Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6.

Khi mũi kiếm rời khỏi ổ bụng, Giang Trừng biết kim đan trong người đã hỏng mất vài phần.

Hắn khẽ giọng cười nhạt một tiếng, mặc cho máu vẫn đang tiếp tục rỉ ra ướt vạt áo. Dù bề ngoài trông thê thảm, chật vật nhưng ánh sáng trong mắt hắn lại vô cùng sáng rõ.

"Ấn chú hạ trên kim đan đã bị phá hỏng rồi, giờ người lấy cái gì điều khiển ta đây sư phụ?"

Lão nhân phức tạp nhìn hắn, nhưng sự quyết tâm trong mắt không hề biến mất, thậm chí còn nồng đậm hơn nữa.

"Đừng trách ta Giang Trừng." Lão lôi một thứ giống chiếc chuông cổ làm từ đồng xanh ra khỏi túi càn khô buộc bên eo và khẽ lắc. "Ma tâm của ngươi vẫn ở đấy, chưa từng biến mất dù chỉ là một chút."

Cái chuông rung lên. Tiếng chuông vang tựa như tiếng rồng ngâm, nặng nề như sức nặng của cả quả núi ngàn cân. Tất cả đều áp lên trên người Giang Trừng, đè lên lồng ngực khiến hắn khó thở, nhưng hắn vẫn cố gắng chống đỡ lại mọi thứ. 

Hắn nhìn vị sư phụ đứng trước mặt, vừa thở dốc vừa nói.

"Sư phụ, người muốn ma tâm của ta biến mất nhưng chưa từng tìm cách để giúp ta hoá giải, lúc nào cũng chăm chăm nghĩ đến chuyện giam cầm ta lại. Người đã từng nghĩ chính những hành động đó đã một phần khiến cho ma tâm của ta càng lúc càng thêm nặng?"

Lão nhân khựng lại đôi chút, đôi mắt lão ảm đạm đi rất nhiều. Có lẽ Giang Trừng đã nói trúng điều lão đã giấu, có lẽ lão đã từng nghĩ ngợi nhiều về việc này trong nhiều năm qua, nhưng cũng có thể là ngược lại.

Trước khi lão nhân kịp đáp lại, nam hài đứng bên cạnh đã chọn đúng lúc này để lên tiếng.

"Cuồng ngôn loạn ngữ! Vì sao ca ca ta phải làm vậy, chính ngươi là người rõ nhất. Năm đó ngươi tự tay làm ra biết bao nhiêu chuyện xấu, không thể phân biệt thật giả, đúng sai không phải là do ma tâm quấy nhiễu à? Ca ca ta có lòng tốt, không muốn chuyện đó lặp lại, bắt buộc phải phong ấn ngươi lại, bộ làm thế là sai ư?"

Giang Trừng nghe nó nói thế, nét cười nhạt trên môi càng lúc càng rõ ràng.

"Đúng ha, bởi vì từ trước đến giờ ta có làm nổi cái gì ra hồn đâu. Lúc nào cũng phải có người chạy theo sau dọn dẹp đống hỗn độn ta bày ra, đó là ý của ngươi phải không?"

Một kiếm không biết từ đâu ra đột ngột đâm xuyên bụng Triệu Quang Thiên, kéo nó bay thẳng ra sau và ghim chặt lên trên tường.

Lam Vong Cơ vội vã lao lên phía trước che chắn cho Ngụy Vô Tiện đang ngơ ngác. Tị Trần nắm chặt trong tay, y cảnh giác nhìn người đứng phía xa, một giọt mò hôi chạy dài sau gáy. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, không ai nhìn thấy rõ động tác của Giang Trừng. Nếu đây mới là tốc độ thật, vậy không phải nãy giờ hắn chỉ đang trêu đùa mọi người hay sao? Nghĩ đến đây, một ngọn lửa giận dữ dữ dội bốc lên trong lòng Lam Vong Cơ.

Đứng sau lưng y, Ngụy Vô Tiện chầm chậm quay đầu lại nhìn nam nhân tóc trắng kia. Hai mắt y trợn lớn, miệng há hốc, hoàn toàn không biết nói gì. Khuôn mặt kia vẫn vậy, thân người kia cũng thế, vẫn là những đường nét của năm xưa, nhưng tại sao y lại không nhìn bóng dáng năm xưa của sư đệ mà chỉ thấy một người đầy xa lạ?

