Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên bản thiếu niên Tiện Tiện gặp phải Hàm Quang Quân đại danh đỉnh đỉnh, trạch thế minh châu.

Xem daddy lạnh lùng trầm tĩnh vừa uốn nắn vừa chiều chuộng tiểu kiều thê mới mười mấy tuổi chưa trải sự đời.

---

"Sao Ngụy huynh mãi chưa về vậy nhỉ?" Sắc mặt Nhiếp Hoài Tang xanh mét, bắt đầu có chút thở không ra hơi "Không phải bị bắt rồi đấy chứ?"

Giang Trừng cũng bồn chồn không yên, hắn hiểu rất rõ sư huynh nhà mình, chắc chắn sẽ đánh nhanh thắng nhanh đến mua rượu ở quán gần nhất dưới chân núi. Mà với khoảng cách này, bằng thân thủ và đầu óc của Ngụy Vô Tiện thì lẽ ra phải về đến nơi từ một nén hương trước rồi, thậm chí có thể là sớm hơn. Chúng đệ tử đều chộn rộn như ngồi trên đống lửa, không nhịn được bắt đầu phỏng đoán "Ta nghĩ là quán rượu kia hôm nay không may đóng cửa, Ngụy huynh phải đi xa hơn chăng? Bị bắt nghe không quá khả thi, môn sinh Lam gia làm sao có thể là đối thủ của Ngụy huynh được?"

"Tốt nhất là vậy." Giang Trừng cũng mong là như thế, nhưng không biết vì sao trong lòng luôn liên tục trào lên linh cảm không may.

Ngồi thêm một lúc, rốt cuộc cũng không thể chịu được nữa, Giang Trừng cầm kiếm đứng lên "Ta ra ngoài tìm hắn."

Mẹ kiếp, mặc dù Ngụy Vô Tiện thiên tư xuất sắc, thân thủ hơn người, biết đâu cũng có thể bị con tà túy dạng chó nào đó đớp cho một phát rồi tha luôn vào núi không biết chừng? Nếu là dạng chó thì đúng là hoàn toàn có thể dọa chết tên đại ma đầu này! Hắn không đến cứu thì còn cách nào khác sao!

Chúng đệ tử mắt đau đáu lo lắng nhìn Giang Trừng mở cửa ra, mà cánh cửa vừa bật mở, Ngụy Vô Tiện đã xuất hiện ngay trước mắt Giang Trừng, hồn xiêu phách lạc, mặt mũi thất thần.

Chúng đệ tử "A a a a! Ngụy Ngụy Ngụy Ngụy huynh!"

Ngụy Vô Tiện "Nhỏ mồm thôi."

Giang Trừng vội vàng tóm lấy hắn xem xét một lượt từ đầu đến chân, không thấy thương tổn gì mới thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện hắn ngơ ngẩn toàn thân mà còn không mang theo một vò rượu nào về, phút chốc cảm thấy khó hiểu "Ngụy Vô Tiện, ngươi đi đâu? Gặp chuyện gì rồi?"

Ngụy Vô Tiện giống như vong hồn phiêu đãng đi vào phòng, phất tay với Giang Trừng, lại vỗ vai hắn hai cái giống như trấn an rồi chậm rãi quay đi, nhịp thở lúc có lúc không, ụp xuống nằm sấp trên giường, cái mặt vùi sâu vào trong gối.

Giang Trừng "?"

Nhiếp Hoài Tang "?"

Chúng đệ tử "?"

Ngụy Vô Tiện nằm bất động trên giường một lúc, tay chân bỗng nhiên kịch liệt quẫy đạp, trong cổ họng phát ra một tiếng gào khẽ cực thấp, vô cùng hỗn loạn "Ta đúng là điên rồi!"

Giang Trừng "Ngụy Vô Tiện? Mẹ nó ngươi rốt cuộc làm sao?!"

-

Tiếng ve kêu thoáng qua tô điểm lẫn trong âm thanh lá cây xào xạc dịu dàng ngoài cửa sổ đầy gió, Vân Thâm Bất Tri Xứ về đêm đúng là đặc biệt yên tĩnh. Ngụy Vô Tiện cuộn chặt chăn quanh thân mình, lông mày nhăn nhó, cả người cong y như một con tôm chín, Giang Trừng đã ngủ say từ lâu nhưng hắn vẫn tỉnh như sáo.

