Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nhị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Vong Cơ quả thật đã dành trọn một ngày để lang thang cùng Ngụy Vô Tiện. Y cùng hắn thăm thú một vòng Cô Tô, nào là xuống núi đi dạo chợ, sau đó cùng nhau đi hái sơn trà, làm tất tần tật những việc mà cả hai trước đây chưa thể thực hiện.

Ngụy Vô Tiện cưỡi Tiểu Bình Quả, trên tay cầm một quả sơn trà chín vàng cắn một cái, sau đó cảm thán:

"Sơn trà ở Vân Thâm quả thật vẫn rất ngon như lúc trước, Lam Trạm, ngươi thử một miếng đi!."

Nói xong đưa lên miệng cho Lam Vong Cơ ở dưới đang cầm dây cương dắt lừa. Lam Vong Cơ thấy sơn trà đưa đến miệng, y tự nhiên cắn lên chỗ Ngụy Vô Tiện đã ăn. Ngụy Vô Tiện thấy y ăn rất ngon miệng, vui vẻ hỏi:

"Có phải rất ngọt không?"

"Ân."

"Vậy mà lúc trước ta ném cho ngươi một quả, đã không ăn thì thôi đi, lại còn mạnh tay ném ngược lại cho ta, cuối cùng sơn trà bị vỡ nát làm ta tiếc chết đi được."

"...Xin lỗi."

Ngụy Vô Tiện cố tình nhắc lại chuyện xưa để trêu chọc y một chút, nhưng lại thấy vẻ mặt Lam Vong Cơ có chút buồn, liền sờ má y dỗ dành.

"Không sao, lúc trước không ăn được thì bây giờ ăn bù, không tiếc, không tiếc."

Lam Vong Cơ hôn lên tay hắn một cái, sau đó nói:

"Sau này bất kể thứ gì ngươi đưa, ta cũng sẽ đều không cự tuyệt."

Ngụy Vô Tiện bật cười, ngả ngớn hôn môi y một cái, "Được, là do Hàm Quang Quân nhà ngươi nói đấy nhé!"

------------------------------------------------------------------

Đến chiều tối, cả hai mới cùng nhau quay trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện có chút luyến tiếc, chậm chạp hỏi hắn:

"Ngụy Anh, ngươi có muốn quay về Liên Hoa Ổ không?"

Ngụy Vô Tiện ngồi trên lưng lừa, đầu óc hơi phân tâm, hỏi lại: "Hả, ngươi nói gì?"

"Quay về Vân Mộng, ta đi với ngươi."

Nghe đến hai chữ "Vân Mộng" cả người Ngụy Vô Tiện đều khựng lại, sau đó hắn nhàn nhạt trả lời Lam Vong Cơ: " Không thể về, nơi đó, từ lâu không còn là nơi ta có thể về nữa rồi."

Dù ngoài miệng nói ra có vẻ tự nhiên nhưng Lam Vong Cơ biết rằng nỗi đau trong lòng Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ nguôi ngoai. Y đau lòng vỗ vỗ lưng hắn, "Không nhất thiết phải đến Giang gia, còn có thể mua nhà."

Ngụy Vô Tiện nghe được câu nói này, trong lòng cảm động ngọt ngào, tâm trạng nặng nề lúc nãy dường như đã biến, lại tiếp tục cười hi hi:

"Không được, trái tim của Hàm Quang Quân băng thanh ngọc khiết cũng bị Di Lăng Lão Tổ ta lấy mất rồi, bây giờ đem ngươi bỏ trốn như vậy, liệu còn chừa Lam gia nhà các ngươi chút mặt mũi nào nữa không hả?"

Lam Vong Cơ thấy hắn vui lên, khóe miệng y cũng vô thức cong:

"Là ta tự nguyện."

"Lam Trạm à...thúc phụ ngươi mà nghe được câu này chắc sẽ đánh chết cả ta lẫn ngươi đó."

"..."

Ngụy Vô Tiện nhảy xuống khỏi lưng lừa, đi đến vòng tay ôm lấy eo Lam Vong Cơ.

"Chỉ cần bên ngươi thì ở đâu cũng đều rất tốt, nhưng theo ta thấy, vẫn là nên ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ đi."

"..."

"Ta không hề miễn cưỡng, ở lại đây, có thể cùng Tư Truy và Ôn Ninh hàn huyên, lâu lâu có thể đến chọc tức lão già kia một chút, Thiên Tử Tiếu ở đây cũng rất ngon, một chút cũng không hề thấy buồn chán."

"..."

"Hơn nữa...bây giờ ta đã là người của Lam gia các người, bỏ đi như vậy thật không đúng lễ nghĩa a..."