Giang Trừng vô cảm nhìn Triệu Quang Thiên đang giãy giụa trên tường, mặc kệ ánh nhìn của mấy người còn lại.

"Năm đó ta đến cầu cạnh ca ca ngươi cũng phải bỏ ra một cái giá đắt, chẳng phải là ăn xin quỳ lạy dưới chân lão cầu mong chút thương xót bố thí. Lão không thực hiện nổi chuyện đó, lại biến ta thành ra cái bộ dạng này, giờ vẫn còn muốn điều khiển cơ thể của ta?"

Giang Trừng giơ tay ra, thanh kiếm đang ghim Triệu Quang Thiên lên tường bay ngược trở lại vào trong tay hắn.

"Nợ cũ nợ mới chồng chất như thế nhưng ta đã làm gì tổn thương sư phụ chưa?"

Đúng là hắn chưa làm gì lão nhân thật, đa số là đấu võ mồm với bọn họ, có hai lần áp sát thì đều bị chặn lại hết.

"Thế rốt cuộc giờ ngươi muốn cái gì?" Lão nhân thở dài hỏi, cái chuông trong tay đã ngừng rung.

"Muốn mấy người đừng bao giờ bước chân vào Liên Hoa Ổ, không được gây tổn hại cho Giang thị và giúp đỡ môn sinh Giang thị."

"Chỉ có vậy?"

"Thật ra còn một cái nữa là mấy người chúng ta từ nay coi nhau như người dưng nước lã, nước sông không phạm nước giếng, nhưng ta biết chắc sư phụ sẽ không hoàn thành nổi nên thôi tạm bỏ qua nó."

"Vậy còn ma tâm kia?"

Giang Trừng cảm thấy lão nhân cứ truy cứu mãi vấn đề này thật buồn cười. Hắn nghiêng đầu nhìn họ.

"Tự ta sẽ tìm cách giải quyết."

"Ngươi biết rõ điều đó không dễ dàng mà."

"Không dễ dàng thì không dễ dàng, từ trước đến giờ cuộc đời ta đã có cái gì dễ dàng đâu."

Giang Trừng bâng khua nói. Hắn thu kiếm tra lại vào trong vỏ rồi lấy thứ gì đó trong tay áo, ném cho lão nhân.

"Coi như quà tạ lỗi cho mấy vết thương trên người nhóc con kia. Giờ mấy người về đi. Và đừng đặt chân vào trong Liên Hoa Ổ nữa."

Hắn quay lưng, từ tốn đi về phía phần còn lại nằm trong bóng tối của căn hầm.

Lão nhân nhìn bóng lưng khuất dạng của nhị đồ đệ lão rồi lại nhìn cuộn chỉ bạc trong tay, khẽ thở dài.

"Chúng ta về thôi."

"Ca, ngươi cứ thế bỏ qua cho hắn?" Nam hài không tin nổi vào tai mình nữa.

"Sức mạnh của hắn đã tăng lên rất nhiều kể từ lần cuối hai bên gặp nhau. Một mình ta chưa chắc đã đủ để cầm chân hắn. Với lại... hắn đã thay đổi rồi. Có lẽ ma tâm kia không nặng như những gì chúng ta đã từng nghĩ đâu."

"Làm sao ca dám chắc như thế? Đâu có thể dựa vào một, hai hành động mà có thể tiên liệu ma tâm của hắn sẽ không phát tác chứ? Ngươi đang nghĩ gì thế?! Ca ca, mau trả lời ta đi!"

Lão nhân thấy nam hài cứ truy hỏi mãi, bèn nhét luôn cuộn chỉ chặn miệng nó lại rồi cứ thế kéo nó đi trở lại lên trên mặt đất.

"Đại đồ đệ, ngươi theo ta ra ngoài. Đừng cố gắng tìm cách ở lại, hắn sẽ không tiết lộ gì với ngươi đâu."

Ngụy Vô Tiện đang cố tình chờ những người khác rời đi để có cơ hội đi tìm Giang Trừng nghe thấy vậy, đành phải ra ngoài cùng ba người còn lại. Ra khỏi đường hầm bí mật, y đứng đó, nhìn bức tường từ từ đóng lại, ngăn cách luôn sư đệ và y ra thành hai thế giới.

"Sư phụ, ta có chuyện muốn hỏi người." Ngụy Vô Tiện không quay người lại, khẽ thì thầm.

