Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Trời quang mây tạnh đúng lúc xuân sang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả:

Edit: Ca Tịch Ly | Beta: Yuurei Mei

Bích Thượng Liên (Bốn) – Trời quang mây tạnh đúng lúc xuân sang.

Hi Trừng ABO. Đi theo kịch tình.

OOC và não động thuộc về tôi.

Chương 4: Cuối cùng cũng gặp nhau, kịch tình về sau sẽ giống như mây bay bị cuồng phong quét qua.

———————————————————

Cho dù Giang Trừng đã kịp thời phản ứng, nhưng quả thật cũng như câu nói kia, vượt ngoài tầm với. Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi cũng đã chuẩn bị tốt việc dùng thân bảo hộ Kim lăng, đặc biệt là Lam Tư Truy, sau khi hiểu rõ thân thế của Kim Lăng càng hết sức hổ thẹn với hắn, dùng toàn lực cũng phải bảo vệ Kim Lăng an toàn.

Có lẽ là không biết Thiên Thần nơi nào nghe được tiếng lòng Giang Trừng gào thét, vung xuống thần tích, chỉ nghe một tiếng rồng ngâm vang xuyên thấu không gian ập tới, đến trước mặt bọn họ hóa thành những lưỡi dao âm thanh, trực tiếp đánh tan nọc độc giữa không trung, sau đó mấy tiếng tiêu ngắn ngủi, hóa thành một màn chắn trong suốt che ở trước mặt, mấy vệt nọc độc công kích ở phía trên tựa như cắt ra một gợn sóng lăng tăng trên mặt nước cuối cùng không còn chút dấu vết.

Chủ nhân tiếng tiêu trong lúc đó liền xuất hiện, một thân áo trắng phiêu phiêu, trên tráng đeo một dải dây buộc màu trắng, Giang Trừng liền lập tức thu hồi mấy câu thần tích khi nãy hắn nghĩ đến, thầm mắng một tiếng xúi quẩy, lại nhìn người tới ánh mắt sâu thẫm, Giang Trừng mới an tâm buông lỏng tinh thần.

Phản ứng của hắn cũng khá là nhanh nhạy, thấy Kim Lăng an toàn liền nhanh chóng thu Tử Điện về trực tiếp dựa vào lực xung kích nhảy đến trước mặt quái vật ở phía sau. Đều nói đánh rắn phải đánh giập đầu, cho dù thứ này có mọc ra bốn chân và lưỡi đầy bọc mủ, Giang Trừng hắn cũng không tin vật này bị cắt ra 7 tấc còn có thể hồ hởi nhảy nhót!

Trong chớp mắt, Giang Trừng thu hồi Tử Điện, đem một lượng lớn linh lực truyền sang Tam Độc, làm Tam Độc ong vang không ngừng, trên kiếm đầy sát ý. Sau đó linh thức mở toang trực tiếp khóa chặt điểm yếu của quái vật kia, mũi chân liền phóng ba lần trên không trung điều chỉnh góc độ, nhắm đúng thời điểm đem Tam Độc cắm thẳng vào điểm yếu kia, con quái vật kia bị đau vươn thẳng người hí vang, đúng lúc Giang Trừng đang rơi mạnh xuống, Tam Độc vô cùng sắc bén đâm vào làn cái bụng nguyên vẹn của nó thủng thành một lỗ.

Bên trong khoang bụng kia cũng không biết là thứ gì, đen đỏ trắng vàng đều đủ cả, chảy đầy trên mặt đất, dường như trong nháy mắt lúc nãy còn có vô số tiếng côn trùng kêu vang, làm người ta tâm phiền ý loạn, nhưng trong thời gian ngắn ngủi, Giang Trừng cũng không thể xác định đó là ảo giác của hắn, hay là thật sự có một loại âm thanh như thế vang lên trong lúc đấy.

Bên kia, lúc thứ hung sát đó mới vừa xuất hiện cũng là vết thương chồng chất, Kim Lăng vừa mới khoe khoang ba người bọn họ là những người nổi bật nhất trong lớp người đồng lứa, chẳng chê vào đâu được, chỉ là mấy tên nhóc con này còn chưa đủ lông đủ cánh, hiện giờ có cao nhân trấn thủ, ba tên tiểu bối này có thể coi như mở mang thân thủ. Nhìn thấy một kích trí mạng cuối cùng vung xuống, đầu ác sát sắp chết kia giẫy giụa nổ tung toàn bộ bọc mủ, từng lưỡi đao âm thanh và điện quang đồng thời che chắn kín kẽ trước mặt mọi người, trong phút chốc đó, quái vật người đầy vết thương kia liền phóng nhanh vào trong rừng rậm tối tăm.

