Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên bản thiếu niên Tiện Tiện gặp phải Hàm Quang Quân đại danh đỉnh đỉnh, trạch thế minh châu.

Xem daddy lạnh lùng trầm tĩnh vừa uốn nắn vừa chiều chuộng tiểu kiều thê mới mười mấy tuổi chưa trải sự đời.

---

Vẫn là Tàng Thư Các của Lam gia, thư tịch đồ sộ, mực thơm thoang thoảng, bốn bề yên tĩnh chỉ có tiếng gió nhè nhẹ thổi qua.

Mà ở bên trong giữa tầng tầng sách vở, đã mấy ngày nay, tiểu ma đầu Vân Mộng nổi danh đều ngoan ngoãn chạy tới ngồi chép phạt.

Ngụy Vô Tiện cứng ngắc cả sống lưng, ngày nào hắn cũng cắn răng giữ kiểu ngồi này, phải dùng một tư thế nghiêm chỉnh quá lâu khiến hắn không quen chút nào, thậm chí đã bắt đầu thấy tê cả xuống mông. Ở Vân Mộng hắn chưa từng ngồi trước án kỷ thấp lâu như vậy, đúng ra là chẳng có ai ở Vân Mộng – không, một, ai lại ngồi loại tư thế này mãi.

Thế nhưng nam nhân phía bên kia mấy ngày nay đều ngồi quy củ như vậy, dường như rất thoải mái bình thản. Tấm lưng cao rộng chống đến thẳng tắp, mi mắt hơi rũ nhìn vào án thư, đôi tay thon dài rất đẹp thong thả viết từng dòng chữ trong im lặng, cả người cứ như một pho tượng thần quân điêu khắc thượng hạng.

Ngụy Vô Tiện hít sâu, len lén trộm ngắm sườn mặt của Lam Vong Cơ, ánh mắt trong vắt lưu luyến mãi trên sống mũi cao thẳng, ánh mắt thanh tĩnh nhạt màu và bờ môi mỏng mềm mại của y. Hắn đỏ cả mặt nhưng vẫn cố chấp nhìn, nhìn xong lại như được hồi sinh mà gắng gượng ngồi im nghiêm chỉnh chép phạt, lặp đi lặp lại như vậy, rốt cuộc cũng đã chép được một nửa.

Lĩnh phạt lần này đối với hắn là cơ hội trời cho, không cần leo tường mua rượu... mẹ kiếp, không cần lại mất mặt như vậy nữa cũng được ở riêng một chỗ với Hàm Quang Quân, vậy thì sao có thể không biết phấn đấu. Mặc dù cũng chưa có cơ hội tiếp xúc thân mật thêm lần nữa, nhưng với một người như Lam Vong Cơ, được ở gần y như thế này cũng là rất tốt rồi.

Thế nhưng mỏi quá, hình như còn hơi đau...

Tiếng hít thở dần rõ ràng hơn, sống lưng đã liên tục cố gắng mấy ngày của Ngụy Vô Tiện thầm lặng kêu răng rắc, ra sức nhịn rồi lại nhịn, răng nanh trắng ngà không chịu được cắn mạnh lên môi.

Đau...

"Ngụy Anh." Bàn bên kia, thanh âm lãnh đạm của Lam Vong Cơ đột nhiên cất lên.

Ngụy Vô Tiện giật nảy cả người suýt nữa đánh rơi bút lông trong tay, lập tức rụt răng về không dám cắn môi nữa. Từ lúc bị Lam Vong Cơ bóc trần âm mưu, hắn đã ngoan lại càng ngoan hơn, chỉnh tề ngẩng đầu nhìn sang "Hàm Quang Quân?"

Lam Vong Cơ nhìn hắn một lượt rồi bình tĩnh chấm thêm một lượt mực mới cho bút lông, thong thả viết tiếp "Nếu mỏi lưng, có thể đứng dậy vặn người một chút."

Ngụy Vô Tiện thực sự rất muốn tỏ ra nghiêm chỉnh hoàn toàn trước mặt Lam Vong Cơ nhưng sống lưng hắn đã không chịu được nữa rồi, nếu không vặn người, thực sự có khả năng chưa nghiêm chỉnh đến nơi đến chốn thì hắn đã đã mất mạng trước. Vậy là cứ như được đại xá, hai mắt tỏa sáng vội vàng đứng dậy "Đa tạ Hàm Quang Quân."

