Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: A Anh là con của ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quá trình tập luyện mới cũng không quá khó để hoà nhập vào. Dậy lúc bảy giờ, dùng bữa sáng, rồi đi đến sân tập riêng với Ôn Húc, ba giờ chiều nghỉ ngơi và rồi bốn giờ lại tiếp tục huấn luyện hoặc tu luyện Kim đan để tăng cường linh lực của mình.

Đôi khi hắn sẽ viết vài bức thư gửi đến Nhiếp Hoài Tang, người đã dặn hắn phải giữ bí mật tuyệt đối về chuyện này vì đại ca y sẽ giết y nếu biết y có liên hệ đến Ôn gia. Nguỵ Anh đồng ý ngay lậo tức, làm đủ mọi thứ để giữ cách thức liên lạc này được an toàn.

Cũng khá đáng sợ khi nghĩ đến chuyện Nguỵ Anh thích ứng với lối sống mới này nhanh đến thế nào. Ba tháng trước hắn có khi sẽ cười đến chảy nước mắt nếu có ai bảo rằng hắn sẽ thân thiện với bất kì ai bên Ôn gia, đặc biệt là gia đình của tông chủ.

"Nhìn chung thì ngươi vẫn làm tốt đấy. Nhưng sẽ càng hoàn hảo hơn nếu khi xoay người ngươi đặt nhiều lực hơn lên eo mình, thế sẽ giúp ngươi tránh được chấn thương ngoài ý muốn." Ôn Húc ngồi cạnh hắn, đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi nói. "Kiếm của ngươi là kiếm tốt và cũng nhanh hơn các bảo kiếm khác, nhưng nó không đủ. Ta có thể thấy nó được dùng cho một loại hình luyện tập khác."

"Ừ thì Tuỳ tiện được dùng cho chiêu thức của Giang gia, nên cũng mất ít lâu để đổi sang bên này đấy." Hắn dùng ánh mắt tán thưởng nhìn thanh kiếm trong tay mình, màu đen tuyền của nó luôn làm hăn ngây ngất, có lẽ đến độ bản thân hắn chỉ đến lúc hi sinh mới có thể buông bỏ người bạn đồng hành này,

"Ừ. Ta hiểu rồi." Ôn Húc chăm chú nhìn người bên cạnh, lên tiếng.

Làn da hắn vẫn trắng mịn, nhưng cũng đã có một chút ánh đồng vì luyện tập lâu ngày dưới mặt trời. Trên miệng hắn bao giờ cũng nở một nụ cười tươi rói, và khi đi cùng với đôi mắt màu tro luôn sáng trong kia thì lại càng cho người khác một loại hảo cảm lạ thường. Dung mạo hắn không giống y, không giống Ôn Triều (tạ ơn vì điều đó), và cũng chẳng giống phụ thân cho đến khi hắn nói một thứ gì đó.

Thiếu niên ngạo mạn theo cái cách chỉ có kẻ mạnh nhất và con trai của một tông chủ có thể thể hiện ra. Cái cách hắn nổi điên và dám cãi thẳng vào mặt phụ thân y quả là một màn đáng kinh ngạc. Hơn nữa, hắn còn vô cùng lanh lợi và thông minh.

Phần lớn thời gian thì hắn lại chẳng giống một tộc nhân của Ôn gia chút nào. So với hài tử của Ôn Nhược Hàn, thì hắn lại quá tốt bụng, quá ấm áp. Đến cả nụ cười thường trực của hắn cũng đẹp và dễ chịu hơn hết thảy những cái nhếch mép lạnh lẽo mà cả ba cha con họ luôn mang theo mình.

Nhưng đôi lúc, khi tập luyện dưới ánh nắng mặt trời, hắn lại giống hệt một người mang dòng máu Ôn gia. Y có thể thấy hình ảnh phụ thân mình ở hắn, mỗi khi hắn nhếch mép chế nhạo ai đó muốn va chạm với mình. Y có thể thấy hình ảnh phụ thân ở cái cách thiếu niên nọ đường hoàng băng qua Viêm Dương điện như thể mình đã sống ở đó cả đời này.

Dù là lý do gì đi nữa, thì Ôn Húc vẫn thích người này hơn Ôn Triều rất nhiều.

