Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 95 Đồng Nhan gặp chuyện không may

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiếu Thâm? Em đã trở về!" Đồng Nhan cất túi xong, đổi giày vào nhà.

Phòng khách cực kỳ an tĩnh, giống như không có ai, Đồng Nhan kín đáo, đi đâu?

"Đồng Đồng? Bảo bối? Đi đâu rồi!"

Trong nhà trống rỗng chỉ còn lại giọng nói của Đồng Nhan, thật kỳ quái, to to nhỏ nhỏ đều không ở đây.

Đợi thời gian rất lâu, bên ngoài trời bắt đầu tối. .

Đồng Nhan định mua đồ ăn bên ngoài về chờ hai người trở lại ăn cơm tối, ai ngờ chờ mãi vẫn không thấy trở về.

Ngoài cửa sổ, ánh đèn dần dần sáng lên, sắc trời càng ngày càng mờ.

Đồng Nhan tựa vào trên ghế sa lon ngủ, hai người này vẫn chưa trở lại.

Trong nhà Lãnh Tiêu, nhìn trong nhà trống rỗng xuất hiện ba Đại Bảo Bối, huyệt Thái Dương đập thình thịch, đứng ở trước cửa chân không biết đặt hướng nào, kia đều là kiệt tác của Đồng Đồng và Tiểu Yêu còn có đại bảo bối.

Bất đắc dĩ liền vuốt tay, ném cặp công văn trong tay đôi tay chống nạnh: "Tôi nói, hôm nay lại diễn tuồng gì?"

Không duyên cớ xuất hiện tại nhà anh, ngộ nhỡ nhà anh muốn cất giấu một cô gái thì sao!

Tiếu Thâm lười biếng vùi ở trên sô pha nhìn con trai và Tiểu Yêu chơi không biết chán, yên lặng dung túng này hai Hỗn Thế Ma Vương, đối với nhà Lãnh Tiêu một mảnh hỗn độn lại làm như không thấy, chỉ chuyên chú nhìn con mình.

Nói thật, đột nhiên con trai tới, cuộc sống trước kia chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của con trai và mẹ của nó, vừa mới bắt đầu chỉ là ngoài ý muốn, không muốn thừa nhận, sau lại hoàn toàn bất đắc dĩ kết hôn, dần dần thói quen có hai mẹ con tồn tại, đến bây giờ. . . . . .

Yêu!

Hình như là yêu?

Không biết, dáng dấp anh lớn như vậy cũng không biết yêu là tư vị gì.

Khi còn bé cảm thấy ông nội yêu anh, sau lại dần dần lớn lên mới phát hiện, người lớn và anh nghĩ không giống nhau, cho nên ann mới sẽ chọn rời nhà đầu quân, sau lại đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ ngoài ý muốn gặp Đồng Nhan, lại bị người vu hãm, trừ quân chức, trở lại làm thương nhân, dần dần cũng học được gian trá.

Nhưng anh vẫn luôn là người chân thật, mặc kệ xem ai không vừa mắt, không vừa mắt chính là không vừa mắt, chưa bao giờ sẽ giả vờ hoà đồng với người khác, trực tiếp một cái tát đập chết họ.

Bên ngoài đánh giá rằng, đại thiếu gia nhà họ Tiếu cương quyết bướng bỉnh, nhưng chỉ có chính anh biết, cho tới nay bản thân muốn cái gì.

Sau lại kết hôn, cuộc sống sau khi cưới làm anh cảm thấy hưởng thụ khó có được, bỏ đi thói quen ăn chơi đàn điếm không về nhà, biến thành vừa tan tầm thì chạy về nhà làm người đàn ông tốt.

Trong lúc này có lẽ Đồng Nhan không cảm giác được sự biến chuyển trong cuộc sống của anh, nhưng bạn bè chung quanh anh lại nhận thức rất sâu.

Hiện tại. . . . . .

Trong đầu nhớ tới cú điện thoại hôm qua kia, anh đột nhiên sợ.

Anh rất hưởng thụ cuộc sống có Đồng Nhan, còn Đồng Nhan thì sao? Có nguyện ý tiếp tục sống cùng anh hay không?

