Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Mình đã trở lại rồi đâyy ~

 Vì nghỉ Tết nên mình mới có cơ hội viết truyện lại sau một thời gian rất dài. ULIS mới có thông báo đi học off vào 21/2, còn các cậu thì sao nhỉ?

---

 Ôn Anh ghé vào trấn với ý định ở lại một đêm để thưởng thức một loại rượu đang nổi danh gần đây ở một quán trọ nhỏ gần môn phái cùng Ôn Ninh, người trông lo lắng ra mặt nhưng cũng không hé môi phàn nàn nửa lời. Hai người họ cũng tận dụng việc này để gặp mặt Nhiếp nhị công tử, theo đúng như lời hứa của hắn trong bức thư lần trước.

 "Công tử, cho hỏi ngài có muốn thêm rượu không?" Một tiểu nhị tiến đến và hỏi.

 "Đương nhiên rồi." Hắn đáp lời, cười xoà trước dáng vẻ khúm núm của đối phương.

 Hầu như tất cả người dân đã luôn hành xử thận trọng thế này kể từ vụ hắn thẳng tay trừng trị lão già họ Ôn kia. Những lời đồn đại về cuộc phán quyết ấy lan truyền khắp trấn nên bên cạnh việc một số người vẫn đối tốt với hắn y như trước, có những người cũng trở nên dè dặt hơn rất nhiều. Phản ứng này cũng đã sớm nằm trong dự đoán của hắn, nên hắn nghĩ có lẽ tiểu nhị này cũng đã nghe qua ít nhiều. 

 "Hắn hệt như phụ thân mình vậy."

 "Ôn Nhược Hàn thực sự rất hãnh diện với đứa con này."

 "Ta nghe nói rằng hắn đã giết Ôn lão kia một cách tàn bạo khủng khiếp."

 "Cẩn trọng với hắn đấy, hắn cũng chưa phải chưa từng giết người đâu."

 Hắn nắm chặt lấy Trùng Sinh để cố gắng gạt đi những tiếng xì xào trong đầu mình. Nhận thấy điều bất thường, Ôn Ninh vội lấy ra một số loại thảo mộc mà tỷ tỷ đã đưa từ trước cho Ôn Anh.

 "Công tử, xin ngài dùng thuốc đi." Đối mặt với sự khẩn trương của Ôn Ninh, hắn cười tươi như một lời cảm ơn.

 "Đa tạ, Quỳnh Lâm. Nhưng ngươi làm ơn đừng gọi ta là công tử nữa được không?" Kể cả khi hắn nhẹ nhàng như thế, những thực khách xung quanh cũng khó kiềm được những giọt mồ hơi đang chảy xuống từ trán mình. Thiếu niên này có thể đánh lừa họ bằng vẻ ngoài ngọt ngào của mình, nhưng họ cũng hiểu rằng với huyết thống Ôn gia, thì sâu thẳm bên trong hắn vẫn vô cùng khát máu và tàn bạo.

 Ôn Ninh không đủ mặt dày để nói ra, nhưng trong lòng y không hề thoải mái nếu phải xưng hô xuồng sã hơn với người này, đặc biệt là khi hắn là người mà y vô cùng kính trọng.

 Khi Ôn Anh chuẩn bị ăn dược liệu được đưa cho, một bóng dáng quen thuộc lướt qua trước mắt hắn. Với một nụ cười tươi rói trên khuôn mặt, hắn vẫy tay gọi người kia.

  "Nhiếp huynh! Ta ở đây!" Hình như đây là lần đầu tiên hắn thấy gương mặt bằng hữu của mình không bị che bởi sách hay quạt thì phải.

  "Ôn huynh! Nhìn huynh bình an vô sợ làm ta mừng quá! Đọc thư và nhìn thấy người thật là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau đó." Vừa ngồi xuống y đã kể lể. "Ta ở đây vì đại ca đang nổi trận lôi đình khi cho rằng ta tập đao hời hợt quá mức."

 Trong khi làm Ôn Anh không thể ngừng cười vì vẻ mặt kịch tính quá mức của mình, y bí mật liếc mắt sang cạnh và phát hiện gương mặt quen thuộc sau lưng đối phương.

 Sao y có thể không nhận ra thế thân của mình được chứ?

 "Vậy ra ngươi là kẻ đánh cắp bằng hữu của ta hả?" Y chất vấn thiếu niên với gương mặt đỏ bừng như trái cà chua ngồi đối diện.

