Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

"Nhóc con, ngươi đây là đang làm gì?" Nhiếp Hoài Tang nhìn trên bàn đá bừa bộn giấy vẽ, mực đỏ


"Đệ ở nhà một mình buồn quá nên đem giấy ra học vẽ ạ"


"Học vẽ?" Hắn cầm lên một tờ, nhướng mày "Ý của ngươi là... vẽ bùa?"


"À, ừm" Mạc Huyền Vũ gật đầu, đôi mắt tràn đầy biết ơn "Đệ may mắn được đại... à tông chủ cho phép đi học, đệ rất thích những hình vẽ bùa chú này"


"Hơn nữa" Nhiếp Hoài Tang thấy được trong mắt cậu lấp lánh ánh sáng "Nói không chừng đệ giỏi còn có thể vẽ bùa đem bán, đệ có thể kiếm  tiền nuôi ca rồi"


"Hở?" Ngươi có khao khát kiếm tiền như vậy, ca ngươi có biết không?


Nhiếp Hoài Tang buồn cười, tiện tay nhặt một lá bùa lên xem thử. Tức thì, sắc mặt hắn liền thay đổi

.


Kim Quang Dao lặng lẽ theo phía sau Nhiếp Minh Quyết, nhìn tấm lưng rộng lớn vững chãi, khẽ lâm vào hồi tưởng. Y nhớ, người này vẫn luôn thẳng lưng như thế, trong tứ đại gia tộc hắn là người trở thành tông chủ sớm nhất. 


Cũng là người đối mặt với khó khăn sớm nhất.


"A Dao" 


"Vâng?" Kim Quang Dao giật mình nghe gọi "Tông chủ gọi ta"


"Lúc có ta với ngươi thì không cần gọi tông chủ"


"Lễ không thể bỏ"


"Mặc kệ nó" Giọng của hắn hơi gắt gỏng, nhưng dường như cố dịu xuống "À"


Kim Quang Dao chớp mắt, xem ra ảnh hưởng của đao pháp lên đại ca dường như ngày càng nghiêm trọng. 


"Vâng, vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh" Y mỉm cười, y luôn biết cách xoa dịu người này "Đại ca"


Nhiếp Minh Quyết nghe được từ muốn nghe liền cảm thấy thư thả, bản thân hắn cũng biết mình vô lý. Nhưng không còn cách nào khác, do đao tính có phần hung dữ, người luyện đao pháp  ngày càng có tính khí thất thường. 


"Ngươi cùng đệ đệ đến đây cũng được một thời gian, đã quen chưa?"


"Rất tốt, cám ơn đại ca đã quan tâm"


Nhiếp Minh Quyết cười cười "Nhờ có ngươi bên cạnh, việc tiếp quản Nhiếp gia cũng coi như dễ thở hơn trước nhiều"


"Ta xin nhận lời khen của huynh" Kim Quang Dao trong lòng cảm thấy vui vẻ, hóa ra được hắn công nhận lại khiến y cao hứng đến thế này


[Cao hứng quá thì tiến tới luôn đi còn ngại] 


Kim Quang Dao thở dài trong lòng, A Hồng cái cọng chỉ này cái gì cũng được, chỉ khổ mỗi lúc y và đại ca ở riêng một mình thì lại mất kiểm soát.


[Dao Dao, khi nào ngươi mới tỏ tình người ta]


"Trời ạ"


[Ta ngóng hai ngươi thành đôi ngóng muốn mòn dây rồi nè]


"A Hồng, thương lượng chút đi" Kim Quang Dao bất lực vô cùng "Ngươi đừng gào thét như thế không, nếu ngươi cứ mãi như vậy ta sẽ không thể nghe được đại ca nói"


[Được rồi, vậy chừa không gian cho hai người]


"Ngàn lần cảm tạ luôn"


Kim Quang Dao thở phào, lúc này mới để ý đến người vẫn luôn im lặng kia


"Đại ca, đang suy nghĩ chuyện gì sao?"


