Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25: Xạ Nhật Chi Chinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Vong Cơ hiểu rõ rằng một con người có thể thay đổi nhanh đến mức nào, đặc biệt là sau một sự kiện kinh khủng nào đó họ phải trải qua. Nguỵ Anh là trường hợp gần đây nhất, và điều đó làm tim Lam Vong Cơ như vỡ ra làm nghìn mảnh.

Vong Cơ chưa bao giờ nghi hoặc điều gì về luật lệ và truyền thống của Lam gia, mà trái lại hắn còn làm chúng quen đến mức như thể thành thói quen hàng ngày. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, và lời nguyền của Lam An là một trong những thứ ấy. Mỗi người của Lam gia chỉ được phép có duy nhất một người định mệnh trong đời, và Lam Vong Cơ không may chỉ được lớn lên dưới sự dạy bảo của Thúc phụ chứ không phải phụ mẫu mình. Thứ gọi là tình yêu đó đã cầm tù mẫu thân của hắn và xé gia đình hắn ra xa, nên hắn đã tự hứa với bản thân rằng sẽ không bao giờ rơi vào ái tình với ai cả. Một người mang dòng máu Lam gia chỉ có thể yêu một người một lần duy nhất trong đời và không một ai khác ngoài người đó, kể cả họ có nhận lại được cảm tình từ đối phương hay không. Lam Vong Cơ đã thật sự vui mừng khi mình chưa bao giờ dính vào lời nguyền ấy, hắn thậm chí còn nghĩ mình sẽ giữ được trạng thái này cả đời.

Nhưng đêm đó Nguỵ Anh đã xuất hiện trong cuộc đời hắn, làm sáng cả khoảng trời đêm bằng nét mặt luôn đong đầy ý cười sáng trong của y. Vong Cơ như bị hút hồn vào khuôn mặt rạng rỡ ấy, và hắn cảm giác như ông trời đã gửi đến ánh sáng thiên đàng cho mình vào đúng giờ phút hắn cô đơn nhất.

Hắn luôn kinh hỉ mỗi lần được ở cùng Nguỵ Anh, dù chỉ là vài phút giây nhỏ nhất. Tiếng cười của y không chỉ là thanh âm yêu thích của hắn, mà còn là thứ hắn da diết nhớ nhung hàng đêm. Đôi mắt màu bạc trong veo của người kia luôn làm hắn cảm thấy thật nhẹ nhõm mỗi khi nhìn vào.

Nhưng giờ mọi chuyện đã khác.

Lam Vong Cơ thương tâm không tài nào kể xiết khi những tin đồn về Nguỵ Anh lan đến Cô Tô Lam thị. Họ thì thầm với nhau rằng nhi tử mới được Ôn Nhược Hàn tìm về đã giết hại Nguỵ Anh một cách tàn nhẫn, và lòng hắn vừa nổi cơn thịnh nộ lại vừa đau buồn vô cùng đến nỗi hắn mất ngủ nhiều ngày liền. Vong Cơ từ chối tin vào những lời đó, cho đến khi hắn chứng kiến tỷ đệ Giang gia mặc tang phục và ánh mắt của họ cũng đong đầy thương tiếc cho Nguỵ Anh.

Hắn đã sụp đổ và gục ngã trong lòng huynh trưởng, gào khóc gọi tên tình yêu duy nhất của đời mình.

Những ngày bị nhốt tại động của Đồ Lục Huyền Vũ đã cho hắn gặp lại Nguỵ Anh, nhưng đó cũng là quãng thời gian khiến hắn lại bắt đầu đau khổ. Người kia vẫn khoẻ mạnh, vẫn còn sống sờ sờ trước mặt hắn và gần đến nỗi tưởng như hắn có thể vươn tay chạm vào da thịt của y, vậy mà lại trở thành đồ chơi cho một kẻ quyền lực bệnh hoạn nào đó. Hắn sẽ không bao giờ quên những lời mà nữ nhân tên Hồng Nựu kia đã nói ngày đó, về việc Nguỵ Anh đã phải van xin để cứu họ ra sao. Trong lòng Vong Cơ cũng không khỏi nghĩ rằng y đã thậm chí phải làm một cuộc trao đổi xác thịt nào đó, và nữ nhân kia chỉ đang cố gắng giữ lại tôn nghiêm cho y thôi.

Bây giờ thì Tu chân giới đều nhìn nhận Nguỵ Anh không khác gì một kẻ làm ấm giường cho Ôn Sái Minh và dùng những ngôn từ bẩn thỉu nhất để miêu tả y. Có những người thấy tiếc cho tài năng của y, nhưng cũng có những nam nhân khinh bỉ y.

Đúng là dòng giống cũng chỉ đến thế thôi.

Không phải việc đó giống những gì mẫu thân y đã làm sao?

Hồi trước y cũng làm vậy để nhận được sự tín nhiệm của Giang tông chủ à?

Vong Cơ thật sự muốn tiến ra cho bọn họ vài chưởng, mạnh đến nỗi bọn họ sẽ phải nhớ cú đánh đó đến hết cả đời, nhưng hắn lại đột nhiên nhớ về gia quy của Lam gia và việc mình không có tư cách gì để bảo vệ Nguỵ Anh. Đối với y, hắn chẳng qua chỉ là một đồng học trên lớp mà thôi.