 "Ta k-không hề đ-đánh cắp-p ai cả!" Ôn Ninh chật vật trả lời.

 Cảnh tượng này càng làm Ôn Anh cười đến mức bò cả ra bàn, quên luôn cả việc trong quán trọ này không chỉ có mình họ.

 Một công tử từ Thanh Hà Nhiếp thị với những trang sức bằng vàng trên đầu và y phục được làm bằng loại vải thượng hạng đã cho thấy gia thế của y khủng đến mức nào, chưa kể đến việc người đang ngồi cùng y là một công tử Ôn gia dung nhan như ngọc, với hoạ tiết lửa trên áo choàng rực đỏ hơn hết thảy những người xung quanh.

 Cảnh này đúng là ngàn năm khó thấy.

 Thế nhưng, đương nhiên người nổi bật nhất vẫn là ẩu tử của Ôn Nhược Hàn.

 Ôn Sái Minh đang ngồi đó trong bộ y phục chỉ cần nhìn đã toát lên vị thế cũng như của cải của chủ nhân nó. Hoạ tiết viêm dương lửa cháy rực rỡ một màu huyết đỏ, những vật trang trí bằng vàng lấp lánh đung đưa qua lại mỗi khi thiếu niên cất tiếng cười, hông dắt hai thanh kiếm thượng phẩm được đựng trong vỏ, một đen một trắng. Bất kì ai nhìn vào hắn cũng thấy được địa vị của hắn đáng sợ đến thế nào, cũng như việc hắn được phụ thân thiên vị ra sao. 

 Ôn Sái Minh cười đùa với hai người bạn của mình, đúng như những gì mọi người thường làm khi đi chơi với nhau. Điều duy nhất khác biệt ở đây giữa hai bên chính là không một người nào dám ra tay với một vị tiền bối trong gia tộc một cách máu lạnh như hắn đã từng làm. Đó hẳn cũng là suy nghĩ của tất cả những người có mặt ở đây.

 "Nhiếp huynh, huynh đừng doạ y nữa. Làm ơn đó, y dễ xấu hổ lắm." Ôn Anh cố gắng giải thích.

 "Dễ xấu hổ sao? Từ bao giờ huynh lại có một bằng hữu dễ xấu hổ thế?" Hoài Tang phẩy quạt, ngờ vực hỏi.

 "Nhiếp huynh, ta cũng từng là bằng hữu của Lam Trạm mà, y chẳng phải đối nghịch với ta hay sao? Thêm nữa, Ôn Quỳnh Lâm đáng yêu vô cùng luôn đó! Có ai lại từ chối được gương mặt này cơ chứ?" Hắn đưa tay béo má Ôn Ninh trong khi không ngớt lời khen ngợi y.

 "Công tử, n-ngài làm tôi đau đó!" Ôn Ninh bất lực cựa quậy để thoát khỏi móng vuốt của người ngồi cạnh.

 "Ta không chắc mấy về việc Lam công tử là bằng hữu của huynh đâu, Ôn huynh."

 "Tất nhiên y là bạn của ta rồi! Ta còn muốn gửi thư cho y cơ, nhưng vì phụ thân không có quan hệ tốt với Lam tông chủ nên không làm thế được." Ôn Anh bĩu môi.

 "Ôn c-công tử, ngài ng-nghe như thể đ-đã phải lòng-g Lam công tử v-vậy." Ôn Ninh thì thầm.

 Hoài Tang phì cười trước lời bình luận đó và cả gương mặt đang ửng đỏ của Ôn Anh.

 "Ta không có!"

 Ông trời ơi, vậy Ôn công tử không hẳn là thích nữ nhân sao? Ai mà dám nghĩ đến điều đó chứ?

  "C-Công tử, ngài luôn n-nói về việc-c Lam công t-tử khả a-ái đến nhường nào mà!" Thiếu niên tội nghiệp lại tiếp tục phản bác.

 "Ta chỉ nói ra sự thật thôi mà! Phải không, Nhiếp huynh?"

 "Được rồi, đúng là y có như vậy." Hoài Tang khép quạt lại, cố nhịn cười trước dáng vẻ thanh minh của đối phương. "Giờ, đến lượt ngươi kể ta nghe hành trình trở thành nhi tử bị thất lạc của Ôn tông chủ rồi."

