!"

"Em chỉ thấy hơi đột ngột thôi. Em cứ nghĩ là phải lâu lắm Bright mới thích em được"

Bright yếu đuối dựa vào lồng ngực Win, nghe cậu giải thích lại càng thấy sống mũi cay cay:

"Phải...là tôi vội vã, là tôi không kiên nhẫn! Xin lỗi P'Win, là do tôi..."

"Không! Không phải mà! Không phải là em trách Bright gì mà! Em thích lắm! Nhanh chậm gì cũng thích! Em lúc nào cũng đợi Bright thích em mà!"

"Vậy...P'Win thích nhanh...hay thích chậm..."

"Đều thích mà!"

Win không dám nói bừa nữa, chỉ sợ chọn 1 trong 2 thì Bright vẫn nghĩ ngợi linh tinh được, chỉ đành chọn cả 2 cho an toàn.

"A...đều thích sao...?"

Bright nhỏ giọng cảm thán một tiếng, ánh mắt dán vào khe hở giữa cổ áo cậu, sau đó rụt rè lên tiếng:

"Vậy...P'Win cũng thích...thích tôi sao?"

"Em lúc nào cũng thích Bright cả!"

"Nhưng người như tôi không xứng đáng để nhận tình cảm từ P'Win. Rồi sau khi trải nghiệm hết cảm giác mới mẻ, yêu thích cũng chẳng còn, rồi tôi sẽ lại bị vứt bỏ..."

"Không!!! Em không như thế!"

"Tôi hiểu rồi. P'Win nói vậy, tôi cũng chỉ dám biết vậy thôi."

"Em bảo không phải mà!!!"

Win không cãi được Bright, ấm ức tới nỗi cả hai khoé miệng cong xuống, hai mày nhăn lại nhìn Bright, càng nhìn càng thấy tức.

"Bright nghe đi! Tim em đang đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi nghe Bright nói thích em đấy! Nếu không phải sự thật, em sẽ không có cảm giác mãnh liệt như vậy đâu!"

Yếu hầu Bright dao động, ngập ngừng liếc mắt sang nơi khác:

"Nếu...đặt tay lên ngực...có lẽ tôi sẽ cảm nhận được..."

Sau đó tại tỏ ra ngại ngùng.

Win không nghĩ gì, chỉ ra sức chứng minh tình yêu của mình, cầm tay Bright đặt lên lồng ngực đang đập rất mạnh của cậu:

"Bright đặt ở đây này!"

"Tôi...chưa cảm nhận được rõ ràng lắm...có lẽ là do áo dày quá...nếu như..."

"Ch-chạm...chạm trực tiếp sẽ cảm nhận được rõ hơn..."

Nhìn hai mắt long lanh vừa khóc của Bright ngước lên nhìn mình, Win chỉ thấy trong lòng mềm nhũn, cảm giác Bright giống như mèo con mắc mưa, vừa ngây thơ vừa đáng yêu mà không ai nỡ từ chối.

"Vậy thì Bright cứ..."

"Cảm ơn P'Win"

Bright cảm giác như anh đã bị điều khiển vào giây phút đó.

Bởi vì những chuyện tiếp theo, anh chắc chắn người như anh không thể làm được.

Khi Win còn chưa kịp dứt câu, tay của anh đã xộc thẳng vào bên trong áo cậu, kéo áo Win lên đến cổ. Một anh mở tay giữ áo, một tay bóp mạnh ngực cậu rồi bắt đầu xoa nắn. Win giật mình, kêu thành tiếng khi Bright đột ngột cạ răng lên đầu vú cậu, dùng lưỡi liếm một đường sau đó mới bắt đầu mút, hơi thở nóng ướt phả lên da thịt run rẩy.

Hai chân Win bắt đầu mềm nhũn, cơ thể đã quen thuộc với từng động chạm của Bright trở nên vô cùng nhạy cảm, theo bản năng lại bắt đầu phụng phịu làm nũng:

"Không thích đâu P'Bright ơi"

Trước đây, mỗi lần Win dùng giọng mũi dinh dính như thế này để nói chuyện với Bright, anh đều lộ ra biểu cảm bất lực, nghiến răng cấm cậu dùng giọng đó rồi bắt đầu thơm cậu tới tấp. Win thích nhìn dáng vẻ kìm nén của bạn trai, có cơ hội đều sẽ trêu anh rồi nhìn Bright giận thế nào cũng đều mềm lòng trước. Anh sẽ dỗ cậu cho tới khi cậu nói thích, nhìn cậu nhe răng cười thì bực tới nỗi vừa nói ghét em vừa nói yêu em, sau đó cậu sẽ phì cười mà ôm lấy bạn trai của mình:

"Bị lừa ná!"

