Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiệm rượu Tiêu Dao.

Nhiếp Hoài Tang đang ngắm nhìn bình hoa mới có được, Tiểu Triệu vẫn thường theo hầu bên cạnh hắn chạy đến báo. "Công tử, Hàm Quang Quân đến."

Nhiếp Hoài Tang kinh ngạc làm Tiểu Triệu cũng bị liên lụy mà run lên. "Ngươi... Ngươi nói ai? Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ, ngươi có nhìn lầm không?"

"Thuộc hạ không có nhìn lầm, mạt ngạch có vân văn, là Hàm Quang Quân."

Nhiếp Hoài Tang hít sâu, nhìn quanh bốn phía, Lam Vong Cơ này mặt lạnh lại không thiên vị ai, khiến hắn thấy liền chân mềm, giờ hắn có thể chạy sao? Nhiếp Hoài Tang ngơ ngác một hồi, Tiểu Triệu sốt ruột giục. "Công tử, ngài không muốn gặp Hàm Quang Quân sao?"

"Đương nhiên muốn gặp! Mau mời!"

Sau khi Lam Vong Cơ vào, hai người chào hỏi lẫn nhau. "Nhiếp Nhị công tử."

"Hàm Quang Quân, khách hiếm a! Mau ngồi!"

"Đa tạ."

"Hàm Quang Quân đường xa mà đến là muốn gặp đại ca sao?" Chẳng lẽ Hi Thần ca có việc nhờ sao? Gần đây đại ca vì chuyện đao linh mà thường xuyên bế quan, lâu lâu mới gặp Nhị ca Tam ca, chuyên tâm áp chế đao linh, hiếm khi gặp người khác. Lam Vong Cơ không đi gặp đại ca nên đi tìm mình sao?

"Không phải, ta đặc biệt đến đây tìm Nhiếp Nhị công tử."

"Ta... Ta có thể giúp gì cho Hàm Quang Quân đây?" Nhiếp Hoài Tang đưa tay lên trán lau đi mồ hôi không tồn tại.

"Ngụy Anh thích thoại bản của ngươi, nhờ ta mang một ít về."

Nhiếp Hoài Tang cuối cùng cũng hiểu. "Ra là vậy! Tiểu Triệu, nhanh, đi lấy một ít thoại bản mới nhất đến, gói lại để Hàm Quang Quân mang đi."

"Dạ." Tiểu Triệu thức thời lui ra ngoài, nhường không gian lại cho hai người bọn họ.

"Nhiếp Nhị công tử..." Lam Vong Cơ lấy một tờ giấy đưa cho Nhiếp Hoài Tang, "Đây là thù lao."

Nhiếp Hoài Tang nhìn giấy trên bàn, không phải ngân phiếu, cũng không giống công văn, vốn tưởng không nhận, nhưng rốt cục vẫn cầm lên lật xem, hỏi. "Đây là?"

"Khúc phổ mới của ta, vốn vì giúp Ngụy Anh áp chế oán khí, cảm thấy hiệu quả tạm ổn." Nhiếp Hoài Tang không tự chủ được mà đánh giá Lam Vong Cơ. Hắn luôn cho rằng Lam Vong Cơ tu vi cao cường, phẩm tính cao khiết nhưng không hiểu mấy việc ngầm xấu xa, chẳng lẽ hắn nhìn lầm rồi sao?

"Gần đây đại ca vẫn nghe Hi Thần ca cùng Tam ca đàn tấu Thanh Tâm Âm của Lam thị, cũng có hiệu quả."

"Nhiếp Nhị công tử, gần đây Lam thị bị trộm một quyển sách cấm."

"Không ngờ là có người dám cả gan làm loạn như thế, có manh mối gì không?" Nhiếp Hoài Tang nghiêm túc lên, việc mất trộm sách cấm này rất có thể có quan hệ với đại ca hắn.

"Tạm thời không có, người nào trộm sách, trộm khi nào không ai biết. Cuốn sách cấm này cực kì đáng sợ, có thể nhiễu loạn tâm trí người khác, làm người ta xúc động dễ giận, tẩu hỏa nhập ma, phát cuồng mà chết."

Nghe Lam Vong Cơ giải thích xong, sắc mặt Nhiếp Hoài Tang trắng bệch. "Quá đáng sợ, Lam thị cần phải nhanh chóng tróc nã người này mới được."

"Đương nhiên. Huynh trưởng đang điều tra."

Nhiếp Hoài Tang bình tĩnh lại, ánh mắt rơi xuống khúc phổ trên bàn. "Không biết Ngụy Huynh hiện giờ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ như thế nào?"

"Thân thể chịu thương, nếu có Ôn Tình đi bắt mạch hẳn có thể khang phục nhanh hơn."

Nhiếp Hoài Tang tuổi nhỏ tang phụ, Nhiếp Minh Quyết quan ái lại vô cùng nghiêm khắc, như cha như huynh; hiện giờ huynh trưởng có khả năng gặp nạn, bị người tính kế, nếu Nhiếp Hoài Tang hắn không đáp lễ vậy chẳng lẽ để người ta chê cười rằng Thanh Hà Nhiếp thị không biết lễ nghĩa sao.

