Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Gặp nhau

Vân Thâm Bất Tri Xứ quanh năm sương mây lãng đãng, hiếm khi có một ngày đẹp trời như hôm nay. Trời xanh nắng ấm, gió nhẹ thoảng qua. Thời tiết tốt thế này mà cứ ở mãi trong phòng thì thật lãng phí, Trạch Vu Quân thầm nhủ. Nghĩ là làm, y liền nâng án thư mang ra ngoài thảm cỏ, cũng thuận tay dẫn Lam Nguyện theo. Tiểu hài tử mà, phải vui chơi dưới ánh nắng mặt trời thì mới rắn rỏi được. Vừa sưởi nắng vừa hóng gió, bên tai lại có tiếng cười đùa của trẻ con, tâm tình Lam tông chủ thư thái không ít, phê duyệt công văn cũng nhanh hơn mấy phần.

Có chú thỏ bạo gan nhảy phốc vào lòng Lam Nguyện, khiến thằng bé cười ré lên. Lam Hi Thần ngước mắt nhìn sang, vừa hay bắt gặp một thân ảnh bạch y đang tiến về phía này. Người đến vóc dáng cao gầy đoan chính, gia phục Lam thị càng tôn thêm vẻ phong nhã của hắn. Thế nhưng Lam Hi Thần lại biết rõ, hình tượng này sẽ chẳng duy trì được bao lâu.
Quả nhiên, nam nhân kia vừa thấy y liền hô toáng lên, "Tông chủ, ta về rồi đây!!" Thanh âm sang sảng vang khắp bãi cỏ, làm Lam Nguyện cùng đám thỏ giật nảy cả mình. Hắn cũng chẳng thèm để tâm, huỳnh huỵch huỳnh huỵch chạy về phía Lam Hi Thần, bao nhiêu nhã chính đều vứt sạch.
Lam Hi Thần bất đắc dĩ lắc lắc đầu, người này một chút cũng không thay đổi. Y chắp tay cười nói, "Đường huynh, mừng huynh đã về."
Lam đường công tử lễ tiết cũng không màng, trực tiếp nhào đến ôm Lam Hi Thần một cái thật chặt, dọa cho y cứng còng cả người. Cũng may nơi đây tách biệt với các viện khác, nếu không để Lam lão tiên sinh bắt gặp cảnh này thì cho dù là tông chủ cũng sẽ bị phạt.
"Ai, bao nhiêu năm không về, Vân Thâm Bất Tri Xứ vẫn là cái dạng nhàm chán này," nam nhân thấy đường đệ mình thân thể cứng ngắc mới buông tay cười ngốc, "Xin lỗi, là ta quen với dân phong ở Tây Dương, làm đệ giật mình rồi đi?"
"Không có việc gì," Lam Hi Thần biết tính hắn nên cũng không để bụng, "Lúc trước trùng tu đệ đã cố tình giữ lại kiến trúc cũ, nếu đường huynh không thấy khác biệt thì quả không uổng phí tâm tư rồi."
Tươi cười trên mặt Lam đường thiếu gia tức khắc nhạt đi. Hắn đảo mắt nhìn quanh, quả nhiên đình đài lầu các trông vẫn như xưa, chỉ là đã mất đi phong vị cổ kính tích lũy suốt mấy trăm năm của tiên môn thế gia.
"Xin lỗi," hắn gian nan mở miệng, "Năm đó... ta không về kịp. Lúc ta nhận được tin thì đã..."
Lam Hi Thần vỗ vỗ vai hắn, "Không thể trách đường huynh được. Hải đảo xa xôi nào có dễ bôn ba. Lạc quan mà nói thì may mà huynh tránh được một kiếp," y thở dài, "Còn sống... là tốt rồi."
Hai huynh đệ lâm vào trầm mặc, không hẹn mà cùng nghĩ đến những tộc nhân đã ngã xuống trong Xạ Nhật chi chinh, bao gồm cả cố Lam tông chủ Thanh Hành Quân. Họa phúc trên đời quả nhiên khó lòng nói rõ. Sinh tử bi hoan, cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi.