Sau eo vẫn còn truyền tới cảm giác tê dại nhạt nhòa như có như không, khiến hắn không nhịn được nhẹ nhàng nhúc nhích. Đây là dư vị lưu lại dưới ánh trăng sáng ngoài kia khi hắn ngã xuống từ bờ tường, người quân tử ấy kịp thời bắt lấy hắn vững vàng cùng đáp vào trong, bàn tay thon dài rất lớn ấn chặt sau thắt lưng hắn.

"Vân Thâm Bất Tri Xứ, cấm uống rượu."

"Đi đâu?"

"Đứng thẳng."

"Vì sao mua rượu?"

"Thường xuyên phạm cấm?"

Từng câu từng câu đều gọn gàng đơn giản, từ tính lạnh nhạt nhưng lại quyến rũ vô cùng, giống như một âm đàn trầm tĩnh gảy lên từ cổ cầm trong rừng sâu, bóp nghẹt trái tim Ngụy Vô Tiện. Hắn đứng trước mặt Lam Vong Cơ, tự giác rút thành bộ dạng biết lỗi hiếm hoi, hai bàn tay giấu sau lưng đã xoắn xuýt vặn vào nhau đến đỏ ửng, không nhịn được cọ nhẹ qua chỗ vừa được Lam Vong Cơ ôm "Hàm Quang Quân, thực sự rất xin lỗi... đều là tại đệ tử không có quy củ. Ta, ta đến từ đường lãnh phạt."

Im lặng một lúc, hắn lại nhỏ giọng nói thêm "Phạm nhiều lỗi một lúc như vậy, sẽ bị đánh thước đúng không?"

Lam Vong Cơ nói "Không đánh."

Ngụy Vô Tiện phút chốc ngẩng mạnh đầu "Thật sao? Thực sự không đánh sao?"

Gió đêm trong trẻo thổi qua. Một cái ngẩng đầu này đã khiến hắn đối mặt trực diện với gương mặt khuynh thành khuynh quốc của Lam Vong Cơ, hàng mi rất dài, viền mắt lưu lại cảm giác lạnh nhạt trời sinh, làn da trắng mịn đến không tì vết nhưng không hề làm yếu đi khí thế của một nam nhân trưởng thành.

Ngụy Vô Tiện đứng trong đám đệ tử đồng trang lứa có thể coi là rất nổi bật, vóc dáng so với tuổi này thì đã là rất khỏe mạnh cao ráo nhưng so với Lam Vong Cơ thì hắn vẫn còn nhỏ hơn nhiều. Lam Vong Cơ nhã nhặn nhưng chân dài vai rộng, đứng một mình đã như cây cột ngọc, giờ  ở dưới tầm kiểm soát của y thế này lại càng khiến Ngụy Vô Tiện sinh ra ảo giác rằng bản thân mình hình như rất... mảnh mai?

Cảm giác tê dại kia lại bắt đầu quấy nhiễu, cổ chân Ngụy Vô Tiện hơi run, nhịp thở bắt đầu nhanh dần, đầu óc loạn xạ mềm ra, hai mắt dán chăm chăm vào gương mặt Lam Vong Cơ.

Vầng trán, đuôi mày, đôi mắt, sống mũi.

Làn môi hơi mỏng, màu sắc rất nhạt, lạnh lẽo nhưng có vẻ mềm mại.

Ánh trăng chiếu đến từ phía sau Lam Vong Cơ, từng luồng sáng dịu dàng giống như chịu thua mà rơi trên vai áo trắng tuyết, khiến dung mạo đã đẹp lại càng hư ảo muôn phần.

"Ngụy Anh."

Một tiếng trầm thấp của Lam Vong Cơ gọi Ngụy Vô Tiện bừng tỉnh. Gương mặt đẹp đẽ kia của y đang phóng đại ngay trước tầm mắt hắn, đến cả độ cong của sợi mi cũng vô cùng rõ ràng, mùi đàn hương u tĩnh quanh quẩn ngay trước chóp mũi.

Trái tim của Ngụy Vô Tiện thịch một tiếng, lùi mạnh về phía sau, đá phải một vò rượu khiến nó lăn lộp cộp trên nền đất. Hắn vừa rồi đang làm cái gì?