"À" Nhiếp Minh Quyết thoát khỏi cơn thất thần, đưa mắt nhìn thiếu niên bên cạnh 


Kim Quang Dao nhận thấy hắn tâm sự nặng nề, dịu dàng nói "Có ngại nói với ta không, nếu là việc không quá quan trọng, ta có thể giúp huynh suy nghĩ. Thêm một cái đầu biết đâu sẽ có cách giải?"


Nhiếp Minh Quyết nhìn vào đôi mắt trong suốt kia, tràn đầy bóng hình mình trong đó, lời đến bên môi cứ như vậy thoát ra.


"Ta đang nghĩ, về chuyện của Ôn thị"


"À, chuyện này đúng là ta có biết" Kim Quang Dao gật đầu, nếu không nói đến việc y đã từng trải qua một đời, thì khi tiếp nhận phụ giúp Nhiếp gia đúng là phải biết đến.   


Lời cũng đã buông, Nhiếp Minh Quyết cũng không giữ, hắn gật đầu "Hi Thần nói qua với ta, Ôn gia thay vì diệt trừ tà quái lại đem nó đuổi đến địa phận của Lam gia"


"Gia chủ Ôn gia, cũng như Ôn gia hiện tại cứ như mặt trời ban trưa, chèn ép tiên môn bách gia.  Sợ là, bọn họ muốn từng bước thống trị giới Tu chân" 


Kim Quang Dao gật đầu, còn không phải sao. Đốt Tàng thư các Lam gia, diệt môn Giang gia chẳng qua là giết gà dọa khỉ mà thôi.


"Đại ca, ta có chuyện muốn nói với huynh"


Vuốt ve ngón út nơi có A Hồng, vì để đền đáp ân cứu mạng, lần này để y làm người tốt đi.


"Nếu huynh đã có tâm phòng ngừa, vậy thì vì sao chúng ta không lặng lẽ chuẩn bị trước. Nếu như thật sự Ôn gia có ra tay, chúng ta cũng có thể xoay chuyển tình thế"


"Ý của ngươi là?"


"Đại ca, huynh đã cho ta và Tiểu Vũ một mái nhà. Nên ta sẽ cố hết sức bảo vệ nó" Kim Quang Dao kiên định nhìn vào hắn "Đây chỉ là suy nghĩ cũng là ý định của riêng ta. Huynh có thể nghe thôi cũng được, kể cả khi huynh không ủng hộ ta ta vẫn sẽ làm. Ta muốn nói cho huynh biết vì ta không muốn giấu diếm huynh điều gì cả"


Nhiếp Minh Quyết nghe được có gì đó trong mình xao động khi đối diện với y, hắn đáp "A Dao, định làm gì"


"Hiện tại, ta muốn chính là kiếm tiền" 


"Tiền?"


"Đúng, nếu thật sự xảy ra xung đột, vũ khí, quân lương chính là thứ cần thiết. Mà những thứ đó, đều cần đến tiền" Đời trước y cũng đã suy đoán thử, có lẽ lý do Lam gia cùng Giang gia hai nhà đều bị nhắm đến cũng là vì lý do này.


"Vậy cho nên" Kim Quang Dao hít sâu "Đại ca có thể cho ta vay tạm một ít tiền không?"


"Hả?"


"Ừm, là để đề phòng thôi, tránh tai mắt người khác, nên ta không thể dùng danh nghĩa Nhiếp gia được. Sẽ khiến người sinh nghi, cũng dễ trở thành mục tiêu nữa. Nên ta muốn dùng danh nghĩa cá nhân, chỉ là ngươi biết đó, ta... không có nhiều tiền"


Thấy Nhiếp Minh Quyết im lặng, y cũng thở dài trong lòng, tuy biết trước có lẽ đại ca cũng sẽ khó tin mình nhưng cũng không tránh khỏi một chút hụt hẫng. 


