Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27

"Y sư, thế nào rồi?" Giang Phong Miên hỏi "Chân của A Trừng có thể chữa được không?"


Ánh mắt ông lo lắng, bên cạnh là Ngu Tử Diên đồng dạng vội vã muốn biết tin 


Y sư vuốt chòm râu trắng, lắc đầu "Chân của tiểu công tử nhìn không có tổn hại gì đến gân cốt, chỉ là..."


"Chỉ là không biết vì sao chân lại không tìm được cảm giác, ngay cả sự đau đớn cũng không có" Y sư nhíu mày, chỉ vào chân của Giang Trừng "Hơn nữa, vết trớ trên chân của tiểu công tử, có lẽ với y thuật của ta hiện tại không thể tìm ra được nguyên nhân được"  


Theo ngón tay của y sư, mọi người cũng nhìn đến những vết rạn như mực đen chảy dài trên chân Giang Trừng 


"Vậy giờ phải làm sao?" Giang Phong Miên nhăn mày


"Theo ý kiến riêng của ta, muốn chữa thì cần tìm ra được nguyên nhân, chỉ cần biết thứ làm ra tình trạng như này..."


"Không được" Giang Trừng lên tiếng cắt ngang lời của y sư "Nơi đó nguy hiểm như vậy, chưa biết được cách diệt thứ đó ra sao, ai cũng không được đi vào lại"


"Nhưng chân của con thì phải làm sao?" Giang Phong Miên cũng lên tiếng 


Giang Trừng im lặng, hiện tại hắn cũng không biết phải làm sao. Một bên chân không còn cảm giác, không khác như liệt là mấy, hắn cũng khó chịu.


Nhưng để người khác mạo hiểm đi vào nơi kia, hắn còn chưa mất lương tâm đến vậy. 


"Chuyện này con nghĩ tạm thời khoan tính tới đi" Giang Trừng xoa trán "Chúng con cũng mới về, mọi người trước hết tạm nghỉ ngơi, giải quyết những chuyện khác trước đã, biết đâu tình trạng này chỉ là tạm thời"


Nói thật, hắn nói xong cũng không dám tin lời của mình nữa


"Đúng rồi, Mạnh Dao đâu?" 


"Ta có kêu y trở về Nhiếp gia nghỉ ngơi rồi" Ngụy Vô Tiện trả lời, nhìn xung quanh một chút, phát hiện y sư đã rời đi, trong phòng cũng chỉ còn người mình, bèn nói tiếp "Y nói với ta, việc tu ma đang có vấn đề , y đang dần mất kiểm soát rồi"


Giang Trừng cũng gật đầu, tiếp theo lại nhướng mày "Ngươi không phát điên mà nói những lời tổn thương người khác chứ?"


"Ngươi nghĩ ta là ai chứ?" Ngụy Vô Tiện bĩu môi


"Xì" Giang Trừng xua tay, lại quay sang Lam Hi Thần đang ngồi cạnh giường "Hi Thần, ngươi mang Lam Vong Cơ trở về báo bình an trước đi"


Lam Hi Thần cũng gật đầu, vỗ nhẹ vào tay Giang Trừng, có vẻ thân mật khó tả "Vậy ta trở về trước, Vãn Ngâm trước tiên nghỉ ngơi, đợi sắp xếp ổn thỏa ta lại đến thăm ngươi"


"Tùy ngươi"


Y cười,  chào hỏi mọi người trong phòng xong liền rời đi.


Trên đường về, Lam Hi Thần nhìn đệ đệ vẫn còn cứng ngắc mà ngơ ngác, cũng lấy làm lạ 


"Vong Cơ, làm sao thế?"


"Huynh trưởng, ta..." Lam Vong Cơ hiếm khi thấy do dự "Mạt ngạch của huynh trưởng..."


"À" Hiểu rõ đệ đệ xoắn xuýt điều gì, y cười "Lúc chúng ta rơi xuống, dây buột tóc của Giang công tử bị nước cuốn trôi, chúng ta lúc đó lại không có gì ở đó để hắn chỉnh chu lại, nên là ta đã đưa một góc cho hắn"


"Giữ bí mật với thúc phụ nhé" Lam Hi Thần giơ ngón trỏ lên môi, cười với Lam Vong Cơ


"Được, huynh trưởng" Đã lâu không thấy dáng vẻ có phần nghịch ngợm này của y, Lam Vong Cơ gật đầu


"Lại làm đệ lo lắng rồi" Lam Hi Thần nhè nhẹ vỗ lưng Lam Vong Cơ, ôn thanh nói. 


