Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 54

Lam Hi Thần thật sự hiểu rất rõ đệ đệ nhà mình. Quả nhiên, nói hai canh giờ thì chính là hai canh giờ. Trời gần tối Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện mới từ trong Tĩnh thất ra ngoài.

Cho dù trên mặt Ngụy Vô Tiện vẫn còn hơi ửng đỏ một chút nhưng lại không có chút nào ngượng ngùng, thoải mái hào phóng đứng yên ý định để cho gã đầy tớ lấy số đo cơ thể, thế nhưng tiểu công tử lại không đồng ý.

Cuối cùng không còn cách nào khác, gã kia chỉ có thể đứng ở một bên chỉ huy tính toán kích cỡ để tiểu công tử đi đo người.

Vòng eo chỉ nhị thước, thật không hổ là Di Lăng lão tổ, thân hình hệt như rắn nước…

(*1 thước = ⅓ mét)

Vòng mông… Khụ khụ.

Vòng mông tiểu công tử không cho báo, gã kia chỉ an an tĩnh tĩnh tính toán, không dám nói ra miệng.

“Khụ... Ngụy công tử, gần đây cũng đã sắp tới ngày đính hôn rồi. Đêm nay nếu không ngại thì lưu lại ăn một bữa gia yến, trưởng lão trong nhà… Khụ, cũng nên làm quen một chút.”

Ngụy Vô Tiện duỗi duỗi người, vốn là định trở về ngủ bù lại bị Lam Hi Thần gọi lại.

“Làm quen cái gì? Đám lão già kia không phải đã sớm biết rồi à? Oa oa, thất lễ rồi, gia yến đương nhiên phải ăn chứ.”

Đúng vậy, đã sớm biết nhau rồi, lần đầu tiên là khi hắn đột nhập Vân Thâm Bất Tri Xứ vào hai năm trước. Nếu không phải vì coi trọng tiểu Trạm Nhi, đám lão già này đã bị tiêu diệt rồi. Lần thứ hai cũng vậy, mấy người này không biết tốt xấu xông lên bãi tha ma, kết quả là bị nhốt lại.

Xì! Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng cảm thấy bị tổn thất, tổn thất cực kỳ luôn. Bản thân mình đồng ý gả cho tiểu Trạm Nhi lại phải gọi một đám thủ hạ bại tướng nhỏ hơn mình tận một vạn tuổi là trưởng bối, mệt… quá mệt mỏi…

Hiện tại Ngụy Vô Tiện mới biết vì sao lúc hắn đồng ý ở lại ăn cơm tối, vẻ mặt của tiểu Trạm Nhi lại lo lắng nhìn hắn như vậy…

Đây đều là người, à không, đây đều là thứ cho rắn ăn sao? Canh suông quả thủy, nước thịt cũng chẳng có, ngay cả dầu mỡ cũng không nốt, quá đáng thương! Thậm chí Ngụy Vô Tiện còn hoài nghi đây có phải là Cô Tô Lam thị ra oai phủ đầu hay không.

“Không có rượu?”

Ngụy Vô Tiện nhìn thoáng qua, thực sự không có hứng ăn uống nữa, muốn tìm rượu, rốt cuộc phát hiện cũng không có rượu, chỉ có một chén canh nhỏ màu xanh lục, ở trên mặt canh có một cọng rễ thảo dược màu vàng…

Hắn biết vì sao Trạm Nhi vẫn luôn làm phòng bếp nhỏ cho hắn, bởi vì Trạm Nhi biết hắn chắc chắn sẽ không thích đồ ăn của Cô Tô Lam thị.

Gia yến không thể so với khi ở Tĩnh thất, mỗi người sẽ có một bàn yến nhỏ bày biện một vài đĩa đồ ăn nhỏ.

Tuy nói là gia yến nhưng nơi này cũng không có một nữ tử nào, nam tu nữ tu của Cô Tô Lam thị ngay cả lúc nghe giảng cũng phải tách ra. Ngụy Vô Tiện cũng là nam tử, châm chước lắm mới cho phép hắn nhập yến.

Ngụy Vô Tiện thử nhấc đũa kẹp một lá cải trắng nho nhỏ nhét vào trong miệng, đắng chát lại không có hương vị, thật không biết Cô Tô Lam thị làm thế nào mà cả cải thìa cũng làm thành cay đắng thế này.

Chép chép miệng, Ngụy Vô Tiện buông đũa xuống, bóc khối kẹo sữa mà tiểu Trạm Nhi trộm đưa cho hắn nhét vào trong miệng lén ăn.

Lam Khải Nhân ở trên chỗ ngồi cau mày, ông đã nhìn thấy vài động tác nhỏ của hai người.

Cải trắng nhà mình…

Gia yến… thật quá nhàm chán, trong ngoài cũng chỉ có Lam Hi Thần đứng lên đầu tiên giới thiệu mấy lão cũ kỹ một lần, Ngụy Vô Tiện lần lượt gật đầu. Về sau lúc ăn cơm ai nấy đều im lặng không lên tiếng, an tĩnh đến mức hắn chỉ không cẩn thận gõ đôi đũa một cái đã cảm thấy chói tai vô cùng…

Rốt cuộc cũng kết thúc rồi.

Hắn không ăn được cái gì mà cũng chả có ai dám ép hắn ăn, cũng không ai nói gì, chỉ là lúc rời khỏi lại bị Lam lão nhân trừng mắt liếc một cái khiến hắn cực kỳ khó chịu…

“Trạm Nhi, có bữa khuya không?”

—— “Ớt cay hết rồi!”

Không có ớt cay đối với Ngụy Vô Tiện mà nói cũng giống như không có bữa ăn khuya, vốn là đang ủ rũ cụp đuôi định không ăn nữa, dù sao cũng không đói bụng, tiểu công tử liền kéo hắn lại.

—— “Ta đưa ngươi đi ra ngoài ăn.”

“Đi Thải Y Trấn sao? Nhưng chẳng phải nhà các ngươi buổi tối không được ra ngoài sao? Trạm Nhi, ngươi phạm vào lệnh cấm quan trọng đấy!”

—— “Chỉ là về trễ sẽ không được vào.”

“Ý của ngươi là chúng ta lại dã chiến thêm một lần? Được nha được nha, ăn no rồi vận động, vận động.”

—— “…”

Ý của tiểu công tử là có thể ở bên ngoài tìm một khách điếm…

Cũng may Ngụy Vô Tiện chỉ là trêu chọc y, không phải coi là thật. Rời khỏi bàn tiệc, hiện tại đã ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, Ngụy Vô Tiện lập tức kéo lỏng cổ áo mình, quá chặt!

Tiểu công tử liếc mắt nhìn, cổ áo kéo ra không tính là quá rộng, cánh môi hơi hơi mấp máy nhưng không có nói chuyện mà chỉ yên lặng kéo cổ áo Ngụy Vô Tiện lại. Mặc dù kéo ra không quá rộng, nhưng ở góc độ của y vẫn nhìn thấy được dấu hôn…

Ngụy Vô Tiện: “…”

Thôi, ban đêm cũng không nóng lắm, hắn đã nhìn thấy hoa đăng ở Thải Y Trấn.

Những ngày tháng bình thường như vậy thật sự làm hắn quyến luyến. Sự quan tâm yêu thương tinh tế cũng khiến hắn trầm luân.

Một tiểu Trạm Nhi như vậy cũng rất đáng giá.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top