"Nếu vấn đề nằm ở thanh kiếm thì chúng ta chỉ cần đổi nó đi là được." Nghe thế, Nguỵ Anh bất giác nắm chặt Tuỳ tiện. "Ta không bảo ngươi dừng việc dùng Tuỳ tiện, nó là một phần của ngươi cơ mà, sẽ thật vô lễ nếu yêu cầu điều ấy. Ý ta là, ngươi có thể dùng song song một thanh kiếm nữa."

"Một cái nữa? Ta cũng không chắc...Ta đã quen với Tuỳ tiện rồi. Nó như được sinh ra cho ta vậy." Ôn Húc cũng hiểu việc đó nhưng y thật sự muốn huấn luyện cùng người này.

Để được thấy Kim đan của hắn bùng nổ năng lượng, để thử thách sức mạnh của hắn, và nhiều thứ khác.

"Ta cũng vậy. Nếu ta phải chọn sẽ giọng nói của mình và thanh Hậu Nhiên, ta sẽ không chần chừ đâu. Hậu Nhiên đi trước, còn giọng nói của ta thì kệ."

"Hậu Nhiên?" Nguỵ Anh thắc mắc, khi Ôn Húc chuẩn bị rời đi.

"Nó gắn kết với ta, y như ngươi với Tuỳ tiện vậy. Dù sao thì, hôm nay đến đây là xong rồi, ngươi về nghỉ ngơi đi." Ôn Húc cười với hắn một cái trước khi quay lưng đi thẳng.

Nguỵ Anh vẫn đứng đó, nhìn theo bóng nam nhân vừa rời sân huấn luyện. Tại sao y lại quyết tâm rèn luyện hắn đến vậy? Đúng là viên Kim đan của hắn thì kinh khủng thật đấy, nhưng tại sao nhất định phải tự mình dạy hắn?

Hắn rất muốn hỏi những câu ấy, nhưng lại không có đủ can đảm.

Mọi gia nhân đều đối xử với hắn thật khác lạ. Trước kì đánh giá Kim đan gần đây, họ sẽ chỉ nhìn hắn như một vật thể lạ hoặc đối xử với hắn bình thường như bao người khác. Giờ đây, họ cúi đầu hành lễ với hắn, nói chuyện với hắn một cách đầy cẩn trọng và đưa cho hắn mọi thứ hắn yêu cầu.

Thành thật mà nói, việc này quái thật.

Ban đầu có vẻ như họ đang sợ hãi sự có mặt của hắn, thậm chí vài người còn không dám nhìn thẳng vào mặt hắn. Tuy nhiên, Nguỵ Anh là một người giao tiếp giỏi và thích xã giao, nên hắn đã nói chuyện với tất cả các gia nhân dù thích hay ghét mình. Những người đó thoạt đầu cũng khá lưỡng lự tiếp chuyện, nhưng giờ tất cả bọn họ đều rất vui vẻ đáp ứng mọi nhu cầu của hắn.

Kể cả khi Nguỵ Anh nói đùa là mình muốn tắm, thì bốn gia nhân sẽ lập tức chuẩn bị tươm tất và giúp hắn tẩy rửa kể cả khi hắn bảo họ rằng hắn đã quen với việc tự làm điều đó một mình.

Họ nhìn hắn chằm chằm một cách đầy kinh hãi. "Công tử, rốt cuộc người đã trải qua những gì mấy năm qua vậy?" rồi họ từ chối để hắn một mình, tiếp tục giảng giải về việc hắn phải được đối xử tốt hơn nhiều thế nào.

Việc có nhiều người phục vụ thế này làm hắn thấy kì lạ. Hồi còn ở Liên Hoa Ổ, kể cả với thân phận là đại đệ tử thì hắn cũng không hề có một chút quyền lực nào. Ngu phu nhân đối xử với hắn như một nô bộc, nên các gia nhân khác cũng nhìn hắn không phải tư cách của một người nhà họ Giang.

Thực ra, nó giống một thân phận bằng hữu hơn là chủ nhân. Họ chưa bao giờ nói chuyện với hắn một cách tôn trọng, cùng lắm thì chỉ là một cách vô cùng thân thiện mà thôi. Sư tỷ của hắn, luôn được đối xử khác hẳn mỗi khi nói chuyện với một gia nhân nào đó.

Có lẽ họ vẫn luôn đúng, hắn không phải người nhà họ Giang, đó là lý do vì sao bây giờ hắn ở nơi này.