"Lại nói, từ khi nào Vân Thâm Bất Tri Xứ lại có thỏ vậy?" Lam đường thiếu gia liếc nhìn mấy cục bông tròn ủng đang vây quanh Lam Nguyện, "Lão tiên sinh không có ý kiến gì sao?"
"Là của Vong Cơ nuôi đấy, huynh cũng biết thúc phụ dễ mềm lòng với thỉnh cầu của đệ ấy mà," Lam Hi Thần cười đáp.
"Vong Cơ? Lúc ta rời đi hắn đã là một tiểu cứng nhắc y hệt như tiên sinh rồi, sao đột nhiên lại đổi tính thế?"
"... Kể ra thì dài, cũng không biết là tốt hay xấu nữa."

Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo tiếng cười của con trẻ, quá khứ cùng hiện tại bỗng chốc như hoà làm một.
"Nhớ năm xưa ta vẫn thường dẫn đệ ra thảm cỏ này chơi," giọng nam nhân đong đầy hoài niệm, "sau đó thì dắt cả Vong Cơ theo. Đệ nói xem, thời niên thiếu hoa mộng của ta sao lại toàn là trông trẻ thế này?"
Lam Hi Thần bật cười, "Đồng lứa lúc đó chỉ có mỗi huynh rảnh rỗi nhất, thúc phụ không bắt huynh thì bắt ai?"
"Đệ còn nhớ lúc Vong Cơ mới tập đi không? Vừa trắng vừa mềm, còn lẫm chẫm lắc lư trên cỏ xanh, nhìn chẳng khác đám thỏ này là bao. Mà tiểu tử đó cũng thật... mấy lần bị ngã tủi thân đến đỏ cả mắt nhưng vẫn không chịu khóc một tiếng. Khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường đó, ai ui, nghĩ đến là nát cả tâm mà!" Đường đường là nam nhân thân cao bảy thước lại làm ra biểu tình mẹ già, ấy vậy mà vẫn hoà hợp một cách kì dị.
"Đệ ấy đến giờ vẫn thế, chuyện gì cũng giấu trong lòng," Lam Hi Thần nhìn về hướng Tĩnh thất, khẽ thở dài, "Đúng là không làm người ta bớt lo được."
Y lại dời tầm mắt sang chỗ Lam Nguyện. Đứa nhỏ này, không chỉ là mối liên kết giữa Vong Cơ và hắn, mà còn là mối ràng buộc giữa đệ ấy và Lam gia. Nếu không phải vì thằng bé cần sự che chở của Lam gia, Lam Hi Thần thực hoài nghi Lam Vong Cơ sẽ vì chuyện xảy ra ở Loạn Táng Cương mà hoàn toàn đoạn tuyệt với gia tộc.

Một bàn tay ấm áp đặt lên vai y, vững vàng cắt ngang dòng cảm khái, "Trẻ con đứa nào mà không phải lớn lên. Chúng ta có lo lắng hơn thì cũng không thể sống hộ cuộc đời đệ ấy được. Đừng can thiệp quá sâu, Vong Cơ rồi sẽ ổn thôi."
Lam Hi Thần nhìn khuôn mặt hiếm khi nghiêm túc của đường huynh, tâm sự trong lòng dường như không còn quá nặng nề nữa. Vị huynh trưởng này nhìn thì vô tâm vô phế, nhưng khi cần liền sẵn lòng trở thành chỗ dựa tinh thần cho hai huynh đệ y. So với thúc phụ thì bớt đi mấy phần uy nghiêm, lại nhiều hơn mấy phần thân thiết.
Những năm tháng cách xa cũng không ghi lại bao nhiêu dấu vết trên gương mặt Lam đường công tử. Hắn vẫn là người thanh niên dương quang xán lạn trong kí ức của Lam Hi Thần, có chăng thì chỉ thêm phần phong trần cùng thành thục. Vị đường huynh này của y, trời sinh tính tình hoạt bát ưa náo nhiệt, từ nhỏ đã không mấy hoà hợp với Lam gia nghiêm khắc quy củ. Gần hai mươi năm gia huấn tuy miễn cưỡng luyện ra được vẻ ngoài ôn văn nhĩ nhã, nhưng chỉ cần hắn vừa mở miệng thì bao nhiêu khổ tâm của Lam Khải Nhân tiên sinh liền đổ sông đổ biển. Hắn vừa đến tuổi thành niên liền lập tức khăn gói hành trang xuống núi "lịch luyện," ngoại trừ thư từ qua lại thưa thớt, từ đó đến nay chưa từng trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Lam Hi Thần vẫn nhớ, ngày đường huynh rời đi Vong Cơ còn ngồi tại tiểu viện của mẫu thân ngẩn người thật lâu.