 Nụ cười trên môi Ôn Anh nháy mắt vụt tắt, vẻ mặt lãnh khốc ấy thoáng chốc cũng làm Hoài Tang lạnh gáy đến mức giờ y cũng đã tin phân nửa những lời đồn đại về hắn. Ôn Ninh cũng đã từng có cảm giác thế này, nhưng việc chứng kiến nó một thời gian dài khi ở cạnh hắn đã khiến y bớt bỡ ngỡ hơn phần nào.

 "Nói chuyện tư mặt thế này ở đây không tiện." Hắn ngắn gọn trả lời trước khi vẫy tay gọi tiểu nhị.

 "Công tử có gì dặn dò?" Tiểu nhị lo lắng hỏi.

 "Chuẩn bị một gian phòng cho ta, và không ai ngoài phụ thân hay đại ca ta được phép đi vào." Hắn nhanh chóng giao phó, không để phí một chút thời giờ nào.

 Nam nhân kia cúi người tuân lệnh trước khi vội vã chạy đi làm theo lời chỉ thị đó. Hoài Tang vẻ mặt đầy suy nghĩ, một lần nữa mở quạt ra che phủ nửa mặt mình.

 "Đường này, thưa công tử." Tiểu nhị sợ hãi lên tiếng.

  Ôn Anh để lại tiền trên bàn như một cách trả công hậu hĩnh cho tiểu nhị, sau đó chậm rãi đứng dậy và rời đi, theo sau là Ôn Ninh và Hoài Tang.

 Mọi người như nín thở theo từng bước chân của ba người họ.

 Ôn Anh đi dẫn đầu, theo sát sau tiểu nhị cho đến khi chạm cửa phòng.

 "Cảm ơn ngươi, cứ coi như đây là tiền công cho sự phục vụ chu đáo của ngươi." Hắn đưa một vài đồng bạc cho người trước mặt, chỉ riêng số tiền này đã đủ cho y ăn no cả tháng trời.

 "Vị công tử này vung tiền kinh khủng thật." Tiểu nhị nhận tiền rồi nhanh chóng rời đi, miệng còn lẩm nhẩm nói thầm.

 Ba thiếu niên vào phòng và Ôn Anh ngay lập tức thi triển một bùa chú khoá âm thanh để đề phòng cuộc hội thoại sắp tới bị nghe lỏm. Thế rồi, cả ba người yên vị ngồi giữa phòng.

 "Trước khi ta giải thích mọi thứ thì ngươi cần nói cho ta nghe trước, Hoài Tang. Sao ngươi biết về 'cái chết' của ta?" Hắn đưa mắt nhìn Ôn Ninh, vẻ mặt hiện rõ sự lo sợ chỉ với cái ý nghĩ một ngày người kia sẽ phải chết.

 Ta đoán rằng y cũng làm tốt vai trò một kẻ thay thế đó chứ.

 "Ta gửi một bức thư đến Vân Mộng Giang thị, gia tộc cũ của ngươi." Hoài Tang bắt đầu nhớ lại. "Một vài ngày sau đó thì Giang Trừng gửi thư cho ta, kể về việc ngươi đã hi sinh để bảo vệ gia tộc thế nào, đồng thời trách cứ phụ mẫu của y và bệnh anh hùng của ngươi. Giang tiểu thư cũng đã gửi thư báo cho ta rằng ngươi đã bị đưa đến Ôn gia gần một tháng rồi. Vậy nên, đó là lý do ta gửi thư đến Ôn gia cho ngươi đó."

 "Khoảng ba tháng sau đó, chính xác là hai tháng ba tuần, thì những lời đồn đại về nhi tử thất lạc của Ôn Nhược Hàn bắt đầu rộ lên. Mọi người ai cũng bàn tán ra vào về việc một nhân vật phải lợi hại đến mức nào mới được Ôn tông chủ chiều chuộng muốn gì làm nấy như thế. Giang Trừng và Giang tiểu thư luôn cố gắng tìm tung tích của ngươi, nhưng không một ai ở Ôn gia chịu tiết lộ gì cả. Cũng phải thôi, vì người duy nhất mà những lời mô tả họ nhận trùng khớp là ấu tử của Ôn Nhược Hàn mà."

