Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Sau đại hôn ‖ Phiên ngoại 2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

『 Tĩnh thất không tĩnh 』 

[Sau đại hôn ‖ Phiên ngoại 2]

—————————

Ngụy Vô Tiện ôm bụng cười thở hổn hển, một đôi chân dài đạp lung tung, đá văng cả chăn, dường như cảm thấy không đã ghiền bèn ôm gối đầu ở trên giường lăn qua lăn lại.

Vừa rồi Lam Trạm cực kỳ nghiêm túc ném hắn lên giường, hắn vốn tưởng rằng chuyện hôm qua mình không cẩn thận trêu chọc nữ tu bên cửa sổ đã bị phát hiện, Lam Trạm muốn phạt hắn. Kết quả là Lam Vong Cơ bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói với hắn rằng không được gọi y là ‘ tiểu Trạm Nhi ’ ‘ tiểu phu quân ’ nữa, nên xóa đi chữ tiểu.

Lam Vong Cơ mặt không biểu cảm nhìn hắn cười, chờ tới lúc Ngụy Vô Tiện để ý thì hắn đã cười hơn nửa ngày. Lam Trạm cũng cứ như vậy nhìn hắn hơn nửa ngày, hắn rốt cuộc phát hiện có gì đó không ổn, một cảm giác sợ hãi từ xương cụt dâng lên đến ngọn tóc, một dúm tóc ngốc cũng bị dọa cho dựng đứng.

Có thể khiến ma đầu này sinh ra cảm giác sợ hãi cũng chỉ có tiểu công tử…

Tuy có chút sợ, sợ tiểu tể tử ở trên giường hung bạo với hắn, chỉ có điều cái miệng của Ngụy Vô Tiện có khi nào nghe chính mình nói, miệng hoàn toàn không nghe theo đại não, một chút cũng không suy xét cho cái eo của mình…

“Vốn dĩ là nhỏ mà, ngươi mới 22 tuổi, ấy thế mà rồng nhỏ còn một hai muốn làm ca ca. Nếu ta thật sự nuôi mười nữ nhân hay một trăm nữ nhân ở bãi tha ma, mấy đứa chắt trai của ta còn lớn ngươi nữa ấy.”

—— “Mười nữ nhân, trăm nữ nhân?”

“Úi… Không có không có, ta nói bậy đó, trời đất chứng giám, ta không có, ta còn chưa từng nắm tay con gái nữa cơ, ta chỉ nêu ra một ví dụ thôi mà…”

Tiếng nói chuyện của Ngụy Vô Tiện càng lúc càng nhỏ dần, bởi vì hắn thấy ánh mắt của Lam Trạm càng ngày càng nguy hiểm.

Ánh mắt kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, tử hình ngay tại chỗ vậy…

“Ca ca! Ngươi là ca ca! Trạm ca ca, tình ca ca, ca ca tốt, ta sai rồi!”

Lanh mồm lanh miệng mà cũng mau sợ, chọn nói những gì Trạm Nhi thích nghe, không thể chọc cho bé rồng này xù lông, hắn vẫn nên lo lắng cho cái eo của  mình nhiều hơn.

—— “Mười nữ nhân, trăm nữ nhân?”

—— “Chưa từng nuôi người, nuôi nữ quỷ.”

Lam Vong Cơ lặp lại một lần nữa, y nhớ tới lần đầu tiên gặp Ngụy Vô Tiện, Di Lăng lão tổ uy phong vô cùng. Ở trên bầu trời Vân Thâm Bất Tri Xứ diễu võ dương oai, xung quanh cái vương tọa kia có thể nằm được vài người, bị mê hoặc bởi một đám nữ nhân oanh oanh yến yến, diêm dúa lòe loẹt. Mặc dù sau đó y đã biết những người đó đều là nữ quỷ, nhưng vẫn không khiến y quên đi khoản nợ bí mật vào lúc này.

Y lấy một quyển tạp thư* từ trong túi Càn Khôn ra, mở ra trang đó rồi chỉ cho Ngụy Vô Tiện xem.

(*Tạp thư: loại sách vở không liên quan đến học hành, thi cử)

Quyển tạp thư kia có viết một cái tiêu đề:
《 Di Lăng lão tổ phong lưu sự 》.