"Ta điên rồi, ta điên rồi..." Ngụy Vô Tiện quấn chăn cụng đầu cốp cốp vào thành giường, càng cố ngủ càng không quên được đoạn hồi ức kia, càng cố đẩy ra khỏi đầu thì càng nhớ ra rõ ràng từng chi tiết. Bấy lâu nay hắn phong lưu một cõi, trêu nữ nhân thành nghiện, thậm chí không biết bản thân vậy mà ngấm ngầm có máu ham mê nam sắc, lại còn ham đến độ đánh mất thần trí mà ghé lại muốn hôn Hàm Quang Quân!

Muốn, hôn, Hàm, Quang, Quân!

Nếu không phải Hàm Quang Quân có giáo dưỡng quá mức tốt đẹp, còn thiện ý mà gọi tên cho hắn tỉnh thì chắc chắn hắn đã xứng đáng bị đập cho bay xuống năm trăm bốn mươi ba bậc thang của Vân Thâm Bất Tri Xứ, trực tiếp lăn tủm vào lòng sông Thải Y trấn ôm thủy quỷ khóc rống, tốt nhất là khóc cho đến lúc xuống địa ngục mà tỉnh ra.

Ngụy Vô Tiện, ngươi đọc thoại bản diễm tình, xem xuân cung đồ đầu phố đến điên rồi hay sao a a a a!

"Sắp đến giờ Hợi, về phòng."

"Ta... vậy ta về phòng, tạm biệt Hàm Quang Quân!"

Trái tim Ngụy Vô Tiện không khống chế được mà đập thình thịch thình thịch, đập đến mức màng tai của hắn chấn động. Hắn vùi sâu mặt vào trong chăn, bên ngoài chỉ lộ một đôi mắt ướt át vô cùng quẫn bách, giống như con thỏ con run cầm cập. Bây giờ hắn thậm chí còn không sợ hãi về chuyện ngày mai đi học sẽ lãnh phạt ra sao, cả đầu chỉ có duy nhất một nỗi bối rối.

Lam lão đầu còn đi thêm mấy ngày nữa chưa về, hắn phải đối mặt với Hàm Quang Quân thế nào đây?

-

"Ngụy Vô Tiện?" Giang Trừng nhìn bóng người đang ngồi bên bàn trà bằng ánh mắt kỳ quái "Sao hôm nay ngươi lại chải đầu kĩ như vậy?"

Ngụy Vô Tiện buông tay xuống khỏi đầu, sợi dây đỏ mềm mại đã quấn chặt trên mái tóc đen nhánh, bởi vì toàn bộ tóc đều vén lên mà để lộ một phần gáy trắng nõn lúc ẩn lúc hiện, đuôi ngựa thả xuống thật dài đong đưa sau lưng, hôm nay được chải đến đặc biệt mềm mượt óng ả.

"Ta thấy từ hôm qua đến giờ ngươi vô cùng bất thường." Giang Trừng nhíu mày "Ngụy Vô Tiện, có phải gặp trúng chuyện gì khó nói hay không?"

"Ta thì có thể làm sao được." Ngụy Vô Tiện cúi đầu chỉnh lại giáp vải bó chặt trên cổ tay thanh mảnh, yên tĩnh khác thường, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, dưới mắt hiện quầng thâm nhàn nhạt nhưng ánh mắt linh động đầy vẻ ranh mãnh y hệt mọi ngày, đứng bật dậy khoác vai Giang Trừng cười khùng khục "Đi học thôi, sư muội!"

"Ai là sư muội, ngươi mẹ nó mới là sư muội!" Giang Trừng như thường lệ cho Ngụy Vô Tiện một đạp, hắn đúng là mù mắt rồi mới thấy tên cợt nhả này gặp chuyện, rõ ràng là chả có chuyện mẹ gì, quay đi quay lại vẫn một bộ xới trời lật đất như cũ!

Bởi vì Hàm Quang Quân nghiêm khắc nhưng không khó tính như Lam Khải Nhân, giảng bài cũng rất ngắn gọn dễ hiểu, người lại vô cùng đẹp mắt nên hôm nay chúng đệ tử đều bất chấp sự lạnh lùng áp bách của y mà mò đến Lan Thất ngồi rất sớm, từ lâu đã rì rầm nói chuyện.

