Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PHẦN TRUNG

Lam Cảnh Nghi cảm thấy mình điên mất rồi.

Hắn bỏ mặc tất cả sự vụ Lam thị, không do dự tìm kiếm Lam Tư Truy khắp nơi. Đầu tiên là đi Lan Lăng, Kim Lăng thân với Lam Tư Truy nhất, nhưng lại chưa từng thu được tin tức mong muốn; hắn lại tới Thanh Hà, Nhiếp Hoài Tang đong đưa cây quạt biểu hiện có chút kinh ngạc, nhưng lại lập tức thay đổi thành hiểu rõ, thở dài một hơi nói chưa từng nghe tới tin tức của y, sau đó phái thuộc hạ hết sức tìm kiếm; hắn thậm chí tới cả Vân Mộng, gõ cửa Liên Hoa ổ hồi lâu, cuối cùng là Lam Hi Thần ra mở cửa.

Lam Cảnh Nghi không kịp kinh ngạc, gặp lại sư trưởng mình kính yêu nhất, hốc mắt nóng dần, sau đó liền khóc lên.

Hắn không khóc rất nhiều năm rồi. Tâm tư hắn đơn giản, rất nhiều chuyện tùy tiện cười toe toét liền có thể quên đi, ngoại trừ sinh lão bệnh tử ra, cũng chưa từng cảm thấy có chuyện gì quá mức đáng giá để khiến con người phải cực khổ hao tâm tổn trí lực đi thút thít đầy bi thương. Trước đây Lam Tư Truy cũng ngẫu nhiên sẽ có lúc buồn thương, sẽ nhớ đến thúc thúc, nhớ đến cô cô, nhớ đến Ngụy tiền bối Hàm Quang quân, nhưng Lam Cảnh Nghi luôn khuyên hắn, nói rằng chỉ cần người còn sống trên thế gian này, kiểu gì cũng sẽ gặp được.

"Quen dần đi." Lam Cảnh Nghi dương dương đắc ý, "Tiện ca ca của ngươi nói như vậy đấy."

Nhưng Lam Cảnh Nghi giờ phút này không có cách nào dùng lời nói như vậy tự dỗ dành chính mình. Biệt ly vội vàng như thế, hắn không kịp chuẩn bị, mà hắn cũng chẳng biết chuẩn bị cái gì. Hắn tìm khắp những nơi mà hắn có thể nghĩ tới cũng chẳng thấy được nửa cái bóng của Lam Tư Truy. Lam Cảnh Nghi quỳ gối trước cửa Liên Hoa ổ, đứng trước mặt Lam thị gia chủ đời trước, che mặt khóc rống, phảng phất như vẫn chỉ là một tiểu hài tử.

"Trạch Vu quân..." Hắn nghẹn ngào, trong lòng bàn tay tất cả đều là nước mắt dinh dính của chính mình.

"Con thật sự, thật sự không muốn mất đi y..."

"Biệt ly đều là nhất thời, Cảnh Nghi." Niên trường giả nhẹ nói, nhìn thấy người đệ tử mình yêu thương nhất khóc thành lệ nhân, "Tư Truy sống tại Lam thị nhiều năm, trước đấy y chưa biết thân thế của mình, bớt được chút phiền não. Nhưng Tư Truy cũng là người, y cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi."

"Con có lẽ, nên đứng ở góc độ của y, suy nghĩ thật kỹ một chút."

"Con không muốn, Trạch Vu quân, con không biết tại sao, vì lý do gì... Con không biết có chuyện gì mới có thể khiến Tư Truy không nói một lời liền rời đi. Không phải là không có chuyện không thể giải quyết sao? Không có chuyện gì hết, nhất thiết phải rời đi mới có thể xử lý thích đáng sao?"