Trên sách viết hắn có vô số ngự nữ, thường xuyên bắt những nữ tu xinh đẹp của tiên gia, còn nuôi nữ tử quyến rũ của Yêu tộc, bắt giam công chúa phàm giới. Vốn dĩ Ngụy Vô Tiện thấy còn có thể nói chuyện say sưa một hồi, sách này nói về hắn quá uy phong, chính hắn cũng không biết.

Chỉ có điều lúc này…

Ngụy Vô Tiện thề thốt phủ nhận, kẻ viết sách này không phải là muốn hắn mạng hắn chứ!

“Ta oan uổng quá!”

Lam Vong Cơ cũng không nhìn hắn, lại cầm một quyển sách khác ra, tiêu đề là《 Chuyện xưa không thể không kể của Di Lăng lão tổ và tiểu phu quân nhà hắn 》.

Người thiết kế bìa sách có phải quá ác độc rồi không? Sao lại viết chữ ‘ tiểu ’ kia lớn như vậy chứ???

Ngụy Vô Tiện cẩn thận lật xem thử một chút. Trong sách nói, Di Lăng lão tổ không biết tiết chế, cùng tiểu phu quân nhà mình hàng đêm sênh ca, còn đặc biệt ghi rõ chuyện hai người bọn họ lăn lộn đến sập cả phòng vào đêm tân hôn…

Trang bìa trong vẫn còn một câu —— đừng nhìn phu quân của lão tổ nhỏ, đụng phải lão tổ cũng phải kêu a a.

Ngụy Vô Tiện giật giật lông mày, hình như hắn đã biết vì sao Trạm Nhi trở về liền bảo hắn không được gọi y là tiểu phu quân, tiểu Trạm Nhi nữa, cái chữ tiểu này đã phạm vào cấm kỵ của Trạm Nhi.

Sách này cũng không có nói, phu quân nhỏ… là nơi nào nhỏ? Còn chọc cho hắn hôm nay bị tai bay vạ gió, ngày mai hắn lập tức sai người tìm Ôn Ninh đi đánh cho kẻ viết sách kia một trận, cả tên bán sách cũng bị đánh cùng. Ngươi viết thì cứ viết, vậy mà còn dám bán cho người Cô Tô, còn cố tình bán cho Lam Vong Cơ, mối thù này càng ngày càng lớn.

“Ơ, Trạm Nhi, ngươi đến mấy hàng quán ven đường mua loại tạp thư này làm gì, để ta xem ngươi còn mua thứ gì nữa!”

—— “Ngụy Anh!”

Ngụy Vô Tiện tu vi cao, nhanh tay lẹ mắt vươn tay đoạt lấy túi Càn Khôn của Lam Vong Cơ, thò tay vào sờ mó.

Được lắm gia hỏa, còn những bảy tám quyển bọc bằng giấy dai, thậm chí còn có sách không có tên, tiện tay lật sách… đều là xuân cung.

“Ây dô~ Hàm Quang Quân thật có nhã hứng nha.”

Lỗ tai của Lam Vong Cơ đỏ lên, lúc y xuống núi mua xuân cung, nhìn thấy hai quyển tạp thư này nên mua luôn.

“Đây là chê ta dạy ngươi chưa đủ, muốn tự học chút thứ mới mẻ? Hà tất gì phải giấu, muốn xem thì ta cùng ngươi xem há~”

Ngụy Vô Tiện cứ thế mà nắm lấy vật dưới thân y, còn thò mặt lại gần cọ cọ.

“Cùng ngươi vừa xem vừa thử cũng được nè.”

Ngụy Vô Tiện cọ xong, hai tay còn ôm hôn một cái.

“Còn nữa, phu quân ta cũng không nhỏ đâu, lớn lắm í~”

……

……

“Lam Trạm, ngươi còn tới nữa…”

—— “Bảy quyển, hôm nay thử một quyển.”

 END.

Lời cuối sách

《Tĩnh thất không tĩnh》chuyện xưa kết thúc.

Cảm ơn các cậu đã thích tiểu long Kỉ và lão tổ Tiện.

Cũng cảm ơn các cậu đã thích Tinh Tinh~

(Tinh Tinh là tên tác giả nhé) 

Bọn họ sẽ sống thật tốt ở thế giới của riêng mình ♡

Các cậu cũng phải sống thật tốt, thật vui vẻ đó nha ~

Yêu các cậu ♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top