"Ta biết." Lão nhân đáp. "Tìm một khách điếm để dừng chân đã rồi ta sẽ kể hết mọi thứ cho ngươi nghe."

.

Liêu Sương Các, cái nơi có tên nghe rất mỹ miều này là một khách điếm nổi tiếng nằm ngay trên con phố phía sau Liên Hoa Ổ, cũng là nơi đám người Ngụy Vô Tiện chọn làm nơi trú chân ngày hôm nay.

Tất cả tập trung trong phòng lão nhân. Nam hài nằm trên giường, lão nhân ngồi bên cạnh khâu lại hai bàn tay cùng vết thương trên ổ bụng cho đệ đệ mình còn Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ thì ngồi tại bàn trà đặt giữa phòng.

Giơ kéo cắt đứt sợi chỉ bạc xong, lão nhân nâng cổ tay nam hài lên ngắm nghía, cảm thấy đường may đã chắc chắn thì mới bắt đầu vẽ trận pháp lên các đường chỉ vừa mới may. Ngón tay lão vừa vẽ xong, âm khí từ bốn phía bắt đầu chầm chậm tụ lại rồi chui vào bên trong.

"Từ giờ cho đến lúc tất cả vết may trên người ngươi liền lại như cũ là tám canh giờ, vì thế lo mà ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ." Lão gõ tay lên đầu nam hài nhắc nhở.

Bị ca ca gõ đầu, tay lại còn bị thương thành ra nam hài chỉ có thể bĩu môi biểu thị suy nghĩ trong lòng.

Lão nhân rửa sạch dụng cụ, cất tất cả lại vào trong tay nải rồi mới ngồi xuống bàn trà. Lão nhìn đại đồ đệ đang nôn nóng của mình, bình tĩnh nói.

"Có gì muốn hỏi thì hỏi luôn đi."

Ngụy Vô Tiện đã sắp xếp danh sách câu hỏi trong đầu từ lúc phải ngồi đợi nên hiện tại y có thể đưa ra câu hỏi luôn mà không bị ngắt ngứ.

"Sư phụ gặp Giang Trừng lần đầu tiên khi nào?"

"Mười ba năm trước, tại vùng lân cận Bất Dạ Thiên." Lão nói đến đây, ngừng một chút rồi mới tiếp tục. "Giang Trừng gửi thư mời ta đến gặp hắn."

Ngụy Vô Tiện nghe đến đây thì rất ngạc nhiên. Năm đó nếu không phải rơi xuống Loạn Táng Cương thì y sẽ không có cơ hội gặp mặt sư phụ, nhưng làm sao mà Giang Trừng lại biết người?

"Tại sao hắn lại nói sư phụ thất hứa? Lời hứa của người với hắn là gì?"

"Hắn đã yêu cầu ta không tiết lộ điều này ra ngoài nên ta không thể trả lời."

"Được rồi." Ngụy Vô Tiện gật gật đầu. "Ma tâm là cái gì? Tại sao cả người lẫn nhóc con đều nói là hắn có nó?"

Nghe tên cũng biết đây chẳng phải là thứ tốt đẹp gì.

"Cái này liên quan đến kim đan của hắn."

"Không hiểu vì lý do gì, có một khoảng thời gian kim đan của hắn đổi màu, bị nhiễm đen. Tình trạng đấy được gọi là ma tính xâm nhập đan tâm, ngắn gọn là ma tâm. Ma tâm chỉ xuất hiện khi một người nhận quá nhiều oán khí hoặc tiếp xúc với vật cực âm cực tà. Nhưng khoảng thời gian đó rõ ràng Giang Trừng chạy trối chết với đống công việc của Giang thị, không có thời gian để thở chứ nói gì đến tiếp xúc với những thứ như thế. Chưa kể hắn gặp ta một tuần hai lần, nếu có gì khác lạ ta sẽ nhận ra ngay."

"Nhất định là do nguyên do khác, không thể là kim đan có vấn đề được." Ngụy Vô Tiện khẳng định chắc nịch.

"Làm sao ngươi dám chắc chắn như thế?" Lão nhân cau mày hỏi.

"Bở vì kim đan của hắn đã bị Ôn Trục Lưu hoá, kim đan hiện tại là của ta. Là ta phẫu đan cho hắn." Y trả lời.

Nghe xong, lão nhân không thèm quản đến hình tượng của mình. Lão rống lớn lên.

