Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10

Ngụy Anh nói hắn sắp lột da, đúng vậy, hắn là rắn, cho nên cần phải lột da.

Đối với một con rắn đã tu hành vạn năm mà nói, bây giờ trái lại cũng không cần một năm phải lột da một lần, nhưng mà ngàn năm thì phải lột da một lần, mỗi một lần đều có một kiếp nạn.

Mỗi lần trong lúc tróc da, lột xác đều là thời điểm hắn yếu ớt nhất, cũng may không có ai biết cụ thể Ngụy Vô Tiện khi nào sẽ lột da. Hiện tại Ngụy Anh nói cho y biết, chính là mấy ngày gần đây, có thể là mai kia, Ngụy Anh phải đến chỗ sâu bên trong bãi tha ma lịch kiếp, lột da, sinh ra một lần nữa, sau đó tu vi càng thêm khủng bố, không ai có thể địch được.

—— "Vì sao lại nói với ta."

Thật ra, cho dù Ngụy Vô Tiện không nói cho y biết cũng không sao, y không có quyền quản Ngụy Anh muốn đi đâu, làm cái gì, hắn lột da cần đến hai ngày, cho dù không nói cho y biết, y cũng không có cách nào.

"Hai ngày ta không ở nhà, đỡ cho ngươi phải lo lắng, chút lôi kiếp nhỏ nhoi này, không đáng ngại, nó không có cách nào làm khó dễ ta được."

Lôi kiếp không làm khó dễ được hắn, hắn đã một vạn 9999 tuổi, vượt qua kiếp nạn lần này, hắn chính là một con xà yêu hai vạn tuổi, thế gian không một ai có thể địch được.

Nhưng Ngụy Vô Tiện không biết lần này chính là tình kiếp.

Vì tình yêu mà đau khổ, gặp được tình cảm tựa như một hồi kiếp nạn. Không có cách nào thoát khỏi, lại không muốn từ bỏ người kia. Ngụy Vô Tiện nhất định phải nhận rõ bản tâm của mình, rốt cuộc là hắn có thích tiểu Trạm Nhi hay không, nhận rõ rồi, kiếp nạn này mới coi như vượt qua.

Không có gì ngoài ý muốn, không có tứ đại gia tộc vây quét, lôi kiếp qua đi, hắn cho rằng lột da xong là đã kết thúc, hắn yếu ớt nằm ở bên trên đống đá lộn xộn, muốn chờ một lát để khôi phục chút thể lực mới trở về Phục Ma điện.

Yếu ớt đến mức không mở mắt ra được, đột nhiên có một bóng người đang đi về phía hắn. Xa chút có thể nhìn thấy được một thân y phục màu trắng cùng với bốn phía xung quanh mình hoàn toàn bất đồng. Đến gần thêm một chút, ở giữa trán có buộc một cái mạt ngạch, trên đỉnh đầu có long giác màu xanh băng chiếu vào mi mắt. Lại gần chút nữa, chính là gương mặt tinh xảo đẹp mắt vô cùng quen thuộc.

Là tiểu Trạm Nhi, vậy cũng không có việc gì, cũng trách không được vì sao Ôn Ninh không có ngăn cản. Hắn quá mệt mỏi, nếu đã là tiểu Trạm Nhi, vậy hắn có thể ngủ ngon một giấc.

Đây là lần đầu tiên sau khi hắn lột da không cần ngủ một đêm ở trên đống đá lộn xộn, mà đã có người ôm hắn trở về.

Ngụy Anh đã nói với y, qua hai ngày liền có thể trở về. Nhưng đã đến buổi tối ngày hôm sau hắn cũng chưa có trở về, tiếng sấm đã ngừng, kiếp nạn đã qua, vì sao còn không trở lại cơ chứ?

Tiểu công tử lo lắng, y men theo con đường vào đến chỗ sâu bên trong đi tìm. Hung thi ven đường đều nhận ra y, không có ai xuống tay, Quỷ Tướng Quân cũng nhận ra y, cho nên mới để cho y đi vào.

Quả nhiên, y tới đúng rồi. Ngụy Anh thực sự rất yếu ớt, đang nằm ở trên mặt đất, phạm vi mấy dặm đều là một mảnh hỗn độn, sét đánh thiêu cháy cả mặt đất, còn có cây cối và đá vụn bên cạnh Ngụy Vô Tiện cũng bị rút khô. Cách đó không xa có một bộ da rắn rất to, dài đến cả ngàn mét, mới vừa lột da xong, thậm chí còn có mùi cháy khét vì bị sét đánh, Ngụy Anh chịu khổ rồi.

