Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18

Mặc dù không có đao thật thương thật mà làm nhưng về căn bản thì có một chỗ tốt đó là hiện tại Ngụy Vô Tiện không còn tham ngủ nữa.

Tuy rằng vẫn rất lười biếng như cũ, nhưng cái đó vốn là bởi vì hắn không cần mẫn, siêng năng mà thôi.

“Tiểu Trạm Nhi, ngươi lại đến hôn ta một chút đi.”

Thời gian một chén trà nhỏ đã trôi qua, Ngụy Vô Tiện còn đang vẽ bùa lại đột ngột đem đầu ngả sang, hai người cách cái án thư rất gần, hắn vừa mới nghiêng đầu đến, tiểu công tử liền lập tức đứng dậy đi qua cùng hắn môi lưỡi dây dưa một phen, thoải mái cực kỳ.

Cả một buổi sáng miệng lưỡi khô đắng.

“Được rồi, bấy nhiêu đó đã đủ dùng thật lâu.”

—— “Bùa gì đấy?”

Ngụy Vô Tiện hiếm khi thành thành thật thật ngồi yên một chỗ vẽ bùa cả một buổi sáng, nhưng mà y xem lại chả hiểu cái gì. Y biết là chuyện đứng đắn cho nên chưa từng đi quấy rầy hắn. Pháp lực của Ngụy Vô Tiện đã bị phong ấn, vậy nên y chỉ cần đi hôn một chút thì hắn lại lao vào làm việc không biết mệt.

“Cái bùa mới được tạo ra còn chưa có đặt tên đâu, dùng để phong ấn pháp lực, như vậy thì ngươi cũng không cần một mực hôn ta nữa. Tuy là một lá bùa chỉ có thể sử dụng tu vi nửa chén trà nhỏ, nhưng lại có thể giải quyết được bất cứ tình huống nào.”

—— “Ngươi không thích ta hôn ngươi?”

“Vì sao lại không thích chứ, cực kỳ thích luôn. Chỉ là nếu như thật sự đánh địch giết địch, suy cho cùng ta cũng không thể ôm hôn ngươi, vừa hôn vừa đánh được.”

“Để thúc phụ ngươi nhìn thấy, không biết chừng lại tức đến hộc máu.”

……

Tiểu công tử suy nghĩ đến cái trường hợp kia một hồi liền lắc đầu nguây nguẩy. Tuy rằng y rất thích hôn Ngụy Anh, nhưng y cũng không thể cứ như vậy để cho Ngụy Anh ôm đi đánh nhau được, vừa đánh vừa hôn… hình ảnh đó quá mức phóng đãng đi…

“Trạm Nhi, lấy một cái tên đi.”

—— “Sao? Ta lấy?”

“Ngươi không được thì để ta tùy tiện lấy, thí dụ như gọi là ‘ tiểu Trạm Nhi hôn hôn phù ’ dù sao thì cái bùa này cũng có hiệu dụng (hiệu lực và tác dụng) giống như lúc ngươi hôn ta vậy đó.”

—— “…”

Lam Vong Cơ thật sự rất xem trọng Ngụy Vô Tiện, còn không đợi y phản đối, Ngụy Vô Tiện đã nhảy nhót chạy ra ngoài. Hắn dùng ngón tay tùy tiện vẽ một cái bùa triệu hồi một cái đầu lâu nhỏ, chẳng biết là đang lẩm bà lẩm bẩm nói cái gì, sau đó đầu lâu nhỏ gật đầu một cái liền đi rồi.

—— “Làm gì đấy?”

“Oa, bảo nó đem cái vỏ rắn của ta lấy về ấy mà, để luyện cho ngươi một bộ áo giáp mặc ở bên trong. Ngươi còn quá nhỏ, tu vi cũng không đủ, ta sợ ngươi bị thương.”

“Đã muốn làm từ lâu lắm rồi, nhưng ai mà biết được ta lại bị mắc kẹt trong kỳ suy yếu lâu như vậy chứ.”

Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng véo lên má của tiểu công tử một cái, lưu lại một vệt màu đỏ, tiểu Trạm Nhi của hắn chỉ có hắn mới có thể bắt nạt thôi. 