Có điều hắn đã xem nhẹ một chuyện.

Hắn không chỉ đau lưng, mà đã đau mấy ngày, hiện giờ còn đang bị tê liệt từ mông xuống tận đùi.

"A a a a!"

"Bi kịch cũ" nơi đầu tường lại một lần nữa lặp lại, tiểu ma đầu Vân Mộng thẳng tắp ngã rầm xuống, lần đầu ngã ngửa kéo Hàm Quang Quân suýt đè lên mình, lần hai ngã ngang để Hàm Quang Quân bế trọn, lần này ngã sấp hai chân mềm nhũn đè thẳng vào lòng Hàm Quang Quân.

Ngụy Vô Tiện "..."

Trời đất chứng giám, lần này hắn thực sự không hề cố tình! Không hề có âm mưu nào ở đây cả!

Âm thanh rất trầm của Lam Vong Cơ truyền xuống từ đỉnh đầu hắn "Ngụy Anh, ngươi..."

"Hàm Quang Quân, lần này ta thực sự không cố ý!" Hai má Ngụy Vô Tiện đỏ lên như máu, sững sờ run rẩy. Trong vô thức hắn vẫn còn nhận ra rằng mình nên lập tức đứng lên, nhưng cả tay lẫn chân cứ như không nghe hắn điều khiển, đã đau tê lại càng nhũn nhẽo mất sạch cảm giác. Cả người hắn nóng bừng chìm trong lòng Lam Vong Cơ như cá bị chích điện, đến chống tay nhích ra một chút cũng không làm nổi chứ đừng nói đến việc đứng dậy.

Quanh thân là mùi đàn hương lãnh đạm thanh mát bao trùm, thật giống như người kia, trầm tĩnh và vô cùng nhã nhặn.

Ngụy Vô Tiện muốn chết đến nơi, mất một lúc mới bình tĩnh lại, cắn răng nói nhỏ "Hàm Quang Quân, đệ tử thực sự không hề cố ý, xin người hãy tin ta... ta đau quá, không đứng lên được. Có thể phiền người đẩy ta ra được hay không?"

Đúng vậy, hắn thậm chí không dám nhờ Lam Vong Cơ đỡ dậy, chỉ mong y đẩy mình một phát văng ra càng nhanh càng tốt.

Thế nhưng vào giờ khắc hắn ngã xuống, Lam Vong Cơ kịp thời đỡ lấy mới không để xảy ra bi kịch cả hai nằm thẳng đơ xuống sàn; mà sau cú đỡ kia thì bàn tay thon dài rất có lực của y cũng vẫn để sau eo hắn chưa rời. Câu đề nghị của Ngụy Vô Tiện vừa thốt ra, y liền tiện đường bóp lên thắt lưng hắn một cái, rất chuẩn xác bóp đúng chỗ đau.

"A, aa a..." Ngụy Vô Tiện thoát lực cắn răng gào lên thê thảm, gần như bị bóp một cái đã trào nước mắt trong lồng ngực Lam Vong Cơ.

"Là nơi này?" Lam Vong Cơ hỏi. "Rất đau?"

Ngụy Vô Tiện bị ấn đúng bệnh mới biết còn đau thảm hơn mình nghĩ, rất có khả năng ban nãy đột ngột lao dậy đã khiến cái khớp nhỏ nào đó vẹo luôn rồi. Hai mắt hắn ngập nước, run run đáp "Rất đau..."

Mềm yếu ủy khuất.

"Ừ." Lam Vong Cơ quả nhiên vẫn như cũ mà thương tiếc mỹ thiếu niên yếu ớt, lực tay giảm nhẹ đi thấy rõ, từ lòng bàn tay tuôn ra một dòng chảy xuyên qua y phục của Ngụy Vô Tiện, hòa tan vào da thịt bên trong, chớp mắt đã khiến cảm giác đau nhức nhạt hẳn.

