Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43 

Chiếc lược bạc đáng thương kia vừa rồi còn bị tiểu công tử ghét bỏ, hiện giờ ở trong tay Ngụy Vô Tiện bất tri bất giác bị siết chặt vỡ vụn thành bột phấn, hoàn toàn biến mất trong trời đất.

Hắn thật sự vô cùng tức giận.

“Ta muốn xem là thứ gì lại dám ngỗ nghịch ý của ta.”

Ngụy Vô Tiện vốn định để cho tiểu Trạm Nhi trở về trước, nhưng y không muốn, nhất định phải đi theo cùng. Ngụy Vô Tiện thật sự không còn cách nào với tiểu phu quân nhà mình, nên chỉ có thể đồng ý đi cùng nhau, cũng tiện thể dẫn theo mấy nhóc rồng con Lam gia.

Cho dù sau này gả đến Cô Tô, chuyện mà trưởng bối Lam gia nên làm, trước tiên chính là dạy dỗ đám tiểu bối này.

“Đi thôi, đám nhóc các ngươi phải nghe lời, Trạm Nhi cũng không được phép tự tiện ra tay, tất cả đã có ta ở đây, tà ám gì cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ta.”

—— “Ừm.”

Y tin Ngụy Anh, hắn không phải mạnh miệng nói như vậy, hắn là Di Lăng lão tổ.

Thải Y Trấn vốn là có nhiều sông nước, trước kia cũng thường xuyên có một vài thủy túy thủy quỷ hoặc là tiểu yêu ma tinh quái chưa khai hoá làm loạn. Cô Tô là Long tộc, cũng hoàn toàn có thể giải quyết được, nhưng thủy túy lần này rõ là khác thường, tuy vẫn chưa khai hoá nhưng rõ ràng là do con người tạo ra.

Nó xuất hiện mấy ngày gần đây, quấy nhiễu khiến cho không có người nào dám xuống nước.

“Nếu đã dẫn các ngươi tới đây rồi, ta đây trực tiếp chơi đùa chết nó thì không vui, các ngươi có thể tự mình thử xem.”

Ngụy Vô Tiện phóng ra lượng lớn yêu lực để dò xét một chút, trong lòng đã hiểu rõ. Không phải là tà túy gì quá mạnh, chỉ là có hơi khó chơi, vừa đúng lúc để cho Trạm Nhi cùng đám rồng con luyện tập.

Mấy năm nay là hắn dạy cho Trạm Nhi, hơn nữa mấy ngày nay còn hàng đêm song tu, bây giờ cũng nên kiểm tra thành quả ‘ dạy học ’ một chút.

Lam Vong Cơ gật đầu, y không phải tiểu công tử chỉ nấp bên dưới cánh chim, y muốn dần dần trở nên lớn mạnh, sau đó bảo vệ Ngụy Anh thật tốt, bởi vì y là phu quân.

Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên Ngụy Vô Tiện nhìn thấy bản thể của tiểu phu quân nhà mình. Một con rồng nhỏ màu xanh băng dài hàng trăm mét, ờm, cũng không nhỏ đâu.

Con cháu Lam gia ở xung quanh cũng đều rất kinh ngạc, bản thể của bọn họ chỉ mới dài mấy chục mét, tu vi của tiểu công tử… tăng thật nhanh.

Lam Vong Cơ dẫn đầu xông đi vào, rồng con Lam gia đuổi theo sau, còn Ngụy Vô Tiện thì không đi vào mà đứng ở trên mặt nước, có thể giải cứu bất cứ lúc nào.

Nước, vốn dĩ chính là sân nhà của rồng.

Mặt nước ban đầu không có gợn sóng, đột nhiên lại bắt đầu xao động, giống như nước nóng bắt đầu sôi trào.

Vòng nước xoáy.

Thứ này đã thành túy từ lâu rồi, thời gian đã lâu như vậy, đoán chừng Trạm Nhi cũng không sao, nhưng đệ tử Lam gia chắc là gặp họa rồi.

