Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đệ thập tam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một phần thông cáo của Vân Mộng Giang thị làm bách gia tiên môn ồ lên, mà Giang Phong Miên bị Nhiếp Hoài Tang dẫn đi săn đêm sau khi trở lại Vân Mộng Giang thị đã tối muộn. Sau khi cãi nhau một trận tưng bừng khói lửa với Ngu Tử Diên thì im như hến, không phát thông cáo làm sáng tỏ mọi chuyện.

Có lẽ trong cảm nhận của Giang Phong Miên, thanh danh của Ngụy Anh không quan trọng, có điều Giang Phong Miên đã quên, chỉ cần là người, sẽ có lúc mệt mỏi.

Mà sau lần này, Ngụy Anh không còn giống dĩ vãng, hết lòng hết dạ tín nhiệm Giang gia.

Ngụy Anh ngồi ở trên giường, nghĩ đến chuyện Nhiếp Hoài Tang mới nói cho mình, hắn chỉ cảm thấy cả người rét run.

Rõ ràng hắn không làm chuyện này, vì sao Ngu phu nhân phải nói như vậy, hơn nữa Giang thúc thúc lại không phản bác sao?

Tuy lúc trước Giang thúc thúc bảo mình không cần để ý, nhưng sẽ phản bác Ngu phu nhân, chẳng lẽ lần này Giang thúc thúc cũng cho rằng ta câu dẫn Lam Trạm, muốn trốn tránh Giang gia sao?

Rõ ràng là ta chưa làm gì hết, rõ ràng là Lam Trạm luôn luôn khi dễ ta.

Nghĩ mãi vẫn không hiểu, Ngụy Anh rơi nước mắt trong im lặng, tuy thanh danh hắn luôn không được tốt nhưng chưa từng gặp qua những lời lẽ tràn ngập ác ý như vậy.

Hắn rất muốn nói cho mình chỉ cần giống như trước đây không thèm để ý là tốt rồi, nhưng là lúc này tim hắn như là bị một cây kim độc chui vào, thật sự đau quá.

Thật sự đau quá, đau quá!

Lam Trạm, ngươi ở đâu, ngươi rốt cuộc ở đâu?

Ngoài Tĩnh Thất, Nhiếp Hoài Tang nghe được tiếng khóc áp lực bên trong thì trong lòng cũng rất khó chịu, hắn lắc lắc cây quạt nhìn Lam Trạm nói: "Trong lòng Ngụy huynh hiện tại rất khó chịu, cần người an ủi hắn, tốt nhất là ngươi thuyết phục hắn nhanh chóng thoát ly Giang gia."

Từ nhỏ, Nhiếp Hoài Tang liền thích đem tâm phúc của mình rải ra ngoài thu thập thông tin, lúc trước Đại đệ tử của Vân Mộng Giang thị Ngụy Anh Ngụy Vô Tiện ở gia tộc sống thế nào hắn đều biết rất rõ ràng.

Có điều trước đây hắn không quen biết Ngụy huynh, không cần thiết phải can thiệp việc nhà của người khác, nhưng hiện tại bất đồng, bằng hữu mà Nhiếp Hoài Tang hắn công nhận thì hắn không chấp nhận người khác khi dễ.

Lam Trạm có chút hoài nghi nhìn Nhiếp Hoài Tang, đồng thời mang theo chút bất mãn, nếu không phải Nhiếp Hoài Tang nói có thể giúp Ngụy Anh mau chóng thoát ly Giang gia, chỉ riêng chuyện hắn chọc Ngụy Anh thương tâm thì y đã muốn tìm hắn tính sổ.

Bất quá Lam Trạm cũng hiểu, đau dài không bằng đau ngắn, nếu thật sự chờ Vân Mộng Giang thị lợi dụng xong rồi đá Ngụy Anh đi, vậy thì đã muộn mất rồi.

Sau khi lạnh lùng nhìn thoáng qua Nhiếp Hoài Tang, Lam Trạm trực tiếp đi vào Tĩnh Thất.

Y không phát hiện ra Nhiếp Hoài Tang có năng lực lớn như vậy, nếu không phải hắn bị huynh trưởng chọc cho nóng nảy, có lẽ Nhiếp Hoài Tang còn có thể tiếp tục giả ngu mà sống.

Nhiếp Hoài Tang cảm thấy có chút kỳ diệu, hai ngày nay hắn sắp bị Hi Thần ca ca bức điên rồi. Đối với hắn, tất cả đều là mây bay ở trước nghiệp lớn thoại bản của mình; chỉ cần có thể cứu vớt thoại bản, chẳng sợ kẻ địch là Lam Vong Cơ thì hắn cũng dám đối nghịch.

