Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@Rosarin

Cái vấn đề khó giải này đã làm y bối rối rất nhiều ngày rồi, đột nhiên hôm nay lại có manh mối.

Chỉ cần hôn là được rồi sao?

Đơn giản...như thế á?

Tị Trần trong tay 'cạch' một tiếng lập tức bị quăng tới trên mặt đất. Lam Vong Cơ nghiêng người nằm trở lại trên giường, đem Ngụy Vô Tiện chặt chẽ đè ở dưới thân. Tuy là bắt nạt Ngụy Anh nhưng lại không dám dùng tu vi thật sự của mình làm hắn bị thương, mà chỉ đem hai tay của Ngụy Vô Tiện khoá lại ấn lên phía trên đỉnh đầu, sau đó cúi đầu hôn hắn.

Y cảm thấy nếu dùng một bàn tay khóa chặt Ngụy Anh lại có chút hỏng việc, không thể sờ soạng được. Tiểu công tử suy nghĩ một lát, đây là lần đầu tiên y trịnh trọng đem mạt ngạch tháo xuống cột vào trên cổ tay của Ngụy Vô Tiện.

Mạt ngạch của Cô Tô Lam thị không phải cha mẹ thê nhi thì không được đụng vào. Nhưng như vậy thì có sao đâu?

Sờ long giác cũng chính là cầu ái đấy thôi! Cái này Ngụy Anh cũng đã sờ qua vô số lần rồi.

“Tiểu Trạm Nhi, mạt ngạch của ngươi không cần nữa sao?”

—— “Đến cả mạng cũng có thể không cần.”

Trái tim Ngụy Vô Tiện lập tức mềm nhũn cả ra, hắn cũng không đành lòng giãy giụa thoát khỏi cái mạt ngạch kia mà tùy ý để tiểu Trạm Nhi hôn hắn, trúc trắc thăm dò đối phương, vô cùng cẩn thận mà chơi đùa.

Đừng nhìn lão tổ xem xuân cung đồ vô số như thế đấy, nhưng chung quy cũng chỉ là công phu ngoài miệng chứ chưa từng thực hành trong thực tiễn bao giờ. Hiện tại bị tiểu công tử hôn đến mức đại não trống rỗng cũng chỉ biết đáp lại theo bản năng mà thôi. Lão tổ dù sao cũng chỉ là lão tổ, hắn rất mau chóng nắm được mấu chốt bên trong đó, cùng với cái mềm mại dây dưa không rõ đó là tiếng nước nhóp nhép, mỏng mảnh như sợi tơ mành sắp đứt.

Tay của Tiểu công tử dường như là không thầy dạy cũng tự sáng tỏ liền đi cởi y phục của Ngụy Vô Tiện, tựa như là đã sớm biết được bước tiếp theo phải làm như thế này.

Mấy ngón tay thon dài lột ra một tầng thụy y hơi mỏng, chậm rãi thò vào bên trong mơn trớn làn da trơn bóng mềm mịn, trắng nõn nà như mỡ, mỗi lần chạm vào đều nóng đến cực điểm, cơ thể của Ngụy Anh quá nóng.

Đai lưng cũng bị cởi bỏ, nửa thân bên trên đều đã hoàn toàn bại lộ ở trong không khí, tùy ý để cho bàn tay của tiểu công tử sờ soạng vuốt ve. Cái tay kia lại một lần nữa đụng phải viên thịt màu hồng nhàn nhạt đó…

Tiểu công tử không dám véo, y sợ lực tay của mình lớn như thế lại véo đau Ngụy Vô Tiện, còn bản thân mình thì lại bị một chưởng đánh bay ra ngoài. 

Món nợ này nên nhớ thật kỹ, đợi ngày sau y nhất định phải véo mỗi ngày mới được. 

Tuy là không dám quá dùng sức véo nó nhưng cũng không làm chậm trễ việc tiểu công tử đùa bỡn hai viên thịt đang run run rẩy rẩy kia. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làm cho viên thịt kia càng ngày càng cương cứng, đột nhiên đầu ngón tay dừng lại một lát, tiếp đến, tiểu công tử đem nó ấn lún xuống dưới da thịt, ngón tay vừa nhấc lên thì viên thịt hồng nhàn nhạt kia lại bắn ra một lần nữa.

Thật đẹp.

Tiểu công tử đã sớm buông tha cho đôi môi của Ngụy Vô Tiện, y ngẩng đầu lên, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào cái điểm hồng nhạt xinh xắn kia, thật là đẹp mắt, chung quy là còn muốn làm một chút gì đó. 

Tiểu công tử quyết định thuận theo ý muốn ban đầu của mình bèn chui đầu vào trong ngực Ngụy Vô Tiện, duỗi cái lưỡi vừa rồi đã làm nhiều chuyện ác ra liếm một cái.