Linh lực của Lam Vong Cơ mát lạnh dịu dàng, Ngụy Vô Tiện thở ra một hơi thật dài, thoải mái đến mức ngón tay cũng phải cuộn vào bất giác vò nhẹ vạt áo trắng tuyết kia, trong cơn đau mơ màng đang nhạt đi, hắn không thể không thơ thẩn mà nghĩ đến lần trước cũng được Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nắn chân; thì ra "được thương mà sợ" người ta hay nhắc đến chính là cảm giác này.

Truyền linh lực xong rồi, hắn lại nhận ra tay của Lam Vong Cơ vẫn chưa rời đi mà tiếp tục chậm rãi xoa bóp lưng hắn. Lòng bàn tay rất lớn, đặt lên đã chiếm gần nửa cái eo, khống chế dễ dàng, khiến Ngụy Vô Tiện giống như tan ra lửng lơ giữa ranh giới của nhục đến chết và sướng đến chết. Sống lưng mỏng mảnh được xoa nắn đến mềm ra, khi nãy lại vừa căng thẳng hồi lâu, bây giờ hắn liền không nhịn được mà thỏa mãn rầm rì rên khẽ.

"Rất thoải mái?" Lam Vong Cơ không dừng tay, bỗng nhiên hỏi.

Ngụy Vô Tiện lập tức mở to mắt, cái miệng im bặt, vội vàng nhổm dậy "Không, không, ta không dám, không..."

"Vậy là không thoải mái?" Cái lưng vừa nhấc lên được nửa chừng lại bị Lam Vong Cơ nhẹ nhàng ấn sụp về chỗ cũ.

Ngụy Vô Tiện "..."

Sau bao ngày ở chung, Ngụy Vô Tiện coi như cũng lĩnh ngộ được một chút vể cách đoán cảm xúc của Lam Vong Cơ. Cảm giác xấu hổ cuộn trào, hắn ấm ách nhìn sắc mặt của vị Hàm Quang Quân khí độ hơn người này, cẩn thận suy nghĩ một chút mới sửa miệng thừa nhận "Rất... thoải mái, thực sự là rất thoải mái."

Lam Vong Cơ lại hỏi "Vậy vì sao muốn chạy?"

Ngụy Vô Tiện "..."

Hắn nuốt nước bọt, chậm rì rì nói tiếp "Đệ tử... sợ mạo phạm Hàm Quang Quân..."

"A không phải, sợ người tốn linh lực..."

"Sợ người không thích thân cận người khác...?"

"Á, sợ người sẽ mỏi tay!"

"Không, là sợ người bị ta đè lâu sẽ ngạt thở...?"

Mỗi một đáp án đưa ra, sắc mặt Lam Vong Cơ bình thản như cũ nhưng Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy hình như y càng lúc càng không hài lòng, lạnh lùng nghiêm khắc. Hắn nơm nớp xoắn xuýt đổi cả chục cái đáp án vẫn chưa thấy đúng, cuối cùng cắn răng gào khẽ "Hàm Quang Quân phong độ bất phàm, đệ tử ngã vào lòng người thực sự rất ngại ngùng!"

Lúc này Lam Vong Cơ mới nhấc tay, lại chậm rãi đều đặn xoa bóp thắt lưng cho hắn. Đầu ngón tay rất đẹp cứ nhằm điểm mẫn cảm trên thắt lưng mà ấn, nhẹ nhàng vừa phải như đang gãi một con thỏ con, Ngụy Vô Tiện bắt đầu run rẩy thỏa mãn, rất có xu hướng chuẩn bị đổ sụp vào lòng y thêm một lần nữa.

Hàm Quang Quân đây là... hài lòng rồi nên đang khen thưởng hắn sao?

Có khác nào phải trả bài trên lớp, trả lời đúng liền được thưởng, trả lời sai thì có nguy cơ ăn đòn.

Ngụy Vô Tiện nằm chết trân trong lồng ngực vững vàng thơm mùi đàn hương kia, cái đầu gỗ mơ mơ màng màng chậm chạp xoay chuyển. Thế này, tình hình bây giờ nghĩa là thế nào?

"Mấy cuốn thư tịch này Kim Lân Đài bảo quản không ra làm sao. Cần phải chép lại chỉnh lý trước khi mòn giấy, không thể để lãng phí tri thức." Một giọng nói nghiêm cẩn quen thuộc truyền tới từ ngoài hành lang, khiến cả người Ngụy Vô Tiện đang mơ màng bỗng nhiên giật thót.