Có cũng rất hưởng thụ cuộc sống hôn nhân này không? Hay là rất khó chịu với cuộc sống như thế?

Nếm đến hạnh phúc ngon ngọt, hiện tại chợt nói cho bạn biết, cái hạnh phúc này bạn lấy sai rồi, phải trả lại, bạn sẽ nghĩ sao?

Còn không bằng ban đầu bản thân không có hạnh phúc!

Lãnh Tiêu nhìn sắc mặt tên nhóc này không đúng lắm, vội vàng ba bước thành hai bước tiền lại gần: "Người anh em, sao vậy? Đừng lôi kéo gương mặt, giống như cô dâu bị chồng bỏ." Lãnh Tiêu đặt mông ngồi chồm hổm bên cạnh Tiếu Thâm, không chút nào cho là những lời này của mình là nói sai.

Tiếu Thâm lại giống như bị giẫm vào cái đuôi, hung tợn trừng mắt, vẫn không nói lời nào, thế nhưng ánh mắt làm Lãnh Tiêu không dám nói chuyện.

Trợn mắt nhìn một hồi, chợt yên lặng vừa mở tầm mắt, lại chuyên tâm nhìn con trai mình.

Lãnh Tiêu biết xảy ra chuyện lớn, vội vàng hỏi: "Không phải, làm sao vậy?" Nghĩ tới trước còn rất tốt, giống như bởi vì câu nói của chính mình trừng mắt liếc anh một cái, câu nói kia. . . . . .

Vỗ bắp đùi bản thân, gấp gáp hỏi: "Không phải cô dâu của tôi xảy ra chuyện chứ?" 

Tiếu Thâm nhíu lông mày: "Cậu nói chuyện rõ ràng chút, cái gì gọi là cô dâu của tôi?" 

Lãnh Tiêu cười ha ha, tạm được, còn biết cô dâu này không thể dùng tôi, vậy thì chứng minh còn có thể cứu, vội vàng hỏi: "Tớ nói, cậu với vợ cậu rốt cuộc làm sao vậy?"

Tiếu Thâm buồn buồn không vui, không nói lời nào, cảm thấy nếu để cho Lãnh Tiêu biết chuyện này, chuyện mất mặt này ném đi được rồi, nhớ trước kia Tiếu Thâm anh có vô số phụ nữ, khi nào đến phiên bị phụ nữ bắt cá hai tay.

Không nói lời nào, Lãnh Tiêu không có biện pháp cạy cái miệng này ra, này miệng kim quý lắm, liếc nhìn Đồng Đồng bên kia chơi với Tiểu Yêu không biết chán, khóe miệng nhếch lên, quyết định đường cong cứu quốc.

"Đồng Đồng a, tới tới, tối nay ở nhà chú ăn cơm, gọi điện thoại bảo mẹ cháu, tối nay chú mời khách!"

Đồng Đồng hiện tại đã sớm đói bụng, nhưng gọi Tiếu Thâm mấy lần, ba luôn mắt hồn không để ý tới anh, không biết ở đây nghĩ cái gì, ánh mắt trống rỗng kia, trước đó Đồng Đồng chưa từng thấy ba như vậy.

Vừa nghe có ăn, một người một chó lập tức vui vẻ, hấp tấp chạy tới, Tiểu Yêu sẽ không nói chuyện, thế nhưng nước miếng thuận theo đầu lưỡi thật dài chảy dọc xuống Lãnh Tiêu nhìn kinh hãi không thôi, cúi đầu nhìn thảm Ba Tư quý giá, vội vàng đưa tay cho Tiểu Yêu miệng rộng nhắm lại.

Đồng Đồng không thèm để ý chút nào, mặt tràn đầy sáng lóng lánh hỏi: "Có thật không? Cháu muốn ăn thịt!"

Lãnh Tiêu xấu hổ, ngó ngó Tiếu Thâm bên cạnh tiếp tục ngẩn người, nghĩ thầm người này bình thường ngược đãi con trai mình? Người thứ nhất nhà tôi và tôi muốn ăn thịt?