Giang Trừng cũng không kịp đuổi theo, duỗi tay túm lấy cổ áo Kim Lăng đang muốn chạy vào trong rừng rậm truy đuổi, kéo nó trở về, nhướng mày quát lớn, "Có biết lúc nãy ngươi vừa suýt mất mạng hay không? Còn không mau cút về Kim Lăng Đài cho ta."

Kim Lăng lúc nãy nhìn thấy cậu mặt cắt không còn chút máu, trong lòng cũng chột dạ, hiếm thấy không già mồm nữa. Có điều tuy bên tai nghe thấy lời cậu nói, nhưng dưới chân lại chẳng chút nhúc nhích, hiển nhiên là không muốn rời đi.

Giang Trừng thật muốn đem đứa cháu trai không nghe lời này đánh gãy chân, để hắn ngoan ngoãn ở trong tiên phủ không chạy lung tung được nữa. Dù là ai cũng thấy được sắc mặt Giang Trừng không tốt, thân ảnh màu trắng bên kia cũng khoát lên vai Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng tuyệt không cho phép người cự tuyệt, để hai người bọn họ quay về Lam gia.

Người tới không phải ai khác, chính là cùng Giang Trừng đã lâu không thấy, cũng cùng hắn không mấy thân quen, Lam gia tông chủ – Lam Hi Thần.

Giang Trừng nhanh chóng lướt qua khuôn mặt Lam Hi Thần, đúng là có chút kinh ngạc đối với Lam Hi Thần vốn bế quan đã lâu lại gầy đi nhiều đến thế. Trước kia cũng đã chào hỏi nhau mấy lần, nhưng Lam Hi Thần lúc đó đều là phong thái nổi bật, mặt mày như ngọc, không phụ mỹ danh Trạch Vu Quân của hắn. Mà giờ đây lại vô cùng tái nhợt, bởi vì vóc người cao ráo lại càng trông gầy gò, từng lớp áo trắng tinh khôi mặc trên người nhìn có vẻ thùng tình lay động, người như cây liễu xuân, giống như muốn vũ hóa đăng tiên.

Kim Lăng bên kia đã đến cảm tạ Lam Hi Thần, Giang Trừng nghĩ nghĩ, cũng không biết chào hỏi mở đầu thế nào với Lam Hi Thần, liền trực tiếp đơn giản hỏi, "Không biết Lam tông chủ vì sao lại đến nơi này?", ngữ điệu cứng nhắc.

Có điều Lam Hi Thần hoàn toàn không để bụng, chỉ thong dong đáp lại: "Ta xuất quan đúng lúc gặp được môn sinh đi tìm Vong Cơ, nhưng hai người bọn họ vân du chưa về, ta hỏi nguyên nhân thì nghe được bọn Tư Truy và Cảnh Nghi có thể gặp phải nguy hiểm gì đấy, liền gấp gáp đến đây. Thế nhưng, người kia cũng không báo cho ta biết Giang Tông chủ cũng ở đây."

Giang Trừng nghe vậy trầm ngâm một chút, hắn cũng không phải là người ngu dốt, loại chuyện đồn đại ngắt đầu bỏ đuôi này nếu như chỉ dẫn mình hắn tới đây thì cũng không có gì phải nghĩ nhiều, thế nhưng Lam Hi Thần và Kim Lăng đều bị lời đồn khuếch đại gấp ba lần lừa đến nơi đây, sao lại không khiến người ta sinh nghi?

Lam Hi Thần vừa nãy cũng nghe xong hai người tiểu bối nhà y giải thích ngọn nguồn, sắc mặt có chút nghiêm nghị.

Tứ đại thế gia, lại có đến ba gia chủ đều bị núi Cửu Cung hung sát này lần lượt dẫn dụ đến cùng một chỗ, nếu như là trùng hợp thì tốt, nhưng nếu như có ý định gì đấy, vậy nhằm vào không chỉ có mấy người bọn họ, cùng mấy gia tộc to lớn sau lưng bọn họ cũng không thoát khỏi liên quan, còn suy nghĩ sâu xa hơn, lại càng làm người ta ớn lạnh sống lưng...

Giang Trừng ngẩng đầu, vừa vặn cùng Lam Hi Thần đang suy tư nhìn nhau, nói vậy Lam Hi Thần cũng là muốn đến nơi này, chỉ là hai người bọn họ xưa nay chẳng thân quen nhau, đột nhiên chạm mắt, cho dù là bất ngờ, cũng đủ khiến Giang Trừng cảm thấy lúng túng.

Nghĩ đến đấy, hai người đều ra lệnh cưỡng chế ba tên tiểu bối rời núi gấp, ba người thấy ngay cả Trạch Vu Quân luôn dịu dàng nho nhã mà sắc mặt đã trở nên nghiêm nghị, cũng không nói gì nữa, đợi hai người dùng linh thức quét hai lần rừng núi cũng không phát hiện gì khác lạ, liền bảo ba người ngự kiếm rời khỏi.