Ngụy Vô Tiện bước vào trong, mấy đệ tử liền xôn xao chào hỏi "Ngụy huynh!"

"Ngụy huynh đã đỡ mệt chưa?"

"Ngụy huynh, hôm qua có ổn không?"

Còn có đệ tử nói "Ngụy huynh hôm nay nhìn thật sáng sủa!"

"Ổn ổn ổn, đều ổn." Ngụy Vô Tiện hào phóng phất tay, sờ cằm tự nhìn lại mình một lượt "Ái chà, sáng sủa lắm sao?"

Đệ tử kia là một công tử thế gia rất chăm chút diện mạo, tinh tế hơn những người khác, chỉ cần nhìn lướt qua đã biết Ngụy Vô Tiện hôm nay cố ý chỉnh trang hơn mọi ngày. Thắt lưng nhiều thêm một lớp, bó lấy cái eo càng chặt, giáp cổ tay cũng vô cùng nghiêm chỉnh, tóc cũng cột cao hơn, dây đỏ buông dài nhìn càng dương quang tuấn tú.

Vì thế hắn rất hiểu lòng người mà gật mạnh đầu với Ngụy Vô Tiện, sống chết khẳng định lại "Cực kỳ sáng sủa!"

Giang Trừng nhíu mày, vẻ mặt xanh xao, kỳ quái quay phắt sang nhìn kỹ Ngụy Vô Tiện.

Mà Ngụy Vô Tiện thì quả nhiên có vẻ rất vui, cười ha ha "Hôm qua ra ngoài gặp chút chuyện, tinh thần hơi bị quấy nhiễu, đêm nay lại có hẹn nâng chén, sẽ bồi thường gấp đôi cho chư vị anh hùng."

"Oa." Chúng đệ tử phấn khích cố nén tiếng gào, bàn tay hết sức kiềm nén đập bàn "Ngụy huynh muôn năm, ta biết ngay mà!"

Ngụy Vô Tiện quay về chỗ ngồi, ở nơi không ai để ý, vành tai của hắn thoáng qua một màu đỏ ửng.

Hắn không sợ phạt.

Hàm Quang Quân nói sẽ không đánh, vậy thì chắc chắn cũng không có hình phạt nào nặng hơn được. Huống hồ cho dù có đánh, Ngụy Vô Tiện hắn từ xưa da dày thịt béo hồi phục thần kỳ, Tử Điện quất còn có thể chịu được, mấy cây thước của Lam gia thì có là gì so với hắn?

Thế nên, trèo tường mua rượu một lần nữa, liệu có thể...

Lại may mắn gặp trúng Hàm Quang Quân ở chốn thanh tĩnh vắng vẻ kia hay không?

Trong lớp vẫn rì rầm rì rầm, Giang Trừng nheo mắt nhìn kĩ Ngụy Vô Tiện đang ngồi ở bàn chéo phía trước, không bỏ qua cử động nào của hắn. Nhiếp Hoài Tang che quạt trên miệng, ghé sang, thì thà thì thào thật thấp "Giang huynh, Ngụy huynh hôm nay sao vẫn tiếp tục kì lạ như vậy?"

Không to mồm cười nói với xung quanh, không ưỡn ẹo ngả bàn tung bút, không bày ra bộ dạng chán chết mà vẽ mấy thứ phù chú linh tinh gì đó; ngược lại còn ngồi rất thẳng lưng, đầu hơi cúi xuống, dường như xuất thần mà nhìn chăm chăm vào tập giấy Tuyên Thành đang trải trên mặt án kỷ. Ngụy Vô Tiện vốn có dung mạo tuấn tú, dáng vóc cao ráo, khí thế cũng rất xuất chúng, giờ chịu khó nghiêm cẩn thế này lại trở thành một bộ dáng đúng điệu của công tử thế gia mẫu mực.

"Tốt nhất là hắn không bị tà túy đoạt hồn." Giang Trừng nhức răng mà nói, quả thực nghĩ mãi cũng không ra Ngụy Vô Tiện thì có thể gặp vấn đề gì được, lại nghe Nhiếp Hoài Tang dùng giọng điệu có vẻ đã hiểu ra mà nói tiếp "Chậc chậc... mỹ sắc hại người, mỹ sắc hại người."