"Ngươi phẫu đan?! Kim đan trong người Giang Trừng là của ngươi?! Ngụy Vô Tiện, ngươi điên rồi sao?!"

"Rõ ràng mọi thứ đều tốt đẹp mà..."

"Khoan nói đến cái đấy đã, ta hỏi ngươi cái này, ngươi phẫu đan cho hắn khi nào?"

"Ngay khoảng thời gian trước khi ta gặp người ở Phục Ma Động."

"Ta nhớ không nhầm thì ngươi chỉ ở với ta có ba tháng rồi vội vã trở về đúng không? Là về bên cạnh Giang Trừng?"

"Không sai."

"Vậy giờ ta đã biết nguyên nhân vì sao Giang Trừng khi đó bắt buộc phải đồng ý trả mọi cái giá ta đưa ra để ta đồng ý giúp hắn rồi. Bởi vì hắn có tên đồng đội ngu như heo là ngươi!" Lão nhân chỉ thẳng mặt Ngụy Vô Tiện rống lên. "Kim đan là đồ chơi cho các ngươi lôi ra nghịch hả? Ở đâu mà các ngươi có các suy nghĩ ngu xuẩn như thế?"

"Sao sư phụ lại nói như thế? Đã từng có người thực hiện thành công mà."

Nếu không thành công, y làm sao dám nhờ vả Ôn Tình thực hiện chứ.

"Ngươi có biết kim đan hình thành như thế nào không?"

Ngụy Vô Tiện nghe thấy sư phụ hỏi thế thì trả lời.

"Là Khí ngưng tụ lại trong đan điền, hình thành qua các thể khí - lỏng - rắn, lớn lên theo thời gian."

"Kim đan của ngươi hình thành khi nào? Có phải là cùng năm ngươi nhận bảo kiếm riêng không?"

"Không sai, là năm mười hai tuổi."

Lão nhân nghe thấy thế, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận quá độ. Lão phải tóm lấy ấm trà trên bàn dốc thẳng vào miệng để hạ hỏa. Sau đó hít thêm một hơi dài mới bắt đầu nói.

"Để hình thành kim đan tức là bước vào giai đoạn Kết Đan Kỳ, ngươi phải đi qua hai giai đoạn là Luyện Khí Kỳ và Trúc Cơ Kỳ. Ở giai đoạn Luyện Khí Kỳ, ngươi học quyết pháp để hấp thu tinh hoa thiên địa phù hợp vào trong cơ thể, tích trữ ở Đan Điền. Sau Luyện Khí Kỳ là Trúc Cơ kỳ, từ tích khí trong Đan Điền, nay ngươi học cách tích khí trong cơ thể. Tô luyện và bồi đắp sao cho kinh mạch lưu thông, làm cơ thể cứng cáp hơn, có thể chứa đựng được lượng lớn khí tinh hoa thiên địa, đồng thời nâng cao cả khả năng chịu đựng cùng sự nhạy bén các giác quan đến mức nhất định. Chỉ khi nào cơ thể của ngươi đạt đến cánh giới đó, ngươi mới có thể ngưng tụ lại khí đã được chắt lọc trong cơ thể, hóa chất nó thành kim đan. Nuôi dưỡng cho kim đan lớn lên, từ từ tinh luyện để chuẩn bị cho quá trình thành hình phôi thai mang đặc tính của riêng mình."

Lão nhân nói một lèo không ngừng nghỉ.

"Ví dụ như Hàm Quang Quân đây. Kim đan trong người nhất định tràn đầy khí tức Phong hệ. Kiếm pháp của y thiên về kiểu thanh thoát nhẹ nhàng, điều này cho thấy Lam thị có quyết pháp trụ cột thiên về Phong hệ. Một nhánh nhỏ hơn trong nhóm các quyết pháp Phong hệ chính là Âm hệ, hoàn toàn trùng khớp với việc Lam thị nổi tiếng với tài thi cầm."

"Còn Giang thị thì chủ về thủy hệ. Ngươi và Giang Trừng là sư huynh đệ lớn lên cùng nhau, về cơ bản quyết pháp hai đứa học là giống nhau. Nhưng vấn đề ở đây là hắn còn tu thêm cả quyết pháp của Ngu thị để tương lai có thể sử dụng được Tử Điện của mẫu thân. Vì vậy kim đan của hai đứa khi thành hình sẽ thuộc hai hệ khác nhau. Ngươi nói hai đứa mười hai tuổi đã có kim đan, mười bảy tuổi ngươi phẫu đan cho Giang Trừng. Kim đan tinh luyện theo hai hướng khác nhau tận năm năm rồi lại còn dám đổi cho hắn, thế khác gì lấy quả trứng gà thay cho quả trứng vịt, bên ngoài nhìn thì giống nhưng bên trong lại khác hoàn toàn."