Chỉ trách cái thân xác thiếu niên nhỏ con này không có chút uy tín nào cả.


"Đại ca, nếu huynh sợ ta lừa gạt, ta có thể ký giấy nợ cho huynh. Hoặc nếu huynh muốn ta cũng có thể ký giấy bán thân" Đằng nào Kim Quang Dao cũng không có ý rời khỏi, ký giấy bán thân cho đại ca càng có thêm lý do ở lại "Ta thề, tuyệt đối có thể trả lại sạch nợ cho huynh, có thêm lãi nữa"


Nhiếp Minh Quyết vẫn cứ im lặng khiến Kim Quang Dao thật sự luống cuống.


Có phải huynh ấy không có một chút lòng tin nào với mình sao?


Khẽ khàng vặn lấy ngón út, cứ như cảm nhận sợi tơ hồng trên đó sẽ khiến y đỡ buồn bã hơn. 


Đành chịu vậy. Không được thì tìm cách khác.


Kim Quang Dao thật sự rất muốn khóc, y ngẩng đầu muốn rời đi. Thế nhưng, mùi hương nhàn nhạt tựa như mùi của chiếc áo khoác đắp lên người mình đêm nào đó, lại xuất hiện.


Nhiếp Minh Quyết không ngăn được khóe môi cong lên, dùng sức lực nhẹ nhàng nhất có thể ôm đứa nhỏ trước mặt vào lòng. 


Tuy thân hình của y gầy gò, tuy tuổi tác của y còn nhỏ hơn cả hắn, nhưng sự tự tin trong lời nói lại khiến hắn tin rằng, thiếu niên này chắc chắn sẽ thực hiện được lời y đã nói.


Mà y đã nói, sẽ cố gắng bảo vệ nơi này, cố gắng bảo vệ nhà.


Nhà mà y nói, cũng là nhà của hắn.


Nhiếp Minh Quyết cảm giác như gánh nặng mà hắn đang chống đỡ đã được thiếu niên nhỏ nhắn này chia đi một chút rồi.


"Ta tin ngươi"  


"Cần bao nhiêu tiền, ta đều sẽ cho ngươi" Nhiếp Minh Quyết cười cười "A Dao, cảm tạ"


"Đại ca" Khẽ khàng ôm lấy người trong mộng, Kim Quang Dao vì một câu 'ta tin ngươi' mà vui đến nở hoa.


"Vậy ngươi định dùng tiền vào việc gì trước?" Nếu đã quyết định ủng hộ y, Nhiếp Minh Quyết quyết định cùng y thực hiện sự chuẩn bị này.


"Ta dĩ nhiên sẽ tìm đến người có thể giúp ta đem tiền này trồng ra nha" Kim Quang Dao híp mắt cười, trông như một con hồ ly "Một thiên tài kinh thương"


"Là ai?"


"Giang gia nhị công tử, Giang Trừng"


Tại kiếp trước, người chỉ trong một thời gian ngắn đã quật khởi Vân Mộng Liên Hoa Ổ từ đống tro tàn, Giang thị tông chủ - Giang Trừng.


Nhiếp Minh Quyết có nghe qua danh tự này


"Ta nghe nói, tại Giang gia người có tài hơn dường như là đại sư huynh Ngụy Vô Tiện"


Y gật đầu "Mỗi người đều có tài năng riêng, có lẽ hiện tại hắn cũng chưa nhận ra bản thân mình tài giỏi đến mức nào đâu"


"Hắn chỉ đang bị che dưới cái bóng quá lớn của Ngụy Vô Tiện thôi, hơn nữa, tài năng của hắn có thể tỏa sáng tại thương trường"


Là một người có thể ra quyết định đúng đắn trong kinh doanh, hợp tác với Giang Trừng còn sướng hơn với các gia chủ khác gấp trăm lần.


"Ngươi có cần ta mời hắn đến đây không?"