"Thúc phụ an tâm, chúng ta chuyển những thứ này vào Tàng Thư Các trước, đợi gặp Vong Cơ giao cho đệ ấy. Vong Cơ làm việc đáng tin, không bao lâu sẽ hoàn thành nhanh thôi." Một giọng nói khác nối liền, âm thanh còn mang theo ý cười ôn hòa dễ chịu.

Ngụy Vô Tiện "Hàm Quang Quân, chúng ta, chúng ta...!"

Cửa Tàng Thư Các cót két đẩy ra, một đoàn người nối nhau bước vào. Vài đệ tử Lam thị giáo phục trắng tuyết ôm theo những khay thư tịch nặng trĩu, phía trước là một nam nhân cao lớn diện mạo bất phàm giống Lam Vong Cơ đến tám phần, miệng cười ôn nhu, là gia chủ Lam gia Lam Hi Thần mà các đệ tử đều đã được diện kiến khi cầu học ngày đầu.

Còn đi đầu đoàn người, không ai khác chính là oan gia mười kiếp của Ngụy Vô Tiện – Lam lão tiên sinh Lam Khải Nhân.

Ngụy Vô Tiện đã ngồi yên vị ở bàn của mình, sách vở chỉnh tề, mà Lam Vong Cơ cũng vừa lúc buông bút của bản thân, thong thả đứng dậy từ án thư, thong dong trang trọng hành lễ "Thúc phụ."

Ngụy Vô Tiện cũng bật dậy "... Tiên sinh."

Lam Khải Nhân "..."

Lam Khải Nhân "Ngụy Anh! Ngươi làm gì trong Tàng Thư Các? Ngươi làm gì cùng Vong Cơ ở đây? Không đúng, Vong Cơ đưa ngươi tới đây làm gì?" Hỏi một hồi lại nhận ra hình như đang tra khảo sai người, ông quay phắt đầu sang nhìn Lam Vong Cơ "Vong Cơ!"

"Hồi thúc phụ." Lam Vong Cơ chậm rãi trả lời "Ngụy Anh lên lớp phạm cấm, hiện tại đang chép gia quy hối lỗi."

Chỉ phạt như vậy nghĩa là không có tội gì tày trời. Lam Khải Nhân không những không vui mừng mà còn cực kỳ ngờ vực, Ngụy Vô Tiện sai nặng mới là đúng, sai nhẹ thì quá bất thường. Ông gặng hỏi tiếp "Phạm cái gì?"

Lam Vong Cơ "Ngủ gật trong giờ học."

Không hề đủ, nhưng cũng không hề sai. Ngụy Vô Tiện ngủ gật trong giờ, đây không phải là nói dối.

Lam Khải Nhân "... Chỉ vậy thôi?"

Ông đi khỏi đây, vậy mà ma đầu nhỏ này còn chưa lật tung mười thước đất của Vân Thâm Bất Tri Xứ? Chưa bị lôi đến từ đường đánh cho mấy mươi trượng?

"Thúc phụ." Bên cạnh truyền tới tiếng cười khẽ trầm thấp "Người đi Kim Lân Đài vài ngày, có chuyện chưa biết. Gần đây Ngụy công tử học hành rất nghiêm chỉnh, tuân thủ gia quy, lại còn rất... nghe lời Vong Cơ."

Lam Khải Nhân dường như nghe thấy sét đánh giữa trời quang.

"Thật sự là như vậy." Lam Hi Thần nói tiếp "Chuyện này trên dưới Vân Thâm Bất Tri Xứ đều đã biết, thúc phụ có thể an tâm."

Lam Vong Cơ cung kính gật đầu xác nhận, một mặt bình thản, mà Ngụy Vô Tiện đứng một bên đã mất mặt đến không thể hình dung.

Cái gọi là "trên dưới Vân Thâm Bất Tri Xứ đều biết", rõ ràng chính là biết cái phiên bản "tiểu ma đầu Vân Mộng nghịch ngợm bị Hàm Quang Quân dạy cho mềm nhũn" mà Lan Thất truyền ra, nghe mà sởn da gà. Hắn vốn không để tâm đến mấy thứ này, nhưng giờ bị gợi lại thì quả thực mặt dày hơn tường thành cũng phải muốn chui xuống đất.