"Có người đã thực hiện thành công mà." Ngụy Vô Tiện cứng miệng đáp trả, rõ ràng vẫn không chịu tin đây là sự thật.

"Nhưng với các điều kiện bắt buộc, một là người cho Kim Đan đã chết hoặc không còn sống được bao lâu và hai là người cho Kim Đan không bao giờ được phép xuất hiện trước mặt người nhận."

Lão nhân nói đến đây, không nhịn được mà lắc đầu.

"Thảo nào hắn phải dùng mọi cách cầu xin ta giúp hắn có thể sử dụng được pháp bảo."

Ngụy Vô Tiện ngơ ngác nhìn lão, rõ ràng không hề hiểu lão đang nói gì.

"Đến mức này ta cũng chẳng muốn giấu ngươi nữa. Năm đó Giang Trừng đến tìm gặp ta là vì hắn không thể điều khiển được kim đan. Mỗi lần hắn vận chuyển linh khí trong người là một lần kinh mạch bị tắc nghẽn, để lâu còn xuất hiện thêm cả tình trạng thoát khí trong Đan Điền. Vì không tụ khí hay dùng linh lực được nên có lúc đến cả bảo kiếm cũng chẳng lấy ra khỏi vỏ được."

Lão nhân nhìn y, không chút giấu giếm nói hết.

"Hồi đấy ta cứ tự hỏi rõ ràng Kim Đan hắn thành hình hoàn chỉnh đến thế, vì cớ gì lại xuất hiện tình trạng kia. Giờ thì ta đã hiểu."

Cả người Ngụy Vô Tiện lạnh lẽo như thể vừa rớt xuống hầm băng.

"Kim đan vốn sinh ra trong người ngươi, dù ngươi có cho kẻ khác, kim đan vẫn coi mệnh lệnh của ngươi là cao nhất. Năm ấy nếu ngươi phẫu đan xong không xuất hiện trước mặt Giang Trừng nữa, hắn còn có cơ hội để khiến viên kim đan mới nghe lời mình. Giờ ngươi lại nói cho ta hay ngươi tu ma đạo rồi còn về nhảy nhót trước mặt hắn, chẳng phải là cố tình khích cho kim đan chưa quen chỗ làm loạn hay sao."

Lão nhân nói xong thở ra một hơi dài rồi im lặng, để đứa đồ đệ ngồi bên cạnh tiêu hoá đống tin tức vừa rồi. Một lúc lâu sau, lão mới lên tiếng.

"Bên ngoài có lời đồn thổi ngươi hại cả nhà hắn mất mạng, rồi hắn tự tay giết chết ngươi, thế là thế nào?"

Hai bàn tay đặt trên lòng khẽ run lên nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn gật đầu. "Là ta hại chết họ."

Lão nhân nhìn y run rẩy khi nhắc lại chuyện cũ như thế cũng không đành lòng nhưng hôm nay nhất định phải làm sáng tỏ mọi thứ.

"Ngươi có lần nào mất kiểm soát trước mặt Giang Trừng không?"

"Có hai lần. Tại Bất Dạ Thiên... sau khi sư tỷ mất, và ở Loạn Táng Cương, sau khi ta chết."

"Ngươi chết trước mặt Giang Trừng?!" Lão nhân đứng bật dật tóm lấy cổ áo y.

Lam Vong Cơ ở bên cạnh thấy lão động thủ thì nhảy dựng lên ngăn cản, nhưng bị một cái gạt tay của lão nhân làm cho lảo đảo, không nhịn được lên tiếng.

"Lão tiền bối, xin hãy thả Ngụy Anh ra."

"Ngươi vừa nói với ta là ngươi chết trước mặt hắn?!"

"Phải, là ta chết trước mặt hắn. Bị phản phệ mà chết." Vẻ kinh hãi trên mặt lão nhân khiến Ngụy Vô Tiện vô thức sợ theo. "Rốt cuộc là làm sao?! Sư phụ, ta chết trước mặt hắn thì làm sao?!"

