Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Kim Quang Dao gõ cửa thư phòng, sau đó đẩy cửa bước vào.


Nhiếp Minh Quyết nhìn trên mặt y nở một nụ cười vui sướng không kìm được cười nhẹ 


"Có chuyện vui sao?"


"Vâng đại ca" Y đưa báo cáo được bí mật giao đến cho hắn "Giang công tử còn hơn cả một chữ tài"


Nhiếp Minh Quyết nhận lấy, sau khi đọc xong cũng không kìm được mà ngạc nhiên


"Chỉ trong một thời gian ngắn đến vậy, hắn liền có thể đem việc làm ăn mở rộng đến vậy?"


Y gật đầu "Suy nghĩ của Giang công tử quả thật rất mới mẻ" 


"Theo chúng ta đã trao đổi từ trước, hắn đem tiền chia nhỏ ra rồi lựa chọn nhiều vùng khác nhau mà mở tiệm"


"Dân dĩ thực vi tiên" Kim Quang Dao hào hứng "Hắn mở quán trọ, bên trong kết hợp bán lương thực mà quán sử dụng"


"Đại ca, huynh có biết tại sao hắn lại chọn là quán trọ không?" Kim Quang Dao hăng say nói, không để ý đến ánh mắt cưng chiều của người đối diện "Vừa có nơi ở lại, vừa có nơi ăn uống, nói cách khác, hắn muốn vừa buôn bán vừa thu thập tin tức"


Kim Quang Dao không thể không tiếc lời khen, với số lượng sản nghiệp như thế mà Giang Trừng vẫn có thể thu xếp đâu vào đấy. 


Khả năng thật kinh người.


Nhìn vào số tiền nở ra cũng kinh người.


Y cười hớn hở "Đại ca, tiền huynh cho ta mượn đã gần hoàn vốn lại hết rồi, hahaha"


"Bây giờ ta trong mơ cũng thấy đang đếm tiền"


"Phì" Nhiếp Minh Quyết bật cười


"Đại ca, huynh cười ta" 


"Ngươi như thế này, mới giống một thiếu niên chứ"


"Đại ca" Kim Quang Dao bĩu môi "Chuyện buôn bán đã ổn định, tiếp theo là đến chúng ta đó"


"Chúng ta?"


"Huynh không nhớ sao, ngày mốt là Thanh đàm hội rồi" Kim Quang Dao nói "Lần này chắc chắn có trá, huynh đang nắm giữ vị trí gia chủ Nhiếp gia, không trực tiếp tham gia tỷ thí"


"Huynh đã chọn môn sinh đệ tử chưa?" 


"Ta đã chọn ra một số môn sinh thận trọng" Nhiếp Minh Quyết nói "Như ngươi đã nói, lần này quan trọng là tự bảo vệ được mình"


"Cho dù bản thân ta rất muốn cạnh tranh nhưng cũng không thể coi thường mạng sống của đệ tử" Hắn xoa trán "Hoài Tang lần này ta cũng cho nó ở nhà luôn"


"Vậy được ạ?"


"Cáo bệnh là được" Hắn không quan tâm lắm "Với lại, nó có đi cũng không thắng đâu, ở nhà bồi Tiểu Vũ là được"


"Nếu vậy đại ca cho ta thế chỗ nhị công tử đi"


"Hả?" Lần này Nhiếp Minh Quyết bất ngờ "Không được, nguy hiểm lắm"


"Đại ca không cần lo lắng, ta có rất nhiều bùa Tiểu Vũ vẽ cho. Dư sức tự bảo hộ mình an toàn" Kim Quang Dao nói "Ta cũng sẽ đem theo thật nhiều bùa dự phòng bất trắc"


"Ngươi vì sao lại muốn đi?"