Lam Trạm thấy Ngụy Anh ôm hai chân ngồi ở trên giường, khắp người đều là tuyệt vọng thì nội tâm có chút khiển trách Nhiếp Hoài Tang, Nhiếp Hoài Tang bày ra việc này làm Ngụy Anh thương tâm như vậy, nếu không phải vì đạt mục đích cuối cùng là giúp Ngụy Anh thoát khỏi vũng bùn Giang gia, hắn đã sớm nói cho Xích Phong Tôn biết đệ đệ hắn có bao nhiêu bản lĩnh.

Lam Trạm đến trước giường, đem người trên giường ôm vào ngực, nhẹ nhàng xoay mặt Ngụy Anh lại, một chút lại một chút chà lau nước mắt trên mặt Ngụy Anh, có điều lúc này y lau thế nào cũng không lau hết được.

Nhìn người trong lòng im lặng khóc một cách tuyệt vọng, trong mắt chỉ có bi thương, Lam Trạm bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán Ngụy Anh, sau đó đem cả người hắn ôm trong lòng an ủi vỗ về sau lưng cho hắn.

"Muốn khóc liền khóc, trước mặt ta, ngươi vĩnh viễn không cần áp lực chính mình, ngươi còn có ta, ta một mực ở cạnh ngươi." Lam Trạm nói.

Y biết chuyện này là một đả kích rất lớn với Ngụy Anh, thông cáo của Vân Mộng Giang thị dùng từ cực kì ác độc, hoàn toàn đánh tan tất cả ấn tượng đẹp đẽ trong lòng Ngụy Anh với Vân Mộng Giang thị, tuy y từng nghi ngờ có người động tay động chân kích thích Ngu Tử Diên, nhưng tiếc là không tìm được chứng cớ.

Ngụy Anh dựa vào Lam Trạm, nháy mắt hắn không khống chế được mà lớn tiếng khóc, có lẽ hắn từ trước đến nay đều sai rồi, hắn quý trọng một tia ấm áp mà Giang thúc thúc cho mình sau năm năm lưu lạc nếm đủ thói đời ấm lạnh, hắn tự cho là đúng, cho rằng mình là người nhà của họ.

Hiện tại, hắn muốn khóc, muốn đem tất cả ủy khuất khổ sở đều phát ra ngoài, bởi tim hắn thật sự đau quá, đau quá.

Tất cả tình cảm cùng lưu luyến của hắn với Vân Mộng Giang thị đều bị phần thông cáo đến từ Vân Mộng Giang thị đập nát.

......

Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân nhìn thấy thông cáo do Vân Mộng Giang thị phát ra, sắc mặt xanh mét, tức giận đến muốn đá quy phạm sang một bên. Lam Khải Nhân ôm ngực hỏi: "Giang Tông chủ trở lại Vân Mộng có phản ứng gì?"

Lam Hi Thần sắc mặt xanh mét, gian nan mở miệng nói: "Tuy cãi nhau với phu nhân của hắn một trận, nhưng không có phản ứng gì quá lớn, giống như cam chịu phần thông cáo này."

Lam Khải Nhân đập mạnh một quyền lên bàn, nói: "Hai người này thật đáng giận! Con đi tìm phụ thân con, lấy danh nghĩa Tông chủ của Cô Tô Lam thị phát ra một phần thông cáo, ăn ngay nói thật là được rồi. Lão phu muốn xem Vân Mộng Giang thị bọn họ còn có thể vô sỉ đến mức nào!"

"Phụ thân hắn..." Lam Hi Thần có chút do dự, hắn đã có nhiều năm không gặp phụ thân rồi, hơn nữa phụ thân sẽ đồng ý sao?

Lam Khải Nhân nghe vậy, nháy mắt nhớ đến vị huynh trưởng không gánh trách nhiệm kia của mình, sắc mặt đen như đáy nồi, nói: "Con nói với phụ thân tốt của con, nếu người trong lòng của Vong Cơ xảy ra chuyện gì, thì sẽ có một người đi theo con đường của hắn. Còn nữa, nếu hắn không xuất quan, thì không có chỗ dùng đến, dù sao có hắn hay không không gì khác biệt."

Chuyện tình đều đã làm lớn như vậy, hắn còn bế quan được sao? Nếu lần này hắn không có mặt, chờ đến lúc Vong Cơ lập gia đình thì cũng không cần hắn xuất hiện.

Ta mới là đệ đệ, tại sao lại phải dọn dẹp chiến trường cho huynh trưởng chứ!

.

.

.

.

.

Evil: 

Sorry cả nhà, dạo này Evil bị deadline dí sắp thở không nổi rồi, đợi qua một khoảng thời gian mình sẽ đăng đều lại nha, giờ thì mỗi ngày gõ được tầm 1-200 chữ, không thể hoàn thành được 1 chương trong 1 ngày, số chương gõ sẵn tích trữ đăng dần cũng đã hết, mình tạm dời lịch thành không cố định nha!

Sau khi qua hết deadline cuối kì mình hứa sẽ lấy lại lịch cũ. Êu cả nhà nhiều!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top