Nói ra câu này, Ngụy Vô Tiện mặt dày như thế không ngờ cũng có thể xấu hổ, dụi dụi khuôn mặt đỏ bừng vào ngực Lam Vong Cơ, làm cho người ta không thể không nghĩ đến một cô nương đang e thẹn trước ái nhân của mình.

Lam Vong Cơ nghe xong câu nói kia, liền nâng đầu hắn lên, gấp rút hôn lên bờ môi căng mộng, mạnh mẽ gặm cắn.

Ngụy Vô Tiện không thể nào đứng vững được nữa, đành phải vòng tay vấn lấy cổ của y, run run lên tiếng:

"Lam nhị ca ca...ngươi từ từ...ưm..ta... ta còn chưa chuẩn bị...ưm."

Lam Vong Cơ tận lực làm cho hắn không có cách nào mở miệng, từng tiếng cứ như vậy đứt quãng, khó khăn lắm mới có thể nói ra trọn vẹn một câu.

Môi lưỡi tiếp xúc cuồng nhiệt như vậy, ngọn lửa trong lòng hai kẻ bọn họ lại càng bùng lên mãnh liệt hơn. Lồng ngực chà xát nhau qua lớp vải dày, tiếng tim đập cũng theo đó mà hòa làm một, không phân biệt được của ta hay ngươi, chỉ biết rằng,đời này, chúng chẳng thể nào tách rời, cũng chẳng thể chia đôi.

Khi Lam Vong Cơ cảm thấy cánh tay choàng lên cổ mình dường như không còn sức mà bám lấy nữa, thân người phía dưới cũng mềm nhũn, y mới quyến luyến mà tách môi ra.

Hai chân Ngụy Vô Tiện đều rã rời khiến hắn phải sức cùng lực kiệt mà xoay lưng đứng dựa vào người Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện tiếp đó lại vô cùng tùy tiện dùng hai tay Lam Vong Cơ đỡ lấy eo mình, hậm hực nói:

"Ngươi giữ đó cho ta, vì ngươi mà bây giờ ngay cả đứng mà ta cũng đứng không nổi nữa rồi. Hàm Quang Quân, ngươi mau chịu trách nhiệm a!"

Biểu tình giận dỗi này của Ngụy Vô Tiện khiến Lam Vong Cơ không khỏi cảm thấy muốn đè hắn ra mà ăn sạch sẽ từ đầu đến cuối.

Hai cánh tay rắn chắc của Lam Vong Cơ vòng hẳn ra trước bụng của Ngụy Vô Tiện, giam thân thể hắn vào lòng mình.

Xung quanh lặng lẽ tĩnh mịch, tĩnh mịch đến mức có thể nghe được hơi thở vội vàng pha chút ám muội.

Lam Vong Cơ ôn nhu nhìn vào mắt Ngụy Vô Tiện. Màu mắt của y thực sự rất nhạt, nhạt đến mức gần như trong suốt nhưng lại bao hàm vô số yêu thương cùng trân quý mà bảo vệ.

"Được, cả đời này, sẽ chịu trách nhiệm với ngươi."

Chút ánh sáng le lói còn sót lại chiếu lên khuôn mặt của Lam Vong Cơ. Ngũ quan thanh tú, nụ cười mỏng như làn sương,...

Ực.

Ngụy Vô Tiện khẽ nuốt nước bọt một cái, cuối cùng dùng tay che lấy khuôn mặt đỏ như trái cà của mình.

Được rồi, hắn từ lâu đã biết Hàm Quang Quân nhà hắn rất tuấn tú, rất hảo soái rồi, tại sao hôm nay tim lại đập thình thịch thế này?

Hắn ở dưới tay mình lắp ba lắp bắp, "Lam Trạm à...ngươi... ngươi..lần sau nhớ báo trước cho ta...ta không đỡ nổi!"

Hầy, có lẽ trên thế gian này người có thể làm cho Di Lăng Lão Tổ uy vũ hắn đỏ mặt nói lắp như vậy, duy chỉ có mình y mà thôi.

Lam Vong Cơ cười khẽ, thơm nhẹ một cái lên gáy của hắn, dịu dàng trả lời: "Ân."

------------------------------------------------------------------
Trăng đêm 16 to tròn, mây tỏa trời quang.

Cửa sổ Tĩnh Thất.

Hai người Lam Vong Cơ Ngụy Vô Tiện ngồi cạnh nhau thưởng nguyệt, yên lặng hưởng thụ chút an nhàn, còn có thể cảm nhận được hơi ấm của người bên cạnh.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy vô cùng hoài niệm, cái đêm mà hắn bị Lam Vong Cơ bắt gặp đang trèo tường Vân Thâm Bất Tri Xứ, trăng cũng rất sáng a. Sáng đến mức có thể nhìn thấy rõ cả vạn vật xung quanh, và đặc biệt, là khuôn mặt lạnh lùng nhưng cũng vô cùng cô độc kia.

