Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2. Mạnh Dao

Chương 2. Mạnh Dao

Bầu trời bị ráng hồng che phủ, một đoàn tia sáng vụt qua tầng mây, ra là một đoàn người thân mặc màu tím vận y, thượng thêu hoa sen gia văn, chân dẫm tiên kiếm bay nhanh mà qua. Đi đầu là hai vị tuổi tầm trung niên, bề ngoài tuấn nhã nam tử, tiếp đến là các thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi, gương mặt tràn ngập sức sống.

Giang Triêu Vân vừa điều khiển Hy Cảnh kiếm vừa phân ra linh lực che chở Giang Vãn Ngâm đang đứng sau lưng, tóc đen bay múa, tử y phấp phới, phiêu miểu xa cách, tuyệt mỹ dung mạo chìm trong ánh chiều tà chợt hiện ra chút ôn hòa.

"Nhị tiểu thư, tiểu thiếu gia, phía trước chính là núi Côn Vũ." Giang thị Thất trưởng lão, Giang Thanh Vũ một bên điều khiển phi kiếm di chuyển, một bên ôn hòa trò chuyện với hai đứa nhỏ bên cạnh mình. Ông không khỏi cảm thán, nhị tiểu thư quả là thiên chi kiêu nữ, mới mười tuổi đã có thể tùy ý khống chế phi kiếm mang theo tiểu thiếu gia đuổi sát bọn họ này mấy lão già. Nhìn nàng hơi thở không loạn, vẻ mặt bình tĩnh đạm nhiên, đôi khi còn bớt thời gian trò chuyện giải thích cho tiểu thiếu gia, không thể không nói Giang gia này hậu bối dòng chính rất xuất sắc a! Gia tộc khác tuổi này hài tử vẫn là trưởng bối mang theo dạy dỗ, đến phi kiếm đều chưa có đâu!

"Thất gia gia, lần săn đêm này, cũng không có tà vật quá mạnh a?" Giang Triêu Vân híp mắt, thần thức đảo qua ngọn núi, nàng không cảm nhận được tà khí mạnh mẽ, như vậy, tà vật lần này cũng không khó giải quyết.

"Đúng vậy, vốn dĩ chúng ta mang các đệ tử đi lịch luyện lần đầu nên cũng không cho bọn hắn tiếp xúc tà vật quá mạnh." Tuy biết Giang Triêu Vân siêu việt bạn cùng trang lứa nhưng nhìn nàng nhẹ nhàng là có thể dò xét tình huống nơi đây như thế, Giang Thanh Vũ vẫn là hơi giật mình.

"Nếu vậy, A Trừng cũng đi theo các sư huynh sư tỷ lịch luyện đi. Không cần kiếm, ngươi cho ta xem thành quả tu pháp thuật của ngươi là được." Giang Triêu Vân cười cười, hiển nhiên không có ý định tự thân động thủ.

"Nhị tiểu thư, tiểu thiếu gia còn nhỏ..." Một vị trưởng lão khác thấy vậy bèn nói, ông đứng hàng thứ năm, danh Giang Thanh Hàn.

"Ngũ gia gia, A Trừng là thiếu chủ Giang thị, đệ ấy không phải hoa trong nhà ấm, tà vật lần này không mạnh, thích hợp để rèn luyện. Lại nói còn các gia gia ở đây, cũng sẽ không xảy ra chuyện." Giang Triêu Vân đáp lời.

"Ngũ gia gia, Thất gia gia, ta có thể làm được." Giang Vãn Ngâm nhìn bóng lưng thẳng tắp của nhị tỷ, khẳng định với hai vị trưởng lão. Giang Triêu Vân dạy hắn công pháp pháp thuật rất mạnh, bản thân bọn họ lại có Lôi linh căn, tu tập lôi pháp đúng là cần mài dũa tự thân để lớn mạnh.

Giang Thanh Hàn cùng Giang Thanh Vũ nhìn nhau, về chuyện tu luyện của hai tỷ đệ, họ cũng biết một vài. Nhị tiểu thư Giang Triêu Vân người mang truyền thừa, họ chỉ biết công pháp, kiếm pháp trong tộc đều có chín phần bị vị này sửa lại. Giang gia trên dưới đều đem chuyện này liệt vào cơ mật, đối ngoại cũng chỉ dùng chuyện khác che lấp mà thôi. Cũng bởi vậy, Giang Triêu Vân địa vị thật ra còn quan trọng hơn tông chủ, từ trên người nàng, bọn họ thấy được tương lai hưng thịnh của gia tộc. Hiện tại nàng nói như vậy, họ cũng không thể phản đối quá mức.