Ánh mắt y chuyển đến tay nải trên lưng Lam đường thiếu gia, bỗng có chút nghi hoặc. Đều nói tu chân giả chuộng dùng túi trữ vật, chẳng mấy ai tay xách nách mang thế này cả...
Nhận thấy thắc mắc của y, nam nhân mỉm cười thần bí rồi trở tay lấy vật bên trong tay nải ra. Vừa nhìn đến, Lam Hi Thần liền chấn kinh. Cư nhiên... lại là một tiểu hài tử.
"Đây... đây là... điệt nhi?" Y lắp bắp, suýt nữa là nhào đến cướp đứa nhỏ từ trong tay tên phụ thân vô trách nhiệm kia. Cha mẹ nhà ai mà lại nhét con mình vào trong hành lý chứ, không sợ nó ngộp chết hay sao?
Thế nhưng đứa bé kia trông chẳng có vẻ gì là ngộp thở cả. Gương mặt nhỏ hồng nhuận vẫn đang ngái ngủ, trên khoé miệng còn có vệt nước khả nghi. Có lẽ động tĩnh quá lớn đã làm thằng bé mơ màng thức giấc, đôi mắt đen láy mang theo mấy phần mờ mịt.
Lam đường công tử không phát giác, vẫn vô tư xách con mình như xách gà con đến khoe với Lam Hi Thần, "Đừng lo, tay nải này là đặc chế cho nó, ngủ ba ngày trong đó cũng không hề hấn gì. Giới thiệu với đệ một chút, đây là nhi tử của ta, gọi là Lam... Ui da!"
Rõ ràng tiểu tử này cũng chẳng phải trái hồng mềm. Vừa tỉnh táo được đôi chút, nó liền xoay người đạp cho cha mình một cước. Bạch y tuyết trắng bỗng xuất hiện một dấu chân nhỏ đen thui, nhìn vô cùng buồn cười.
"Phụ thân vô dụng! A nương chạy mất còn không biết đường đuổi theo!" Thằng bé trừng mắt, dùng thanh âm mềm mại non nớt mà giáo huấn cha nó.
"Ranh con không biết lớn nhỏ! Lại ngứa da rồi phải không?"
Lam đường thiếu gia không nói hai lời liền vung tay ném con mình ra xa tít. Lam Hi Thần sợ hết cả hồn, đang định phóng ra đỡ đứa nhỏ thì đã thấy nó lưu loát bật người trên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, một sợi tóc cũng không loạn. Y ngốc lăng nhìn thằng bé, thân thủ này, quả không hổ là hài tử của nương nó. Không tế da nộn thịt do được chiều chuộng như Kim Lăng và Kim Như Tùng, cũng không gầy yếu do kinh qua thảm cảnh như Lam Nguyện, tiểu điệt nhi của y vừa nhìn đã biết là kiểu hài tử hiếu động rắn rỏi ba ngày không đánh liền lật ngói nhà.
Phủi phủi bụi trên quần áo, thằng bé đang tính phát hỏa với cha nó thì lại bắt gặp đôi mắt lấp lánh đầy sùng bái của Lam Nguyện. Vừa thấy có một tiểu bằng hữu trạc tuổi mình, nó liền lập tức vứt phụ thân ra sau đầu mà hớn hở chạy đến làm quen. Làm trẻ con tốt ở chỗ đó, chưa tới một khắc hai đứa trẻ đã cùng nhau hi hi ha ha chơi đùa với bầy thỏ.