 "Phải rồi, ta bắt đầu mặc đồ của Ôn gia một tuần sau khi đến đây, và ta còn để tóc rủ xuống để phù hợp với y phục nữa." Ôn Anh bật cười. "Khoan đã, chỉ bởi vì ta mặc y phục khác và đổi kiểu tóc mà người ta đã không nhận ra ta nữa rồi sao?"

 "C-Công tử, n-ngài trông giống Ôn t-tông chủ lắm. N-Nhất là khi để t-tóc thế n-này." Hoài Tang cũng gật đầu đồng ý với Ôn Ninh.

 "Không sai. Giang tông chủ, sau ba tháng không nhận được tung tích về ngươi và cũng chẳng mấy quan tâm về việc đó, đã đến Ôn gia để tìm gặp ngươi. Ôn tông chủ chỉ nói lại với y là 'Môn sinh của ngươi suýt chút nữa là kết liễu mạng sống nhi tử của ta, nên hắn đã bị xử trảm trong tuần đầu tiên đến đây rồi',  rất ngắn gọn và đi thẳng vào vấn đề. Giang tông chủ không chỉ cố gắng xin lại thi thể của ngươi, mà còn cố hỏi phụ thân ngươi tại sao không thông báo sớm hơn."

 Ôn Anh nghe chăm chú như nuốt từng chữ một. Hắn cũng nhớ về việc phụ thân từng bảo mình ẩn đi chừng khoảng bốn tuần để cải thiện linh lực, trước buổi gia yến tuyên bố mình mang huyết thống Ôn gia đó.

 "Sau cái chết của ngươi thì những lời đồn về Ôn Sái Minh lại càng mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Hết rồi, đó là tất cả những gì ta biết về cái chết của Nguỵ Vô Tiện." Dứt lời, Hoài Tang nghi hoặc nhìn bạn mình. "Nhưng thế quái nào huynh lại là nhi tử của Ôn Nhược Hàn vậy?"

 "Đúng là ta đã hi sinh chính mình để bảo vệ Vân Mộng Giang thị nhưng như ngươi thấy đấy, ta không bị xử chết. Thay vào đó, phụ thân đã nhận ta vào làm môn sinh của Ôn gia và một thời gian sau đó, người đã nói ra quan hệ phụ tử của ta với người. Người thậm chí còn làm ra một bùa chú chỉ có huyết thống Ôn gia mới chạm vào được." Ôn Anh vuốt tóc qua tai, toàn thân toát ra khí chất vương giả y như hoàng tộc. "Ta không biết gì về cái bùa chú đó cả, nên ta cầm lấy nó như thường thôi. Ta nghĩ rằng một khi phụ thân đã nhận ta về, thì không có cớ gì để ta rời khỏi Kỳ Sơn cả."

 "Chỉ vậy thôi à?" Hoài Tang tò mò. "Xin lỗi nhưng mà Ôn huynh này, ta đã mong chờ gì đó kịch tính hơn cơ."

 "Đương nhiên chuyện này rất kịch tính rồi. Ta chỉ giấu huynh những chi tiết đáng xấu hổ thôi."

 Hoài Tang thở dài, trong lòng biết rõ là hắn đang giấu những thứ quá cá nhân để chia sẻ.

 Ôn Ninh nhìn sang Ôn Anh, rồi lại nhìn sang Nhiếp công tử ngồi trước mặt.

 "Gì cũng được. Hoài Tang này, ngươi phải đến thăm Viêm Dương điện đi!" Ôn Anh thốt lên.

 "Viêm Dương điện!?" Cả Ôn Ninh và Hoài Tang hoảng hốt hét lên.

 "Ôn công tử, ta biết chắc rằng với sự bất hoà lâu năm giữa gia tộc của ngươi với ta thì phụ thân ngươi sẽ trừ khử ta ngay cái lúc ta bước chân vào cổng điện đó."

 "Đ-Đúng đó." Ôn Ninh phụ hoạ theo.

 "Người sẽ không làm thế đâu." Ôn Anh đảo mắt. "Ta sẽ bảo phụ thân ngươi là bằng hữu thân thiết của ta và thuyết phục cho ngươi ở lại chơi."

 "Ngươi thực sự cho rằng phụ thân ngươi sẽ đồng ý sao? Ta không phải một môn sinh Nhiếp thị vô danh nào đó đâu, ta là người thừa kế và là đệ đệ của một người không đội trời chung với Ôn tông chủ đó!"