"Huynh trưởng bình an là tốt" 

.


"Cha, nương, con không sao thật mà" Thấy hai phu thê Giang Phong Miên vẫn sầu mi khổ kiếm, Giang Trừng đành an ủi


Giang Phong Miên thở dài, xoa nhẹ đầu hắn "Đáng lý ra phải là ta an ủi con mới đúng, không phải là con an ủi chúng ta"


"Chân con như thế này, liệu đi lại có tiện không?" Ông hỏi  


"Con còn một chân, có thể đi được mà" Giang Trừng xua tay, hơi thọt một chút nhưng hắn nghĩ không sao đâu 


"Không sao đâu, Giang thúc thúc" Ngụy Vô Tiện vỗ ngực "Để con cõng hắn là được"


"Ngươi rất rảnh sao?" Cái chân còn lại đá vào mông hắn, Giang Trừng ghét bỏ "Ta chưa đến nỗi tàn phế, ngươi và cha còn chiến sự bên ngoài,chú ý một chút "


Không muốn tiếp tục đề tài này nữa, Giang Trừng bèn đổi chủ đề "Đúng rồi, không thấy a tỷ đâu, nàng đâu rồi?"


"A Ly đã đi chợ rồi" Ngu Tử Diên đáp "Vốn con bé muốn nấu gì đó bồi bổ cho các ngươi"


"Vậy là bọn con về vừa lúc rồi" Giang Trừng le lưỡi


"Đúng" Ngụy Vô Tiện giơ ngón tay "Có lộc ăn"


"Chỉ biết ăn thôi" Ngu phu nhân bất đắc dĩ xoa trán.

.


 Kim Quang Dao sau khi nhận được tin của Ngụy Vô Tiện, biết được đã tìm được hai người bọn họ, y cũng trở lại Giang gia.


"Giang Trừng" 


"Ồ, ngươi tới rồi à" Giang Trừng quay đầu


Hiện giờ hắn ở nhà có thể xem như nghỉ dưỡng, sáng sớm nằm phơi nắng giữa mái đình ngoài hồ sen, cha hắn Giang Phong Miên cho người làm một cái ghế dựa dài để hắn ngả lưng, đám sư huynh đệ thì thay phiên cõng hắn đi chỗ này chỗ kia


Giang Yểm Ly sau khi trở về biết chân hắn không tiện liền đau lòng hắn, cũng được trải qua một lần an ủi của hắn.  


Tuy hắn ở lại Liên Hoa Ổ nghỉ ngơi, ngặt nỗi Giang Trừng lại không quen, thân lừa ưa nặng bấy lâu nay, tự dưng rảnh rổi hắn chịu không nổi


Thế là dù thư thả hắn cũng tà tà mà đem mớ sổ sách ra nhấm nháp cho đỡ buồn, lúc Kim Quang Dao tới hắn đang nằm dài mà xem sách.


"Ta biết tin rồi" Kim Quang Dao ngồi xuống "Chân ngươi, không sao chứ?"


"Nói không sao là không thể nào" Giang Trừng lắc đầu, tuy cả nhà ai cũng cố gắng giúp hắn thoải mái, nhưng cảm giác liệt mất một chân sao có thể nói không sao cho được.


"Ngược lại là ngươi, ngươi thế nào?" Hắn cũng hỏi 


"Ngày đó  ngươi cũng thấy rồi" Kim Quang Dao đáp "Ta nghĩ lượng oán khí ta thu vào để tu đạo đang dần mất kiểm soát rồi"


Giang Trừng gật đầu, nhìn vẻ mặt rầu rĩ của y, hắn mở lời "Chuyện ngươi mất kiểm soát, ta nói chuyện với Hi Thần rồi"


"Hửm?" 


"Lần này, ta đứng ra chịu trách nhiệm thu dọn hậu quả cho ngươi, phía Hi Thần thì đã nhận bồi thường từ ta rồi" Giang Trừng nói "Ngươi cũng không cần lo lắng, Hi Thần ngay từ đầu còn không trách ngươi, tất cả bọn ta đều biết ngươi tu ma là vì chúng ta"


"Nhưng ta nghĩ với tính tình của ngươi, cứ im im giữ trong lòng không giải quyết có khi còn gây ra hậu quả lớn hơn. Nên giờ ta nói để ngươi bỏ qua gánh nặng, ngươi không cần phải áy náy vì mất kiểm soát"


"Không có bất cứ ai có quyền phán xét chuyện ngươi không điều khiển được, nên ngươi cứ mặc kệ đi, cứ giữ cho bản thân một tâm trạng thoải mái, ngươi càng tự áp lực mình càng nguy hiểm"


"Ban đầu là chúng ta thống nhất để ngươi làm, bọn ta tuyệt không đổ lỗi cho ngươi, với tư cách đại lão bản của ngươi,  có chuyện, lão tử gánh"


Không thể không nói, Giang Trừng một lần này nói nhiều như vậy, thật sự khiến Kim Quang Dao cảm thấy ấm áp.