Nam nhân thấy thế liền cười mắng, "Nhãi ranh, có bạn quên cha," hắn lại quay sang Lam Hi Thần, "Lúc nãy chưa nói xong, tên nó là Lam... Mà thôi, đệ cứ gọi tự của nó là Cảnh Nghi đi, miễn cho nó quên mất tên của cha nương nó."
"Cảnh Nghi sao, tình cảm của huynh và tẩu tử thật tốt," Lam Hi Thần cười cười, nhưng rồi lại nhận ra ẩn ý của hắn, "Đường huynh đây là...?"
Lam đường công tử gật đầu, "Ừ, lần này ta định sẽ để nó ở lại Lam gia." Hắn khe khẽ thở dài, mắt nhìn xa xăm, "Đệ cũng nghe nó nói rồi đấy, tẩu tử của đệ chạy mất rồi. Vẫn là ta sơ suất, cứ ngỡ tình cảm phu thê bao năm cùng với Cảnh Nghi là đủ để giữ chân nàng. Nào ngờ hôm trước còn vui vẻ tổ chức sinh thần cho nhi tử, hôm sau đã dứt áo ra đi. Nói năm năm là đúng năm năm không thêm một khắc, trái tim nàng là làm bằng đá hay sao..."
Chuyện của phu thê đường huynh Lam Hi Thần cũng biết một hai. Ngươi truy ta đuổi, khế ước hôn nhân gì đó, e rằng thoại bản trên phố còn không kịch tính bằng. Có điều...
Vị công tử này, lời thoại khổ tình từ trong miệng ngươi đem phối với biểu tình hứng chí bừng bừng như vậy thật sự không sao chứ?
"Chạy thì chạy thôi. Chạy một lần thì ta bắt lại một lần, chạy hai lần thì ta lại bắt hai lần, bắt cho đến khi nào nàng không chạy nổi nữa mới thôi," hắn nhếch môi cười, không thèm che giấu nanh vuốt sắc nhọn của một kẻ săn mồi, "Nàng, trốn không thoát."

Không thể không nói, nhìn vào phần si tình cùng cố chấp này, tận sâu trong xương Lam đường công tử vẫn là người Lam gia.

Lam Hi Thần dè dặt hỏi, "Vậy huynh định khi nào xuất phát?"
"Ngay bây giờ."
"Gấp như vậy? Sao không ngủ lại một đêm rồi hãy đi? Huynh còn chưa gặp thúc phụ nữa..."
"Đệ cũng không phải không biết lão bà của ta là ai, chậm chừng nào là nàng trốn xa chừng ấy." Nam nhân nhìn về phía nhi tử, ánh mắt nhu hoà có chút không đành lòng, "Một mình ta thì không chăm sóc tốt cho nó được, vả lại Cảnh Nghi cũng đã đến tuổi đi học rồi. Tiểu hài tử ấy mà, sống ổn định vẫn tốt hơn là rày đây mai đó."
"Hơn nữa," hắn nở nụ cười tinh quái, "tính tình nó như vậy hẳn sẽ làm tiên sinh bận rộn một thời gian, miễn cho lão nhân gia rảnh rỗi quá lại nhúng tay vào chuyện của Vong Cơ."
Tưởng tượng đến cảnh gà bay chó sủa sau này, Lam Hi Thần cũng bất giác phì cười. Thúc phụ, quả nhiên là mệnh lao lực a...
"Kì thực ta đem Cảnh Nghi giao cho đệ cũng có chút tư tâm," Lam đường công tử thoải mái thừa nhận, "Cảnh Nghi không lớn lên ở Lam gia, khó tránh khỏi bị bài xích. Đứa nhỏ kia, A Nguyện phải không, cũng có hoàn cảnh giống nó. Đám trẻ con nhiều khi còn ác hơn cả người lớn, hai đứa nó chiếu cố lẫn nhau sẽ đỡ bị bắt nạt. Có bạn chơi cùng, lại có đệ với Vong Cơ chống lưng, Cảnh Nghi một mình sống ở Lam gia cũng dễ chịu hơn."
An bài chu đáo cẩn thận thế này khiến Lam Hi Thần có chút không quen. Xem ra, vị đường huynh luôn vô tư lự này đến khi làm phụ thân thì cũng ra dáng lắm. Y vươn tay nhận lấy túi hành lý nhỏ của Lam Cảnh Nghi, mỉm cười, "Huynh yên tâm, đệ sẽ chăm sóc điệt nhi thật tốt."