 "Hoài Tang." Giọng điệu bình tĩnh lạ thường của hắn làm hai người bên cạnh giật mình. "Người đã cho phép ta giết một vị tiền bối trong gia tộc, một kẻ hầu như đã theo người từ bé đến bây giờ. Tại sao người lại không chấp nhận sự có mặt của ngươi chứ?"

 Hoài Tang nuốt nước bọt và nhìn sang Ôn Ninh, người cũng đang cứng đờ giống hệt mình.

 "Vậy thì ta nghĩ chúng ta nên đi thôi." Câu trả lời này làm Ôn Anh cười một cách vô tư đến nỗi giả dụ như bây giờ có ai nói rằng hắn sống chỉ tổ chật đất thì hắn cũng sẽ tin sái cổ.

 "Đương nhiên rồi! Đi thôi!"

---

  Ôn Nhược Hàn chăm chú nhìn người thừa kế Nhiếp gia đứng trước mặt. Dù y có khúm núm và nhìn mong manh dễ vỡ trái ngược hẳn với đại ca của mình, thì trong ánh mắt ngây thơ kia vẫn là một sự thông minh sắc sảo chỉ có ai cực kì tinh mắt mới nhận ra được. Y đi cạnh và vui vẻ trò chuyện với nhi tử của hắn, đôi khi còn lấy quạt đánh vào người của Ôn Ninh.

 Hắn không thể không thừa nhận rằng việc cho phép Nhiếp nhị công tử có mặt ở đây không chỉ vì tình bạn của y với Ôn Anh, mà còn vì lợi ích cho quan hệ ngoại giao của gia tộc.

 "Phụ thân, người chắc đây là ý hay chứ?" Ôn Húc không mấy thoải mái với sự hiện diện của người nhà họ Nhiếp ở đây. "Người đã giết phụ thân của y, và y có thể giữ mối thù với chúng ta đấy!"

 "Ngươi đã thấy y đối xử thô bạo với A Anh lần nào chưa?" Ôn Nhược Hàn nhướn mày.

 "Con...chưa thấy bao giờ. Nhưng nhỡ đâu y đang giả thân thiện thì sao?" Sự bảo vệ thái quá cùng thái độ bồn chồn của trưởng nam làm hắn bật cười.

 "Hoài Tang mới ba tuổi khi phụ thân y qua đời thôi. Đại ca của hắn là người duy nhất lớn lên và chăm sóc cho y từ bé cơ mà."

 "Phải, nhưng mà..."

 "A Húc, A Anh cũng cần bạn bè chứ. Nó không thể ở một mình trong Ôn gia mãi được, và Hoài Tang cũng đã nói dối đại ca của mình để gặp nó đó thôi."

 "Điều này con đã biết, thưa phụ thân. Con chỉ không muốn A Anh phải chịu đựng đau khổ thêm nữa." A Húc thở dài, lo lắng đáp. "Con đã thề với tổ tiên rằng nếu như Nhiếp Hoài Tang giả làm bằng hữu để lợi dụng đệ đệ của con, Nhiếp Minh Quyết sẽ phải tổ chức đám tang với tro của đệ đệ hắn đấy."

 Trong chốc lát, đôi mắt của Ôn Húc thoáng ửng đỏ.

 "A Húc, nếu con bảo vệ A Anh đến mức này với bằng hữu của nó, thì ta cũng rất mong chờ xem khi nó có ý trung nhân con sẽ hành xử thế nào đây." Ôn Nhược Hàn không nhịn được cười trước vẻ mặt bi thương của người bên cạnh.

 "Vậy đấy. Phụ thân, chúng ta cần trừ khử thằng nhóc họ Lam đó!"

 Không ai còn quá ngạc nhiên với 'nỗi ám ảnh' mà công tử của họ có với Lam Vong Cơ nữa, đương nhiên là cả phản ứng tiêu cực của phụ thân hắn với Lam gia.

 "Tất nhiên rồi, chúng ta phải sớm làm thế thôi. A Anh của chúng ta luôn quan trọng hơn công tử Cô Tô Lam thị đó."

 Nhị công tử của Cô Tô Lam thị cần phải chứng minh được rằng mình xứng đáng với sự yêu quý của nhi tử hắn, đó là điều duy nhất hắn cần.

 Trong cái lạnh cắt da cắt thịt của Cô Tô, một chàng trai trẻ bỗng cảm thấy có một thứ gì đó rất nguy hiểm đang đến gần.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top