Sau đó lại bị thơm đến nỗi cười khúc khích.

Nhưng hiện tại, Bright bỗng đột ngột dừng lại, ngẩng đầu im lặng nhìn cậu, hai mắt đỏ au như hằn cả tia máu. Trong tích tắc, nước mắt ùa ra như vỡ đê.

Quả nhiên...cậu ấy không thích...Anh đã nghĩ gì chứ? Đã thực sự tưởng rằng hành động ghê tởm này của bản thân sẽ được cậu chấp nhận hay sao?

Bright khổ sở phát khóc, nước mắt chảy ướt cả ngực Win, mặn chát tới nỗi khiến đầu lưỡi anh tê rần, khiến anh phải mút ngực cậu trong cay đắng. Cổ họng uất nghẹn chỉ bởi suy nghĩ cậu sẽ lợi dụng rồi vứt bỏ mình như một món đồ chơi. Bright khóc không thành tiếng, nhẫn nhịn ngậm vú nuốt cay vì anh hiểu rõ vị trí của mình, tiếng nức nở xen lẫn âm thanh mút nước ướt át.

Người như anh thật đáng thương, đến cơ hội mở miệng giải thích cũng không có, chỉ có thể ngậm một miệng toàn uất ức, nuốt cũng không trôi.

"Không phải! Ý em không phải là em không thích! Em có thích!"

Bright lúc này mới chậm rãi nhả Win ra, mi mắt đẫm nước rũ xuống, thấy đầu ngực căng đỏ sưng bóng dính nước bọt của mình kéo thành một sợi chỉ mảnh thì ngập ngừng vài giây...

Sau đó...tiếc nuối mà mút lấy lần nữa...thế rồi hơi xoay đầu...đôi môi trái tim lại khẽ hé...

Đổi bên.

Bright đã không còn khóc. Anh nhận ra khóc làm mũi anh nghẹt lại, không thể ngửi được mùi hương da thịt còn thơm hơn nước giặt của bé con trên người Win. Mặc dù cả trái tim lẫn bụng anh đều đau đớn khi nghe cậu nói không thích, thế nhưng hình như bụng đau hơn một chút...

Bụng dưới đau hơn một chút...hoặc dưới nữa một chút...

Cả người anh cảm thấy vô cùng căng thẳng, rất căng thẳng, căng thẳng đến nỗi cơ bắp cứng đờ ra, đặc biệt là phần cơ từ hông trở xuống...

Win không dám nói gì nữa, càng không đẩy Bright ra. Chỉ đôi khi Bright bóp mạnh quá, hoặc khi răng Bright cọ vào đầu ngực cậu, Win lại thấy hơi đau. Cậu không hẳn là khó chịu, thế nhưng vẫn muốn nói với Bright:

"P'Bái...đau em..."

Nhưng nếu nói vậy, Bright sẽ lại khóc mất, cậu lại cố nhịn.

Cậu nhớ rằng hình như trước đây cậu không hiền như thế này, không biết phản kháng như thế này. Cậu cũng không biết từ bao giờ bản thân đã biến thành con người chỉ biết im lặng chấp nhận. Hình như cậu đã từng biết giận, biết dỗi, biết đòi lại công bằng cho mình, không để bản thân bị bắt nạt.

Thế nhưng từ bao giờ nhỉ?

Cậu chẳng còn tự tin nữa.

Cứ sợ hãi và lo lắng rằng Bright không yêu cậu. Số lần khóc cứ thế tăng lên. Cậu cứ liên tục không thể làm được những gì mà mình mạnh miệng nói. Cậu bắt đầu trở thành kiểu người nhu nhược mà bản thân không thích nhất!

Rốt cuộc là từ bao giờ chứ?

Khi người vừa mới ôm cậu gọi thỏ ơi, vừa quay lưng đã bắt đầu nguyền rủa cậu.

Bảo cậu chết đi...Sau đó lại tiếp tục dỗ dành...rồi lại tiếp tục cười nhạo...Đối phương khoe khoang với cậu về việc bản thân chiếm được cảm tình của người mình thích...nói cậu không bằng...

Thực ra cuối cùng cậu đã hiểu được tại sao bản thân lại buồn đến thế.

Bởi vì anh bảo cậu chết đi.

Nhưng Bright ơi? Em chết rồi mà?