Lam Hi Thần trầm mặc hồi lâu, lặng yên nhìn vị gia chủ trẻ tuổi này, nhìn hắn từ một thiếu niên kiêu giương ương ngạnh, biến thành Lam thị gia chủ thành thục ổn trọng như bây giờ, trong lòng bỗng có chút xót xa.

"Ta không biết, Cảnh Nghi." Lam Hi Thần trầm giọng, trong giọng nói đều là tràn đầy bất đắc dĩ, "Nhưng con nhất định phải tin tưởng, chỉ cần còn sống trên thế gian này, chỉ cần nguyện ý đi tìm, nhất định sẽ gặp lại nhau."

"Đừng để Tư Truy thất vọng, cũng đừng để bản thân thất vọng. Y hy vọng con trở thành người như thế nào, con hãy trở thành người như thế ấy, sau đó tới gặp y."



Cuối cùng Lam Cảnh Nghi vẫn đành trở về Vân Thâm Bất Tri xứ.

Hắn khổ sở thật lâu, nhưng chung quy lại, hắn cũng chẳng còn là tên tiểu tử Lam Cảnh Nghi liều lĩnh năm xưa nữa, đến cùng vẫn nhớ kỹ mình là gia chủ, sẽ không trở nên quá lộ liễu. Một ngày nào đó Lam Hi Thần trở về gặp hắn, hàn huyên vài câu sau lại như bỗng nhiên nhớ ra cái gì: "Ta mới từ ngoại môn tiến vào, trông thấy một tiểu hài tử đang cho đàn thỏ của Vong Cơ ăn, Cảnh Nghi, con biết người này không?"

Lam Cảnh Nghi mới đột nhiên nhớ tới, còn có Lam Thần.

Tư Truy trước khi đi từng cùng hắn trò chuyện lần cuối, rằng, nếu như về sau ta không còn ở đây, có phải ngươi sẽ mặc kệ A Thần, tùy ý để thằng bé tự sinh tự diệt hay không?

Hắn không đoán hoài tới tôn ti lễ nghi trước mặt sư trưởng, đứng phắt dậy đi ra ngoài. Khi còn nhỏ, Lam Tư Truy từng bị nội môn đệ tử khi dễ, y lại không dám nói cho Hàm Quang quân biết, lúc không vui liền ngồi một mình bên sườn núi cùng với đàn thỏ kia, một lần ngồi như vậy là ngồi cả ngày. Lam Cảnh Nghi không hiểu, hỏi rằng thỏ có thể làm y hạnh phúc hơn sao? Lam Tư Truy luôn cười cười mà đáp lại, đúng vậy, ngoại trừ Cảnh Nghi hắn ra, chỉ có thỏ mới có thể làm y vui vẻ.

Nhưng mà, đàn thỏ còn ở đây, Tư Truy lại chẳng thấy đâu nữa.

Lam Cảnh Nghi bước nhanh tới nơi quen thuộc kia, quả thật nhìn thấy đứa nhỏ chừng bốn năm tuổi đang ngồi giữa một đàn thỏ lớn, trong ngực đang ôm một con thỏ nhỏ, ánh mắt lại có chút tan rã, không biết đang suy tư cái gì.

"A Thần."

Lam Cảnh Nghi nhẹ giọng gọi, "Sao con lại tới nơi này?"

Lam Thần giật mình, ngẩng đầu thấy là tông chủ, liền ngay tức khắc đặt vật trong tay xuống đứng dậy hành lễ. Nó mới tới Vân Thâm Bất Tri xứ không lâu, Lam thị gia quy lễ nghi còn chưa quen lắm, cũng rất thích Lam Cảnh Nghi, thấy hắn liền sẽ luôn cố gắng hành lễ mặc cho vụng về, để Lam Cảnh Nghi luôn thật vui vẻ.

Nó chắp cả hai tay lại, Lam Cảnh Nghi gật đầu, cặp phượng nhãn sắc bén lại phát hiện ra ngay một vết bầm trên cổ tay Lam Thần.