"Cái gì?" Giang Trừng quay phắt đầu sang.

"Giang huynh..." Nhiếp Hoài Tang ngập ngừng, tự dưng lại hỏi một câu không liên quan "Nghe nói sư tỷ của huynh có hôn ước với Kim thiếu chủ, nếu một ngày mà tỷ ấy mà gả đến Lan Lăng xa như vậy, huynh có buồn không?"

Giang Trừng "Tất nhiên là ta..."

Hắn đang nói dở thì tự giác ngậm miệng, Nhiếp Hoài Tang cũng xoạt một tiếng ngồi thẳng người dậy, cả Lan Thất lại giống ngày hôm qua bất chợt im phăng phắc. Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân chậm rãi quen thuộc, chúng đệ tử cẩn trọng đứng dậy vuốt lại y phục, lần lượt cúi đầu hành lễ "Hàm Quang Quân."

"Ừm." Lam Vong Cơ bước vào, mọi sự giống như hôm qua, nhấc tay ra hiệu chúng đệ tử ngồi xuống. Y phục vẫn là tầng tầng lớp lớp vừa nghiêm trang vừa đoan chính, trắng như tuyết, đường may lẫn kiểu cách đơn giản mà rất tinh tế, nếu để ý kĩ có thể thấy hoa văn mây cuốn có sự khác biệt rất nhỏ so với bộ hôm qua, cho thấy thân phận cao quý của y được chú trọng từ mọi điều nhỏ nhất.

Ngụy Vô Tiện ngồi dưới lớp, từ lúc Lam Vong Cơ bước vào, hai con mắt của hắn nhất quyết không chịu nghe lời mà cứ dán dính lên gương mặt đẹp đẽ của y, khi nào cảm thấy y sắp phát hiện thì lại giật nảy giả vờ nhìn đi nơi khác. Bàn tay đang để trên đùi của hắn hơi run run duỗi ra cuộn lại, nắm lấy vạt áo, lồng ngực không biết vì sao lại bắt đầu tê rần một cách quen thuộc.

"Nguyệt Quỷ Tiền Nguyện, thiên thứ ba. Đọc trước phần đầu tiên, có thắc mắc có thể lên hỏi." Lam Vong Cơ ngồi xuống ghế chủ tọa, thư đồng của Lam gia bắt đầu cúi người cung kính giúp y mài mực. Chúng đệ tử ngoan ngoãn lật sách, trong Lan Thất chỉ có tiếng giấy loạt soạt nhẹ nhàng, Ngụy Vô Tiện ngẩn người.

Hàm Quang Quân quên chuyện phải phạt hắn rồi sao?

Lam Vong Cơ thực sự không nhắc đến, nhấc bút chấm mực phê sửa bài làm của các đệ tử ngày hôm trước. Bắt đầu có đệ tử ham học mang theo sách lục tục lên hỏi, đứng trước Lam Vong Cơ thì sẽ run rẩy một chút không dám nhìn thẳng, còn Lam Vong Cơ chỉ nhẹ nhàng dừng bút nghe rồi giải đáp, không mặn không nhạt, thong thả vô cùng.

Ngụy Vô Tiện nhìn từng trang sách của mình đang lật giở, hít sâu một hơi, nhấc bút khoanh vào một chỗ, cầm theo sách đứng dậy lên hỏi bài Lam Vong Cơ.

Giang Trừng "?"

Nhiếp Hoài Tang "..."

Chúng đệ tử "!"

Ngụy huynh, trong giờ học, có đọc sách, còn lên hỏi bài?!

Hàm Quang Quân thực sự lợi hại như vậy, quản được Ngụy huynh một lần còn quản được lần hai, quản đến triệt để rồi hay sao?!

Toàn thể Lan Thất không khống chế được con mắt mà nhìn theo bóng lưng Ngụy Vô Tiện chằm chằm, tất cả cổ đều rướn về một phía, đồng lòng đến phát sợ. Ngụy Vô Tiện bất chấp đi thẳng lên trên, đứng trước bàn cao của Lam Vong Cơ, ôm theo cuốn sách nhẹ nhàng rũ mắt cúi đầu chào "Hàm Quang Quân, đệ tử có một số thắc mắc."