Ngụy Vô Tiện tâm tình cực kì tốt, xoay qua ôm lấy cánh tay của Lam Vong Cơ, đề xuất một ý kiến:

"Lam Trạm, ngươi có thể kể chuyện cho ta nghe được không?"

Lam Vong Cơ không quay lại nhìn hắn, tiếp tục im lặng mà ngắm trăng.

"Lam Trạm à, ngươi chắc chắn trước đây đã được mẫu thân kể không ít chuyện cổ tích đúng không, có thể kể cho ta không?"

Y cuối cùng cũng nhìn hắn, giọng khônh vui không buồn trả lời:

"Không có."

Ngụy Vô Tiện hận không thể tát mình hai cái, hắn vạn nhất không nên nhắc đến mẫu thân của y, nhìn cũng có thể biết là y buồn như thế nào rồi.

Ngụy Vô Tiện phân vân không biết bây giờ nên im lặng hay tiếp tục nói chuyện với y. Cuối cùng vẫn lên tiếng tiếp tục chuyện trò một chút, có thể làm y sao nhãng một chút mà quên đi chuyện không vui lúc nãy.

"Vậy...vậy còn chuyện lúc ta đi vắng thì sao?"

Lam Vong Cơ nhìn hắn có chút khó hiểu. Ngụy Vô Tiện lại tiếp: "Ý ta là khoảng thời gian trước khi ta được Mạc Huyền Vũ hiến xác. 13 năm, chắc cũng không ít chuyện xảy ra, vậy ngươi chọn một chuyện lưu lại cho ngươi nhiều ấn tượng nhất, kể cho ta được không?"

"Không được." Lam Vong Cơ dứt khoát lắc đầu.

Ngụy Vô Tiện thấy thế, lấy ngón tay khều khều ngực y, nũng nịu nói: "Lam nhị công tử ...Hàm Quang Quân ... Nhị ca ca...không phải trước đây ngươi đã hứa với ta sẽ không từ chối ta việc gì sao, lẽ nào Lam Trạm ngươi hôm nay lại thất hứa với ta sao?"

"..." Lam Vong Cơ biểu tình đã hơi dịu đi một chút, nhưng vẫn rất quyết liệt từ chối.

Ngụy Vô Tiện nhìn y, tặc lưỡi nghĩ thầm "Lam Trạm, ngươi đừng trách ta tại sao thủ hạ vô tình, đã đến lúc ta phải xuất ra chiêu cuối rồi!"

Hắn lạnh lùng rút tay mình ra khỏi người Lam Vong Cơ, đứng dậy phủi mông một cái:

"Bây giờ cũng đã muộn rồi, ta đi nghỉ trước."

Lam Vong Cơ hơi bỡ ngỡ, khó xử định lên tiếng: "Ngụy Anh, ta..."

"À, tối nay ta sẽ đến nghỉ ở chỗ của Tư Truy và Cảnh Nghi, lâu rồi bọn ta chưa hàn huyên cùng nhau. Ngươi không cần thức chờ đâu."

Nói xong, Ngụy Vô Tiện toan xoay người bỏ đi, lại cảm thấy cổ tay bị kéo lại.

Hắn phải cố gắng lắm mới không bật cười thành tiếng, đành phải giả vờ mặt lạnh về phía khác. Tối nay đám Lam Tư Truy đã đi thôn kia ở phía Bắc mất rồi, Ngụy Vô Tiện chỉ là thuận miêng nói xạo một chút, không ngờ Lam Vong Cơ nhà hắn lại mắc bẫy.

"...Ngươi, trước hết ngồi xuống đã."

Phía sau lưng Ngụy Vô Tiện vang lên một giọng nói trầm thấp, vừa miễn cưỡng lại vừa bối rối.

Ngụy Vô Tiện quay phắt người lại, tinh nghịch cười một cái rồi mau lẹ xếp bằng ngồi xuống bên cạnh Lam Vong Cơ, giương đôi mắt sáng như sao nhìn y mong chờ nghe kể truyện.

Lam Vong Cơ nhìn ái nhân của mình ngây ngô trước mặt, trái tim cũng bị người kia làm cho mềm nhũn. Y khẽ thở dài, kéo tay Ngụy Vô Tiện, để hắn yên vị trong lòng mình.

Ngụy Vô Tiện được nước lấn tới, thuận đà dựa hẳn người về phía sau, bày ra vẻ mặt vô cùng thoải mái, ngoái đầu về phía sau cười hì hì nhìn Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ để tay hắn trong lòng bàn tay của y, đồng thời ôn tồn rành mạch, bắt đầu kể một câu chuyện mà y từ lâu đã không nhớ đến:

"Cách đây năm năm, chúng ta được mời đến giải trừ oan hồn cho một nhà họ Vương kia ở phía Nam, vô tình gặp một thiếu niên nọ, tự xưng là A Minh..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top