"Ai gây khó dễ với con?"

Lam Thần giật mình không đáp, vội giấu tay ra sau lưng, lại bị Lam Cảnh Nghi quát lớn một tiếng không cho nhúc nhích. Hắn tiến lên hai bước, nắm lấy tay hài tử, xắn ống tay áo rộng lên, những vết bầm tím và tấy đỏ trên làn da non mịn chợt hiện ra trong tầm mắt. Lam Cảnh Nghi chỉ cảm thấy lửa giận bừng bừng, ngữ khí không khỏi trở nên gay gắt một chút, nghiêm nghị hỏi: "Đây là ai đánh?"

Lam Thần còn nhỏ, xưa nay chưa từng thấy gia chủ nổi giận, giọng nói lạnh như băng của Lam Cảnh Nghi khiến nó choáng ngợp không biết phải làm sao. Hốc mắt đỏ lên, nhưng nó không dám khóc, chỉ nghẹn ngào giải thích sự tình:

"Là... Trương Hoán bọn hắn..."

Lam Cảnh Nghi sầm mặt lại, quay người muốn dẫn Lam Thần đi tìm mấy tên ngoại môn đệ tử kia chất vấn. Lam Thần vóc người bé xíu, bị gia chủ lôi kéo thất tha thất thểu đi vài bước, không cẩn thận vấp phải rễ cây, suýt chút nữa thì ngã sõng soài trên mặt đất. May mắn là Lam Cảnh Nghi tay mắt lanh lẹ, từ phía trước vững vàng tiếp được.

Lam Thần cảm thấy thật ủy khuất, không chịu đi tiếp nữa. Nó ôm gối rơi nước mắt, lại nhớ ra tông chủ đang nổi nóng mà không dám khóc lớn, chỉ dám nhỏ giọng nghẹn ngào, vừa khóc vừa nói gì đó. Lam Cảnh Nghi không nghe rõ, liền xích lại gần một chút hỏi nó: "Con vừa nói sao cơ?"

"... Con nói, con nhớ Lam Nguyện tiền bối." Lam Thần nhỏ giọng khóc, "Tông chủ, Lam Nguyện tiền bối đã đi đâu rồi ạ..."

Lam Cảnh Nghi sững sờ.

Đứa nhỏ còn đang thút thít, hắn lại đứng chết trân tại tại chỗ, cơn gió có chút se lạnh của buổi chiều tối lao vút qua cặp mắt hắn, Lam Cảnh Nghi chỉ cảm thấy trên mặt ngứa một cái. Hắn đưa tay lên, kết quả chạm vào một mảng ẩm ướt.

Hắn ngồi xuống, ôm Lam Thần vào trong ngực. Nó bắt đầu khóc lớn, khóc tới lợi hại, đôi bả vai nhỏ gầy hắn giữ trong lòng bàn tay run lên từng hồi. Lam Cảnh Nghi vỗ vỗ sau gáy nó, chờ nó yên lặng, sau đó mới chậm rãi mở miệng.

"Ta cũng rất nhớ y, A Thần."

Ta cũng rất nhớ y.



Lam Cảnh Nghi ngồi một mình trước thư án một đêm. Bát cháo Lam Sâm bưng tới đã sớm nguội lạnh, hắn lại chưa từng uống thêm một ngụm.

Một thời gian dài từ đó trở về sau, Lam Cảnh Nghi dường như cho rằng mình đã quên mất người gọi là Lam Tư Truy này. Hắn tự mình làm chưởng phạt, giấu đi tất cả những gì táo bạo, những gì ngây thơ lại sâu bên trong, khác với Lam Hi Thần, vị gia chủ trẻ tuổi lôi lệ phong hành, nghiêm khắc đối với Lam thị tử đệ, ôn trọng bình tĩnh đối với tiên môn bách gia, mấy lão hồ ly có chút tâm tư khó lường muốn chiếm chút tiện nghi từ tư lịch nông cạn của hắn, đều bị Lam Cảnh Nghi khéo léo đẩy ra chỗ khác, kèm theo vài lời châm chọc không mặn không nhạt, dần dà mọi người cũng đều dần hiểu được, Cô Tô Lam thị tân gia chủ này, đúng thật là không dễ chọc.