Hắn nhẹ nhàng cầm khúc phổ. "Người của Ôn thị nếu thật sự vô tội thì ắt sẽ có người giúp bọn họ rửa sạch thôi."

"Nhiếp Nhị công tử thấy khi nào?"

"Vậy cần xem khúc phổ này."

Nghe được hồi đáp của Nhiếp Hoài Tang, Lam Vong Cơ đứng dậy cáo từ. Chờ đến khi thân ảnh của Lam Vong Cơ biến mất trong biển người, Nhiếp Hoài Tang mới phẫn nộ ra mặt. Sách cấm, Thanh Tâm Âm, người có tâm ở lại Bất Tịnh Thế đàn tấu... "Kim thị, gần đây quá an nhàn trôi chảy!"

Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Lam Hi Thần được Lam Vong Cơ gửi gắm chiếu cố Ngụy Vô Tiện, tuy không được như Lam Vong Cơ tự mình làm hết mọi chuyện nhưng cũng xem như có tâm, ngày nào cũng đi thăm hỏi.

Hôm nay lúc hắn đến tĩnh thất, Ngụy Vô Tiện đang ở trên cỏ cho thỏ ăn. "Ngụy Công tử giống Vong Cơ, đều thích con thỏ."

"Phải, lúc ta còn ở đây cầu học, sau núi chỉ có con thỏ. Lúc ấy ta tóm được hai con tặng cho Lam Trạm, lúc ấy hắn không nhận, bây giờ lại trộm nuôi một đám."

"Vậy ra con thỏ là do Ngụy Công tử đưa tặng!" Lam Hi Thần cười, ra là vậy, Vong Cơ đã sớm để bụng chuyện của Ngụy Công tử sao?

"Có điều ta đưa hai con đực, sao lại biến thành một đám thế này?"

"Sau khi Ngụy Công tử rời đi, Vong Cơ xuống núi mua hai con thỏ cái, nói thích có đôi có cặp." Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ làm bạn từ nhỏ, tâm tư của đệ đệ hắn cũng có thể đoán được bảy tám phần, chỉ có điều Vong Cơ quá kiệm lời, hắn chỉ đành giúp một phen vậy.

"Có đôi có cặp sao?" nghe bốn chữ này, Ngụy Vô Tiện có cảm giác sắp đứng không vững rồi, Lam Trạm đã hai mươi, lại là Hàm Quang Quân phong thần tuấn lãng, công tử dòng chính của Cô Tô Lam thị, người cầu thân sợ là nhiều đến đạp vỡ ngạch cửa đi? Bản thân hắn thân cận với y mỗi ngày vậy để làm gì? Không liên lụy danh dự của y đi?

"Ngụy Công tử?" Thấy Ngụy Vô Tiện ngẩn người, Lam Hi Thần lên tiếng nhắc nhở.

"Thất lễ rồi, Trạch Vu Quân."

"Không có gì. Nếu Ngụy Công tử mệt mỏi thì sớm nghỉ ngơi đi."

"Vừa lúc ta có việc muốn thương nghị với Trạch Vu Quân."

"Mời nói."

"Lam Trạm đưa ta về, vẫn luôn để ta ở tại chủ phòng của Tĩnh Thất, chuyện này không hợp lễ. Ta đã nói nhiều lần nhưng Lam Trạm lấy việc thân thể ta suy yếu không nên di chuyển mà cự tuyệt; hiện giờ ta đã khá hơn nhiều nên phiền Trạch Vu Quân làm chủ, để ta dời đi nơi khác." Ngụy Vô Tiện lưu luyến nhìn Tĩnh Thất, hắn cảm giác như mình vẫn luôn ở đây, khi tỉnh ngủ liền nhìn thấy Lam Trạm, chỉ có điều Lam Trạm sau này nhất định sẽ phải cưới vợ sinh con, thành gia lập nghiệp. Nếu đã không thể kéo dài, vậy cần gì tham luyến?

Lam Hi Thần không thân với Ngụy Vô Tiện, bất quá tâm tư của hắn bây giờ đều viết hết lên mặt cả rồi, bộ dạng tâm phiền ý loạn, không biết nên ở chung với Vong Cơ như thế nào.

"Ngụy Công tử, không bằng chờ Vong Cơ trở về rồi thương nghị việc này."

"Trạch Vu Quân là huynh trưởng của Lam Trạm, theo lý thì làm chủ cũng không có gì."

"vậy dọn đến thiên điện của Tĩnh Thất được không?"

"Đa tạ Trạch Vu Quân."

Lam Hi Thần phân phó đệ tử môn sinh quét tước thiên điện rồi rời Tĩnh Thất. Bản thân hắn đã tận tâm tận lực giúp đệ đệ, hy vọng ngày mai Vong Cơ trở về, thấy được Ngụy Công tử rời chủ điện của Tĩnh Thất, sẽ giữ được bình tĩnh.

.

.

.

.

.

Evil: Ờ thì đó là cái "giúp" của Lam Đại....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top