Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 96: Quý trọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước phòng giải phẩu, vài tên ăn mặc đồng phục cảnh sát chờ, thấy Tiếu Thâm tới đây, một người hỏi: "Xin hỏi anh là chồng của Đồng Nhan sao?" 

Tiếu Thâm ôm Đồng Đồng trong ngực, thế nhưng lúc này không chút nào tính toán giấu giếm con trai, vô luận Đồng Nhan xảy ra chuyện gì, Đồng Đồng đều có quyền lợi được biết .

"Vâng" Giọng nói chững chạc trầm thấp, nghe không ra chút cảm xúc không đúng nào. 

Người cảnh sát nói chuyện nhìn ra được người đàn ông trước mắt này không tầm thường, vốn cục cảnh sát bọn họ đến nói mấy lời an ủi mấy người thân nạn nhân, đột nhiên cảm thấy không cần sử dụng đến rồi, miệng mở ra, căn bản Tiếu Thâm không nhìn hắn ta, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm cánh cửa phòng phẫu thuật kia, cũng cảm thấy lúc mình nói chuyện không có gì vui, liền câm miệng tránh qua một bên. 

Tiếu Thâm ôm Đồng Đồng đứng ở chính giữa, hai người giống nhau như đúc mắt đều nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật kia, có cảnh sát đi lên khuyên: "Ngồi xuống trước đi, ca phẫu thuật này không biết còn kéo dài bao lâu, đã nhiều giờ trôi qua rồi."

Đổi lấy là hai người không nhìn, Lãnh Tiêu bên cạnh không nhìn nổi, tiện tay phất phất, ý bảo người cảnh sát xen vào việc của người khác nhanh đi xuống. 

Sau ba giờ phẫu thuật, Lãnh Diễm dẫn theo Nghiêm Hi bụng to xuất hiện, cẩn thận đỡ Nghiêm Hi bụng bự, mặt mũi Lãnh Diễm tỉnh táo, "Đã gọi điện thoại báo chưa?" 

Lãnh Tiêu biết Lãnh Diễm hỏi cái gì, "Đã gọi rồi, Bên Bắc Kinh Thượng Hải kia đang bay tới, lúc chúng ta biết tin tức này cũng đã được hai giờ rồi, cũng không biết. . . . . ."

Tổ chuyên gia ở Bắc Kinh Thượng Hải nhận được thông báo đang ngựa không ngừng vó chạy tới, nhóm chuyên gia thứ hai ở nước Mỹ tới đây, còn cần thời gian nhất định, nước xa không cứu được lửa gần, hiện tại chỉ hy vọng bác sĩ bệnh viện này đáng tin.

Nghiêm Hi vừa ngồi chờ: "Sao lại xảy ra chuyện như vậy?" Rõ ràng mấy ngày trước còn rất tốt, họ còn thấy, thế nào hôm nay. . . . . .

Nhìn Đồng Đồng ngoan ngoãn nằm ở trong ngực Tiếu Thâm, thân là phụ nữ có thai đột nhiên Nghiêm Hi cảm thấy đứa nhỏ này rất đáng thương, để Lãnh Diễm ôm Đồng Đồng xuống, dụ dỗ ngủ một giấc.

Ai ngờ, đứa nhỏ này chết cũng không buông tay, Lãnh Diễm vừa đưa ra muốn ôm hắn, hắn cũng không lên tiếng, chỉ là trong mắt răng rắc rơi xuống nước mắt, Nghiêm Hi nhìn càng thêm đau lòng, vì đứa bé hiểu chuyện lại vô cùng bất an này.

Lãnh Diễm và Lãnh Tiêu liếc mắt nhìn nhau, thu tay lại, Tiếu Thâm ôm Đồng Đồng thật chặt, bàn tay trấn an vỗ lưng thuận tức cho hắn. 

Lãnh diễm vỗ vỗ bả vai Tiếu Thâm, tiến hành động tác ủng hộ yên lặng không nói của đàn ông. 

Lãnh Tiêu cũng không nói lời nào, ba đấng mày râu và hai người Tiếu Thâm thì đứng ở trong hành lang, chờ cửa lớn của Tử Thần mở ra. 

Giang Thành nhận được tin tức lúc đang trên đường lái xe, nhất thời không có kịp phản ứng, thiếu chút nữa gây tai nạn.