Hắn cắn môi dưới, cố kìm lại những giọt nước mắt trước khi quay trở về căn phòng mới của mình. Khi ở cùng Giang gia, phòng của hắn ngay gần Giang Trừng nhưng nó bé hơn rất nhiều so với căn hiện giờ. Nơi này gần với những phòng quan trọng khác trong Viêm Dương điện, to lớn và xa xỉ. Trên mái nhà được hoạ gia huy Ôn thị, còn những bức tường được sơn màu lửa cháy, trang trí bằng những vật dụng tuyệt đẹp và đắt tiền.

Ngay cả giường trong phòng cũng vô cùng thoải mái với lớp nệm dày mềm mại, y như trong giấc mơ vậy. Đôi khi, hắn vẫn giật mình thức dậy giữa đêm vì thoáng nghe thấy tiếng sư tỷ gọi mình.

Hắn chuẩn bị thay y phục để nghỉ ngơi, ngay khi bên cửa chính vang lên vài tiếng gõ.

"Vào đi." Hắn đáp, và hai gia nhân bước vào phòng.

"Công tử, đây là thức ăn của người. Thịt lợn cùng mỳ cay, bánh bao nhân bí đỏ ngọt, một bình nước và một hũ rượu, và cả vài miếng táo nữa." Gia nhân phía sau tiến lên với một chiếc đĩa đầy thức ăn.

"Cảm ơn." Hắn nở nụ cười, làm không khí trong phòng như ấm cả lên, và cả trái tim của hai người đối diện cũng vậy. "Hai ngươi đã nghe được chuyện gì phía Giang gia chưa?"

Đúng là đáng buồn, khi hắn đang chọn cách tin vào những lời đồn đại ngoài kia.

Và còn buồn hơn, khi mà sau tất cả những gì Giang gia đã làm với hắn, hắn vẫn thực sự quan tâm đến họ. Tất cả bọn họ.

"À vâng, chúng ta có nghe thấy vài điều. Người thừa kế Giang gia cùng Giang cô nương vẫn đang cố tìm kiếm tung tích của công tử." Giang Trừng và Sư tỷ đang tìm hắn?

Hắn nhớ họ.

Hắn nhớ món canh của Sư tỷ.

Hắn nhớ vẻ mặt cau có của Giang Trừng. Giọng nói cằn nhằn và tiếng cười của y.

Hắn thật sự đáng thương, phải không?

"Ngươi có biết tại sao không?" Sao họ lại phải tìm kiếm một nô bộc cơ chứ? Nhưng hắn chỉ giữ câu hỏi đó trong lòng.

"Không, thưa công tử. Họ chỉ hỏi mọi người xem có ai thấy người không, rồi rời đi khi không nhận được lời giải đáp."

Nguỵ Anh nở một nụ cười nhẹ. Hắn muốn biết thêm về họ, nhưng có điều gì đó đã ngăn cản hắn.

Dừng lại đi, ngươi chỉ đang cố làm tổn thương mình mà thôi.

Câu đó nghe giống Ôn Húc thật sự.

"Được rồi, cảm ơn. Các ngươi có thể về nghỉ được rồi." Mọi ngày khác hắn sẽ mời gia nhân ở lại lâu hơn và ngồi ăn cùng họ. Nhưng bây giờ hắn không thể nào vui lên được, y như mỗi lần hắn nhớ đến sư đệ cùng sư tỷ của mình.

"Như người muốn, thưa công tử." Một người lên tiếng và kéo tay áo của người còn lại ý nhắc rời đi, nhưng đối phương vẫn không nhúc nhích.

"Có chuyện gì sao?" Thiếu niên kia vẫn đứng im đó, trưng ra một vẻ mặt kì quái trước câu hỏi của Nguỵ Anh.

Rồi đột nhiên thằng bé cười, vẻ mặt hạnh phúc ấy làm Nguỵ Anh hơi bất ngờ.

"Ta rất vui khi người là chủ nhân mới của chúng ta. Ta cũng mừng rằng người giờ đang ở đây với chúng ta tại Kỳ Sơn. Ta có thể không biết hết những gì người từng trải qua, nhưng người sẽ luôn là vị chủ nhân mà chúng ta yêu quý nhất."

Sau khi họ rời đi, Nguỵ Anh vẫn chưa hết sốc. Lại một lần nữa, hắn thấy kì quái khi đối diện với vẻ mặt vui mừng của họ, và cái cách họ tự nguyện gọi hắn là chủ nhân.