Y biết, hắn thật sự là vì quan tâm mình.


"Vậy ta hẳn là nên nói, đa tạ đại lão bản?" 


"Không khách khí?" Giang Trừng nhướng mày


Cả hai nhìn nhau, bật cười


"Ngươi tới một mình à? Tiểu Vũ đâu?" Giang Trừng hỏi


"Có tới" Y gật đầu "Đệ ấy đi tìm Ngụy huynh rồi, chẳng phải nói muốn cùng nhau tìm cách sao?"


"Thằng bé cùng tên kia đúng là hợp nhau đến lạ" Giang Trừng ngao ngán "Hắn mà có dạy hư Tiểu Vũ, ngươi cũng đừng tới tìm ta bắt đền, cái nồi này ta không đội đâu"


"Ây, đừng nói vậy chứ, vừa rồi ngươi nói có chuyện thì ngươi gánh mà" Y bật cười


"Xì, lỡ hắn có dạy hư thật thì ngươi trực tiếp tìm Ngụy Vô Tiện bắt đền đi" Giang Trừng phất tay


Mạc Huyền Vũ mà bọn họ đang nói tới lúc này ngược lại không có đi tìm tới Ngụy Vô Tiện.


Đứa trẻ nhìn nữ tử bạch y trước mắt, đôi mắt nhỏ nhắn đã biến mất sự ngây ngô trong sáng, thay vào đó là một ánh mắt có thần và bình tĩnh, tựa như một người trưởng thành đang ở trong thân xác trẻ con.


Sống lưng thẳng, hai tay chắp vào nhau, nhẹ nhàng thi lễ  vô cùng quy củ.


Người đối diện khẽ mỉm cười, nàng mở lời


"Vui chứ?"


"Vâng, khá tốt ạ" Trong lời nói của trẻ thơ lại mang theo cái cảm giác trưởng thành.


"Đệ thoải mái đi nào, sao lại cứng nhắc như thế" Nguyệt tiểu thư bật cười "Không phải nói muốn làm đệ đệ ta sao, đến gọi một tiếng tỷ tỷ nào"


"Tỷ tỷ... đại nhân"


"Tỷ tỷ là tỷ tỷ, đại nhân là đại nhân, tỷ tỷ đại nhân là cái xưng hô gì thế?" 


"Ta không quen cho lắm, gọi như thế thuận miệng hơn" 'Mạc Huyền Vũ' trả lời ngượng ngùng


"Được rồi, chọc đệ xíu thôi, thích gọi thế nào thì gọi thế" Nguyệt tiểu thư gật đầu "Mạc Huyền Vũ thì sao?"


"Đệ ấy đã học được gần hết rồi, nhưng vẫn còn vài chỗ không ổn" 


"Vậy hiện đệ tính thế nào?"


"Ta muốn... tiếp tục theo dõi thêm một khoảng thời gian nữa"


"Được" Nàng gật đầu, tiếp theo lại nghe thêm một chút do dự


"Có gây ảnh hưởng đến người không?"


"Không sao" Nguyệt tiểu thư lắc đầu, trong ánh mắt đầy vẻ dịu dàng "Ta bây giờ... cũng đang khá vui"


"Vâng" 'Mạc Huyền Vũ' cúi đầu chào nàng, lúc ngẩng đầu lên, đôi mắt lại trở về dáng vẻ ngơ ngác


"A?" Cậu nhớ rõ ràng đang đi tìm Vô Tiện ca ca mà


"Bạn nhỏ, lạc đường sao?" Nguyệt tiểu thư cúi người xuống, nhỏ nhẹ hỏi


Mạc Huyền Vũ ngước lên nhìn, đập vào mắt là một thanh trâm ngọc hồ điệp, mái tóc đen mượt như thác đổ, dung nhan nữ tử xinh đẹp với ánh mắt dịu dàng 


Nhất thời khiến cậu ngơ ngẩn


"Đệ... lạc đường rồi"


"Đệ muốn đi đâu nào?" Nguyệt tiểu thư che miệng cười dáng vẻ ngơ ngác của cậu


"Đi... a, đệ muốn đi tìm Vô Tiện ca" Mạc Huyền Vũ hồi thần 


"Vậy à, đệ đi theo hướng này, đến thẳng hồ sen, sẽ gặp được người đệ muốn tìm" Nàng chỉ đường


"Vâng ạ, cám ơn tỷ tỷ" Cậu cúi chào, nghĩ nghĩ sao đó lại hỏi "Đệ có thể biết tên của tỷ không ạ?"