"Thì tức là chính ngươi đã tạo ra ma tâm trong người hắn chứ còn làm sao nữa! Khi ngươi mất mạng, ma khí cùng oán khí trong cơ thể ngươi mất chỗ ở, phải tìm thứ ở gần phù hợp nhất để kí sinh vào. Giang Trừng thân mang Kim Đan của ngươi lại có mặt ở đó không phải trở thành vật chứa thích hợp nhất hay sao?!"

Lão nhân thả tay ra khỏi cổ áo y, miệng thì rống lớn.

"Ngụy Vô Tiện ơi là Ngụy Vô Tiện, ngươi rõ ràng vô cùng thông minh mà, tại sao vào đúng lúc quan trọng nhất ngươi lại có thể phạm sai lầm nghiêm trọng đến thế này hả?"

Ngụy Vô Tiện không nghe nổi nữa. Y giơ hai tay lên ôm lấy đầu. Có quá nhiều thứ, nhiều thông tin y cần phải tiếp thu nhưng y không hiểu, cũng không chịu đựng nổi nữa.

Sư phụ vừa nãy mới nói chính y đã hại Giang Trừng ư? Chính y là kẻ đã hại hắn, khiến ma tâm xuất hiện bên trong người?!

Không! Không thể nào đây lại là sự thật được! Rõ ràng y chỉ muốn giúp hắn thôi mà! Giang Trừng mà không có Kim Đan thì sẽ không báo được thù nhà tan cửa nát, sẽ ngã khụy và buông bỏ tất cả, thậm chí là cả tính mạng của bản thân. Những hành động hắn làm ra sau khi y cứu hắn về, đem giấu ở Di Lăng là minh chứng rõ ràng nhất cho điều đó.

Và bởi vì không ai hiểu Giang Trừng như Ngụy Vô Tiện, vậy nên y mới bằng lòng đem kim đan của chính mình phẫu cho người kia. Nhưng sư phụ lại bảo đó là hành động đẩy hắn vào bất hạnh tột cùng...

"Cái giá hắn nói đã chấp nhận để có được sự giúp đỡ của sư phụ là gì?"

Ngụy Vô Tiện hỏi. Y ngẩng đầu lên nhìn, để lộ đôi mắt mờ mịt không có tiêu cự như đã lạc vào trong sương mù.

"Còn cái gì vào đây được nữa." Lão nhân cười nhạt. "Giống như ngươi năm đó vì muốn được ta giúp đỡ nên chọn tu ma, hắn cũng như vậy thôi."

"Giang Trừng tu ma đạo?! Sao người lại để hắn tu ma?!"

Lần này là Ngụy Vô Tiện tóm lấy cổ áo sư phụ mình. Y gầm lên.

"Hắn có cả một tương lai tươi sáng trước mặt! Hắn còn phải phục hưng lại Giang thị! Vì cớ gì lại để hắn tu ma đạo?! Vì cớ gì mà bắt hắn đi con đường này?!"

"Hắn còn cách khác sao? Không tu thì chỉ có nước chết." Lão nhân lạnh lùng hất tay y ra. "Kinh mạch không lưu thông, kim đan trong người từng ngày mục nát, cứ để yên như thế thì trước khi Giang thị được khôi phục, hắn đã mất mạng trong Xạ Nhật chi chinh rồi. Theo ta tu ma thì sẽ giống như ngươi, học một bộ ma pháp không cần dùng quá nhiều linh lực."

"Giang Trừng cũng học âm luật giống ta?"

"Không, là vũ kỹ."

"Thật?" Ngụy Vô Tiện không tin hỏi lại, cảm thấy sao mà khó tin quá. Giang Trừng và vũ kỹ tách ra thì thấy bình thường nhưng hợp lại thì cho ra một cảm giác rất khó miêu tả. Y chưa từng thấy Giang Trừng múa bao giờ, giờ lại muốn nhìn sư đệ thử múa một lần cho mình xem quá.

"Hắn múa đẹp lắm." Lão nhân đáp lại câu hỏi của đại đồ đệ. "Trong số những người đã từng học vũ kĩ ở chỗ ta, hắn là người học giỏi nhất."

.

Giang Trừng không hề biết bí mật mình cố gắng che giấu nhiều năm đã bị bại lộ. Hắn hiện tại còn đang đau đầu không biết phải làm như thế nào để mang quan tài ngọc ra khỏi Liên Hoa Ổ.

