Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

Không! Trả lại gấp bội!

Rõ ràng đã đem y phục mặc lung tung vào, tuy không thể nói là quy phạm nhưng cũng coi như che đậy thân thể. Thế nhưng ma đầu Ngụy Vô Tiện này lại còn có thể cười giống như không cười mà nhìn chằm chằm vào dưới thân y...

Chỗ đó rõ ràng còn nhô lên một cái bọc rất lớn. Lại nói tiếp, bởi vì thân thể bị nước làm ướt sũng, bọt nước dính trên thân vẫn chưa được lau khô, khi y phục dính vào trên người, cái bọc kia lại hiện lớn hơn nữa.

Còn đang không biết nên như thế nào cho phải thì Ngụy Vô Tiện cũng từ trong nước đi ra tới. Có lẽ lần này hắn cảm thấy đã khi dễ Lam Vong Cơ đủ rồi, không thể thật sự đem tiểu công tử chọc cho khóc. Ngụy Vô Tiện bước đến, cũng không có gọi Lam Vong Cơ đi giúp hắn thay y phục mà tự mình cầm qua cái áo ngủ màu đen cùng tiết khố được treo một bên ở trên bình phong.

Thấy Lam Vong Cơ còn cố chấp bọc lấy áo ngoài ướt sũng dầm dề, vậy nên hắn lại cầm thêm một bộ áo ngủ màu đen khác.

Ngụy Vô Tiện không có y phục màu trắng, vậy thì cứ mặc tạm cái màu đen này một đêm. Ngày mai hắn sẽ sai người đi đặt may y phục Lam gia, tiểu công tử mặc đồ màu trắng vẫn là đẹp mắt nhất.

"Lau khô mình đi, tạm thời mặc áo ngủ của ta trước."

"Mặc xong rồi lên giường ngủ, trên giường của ta cũng không có lưu một tiểu hài tử ướt sũng." 

Nhìn thấy Lam Vong Cơ vẫn chưa đưa tay ra nhận lấy y phục, Ngụy Vô Tiện liền nheo lại hai mắt, để trị cái tiểu công tử đẹp mắt này, hắn chính là có rất nhiều biện pháp.

"Không thay ta lại mất hứng, mất hứng rồi... chuyện giải độc cho mấy lão gia hỏa mà lúc trước đã đáp ứng ngươi... cũng sẽ không tính."

—— "Vô lại."

Lam Vong Cơ là công tử quy phạm đoan chính như vậy, ngay cả việc mắng chửi người ta cũng sẽ không mắng.

Không còn cách nào khác, Lam Vong Cơ chỉ có thể nhận lấy áo ngủ của Ngụy Vô Tiện đi đến một bên để thay. Lam Vong Cơ mười bốn tuổi đặc biệt trổ mã, vóc dáng so với Ngụy Vô Tiện cũng chỉ thấp hơn không đến nửa cái đầu, áo choàng để mặc cũng không phải là quá cỡ.

Giường trong nội điện rất lớn, Ngụy Vô Tiện nằm ở chính giữa nhưng hơi lệch ra phía bên ngoài một tí, ý bảo Lam Vong Cơ nằm vào bên trong, nhưng Lam Vong Cơ lại không muốn, cố chấp muốn nằm ở bên ngoài, có lẽ y cảm thấy nằm ở bên trong rất không có cảm giác an toàn. Không còn cách nào nữa, Ngụy Vô Tiện cũng đành nghe theo y.

Dù sao, bất luận là nằm ở bên trong hay bên ngoài thì trên giường cũng chỉ có một cái chăn. 

Lam Vong Cơ vẫn nằm ngủ theo tiêu chuẩn gia quy của Lam thị, Ngụy Vô Tiện cũng không quấy nhiễu y. Giờ Hợi vừa đến, y rất mau liền cảm thấy buồn ngủ.

Hôm nay bị Ngụy Vô Tiện đùa cợt cả một ngày, thực sự quá mệt mỏi.