Không phải ngươi đã nói không làm gì được ngươi sao? Vì sao bản thân lại bị thương.

Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện trở về Phục Ma điện đặt ở trên giường. Vượt qua kiếp nạn, trên người Ngụy Anh cũng không có tổn thương, da đã lột, toàn thân trắng nõn giống như trẻ con mới sinh, giống như chỉ cần nhẹ nhàng nhéo một cái liền có thể lưu lại hồng ấn.

Nhưng trên người hắn còn có bụi đất, rốt cuộc sau khi lột da xong lại nằm ở bên trên đống đá lộn xộn kia.

Tiểu công tử do dự liên tục, cuối cùng vẫn là cởi bỏ y phục của Ngụy Vô Tiện, ôm hắn đi đến sau tấm bình phong thả vào trong thùng tắm nước nóng, lau chùi sạch sẽ cơ thể.

—— việc này một năm qua y đã làm rất nhiều lần, chẳng qua đây là lần đầu tiên y ôm Ngụy Anh đi tắm. Lần này, người nọ hiếm khi lại an tĩnh như vậy, không đùa giỡn y, hiếm khi thấy người nọ mềm như bông để mặc cho y ôm ấp như vậy, không hề lộn xộn.

Ngụy Anh, rất đáng yêu.

Tiểu công tử năm nay tuy chỉ mới mười lăm, nhưng chiều cao cùng thân hình đều đã nảy nở. Bả vai của Ngụy Vô Tiện có chút hẹp, được y ôm ở trong lồng ngực cũng không có chút nào quái dị. Ôm người nọ trở về giường, mặc xong y phục, đắp kỹ chăn mền, sau đó bản thân mình cũng nằm lên trên giường.

Cũng giống như một năm trước, nhưng bây giờ y cũng không có nằm ở bên ngoài rìa giường, mà trái lại là hướng ở phía trong sáp lại gần ôm lấy Ngụy Vô Tiện.

Đêm nay Ngụy Anh đặc biệt ngoan ngoãn, nếu như Ngụy Anh có thể vĩnh viễn rúc vào trong ngực y như vậy thì tốt rồi.

Lam Trạm, có phải ngươi quá mộng tưởng hão huyền, Ngụy Anh là người kiêu ngạo như vậy, Ngụy Anh là người lợi hại như vậy, trên đời này không có người nào địch được, sao có thể cam tâm nằm dưới hầu hạ. Hơn nữa là nằm ở dưới thân hầu hạ một con rồng tuổi còn nhỏ, tu vi lại còn thấp.

Lam Vong Cơ lắc đầu, không muốn lại nghĩ đến vấn đề khó giải này nữa.

...Ngày hôm sau Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, ngửi thấy mùi đàn hương quen thuộc trên người tiểu công tử liền hung hăng hít vào hai cái. Thật tốt, lần này đã có người hầu hạ hắn tắm gội thay y phục, lại còn ôm hắn ngủ, chứ không phải là một mình hắn ngủ ở trên đống đá lộn xộn. Sau đó, vào ngày hôm sau lại kéo lê thân thể yếu ớt trở về.

Thật tốt, nuôi tiểu tức phụ thật sự không tồi.

Hắn còn có một chu kỳ suy yếu, ngày trước đều là một mình hắn chịu đựng. Hắn không dám để cho người ngoài biết, lo sợ sẽ có người thừa dịp mà đột nhập, nhưng lần này không cần phải chịu đựng một mình nữa, hắn đã có người dốc lòng chiếu cố.

"Tiểu Trạm Nhi thật ngoan, tới đây, thân Tiện ca ca một cái."

Ngụy Vô Tiện thực sự rất yếu, hắn dựa vào trên tấm đệm mềm há miệng để Lam Vong Cơ uy cháo. Tiểu công tử hiện tại chỉ biết nấu cháo trắng, nhưng lại có thể thắng được bất cứ loại món ăn trân quý nào mà hắn đã từng ăn qua.

Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện đều đã yếu thành như vậy mà vẫn còn đùa giỡn y, nghĩ đến hiện tại Ngụy Vô Tiện yếu ớt như vậy cũng không có bao nhiêu pháp lực, y cả gan nhéo lên mặt Ngụy Vô Tiện một cái.

Ừ, trách không được tại sao Ngụy Anh lại thích véo mặt y như thế, cảm giác đúng là không tồi.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top