"Ta tên là A Nguyệt"


"Nguyệt tỷ tỷ, tỷ là người nhà của Giang Trừng ca ạ?"


Nàng lắc đầu "Không phải"


"Ta là bạn của tỷ tỷ hắn, đang tạm thời trọ ở đây"


 "Dạ" Cậu gật đầu, vẫy tay với nàng "Vậy đệ đi đây ạ, cám ơn tỷ đã chỉ đường"


"Ừa, đi đi" 


Mạc Huyền Vũ quay người đi,  chạy theo hướng nàng chỉ không lâu liền nhanh chóng nhìn thấy bóng  Ngụy Vô Tiện trên hành lang, cậu liền gọi


"Vô Tiện ca"


"Uy? Nhóc con" Hắn nhếch môi, giơ hai tay lên "Đến nào"


Mạc Huyền Vũ cười tươi, lao tới nhào vào vòng tay của hắn, Ngụy Vô Tiện thuận thế nhấc cậu lên "Tới hồi nào đó?"


"Đệ cùng ca ca mới tới ạ"


"Ca ca ngươi sao rồi, đã nghỉ ngơi khỏe chưa?"


"Tạm ổn thôi ạ"  Mạc Huyền Vũ trả lời, sau đó sực nhớ đến việc cậu muốn tìm hắn "Vô Tiện ca, chuyện của ca ca,  đệ  có vài thứ muốn tham khảo ý kiến huynh"


"Được, trùng hợp lắm" Ngụy Vô Tiện gật đầu "Việc của y ta cũng đang có vài ý tưởng, chúng ta cùng tham khảo đi"


Có lẽ đối với người khác, những lời trẻ con của Mạc Huyền Vũ sẽ chẳng đáng để quan tâm. Nhưng Ngụy Vô Tiện cùng bọn Giang Trừng không nghĩ vậy.


Bọn họ vẫn đối xử với cậu như một đứa trẻ cần bảo vệ, nhưng sẽ nghiêm túc lắng nghe từng ý kiến của cậu.


Đặc biệt là Ngụy Vô Tiện, hắn cảm giác như đứa trẻ bé nhỏ này giống như một người bạn vong niên của mình, nhất là khi hai người bọn họ có chung sở thích. Rất dễ ở chung.


Không thể không nói, Giang Trừng sợ Ngụy Vô Tiện dạy hư Mạc Huyền Vũ, không phải là không có lý do.

.


Kim Quang Dao ngồi được một lúc, Lam gia hai huynh đệ  liền xuất hiện


"Ấy? Lam tông chủ, Hàm Quang Quân" Y đứng lên chào hỏi


Giang Trừng cũng bất ngờ, theo quán tính định đứng lên đón khách, mới nhận ra hiện tại mình không có lành lặn như bình thường.


Hắn lập tức loạng choạng, may mà Kim Quang Dao ở gần lập tức đỡ hắn


"Đại lão bản, vừa nhìn thấy Lam tông chủ sao mà vội vã thế?" Y trêu


"Ngươi im đi" Có biết hắn đang xấu hổ không mà còn chọc


"Vãn Ngâm, Mạnh công tử"


Lam Hi Thần cười ôn nhu chào hỏi hai người bọn họ, Lam Vong Cơ phía sau cũng cúi đầu chào


Y cũng tiến lên một chút đỡ Giang Trừng ngồi xuống "Vãn Ngâm không cần đứng lên như vậy, chúng ta có phải người lạ đâu"


Kim Quang Dao một bên buông tay Giang Trừng ra, một bên lặng lẽ xem hai người này, tự hỏi từ khi nào đã thân nhau tới vậy rồi


"Được rồi, tất cả mau ngồi đi, ta tự làm được" Giang Trừng xua tay, bảo bọn họ ngồi xuống nói chuyện, hắn cũng không phải bị tàn phế thật.


"Chân ngươi thế nào rồi?" Lam Hi Thần quan tâm "Có tiến triển gì không?"


"Vẫn không có thay đổi gì" Giang Trừng đáp "Hôm nay hai người các ngươi sao lại rảnh rổi đến đây vậy, chiến sự không có vấn đề gì sao?"