Chờ chạy tới , thấy chính là ba đấng mày râu yên lặng chờ đợi bóng lưng đìu hiu cô quạnh, bước nhanh vầ phía trước níu lấy Tiếu Thâm trách cứ: "Trễ như vậy mày không ở nhà mày đi đâu rồi! Tại sao chỉ có mình cô ấy xảy ra chuyện, mà ngược lại mày không bị làm sao đứng ở chỗ này, khi đó mày đang ở đâu!" 

Cảnh sát bên cạnh vừa thấy Phó Cục Trưởng của bọn họ tới, còn mất khống chế như vậy, lập tức không dám nói lời nào, âm thầm suy đoán, cô gái có thể làm Phó cục trưởng mất khống chế như vậy, rốt cuộc lai lịch gì.

Dương Ngải Lâm yên lặng đứng ở hành lang phương xa nhìn chồng của bản thân mất khống chế, chồng, hôm nay bọn họ mới vừa đi đăng kí kết hôn, ban đầu muốn ra ngoài ăn bữa cơm chúc mừng, ai biết ăn xong trên đường về thì nhận được tin tức như vậy.

Dương Ngải Lâm luôn luôn kiêu ngạo hiện tại không biết trong lòng mình có tư vị gì, vốn một ngàn ngày mới chọn được một ngày tốt, lại còn xảy ra chuyện như vậy, cô cảm thấy , Đồng Nhan chính là kiếp nạn lớn nhất của Giang Thành. 

Giang Thành kích động không phải là không có nguyên nhân, tại sao cái người Tiếu Thâm bản lĩnh không tệ này lại vô sự ôm Đồng Đồng đứng ở chỗ này? 

Mà người phụ nữ có nụ cười tốt đẹp trong phòng giải phẫu đó lại sống chết chưa biết' 

Giang Thành thật không chịu nổi, từ lúc trái tim bắt đầu nhảy lên vì phụ nữ, vẫn thề về sau nhất định sẽ yêu cô thật tốt, nhưng cuối cùng cự tuyệt vì quyền thế, bỏ lỡ rồi.

Bỏ lỡ thì bỏ lỡ, hắn cũng nhận, chỉ cần hai người thỉnh thoảng gặp mặt, hắn đã thỏa mãn, có thể thấy trên mặt cô lộ ra nụ cười tự nhiên, đối với anh mà nói là không dễ dàng gì, ít nhất cũng biết cô đang ở bên cạnh mình, lúc muốn nhìn có thể nhìn thấy, sẽ không giống như sáu năm trước, mọi người không có một chút tin tức.

Nhưng hiện tại? Lại có thể có người nói với hắn nhà Đồng Nhan xảy ra hoả hoạn, có thể sẽ đi sang một thế giới khác, làm sao hắn có thể tiếp nhận? 

Tiếu Thâm không lộ vẻ xúc động gì, mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật, sợ mình bỏ lỡ một chút cửa sẽ mở ra, bác sĩ sẽ đi ra vẻ mặt xin lỗi nói lời an ủi. 

Một trận trầm mặc, mọi người đối với việc Giang Thành trách cứ, cũng không biết nên nói cái gì, có lẽ, tối nay nếu như Tiếu Thâm ở nhà, nói không chừng Đồng Nhan cũng thật sự không có việc gì, sẽ không ai tin tưởng Tiếu Thâm xuất thân từ lính đặc chủng lại không cứu được vợ mình..

Nhưng đây là ngộ nhỡ?

Ngộ nhỡ tối nay lửa quá lớn, Tiếu Thâm không cứu vợ con ra được? Không những thế Tiếu Thâm còn phải đi vào.

Đối với loại giả thiết này, trừ bà xã của Lãnh Diễm ra thì, thật may là tối nay Tiếu Thâm và đứa bé không ở nhà.

Nếu như ba chọn một, Tiếu Thâm và mấy anh em cùng nhau lớn lên từ nhỏ mà nói, dĩ nhiên không nghi ngờ chút nào lựa chọn anh em mình còn sống, dù sao, Đồng Nhan chỉ là mẹ đứa bé nửa đường xuất hiện trong cuộc sống của Tiếu Thâm, không có cảm tình hôn nhân, có ý nghĩa gì?

Nhưng Nghiêm Hi ngồi ở một bên không nghĩ như vậy, giờ phút này lòng cô tràn đầy rối rắm, là thật đang lo lắng cho cô gái bên trong kia. 