Lam Vong Cơ chậm rãi hạ bút, gõ nhẹ mặt bàn ra hiệu Ngụy Vô Tiện đặt sách xuống mở ra. Ánh nhìn của y đưa lên, từ từ quét xuống dưới một vòng, toàn bộ đệ tử soạt một phát cúi gằm đầu xuống bàn, cắm lại mặt vào sách học tập chăm chỉ, không dám nhìn thêm dù chỉ một chút.

Lam Vong Cơ lúc này mới nhìn Ngụy Vô Tiện "Có thể nói."

Ngụy Vô Tiện hít sâu, bàn tay lại giống hệt hôm qua giấu ra sau lưng, bắt đầu âm thầm vặn xoắn vào nhau, cố gắng bình tĩnh bắt đầu trình bày chỗ mình khoanh đỏ "Quỷ mới chết đều thèm muốn dương khí một cách mãnh liệt. Sách nói Nguyệt Quỷ chết vào đêm trăng rằm, có nghĩa là khí âm lại càng thừa thãi. Trong mười lăm ngày đầu lẽ ra phải rất thèm khí dương, vậy vì sao đa số lại không hút nguyên thần của nam tử để bù dương mà chỉ hút nguyên thần của nữ tử nặng âm?"

Lam Vong Cơ đáp "Lật ngược về hai mươi lăm trang trước."

Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn thỉnh giáo, lật sách trở ngược về hai mươi lăm trang, là một chương khái quát về tất cả các loại quỷ quái tu luyện đêm trăng. Hắn căng mắt ra mà nhìn mới tìm được hai chữ "Nguyệt Quỷ" bé tí, bên cạnh có chú thích "thường là nữ tử, thường chết vì tình."

Lam Vong Cơ không giải đáp tiếp mà lại hỏi hắn "Nếu đã hiểu, tự giải đáp lại."

Như Lam Vong Cơ nói, quả thực Ngụy Vô Tiện đã tự mình hiểu ra. Hắn cẩn thận nhìn Lam Vong Cơ một chút mới trả lời "Quỷ mới chết dễ bị thu hút bởi người dương giống mình. Nếu Nguyệt Quỷ thường là nữ tử lại thường chết vì tình, vậy hẳn sẽ tìm nữ tử còn sống cũng đau vì tình để hút nguyên thần?"

Lam Vong Cơ nói "Tốt."

Trái tim Ngụy Vô Tiện nháy mắt đập bình bịch bình bịch, máu nóng sôi sục xông thẳng lên đỉnh đầu, hai mắt lâng lâng choáng váng.

Chỉ trong phút chốc, hắn vứt hết ra sau đầu muôn vàn lời ngợi ca hắn lớn lên tuấn lãng dễ nhìn, thiên tư xuất chúng, phóng khoáng tiêu sái gì đó. Người như Lam Vong Cơ chỉ mở miệng khen một từ lạnh nhạt cũng có thể khiến người khác phải sung sướng thỏa mãn, thực sự giống như vừa bay lên chín tầng mây.

Hô hấp của hắn rối loạn khó phát hiện "Đa tạ Hàm Quang Quân chỉ điểm, đệ tử nghe nói người đã siêu độ cho rất nhiều Nguyệt Quỷ. Vậy đệ tử còn một vấn đề... cho dù bị thu hút bởi người giống như mình, nhưng Nguyệt Quỷ chết vì đau lòng, hẳn là vẫn căm hận cảm giác phải đau vì tình cảm. Vậy thì cũng nên có lúc chúng muốn kháng lại bản năng phải hút thêm sự đau khổ, không phải sao?"

Lam Vong Cơ nói "Sẽ có, là thiểu số. Còn lại." Y lật sách của Ngụy Vô Tiện trở về trang khoanh đỏ "Cũng chỉ là người, không thể cưỡng."

"Cũng chỉ là người..." Ngụy Vô Tiện lầm bầm nhắc lại "Không thể cưỡng?"

Hắn rơi vào im lặng mơ hồ, hiếm khi cảm thấy sự cách biệt trải nghiệm tuổi tác thật rõ ràng. Hàm Quang Quân, có vẻ thực sự thấu hiểu nhân gian hơn hắn nhiều lắm.