"Nhị tiểu thư, thứ ta du củ, Tông chủ lần này dẫn theo đứa bé kia về, ngài đối chuyện này thấy thế nào?" Giang Thanh Hàn nhìn chúng đệ tử bắt đầu chia tổ đội, phân công nhau làm việc, nghiêm túc hỏi Giang Triêu Vân đứng bên cạnh.

"Nếu là đệ tử Giang gia, vậy phải biết tuân thủ bổn phận của một đệ tử." Giang Triêu Vân cười nói, "Đệ tử khu trước nay vẫn do các vị trưởng lão quản lý, đó là ta cùng A Trừng đều đến tuân thủ quy củ." Đến dòng chính như nàng và Giang Vãn ngâm đều tuân quy thủ củ, vậy một kẻ ngoại tộc, thậm chí chỉ là con của gia phó bỏ trốn lại dám hưởng cái gì đặc quyền?

"Nếu Triêu Vân nhớ không lầm, Ngụy Trường Trạch đến giờ vẫn là nô tịch? Nói vậy con trai y cũng là nô tịch chứ?"

"Nhị tiểu thư nhớ không lầm, đúng là vậy." Giang Thanh Hàn vuốt bội kiếm, mắt lóe tinh quang, nhị tiểu thư đây là chỉ đường cho bọn hắn a. Cứ như vậy, Trưởng Lão Điện bên kia lại có thêm lý do để phản bác cùng áp chế Giang Phong Miên.

Giang Thanh Hàn gật đầu, quả nhiên, ông đoán không sai, đừng nhìn nhị tiểu thư ngày thường ôn ôn nhã nhã, tâm cơ nhưng sâu đâu. Nàng đây là tỏ vẻ không muốn Giang Phong Miên cấp đứa nhỏ kia bất kỳ một chút đặc quyền nào, cũng khẳng định địa vị của các trưởng lão trong tộc. Trưởng Lão Điện một nửa trung lập, một nửa ủng hộ phu nhân và tiểu thiếu gia. Tuy vậy, nếu là nhị tiểu thư đích thân lên tiếng, bọn họ cũng không ngần ngại đứng phía sau nhị tiểu thư. Dù sao tiểu thư cùng bọn họ cũng không thù oán, người lại có tiềm năng, đi theo tiểu thư một phe, ngược lại trăm lợi không một hại.

"Nhị tiểu thư nói đúng, Giang gia không phải do tông chủ một người quyết định, Trưởng lão Điện và phu nhân vẫn còn đâu." Giang Thanh Vũ tán đồng nói.

Nếu nói trong mười vị trưởng lão, ai minh xác đứng về phía của Ngu phu nhân nhất thì thất trưởng lão tuyệt đối là người đi đầu. Không phải giữa hai người có chuyện không minh bạch, nói về bối phận thì Ngu phu nhân còn xưng Thất trưởng lão một tiếng "thất thúc". Chuyện này nói ra cũng đơn giản, chính vì Giang Thanh Vũ thấy rất rõ Giang gia ở trong tay Ngu phu nhân thay đổi như thế nào. Tổ tiên họ tuy là hiệp khách nhưng nay Giang thị là một Tông tộc, có rất nhiều điều cần phải thay đổi. Hiệp khách tự do không câu nệ nhưng một Tông tộc thì phải có quy củ rõ ràng, có luật lệ nghiêm minh, công tư phân định, thưởng phạt phân minh mới có thể phục chúng trường tồn.

Giang Phong Miên tuy nói không phải không tốt nhưng đôi khi quá mềm lòng, nhân từ, quá trọng cảm tình không sai, nhưng nó phải phân biệt trường hợp cùng đối tượng! Chính như vài năm trước chuyện Giang Phong Miên gia phó Ngụy Trường Trạch bỏ trốn cùng Tàng Sắc Tán Nhân, gặp Ôn gia, Lam gia, Nhiếp gia, cái nào không phải xử phạt truy lùng đến cùng? Nào có chuyện gia phó trốn đi mà gia chủ vì lý do nào đó mà bao che không tính? Rồi bây giờ còn vì gia phó hài tử mà bỏ mặc tông môn sự vụ, bỏ mặc chính mình hài tử thế kia? Giang Phong Miên nói Ngụy Trường Trạch là huynh đệ của y, còn Tàng Sắc nữ nhân kia là bằng hữu, về tình về lý cũng nên thông cảm. Nói thật, Giang Thanh Vũ cùng những trưởng lão khác rất muốn tẩn cho y một trận ngay lúc đó.