Chòm râu của Lam Khải Nhân giật giật, rõ ràng còn chấn động hơn Ngụy Vô Tiện. Ông nghẹn lời nhìn qua nhìn lại, bắt gặp ánh mắt trong sáng ủy khuất vạn phần ngây thơ của Ngụy Vô Tiện chiếu vào mình chằm chằm, mắng không được khen cũng không xong, cuối cùng phất tay áo bỏ đi "Để sau rồi nói!"

Lam Hi Thần buồn cười, đợi Lam Khải Nhân đi liền phân phó đệ tử xếp gọn thư tịch vào một chỗ rồi trao đổi với Lam Vong Cơ vài câu. Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn ngồi chết lặng ở một bên, cắm đầu mà viết gia quy, hồi lâu sau lại thấy Lam Hi Thần nói "Vậy ta đi trước. Ngụy công tử, gia quy cũng dài, không cần chép quá nhanh, cẩn thận đau tay."

Ngụy Vô Tiện "..."

Lam Hi Thần lại nói "Vong Cơ, đừng quá nặng tay với Ngụy công tử."

Lam Vong Cơ thong thả hành lễ "Vong Cơ hiểu rõ. Huynh trưởng đi thong thả."

Cánh cửa Tàng Thư Các khép lại, Lam Hi Thần đi mỗi lúc một xa, tiếng bước chân cuối cùng cũng tắt hẳn nhưng trong đầu Ngụy Vô Tiện vẫn cứ ong ong.

Đừng nặng tay với Ngụy công tử...

Đừng nặng tay...

Nặng tay...

Phần thịt mềm sau lưng ban nãy vừa được Lam Vong Cơ xoa bóp bỗng run rẩy tê tê, Ngụy Vô Tiện cắn răng siết chặt bút lông, đầu càng cắm sâu xuống quyển gia quy chi chít chữ. Hai tai nóng bừng, đuôi tóc trượt ra rũ lệch xuống đất làm lộ cái gáy mềm mại ửng hồng.

Bị Lam Khải Nhân làm cho căng thẳng một hồi khiến cái đầu gỗ của hắn bỗng dưng tỉnh táo hẳn, ban nãy hắn còn tự hỏi tình hình giữa hắn và Lam Vong Cơ rốt cuộc là thế nào, giờ nghĩ lại, câu hỏi này không phải quá thừa hay sao?

Hàm Quang Quân phạt hắn ngủ gật nhưng lại tha tội hắn đi đêm phá giới mua rượu leo tường, Hàm Quang Quân biết hắn có mưu đồ nhưng vẫn chiều theo ôm eo hắn, Hàm Quang Quân kệ cho hắn dán vào người mạo phạm, Hàm Quang Quân bế hắn về Tĩnh Thất ngủ, Hàm Quang Quân để cho hắn nằm sấp trong lòng, Hàm Quang Quân xoa bóp tay và thắt lưng hắn.

Mà vừa ban nãy, ngay trước khi Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần bước vào Tàng Thư Các, hắn còn đang mềm nhũn trong lòng Hàm Quang Quân, bị y vừa dỗ vừa dọa đến rơm rớm nước mắt.

Có mối quan hệ sư đồ đơn thuần nào mà lại như vậy hay sao?

Mà người như Hàm Quang Quân, thân phận cao quý, quân tử nổi danh, lạnh lùng khắc kỷ, đến cả lời cũng kiệm vô cùng, có thể dễ dàng chiều chuộng và thân mật với người khác như vậy hay sao? Y đã bao giờ như vậy với đệ tử khác hay chưa?

Những cái này, đầu hắn phải gỗ đến mức nào mà hiện tại mới hiểu rõ chứ!

Chưa chờ Ngụy Vô Tiện sốc xong, một mũi giày trắng tuyết sạch sẽ quen thuộc đã dừng trước án thư. Ngụy Vô Tiện không dám ngẩng đầu, run rẩy buông bút nằm sấp xuống, úp hẳn mặt giấu vào hai cánh tay.

Âm thanh trầm thấp quen thuộc vọng xuống "Ngụy Anh."

Sống lưng Ngụy Vô Tiện tê rần.