Cũng lạ không kém, khi hắn nhận được nụ cười tự hào từ phía Ôn Húc, và phản ứng bình tĩnh của Ôn Nhược Hàn khi hắn quát thẳng vào mặt y.

Tiếng ọc ạch phát ra từ dạ dày nhắc nhở rằng hắn phải ăn chút gì đó trước khi nghỉ ngơi. Nguỵ Vô Tiện mông lung ngồi xuống trước bàn ăn, chậm rãi ăn hết những sơn hào hải vị trước mặt dù bản thân cũng chẳng rõ rằng liệu mình có thực sự xứng đáng với đãi ngộ này hay không.

.......

Ôn Húc đi thẳng đến tìm phụ thân mình sau khi rời khỏi chỗ của Nguỵ Anh. Y cần phải thảo luận về việc thay đổi thanh kiếm của người đệ đệ mới này. Thế nhưng, trước khi đến được cổng điện, y đã nghe thấy tiếng hét giận dữ của Ôn Triều.

"Nhưng tại sao!? Hắn chỉ là một gia nhân bần hèn! Hắn không xứng với tất cả những đãi ngộ này, và con sẽ không bao giờ cho phép hắn đặt chân vào những căn phòng như thế!" Ngay khi nói xong, Ôn Triều biết rằng bản thân đã phạm một điều cấm kỵ tại Ôn gia.

"Ngươi dám hét lên trước mặt ta?" Tông giọng mang đậm hàn khí của phụ thân y vang lên trong căn phòng, đáng sợ đến mức Ôn Húc tưởng như mình sắp khóc đến nơi. "Ngươi dám nghi ngờ mệnh lệnh của ta?"

"Nhưng phụ thân..."

"Câm miệng! Ta chán ngấy với những lời ngươi nói rồi!" Phụ thân của y không cần phải lớn tiếng mỗi khi người tức giận, nhưng Ôn Húc vẫn cảm thấy thật may mắn khi mình không phải hứng chịu cơn thịnh nộ của người lúc này, đồng thời y cũng thấy khá lo cho đệ đệ kia của mình.

Dù Ôn Triều có hơi ngu ngốc, nhưng nó vẫn là em trai của y.

"Nhưng con đã nói sai sao? Nguỵ Vô Tiện là một tên nô bộc thấp kém, kẻ chỉ nên được phép lau sàn nhà mà chúng ta bước lên."

Ta rút lại lời vừa rồi.

"Nô bộc? Ngươi gọi nhi tử nhỏ tuổi nhất của ta là nô bộc?" Ngay khi câu ấy được nói ra, mọi gia nhân có mặt trong điện đều kêu lên những tiếng thảng thốt vô cùng.

Ôn Nhược Hàn chưa bao giờ có phản hồi gì đối với những tin đồn về việc A Anh là nhi tử của mình, nhưng Ôn Húc đã sớm được kể điều ấy ngay trước kì đánh giá Kim đan lần trước. Vì sự thiên vị đã quá rõ ràng nên mọi người đều rỉ tai nhau về việc A Anh có cùng huyết thống với tên Ôn tông chủ đáng chết này, nhưng lại chẳng một ai đủ dũng cảm để tìm hiểu chân tướng việc ấy.

"Nhi tử nhỏ tuổi nhất của người?" Đệ đệ hắn run run hỏi lại. "Nhưng ta mới là con trai nhỏ tuổi nhất!"

"Thật vậy không?" Ôn Húc chậm rãi đi đến cửa điện, nhưng y vẫn chần chừ không gõ lên nó. "Lần cuối ta kiểm tra, nó là con trai của ta."

"Vậy thì Nguỵ Vô Tiện vẫn chỉ là một ngoại nhân mà thôi! Hắn mang họ của nam nhân khác cơ mà!"

Ôn Húc ngay lập tức xông vào mà không hành lễ hay gì cả, y cảm thấy mình cần phải bảo vệ đệ đệ mới của mình, và đồng thời giữ lại cái mạng cho Ôn Triều.

"Đó là vì mẫu thân của hắn không biết mình đã mang giọt máu của phụ thân. Vì thanh danh của mình, nàng chỉ có thể cưới nam nhân khác rồi làm y tin rằng đó là nhi tử ruột của mình." Ít nhất thì đó là những lời mà chính Ôn Nhược Hàn nói với y. "Nguỵ Anh không biết điều này, nhưng phụ thân chúng ta đã cảm nhận được nó ngay từ khi mới gặp mặt. Kể cả ta, ta đã thấy phụ thân bên trong hắn."