Vậy nên khi Bright ngẩng lên liền thấy Win đang nhắm mắt, run rẩy mím môi, vẻ mặt vô cùng chịu đựng thì bỗng ngừng lại, nhả đầu ngực căng cứng màu hồng kia ra.

Win thấy anh ngưng lại thì khó hiểu, định mở mắt nhìn Bright, nào ngờ vừa hé mắt đã thấy gương mặt anh áp sát đến, chóp mũi gần như chạm vào mặt cậu.

"Đừng nhắm mắt..."

Đối phương đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ, sau đó lại chăm chú nhìn Win:

"Đừng chịu đựng..."

Bright không biết tại sao, cũng chẳng hiểu một người như anh thì dựa vào cái gì dám nói những lời như thế...

"Tôi làm điều này không phải vì tôi thích nó đâu"

Win mở mắt, khó hiểu nhìn Bright, lại bị ánh mắt của anh làm cho run rẩy.

"Mà là bởi vì tôi thích P'Win"

"Vậy nên điều P'Win không thích, tôi cũng sẽ không thích nữa"

Metawin quan trọng hơn chính cảm nhận của bản thân anh. Đứng trước cậu, dục vọng ích kỉ đều phải xếp sau. Chính anh cũng không ý thức được tại sao thứ tình cảm đột ngột xuất hiện này lại sâu sắc đến thế. Chẳng hiểu sao anh luôn cảm giác như mình là của cậu, giống như trái tim này đã thuộc về cậu từ lâu rồi.

Anh không thể có tình cảm sâu sắc đến thế với một người mới tiếp xúc không lâu được. Kể cả đối phương có đối xử tốt với anh và giúp đỡ vô điều kiện. Biết ơn khác với yêu...Còn anh thì yêu...Nhưng yêu đương vội vã mà mãnh liệt như thế này thì thật vô lí!

Tựa như thứ tình cảm này vẫn luôn âm ỉ trong lòng anh, chỉ chờ đến ngày bùng cháy, thiêu rụi lý trí anh.

"Tôi có thể nhẫn nhịn mọi thứ, dù sao cuộc đời tôi vẫn không được may mắn cho lắm..."

"Nhưng thật kì lạ khi tôi không thể nhịn được khi nhìn P'Win không vui"

"Thực sự thì tôi không có một thứ gì cả, không có tư cách gì để nói việc gì nên hay không nên, cũng không đủ khả năng để tự mình thay đổi người khác."

"Nhưng...P'Win thì có tất cả những điều đó mà?"

"Hãy nói ra khi thấy khó chịu và đừng chịu đựng khi bản thân không thích"

Bright vòng tay qua eo Win, nghiêng đầu tựa lên vai cậu, hôn lên chiếc cổ trắng trẻo kia thật dịu dàng:

"Anh thích em, yêu em, không muốn thấy em buồn"

Win cười. Đến Bright còn bất ngờ khi nhìn cậu vừa cười một cách hạnh phúc tới vậy, một giây sau đã như chực khóc, ôm lại anh mà nói bằng giọng run run:

"Là Bright thật mà...Bởi vì thế nên em cứ mãi không thể buông tay và chấp nhận bỏ cuộc đấy. Ai lại có thể bỏ lại bạn trai như thế này và nhẫn tâm rời đi một mình được chứ? Không phải em"

Bright không hiểu ý Win, song nghe đến hai từ "bạn trai" được chính cậu nói ra thì sửng sốt, hai tai lại bắt đầu đỏ lên vì ngại ngùng. Tim anh đập thình thịch, không dám hỏi lại ý nghĩa của hai từ đó, chỉ cố gắng ôm cậu thật chặt.

Đáng lẽ anh nên cởi áo ngay từ ban nãy, để da thịt trần trụi kề sát nhau trong khi cả hai đang ôm lấy nhau thế này.

"Vào giường đi"

Khi Bright đang dụi lên cổ cậu để hít lấy mùi thơm da thịt phảng phất, Win bỗng dưng lên tiếng khiến anh giật mình, chỉ biết bất ngờ mở to mắt nhìn cậu, nào ngờ lại bị Win chụt cho một cái vào môi.

"Hay là Bright định làm ở đây luôn?"

Mặt Bright thoáng chốc đỏ bừng, đến giọng cũng trở nên lắp bắp:

"Tôi không hiểu...ý của P'Win là làm gì..."

"Bai không hiểu thì thôi vậy"

Bright "..."

"...Nhưng...đứng lâu không tốt...có lẽ...có lẽ....chúng ta nên...ra chỗ giường. P'Win đứng lâu chắc cũng mỏi chân rồi, vậy hãy tới giường và ngồi..."

Trên người tôi đi.