Trong hơn mười năm sau đó, bên cạnh hắn không có Lam Tư Truy, trôi qua sóng êm gió lặng.

"Cũng xem như là chuyện tốt."

Lam Cảnh Nghi bất ngờ trở về Liên Hoa ổ tìm Lam Hi Thần, lúc hai người cùng ngồi trong đình giữa hồ nói chuyện phiếm, Lam Hi Thần vừa cười vừa nói: "Trước đây ta từng nghĩ rằng, nếu con trở thành gia chủ, có phải là sẽ một tay xóa sổ toàn bộ bốn ngàn điều gia quy kia không. Xem ra hiện tại, so với ta nghĩ còn tốt hơn rất nhiều."

"Trạch Vu quân, người lại đùa con rồi." Vành tai Lam Cảnh Nghi thoáng đỏ lên.

Niên trường giả lắc đầu cười, nâng cổ tay pha một bình trà mới: "Chỉ là Cảnh Nghi à, ta luôn nghĩ rằng, con so với trước kia không giống nhau cho lắm."

"Con biết, tất cả mọi người đều nói rằng con trưởng thành rất nhiều."

"Không phải." Lam Hi Thần ý vị thâm trường, "Ta chỉ cảm thấy, con dường như đánh mất đi bản thân mình."

Lam Cảnh Nghi trầm mặc không nói.

"Con đã tìm thấy Tư Truy chưa?"

Hắn thoáng trố mắt một chút, tựa hồ không nghĩ tới sư trưởng lại đột nhiên nhắc tới người kia, đầu óc toàn là một trận âu sầu, nhưng cũng vì ngại mất mặt nên không thể hiện ra, chỉ lắc lắc đầu thay cho lời hồi đáp. Lam Hi Thần dường như sớm đã đoán ra được phản ứng của hắn, tay bưng chén trà đến trước mặt, tinh tế thưởng thức hương trà, lại nhấp một ngụm nhỏ, sau đó mới chậm rãi nói: "Trà này, con có biết từ đâu ra không?"

"Nói ra thật xấu hổ... xưa nay đệ tử không biết thưởng thức trà." Lam Cảnh Nghi đáp, "Khiến Trạch Vu quân chê cười rồi."

Lam Hi Thần buông chén trà xuống, nghiêng đầu nhìn về phía hồ sen bên ngoài đình, trong ánh mắt nhiều hơn vài phần nhu hòa.

"Tháng trước Vãn Ngâm tới Duy sơn trừ túy, đi gần nửa tháng chưa từng trở về. Ta cho rằng hắn gặp nguy hiểm, lúc định lên đường tìm lại thấy hắn mang loại mao tiêu thượng hạng này trở về." Y nhẹ nói, "Nghe bảo là gặp được bằng hữu cũ, thuận tiện ở đó một thời gian. Ta hỏi đó là ai, Vãn Ngâm cũng chưa từng trả lời, chỉ nói là nếu con lại tới Liên Hoa ổ bái phỏng, liền nhắc lại chuyện này với con."

Lam Cảnh Nghi hơi ngây người.

"Ta nếu là con, nhất định sẽ không bất vi sở động ngồi đây như vậy." Lam Hi Thần thở dài, luôn cảm thấy môn sinh đắc ý này của y làm gia chủ rồi sao mà lại chậm chạp như vậy. "Ngự kiếm phi hành cần tới nửa ngày, con còn không mau lên đường?"