Cười ha ha: "Được, tối nay chúng ta ăn thịt nướng, bên ngoài nhiệt độ không tệ, tối nay ở trong sân ăn, cháu đi gọi điện thoại cho mẹ cháu đi."

Đồng Đồng hoan hô một tiếng, hấp tấp chạy đến trước mặt Tiếu Thâm muốn móc điện thoại gọi cho mẹ. 

Vốn không hề có tiêu cự đột nhiên Tiếu Thâm hồi hồn, một tay đè miệng túi bản thân lại: "Tự mình qua một bên chơi đi!"

Đồng Đồng chu mỏ: "Ba, muốn ăn cơm."

Tiểu Đồng Đồng giống như người ngoài hành tinh, hình như biết vì sao đột nhiên ba mình dẫn theo mình rời nhà trốn đi, hình như là người mẹ vô tâm kia làm cái chuyện nhạy cảm gì với ba. 

Tiếu Thâm vừa nghe ăn cơm, lúc này mới nhớ tới, con trai vẫn ăn cơm lúc sáu giờ, hiện tại cũng gần tám giờ, có thể không đói không?

Nghĩ như vậy, mình đói bụng rồi.

Đưa tay ôm lấy con trai, "Chúng ta ra bên ngoài ăn."

Đồng Đồng đưa tay ôm lấy cổ anh: "Mẹ cũng không có ăn."

Tiếu Thâm mặt tối sầm: "Mẹ con đã sớm ăn, còn có người bồi, người nào sẽ ngu giống hai chúng ta vậy, chết đói, đi đi đi."

Lãnh Tiêu vừa nghe bát quái, có gian tình có gian tình, vội vàng đi theo Tiếu Thâm ra cửa ăn chực.

Tiếu Thâm dừng lại ở trước cửa, quay đầu lại lườm anh một cái: "Làm gì đây?"

Lãnh Tiêu vô tội buông buông tay: "Một người độc thân, tớ cũng vậy chưa ăn cơm đấy."

Bộ mặt hơi vô lại doán chừng giống như Tiếu Thâm, vô cùng vô lại.

Tiếu Thâm nhìn hắn một cái, vốn cho là tên nhóc này sẽ răng rắc nói ra một đống lời từ chối, lấy này người tài ăn nói đủ, ai ngờ hôm nay Tiếu Thâm sa sút, liếc mắt nhìn một câu cũng không nói, quay đầu ôm con trai rời đi. 

Tiểu Yêu rất là vui vẻ đi theo, ngược lại quay đầu lại nhìn Lãnh Tiêu ăn chực này một cái, giống như đang cân nhắc Lãnh Tiêu có thể cướp được cơm của mình hay không. 

Lúc này Đồng Nhan đang ngủ, lúc này Tiếu Thâm đang ôm con trai vào trong quán cơm, nản chí ăn.

Ai cũng không biết, đêm nay chuyện sẽ xảy ra, sau nghĩ lại Tiếu Thâm sợ, sớm biết sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy, nói gì anh cũng không rời đi.

Đang dùng cơm, điện thoại di động của Tiếu Thâm chợt ong ong vang lên, vốn tâm tình không tốt, ăn bữa cơm cũng không thể ngừng nghỉ, Tiếu Thâm lấy điện thoại ra trực tiếp ném đi. 

Đồng Đồng ngồi chồm hổm trên đất ăn với Tiểu Yêu, thân thể hai tên nhóc cũng run rẩy.

Vẻ mặt Lãnh Tiêu vô liếc nhìn điện thoại di động trên đất, yên lặng hồi hồn, yên lặng ăn cơm, cũng không dám nói nhiều một câu.

An tĩnh một hồi, điện thoại bị ném trên mặt đất rốt cuộc lại vang lên rồi, Lãnh Tiêu liếc điện thoại di động trong góc một cái, nghĩ thầm, ném mạnh như vậy, lại vẫn có thể kêu. 

Mặt Tiếu Thâm tức giận, mắt thấy hận không thể đi lên dùng hai chân đạp. Lãnh Tiêu vội vàng khoát tay: "Tớ giúp cậu cúp, cậu ăn trước." 