Chỉ là Kim Lăng mong nhớ cậu, ở trên kiếm vẫn luôn ngoái đầu nhìn lại, áo khoác vốn định giữ đưa cho Giang Trừng, cũng bị Giang Trừng mạnh mẽ đắp lên trên người không cho cởi xuống.

Lam Hi Thần nhìn cậu cháu hai người cãi vã, cũng làm cho ấn tượng của Giang Trừng đối với y càng thêm sống động. Giang Trừng nhìn ba người Kim Lăng an ổn rời khỏi, quay đầu nhìn Lam Hi Thần chẳng hề có ý muốn đi, Giang Trừng cũng không biết nên nói thế nào, chỉ lo chỉnh lại y phục của mình, tiếp tục đả toạn, đầu óc chỉnh lý ngọn nguồn chuyện này.

Còn vận hành chưa được mấy vòng, bên tai vang lên tiếng vải vóc được vuốt phẳng, Giang Trừng kinh ngạc mở choàng mắt, nhìn Lam Hi Thần cũng vén vạt áo lên bắt đầu ngồi xuống đả tọa, động tác như nước chảy mây trôi, nhìn vô cùng đẹp mắt.

Có điều Giang Trừng sao lại có tâm tư thưởng thức sắc đẹp trước mắt, toàn thân hắn có chút khác lạ. Một là hắn với Lam Hi Thần xưa nay xa lạ, vốn không nghĩ tới chuyện sóng vai ngồi cạnh nhau; hai là hắn luôn phải cảnh giác thân phận địa khôn của mình bị lộ.

Lam Hi Thần hiện nay là thiên càn xếp hạng nhất nhì trên thế gian này, cho dù là Giang Trừng cũng sẽ không như những thiên càn nhu nhược khác bị Lam Hi Thần áp chế khí tức, nhưng một thiên càn lại ngồi bên cạnh hắn, trong tiềm thức hắn khó hiểu cảm thấy một đôi mắt ưng khổng lồ như đang thèm thuồng khối thịt vụn nhìn chằm chằm hắn, bỏ đi ví dụ hắn coi mình như khối thịt vụn không tương thích này, cảm giác quỷ dị nguy hiểm đấy làm hắn hết sức khó chịu.

Nhưng nhìn khắp bốn phía, mặt đất đầy thịt thối bẩn thỉu, cũng chỉ còn nơi này tương đối sạch sẽ, nếu mở miệng bảo Lam Hi Thần cách mình xa một chút, chẳng phải ta sẽ thành một tiểu cô nương già mồm cãi láo?

Yết hầu Giang Trừng nấc lên nấc xuống, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Vì sao Lam Hi Thần vẫn còn ở đây?"

Kỳ thực Giang Trừng hi vọng tên Lam Tông chủ kia là người tri thư đạt lễ nghe ra được ý tứ trong lời nói của hắn thì mau chóng rời khỏi, nhưng mà hỡi ơi, mong muốn của Giang Trừng đã không thành công.

Lam Hi Thần mở mắt, điềm tĩnh giải thích: "Chuyện núi Cửu Cung cũng liên quan đến người Lam gia, Hoán muốn cùng Giang Tông chủ điều tra cho rõ chuyện này."

Giang Trừng ở trước mặt người khác vẫn mang phong thái tông chủ uy nghiêm, đối với người tính tình ôn nhã, hắn càng không thể quát lớn như đối với môn sinh phạm lỗi với mình.

"Núi Cửu Cung thuộc địa phận quản lý của Giang gia ta, không bằng Lam Tông chủ trở về Lam gia trước, chờ Giang thị điều tra rõ, nhất định lập tức thông báo đến Lam thị, tuyệt không dối gạt." Giang Trừng nhẫn nại khuyên, thầm nghĩ ta đã nói đến mức này, Lam Hi Thần cũng nên thuận nước đẩy thuyền nhanh chóng rời đi.

Không nghĩ Lam Hi Thần lại từ tốn lắc đầu, lại trịnh trọng nói, "Vừa nãy ta dùng linh thức tra xét, phát hiện trong núi nhiều điều bí hiểm, vẫn là Hoán và Giang Tông chủ cùng nhau tra xét, cũng có thể thêm phần nắm chắt."

Điều này lại làm Giang Trừng hơi khựng lại, được rồi, cái tên Lam Hi Thần này cứng cũng không được mà mềm cũng không xong, ngay cả Giang Trừng cũng đã hết cách. Chỉ là trong lòng cảnh giác muốn cách Lam Hi Thần xa xa một chút, bản thân phải cực kỳ cẩn thận.