Ngươi là tông chủ một tông, hành động và lời nói của ngươi ảnh hưởng đến cả Giang thị, ngươi không thể suy nghĩ kỹ càng hậu quả rồi mới nói ra sao? Ngươi là trẻ mới sinh ra sao mà ngay cả điều cơ bản vậy cũng không biết? Ngụy Trường Trạch là huynh đệ của ngươi nhưng hắn cũng là tôi tớ Giang thị! Tàng Sắc Tán Nhân mang cái danh đệ tử của Bão Sơn Tán Nhân nhưng ai chẳng biết nàng ta nhân phẩm có vấn đề? Nhắc đến Tàng Sắc người ta chỉ biết nói đến nữ nhân kia không biết liêm sỉ, hào phóng đến nỗi nam nữ thụ thụ bất tương thân cũng không biết, là không câu nệ tiểu tiết hay là vô liêm sỉ? Bão Sơn Tán Nhân đồ đệ cũng chẳng phải thứ gì tốt mà đem ra khoe. Đại đồ đệ chính là ma đầu giết người không chớp mắt Duyên Linh Đạo Nhân, nhị đồ đệ thì...thôi, khỏi nói, từ chuyện cầu học ở Lam thị truyền ra, ai lại có mặt mũi mà nhắc đến đâu. Nhắc đến đều là một bộ tránh mà đi, nói này nữ đức thật đúng là không có a! Như vậy, Giang Phong Miên hết lần này bao che hai người kia đến tìm cách ngăn cản trưởng lão trong tộc truy lùng đúng là khiến kẻ khác chê cười Giang thị! Đem mặt mũi Giang thị từ trong ra ngoài dẫm nát a!

Nhớ đến đoạn thời gian cứ ra ngoài lại bị người các gia tộc khác dùng ánh mắt chế nhạo khác thường quan sát, Giang Thanh Vũ chỉ thấy trời đất tối sầm, mặt già đều mất hết.

/Chủ nhân, ta cảm nhận được khe hở không gian, ở gần đây nhất định có tàn lưu truyền tống trận./ Trong đầu vang lên Hy Cảnh kiếm linh nhắc nhở, Giang Triêu Vân ý cười chợt thoáng qua, thật đúng là đưa than trong ngày tuyết, thứ nàng tìm kiếm bấy lâu không thấy, hiện tại lại hiện ra trước mắt nàng.

/Xem ra chúng ta vận khí không tồi./

"Hai vị gia gia, Triêu Vân có việc xin phép được rời đi trước, trước khi săn đêm kết thúc ta nhất định sẽ trở lại." Giang Triêu Vân cũng không che giấu, trực tiếp nói thẳng với Giang Thanh Hàn hai người.

"Nhị tiểu thư đây là?" Giang Thanh Vũ dò hỏi

"Chỉ là ta cảm nhận được cơ duyên của bản thân mà thôi." Giang Triêu Vân cười đáp, một đôi mắt đẹp hiện ra nhỏ vụn ý cười, hiển nhiên cơ duyên trong miệng nàng rất hợp ý nàng.

"Nếu vậy, tiểu thư vạn sự cẩn thận, săn đêm kết thúc chúng ta sẽ đến thành Vân Bình trụ lại 2 ngày, ngài không cần lo lắng." Cũng không cần đuổi thời gian trở về.

Giang Triêu Vân tỏ vẻ bản thân hiểu được liền hành lễ rời đi. Trước khi đi nàng cũng chỉ truyền âm nói với Giang Vãn Ngâm một tiếng, chỉ bảo bản thân có việc cần rời đi, kêu hắn cẩn thận, chớ để bị thương.

Giang Triêu Vân vừa rời khỏi phạm vi của núi Côn Vũ đã thu hồi Hy Cảnh kiếm, đáp xuống mặt đất. Chỉ khi tu đến Nguyên Anh kỳ mới có thể ngự không, nàng hiện tại chỉ mới Trúc Cơ, đến Kim Đan mới có thể sử dụng pháp khí mà phi hành.

"Hy Cảnh, nhanh chóng tìm ra thông đạo, ta phải đột phá Kim Đan kỳ trước khi chúng ta quay trở lại Vân Mộng."