Đứng dậy đi tới bên cạnh điện thoại di động, vừa nhìn đúng là số xa lạ, trực tiếp tắt máy.

Kết quả tay vẽ một cái, không cẩn thận quét nút trả lời.

"Xin chào, anh là chồng của bệnh nhân sao, người bệnh nhân này gặp trận hoả hoạn lớn, đang trong phòng cấp cứu.... ....."

"Anh nói cái gì?"

"Anh nói cái gì!"

Hai tiếng kêu lên, Lãnh Tiêu cũng chẳng biết từ khi nào điện thoại di động đã chạy tới trong tay Tiếu Thâm. 

Lãnh Tiêu sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy sau lưng có một nguồn sức mạnh, thân thể lảo đảo sang bên cạnh hai bước. 

Tiếu Thâm đoạt lấy điện thoại di động thì rống: "Lặp lại lần nữa, người nào cấp cứu?"

Bên kia cảnh sát phụ trách gọi điện thoại thông báo người thân ngẩn người, ngay sau đó vừa nghĩ thì thoải mái, nhà ai đột nhiên gặp chuyện này cũng sẽ lo lắng. 

"Xin nén bi thương, trước mắt bệnh nhân. . . . . ."

"Cút đi, tôi hỏi anh, người nào đang cấp cứu!"

Cảnh sát ngẩn người, khẽ thở dài: "Vợ ngài lên là Đồng Nhan phải không? Có phải các ngài ở xxxxx không?"

Lần này Tiếu Thâm không rống lên, an tĩnh thật lâu, con ngươi không nhúc nhích, hình như căn bản không phản ứng kịp tin tức kia là chuyện gì xảy ra.

Chợt.

Một đôi tay nhỏ bé nhất thiết gắt gao cầm tay kéo xuôi xuống bên người, cúi đầu xem xét, trong mắt Đồng Đồng sáng ngời , khiếp sanh sanh nhìn anh hỏi: "Ba, mẹ sao?"

Đồng Đồng nho nhỏ hình như không bên kia xảy ra chuyện gì, nhưng hình như đáy lòng đã ý thức được, chỉ ngẩng đầu dùng cặp mắt giống Tiếu Thâm như đúc nhìn người duy nhất trước mắt có thể dựa vào, :hixhix: người thân duy nhất.

Đáy mắt từ từ thử lệ thuộc vào.

Giọng nói của Tiếu Thâm khàn một chút, giống như như bị người dùng dao găm vào, muốn nói lại không nói ra, nghĩ nuốt không trôi, đối mặt với ánh mắt tràn đầy khai khát của con trai, Tiếu Thâm luôn luôn biết ăn nói, chợt không biết nên nói làm sao. 

Bởi vì chính anh cũng không biết đến cùng là chuyện gì đang xảy ra. 

Hít sâu, giọng nói vững vàng: "Bệnh viện nào?"

"Là bệnh viện xx."

Cúp điện thoại di động, mặt Tiếu Thâm bình tĩnh, ngồi xổm người xuống tầm mắt đối diện với con trai, "Con trai, không có việc gì."

Ôm lấy con trai sải bước bỏ đi.

Lãnh Tiêu đã ý thức được xảy ra chuyện gì, nhìn nét mặt mới vừa rồi của Tiếu Thâm có chút không đúng, sợ gặp chuyện không may, vội vàng đi theo.

Trong bệnh viện, khắp nơi đều tràn ngập mùi máu, không biết có phải tối nay xảy ra tai nạn giao thông lớn gì không.

Ba người vừa tiến đến, hỗn loạn tưng bừng.

Đồng Đồng vừa nhìn, bị sợ đến nỗi đầu nhỏ rúc vào trong ngực Tiếu Thâm, theo bản năng tự nói với mình, mẹ không sẽ ở nơi này.

Bàn tay to của Tiếu Thâm đè chặt đầu con trai, chỉ sợ đi đường vòng trên hành lang sẽ xuất hiện cái loại trường hợp máu me gì, thuận tay bắt được một y tá hỏi đường, ba người chạy thẳng tới thang máy, dọc theo đường đi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top