"Phía bên kia chúng ta có nhờ thúc phụ chủ trì giúp một chút, nên mới có thể đến thăm ngươi" Lam Hi Thần trả lời "Thật trùng hợp, Mạnh công tử cũng ở đây"


"Đúng vậy" Kim Quang Dao gật đầu "Ta một phần đến thăm hắn, một phần là vì chuyện của mình"


Y mím môi "Lam tông chủ, tuy là Giang Trừng có nói qua, nhưng thiết nghĩ ta vẫn nên nói một câu xin lỗi với ngươi"


"Không cần, ta sẽ không nhận" Lam Hi Thần lắc đầu "Vì Mạnh công tử không có lỗi, nên ta không sẽ không nhận lời xin lỗi từ ngươi"


"Vậy lời cảm ơn, ngươi sẽ nhận chứ?" Kim Quang Dao cười "Cảm ơn các ngươi đều tin ở ta"


"Cái này có thể" Lam Hi Thần gật đầu cười


"Nói cái gì vui quá vậy, có thể cho ta tham gia chứ?" Ngụy Vô Tiện vừa ôm Mạc Huyền Vũ vừa đi tới, trên môi là nụ cười rạng rỡ chào hỏi "Đông vui quá nha"


Hắn ngồi xuống bên cạnh Lam Vong Cơ, nhìn vẻ mặt lạnh băng của y mà chơi xấu, đem Mạc Huyền Vũ nhét vào lòng y


"Qua ngồi thử trong lòng Vong Cơ ca đi Tiểu Vũ, y rất mát đó"  


"Thật sao?" Mạc Huyền Vũ chớp chớp mắt, đối diện với cặp mắt lưu ly của Lam Vong Cơ, nở nụ cười ngọt ngào


"Vong Cơ ca"


Lam Vong Cơ  luống cuống giữ lấy người Mạc Huyền Vũ, vô cùng cẩn thận đỡ cậu ngồi  không ngã, trong động tác vụng về mà ôn nhu. 


Ngụy Vô Tiện huýt sáo "Không nghĩ tới khối băng như ngươi cũng có ngày dịu dàng tới như vậy"


Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn hắn, đổi lại là nụ cười nham nhở của hắn


"Hai ngươi thân nhau quá nhỉ?" 


"Đúng rồi, bọn ta thân lắm á chớ"


"Không thân"


"Lam Trạm, ngươi nói thế làm tim ta đau lắm" Ngụy Vô Tiện ôm ngực đau khổ "Chúng ta dù sao đã từng cùng nhau đồng hành, cùng nhau qua đêm mà" 


Kim Quang Dao cười, nhìn như thế này, ai lại biết Lam Vong Cơ sau này lại vừa ý Ngụy Vô Tiện đâu. Đúng là duyên nợ oan gia mà.


"Ngụy Vô Tiện, ngươi còn tiếp tục chọc Hàm Quang Quân, một chút nữa mà y có mang ngươi xử thì ta cũng không chắn được đâu" Giang Trừng bất đắc dĩ nhìn tên sư huynh thiếu đòn này.


"Không sao, có Tiểu Vũ ngồi đó giữ tay y rồi, không xử ta được đâu" Ngụy Vô Tiện chớp mắt "Phải không Tiểu Vũ, đệ sẽ giữ Vong Cơ ca của đệ lại, không để huynh ấy đánh ta chứ?"


Mạc Huyền Vũ nghiêm túc gật đầu, hai tay bé nhỏ kéo lấy hai tay của Lam Vong Cơ, để chúng vòng qua người mình, nhìn như là y đang ôm cậu vậy.


Làm xong, cậu vỗ lên bàn tay y, ngoái đầu nghiêm túc nói"Vong Cơ ca, không được đánh nhau, bạn bè là để thương yêu"


"Vô Tiện ca, huynh cũng thế, không được chọc huynh ấy nữa, huynh còn như thế đệ sẽ không giữ huynh ấy, sẽ thả ra đó"


"Được được, ta không nói nữa" Ngụy Vô Tiện giơ tay bảo chứng "Chúng ta nói chính sự, chính sự"


Cậu gật đầu, Ngụy Vô Tiện cũng nói tiếp "Là như này, vừa rồi Tiểu Vũ có nói một ý cho ta, trùng hợp ta cũng đang nghĩ đến một hướng gần giống như thế"


"Mạnh huynh, có phải bấy lâu nay huynh điều khiển hung thi bằng cách thu oán khí vào người, rồi luyện hóa, sau đó trực tiếp dùng trên hung thi không?"