"Nói sao ta, hiện tại ta muốn vào để theo dõi tình hình, cũng muốn chứng minh suy đoán của mình"


"Bên cạnh đó, ta nghĩ đây là thời điểm thích hợp để phán đoán bước đi tiếp theo của Ôn gia"


"Đại ca" Thấy hắn im lặng không cho phép, y duỗi tay, đặt lên tay hắn "Ta rất yêu quý bản thân mình nên sẽ không đâm đầu vào nguy hiểm đâu, huynh đừng lo"


"Huynh cho ta đi nha"


"Hài" Nhẹ thở dài, Nhiếp Minh Quyết rốt cuộc không biết mình bị ma chướng gì. Cứ nghe giọng điệu tội nghiệp của Kim Quang Dao là không nỡ từ chối "Được rồi, theo ý ngươi"


"Nhưng nhớ, cẩn thận là trên hết"


"Hehe, đại ca cảm ơn huynh" Kim Quang Dao vui mừng ôm choàng lấy cổ hắn, sau đó đẩy cửa rời đi "Ta đi chuẩn bị đây"


Bỏ lại Nhiếp Minh Quyết thất thần bởi cái ôm bất ngờ, còn y nhảy chân sáo bởi cái ôm trộm thành công.


Chuẩn bị mà y nói thật ra chính là gomc càng nhiều bùa phòng thân càng tốt. Kim Quang Dao cũng không phải kẻ sẽ đâm đầu vào nguy hiểm, đời này y rất quý mạng sống của mình.


Nên có thể đem càng nhiều thứ bảo mệnh càng tốt


"Ca ca, nhiêu đây đủ không ạ?" Mạc Huyền Vũ đem một mớ bùa đẩy vào trong lòng y.


Cậu nghe Kim Quang Dao bảo cần thật nhiều bùa bảo hộ để tự bảo vệ bản thân, trong đầu liền nhảy số, cho rằng hắn sắp đi đến một nơi vô cùng nguy hiểm.


Thế nên bằng một động lực kỳ lạ nào đó, mà Kim Quang Dao cầm trong lòng rất nhiều thứ để bảo vệ mạng nhỏ của y.


"Dao ca, trong đây ngoài bùa bảo hộ ra đệ còn có bùa định thân, bùa độn thổ, bùa trói, bùa ẩn thân" Mạc Huyền Vũ nghiêm túc nói "Tất cả đều được Hoài Tang ca kiểm tra kỹ lưỡng"


"Gặp nguy hiểm gì huynh phải dùng hết mọi thứ để chạy nhé, chạy càng nhanh càng tốt"


"Bùa bảo hộ một lớp không được thì hai lớp, hai lớp không được thì ba lớp" Cậu lại nhét thêm bùa bảo hộ "Ca tuyệt đối không thể bị thương"


Kim Quang Dao còn tưởng mình đang cầm giấy lộn chứ không phải là bùa. 


Dở khóc cho vào túi tùy thân, y quỳ một gối xuống ngang tầm mắt Mạc Huyền Vũ. Cậu buồn buồn ôm y


"Ca ơi, cho đệ đi với"


"Không được đâu" Kim Quang Dao vuốt tóc đứa nhỏ "Đệ ở lại nhà chơi cùng Hoài Tang ca đi"


"Huynh sẽ về với đệ chứ"


"Sẽ về mà, nơi có Tiểu Vũ là nhà của ca, ca sao lại không về?"


"Vậy huynh cẩn thận nhé" Mạc Huyền Vũ mím môi "Đệ ở nhà đợi ca về"


"Được" Kim Quang Dao đau lòng đứa nhỏ quá hiểu chuyện. 


"Ca hứa sẽ về với đệ"

.


Sáng sớm, Giang Trừng sửa soạn lại y phục, khẽ thở ra một hơi. Hắn với tay đem bùa bình an bỏ vào trong áo, đem Tam Độc đẩy cửa ra ngoài. 


Lúc ra đại sảnh, nhìn bên hông của Ngu Tử Diên lẫn Giang Phong Miên đều có một túi bùa hơi phồng lên. Giang Trừng cảm thấy an tâm một chút.