Sau khi Giang Trừng một hơi vận chuyển hết mấy vòng, xác nhận linh lực vận chuyển trong cơ thể mình ổn định liền đứng dậy, quan sát thi thể quái vật bên cạnh bị xuyên phá thủng bụng. Khóe mắt lướt qua, chỉ thấy một vệt màu trắng lay động, liền biết được tên Lam Hi Thần kia cũng đứng dậy bước đến đây.

Rất nhanh, thân thể kỳ dị của ác sát liền hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của Giang Trừng. Đầu ác sát này vốn phủ kín bọc mủ trên người, trong bọc mủ có vô số giòi bọ chen chúc, bởi vì Giang Trừng giết chết ác sát này, chỉ mới qua hai nén hương nhưng những con giòi bọ này liền teo tóp khô quéo như những cành cây khô. Dùng linh lực bao bọc nhánh cây chạm vào, chẳng khác gì vật chết.

"Xem ra loại giòi bọ này là ký sinh với sinh linh trong cơ thể, vật ký gửi đã chết, chúng nó cũng liền tiêu vong." Tiếng Lam Hi Thần vang lên ở nơi khác.

Giang Trừng gật gật đầu, thuận thế hỏi, "Không biết Lam Tông chủ có từng gặp qua loại ác sát và giòi bọ này không? Ta nhớ trong tàng thư Giang gia đối với các loại quái vật quỷ quái ghi chép, cũng chưa thấy qua loại quái vật này."

"Ở trong tàng thư Lam gia, quả thật ta từng gặp qua loại côn trùng này, thế nhưng loại hung sát thế này, cũng chưa từng thấy." Dứt lời, dường như Lam Hi Thần cũng đang suy nghĩ một chút, liền tiếp tục nói; "Loại côn trùng trên sách gọi huyết mọt, căn cứ theo ghi chép, loài mọt này thường đem ấu trùng cấy lên da của động vật hoặc là sinh vật, đợi ấu trùng phá tan túi bên ngoài sẽ chui vào bên dưới làn da vật sống, dựa vào cắn nuốt huyết nhục, hút gân tủy mà tồn tại, không ngừng nhúc nhích thì sẽ đem da dẻ phồng lên, lại phân bố nọc độc đem da dẻ vật sống chia lìa, để thuận lợi cắn nuốt, vật bị ký sinh thường bị đau khổ dằn vặt đến chết, sau đó nó sẽ rơi vào giấc ngủ sâu để tìm kiếm ký chủ tiếp theo, hết sức tà ác. Tất cả mọi dấu hiệu của huyết mọt, đều đối ứng trên người ác sát này. Chỉ là, loại mọt này ở trên người ác sát lớn hơn rất nhiều, hơn nữa cũng không sản sinh nọc độc màu đen. Hơn nữa loại tà vật này đã mấy trăm năm chưa từng xuất hiện, người viết sách còn có lời chú giải, loại trùng này diệt vong chính là một việc tốt."

Giang Trừng lặng im nghe, lông mày mảnh mai, mi mắt chớp nháy, mắt hạnh thỉnh thoảng đảo qua lại, hiển nhiên là đang chìm trong suy tư, Lam Hi Thần cũng không cần phải nói gì thêm nữa.

Nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này từ lúc Hoàng gia vừa phái người xin viện trợ thì hắn đã bắt đầu nghi ngờ, đem ba đại tông chủ trong tứ đại thế gia cùng nhau gọi đến, nếu Lam Hi Thần không kịp thời trợ giúp thì Kim Lăng hẳng đã trúng chiêu, mà hắn đến lúc đó đầu óc sẽ hoảng loạn, chính là thời cơ tốt dễ dàng bị người khác đánh lén, trên đời này sao lại có sự trùng hợp kín kẽ như vậy? Hơn nữa loại côn trùng đã biến mất hơn mấy trăm năm bỗng nhiên xuất hiện, chuyện này tất có người làm ra.

"Đúng, Hoán cũng cho rằng đây là do người khác cố ý tạo nên." Thanh âm Lam Hi Thần rất êm tai, thế nhưng vẫn làm Giang Trừng sợ hết hồn, thì ra lúc nãy hắn vô thức đem những suy nghĩ trong đầu mình lẩm bẩm thốt ra.

Không chỉ nói ra, còn bị Lam Hi Thần nghe vừa vặn nghe được, còn Lam Hi Thần nghe thấy bao nhiêu, chuyện như vậy Giang Trừng tuyệt đối không muốn mất mặt đi hỏi.

Thu lại tâm tình, Giang Trừng ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt xung quanh, không biết có phải do bị tâm lý hay không, hắn lại cảm thấy vùng trời này càng thêm âm trầm u ám hơn so với đêm trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top