"Đúng" Y gật đầu


"Hai người bọn ta có nghĩ đến một biện pháp" Ngụy Vô Tiện nói "Nếu như thay vì đem oán khí vào người, chúng ta có thể đưa nó vào một vật trung gian"


"Sau đó, nếu dùng thì có thể lấy từ vật trung gian đó"


"Mọi người thấy cách này như thế nào?" Hắn hỏi


Trừ mọi người đang im lặng suy nghĩ phương hướng này khả thi bao nhiêu, Kim Quang Dao lại trực tiếp nhớ đến một thứ của kiếp trước: Âm Hổ phù.


Mảnh Âm Hổ phù là Ngụy Vô Tiện tôi luyện từ thanh kiếm tại nơi giết chết Lục Đồ Huyền Vũ. Nhưng hiện tại tung tích của thanh kiếm đó đã không còn, cả Ngụy Vô Tiện hiện tại cũng không biết về nó, việc tìm được nó hẳn là không thể nào. 


Mà nói đi cũng phải nói lại, y không biết được Ngụy Vô Tiện đã tạo ra các pháp bảo trước kia của hắn như  thế nào, nên càng không thể nói chính xác là có thể dùng thứ khác thay thế được hay không 


Tuy nhiên, nếu xét tới cách nghĩ của bọn họ thì có thể dùng được cách này, kiếp trước không phải đã có Âm Hổ phù làm bằng chứng đó sao


Cho nên, hiện tại Kim Quang Dao chỉ còn cách tin vào Ngụy Vô Tiện thôi, ai bảo hắn chính là Di Lăng Lão Tổ chứ.


"Ta nghĩ là có thể" Y lên tiếng "Đây cũng là một cách"


"Nhưng mà vật trung gian đó cần phải có điều kiện như thế nào mới được" Giang Trừng nói đúng trọng tâm "Cũng không thể là vớ đại một vật gì đó  chứ?"


Lam Hi Thần cũng gật đầu "Ta cũng nghĩ thế"


"Giống như kiếm linh, muốn kiếm linh được tạo thành thì trước mắt vật chủ của nó phải là một thanh tiên kiếm" Y nói


"Cho nên, có thể nói rằng nếu muốn chọn một vật, nhất định phải là một vật mang bản chất chứa oán khí" Lam Vong Cơ cũng lên tiếng "Nhưng điều này rủi ro cũng quá lớn, vật như thế chúng ta phải tìm ở đâu?"


"Điều đó, chúng ta vẫn chưa nghĩ tới a" Ngụy Vô Tiện mếu máo "Hai đứa chúng ta cũng là nghĩ tới thôi" 


"Nhưng mà, trên lý thuyết là có thể đúng không?" Hắn hỏi


Tất cả mọi người nhìn hắn, đều đồng loạt gật đầu.


"Phương hướng thì đã có rồi" Giang Trừng nói "Kế tiếp vẫn là phần khó, phải tìm thứ như ngươi nói như thế nào đây?"


Hắn cau mày "Chúng ta vẫn còn đang chiến đấu với Ôn gia, thế nhưng lại rơi vào thế kẹt như này, mà ta hiện tại cũng không thể ... "


 Âm thanh Giang Trừng bỗng im bặt, mọi người ngây ngẩn, chỉ thấy hắn bất ngờ ngã ập xuống đất xuống, cả người cong lại ôm lấy chân.


Ngụy Vô Tiện bật dậy khỏi ghế, chạy nhanh qua đỡ hắn lên, nhìn mặt mày Giang Trừng nhăn nhó vì đau, hắn kinh hoảng


"Giang Trừng, ngươi làm sao rồi?"


Mồ hôi đọng lại thành từng giọt trên trán Giang Trừng, cơn đau đến đột ngột khiến hắn không thể ngồi vững được, hắn mở mắt, khó khăn thốt lên 


"Đau"


Cơn đau dày xéo, cảm giác như trên chân có gì đó động đậy, tựa như loài sâu mọt gặm nhắm từng tấc da thịt, Giang Trừng kìm không được một tiếng rên thống khổ.


Tay cũng không tự chủ được mà bấu chặt y phục Ngụy Vô Tiện, gần như là muốn nắm rách.


Ngụy Vô Tiện mặt mày tái mét.


Lam Hi Thần nghe Giang Trừng kêu đau liền vội vã xem xét chân của hắn, ống quần được vén lên, từng vết mực đen lúc trước tựa như có sức sống, trên bắp chân trắng nõn mà ánh lên từng đường vân quang.