Sau gáy đột ngột co rút lại rồi mềm nhũn, hắn nắm chặt bàn tay, run run thở dốc một tiếng. Mấy đầu ngón tay thon dài ấm áp của Lam Vong Cơ đang lướt trên phần gáy mềm mại lộ ra dưới tóc hắn, không nặng không nhẹ, gãi thật chậm dọc theo đường xương duyên dáng ẩn dưới da. Đụng chạm mập mờ thế này khiến Ngụy Vô Tiện không thể nào chống chịu nổi, cuối cùng hắn tan rã ngẩng đầu, ngoan ngoãn đầu hàng trước Lam Vong Cơ giống như tất cả những lần khác, mềm nhũn gọi "Hàm Quang Quân..."

"Ừ." Lam Vong Cơ lúc này mới buông tha mà đổi thành xoa đầu hắn, khiến thiếu niên càng ngoan thật ngoan mà cuộn tròn người lại sau bàn, má vùi vào tay áo, chỉ có hai mắt ướt nước lấp lánh vẫn nghe lời mà ngước lên nhìn y. Y lại hỏi "Lưng còn đau?"

Ngụy Vô Tiện thành thật rên khẽ "Hết rồi..."

Lam Vong Cơ "Còn chỗ nào đau?"

Lồng ngực Ngụy Vô Tiện co bóp kịch liệt, chưa kịp nghĩ cho rõ mối quan hệ của cả hai thì đã lại bị dụ dỗ đến đặc sệt cả đầu. Còn chỗ nào đau? Hắn có dám khai thật ra không đây?

Lam Vong Cơ có vẻ vô cùng kiên nhẫn, không hề thúc giục chút nào, vừa vuốt ve làn tóc của Ngụy Vô Tiện vừa chờ hắn trả lời. Con thỏ nhỏ được vuốt ve đến ấm mềm mụ mị, nhớ tới cảm giác được Lam Vong Cơ xoa nắn eo lưng thích đến ngu người ban nãy, hắn đấu tranh tư tưởng một hồi, quả nhiên bị dụ dỗ, vừa ngại vừa sợ mà quyết định thật thà khai báo "Còn đau ở..."

"Hai bên đùi..."

"Với cả, mông."

-

Vài cành ngọc lan lung lay trong gió chiều, chúng đệ tử nhỏ giọng cười nói đi qua bên dưới Tàng Thư Các, hứng phải làn hoa rơi thanh khiết.

"Ài, không biết Ngụy huynh bao giờ mới lĩnh phạt xong đây?" Một đệ tử thở dài "Mấy ngày không có huynh ấy, thực sự thiếu quá nhiều trò vui."

"Ta nghe nói chép gia quy Lam thị ba lượt lận, ngươi nghĩ xem, tận ba ngàn điều, chép ba lượt xong có phải sẽ hộc máu mồm ra luôn không?"

"Phải đó, nếu là ta chép xong từng đó, ta chắc chắn sẽ bò ra khỏi Tàng Thư Các bằng cả hai tay hai chân!"

"Cảnh đẹp, chỉ tiếc người đau." Nhiếp Hoài Tang phe phẩy quạt, sầu muộn cảm thán "Hoa ngọc lan nở đẹp thế này, phải xứng với người phong lưu như Ngụy huynh, hứng một cánh hoa rơi chắc cũng có thể làm ra một bài thơ tặng cho giai nhân đẹp nhất thiên hạ."

Chúng đệ tử đều đồng lòng, tiếng nói ngày một xa dần "Không sai, Ngụy huynh ấy à, phong lưu tiêu sái như vậy, tán tỉnh mỹ nữ cũng rất có nghề..."

"Ưm..." Phía sau cửa sổ Tàng Thư Các, "Ngụy huynh phong lưu tiêu sái" trong lời chúng đệ tử bỗng nhiên thở dốc một tiếng nghẹn ngào. Hắn đang dựa sấp vào lòng một nam nhân cao lớn, hơi thở phả ra ẩm mềm đến mức dường như làm ướt cả gia phục trắng tuyết của y.

Hàm Quang Quân trạch thế minh châu của Lam gia tiếp tục bóp mạnh trên bắp đùi thon dài của hắn "Phong lưu tiêu sái, rất giỏi tán tỉnh mỹ nữ?"