Trước đó hắn đã đi tìm Giang Yểm Ly, nhờ nàng may thêm hai cái nữa rồi nhét bùa của Kim Quang Dao đưa vào bên trong.


Sau đó mượn tay a tỷ đưa cho hai người.


"A tỷ, người nhất định phải dặn bọn họ phải đeo bên người bất kỳ lúc nào, không được bỏ ra. Nếu không... nếu không ngươi sẽ giận bọn họ" Giang Trừng cố nhắc đi nhắc lại


"Được được, đều theo ý A Trừng" Giang Yểm Ly hiền lành cười. Trong hà bao nhỏ bên người nàng cũng đã có một lá Giang Trừng nhất mực nhét vào, cũng câu nói không luôn đeo bên người liền sẽ giận nàng


Thấy nàng đồng ý vô điều kiện như vậy, Giang Trừng ấp úng "Tỷ không hỏi gì đệ sao?"


"Tỷ biết A Trừng có lý do" Nàng nhẹ nhàng nói "Đệ an tâm, tỷ có cách để cha nương đeo bên người"


"Cám ơn a tỷ. Tỷ là nhất" Hắn ôm nàng 


 "Đã đông đủ rồi vậy chúng ta đi thôi" Giang Phong Miên gật đầu nói "Lần này các con cứ làm hết sức là được, đừng quá áp lực bản thân"


"Dạ tông chủ"


Giang Phong Miên gật đầu, khẽ quay đầu lại, nói với Ngu Tử Diên


"Tam nương, ta đi đây"


"A nương, cha đang chào người kìa" Giang Yểm Ly nhỏ nhẹ nói với bà.


Nghe con gái thúc giục, Ngu Tử Diên không mặn không nhạt ừ một tiếng. Sau đó lại nói thêm 


"Vạn sự cẩn thận"


"Được"


"Cha và mọi người bảo trọng"


"Ừ" Giang Phong Miên gật đầu


"Dạ đại sư tỷ" 

.


Lần này đến Thanh đàm hội, thiếu niên chưa nhược quán của các gia tộc sẽ cùng so tài bắn cung.  


Hơn một ngàn người giấy kích cỡ tương đương nhau, chỉ có một trăm trong đó có hung linh đi kèm. Người nào bắn hụt sẽ bị loại, cứ thế cho đến cuối tổng kết xem người bắn trúng nhiều nhất.


Giang Trừng tại trường bắn đứng đợi, bỗng nhìn thấy trong dàn người có thân ảnh của Kim Quang Dao.


Hắn ngạc nhiên, Kim Quang Dao cũng thấy hắn, cười đi qua chào hỏi "Giang công tử"


"Ngươi cũng tham gia?"


"Đúng vậy, có việc cần xác nhận" 


Lúc này, tiếng Ngụy Vô Tiện trêu chọc Lam Vong Cơ vang lên khiến người xung quanh nhìn qua.


Giang Trừng cũng nhíu mày, lại nghe Kim Quang Dao nói


"Giang công tử, ngươi căng thẳng quá rồi. Người đã có dã tâm làm hại thì cho dù ngươi có im lặng sống vẫn không thoát khỏi" Kim Quang Dao cảm thấy mình đã làm tốt nhiệm vụ của một người tốt rồi, hai kẻ đang dây dưa kia sau này cũng kết thành một đôi.


Cản trở uyên ương sẽ bị lừa đá, là bạn hợp tác, y vẫn nên cản Giang Trừng lại. bọn họ chim chuột thì cứ kệ bọn họ đi


[Dao Dao lại đúng quá cơ]


Thấy không, cọng chỉ thích se duyên còn nói thế đấy.