"Thứ này là gì? Ác khí mạnh tới vậy" Kim Quang Dao lần đầu nhìn thấy cũng nhíu mày, y  có biết chân Giang Trừng gặp nạn vì yêu vật nên tạm thời không cử động được, nhưng không nghĩ là thứ như thế này


"Tại sao đang yên đang lành bỗng dưng lại bị đau chứ?" Ngụy Vô Tiện ôm lấy Giang Trừng đang bị cơn đau dày vò cũng khó hiểu, hắn hỏi Lam Hi Thần "Lam tông chủ, ngươi có cách nào không?"


Lam Hi Thần hiện tại cũng không bình tĩnh hơn hắn là bao, nhìn Giang Trừng đau đớn như thế y cũng rất khó chịu.


Dị biến lúc này xuất hiện, những vết mực trên chân Giang Trừng mơ hồ lan thành từng lớp sương mỏng, lấy khí thế như vũ bão xông thẳng tới chỗ Kim Quang Dao


"Mạnh công tử, tránh đi" Lam Hi Thần hét lên, nhìn màn sương đã từng thấy kia


Mọi người loạn thành một đoàn, Lam Vong Cơ mang Mạc Huyền Vũ tránh sang một bên, Kim Quang Dao cũng giật mình theo, tránh không kịp liền theo phản xạ dùng oán khí tạo thành một màng chắn


Cả hai luồng sức mạnh cùng va vào nhau, cuồn cuộn xoắn không khí lại. Kim Quang Dao kinh hãi, thứ này muốn thôn phệ y, cảm giác như nó muốn nuốt chửng y khiến y rùng mình.


Sự dao động làm A Hồng trong cơ thể y nhận thấy có vấn đề


"Má ơi, Dao Dao, lại đi tìm cái thứ đồ chơi gì về nữa vậy hả?"


Tiếng A Hồng thảm thiết "Nói thương tui mà làm dị coi được hong?"


"Cái này không phải tại ta thật mà?" Kim Quang Dao mếu "Là nó đột nhiên tấn công ta. Nó muốn ăn ta"


"Đậu xanh" A Hồng bực bội "Cái gì... cái đồ không ra quỷ, không ra yêu, không ra người kia, mi nghĩ mi là ai, dám đòi nuốt Dao Dao của ta"


"Một là chết, hai là thắng, mẹ nó, A Hồng chơi tới luôn" Theo tiếng nói của nó, Kim Quang Dao liền  cảm thấy trong thức hải mình, một luồng năng lượng đang đè áp lượng oán khí y đã thu vào trước đó, luyện hóa chúng cô đặc lại từng khối từng khối.


Nếu lúc trước nói cả người y như ngâm đều trong oán khí, thì bây giờ tất cả chúng đang theo sự điều khiển của A Hồng, từng chút một gom lại với nhau, co cụm lại.


"Dao Dao, đánh nó"


"Được" 


Kim Quang Dao đáp lời, oán khí trong người từng chút từng chút một giằng co với làn sương đen đối diện


"Ca ca" Mạc Huyền Vũ cản lại tóc bị gió cuốn, lo lắng gọi


Dưới sự giúp đỡ của A Hồng, Kim Quang Dao đem màn sương quái đản kia thôn phệ ngược trở lại, con mồi ngược lại trở thành thợ săn. Nhưng y không đem màn sương thôn phệ vào trong người, ngược lại, y bắt chước A Hồng, luyện hóa chúng trở thành một khối cô đặc.


Đợi khi gió phong giảm dần xuống, màn sương cũng đã tan hết đi. 


Kim Quang Dao ngập ngừng thu tay lại "A Hồng, ổn không?"


"Không ổn miếng nào luôn á" Nó mệt mỏi nói "Còn Dao Dao thì sao?"


"Ta ư?" Y nâng tay, trên lòng bàn tay là một quả cầu nhỏ đang bay lơ lửng, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy cuồn cuộn như sương khói, đây là y màn sương đen vừa rồi.


Với tình trạng hiện tại của y và A Hồng, nếu như thôn phệ thứ kia chắc chắn sẽ gây họa, nên y không dám mạo hiểm.


"Ca ca, huynh không sao chứ?" Mạc Huyền Vũ gọi với qua, bị Lam Vong Cơ ôm cứng trong tay nên cậu không giãy ra được


"Ta không sao, nhưng trước tiên đệ đừng qua đây, ở yên với Hàm Quang Quân một chút"


"Dạ" Cậu gật đầu, sau đó ôm lấy cổ Lam Vong Cơ, nhỏ giọng thương lượng "Chúng ta đi qua đó một xíu đi Vong Cơ ca, tới gần mọi người thêm xíu thôi nha"


Lam Vong Cơ cũng gật đầu, mang cậu bước qua.