"Đó là lý do vì sao ta bảo rằng chúng ta cần phải chấn chỉnh lại bọn họ! Ôn gia giờ đã coi trời bằng vung rồi!" Nhiếp Minh Quyết đập tay lên bàn, trong nháy mắt làm Vong Cơ tỉnh táo lại. "Sao bọn chúng dám coi nhi tử và tu sĩ của chúng ta như cỏ rác dưới chân cơ chứ? Việc này cần phải dừng lại!"

Một trong những tông chủ của gia tộc nhỏ hơn phản bác. "Nhưng còn Ôn Nhược Hàn thì sao? Hắn quá mạnh so với chúng ta." Y lấm lét nhìn ra xung quanh. "Ta không có ý bất kính đâu nhưng kể cả Nhiếp tông chủ còn chưa thể đánh bại hắn."

"Đó là lý do vì sao chúng ta cần liên thủ." Mọi người đều hướng sự chú ý về giọng nói vang lên ngoài cửa, và thấy Giang tông chủ cùng Giang Trừng đang đằng đằng sát khí đi sau tiến vào giữa phòng. "Chúng ta, Giang gia, sẽ đồng tâm hiệp lực với Nhiếp gia nếu cần thiết làm chuyện này."

Ai ai cũng im lặng và suy nghĩ liệu có nên tham gia không, và một người lại lên tiếng. "Thế còn Ôn Sái Minh? Hắn là người đã cứu nhi tử chúng ta khỏi chỗ cái động đó." 

"Hắn không khác gì Ôn Nhược Hàn." Lam Vong Cơ cuối cùng cũng mở miệng.

"Đúng, Vong Cơ nói không sai. Mọi người thật sự tin rằng chúng ta có thể tín nhiệm một kẻ đã cứu mạng người khác chỉ vì hắn không hoà thuận với Ôn Triều và vì tình nhân của hắn nhờ thế ư? Cứ thử tưởng tượng mà xem, trong tương lai hắn còn có thể xoá sổ nguyên một gia tộc nếu như đơn giản là hắn không thích món canh hôm đó được bưng lên." Nhiếp Minh Quyết gằn giọng. "Ai sẽ đảm bảo hắn không đốt trụi Liên Hoa Ổ chỉ vì có ai đó ở Giang gia làm suy yếu sự trung thành của tình nhân của hắn chứ?"

"Đúng vậy. Nếu hắn cưỡng ép bắt thêm nhi tử của chúng ta để phục vụ hắn thì sao?"

"Chúng ta cần ngăn Ôn gia lại!" Trong nháy mắt những tiếng hô đồng tình đã vang vọng khắp căn phòng.

"Ta biết người có thể giúp." Vong Cơ nhìn ra phía giọng nói quen thuộc và thấy Lam Hi Thần đang tiến vào phòng với ít nhất hơn trăm người sau lưng mình. "Có không ít gia tộc đã chịu trận bởi sự ngang ngược và hung hãn của Kỳ Sơn Ôn thị, và họ rất sẵn lòng góp sức với chúng ta."

Nhiếp Minh Quyết thấy vậy liền nở nụ cười. "Đó mới là tinh thần ta yêu thích, Hi Thần! Hãy để Xạ Nhật Chi Chinh được bắt đầu!" Hàng hàng tiếng hô hào cổ vũ lại ồ ạt vang lên, ngoại trừ Lam Vong Cơ, người vẫn đang nghĩ làm sao để cứu Nguỵ Anh ra khỏi tay Ôn Sái Minh.

Như nghĩ ra điều gì đó, hắn viết vội một lá thư cho Nhiếp Hoài Tang rồi gửi qua bằng một con chim bồ câu như hắn vẫn hay làm.

---

Ôn Triều biết rằng mình không phải nhi tử được phụ thân ưa thích, và trước cả sự xuất hiện của Vô Tiện thì y cũng chưa từng nhận được bất cứ sự quan tâm nào từ người. Y đã từng nghĩ chuyện đó sẽ ổn thôi vì phụ thân đối với Ôn Húc cũng vẫn lạnh nhạt như thế, và bản thân y thì chưa bao giờ thiếu của cải, trang sức, rượu, hay nữ nhân cả.

Vậy mà kể từ sau khi Vô Tiện đến đây, phụ thân y như biến thành một người khác. Người đã nở nụ cười với mọi thứ mà hắn làm, luôn chăm lo cho từng bữa ăn giấc ngủ của hắn sau hàng giờ luyện tập, rồi còn đặt cả mỹ miện lên đầu hắn trước cả khi hắn thông qua bài kiểm tra truyền thống của Ôn gia.

Ôn Triều không có được cảm tình phụ thân, Ôn Húc cũng chưa từng được phụ thân đối xử dịu dàng, vậy mà lại có một kẻ lạ mặt xuất hiện và chiếm lấy tất cả những điều đó. Tại sao lại là Vô Tiện? Vì cớ gì hắn lại xứng đáng hết thảy những điều ấy? Là do trông hắn quá giống Tàng Sắc Tán Nhân chăng?

Không phải. Nguyên nhân là do Vô Tiện khác với hai người họ, và luôn là người thừa kế mà Ôn Nhược Hàn mong muốn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top