Vừa mới chìm vào giấc ngủ một tí cho nên cũng không quá cẩn thận, hình như y còn loáng thoáng nghe thấy Ngụy Vô Tiện có nói một câu:

"Tiểu Trạm Nhi, Di Lăng lão tổ ta đổ rồi, vạn năm nay cũng chưa bao giờ lưu qua người khác, ngươi chính là người đầu tiên."

Giờ Mẹo đến, Lam Vong Cơ vẫn như cũ đúng giờ liền mở mắt, trong nháy mắt cảm thấy có chút mờ mịt, y còn đang nhìn xem cách bày biện xung quanh cùng với áo ngủ ở trên người, quan trọng nhất chính là nhìn thấy tư thế ngủ hình chữ bát (八) của Ngụy Vô Tiện. Đến khi hắn đem một cái chân vắt lên trên người, y mới khôi phục lại tinh thần.

Nơi đây không phải Tĩnh thất, y chính là một tù nhân, một tù binh.

Thế nhưng tù nhân, tù binh vì sao lại được ngủ ở trong tẩm điện xa hoa như vậy? Vì sao lại được mặc loại y phục tốt như vậy? Hừ, đó mới không phải. 

Lam Vong Cơ à Lam Vong Cơ, ngươi không cần nghĩ quá nhiều, ngươi chịu  ‘ nhục nhã ’ thảm đến vậy còn không phải tù binh sao?

Lam Vong Cơ muốn đem cái chân thon dài trần trụi của Ngụy Vô Tiện ở trên người mình chuyển qua một bên. Nhưng mới vừa chuyển qua, cái chân này lại nện trở về, hắn tức giận đến ngứa ngáy hàm răng.

Lam Vong Cơ hoàn toàn không chú ý tới, y chỉ là muốn đem cái chân của Ngụy Vô Tiện đang đè nặng mình chuyển qua một bên mà thôi, hoàn toàn không có ý muốn thừa dịp Di Lăng lão tổ ngủ say, tính cảnh giác kém đi mà đâm hắn một nhát kiếm...

Cứ như vậy chuyển qua hai lần, lần sau so với lần trước Ngụy Vô Tiện càng làm trầm trọng thêm, nghẹn ngào thút thít hai tiếng, tay cũng vòng tới ôm lấy y.

Lam Vong Cơ vừa muốn đem tay chân của người này mở ra lại nghe thấy một giọng nói mơ mơ màng màng, rốt cuộc cũng không nỡ xuống tay, chỉ là tức giận nằm yên một chỗ.

"Đừng lộn xộn, Lam Trạm, để cho ta ôm một lúc nữa thôi, ta tỉnh lại sẽ đi giải độc cho mấy lão già nhà ngươi."

Bản thân mình vừa rồi tại sao lại không đâm cho hắn một kiếm cơ chứ! Hắn vẫn là người xấu, được một tấc lại muốn tiến một thước, vai cũng đã nhéo, nhìn cũng đã nhìn, y phục cũng đã mặc, giường cũng lên luôn rồi, vậy mà còn uy hiếp mình? Vậy mà còn muốn ôm một cái!

Người xấu!

Người xấu này quả là không thành thật một chút nào cả, hết cọ xát lại sờ soạng lung tung. Bởi vậy, chỗ nào đó của tiểu công tử lại không hợp thời mà ngẩng cao đầu...

Lam Vong Cơ âm thầm cắn răng tĩnh tâm, trong lòng âm thầm mắng bản thân mình thật không có tiền đồ, vậy mà lại có thể bị một người nam nhân sờ đến cương.

Lúc kẻ địch động, Lam Vong Cơ đương nhiên không dám động, lúc Ngụy Vô Tiện bất động, ta lại lộn xộn không động...

Mùi đàn hương trên cơ thể tiểu công tử hắn đã sớm ngửi thấy được, nhưng không nghĩ tới chính là mùi hương này còn có tác dụng làm yên giấc.