‘ Phụt ’ đèn tắt, cửa mở ra, bên trong bác sĩ mặc áo choàng trắng mệt mỏi đi ra. 

Giờ phút này đã là ba giờ sáng, cuộc giải phẫu tiến hành tám giờ.

Tiếu Thâm lập tức tiến lên, đi đứng nhưng bởi vì đứng thời gian quá dài chết lặng rồi, động tác quýnh lên, cả người thiếu chút nữa ngã xuống, hai người Lãnh Tiêu, Lãnh Diễm cũng chẳng tốt hơn là bao, trong lúc hai người không ngừng đi lại gọi điện thoại tìm người, tình huống không khác lắm. 

Hai người đỡ Tiếu Thâm đi tới, một tay Tiếu Thâm ôm con trai một tay níu lấy bác sĩ vội vàng hỏi: "Như thế nào?"

Bác sĩ mệt mỏi ngẩng đầu nhìn người đàn ông mắt đỏ ngầu nhịn cả đêm không ngủ, vẻ mặt sát khí kiên quyết, thoạt nhìn rất kinh khủng, ngẩn người, chậm rãi lắc đầu.

"Chúng tôi đã tận lực, 24h kế tiếp mấu chốt, có thể tỉnh lại hay không, sẽ xác định tính mệnh." 

Tiếu Thâm chợt thở phào nhẹ nhõm, còn sống là tốt rồi, 24h, đủ để anh tìm tổ chuyên gia bên nước Mỹ kia. 

Mới vừa nhìn anh tựa như nói cái gì cũng nghe không vào được, thật ra thì đầu óc rất tỉnh táo, lúc hai người Lãnh Tiêu và Lãnh Diễm xử lý công việc hoả hoạn với cảnh sát, thì anh nghe rất rõ ràng, cái nhà kia cũng đã sớm hư hại.

Nói một cách khác, cơ hội Đồng Nhan có thể còn sống sót cực kỳ nhỏ.

Lúc này cảm xúc của Đồng Đồng nhìn một buổi tối đột nhiên không chịu nổi, oa oa khóc lớn, đáng thương ôm Tiếu Thâm gọi ba, giọng nói mềm mại yếu ớt, Tiếu Thâm nghe được tâm nhói đau đớn. 

Cửa phòng giải phẩu mở ra, trên giường bệnh đẩy Đồng Nhan toàn thân quấn đầy băng ra, đi qua trước mặt mọi người, Tiếu Thâm nhìn, trên gương mặt đó trừ mắt đang nhắm, tất cả đều quấn băng.

"Bệnh nhân gặp phải hỏa hoạn, bị thương nghiêm trọng, mặt mũi này sợ rằng. . . . . ."

Ý tứ lời này rất rõ ràng, Đồng Nhan bị hủy khuôn mặt.

Tiếu Thâm vung tay lên, cắt đứt lời của bác sĩ, giọng nói vững vàng nói một câu: "Giữ được mạng là tốt rồi." 

Mọi người ở chỗ này nghe chua xót không dứt, Tiếu Thâm là ai, mấy năm này chơi không ít thiếu nữ, cái nào không phải mỹ nữ, hiện tại, chỉ một câu "Giữ được mạng là tốt rồi."

Tiếu đại thiếu gia đã từng cỡ nào không ai bì nổi, bây giờ đối với với vợ của mình, chỉ một câu này, lại thắng được ngàn vạn.

Cả đêm không ngủ, đám người sau khi vào phòng chăm sóc đặc biệt, tổ chuyên gia bên Bắc Kinh Thượng Hải đã toàn bộ tới, sau khi đã tự động kiểm tra, từng người một sắc mặt nặng nề, mấy vị chuyên gia số một số hai cả nước liếc mắt nhìn nhau, ăn ý liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, bên ngoài còn có ba vị không thể đắc tội đang chờ. 

Nhất là Lãnh Tiêu, hắn là viện trưởng, người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, nhưng tình huống bệnh nhân này......

Tiếu Thâm ngồi ở trong phòng nhỏ, trên giường Đồng Đồng ngủ rất bình yên, chỉ vì Tiếu Thâm nói, mẹ không có việc gì.

Bàn tay vuốt ve thân thể nho nhỏ, nhưng toàn bộ ý định đặt ở trên người cô gái bên trong phòng chưa biết sống chết, vào giờ phút này, trong lòng ann vẫn không có cảm giác người phụ nữ kia sẽ rời khỏi anh, trong lòng bình tĩnh đáng sợ.