Ôn Triều nhìn chằm chằm y một cách đầy giận dữ. Và, dù việc này có vẻ nực cười, nhưng sự thật là người em trai này của hắn chẳng có một nét nào giống với cả phụ thân hay mẫu thân của bọn họ.

"Hắn có thể đang mang họ của nam nhân khác, nhưng cũng sẽ chẳng lâu nữa đâu, vì A Anh là một người mang dòng máu Ôn gia chính thống. Phụ thân đã coi hắn như nhi tử của mình, và ta cũng đã đem hắn coi như đệ đệ ruột thịt. Chúng ta không cần sự cho phép của đệ để thêm hắn vào gia phả Ôn gia!"

Y không bỏ lỡ cái nhếch môi thoáng qua của phụ thân mình vì nó làm y thấy buồn một chút, nhưng y vẫn đang cố gắng tập trung bảo vệ cả hai người em trai của mình.

"Như những gì huynh trưởng ngươi đã nói đấy, A Anh là nhi tử của ta. Những việc giấy tờ đó chỉ mất chút ít sức lực thôi. Và chúng ta cũng không cần phải hỏi qua ý của ngươi, nghe rõ chưa?" Ôn Nhược Hàn lên tiếng. "Giờ thì đi đi, trước khi ta đổi ý. Cẩn thận ngôn từ với em trai ngươi đấy."

Người không nói nhiều lời, nhưng sự đe doạ thì lại quá rõ ràng. Nếu có ai đó làm phiền đến A Anh, thì cũng đồng nghĩa với đụng chạm đến Ôn Nhược Hàn. Ôn Triều bực bội rời đi mà không nói thêm lời nào, để lại Ôn Húc với phụ thân của mình.

Ôn Húc phải thừa nhận rằng dù y là trưởng nam của Ôn Nhược Hàn, người thừa kế hợp pháp cũng như nhi tử yêu thích nhất của ông ấy, thì phụ thân y vẫn làm y sợ đến chết khiếp đi được. Ngẫm lại việc vừa nãy, y thực sự ngưỡng mộ khi em trai mình có thể hét thẳng vào mặt phụ thân như thế mà không run rẩy chút nào.

Ôn Triều thì bỏ đi, nhưng trong đời y thì y mới làm vậy đúng ba lần thôi, và lần nào cũng rời đi một cách giận dữ hoặc sợ hãi cả.

"Con có điều muốn hỏi ta sao?"

Sau khi con xông vào điện như thế ấy?

Ôn Húc cười, rồi cúi đầu hành lễ. "Vâng thưa phụ thân, là về Nguỵ-" Y ngưng lại giữa chừng rồi nhanh chóng sửa lại. "Xin cha thứ lỗi, là về Ôn Anh, đệ đệ của con."

"Có chuyện gì?" Phụ thân hắn mỉm cười, trước khi nghiêm giọng hỏi tiếp.

"Kiếm của hắn không tồi, nhưng nó được chế tạo để luyện kiếm pháp Giang gia nên việc huấn luyện có một số trở ngại, đặc biệt là khi con đang dạy y về Dương Vũ." Dương Vũ là một bộ tâm pháp nổi tiếng của Ôn thị bao gồm nhiều đòn đánh uyển chuyển nhưng vô cùng chí mạng, và khi được áp dụng linh lực thích hợp thì lực công phá của nó sẽ đạt đến mức không thể tưởng tượng được.

"Ta hiểu việc con đang nói. Thanh kiếm đó có thể bị gẫy hoặc không thể duy trì được lượng linh lực lớn trong thời gian dài." Phụ thân đưa mắt nhìn kiếm của y. "Con muốn rèn một thanh mới? Sẽ khá khó khăn để Ôn Anh dùng nó đấy, vì hắn đã quen với Tuỳ Tiện rồi."

"Hậu Nhiên là một linh khí nhất phẩm, và con không có vấn đề gì với nó đúng không?"

"Không thưa phụ thân, sao con có thể phàn nàn điều gì về Hậu Nhiên cơ chứ? Nó được đúc ra dưới linh lực cường đại của phụ thân, rèn dưới ngọn lửa từ chính máu của con mà nên, và được chúc phúc bởi linh hồn của Cửu Vĩ Hồ lâu năm tuổi nhất trong Nguyệt Động."