"Chủ nhân, ngài tuy là trùng tu, đột phá sẽ không khó khăn nhưng Thiên Đạo khu vực này e là không thể đưa đến lôi vân. Dù chúng ta có thoát khỏi vị diện này đi chăng nữa, nếu ngài muốn mượn lôi kiếp tẩy gân phạt tủy, e rằng không thể." Hy Cảnh kiếm linh trầm ngâm nói.

"Chúng ta không đột phá ở vị diện này, trực tiếp hàng không đến một vị diện khác, ngươi chớ quên, vị diện này thuộc hạ đẳng nhưng gần đây còn một vị diện trung đẳng, Phi Mang vị diện! Chúng ta có thông hành lệnh, trực tiếp đến thông đạo không gian bên đó buông xuống." Giang Triêu Vân ngay từ đầu không tính mượn Thiên Đạo nơi đây độ kiếp. Nàng phải tận dụng mọi tài nguyên quy hoạch tương lai của bản thân, nếu có điều kiện càng tốt, nàng sẽ phát triển càng nhanh. Một giới Thiên Đạo không hoàn chỉnh không đủ tư bản để nàng suy xét.

"Ngài như vậy ghét bỏ nó, không sợ tương lai nó làm khó phu nhân và tiểu thiếu gia sao?" Hy Cảnh kiếm linh bất đắc dĩ thở dài, tận chức tận trách dò tìm thông đạo.

"Nó muốn đạt được Hỗn Độn pháp tắc còn phải nhờ chúng ta, nếu nó dám giở trò, ta liền dám mạt sát nó, một tiểu vị diện Thiên Đạo, dù bị giết rồi cũng không thế nào. Thậm chí pháp tắc sẽ dựng dục một Thiên Đạo mới buông xuống nơi đây, cũng không làm gì được chúng ta." Giang Triêu Vân chậm rãi nói, bên môi hiện lên ý cười sâm hàn, ánh mắt tràn ngập sát khí.

"Thật tội nghiệp." Chủ nhân trùng sinh, nơi này Thiên Đạo liền bị ngài ấy chèn ép gắt gao. Nó đã từng cho Ngụy Vô Tiện khí vận hơn người, lại ép người khác phải gánh nhân quả thay hắn ta, hiện nay không phải là quả báo đến sao?

Thân là Tiên Tôn, Giang Triêu Vân tri thức kinh nghiệm rất phong phú, một người một kiếm chẳng mất nhiều thời gian đã tìm thấy thông đạo không gian. Nhìn quen thuộc cảnh tượng, cảm nhận được khí tức quen thuộc, Giang Triêu Vân hít sâu một hơi, Kim Đan kỳ, đến!

Chân trước nàng vừa rời khỏi vị diện này, thông đạo vừa mới khép lại, chân sau một bóng người cực nhanh chạy về nơi này. Người này một thân hắc y, trên đầu đội mũ sa, che kín mít, cũng không thể nhìn ra là nam tử hay nữ tử, chỉ thấy y lặp đi lặp lại đi quanh khu vực thông đạo ban nãy như đang tìm kiếm thứ gì. Một lúc lâu sau, người này rời khỏi như đã từ bỏ. Cũng không ai biết y là ai, muốn tìm thứ gì.

Dạo bước trong hư vô, cảm nhận được lực cản của Thiên Đạo nhỏ dần đi, Giang Triêu Vân không chút do dự mở ra truyền tống trận, sử dụng thông hành lệnh buông xuống Phi Mang vị diện. Trung đẳng vị diện cùng hạ đẳng vị diện chênh lệch lập tức hiện ra, mỗi một hơi thở đều có thể cảm nhận được nồng đậm linh khí tràn vào cơ thể, Giang Triêu Vân cười cười, hy vọng nàng sẽ không tốn quá nhiều thời gian dừng lại nơi đây.

"Chủ nhân, xem ra chúng ta đến cũng không khiến Thiên Đạo nơi này kiêng kỵ." Cảm nhận được pháp tắc chi liên trải qua bên mình, Hy Cảnh kiếm linh khẽ nói.

"Chúng ta dùng thông hành lệnh cho nên trong mắt Thiên Đạo xem như xuất nhập hợp quy củ, tất nhiên nó sẽ không kiêng kỵ. Nếu chúng ta có hành động tổn hại nơi này sinh linh quá mức, lúc nó nó sẽ trực tiếp khu trừ di loại như chúng ta, cũng có thể trực tiếp mạt sát. Hy Cảnh, đi thôi, tìm một nơi bế quan đột phá, Phi Mang vị diện rộng lớn mênh mông, nhưng đừng đụng phải động phủ hay lãnh địa đã có chủ. Những phiền toái không cần thiết, tận lực tránh đi bãi."