Nam nhân gật gật đầu, vỗ vai y mấy cái không nặng không nhẹ rồi rảo bước về phía hai tiểu hài tử. Hắn ngồi xổm xuống, vò đầu nhi tử thành cái tổ quạ rồi cười bảo, "Nhãi con, phụ thân đi đây, nhớ nghe lời đường thúc đấy."
Thằng bé không kiên nhẫn hất tay cha mình ra, bĩu môi, "Đi đi đi đi, không tìm được a nương thì đừng về."
Lam đường thiếu gia chỉ cười không nói, phát yêu vào mông nó hai cái rồi đứng lên. Hắn phất tay với Lam Hi Thần lần cuối rồi tiêu sái ngự kiếm mà đi.
Nhóc con mới giây trước còn hùng hùng hổ hổ, giây sau đã ngẩn ngơ trông theo bóng lưng dần khuất xa của phụ thân. Nhìn gương mặt linh động nay lại lộ vẻ thất lạc, tâm Lam Hi Thần nhất thời mềm nhũn. Ai, đúng là một tiểu tử mạnh miệng mà. Y vừa bước đến gần, tiểu Cảnh Nghi liền ôm chặt lấy chân y, vùi mặt vào vạt áo tuyết trắng. "Vì ta trông giống đường huynh sao?" Lam Hi Thần thầm nhủ. Y không biết dỗ dành đứa nhỏ thế nào, bèn đưa tay nhẹ nhàng sửa sang mái tóc bị vò rối của nó. Lam Nguyện thấy vị trí yêu thích của mình bị bạn mới chiếm mất, chẳng những không giận mà còn hào phóng nhường chỗ. Ba người không ai lên tiếng, bầu không khí có chút vi diệu. Cũng không hẳn là khó chịu, chỉ là vẫn cần thời gian thích ứng thôi.