“A ~” Từ trước đến nay Ngụy Vô Tiện không nghĩ tới ngực của mình bị liếm mút thế này vậy mà lại có cảm giác thoải mái như vậy, một lần cũng không thể nào nhịn xuống được, hắn lập tức thở hổn hển lên tiếng.

“Tiểu Trạm Nhi, nếu ngươi lại lộn xộn, có lẽ ta sẽ không nhịn được nữa đâu, cẩn thận bổn lão tổ đem ngươi tử hình ngay tại chỗ bây giờ!”

Tiểu công tử làm như mắt điếc tai ngơ, có lẽ là nghé con mới sinh cho nên không biết sợ cọp là gì. Dù sao thì Ngụy Anh cũng không nỡ làm tổn thương y.

Y đem môi mình bao bọc lấy viên thịt kia, dùng đầu lưỡi khảy hai cái, sau đó bắt đầu ra sức liếm mút. Đầu vú bên kia cũng không thể vắng vẻ, đầu ngón tay ở xung quanh viên thịt hồng nhạt vẽ ra một vòng tròn quầng vú, thi thoảng lướt qua đầu vú lại khảy hoặc là ấn một cái.

Dù sao thì mạt ngạch cũng ở trên tay Ngụy Anh, y không cần phải quy phạm, mẫu mực nữa.

Dù sao thì y cũng là muốn cưới Ngụy Anh.

“Ưm…… A ~ a…… Đừng nháo mà, buông ra, tiểu Trạm Nhi ngươi cũng đã mười lăm tuổi rồi còn gì, còn chưa có cai sữa sao?”

“A!”

Lời vừa thốt ra khỏi miệng, cái viên thịt nhỏ bé đáng thương sưng phù run rẩy kia lại bị cắn một phát.

Thời gian một chén trà nhỏ đã trôi qua, hắn hiện giờ chính là cực kỳ nhu nhược, không có pháp lực, chỉ có thể mặc cho tiểu Trạm Nhi làm xằng làm bậy.

“Tiểu Trạm Nhi, thật sự không được…Ngươi không muốn sống nữa sao?”

Ngụy Vô Tiện vẫn còn có thể duy trì một tia thanh tỉnh cuối cùng, không thể để cho tiểu công tử tiếp tục được. Y mới mười lăm tuổi thôi…Nếu y cùng hắn làm chuyện giao hợp, chắc chắn sẽ có tổn hại.

Lam Vong Cơ ngừng lại một lát, nhận thấy mình đã đi sai hướng liền bình tĩnh trở lại. Đúng là như vậy, y không thể cứ danh không chính ngôn không thuận như thế này mà tiếp tục làm, nói thế nào cũng phải là Ngụy Anh tình nguyện mới được, y không thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Nhưng mà…Tiểu công tử đã hiểu sai mất rồi!

Ngụy Vô Tiện là lo sợ y sẽ bị tổn hại đến tu vi, tổn hại đến thọ mệnh, mà điều quan trọng nhất đó là hắn còn tưởng rằng tiểu Trạm Nhi sẽ là người nằm bên dưới hầu hạ.

Còn Lam tiểu công tử thì sao? Y không muốn cưỡng bách Ngụy Anh, y là muốn danh chính ngôn thuận.

—— “Xin lỗi.”

Lam Vong Cơ đứng dậy, nhìn đến vệt nước mà mình lưu lại ở trên ngực Ngụy Vô Tiện mới bắt đầu cảm thấy thẹn thùng…

Đây…đều là y làm…

“Thật sự không thể làm được đâu…Ngươi tuổi còn quá nhỏ…Bằng không thì…ngươi dùng miệng làm cho Tiện ca ca nhé? Ta cũng đã dạy cho ngươi rồi đấy thôi.”

“Ta cũng dùng miệng làm cho ngươi, ngươi cũng không có tổn thất gì cả, ta thấy không tồi, trước tiên nên giải quyết một ít nhu cầu được chứ.”

“Chờ ngươi trưởng thành, ca ca lại cùng ngươi làm chuyện thoải mái.”

“Tiểu Trạm Nhi, ngươi thử xem sẽ biết có bao nhiêu thoải mái.”

“Thử một chút đi mà, ngươi cái người này lại bắt đầu không có phản ứng nữa rồi!?”

Ngụy Vô Tiện cong đầu gối lên cọ cọ vài cái vào giữa hai chân của tiểu công tử.

Giọng nói của Ngụy Vô Tiện văng vẳng ở bên tai tiểu công tử giống như là đang từng bước từng bước dụ dỗ y làm chuyện cực kỳ không nhã chính.

“Chỉ dùng miệng thôi mà, không có làm thật đâu, cực kỳ thoải mái luôn đó…tiểu Trạm Nhi?”

Nhã chính…

Không còn nữa rồi! 

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top