Một người một kiếm hóa thành lưu quang bay về phía chân trời. Những thứ nên đến cuối cùng vẫn sẽ đến.

------------------------------

Núi Côn Vũ, Giang Vãn Ngâm cùng các sư huynh sư tỷ săn đêm, hắn cũng không ngạo mạn ra vẻ, gặp được điều không biết sẽ đi hỏi bọn họ, lúc rèn luyện càng không xông loạn, tránh gây rắc rối cho người xung quanh.

"Tiểu thiếu gia, ngươi xem bên đó, lần này Sơn quỷ thật ra là do một kiện cổ vật do hút vào quá nhiều âm lệ khí mà hóa thành, đối phó loại tà vật này, nhất định phải cẩn thận đừng để nó mê hoặc. Lệ khí bám vào người sẽ rất nguy hiểm, không thanh tẩy kịp lúc có thể ảnh hưởng căn cơ tu luyện." Một vị sư tỷ trong tộc cẩn trọng giới thiệu về tà vật bọn hắn sẽ xử lý kế tiếp cho Giang Vãn Ngâm.

"Tuy nói Thanh Tâm Linh có thể bảo hộ chúng ta Linh Đài thanh linh, nhưng ai biết tà vật còn hậu chiêu gì phía sau." Một vị đệ tử khác nói.

"Đa tạ Phi Hồng sư tỷ cùng Minh sư huynh nhắc nhở, Vãn Ngâm đã ghi nhớ, nhất định sẽ cẩn trọng hành sự. Các sư huynh sư tỷ cũng xin cẩn thận." Giang Vãn Ngâm một bên nhớ kỹ pháp chú, một bên lễ phép đáp lời. Hắn còn nhớ rõ nhị tỷ đã nói phải biết tôn trọng các sư huynh sư tỷ trong tộc, không thể vì thân phận mà xem khinh ai.

"Lại nói, nhị tiểu thư rời đi cũng gần nửa tháng rồi, không biết nhị tiểu thư bên đó có ổn không?"

"Tất nhiên là ổn, ngươi đừng có miệng quạ đen, nhị tiểu thư tài hoa xuất chúng, sao có thể xảy ra chuyện?"

"Ai ai nha, ta cũng chỉ thuận miệng! Nhanh chóng xử lý tà vật này rồi còn trở về nữa, ta thật sự nhớ cái giường của ta a!"

"Ngươi lăn qua một bên, cả ngày cứ nhớ ăn rồi ngủ, sao ngươi không nhớ tu luyện? Lần trước trắc nghiệm ngươi xếp chót còn mơ màng cái gì."

"Này này, có cần phải hủy đài của ta vậy không? Ta có đắc tội ngươi đâu chứ!"

Nghe tiếng mọi người bên cạnh cười trêu nhau, Giang Vãn Ngâm cũng cười hì hì, như vậy thật tốt nha. Nếu nhị tỷ ở đây thì chắc tỷ ấy sẽ rất hài lòng, cũng mong tỷ tỷ mọi chuyện bình an a.

Chuyến săn đêm kết thúc sau 10 ngày, đại công cáo thành, cũng không có người bị thương. Hai vị trưởng lão Giang gia kiểm tra lại nhân số sau đó xuất phát về thành Vân Bình hội hợp với Giang Triêu Vân. Cùng lúc đó, Giang Phong Miên đoàn người cũng đã từ Vân Hà khởi hành trở về Liên Hoa Ổ.

Thành Vân Bình cách Vân Mộng Liên Hoa Ổ cũng không xa, Giang Triêu Vân chạy đến nơi cũng đã đêm khuya, theo ký hiệu hai vị trưởng lão lưu lại tìm đến khách điếm, Giang Triêu Vân cũng không kinh động ai, thuê một phòng chữ Thiên rồi nghỉ ngơi.

Sáng sớm, Giang Vãn Ngâm vẫn như mọi ngày đi xuống sảnh dưới lầu ăn sáng, các sư huynh sư tỷ khác cũng lục tục đi đến, mọi người cười đùa, trêu ghẹo nhau, hoan thanh tiếu ngữ vang khắp nơi. Mọi người ngồi xuống bàn, đồ ăn vừa mang lên đã nghe bên ngoài truyền ra tiếng xì xầm bàn tán, đám người vây quanh một tòa nhà. Giang Phi Hồng hơi nhíu mày nghe, toàn là lời lẽ nhục mạ người khác, nàng ra hiệu cho các sư huynh đệ khác chiếu cố các sư đệ sư muội nhỏ tuổi, bản thân cùng vài vị sư huynh đi ra ngoài xem chuyện gì.