Tay đè tại trên ngực chính mình, nội tâm khát vọng khiến nó nhảy lên hai cái không đúng quy luật, nhưng cuối cùng lại chán nản rũ tay xuống .

Căn bản không có loại cảm giác đó, kỳ quái.

Các chuyên gia vẫn bận rộn ở trong phòng bệnh, vội vàng làm xong sắc mặt khó coi đi ra ngoài, Tiếu Thâm thấy thế cũng không hỏi, vung tay lên, đám chuyên gia kia đi xuống nghiên cứu phương pháp cứu hộ thật tốt. 

Tiếu Thâm một đêm không ngủ, lẳng lặng ngồi ở trước giường bệnh nhìn người phụ nữ toàn thân bị bao giống cái xác ướp, khóe miệng khô khốc, giọng nói phát khô.

Há mồm, lúc này mới phát hiện ra mình đã nói không ra lời, giọng nói gấp đến độ bốc lửa, chầm chập rót cho mình ly nước uống, lúc này mới có cảm giác thoải mái.

Đưa tay kéo bàn tay quấn băng này, "Bà xã, em sẽ tỉnh lại đúng không, Đồng Đồng tỉnh lại sẽ tìm em, nếu như thấy em vẫn còn ngủ nướng, tên nhóc này không vui đâu?"

Giọng điệu của Tiếu Thâm không khác ngày thường lắm, giống như hai vợ chồng bình thường ở trên giường loạn tán gẫu. 

Thao thao bất tuyệt thao thao bất tuyệt, bất tri bất giác mặt trời bên ngoài len lén bò lên cửa sổ, Tiếu Thâm nói hơn bốn giờ, mệt mỏi, nằm ngủ ở bên giường bệnh.

Lúc này bên ngoài có thể nói long trời lở đất, không biết là người nào đi rò tin tức, nói là Tiếu phu nhân đột nhiên gặp hỏa hoạn, sống chết chưa biết.

Tít trang đầu tờ báo khắp nơi đều là, ông cụ nhà họ Tiếu nhìn tờ báo này, thiếu chút nữa ngất đi.

Bệnh tim phát, Tiếu Ngọc và Chu Linh vội vàng một người lấy thuốc một người cấp cứu, thật vất vả thong thả lại sức, câu nói đầu tiên của ông cụ là: " Gọi điện thoại cho Tiếu Thâm, nhanh lên một chút!"

Lúc đầu Chu Linh nhìn tờ báo còn cảm thấy rất sảng khoái, rốt cuộc chết rồi, cũng không cần đáng ghét. 

Nhưng ông cụ nói như vậy, "Ba, Tiếu Thâm nói. . . . . ." Chết rồi.

Nhưng nhìnvẻ mặt tái nhợt của ông cụ, cũng không dám nói tiếp, lúc này ông cụ bị kích thích gì đó thì không phải là xong đời sao? 

Bà rất rõ ràng, hiện tại ông cụ còn chưa lập di chúc, nếu như ông cụ chết rồi, di sản này làm thế nào?

Chia đều?

Hừ, nghĩ khá lắm, hiện tại công ty đều là Tiếu Tiếu nhà bà quản lý, thế nào cũng là nó cầm đầu.

Liên tục gọi sáu cuộc điện thoại, bên kia tắt máy, trong mắt Chu Linh loé lên mừng như điên, chẳng lẽ Tiếu Thâm thật ở trong trận lửa đó..... 

Xoay người biểu hiện trên mặt biến đổi, mặt phàn nàn nóng nảy: "Ba, điện thoại của Tiếu Thâm tắt máy, ba nói chuyện này. . . . . ."

Ông cụ kích động nhất, lòng trắng mắt trợn lên, vào bệnh viện.

Ông sống cả đời, dù thế nào cũng không nghĩ ra cuối cùng thế nhưng. . . . . .

Lưu Thuần vào phòng làm việc không thấy Đồng Nhan, trên mặt có chút không vui, bắt được một đồng nghiệp liền hỏi: "Đồng Nhan xảy ra chuyện gì?"

Đồng nghiệp này cũng rất mờ mịt, lắc đầu một cái: "Không biết, hiện tại cũng sắp chín giờ, bình thường chín giờ cô ấy đã đến."