Chỉ khi y nói xong, y mới mường tượng ra rằng phụ thân mình đang ám chỉ điều gì.

"Oh"

"Như con thấy đấy, sẽ không tồi nếu đưa A Anh một thanh bảo kiếm được rèn riêng cho dòng máu Ôn gia chính thống, giống như kiếm của con và A Triều vậy." Ôn Nhược Hàn gật gù một hồi, rồi lại chần chừ lên tiếng. "Nhưng ta không chắc lắm về phần Cửu Vĩ Hồ."

Thật vậy. Linh hồn của Cửu Vĩ Hồ vô cùng hiếm khi ban phúc cho một linh khí nào, kể cả những người thừa kế của nhiều gia tộc cũng không được diễm phúc đó. Việc y và phụ thân được ban phúc thật tuyệt vời, nhưng Ôn Triều thì không được như họ.

Quên chuyện đó đi, một trong những đứa con của ngươi được ta ban phúc là đủ rồi. Ngươi nên thấy biết ơn mới phải.

Đó chính xác là những lời Cửu Vĩ Hồ đã nói với bọn họ.

A Triều chưa bao giờ quên chuyện này, luôn luôn nói rằng điều đó thật bất công.

"Chúng ta có thể thử xem, nói không chừng kể cả Thiên đạo cũng có thể ưu tiên đệ đệ của con."

"Đúng, chúng ta có thể thử xem."

So với ba năm trước phụ thân y không thay đổi nhiều, và hai năm gần đây cũng vậy. Vẫn là bộ viêm dương áo bào đầy uy lực đó cùng chiếc mũ miện bằng vàng như một minh chứng rõ ràng nhất cho vị trí của người trong Tu chân giới, nhưng vì giờ A Anh đang ở đây, nên phụ thân hắn còn mang trên người một thứ khác nữa.

Ẩn sau làn tóc phía sau đầu của người là một chiếc trâm cài tóc hình hoa trắng muốt, cùng một con bướm tinh xảo khắc ngay trên nó. Y chưa bao giờ thấy vật này trước đây, nhưng cũng phải công nhận là chiếc trâm đó quá...cũ kĩ và đơn giản so với những thứ phụ thân mình thường đeo.

Có lẽ, nó có liên quan đến người mẫu thân quá cố của đệ đệ mới của y.

.......

Cuộc họp bàn thường niên của các Tông chủ.

Và đương nhiên là không có mặt Ôn Nhược Hàn.

Giang gia, Nhiếp gia, Lam gia, và thật đáng ngạc nhiên khi cả Kim gia cũng tụ họp về sảnh chính của Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Lý do vì sao ư? Chính là Ôn Nhược Hàn và quyền uy cường hãn của hắn.

"Ba tuần trước, hắn sai người đưa tin đến Giang gia, và thông báo rằng đại đệ tử của chúng ta đã bỏ mạng." Giang Phong Miên run run nói, dường như sắp khóc đến nơi. "Ta không tin những lời ấy, nên ta đã gửi vài môn sinh đi dò hỏi tình hình."

Trưởng nữ Giang gia, Giang Yếm Ly, đang cố giấu đôi mắt đỏ hồng cùa mình phía sau hai bàn tay gầy gò trắng noãn. Giang Trừng dù bề ngoài trông vẫn nhăn nhó như thường, nhưng đôi mắt có chút sưng đỏ đã ngay lập tức bán đứng cảm xúc thật của y.

Người duy nhất không thể hiện cảm xúc gì là Ngu phu nhân, nhưng việc Tử điện trong tay đang phát ra những tia điện một cách giận dữ cũng phần nào để lộ ra sự khó chịu của nàng.

"Mọi môn sinh trở về đều nói một điều giống hệt nhau, rằng Nguỵ Vô Tiện đã chết một tuần sau khi đặt chân đến Kỳ Sơn Ôn thị." Giang Phong Miên luôn là người bình tĩnh, nhưng giờ ông không thể đứng im chịu trận nữa. "Ôn thị còn không chịu thông báo đàng hoàng cho chúng ta! Chúng ta còn không được nhận thi thể thằng bé để chôn cất nó một cách đàng hoàng!"

Phần lớn môn sinh từ các gia tộc còn lại cũng gật gù đồng ý với Giang Phong Miên, vì làm thế với một người chết là một điều độc ác.