Tư Thi Hiên? Thanh lâu sao?

Nhìn bảng hiệu, Giang Phi Hồng im lặng không nói, lách qua đám người, đập vào mắt nàng là một lão già béo đang...xé quần áo của một nữ tử? Miệng hắn ta còn không ngừng phun ra những lời nhục mạ nữ tử kia, người xung quanh chỉ biết đứng chỉ trỏ rồi cười nhạo theo. Đám người này! Giang Phi Hồng nắm chặt thanh kiếm, lửa giận bùng lên, vừa toan rút kiếm ra, nàng đã thấy một đứa nhỏ gầy yếu khoảng 5, 6 tuổi từ trong nhà lao ra, giữ lấy tay lão già kia, miệng không ngừng nói

"Không được đánh mẹ ta, người xấu!"

"Cút ngay! Tiện chủng từ đâu ra dám đụng vào gia?" Lão già thẳng chân đạp đứa nhỏ bay ra, mắt thấy đứa nhỏ sắp ngã xuống cầu thang, một tiếng xé gió vang lên bên tai, một cây roi màu tím bạc quấn lấy hông đứa nhỏ, lôi kéo nó bay về phía ngoài đám người.

"Tỷ tỷ?!" "Nhị tiểu thư!" Giang Vãn Ngâm đám người giọng nói theo sau vang lên. Giang Vãn Ngâm đôi mắt sáng lên, hắn biết cây roi kia, là nhị tỷ thường dùng vũ khí, roi có chín tiết, đuôi roi như đuôi rắn, đừng nhìn nó mảnh dẻ nhưng quất lên người tuyệt đối đau thấu xương a. Tuy không phải pháp khí gì quý báu nhưng nó là quà mà mẹ đã tăng cho tỷ tỷ lúc tỷ ấy mới bắt đầu tu luyện. Giang Vãn Ngâm sẽ không nhận sai, hắn nhị tỷ về rồi!

"A!" Cây roi ban nãy lại vụt ra, đuôi roi ném thẳng vào mặt lão già nọ, một đường máu tóe ra, lão đau đớn khom lưng, cũng buông cái tay nắm quần áo của nữ tử kia ra.

"Ai? Là ai dám đả thương ta? Ngươi có biết gia là ai không?" Lão ta the thé rống lên. Một đám gia đinh chạy đến vây quanh gã, đề phòng nhìn về phía đám người.

"Súc sinh." Đến một đứa nhỏ cũng có thể ra tay được, người như vậy, nên chết. Thanh âm bình đạm như nước, lại khiến người xung quanh lộ ra vẻ sợ hãi. Từ trong đám người tách ra một còn đường, một thiếu nữ áo tím, bên hông đeo bội kiếm, một tay ôm đứa bé kia, một tay cầm roi bước ra, Giang Triêu Vân vỗ nhẹ lưng đứa bé đang sợ hãi mà run rẩy trong lòng, đây là Liễm Phương Tôn lúc nhỏ sao? Lúc này, nàng nên gọi y là...Mạnh Dao? Giang Vãn Ngâm chạy đến cạnh nàng, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nàng, hắn biết đây là nhị tỷ tức giận điềm báo, không, không phải là tức giận, là không vui mới đúng. Nếu nhị tỷ tức giận, hiện tại những kẻ ở đây sớm đã bị uy áp của tỷ ấy ép cho quỳ xuống đất cả rồi.

"A Trừng, chăm sóc đứa bé thay tỷ một chút." Giao tiểu Mạnh Dao cho đệ đệ, Giang Triêu Vân từ nhẫn trữ vật lấy ra áo choàng phủ lên người nữ tử kia, một ánh mắt cũng không cho lão già đang căm hận nhìn nàng bên cạnh. Tuy nhiên, câu 'súc sinh' ban nãy của nàng khiến lão ta điên lên, gương mặt phì mỡ vặn vẹo dữ tợn, hai tròng mắt như muốn lồi ra khỏi hốc mắt, lão ta run rẩy chỉ tay vào nàng, ra lệnh cho đám gia đinh vây quanh mình:

"Người đâu, bắt con ả này lại cho gia!"