"Huynh này, huynh nghĩ xem ta nên làm thế nào với cái quan tài ngọc?" Giang Trừng nằm dài trên cái ghế võng đặt trong đình ngắm cảnh bên cạnh hồ sen, hai mắt nhìn nam nhân đang ngồi cạnh bàn trà đánh đàn.

Quan tài ngọc này vốn là quan tài tuẫn táng của một vị tiên nhân không rõ danh tính, Giang thị nhờ vào vận may mà tìm được nó trong một cổ mộ. Nó là vật cực dương, đồng thời cũng là vật cực âm, bắt buộc phải dùng bùa trấn áp. Nếu không phải vì để cứu người, năm đó Giang Trừng cũng chẳng muốn xé bỏ phong ấn. Vật này lưu lại ở Liên Hoa Ổ đã hơn mười năm, hiện tại đã tới hạn phải đem nó rời đi để không làm ảnh hưởng kết cấu phong thủy của toàn bộ Vân Mộng.

Nam nhân đang thi triển cầm nghệ ngẩng lên nhìn Giang Trừng. Trên trán y có một vết chu sa ở chính giữa mi tâm. Nếu một người khác xuất hiện ở chỗ này thì sẽ nhận ra người nam nhân này chính là vị Liễm Phương Tôn Kim Quang Dao từng chưởng quản vị trí Tiên đốc bách tiên môn. Ngày đó ở Miếu Quan Âm, con rối mang linh hồn của Giang Trừng đã cứu y thoát khỏi số phận bị hung thi Nhiếp Minh Quyết giết chết. Nhân lúc hỗn loạn, môn sinh thân tín của Giang Trừng đã kéo y ra ngoài rồi đem về giấu trong Liên Hoa Ổ, nhờ vậy mà y mới giữ được cái mạng.

Những đầu ngón tay vẫn lướt đi trên dây đàn, Kim Quang Dao nhẹ nhàng nói.

"Ta nghĩ đệ nên lo lắng cho viên kim đan bên trong cơ thể mình thì hơn."

Gã vẫn còn nhớ rõ ngày hôm qua Giang Trừng đã ôm cái bụng rách nát bê bết máu chạy đến chỗ mình.

"Chuyện đó thì huynh khỏi lo." Hắn lơ đãng nói, bàn tay trái giơ lên cao để người kia nhìn. "Đệ đang dùng ma khí để chữa trị. Rất nhanh thôi, mọi thứ sẽ lại như cũ."

"Thế thì tốt." Kim Quang Dao gật đầu. "Còn chuyện liên quan đến cái quan tài kia, ta đã tìm ra nơi có linh khí và phong thủy tương tự Liên Hoa Ổ, chỉ ngại một điều nó không ở gần đây."

"Cách đây bao xa?"

"Khoảng năm trăm dặm về phía Tây. Nơi đó là một cốc vô danh ta vô tình phát hiện ra khi đang trên đường đi đến Lan Lăng tìm phụ thân."

Giang Trừng nghe thấy thế, cũng không nói thêm gì nhiều, chỉ hỏi.

"Đường đến đó không khó đi chứ?" Nếu đường vào nơi đấy mà gập ghềnh sỏi đá thì hắn xin từ chối chuyển quan tài đến đó. Hắn không thể cũng không cho phép bản thân đưa ra những quyết định làm hỏng quan tài gia bảo của gia tộc được.

"Yên tâm đi, đường đi không có nhiều trở ngại đâu. Nếu có thì sao năm đấy một mình ta có thể dễ dàng vượt qua được."

Giang Trừng thấy yên lòng hơn nhiều. Bấy giờ hắn mới quay đầu sang nhìn người nãy giờ không chịu lên tiếng.

"Thẩm Cửu, chỉ cần chuyển quan tài đến cốc kia, ta có thể tập trung toàn bộ tinh lực cứu người rồi."

Thẩm Cửu đang mải vuốt ve cây quạt trong tay nghe thấy Giang Trừng gọi mình, mái đầu khẽ động đậy. Giọng y khàn đặc vì cổ họng đã từng bị tổn thương nặng.

"Chỉ cần cứu sống hắn, ngươi muốn thế nào cũng được."

Giang Trừng thấy y vẫn giữ nguyên cái tính của ngày xưa, chỉ gật đầu rồi khẽ nhấc chén trà lên nhấm nháp.

Trong căn đình hóng gió, ngoài tiếng đàn êm tai của Kim Quang Dao thì chẳng còn âm thanh nào khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top