Lưu Thuần buông tay, vừa trở về phòng làm việc của mình vừa gọi điện thoại cho Đồng Nhan, điện thoại tiếp thông, Lưu Thuần răng rắc vừa thông suốt nói

Bên kia Lãnh Tiêu nhìn điện thoại di động của Đồng Nhan vang lên, Tiếu Thâm mệt mỏi một đêm thật vất vả mới ngủ, vội vàng cầm điện thoại di động đi bên ngoài nhận, đồng nhất nhận lại nổi giận, cũng là người phụ nữ này!

Nhìn hiển thị người gọi tới,Lưu Thuần?

Cau mày suy nghĩ một chút, chợt nhớ tới, cô gái này gặp qua mấy lần, là bạn tốt nhất của Đồng Nhan, nghĩ như vậy giận quá.

Có loại bạn bè này sao? 

Há mồm liền mắng lại: "Tôi nói này người đẹp, thời mãn kinh đến trước sao, cô cũng không cần nguyền rủa Đồng Nhan rồi, bây giờ cô ấy đang ở trong bệnh viện rồi, nói không chừng một giây kế tiếp dát băng, hài lòng rồi chứ!"

Nói xong trực tiếp cúp điện thoại, cúp còn chưa hả giận, một ngày một đêm qua làm sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, làm cho người phiền não, lẽ ra bình thường hắn không biết trả lời điện thoại sao, ai biết có phải đầu óc trúng gió hay không! 

Giơ tay muốn ném điện thoại, nhớ tới đây không phải là của mình, nhìn bộ dạng Tiếu Thâm bên trong kia, hắn ném điện thoại di động của bà xã hắn, vậy về sau không phải lại tìm mạng hắn sao? 

Được, dứt khoát tắt máy.

Lưu Thuần vừa nghe sửng sốt, chờ phục hồi tinh thần lại bên kia đã sớm cúp, vội vội vàng vàng gọi lại, lại tắt máy.

Đây là thế nào?

Một hồi luống cuống tay chân, lẽ ra là bạn bè tốt nhất, chỉ bởi vì Nghiêm Qua quan hệ của cô và Đồng Nhan mới có một vướng mắc nhỏ, vốn không sao cả, nhưng nhận được cú điện thoại này như bị sét đánh.

Trong lòng chợt dâng lên một ý niệm đáng sợ, có phải sẽ không gặp được Đồng Nhan nữa rồi hay không? 

Trong đầu không ngừng thoáng qua hình ảnh trước kia đi chung với Đồng Nhan, hai cô gái ở trên đường cái cho là vỗ tới trang đầu, cười như người điên, mọi người đi ngang qua ven đường dùng ánh mắt như người điên nhìn các cô, mà họ không thèm để ý chút nào, cười bừa bãi.

Ngón tay run rẩy tìm số điện thoại của Tiếu Thâm, sỉ sỉ sách sách sỉ sỉ sách sách, không cẩn thận ấn sai rồi, bên này cô lại không biết, không biết thế nào, chính là cảm thấy cú điện thoại mới vừa kia là thật, nhẹ buông tay, điện thoại di động rớt xuống đất, phát ra một tiếng thanh thúy. 

Lưu Thuần cũng ức chế không nổi nữa, ngồi chồm hổm trên đất oa oa khóc lớn, trên đất điện thoại di động sáng lên, thông, sáng ngời chữ lớn, Nghiêm Qua.

Bên này Lưu Thuần vùi đầu khóc lớn, bên kia Nghiêm Qua cau mày: "Uy? Lưu Thuần? Sao vậy?"

"Ô ô, Đồng Nhan. . . . . ." Lưu Thuần không thể nào nói rõ ràng tiếng khóc loáng thoáng truyền tới.

Nghiêm Qua nghe được hai chữ Đồng Nhan này, vốn là cau mày tính toán cắt đứt động tác vừa động, vội vàng hô to: "Lưu Thuần, em nói rõ ràng, chuyện gì xảy ra, Đồng Nhan đã xảy ra chuyện gì!"

Đáng tiếc, bên kia Lưu Thuần khóc lợi hại, trong đầu cũng chỉ tràn đầy một người, lỗ tai tất cả đều là âm thanh ong ong, cái gì cũng không nghe rõ. 

Nghiêm Qua nóng nảy, cúp điện thoại gọi cho Tiếu Thâm, tắt máy.

Cau mày, suy nghĩ một chút, gọi cho Lãnh Tiêu. 