Tiền gia chủ cau mày, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Lam Cảnh Nghi nhìn thấy dáng vẻ này liền thanh tỉnh lại. Hắn luống cuống tay chân, vội vội vàng vàng đứng dậy thi lễ từ biệt, lúc nhặt kiếm lên lại hấp tấp đánh đổ chén trà, mắt thấy chén sứ chạm trổ tinh xảo kia sắp rơi xuống nền đất, nhưng có một bàn tay vững vàng tiếp được, tiếng nói vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều của sư trưởng lọt vào tai hắn.

"Được rồi, mau đi đi." Lam Hi Thần lắc đầu cười, "Ta sẽ thay con cảm ơn Vãn Ngâm."



Lam Cảnh Nghi dường như đã dùng hết toàn bộ linh lực để ngự kiếm. Hắn bỗng nhiên nghĩ rất nhiều, nghĩ rằng tại sao Tư Truy lại tới Duy sơn, tại sao y lại muốn rời đi, rốt cuộc năm đó y cùng với Lam lão tiên sinh đã nói cái gì. Càng nghĩ lại càng chẳng ra một chút đầu mối nào, càng muốn gặp y, tâm tình càng trở nên vội vàng. Chỉ là vùng núi này thật rộng lớn, sơn hình hiểm trở, Lam Cảnh Nghi đi ngay lúc sốt ruột, chỉ tốn chưa tới bốn canh giờ để tới đắm mình trong bầu trời cao rộng của Duy sơn. Hắn ngự kiếm xoay tới xoay lui tìm kiếm hồi lâu, đến cùng vẫn là không biết nên hạ xuống chỗ nào.

Hắn có thể cảm giác được Kim Đan trong cơ thể vận chuyển dần dần trở nên chậm chạp, cũng có thể cảm giác được linh lực trong cơ thể chậm rãi tiêu hao hầu như không còn. Có lẽ hắn hẳn là nên tìm ngay một chỗ để nghỉ chân, nhưng lại không cam tâm.

Phải, đã nhiều năm như vậy rồi, hắn thật sự không cam tâm.

Tư Truy là của riêng hắn, là bạch nguyệt quang, là ánh sao trời sáng nhất giữa toàn bộ vô ngân hải vực, là trúc mã của hắn từ nhỏ lớn lên, như hình với bóng, là nơi hắn đặt lên toàn bộ tâm tư của mình, không thể nói bỏ là bỏ. Lam Cảnh Nghi từng tưởng tượng ra không biết bao nhiêu hình ảnh hắn cùng Tư Truy bạc đầu giai lão, nhưng lại tuyệt nhiên không hề nghĩ rằng y sẽ vội vàng rời khỏi hắn trong tình cảnh bất ngờ như vậy. Hắn cố chấp cho rằng Tư Truy cũng giống hắn, cũng muốn cùng hắn sóng vai đến già, cũng muốn hỗ trợ nhau, giúp đỡ nhau, cùng nhau đi qua cả đời này, dù cho không thể cứu nhau trong lúc hoạn nạn, cũng nên là ý hợp tâm đầu, tương kính như tân.

Vậy nên, hắn làm sao cam tâm được chứ?

Lam Cảnh Nghi thu kiếm, chậm rãi hành tẩu qua một ngôi làng phía trong khu rừng trúc. Cả ngày nay hắn chưa ăn gì, ngự kiếm tiêu hao gần hết linh lực cùng sức lực, lúc này bước chân lảo đảo, loạng choạng, cả người không thanh tỉnh lắm. Hắn lắc cái đầu rót đầy chì, lảo đảo mấy cái liền ngã trên mặt đất.

Đường đường là Lam thị gia chủ, nếu như chết trên ngọn núi hoang tàn vắng vẻ này, có bao nhiêu mất mặt?

Hắn mơ màng nghĩ nghĩ, đưa tay mò mẫm túi Càn Khôn, lại phát hiện mình lại quên mang theo pháo tín hiệu cầu cứu khẩn cấp của Lam gia. Lần này thì hay rồi, muốn gọi Lam Thần tới cứu hắn cũng không thể nữa.