Kim Quang Dao tiến lại gần Giang Trừng, hiện tại hắn đã thanh tỉnh hơn một chút, có lẽ phần lớn oán khí kia lao tới chỗ Kim Quang Dao rồi nên hiện trên chân hắn chỉ còn rất ít những vết mực đen kia.


"Ngươi muốn làm gì?" Giang Trừng mở mắt hỏi


"Xem chân cho ngươi" Kim Quang Dao trả lời, một tay đặt lên chân hắn, tưởng tượng một chút cảm giác vừa rồi, đem lượng ác khí còn sót lại cũng mang ra, dung nhập chung với quả cầu đen kia.


Chân Giang Trừng nhanh chóng trở lại bình thường, mà hắn cũng đã không còn hơi sức để mừng nữa. 


Bất quá hắn cũng thử cử động chân một chút, cũng may, còn tốt.


Loạt xoạt một tiếng, Giang Trừng cúi người nhìn dưới chân


"Thứ gì đây?" 


Lúc này bọn họ mới để ý, quanh chỗ Giang Trừng có lác đác vài mảnh gỗ mỏng, khô quắt, nhìn như là dây leo bị héo úa


"Thứ này..." Giang Trừng nghi hoặc nói "Nó giống như bọn dây leo đã truy đuổi bọn ta lúc trước"


"Là nó khiến chân ngươi như thế sao?" Kim Quang Dao hỏi


"Ừ" Giang Trừng gật đầu


"Ta... có một ý nghĩ.. tùy tiện?" Kim Quang Dao lầm bầm nói, y nhặt lên một mảnh trông có vẻ vừa tay, tay còn lại đem quả cầu khí kia dung hòa ngược lại.


Lần này ngoài ý muốn chính là, quả cầu giống như trở về nơi thuộc về, dung nhập nhanh chóng vào mảnh gỗ trên tay y, mà mảnh gỗ kia cũng đã chuyển sắc trở thành đen tuyền.


"Vật trung gian, ta nghĩ có rồi" Kim Quang Dao lên tiếng, hỏi hắn "Thứ đó, đang ở đâu?"


"Không được" Giang Trừng quả nhiên là người đầu tiên phản đối "Thứ ngươi đang cầm chỉ là một phần nhỏ của nó, nguyên hình nó không thể tùy tiện tiếp cận được đâu"


"Đúng đó Mạnh công tử" Lam Hi Thần cũng đồng ý "Lần đó chúng ta vất vả lắm mới thoát được,  thứ kia vô cùng tà môn"


"Vẫn là nên kiếm thứ khác" Lam Vong Cơ hiếm khi nói chuyện cũng nhíu mày "Yêu vật đó cực kì nguy hiểm, muốn đánh bại nó sợ là không dễ làm"


"Nhưng mà" Ngụy Vô Tiện ngập ngừng "Bây giờ cũng không biết  tìm thứ thay thế ở đâu"


"Lần đó chúng ta vội vã,lần này, biết đâu chừng cùng nhau hợp sức thì có thể, đúng không?" Hắn nói


Nghe hắn nói thế mọi người mới nhận ra, đúng là lần trước bọn họ trùng hợp giữa đường gặp nạn.


Giang Trừng cùng Lam Hi Thần lúc ấy bên người không có cả kiếm, còn Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ chủ yếu là đi tìm hai người bọn họ nên khi gặp được trong cảnh hỗn loạn khi ấy liền nhanh chóng lựa chọn thoát ra


Vậy nếu như lần này chuẩn bị sẵn sàng mà săn yêu vật, thì sao?


Tất cả bọn họ cùng nghĩ


Ý định ngăn cản bắt đầu bị lung lay, tất cả đều muốn thử.


"Không tranh cãi nữa" Kim Quang Dao biết bọn họ đã bị thuyết phục rồi "Quyết định vậy đi, chuẩn bị sẵn sàng rồi tìm đến thứ đó"


"Hơn nữa" Y nói "Không phải các ngươi nói thứ đó rất nguy hiểm sao? Để thứ nguy hiểm đó tồn tại hại người như thế, các ngươi thật sự không quan tâm à?"


Vậy là chuyến đi săn lần này, được xác định.

.

Au: Tilehana


Lần này dài nha mấy má, đọc xong nhớ nhận xét giùm tui coi sao nha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top