Đem vỏ rắn của hắn luyện thành nội giáp, ngày thường mặc ở trên người cũng không có cảm giác gì, nhìn không thấy, sờ không được, nó giống như được luyện ra ở bên ngoài thân thể, hễ có người nào đao kiếm tương hướng thì nó sẽ là lớp phòng ngự cứng rắn nhất. Cho tiểu Trạm Nhi mặc vào, sẽ không một ai có thể làm y bị thương.

“Ta còn chưa có tặng cho ngươi thứ gì, hiện tại ta đem một phần thân thể đã từng là của ta tặng cho ngươi.”

—— “Ta cũng chưa tặng cho ngươi…”

Lam Vong Cơ cảm thấy bản thân mình đã mắc nợ Ngụy Anh quá nhiều. Từ lúc vừa mới bắt đầu Ngụy Anh đã đối với y rất tốt, chưa từng tổn thương đến tính mạng người trong tộc của y, đối với bất cứ yêu cầu gì của y cũng đều đáp ứng.

Lại còn tính toán từ sớm, muốn đem vỏ rắn của chính mình luyện thành nhuyễn giáp tặng cho y…(áo giáp mềm mại) 

Còn y thì sao? Ngay từ đầu đã là muốn chạy trốn như thế nào, tuyệt thực chọc Ngụy Anh tức giận, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ tặng cho Ngụy Anh thứ gì, lại còn...cắn hắn.

—— “Ngụy Anh, ta…”

Ngụy Vô Tiện giống như là biết y muốn nói cái gì, hắn đem một lóng tay nhẹ nhàng gãi lên hầu kết của tiểu công tử hai cái rồi từ từ trượt về phía đai lưng của y, đem y kéo đến trước người mình, chủ động sáp lại gần, mang theo ác ý ngẩng đầu lên nhẹ nhàng mổ vào đôi long giác mà hắn thích sờ nhất.

Tiểu Trạm Nhi gian dối, rõ ràng hiện tại không cao hơn hắn nhưng lại mọc ra long giác, thoạt nhìn là cố tình muốn cao hơn hắn đây mà. Muốn hôn long giác một cái còn cần phải ngửa đầu lên nữa cơ đấy.

“Ngươi vẫn còn nhỏ, đợi đến khi ngươi trưởng thành, sau đó lại đem chính ngươi tặng cho ta là được rồi.”

“Ngươi cũng biết rõ là Tiện ca ca của ngươi thèm muốn thân thể của ngươi mà. Đem ngươi tặng cho ta, làm ta thoải mái là được.”

Lam Vong Cơ ngừng lại một hồi lâu cũng chưa từng nói tiếp, y biết Ngụy Vô Tiện chỉ là ngả ngớn một chút thôi, cũng không phải thật sự tham luyến sắc đẹp. Nếu y đã là tình kiếp của Ngụy Anh, vậy nhất định là Ngụy Anh cũng thích y.

Đôi môi của tiểu công tử khẽ run run một chút, cả một câu dài đều bị nghẹn lại ở trong lòng, chỉ có thể nhả ra một chữ.

—— “Được.”

Được, đợi sau này ta cưới ngươi, nhất định sẽ đối với ngươi thật tốt, muốn cái gì ta cũng đều cho ngươi, làm ngươi thoải mái.

Ngụy Vô Tiện nhận được một tiếng trả lời này liền cảm thấy mỹ mãn xoay người đi luyện nhuyễn giáp. Thật ra cái ‘ hôn hôn phù ’ mà hắn đã vẽ cả một buổi sáng mới là nguyên nhân chính. Hắn muốn luyện nhuyễn giáp thì cần phải đến Huyết Trì điện, mượn trận thế của nơi đó xóa sạch sát khí của mình ở bên trên vỏ rắn.

Tiểu Trạm Nhi vốn là tiên nhân giáng trần, không nên dính vào nửa điểm máu tanh.

Việc tu vi bị giam cầm, hắn không biết phải phá giải như thế nào, nhưng nếu có thể mượn việc này để mỗi ngày được tiểu Trạm Nhi hôn vô số lần cũng không tính là thiệt thòi.

Giống như...nếu thật sự ôm tiểu Trạm Nhi đi đánh nhau cũng không phải không được.

Nếu đây là tình kiếp của hắn, hình như còn có chút cảm giác không tồi.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top