Ngươi nhìn xem kìa, ngươi không ở đây, ta cũng sẽ không nhớ phải mang pháo tín hiệu.

Lúc trở về lại nên tự phạt một lần nữa rồi.

Lam Cảnh Nghi chỉ cảm thấy đầu óc có chút mê man. Trước khi mất đi ý thức, hắn dường như nhìn thấy một con thỏ cọ cọ mặt hắn. Sau đó liền hai con, ba con, hắn cũng không kịp suy nghĩ vì sao bọn chúng không sợ người lạ, bản thân đã ngủ mất rồi.

Đám thỏ này từ đâu ra vậy...



Lam Cảnh Nghi lại mơ một giấc mơ thật dài.

Hắn mơ thấy mình vẫn còn là thiếu niên mới mười sáu mười bảy tuổi, lúc đó đã là giờ Hợi, hắn vẫn ngồi tại Tàng Thư các dựa bàn chép sách như cũ. Trên người hắn vẫn mặc đồng phục của Lam thị tử đệ, mà không phải gia chủ phục sức ám văn phức tạp. Hắn ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, cửa sổ không đóng.

Hắn nín thở chờ.

Hắn đang chờ, chờ một người đến đây đưa cháo Hoài Sơn cho hắn.

Nhưng Lam Cảnh Nghi từ đầu đến cuối lại không đợi được. Hắn cảm nhận được có người đang dùng khăn ấm lau mặt cho hắn, cái khăn kia dường như ngâm một loại thuốc gì đó, từng tia từng sợi mùi thuốc thanh đạm bay vào khoang mũi của hắn, khiến người ta bất giác thả lỏng tinh thần. Người kia lau rất nhẹ nhàng, từ cằm, hai má, mũi, giữa lông mày, sau đó bàn tay kia mò về phía mạt ngạch của hắn--

Lam Cảnh Nghi vô thức đưa tay bắt lấy.

Hắn rốt cục cũng thanh tỉnh lại.

Hắn hoảng hốt coi đây là một giấc mộng. Bỏ ra rất nhiều khí lực chống lên hai mí mắt, sau đó giương tròng mắt nhìn về phía người trước mặt. Đối phương mặc một thân áo vải thô, ống tay áo rộng gấp gọn đến khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn thon gầy. Y dường như có chút kinh ngạc, ánh mắt đột nhiên thay đổi khi nhìn hắn.

Lo lắng, kinh ngạc, đau lòng, khổ sở, miễn cưỡng. Lam Cảnh Nghi yên lặng nhìn lại y, cuối cùng tại đôi phượng nhãn trong trẻo quen thuộc kia, hắn nhận ra yêu thương ẩn nhẫn trong biết bao cảm xúc hỗn loạn phức tạp.

"Lam Tư Truy."

Hắn khàn khàn mở miệng.

Hắn có rất nhiều lời muốn nói, muốn nói rằng ngươi khiến cho ta trải qua thật nhiều khó khăn, muốn nói rằng ta đã trở thành một gia chủ rất tốt, muốn nói rằng A Thần hiện tại rất ngoan, rất nghe lời, rất giống ngươi, muốn nói rằng ngươi không còn ở Vân Thâm Bất Tri xứ, nơi này liền không còn ai chưởng phạt. Hắn nhìn Lam Tư Truy, người mà hắn ngày nhớ đêm mong đang xuất hiện ngay tại trước mắt hắn, tự mình lại chẳng thể nói ra lời nào.

Ta rất nhớ ngươi.

Lam Cảnh Nghi mở miệng, hắn nắm lấy cánh tay y suy tư hồi lâu, cuối cùng nhỏ giọng thốt ra một câu như thế này.

"Ta thật sự rất nhớ ngươi."

(Còn tiếp...)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top