Kim Quang Dao lắc đầu "Hiện tại không nên gây chú ý, vẫn nên bí mật gặp hắn thì hơn"


Thấy Nhiếp Minh Quyết gật đầu, y lại nói tiếp "Hơn nữa, nếu ta đoán không sai. Chúng ta cần nên gấp rút chuẩn bị, Ôn thị có lẽ sẽ có hành động tiếp theo. Đại ca, thời gian kế tiếp nhờ ngươi chú ý, nếu có chuyện có thể nói với ta không?"


"Yên tâm, ta nhất định sẽ làm vậy"


Kim Quang Dao gật đầu, im lặng sắp xếp suy nghĩ. Thanh Đàm hội sắp tới, chắc chắn sẽ có chuyển biến. Tới lúc đó, y có nên thừa cơ hội xông lên, vạch ra một cái lưới thật lớn để bẫy lại không?


Kiếp trước, y vẫn chưa xuất hiện tại thời điểm này, thành ra những chuyện xảy ra chỉ là nghe kể lại, cũng không biết có bao nhiêu phần là đúng.


Một cuộc đi dạo, cũng vô tình khiến hai người thân cận hơn một chút. A Hồng rấm rứt kìm nén tiếng hét vui mừng trong lòng.


Bất quá, Kim Quang Dao vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để nhìn Nhiếp Hoài Tang cùng đệ đệ mình thân thiết đâu.


Nhìn đệ đệ nhỏ một tiếng Hoài Tang ca ca, hai tiếng Hoài Tang ca ca, y có cảm giác cải trắng mình trồng đang bị heo ủn đi.


Được rồi, đúng là kiếp trước Hoài Tang cùng Tiểu Vũ tình đầu ý hợp, y cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý nhìn Tiểu Vũ hạnh phúc, thậm chí sẵn lòng tạo cơ hội kết duyên cho hai đứa nó.


Nhưng không phải là bây giờ.


Đứa nhỏ nhà y bây giờ mới có bao nhiêu, bốn tuổi, năm tuổi?


Còn tên Nhiếp Hoài Tang kia cũng mới bao nhiêu, mười bốn, mười lăm tuổi?


Còn đang tuổi ăn tuổi lớn cơ mà, yêu đương gì? 


Lão tử không cho phép. 


[Dao Dao, nhắc nhở nhẹ nhàng, ngươi cũng tầm đó đấy, ngươi cũng đang ở trong tình thế giống vậy đó]


"Ta cùng đại ca lớn rồi"


[Ờ thì lớn] A Hồng nói [Dao Dao vẫn là nên bình tĩnh đi, ta cũng rất muốn hai người đó tiến tới quan hệ như ngươi nói nhưng sự thật là chưa đâu]


Âm thanh của A Hồng kéo lại sự bình tĩnh của y "Chưa?"


[Ừ đúng rồi, nói sao ta, kiểu như có bạn cùng chơi ấy]


Nhắc đến bạn khiến Kim Quang Dao sực tỉnh, thời gian qua bận rộn, dường như đã bỏ quên mất chăm sóc cho Tiểu Vũ.


Nhìn Mạc Huyền Vũ cười tươi, sự áy náy dâng lên lấn át cả suy nghĩ vớ vấn vừa rồi.


"A? Ca ca, đại ca ca" Mạc Huyền Vũ nhìn thấy hai người bọn họ đến, liền vội vã lao tới ôm chầm lấy Kim Quang Dao. Y thuận thế ôm cậu lên, Mạc Huyền Vũ nghiêng mặt cười với Nhiếp Minh Quyết "Đại ca ca, chào huynh ạ"


"Đệ đang làm gì thế?"