"Không có..." Ngụy Vô Tiện nức nở, bị bóp đến cong thắt lưng, hai chân càng dang rộng trên thân y "Đều là nói bậy, thực sự là nói bậy."

Lam Vong Cơ không trả lời, cả hai bàn tay áp sâu vào mặt đùi trong tư mật non mềm, linh lực mát lạnh hào phóng tuôn ra, dễ dàng áp chế cơn nhức mỏi của hắn. Ngụy Vô Tiện thoải mái đến mơ hồ, nãy giờ được Lam Vong Cơ nắn bóp lên xuống khắp đùi thì cảm giác đau nhức gần như biến mất triệt để, thay vào đó bắt đầu ngứa ngáy không thể nói rõ.

Vùi sâu vào giữa hai đùi, nhấn thật chậm, dịu dàng xoa, thong thả miết, cứ như vậy uốn lượn nóng bỏng, lớp vải quần ngăn cách có cũng như không, không thắng nổi nhiệt độ kinh người từ lòng bàn tay truyền đến. Mi mắt của Ngụy Vô Tiện nhắm chặt, trong đầu vẫn còn nhớ rõ bàn tay tuyệt đẹp của Lam Vong Cơ, ngón tay rất dài, khớp tay hoàn mỹ, làn da trắng ngà như ngọc.

"Hàm Quang Quân..." Hắn cuộn tròn lại nức nở, không chịu được hé răng cắn lấy vạt áo thêu vân mây trước ngực y, đáng thương cố ý thỏ thẻ "Tê lắm... đừng nghịch ta nữa... được không?"

Lam Vong Cơ không chút suy suyển, tạm rời một tay lên siết lấy eo hắn, cắt đứt đường chạy thoát cuối cùng của hắn "Ngươi nói đau ở đùi."

Dứt lời liền di nốt tay còn lại lên trên, đặt trên cái mông căng tròn đang run rẩy, cảm nhận người trong lòng căng thẳng rụt lại cũng không buông tha, bất ngờ bóp thật mạnh một cái "Cũng nói đau ở nơi này."

"A, aa..." Ngụy Vô Tiện thở hổn hển thất thần, nước bọt nhiễu ra trên mảnh vải áo vân mây đang cắn trong miệng, cả người bị trói siết trong lòng Lam Vong Cơ không giãy ra được một phân nào, mềm nhũn như cọng bún. Lam Vong Cơ vậy mà không hề thương xót dừng lại như mọi lần, bàn tay thon dài bắt đầu xoa bóp day ấn cánh mông tròn lẳn, giống như khi nãy xoa ấn thắt lưng cho hắn.

"Ứ..." Ngụy Vô Tiện lòng thấy sợ, miệng nói không nhưng thân thể lại thích chết đi được, không thể không thừa nhận rằng từ ngày bắt đầu ham mê mỹ sắc của Hàm Quang Quân thì dường như hắn đã chờ đến giây phút này rồi.

Hắn không sớm nhận ra được rằng bản thân đặc biệt thích cảm giác bị Lam Vong Cơ áp bách đến không thể không ngoan, bị y trừng phạt, bị y nghiêm cẩn dạy dỗ chỉ điểm. Sau đó hắn sẽ lập được một cái công trạng nho nhỏ nào đó, được Lam Vong Cơ khen ngợi một câu; hoặc là lại lầm lỡ mạo phạm y để rồi phát hiện ra rằng trong sự trừng phạt sẽ có sự dung túng y dành cho hắn.

Trộm được một chút dịu dàng thiên vị của Lam Vong Cơ, thực sự còn ngọt hơn cả mật đường.

"Hàm Quang Quân..." Ngụy Vô Tiện bỗng dưng nhấc hai cánh tay lên ôm cổ Lam Vong Cơ, thân thể thiếu niên thơm tho dẻo dai uốn cong trong vòng tay y, còn thơm hơn cả hương ngọc lan ngoài cửa sổ. Hắn nuốt nước bọt, liều lĩnh nhắm mắt lại, ghé sát đến hôn lên bờ môi mỏng mềm mà mình luôn mong ước, giữa cái chạm môi ngây ngô mang theo nức nở không rõ ràng "Ta, ta vẫn còn đau lắm."