Nhưng Hoài Tang lại vô cùng giận dữ với chuyện này. Hắn biết Nguỵ Anh chưa chết, vì bản thân hắn vừa mới nhận được thư từ y ngay hôm qua. Vậy nhưng hắn lại không thể nói thằng ra vì đại ca chắc chắn sẽ nghiêm phạt hắn.

Nhiếp Hoài Tang cũng nghĩ rằng Giang Phong Miên xứng đáng sống với sự dày vò này, vì sau tất cả thì ai là người đồng ý gửi Nguỵ huynh đi cơ chứ?

"Ta xin lỗi vì cắt ngang, Giang tông chủ. Nhưng chẳng phải điều đó không có gì đáng ngạc nhiên sao?"

Mọi người trong phòng đều quay ra nhìn hắn. Phong Miên cũng mở to mắt ngạc nhiên, đồng thời trong ánh mắt còn có cả sợ hãi cùng buồn đau, và một phần lớn là giận dữ.

"Ngươi nói sao?"

Đại ca của hắn ném cho hắn một cái nhìn cảnh cáo, nhưng Hoài Tang vẫn không dừng lại.

"Ý của ta là, Nguỵ huynh bị gán tội cố sát hại Ôn Húc. Thế nên, việc huynh ấy không sống sót là quá rõ ràng rồi." Hoài Tang có thể ngay lập tức nghe thấy tiếng động phát ra từ Tử điện. "Theo quan điểm của ta, Nguỵ công tử bị xử án như một tên tội phạm, và theo luật của chúng ta, thì thi thể bọn tội phạm không xứng đáng được chôn cất tử tế.'

Hắn biết mình đang đặt mạng sống trước thềm nguy hiểm. Hắn cũng biết rằng mình đang hy sinh tình bạn với Giang Trừng cùng mối quan hệ với Cô Tô song bích, khi hai người họ đang nhìn hắn như thể sắp kề kiếm vào cổ hắn đến nơi vậy.

"Y từng là bạn tốt của ngươi! Tại sao ngươi có thể tuyệt tình như thế!" Giang Trừng giận đến đỏ mặt, quát lớn.

"Ta không tuyệt tình gì cả, chỉ là nói ra sự thật thôi." Hoài Tang gấp quạt lại, từ tốn đáp. "Đúng, y là bạn ta, cũng vì lẽ đó mà ta thấy phụ thân ngươi thực sự là một kẻ đạo đức giả, vì ông ta hiểu rõ cái tội mà Nguỵ Vô Tiện bị đổ cho là gì."

Hắn khá là hưởng thụ cảnh tượng bây giờ. Giang Phong Miên tái mét mặt mày vì ông ta biết những gì Hoài Tang nói là đúng, và dù hắn có không mấy ưa thích việc nét buồn trên mặt Giang cô nương càng đậm hơn nữa thì lời này cũng là cần thiết.

"Ông ta biết hết, nhưng ông ta vẫn ném Nguỵ Vô Tiện vào cái tội danh mà y không hề nhúng tay vào. Ta cũng cảm thấy đau buồn, nhưng chúng ta còn nhiều việc quan trọng hơn là đi đòi một thi thể không thể được trả lại." Hoài Tang cố nặn ra vài giọt nước mắt, để việc diễn kịch thuận lợi hơn. "Kể cả chúng ta có tranh cãi thêm đi nữa, cũng đâu thể mang huynh ấy sống lại được?"

Tiếng khóc của Giang Yếm Ly cuối cùng cũng không kiềm được nữa mà vang lên đau đớn. Nghe vậy, Kim Tử Hiên lập tức chạy sang an ủi nàng. Trong những tháng ngày cùng nhau tìm kiếm đệ đệ, hai người họ đã thân thiết hơn rất nhiều.

"Vậy còn tên hỗn đản nhi tử mới của Ôn Nhược Hàn thì sao?!" Ai đó từ một tiểu gia tộc hét lớn.

Căn phòng bỗng xôn xao hẳn lên. Mọi người đều biết về đứa con thất lạc lâu năm này, một tên khốn, và là niềm tự hào của Ôn Nhược Hàn.

"Khắp nơi trong các gia tộc đều đang đồn thổi về hắn! Bọn họ nói mẫu thân của hắn là một tán tu!"

"Hắn giống y hệt phụ thân của mình! Đó là lý do vì sao hắn được yêu thích nhất!"