"Đệ đang cùng Hoài Tang ca ca vẽ bùa" 


"Vậy sao, Tiểu Vũ thật là giỏi"


"Hehe, đợi đệ vẽ thật nhiều thật nhiều bùa, chúng ta có thể bán lấy tiền, đệ có thể kiếm tiền nuôi ca nè"


[Ỏ dị luôn nò, cục cưng Tiểu Vũ đáng yêu kiểu này ai mà chịu thấu]


"Ta rất trông chờ đó nha"  


"Chuyện đó đúng là rất trông chờ đó" Nhiếp Hoài Tang đem đến trước mặt Kim Quang Dao một số lá bùa được vẽ "Mạnh Dao, huynh cần xem qua cái này"


Kim Quang Dao định đón lấy nhưng bị vướng Mạc Huyền Vũ, thấy thế, Nhiếp Minh Quyết bèn giơ tay đón lấy tiểu hài tử trong lòng y. Mạc Huyền Vũ cũng rất ngoan ngoãn thuận theo, cả hai cùng nghiêng đầu xem.


Nhiếp Hoài Tang cùng Kim Quang Dao không để ý, bọn họ xem xét những lá bùa mà Mạc Huyền Vũ đã vẽ. 


"Những nét vẽ này tuy non nớt nhưng sự chắc chắn của nó khiến ta không tin được là do một đứa trẻ vẽ ra" Nhiếp Hoài Tang nói 


"Huynh nhìn xem những lá này, nó chỉ khác đi một vài nét, thế nhưng vẫn không bị hỏng. Nó vẫn có thể sử dụng được" Nhiếp Hoài Tang chắc chắn "Ta đã thử cả rồi, trừ một số lá vẽ nháp, ta nghĩ là do Tiểu Vũ vẽ thử, còn lại tất cả đều hoạt động"


"Tiểu Vũ" Kim Quang Dao quay đầu hỏi "Sao đệ có thể vẽ được như thế này?"


"Đệ... đệ... đệ ở một mình chán quá, nên vẽ đi vẽ lại những lá bùa học được, sau đó lại đọc sách, đệ chỉ tò mò xem sao, nên vẽ ra. Đệ cũng không biết, đệ cứ nghĩ không biết vẽ như thế này sẽ ra sao, sẽ làm được không. Nên cứ vẽ ạ"


"Ca, đệ làm sai gì rồi sao ạ?" Cậu dè dặt hỏi


"Không sao" Kim Quang Dao xoa đầu cậu "Ta chỉ là ngạc nhiên chút thôi, không ngờ đệ lại là một tiểu thiên tài đó chứ. Sau này phải nhờ đệ nuôi rồi"


Nhận được sự công nhận của y, hai má của Mạc Huyền Vũ đỏ bừng vì phấn khích 


"Ca cứ yên tâm, đệ nuôi huynh"


Phì, sự đáng yêu này khiến Nhiếp Minh Quyết lẫn Nhiếp Hoài  Tang bật cười.


"Nhị công tử, ta thời gian qua vẫn luôn bận rộn nên đã bỏ bê khiến Tiểu Vũ cô đơn" Y nói "Có thể nhờ ngươi đến chơi, bầu bạn với Tiểu Vũ được không?"


Sắp tới có lẽ sẽ càng bận hơn nữa, y phải nên ưu tiên cảm xúc của Tiểu Vũ thì hơn.


"Không thành vấn đề, ta cùng Tiểu Vũ rất hợp ấy chứ, đúng không?"


"Đúng ạ. Chơi với Hoài Tang ca ca vui lắm ạ"


"Vậy ta cảm tạ ngươi trước vậy" Y quay đầu xoa tóc Mạc Huyền Vũ "Ca ca sắp tới có lẽ sẽ bận lắm, Tiểu Vũ thông cảm cho ta nhé"


"Không sao đâu ạ" 


Kim Quang Dao thở dài. Đứa nhỏ càng hiểu chuyện chỉ càng khiến y đau lòng thôi.


Nhưng mà vì một cuộc sống yên bình về sau, hiện tại y sẽ làm hết sức khả năng của mình.


Đời này, y muốn cùng Tiểu Vũ, sống một cuộc đời thật hạnh phúc.

.

Au: Tilehana

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top