Đương nhiên, câu cuối cùng anh không dám nói. Bright cảm thấy may mắn là ban nãy anh đã "ra" ở trong nhà vệ sinh được hai lần. Nếu không thì mảnh vải duy nhất trên người Win bây giờ có thể là để trói tay cậu lại. Metawin sẽ chỉ được dùng một chân để đứng khi anh tách chân cậu ra, nâng đùi cậu lên và banh rộng hai chân cậu hết mức có thể.

Nếu như anh nói không muốn lên giường với Metawin, có lẽ ý anh là muốn ch*ch cậu ngay ở cửa, trên bàn, hoặc dưới sàn...

Win lại cười. Mặc dù Bright không hiểu lý do là gì nhưng như vậy vẫn tốt hơn là để cậu khóc. Anh lại thử tiếp cận đôi môi của cậu lần nữa và Metawin lập tức hôn anh mà không hề do dự. Hai người cứ dính lấy nhau cho tới tận khi Win đẩy ngã anh xuống giường rồi trèo lên cưỡi trên hông anh. Quần đã bị cậu vứt dưới đất, hai chân thon dài và cặp mông trắng muốt mềm mại ngồi bên nơi đang cộm lên của Bright nhưng nhất quyết lại không cho anh cởi đồ. Bright có thể nhìn thấy rõ ràng sau lớp áo chưa cởi của cậu đang che đi thứ gì đó đang nhô lên giữa hai chân. Ánh mắt chằm chằm của anh  khiến cậu ngại ngùng:

"Bright nhìn gì!!! Anh được cương mà em thì không hả?"

"Anh không có ý đó, chỉ là..."

Bright giải thích, vậy mà ánh mắt vẫn không hề di chuyển:

"Cơ thể em đẹp lắm, anh muốn nhìn, đừng che nó đi có được không?"

Win bĩu môi, đã chẳng còn lạ lùng gì với chiêu trò này của Bright. Chỉ cần cởi được của cậu một món đồ là miệng lại tự động phát ra những lời dỗ dành ngọt ngào. Giờ xem mất kí ức ngoài đời thì trong truyện vẫn chẳng thay đổi gì. Nhiều lúc cậu còn nghĩ người như vậy thì không thể tin tưởng được, chỉ đến với cậu để lừa cậu lên giường. Song cứ nghĩ đến việc người giả vờ say để ngủ lại phòng Bright vào lần đầu tiên lại chính là cậu, Win bỗng cảm thấy anh cũng hơi oan ức.

Biết sao giờ, ảnh nói cũng đúng mà? Cậu đã bỏ rất nhiều thời gian mới có được dáng người như hiện tại, không mê thì cậu giận!

Win với người, tìm kiếm thứ gì đó ở tủ đầu giường. Tà áo bên dưới vì thế mà cũng bị xô lệch, đầu 🥕màu hồng lộ ra trước mắt Bright, cả màu sắc và hình dáng đều khiến cổ họng anh khô khốc. Trong lúc Bright vẫn còn đang cố hết sức để có thể di chuyển ảnh mắt khỏi thứ trông giống như kẹo mút vị dâu kia, Win đột nhiên "a" lên một tiếng, sau đó cười tít mắt lôi ra một tuýp gì đó từ ngăn tủ.

Cậu vén áo về đằng trước, để lộ hai cánh mông mịn màng không tì vết, tròn tròn núng nính, quan trọng nhất là kích cỡ phù hợp. Cảm giác như anh cặp mông của cậu có thể nằm vừa vặn trong lòng bàn tay Bright và nếu như anh bóp mạnh một chút, da thịt mềm mại như tràn qua kẽ tay anh...

Win bóp thuốc mỡ ra tay, cái này lần trước cậu mua để bôi môi cho đỡ nẻ, vừa để bôi lên da giúp vết muỗi đốt nhanh lành. Ban đầu cậu còn cảm thất tuýp lớn như vậy dùng bao lâu mới hết, nào ngờ giờ có con muỗi chuẩn bị chích vào mông cậu, sợ rằng cậu sẽ phải đi mua lại sớm thôi.

Muỗi này đốt đau, vậy nên phải bôi nhiều.

Win chống một tay lên người Bright, hơi nâng hông, sau đó mới bắt đầu dùng ngón tay đã có thuốc quệt lên phần giữa khe hở giữa hai cánh mông, tự mình mở rộng phía sau.

"Um...Bai ơi..."