"Đủ rồi!" Lam Khải Nhân không thể chịu được kiểu bàn tán lộn xộn này. "Dù có là tên khốn hay không thì hắn cũng là nhi tử của Ôn Nhược Hàn. Mọi công kích đối với hắn cũng sẽ là một lời khiêu khích chí mạng đến y."

"Đúng. Chúng ta nên gửi một ít lễ vật cho thằng bé." Kim Quang Thiện lên tiếng lần đầu tiên kể từ khi cuộc họp bàn bắt đầu.

"Ồ chắc rồi, và rồi chúng ta sẽ quỳ rạp xuống lạy nó như một vị Thánh sống nữa ấy nhỉ?" Nhiếp Minh Quyết cười khẩy. "Tất nhiên ngươi sẽ là kẻ đầu tiên đề xuất việc làm một con chó trung thành của Ôn thị rồi."

"Ngươi!"

Và rồi những tiếng cãi vã ầm ĩ lại vang lên. Mọi người đều chửi mắng nhau, rồi có người mắng thiếu niên kia là con quái vật tinh ranh, có kẻ lại bảo Ôn gia đang quá tự cao tự đại. Vậy mà, chẳng ai để ý đến một nữ hài trẻ tuổi mặc y phục xám, đeo mạng che mặt đứng giữa phòng.

"Nhưng câu chuyện ta nghe được thì không phải thế." Nữ tử nói, và mọi người xung quanh bỗng im bặt.

"Câu chuyện nào cơ?" Nhiếp Minh Quyết nhìn chằm chằm vào nàng.

"Người dân Kỳ Sơn gọi y là Sái Mệnh, nhưng chẳng ai biết được tên thật của y. Thiếu niên dương quang ấm áp vô cùng, hệt như ánh mặt trời đầu xuân sau những ngày đông lạnh giá." Thanh âm của nàng dịu nhẹ đến độ như xoa dịu cơn tức giận của mọi người đang có mặt tại sảnh. "Tính cách của y giống hệt mẫu thân của mình, vậy nên Ôn Nhược Hàn mới yêu quý y nhiều đến vậy. Dù sao thì, không phải y là kết tinh của hắn và nữ nhân duy nhất hắn đem lòng ái mộ hay sao? Khi Ôn Nhược Hàn thấy thiếu niên trẻ tuổi đang đau khổ sau khi bị khai trừ khỏi gia tộc cũ của mình, hắn đã mang y về làm môn sinh, không lâu trước khi hắn nhận ra y mang dòng máu của mình."

"Chuyện này thì có gì khác?" Một ai đó tò mò hỏi.

"Ngươi cũng biết y là đứa con được thương yêu nhất Ôn thị, có khi còn vượt qua cả trưởng nam Ôn Húc ấy chứ." Nàng như thể nở một nụ cười nhẹ, tiếp tục đáp. "Nhưng ngươi không hề biết rằng dù y có dịu dàng và tốt bụng hơn phụ thân mình bao nhiêu, thì kẻ gây sự với y cũng hẳn là chán sống rồi. Mọi người đồn rằng chính y là người kết liễu Nguỵ Vô Tiện."

Và rồi nàng chạy đi, để lại cả phòng còn đang chưa hết sốc. Giang Trừng là người đầu tiên có phản ứng khi bắt đầu chạy ngay theo gọi nữ hài lại, Lam Vong Cơ cũng theo sát y.

Nhưng nữ nhân ấy hoàn toàn biến mất mà không để lại một dấu vết nào, y như thể nàng chưa từng vào đây vậy dù ai cũng đã giáp mặt nàng ngay trước đó không lâu. Các gia tộc đều thấy bất an không ngừng. Nếu như đó là nội gián của Ôn thị đến để thây tóm điểm yếu của họ thì sao?

Nhiếp Hoài Tang bên này vẫn đang vắt óc để nghĩ ra một cái cớ để mình đến gần Kỳ Sơn hơn, và rồi bất ngờ tìm gặp bằng hữu của mình. Hắn biết thiếu niên vẫn còn sống, nhưng hắn cũng không rõ dạo này y đang sống thế nào.

Nếu như hắn gây sự và cãi nhau với đại ca, đó cũng có thể là một cách để hắn rời Thanh Hà.

Yeah, cũng không tồi lắm.

Hắn chỉ mong rằng Nguỵ Vô Tiện vẫn khoẻ mạnh bình an. Nhưng ngay bây giờ hắn vẫn khóc như thể y đã qua đời, vì hắn biết y sẽ không bao giờ giống như trước được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top