Thật ra hắn cũng không nói lên được rốt cuộc là mùi đàn hương làm yên giấc hay là người nọ làm yên giấc, nhưng tóm lại, hắn bắt ‘ con dâu nuôi từ bé ’ này trở về quả thực là bắt đúng rồi.

Sáng sớm mà, khó tránh khỏi có chút chuyện xấu hổ. Ngụy Vô Tiện lộn xộn, hắn cũng là một nam nhân, cho nên mới muốn chọc ghẹo Lam Vong Cơ một chút, nhưng cái này cũng không được, tiểu công tử có thế nào cũng không chịu để cho hắn ôm...

Chải chuốt một chút rồi từ trên giường đứng lên.

Từ trước đến nay, Ngụy Vô Tiện không đến giờ Tỵ sẽ không rời khỏi giường, người trong ngực muốn chui ra thì cứ chui ra đi, quá mệt mỏi nên hắn căn bản cũng lười mở mắt. Chỉ là nhân nhi ấm áp trong ngực đột nhiên không còn, ổ chăn vẫn là có chút lạnh.

Đợi cho đến giờ Tỵ, thời điểm Ngụy Vô Tiện mở to mắt liền nhìn thấy Lam Vong Cơ đang đứng thẳng tắp ở bên giường, nhìn qua cực kỳ quy phạm.

"Ta là nuôi tiểu tức phụ, cũng không phải nuôi một hộ vệ."

—— "..."

Ngụy Vô Tiện lười biếng vươn vai một cái rồi bước xuống giường, chuyện đã đáp ứng với tiểu Trạm Nhi vẫn là phải đi làm, bằng không về sau hắn nói cái gì tiểu Trạm Nhi cũng sẽ không tin.

—— "Ngươi đi đâu?" Lam Vong Cơ hỏi.

"Đi giải độc cho trưởng lão nhà ngươi, độc của ta, nếu ta không đi thì không một ai có thể giải được."

Ngụy Vô Tiện bắt đầu vấn tóc, hắn nhìn vào trong gương đem dây buộc tóc màu đỏ buộc lên, mặc dù buộc chắc nhưng vẫn có hơi xiêu xiêu vẹo vẹo.

—— "Ta muốn trở về xem xem."

Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện, y không trông mong ma đầu này sẽ thả y trở về, người trong nhà cũng không đánh lại hắn.

"Tiểu Trạm Nhi, ta làm sao biết được ngươi có phải là muốn chạy hay không? Tuy rằng ngươi có chạy cũng chạy không được, nhưng ta chỉ đáp ứng giải độc, cũng không có đáp ứng sẽ mang ngươi theo."

"Ngụy Vô Tiện ta từ trước đến nay nói chuyện đều giữ lời, ngươi có thể yên tâm."

Hắn thật sự không có ý định sẽ đưa Lam Vong Cơ đi cùng, không phải là sợ y thoát khỏi lòng bàn tay mình mà chỉ là kết hợp cương nhu, không thể ngay lập tức đã cho quá nhiều thứ tốt. Về sau lại nói tiếp, tỉ dụ như để tiểu Trạm Nhi xoa bóp vai, xoa xoa chân cho hắn, hoặc là để y hôn mình sẽ dẫn y về thăm nhà.

"Hoặc là ngươi hôn ta một cái, ta lập tức mang ngươi theo..."

Ngụy Vô Tiện giơ tay chỉ vào má bên trái của mình, một cái tay khác lại muốn câu lấy cái cằm của Lam Vong Cơ, nhưng đã bị Lam Vong Cơ né tránh.

—— "Ta không đi."

"Tốt, ngoan, về sau Tiện ca ca lại đưa ngươi ra ngoài chơi."

Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện ngoại trừ tẩm cung ra, lúc đi còn làm phép bày thêm kết giới, y căn bản là không thể chạy thoát được.

Tiểu công tử thật sự rất giận, món nợ này y cũng đã nhớ kỹ, về sau sẽ đòi lại.

Người xấu!

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top