Mỗi lần đẩy thêm vào một chút lại gọi Bright một tiếng. Đến chính cậu còn không ý thức được bản thân đang tra tấn hành hạ anh một cách gián tiếp. Yêu tinh đang ngồi trên người anh vặn vẹo eo, hé cánh môi mọng đó ra gọi anh bằng giọng nũng nịu và mong anh sẽ kiên nhẫn được à?

Soạt một tiếng, vị trí thay đổi. Win hoang mang khi nhìn thấy Bright đột nhiên vùng lên cắn vào môi cậu, lật ngược cậu xuống giường. Có điều, chỉ bất ngờ được một lúc, Win đã chu chu môi, sau đó bật cười, hơi nâng cằm lên rồi nhướn mày với anh:

"Sao? Bright không khóc nữa à?"

Cậu cười tít mắt rồi tiếp tục nói:

"Em muốn cưỡi, nếu ở tư thế này thì khi Bright khóc, nước mắt sẽ rơi trên mặt em mất"

Bright đỏ mặt, cố gắng né tránh ánh mắt của Win, song vẫn không thể cản được mong muốn nhìn cậu của chính mình:

"Vậy thì đáng tiếc lắm...nên tôi sẽ không khóc nữa..tôi sẽ cố..."

Sau đó vội vã hôn vội lên khắp mặt cậu, đặt mũi lên má rồi hít thật sâu:

"P'Win...đáng yêu lắm...thực sự rất đáng yêu..."

Có lẽ do người anh nóng quá, vậy nên sờ vào cảm thấy da Metawin thật mát, thật mịn, thật đàn hồi. Bright vừa hôn lên mặt cậu, vừa ôm hai chân Win tách ra, 🍌 cọ trực tiếp lên 🥕 của Win, chèn ép 🥕 của cậu không thương tiếc.

Giọng quát của Win cũng run dần:

"Em đẹp trai!"

Bright lập tức gật đầu liên tục:

"...rất đẹp trai...rất ngầu..."

Thân dưới liên tục cọ sát với Win, ánh mắt chân thành nhìn Win trong khi tay thì vẫn xoa đi xoa lại ngực của cậu:

"Rất đẹp trai...nhưng cũng rất dễ thương...mặt như thỏ con...cơ thể thì quyến rũ...em đáng yêu lắm..."

Win cũng không kiêng dè gì mà gác một chân lên vai Bright, bắt đầu hé môi rên rỉ, hai mắt chớp vài cái đã ướt át mơ màng, hai má phớt hồng. Thậm chí, chỉ như vậy cũng không khiến cậu thấy đủ, ngón tay cậu lại tự động luồn xuống bên dưới, tiếp tục nhét vào, cố gắng mở rộng phía sau, má càng ngày càng dỏ.

"Đáng yêu thật nhỉ...?"

Tiếng cười nhẹ vang lên cũng không át được tiếng lép nhép bên dưới. Ánh mắt người phía trên trở nên kì lạ:

"Gương mặt này lúc bị dập tới chỗ sâu nhất thì còn đáng yêu hơn nữa...cho anh b*n lên mặt em được không?"

"Hả thỏ?"

Con ngươi mơ màng của Win đột ngột mở to, lồng ngực thắt lại, theo bản năng tay lại run bần bật.

"Trông em như mấy tên trai bao thiếu hơi khách ấy. Không ai đ* em sao thỏ ơi? Đáng thương như vậy à? Banh rộng hai chân và tự chơi cái lỗ cô đơn đó sao? Sao thế? Chưa dụ dỗ được ai? Hay là...tiền không đủ?"

Win biết rằng bản thân đã tự nhắc đi nhắc lại rằng không khóc nữa, chẳng có lí do nào để cậu phải làm thế nữa cả. Tiểu thuyết trước đã kết thúc rồi, còn người kia cũng quá tệ để có thể là Bright.

Tay cậu run lên, vội vàng rút về, xấu hổ che mặt, cổ họng bắt đầu nghẹn ngào, luống cuống cố gắng khép chặt hai chân của mình nhưng lại bị Bright tách ra, đè hai đùi cậu xuống giường.

"Sao thế? Anh nói đúng quá à? Em ngại khi bị phát hiện sao?"

Bright cười khẩy, đưa tay vuốt ve eo cậu:

"Đừng ngại..."

"Để anh đ* thỏ nhé? Được không?"








End.
Mới bị bắt cóc bán đi lđộng ở biên giới nước ngoài nay mới trốn về được ihi.
Với nọ wattpad lỗi tưởng đâu pay ạcc r hic h mới mò zô đc 😔
Ủa up từ hqua sao có bạn bảo k thấy là sao ta? Ai thấy tớ k?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top