Lam Vong Cơ chiều lòng hắn mà bóp cái mông mềm mại thêm mấy lần, xoa cho cảm giác tê mỏi tan hẳn, khóe môi của y hình như hơi mím lại thoáng run, giọng nói cực trầm đầy áp bách "Ngụy Anh."

"Ực." Ngụy Vô Tiện bị gọi căng thẳng đến nuốt nước bọt, sợ hãi mở mắt nhìn y. Hôn Lam Vong Cơ một cái, bị y giận rồi sao?

Lam Vong Cơ rũ mắt nhìn lại hắn, đồng tử cực nhạt như ngọc kia vậy mà lại hiện lên ý tứ dịu dàng như sông như biển, rõ ràng và dạt dào chưa từng thấy, cùng với sự dằn vặt phân vân ẩn hiện, khiến Ngụy Vô Tiện dường như hóa đá thất thần.

"Ngụy Anh." Y lại gọi.

"Ta, ta đây." Ngụy Vô Tiện như say rượu, tròng mắt lấp lánh ướt rượt mê man dán vào gương mặt Lam Vong Cơ, hoàn toàn bị quyến rũ đến mất trí. Bàn tay hắn bám vào gia phục trắng tuyết trước mặt, mang bản thân triệt để đặt vào tầm quyết định của Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ không nói nữa, dường như cuối cùng cũng đạt được thứ bản thân muốn, bất ngờ áp lại ngậm lấy môi Ngụy Vô Tiện, mà cử động này tình cờ khiến thân dưới của cả hai đè nghiến vào nhau. Ngụy Vô Tiện không đề phòng "ứm" lên một tiếng ướt át cao vút, đến lúc này mới kinh hoảng mà nhận ra bản thân nằm trong lòng Lam Vong Cơ bị y sờ tới sờ lui, vậy mà sờ đến cứng rồi!

Cứng? rồi?!

"Hàm Quang Quân, ta, ta..." Ngụy Vô Tiện lắp bắp kịch liệt.

"Ngụy Anh, đừng..." Lam Vong Cơ còn đang áp trên môi hắn, nhẹ nhàng vuốt ve eo hắn, chưa kịp nói xong hai chữ "đừng sợ", Ngụy Vô Tiện đã không biết lấy đâu ra sức mà bất ngờ đứng bật dậy, vùng được ra khỏi vòng tay vững chắc của Lam Vong Cơ, bước chân lảo đảo nhưng tốc độ cực nhanh tung người nhảy vèo ra ngoài cửa sổ, từ lầu hai cao ngất phi ra trốn thẳng khỏi Tàng Thư Các!

Lam Vong Cơ "..."

Sợi dây đỏ buông dài cùng đuôi tóc mềm mại nhoáng cái biến mất khỏi tầm mắt, dưới lầu vọng lên tiếng bước chân đáp đất vững vàng rồi bắt đầu chạy xa, tuy rằng hơi lảo đảo không đều nhưng cước bộ lại cực kỳ tốc độ.

Một hồi yên lặng kéo dài, Lam Vong Cơ chậm rãi buông bàn tay vẫn còn lơ lửng giữa không trung, mi mắt rũ xuống.

Thỏ con kia ở cùng với y thường bị xoa bóp đến mềm nhũn mơ màng, lộ ra một mặt ngoan mềm bất lực chưa từng thấy trước mắt người ngoài, khiến cho Lam Vong Cơ quên mất một điều - Vân Mộng đại đệ tử Ngụy Vô Tiện vốn dĩ là một thiếu niên thân thủ hơn người, phản xạ cực nhanh.

Lam Vong Cơ cúi đầu, bàn tay thon dài như ngọc vuốt nhẹ trên trán, từ từ siết lại nơi mạt ngạch vân mây, che khuất đôi mắt cực nhạt. Trên y phục tựa như còn đọng lại hơi thở ẩm ướt và dấu răng mờ nhạt của người vừa mới chạy trốn, khóe môi cũng còn vương xúc cảm ngọt ngào, cơn gió mát lạnh từ khung cửa sổ mở rộng thổi vào từng tờ chép phạt còn xếp trên án kỷ.

Gia quy Cô Tô Lam thị, điều thứ một trăm năm mươi hai: làm việc không được vội vàng, nếu vội vàng sẽ sai lầm trong gang tấc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top