Đang định ra tay, tiểu công tử đã thoát khỏi sự khống chế của vòng nước xoáy, từ trong nước vọt ra, không hoảng không loạn, ngự kiếm đến đứng ở bên cạnh Ngụy Vô Tiện.

—— “Ngụy Anh, cứu người.”

Y chạy được ra ngoài, còn một vài rồng con tu vi thấp đều bị vây ở dưới nước.

“Được rồi, yên tâm đi Trạm Nhi, người nhà ta sao có thể bị ăn hiếp.”

Sau này mấy rồng con kia cũng đều là người trong tộc của hắn, mà hắn lại là một kẻ cực kỳ bênh vực người nhà mình.

Ngụy Vô Tiện nắm trong tay một luồng sát khí, bao phủ toàn bộ mặt nước, chỉ dùng một đầu ngón tay đã tóm được mấy nhóc con từ trong nước lôi ra bên ngoài.

Trong tay hắn là bảy tám con rồng nhỏ màu xanh lam chỉ dài bằng cánh tay, bị tóm lấy cái đuôi xách lên, tiểu công tử thấy Ngụy Vô Tiện hình như lại có ý muốn ‘ giở trò ’ với đám nhóc con mới ho nhẹ một tiếng. Dường như Ngụy Vô Tiện nghĩ tới cái gì đó liền vội vàng buông rồng nhỏ xuống.

“Khụ, Trạm Nhi yên tâm, bọn nhóc cũng không có bị thương.” Ngụy Vô Tiện thấy sắc mặt tiểu công tử không đúng lắm, vội vàng lái sang chuyện khác.

“Thủy Hành Uyên nguy hiểm như vậy, ngàn năm khó gặp, khó trách các ngươi lại không biết.”

Ngụy Vô Tiện thấy tiểu công tử chăm chú nhận thức, biết mình vừa tránh được một kiếp, trong lòng âm thầm thở dài một hơi.

“Nguyên nhân là có một vài con sông hay hồ nước theo địa thế, dòng nước thường xuyên xảy ra chìm thuyền hoặc là người sống rơi xuống nước. Lâu ngày, vùng thuỷ vực kia sẽ dưỡng ra tính khí.”

“Hệt như tiểu thư bị nuông chiều, không thể thiếu ăn sung mặc sướng, cách một khoảng thời gian sẽ có thuyền hàng và người sống phải xuống nước để hiến tế.”

Ngụy Vô Tiện có thể bay trên không, rồng có thể đạp nước mà đi, đám rồng con đi theo sau Di Lăng lão tổ liên tục gật đầu, hận không thể lập tức ghi lại bút ký.

Ngụy Anh lúc làm chính sự cũng không có hồ nháo.

……

Y còn chưa kịp nói ra một câu cuối cùng, Ngụy Anh lại nhân lúc người khác không chú ý mà sờ soạng sừng của y…

“Nhớ kỹ là ‘ lâu ngày ’, không có khả năng lâu như vậy mà Cô Tô Lam thị lại không phát hiện nguyên do. Cho nên, Thủy Hành Uyên là bị người ta xua đuổi tới đây.”

Hắn từng nói muốn bảo vệ thế gian ngàn năm thái bình, bây giờ có người ở dưới mí mắt hắn quấy phá chính là đang đánh vào mặt hắn.

Lão tổ không ra uy, có người lại coi hắn là một con rắn bệnh.

“Một khi Thủy Hành Uyên hình thành, vậy có nghĩa là khắp thuỷ vực đều biến thành quái vật, rất khó diệt trừ. Trừ phi rút cạn nước, vớt hết tất cả người và vật chìm dưới nước lên, sau đó phơi lòng sông dăm ba năm. Theo lý mà nói, không còn cách nào khác thì đành phải đuổi nó đi một lần nữa.”

“Nhưng... ta là Ngụy Vô Tiện.”

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top