Khi tóc của tiểu Cảnh Nghi đã được chải lại ngay ngắn thì thằng bé mới buông chân Lam Hi Thần ra. Nó ngước đôi mắt vẫn còn hồng hồng nhìn y, mềm mại gọi, "Trạch Vu Quân..."
"Con gọi ta Hi Thần thúc thúc là được rồi."
"Hi Thần thúc thúc, người có phải là gia chủ nơi này không?"
"Tông chủ Cô Tô Lam thị Lam Hi Thần, ra mắt Lam tiểu công tử," y nghiêm trang chắp tay hành lễ, chọc cho cậu nhóc cười khúc khích.
"Nếu như người là gia chủ," tiểu Cảnh Nghi từ trong ngực áo lấy ra một phong thư, "a nương con muốn gửi cái này cho người."
Lam Hi Thần nhận thư, trong lòng không nén nổi tò mò. Từ khi đường huynh lấy người thê tử này, y còn chưa từng gặp mặt nàng chứ đừng nói đến chuyện trò. Nàng bỏ trốn rồi để lại thư cho y, đây rốt cuộc là chuyện gì? Thư được viết rất chỉnh tề, nét chữ có phần cứng nhắc, như thể người viết không quen viết chữ Trung Nguyên. Thư cũng không dài, nhưng mà nội dung thì...
Lam Nguyện kéo tay áo Cảnh Nghi, nghiêng đầu hỏi, "A nương ngươi không phải bỏ đi rồi sao?"
"Đó chỉ là nói cho phụ thân nghe thôi," thằng bé hồ hởi giải thích, tiểu đáng thương lúc nãy đã biến mất không thấy tăm hơi, "A nương thì gọi là... gì nhỉ, à là thách cưới. Nàng bảo lần trước là do nàng sơ suất mới bị phụ thân lừa hôn, lần này phải để hắn đường hoàng thành thật truy thê mới được."
Lam Hi Thần nghe hai đứa hồn nhiên nói chuyện mà toát mồ hôi lạnh. Cảnh Nghi có biết nó đang nói gì không thế, loại chuyện cường thủ hào đoạt đem kể cho tiểu hài tử nghe cũng được à? Hai vị phụ mẫu không đáng tin chỉ lo tú ân tú ái mà ném con trai về nhà nội thực sự không thành vấn đề chứ? Đứa nhỏ sẽ có bóng ma tâm lý đó.
"Nhưng đến lúc phụ thân ngươi biết chẳng phải sẽ rất tức giận sao?" Lam Nguyện hỏi tiếp.
"Bởi vậy nên a nương mới viết thư cho Hi Thần thúc thúc," Cảnh Nghi chỉ tay về phía y, "Thành khẩn được khoan hồng. Làm tốt quan hệ với gia chủ thì sau này về làm dâu sẽ có người chống lưng, tha hồ tung hoành không cố kị ai."
Lam Hi Thần bị mớ lý lẽ này chọc cười. Vị tẩu tử này của y quả thực là một kì nhân. Y lại nhìn thư của nàng, khoé môi không kìm được cong lên.

Đường đường là thiên hạ đệ nhất thần thâu, muốn đến thăm nhi tử còn phải viết thư xin chủ nhà để cửa mở, đúng là làm khó nàng rồi.

Lam Hi Thần cẩn thận cất thư đi, thấy sắc trời không còn sớm, y liền gọi, "A Nguyện, Cảnh Nghi, đến lúc vào trong rồi." Hai đứa nhỏ nghe lời thả thỏ con xuống rồi ngoan ngoãn đứng lên. Tiểu Lam Nguyện còn rất tri kỉ mà phủi đi vụn cỏ trên y phục của tiểu Cảnh Nghi.
Lam Hi Thần nghĩ nghĩ rồi tiến đến bế Cảnh Nghi lên. Thúc phụ mà biết chuyện của thằng bé thì thể nào cũng bắt nó nhập học càng sớm càng tốt, chi bằng tranh thủ chiều chuộng nó được lúc nào hay lúc ấy. Tiểu Cảnh Nghi đột nhiên bị bế thì thoáng giật mình, nhưng lại nhanh chóng nhu thuận ghé vào hõm vai y. Lam Hi Thần cong môi cười. Tiểu hài tử có quật cường đến mấy thì cũng vẫn là tiểu hài tử thôi. Nhìn đến ánh mắt khát vọng của Lam Nguyện, y bèn cúi người ôm nó lên luôn. Hai đứa bé năm tuổi cùng ngồi trên một cánh tay có hơi chật chội, nhưng lại mang theo ấm áp khó tả. Cảm nhận sức nặng đang đè lên lồng ngực, Lam Hi Thần nghĩ mình đã hiểu được tâm tình của Vong Cơ hơn một chút rồi. Y dùng tay còn lại nâng án thư và hành lý, rồi một lớn hai nhỏ cùng nhau chậm rãi trở về.

"Hi Thần thúc thúc, con đói~" *nũng nịu*
"Vậy sao? Để ta gọi người chuẩn bị canh nhé." *mỉm cười*
"..." *yên lặng cầu phúc*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top