Giang Triêu Vân cười khẩy, không chờ các đệ tử Giang gia ra tay, roi dài trong tay nàng bay múa, từng tiếng kêu đau vang lên, đám gia đinh nọ nháy mắt đã bị phế đi, trong ánh mắt hoảng sợ của lão già nọ, Giang Triêu Vân trực tiếp phế bỏ cái chân thứ ba của lão ta.

"Nhị tiểu thư." Giang Phi Hồng đám người chờ mọi chuyện xong xuôi mới đi tới, vừa nãy đúng là họ không kịp phản ứng nhưng cũng may đứa bé kia không xảy ra chuyện gì. Còn nhị tiểu thư?? Nàng không cần bọn họ lo lắng, một đám người thường còn lâu mới có thể khiến nàng chịu tổn thương.

"Đi giải quyết đi chuyện còn lại đi, đừng để loại sâu bọ này làm ô uế thanh danh Vân Mộng chúng ta, Vân Bình cũng thuộc về phạm vi quản hạt của Liên Hoa Ổ, nếu ngay cả loại ác bá tầm thường này cũng không trị được, nói gì đến gia giữ luật lệ đối với tán tu?"

"Tuân mệnh."

Giang Phi Hồng mang người đi xử lý, Giang Phi Ngọc che chở nữ tử tiến vào Tư Thi Lâu, Giang Triêu Vân ôm tiểu Mạnh Dao, dặn dò Giang Vãn Ngâm trở về báo cho hai vị trưởng lão, nếu đã đến rồi, nàng cũng sẽ không để tương lai Liễm Phương Tôn đứng về phía Kim gia, bảo vệ Lam gia.

Lại nói, người này tài hoa như vậy, cũng không nên mai một với kết cục gánh tội thay Ngụy Vô Tiện. Hắn xứng đáng những thứ tốt đẹp hơn. Nếu đã gặp Liễm Phương Tôn, xem ra nàng cũng nên đi tìm Tiết Dương? Thiếu niên có thiên phú tu Quỷ đạo kia, nếu không nhớ nhầm, Tiết Dương hẳn là ở Quỳ Châu?

Nhìn mẫu tử hai người ôm nhau hỉ cực mà khóc, Giang Triêu Vân bình tĩnh nhấp một ngụm trà, cũng không xen vào giây phút ôn tồn của họ. Mạnh Dao bị mang vào trong, chỉ còn nàng cùng Mạnh Thi ngồi đối mặt nhau.

"Vị tiểu thư này, đa tạ tiểu thư đã cứu mẫu tử chúng ta, xin hỏi phương danh tiểu thư..." Mạnh Thi nhìn thiếu nữ, cúi đầu tạ ơn nàng.

"Xin đừng đa lễ, ta họ Giang."

"Xin thứ lỗi cho sự vô lễ của ta, ngài có phải đệ tử của Giang thị?" Mạnh Thi hơi nắm chặt tay, ánh mắt trông mong nhìn thiếu nữ. Họ Giang, lại thêm vừa rồi những gì thiếu nữ nói, người này thân phận tuyệt đối không tầm thường. Thiếu nữ nhắc đến Liên Hoa Ổ, phải chăng là đệ tử tiên môn? Nàng cùng A Dao, có lẽ có hy vọng gặp lại Thiện lang, gặp lại phụ thân A Dao sao?

"Đúng vậy, không biết phu nhân muốn hỏi điều gì?" Đến! Giang Triêu Vân một bên nghe Mạnh Thi kể về thân phận của Mạnh Dao, một bên gảy bàn tính trong lòng, Mạnh Dao có thể đến Giang thị, thậm chí Ôn thị, nhưng nhất quyết không thể về Kim thị. Nàng không có dự tính để Kim Tử Hiên chết, Mạnh Dao về Kim thị, nhiều nhất cũng chỉ là phó thủ cho Kim Tử Hiên, không đáng.

"Giang tiểu thư, ngài có thể giúp mẫu tử chúng ta sao? Mạnh Thi không có hy vọng xa vời, ta đời này đến thế cũng thôi, nhưng A Dao hắn còn nhỏ, hắn không nên theo ta ở tại nơi phong trần thế này..."