"Vì tình." Lam Vong Cơ chuyển ánh mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng linh động trong vắt không chút vẩn đục của Ngụy Vô Tiện, từ từ nói tiếp "Người trên nhân gian đã có mầm tình đều sẽ cố chấp, mười phần có chín biết đau vẫn dấn thân. Nguyệt Quỷ có thể si tình đến mức chết vì tình, dĩ nhiên lại càng cố chấp."

"Ra là như vậy. Nếu ái tình có thể dễ dàng cưỡng lại, vậy thì Nguyệt Quỷ vốn đã chẳng chết vì tình." Ngụy Vô Tiện bị y nhìn đến ngẩn ngơ, lắp bắp bất giác nhỏ giọng tiếp lời "Gọi là... dùng rượu độc giải khát."

"Không sai." Lam Vong Cơ nhìn hắn, ngữ điệu đều đặn thong thả "Vì vậy, siêu độ tà túy không thể chỉ dựa trên lý tính."

Ngụy Vô Tiện ra sức gật đầu tiếp thu, lại nghe y nói "Ngụy Anh, ngươi có tư duy rộng mở, suy nghĩ nhanh nhạy."

Giọng y trầm hơn, nghe ra một loại nhẹ nhàng không rõ so với thường ngày "Nên chăm chỉ hơn."

Lúc này thì Ngụy Vô Tiện dứt khoát mềm thành một bãi nước.

Hắn lắp bắp ậm ừ mãi trong cổ họng, vành tai đỏ thấu, cọng tóc trên đầu cũng căng thẳng lẫn sung sướng mà vểnh cao hơn, mấy ngón tay sau lưng thực sự đã xoắn đến muốn tứa máu. Hắn xoắn xuýt nghĩ ngợi không biết Lam Vong Cơ có khen đệ tử khác hay không, lúc khen có phải cũng dùng giọng điệu dịu dàng kỳ lạ này không?

Hắn khó khăn mà thở "Đệ tử nhất định học tập chăm chỉ hơn, sau này sẽ nghe lời Hàm Quang Quân."

Run run một chút lại ngẩng đầu, bất chấp nói thêm "Tất cả đều nghe người, chuyện hôm qua... đệ tử cũng đã sẵn sàng lĩnh phạt."

Thư đồng đứng bên cạnh Lam Vong Cơ đang châm thêm huân hương bỗng run tay một cái.

Trời sập, trời sập, trời sập rồi... Tiểu ma đầu Vân Mộng vậy mà thực sự bị Hàm Quang Quân đỉnh đỉnh đại danh thuần phục đến không còn xương cốt!

"Nghe lời Hàm Quang Quân", nghe – lời – Hàm – Quang – Quân! "Sẵn sàng lĩnh phạt"! "Tất cả đều nghe người"!

Hắn không những không chạy, cũng không chọc người khác tức điên, ngược lại còn tự động dâng thân, mời Hàm Quang Quân mau mau phạt hắn!?

...

Ngụy Vô Tiện nói xong, gương mặt hồng ửng cúi gằm chờ Lam Vong Cơ trả lời, không dám tiếp tục nhìn đôi mắt nhạt màu khiến chúng sinh điên đảo kia nữa.

Dưới tầm mắt hắn, Lam Vong Cơ lại nhấc bút, cây bút mảnh mai đứng thẳng giữa những ngón tay vừa thon dài vừa có lực. Làn khói huân hương mờ nhạt nhả ra từ lư đồng nhỏ trên mặt bàn, mềm dẻo mơ hồ, giống như lưu luyến mà quấn vào những khớp tay đẹp đẽ của người quân tử, ve vuốt lại dính người, khiến Ngụy Vô Tiện nhìn mà nhức răng, tim đập thình thịch. Bàn tay còn lại của y cũng duỗi ra, ngón tay thật dài chậm rãi vuốt qua mép giấy trắng ngần, cực kỳ chậm rãi. Ngụy Vô Tiện không khống chế được dán chặt ánh mắt ngơ ngẩn vào chuyển động từ tốn kia, bỗng nhiên rụt gáy run eo, toàn thân tê dại, cũng giống như bị ai vuốt nhẹ một lượt từ đầu tới chân mình...

Lúc bấy giờ âm thanh của Hàm Quang Quân đoan chính lạnh lùng mới lại vang lên, có vẻ chậm hơn một chút, cực kỳ thong thả rõ ràng.

"Rất tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top