Y cười, chân thành nói "Giang công tử, một đời có bao nhiêu, sống tùy tâm sở dục vẫn là hơn để bản thân do dự rồi hối hận sau này"   


"Huống hồ, ngươi quên rồi sao" Y nhìn hắn "Những thứ có thể làm, chúng ta đều đã hoàn thành"


Lời đã nói xong, nhận thấy Ngụy Vô Tiện định qua đây, y cũng rời đi


"Vạn sự cẩn trọng"


Giang Trừng nhìn bóng hắn rời đi, lẳng lặng suy nghĩ. Dường như câu Tùy tâm sở dục kia là muốn nói cho hắn. 


"Giang Trừng" Kẻ không xương kia lại đeo cả người lên hắn "Y lại không để ý đến ta"


"Ngươi đừng có mà trêu chọc y nữa" Giang Trừng thở dài, này được chứ, nhờ cái câu đầy thâm ý của Kim Quang Dao mà hắn quên mất cần lải nhải Ngụy Vô Tiện rồi.


"Đi, đi ra hàng đứng" Hắn kéo tay Ngụy Vô Tiện "Ngươi nghiêm chỉnh lại đi, đừng có quên ngươi là đại sư huynh của Vân Mộng Giang thị"


"Rồi rồi, tới đây" Ngụy Vô Tiện gật đầu, đáy mắt lại ngó qua dàn bạch y kia.


Tiếng trống cuối cùng cũng vang. 


"Lan Lăng Kim thị"


"Vân Mộng Giang thị"


"Thanh Hà Nhiếp thị"


"Cô Tô Lam thị"


"Nhập tiệc"


Theo từng cái tên xướng lên, môn sinh các gia tộc liền thấy gia chủ, trưởng bối tiến vào.


Nhiếp Minh Quyết vừa bước vào, nhìn vị trí chỗ ngồi phân cao thấp. Cơn tức trong lòng muốn lồng lộn lên, cơ hồ muốn phất tay dắt đệ tử và Kim Quang Dao đi về.


Bây giờ còn không thèm giả vờ giả vịt  nữa. Cái thái độ muốn làm chủ tiên môn rõ rành rành ra, còn xác nhận làm gì nữa, ở lại phí công. 


 Cũng may Lam Khải Nhân cản bước


"Nhiếp tông chủ, vẫn nên là bớt giận. Kỳ Sơn Ôn thị cơ nghiệp rộng lớn, thủ đoạn diệt trừ kẻ đối lập lại tàn ác" Lão nhân gia thở dài "Xem như vì Nhiếp gia, nhẫn nhịn một chút"


Kim Quang Dao đứng phía dưới cũng lo lắng nhìn lên. 


Bắt gặp được ánh mắt kia, Nhiếp Minh Quyết nhịn xuống. Hiện giờ mọi thứ chỉ mới bắt đầu, vẫn nên chờ thêm.


Quay đầu lại ngồi vào chỗ, Kim Quang Dao lẫn Giang Trừng đứng trong hàng ngũ không nhịn được thở phào. 


Hai người vô tình bắt gặp biểu hiện của nhau, bất đắc dĩ cười khẽ, lại có cảm giác đồng bệnh tương liên


Quyết định nhẫn nhịn của Nhiếp Minh Quyết lúc này là rất chính xác. Việc buôn bán của bọn họ tuy phát triển rất tốt nhưng chung quy chỉ mới bắt đầu.


Căn cơ muốn vững hơn thì  vẫn cần thêm một chút thời gian nữa.


Cả hai người đều không hẹn mà trùng một suy nghĩ


"Việc làm ăn này, cần phải phát triển nhanh chóng hơn nữa"


"Đại hội bắn cung Thanh Đàm Thịnh hội, bắt đầu" Kẻ quản sự bắt đầu lên tiếng


Nhiếp Minh Quyết ngồi tại vị trí tông chủ, kín đáo nhìn về phía môn sinh Nhiếp gia. 


"A Dao, cẩn thận"

.

Au: Tilehana

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top