"Mạnh phu nhân, có một số chuyện, ta cần phải nói rõ cho ngươi biết. Ta có thể giúp các ngươi chuộc thân, cũng có thể giúp các ngươi đến Lan Lăng tìm Kim tông chủ. Tuy nhiên, chuyện nhận thân, ta sẽ không giúp các ngươi. Ta người này, xem trọng chữ duyên, nếu đã gặp tức là có duyên với nhau, giúp các ngươi xem như làm việc thiện." Giang Triêu Vân nói, Kim Quang Thiện tính tình phong lưu, cả cái tu chân giới đều biết, hiện tại Mạnh Thi mẫu tử tìm đến nơi, Kim Lân Đài cũng đến nháo ra chuyện. Lấy Liễm Phương Tôn nhớ thù cũng nhớ ân tính cách, Kim gia, ha hả.

"Đa tạ ngài, Giang tiểu thư, thật sự đa tạ ngài." Mạnh Thi toan quỳ xuống tạ ơn, Giang Triêu Vân nhanh tay đỡ lấy nàng, cái quỳ này, nàng không thể nhận cũng không muốn nhận, không cần thiết. Nàng giúp bọn họ là có tư tâm, đã không phải lòng mang thiên hạ, cũng không phải vô cầu vô dục, vậy cũng không cần nhận này đó ân nghĩa, nhân quả làm gì.

"Nếu ngươi thu xếp hành lý xong, đến khách điếm đối diện tìm ta."

Trong khách điếm, Giang Thanh Hàn suy tư về những gì Giang Vãn Ngâm nói, nhị tiểu thư cố ý để tiểu thiếu gia nói với họ chuyện này, là có thâm ý gì sao? Không phải hắn nghĩ nhiều nhưng Giang Triêu Vân làm như vậy, không giống đơn thuần trừ gian diệt ác mà càng giống như...cố ý vì này? Tính cách của nàng quyết định nàng sẽ không trương dương mà ra tay, cho dù ra tay, cũng sẽ là Phi Hồng kia mấy cái hài tử ra tay, Giang Triêu Vân tự chủ cùng tâm kế làm sao sẽ hành xử trương dương mà kiêu ngạo như thế đâu? Nàng giống như kẻ cầm quyền trong đêm tối, là kẻ kiểm soát tất cả nhưng không bao giờ tự mình động thủ.

"Người đến, điều tra xem đứa trẻ nhị tiểu thư cứu có thân phận gì?" Xem ra, nhị tiểu thư phát hiện điều gì đó. Quả nhiên, chờ mẹ con Mạnh Thi đến tìm, Giang Triêu Vân lại phái người đưa họ đến Kim Lân Đài khi, Giang Thanh Hàn mới hiểu ra, đứa trẻ này, không chắc chính là tư sinh tử của vị Kim tông chủ phong lưu kia.

"Ngũ gia gia, thất gia gia, chúng ta nên trở lại, ta không hy vọng phụ thân mang đứa trẻ về khi chúng ta đều vắng mặt." Giang Triêu Vân mặc kệ ánh mắt khác thường của hai vị trưởng lão, mục đích của nàng đã đạt đến, hiện tại, vẫn là ngăn cản phụ thân nâng cao địa vị của Ngụy Vô Tiện quan trọng hơn.

Nhìn về phương xa, Giang Triêu Vân cười cười, nụ cười không chạm đáy mắt, Ngụy Vô Tiện, kiếp này, ngươi đừng mơ có thể dẫm lên A Trừng, thứ không phải của ngươi, ngươi cũng đừng hòng nhúng chàm!

*****************************

§Lời tác giả:

Đầu tiên, Giang Triêu Vân trùng sinh nhưng là tự chủ trùng sinh, có chuẩn bị đầy đủ mới trùng sinh nên việc nàng có thể sử dụng đồ vật khi nàng đã là Tiên Tôn không phải buff. Đồ vật cũng không phải sử dụng không có hạn chế, tu vi đến đâu, đồ vật có thể dùng sẽ tương ứng mà giải phong, vượt cấp đồ vật dùng xong sẽ phản phệ bản nhân.

Giang Triêu Vân chủ tu Đan đạo, không tu Võ đạo hay Kiếm đạo, phụ tu là Pháp đạo. Giang Vãn Ngâm mới là người tu Kiếm đạo kiêm tu Pháp đạo. Giang phu nhân tu Võ đạo là chính.

Ở đây sẽ không có chuyện giúp Giang Yếm Ly hay giúp Giang Phong Miên tu luyện. Giang nhị chỉ biết giúp mẫu thân và đệ đệ, người khác miễn bàn. Nàng cứu A Dao, A Dương cũng là có mục đích cả nên nàng không cảm thấy họ phải cảm ơn hay mang ơn nàng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top