Lãnh Tiêu đứng ở hành lang bệnh viện buồn bực hút thuốc lá, mới vừa tổ chuyên gia đã len lén nói với hắn, tình huống không tốt, bệnh tình đã nguy kịch rồi, nhưng nhìn bộ dạng Tiếu Thâm bên trong tương đối doạ người, không ai dám nói cho anh, trực tiếp lấy đưa cho Lãnh Tiêu, Lãnh Tiêu nhìn tờ giấy thông bệnh tình nguy kịch.

Mặt tràn đầy tái nhợt, ngẩng đầu nhìn trần nhà, chuyện cười, đây là lần đầu tiên trong đời hắn nhận được đồ chơi này, cũng là bà xã của. Tiếu Thâm, buồn cười, cười không nổi, so với khóc còn khó coi hơn.

Mạc Mạc than thở, Tiếu Thâm luôn luôn tự nhiên mà tiêu sái. . . . . .

Gọi điện thoại cho Lãnh Diễm, bên kia Lãnh Diễm mới vừa an trí tốt cho vợ con hắn, một đêm không có ngủ, còn là một phụ nữ có thai, mệt muốn chết rồi.

Đóng kỹ cửa phòng ngủ, đi bên ngoài lấy điện thoại di động ra lại thấy Tiểu Yêu coi chừng bên ngoài, trong mắt lệ uông uông, luôn luôn sức sống bắn ra bốn phía, hình như ý thức được một người bạn tốt khác sắp rời đi, lỗ tai rũ xuống, buồn bã ỉu xìu.

Ngồi xổm người xuống, yên lặng xoa xoa đầu nó đầu, "Ngủ một lát, cùng với cô ấy."

Tiểu Yêu ô ô khẽ gọi, hiện tại nó hình như cảm nhận được cuộc sống Ly Hợp, vốn là người tốt như vậy, còn chuẩn bị đồ ăn cho nó và Đồng Đồng, một giây kế tiếp lại. . . . . .

Mắt lớn chăm chú nhìn phòng của Nghiêm Hi, yên lặng bảo vệ. Chỉ sợ một giây kế tiếp bà bầu bên trong đó sẽ giống như mẹ của Đồng Đồng. 

Lãnh Diễm thật thấp than thở, nhận điện thoại: "Chuyện gì."

Bởi vì một đêm không có ngủ, mấy người cũng mệt muốn chết rồi, giọng nói vô cùng khàn khàn, làm thế nào đều ngủ không tốt.

Lãnh Tiêu hút thuốc lá, từ trong lỗ mũi khạc ra vòng khói, ngửa đầu nhìn trần nhà, khói mù một vòng một vòng tản ra.

"Nghiêm Hi ngủ thiếp đi?"

Lãnh Diễm: "Ừ."

Lãnh Tiêu tiếp tục hút thuốc lá, hai đấng mày râu cái gì cũng nói không ra, nhưng lại đều không cúp điện thoại, hình như lần đầu tiên gặp loại chuyện như vậy, vốn là đại thiếu gia vô pháp vô thiên, lần đầu tiên trong đời gặp phải chuyện không thể ra sức. 

Lãnh Tiêu hung tợn thở ra một hơi: "Mới vừa rồi tổ chuyên gia nói, không được, hy vọng duy nhất chính là tổ chuyên gia bên nước Mỹ kia." 

Lãnh Diễm vốn buông lỏng thân thể bỗng cứng đờ, hình như không dự tính được chuyện đó,ách một hồi lâu, "Ừ."

"Lãnh Diễm cậu biết không, con mẹ nó tớ rất hận loại cảm giác bất lực này, quá hận rồi !"

Thiếu gia luôn luôn vô pháp vô thiên, từ nhỏ đến lớn, cũng không có chuyện gì là bọn họ không làm được, lúc nào có người tới cửa tìm họ hỗ trợ, không phải đều mặt cười nhẹ nhõm: "Không thành vấn đề."

Không thành vấn đề, giống như đã thành câu cửa miệng của bọn họ, nhưng là lần này, ba chữ kia chân thật nặng như ngàn cân, giống như tảng đá lớn, đè ép mấy người đàn ông cao lớn. 

Con mẹ hắn quá khó chịu.

"Hay lắm. . . . . . Rất quý trọng."

Đây câu cuối cùng Lãnh Tiêu nói với Lãnh Diễm, nhìn điện thoại đã cắt đứt, tâm tư Lãnh Diễm dậy sóng lớn, xoay người nhìn cánh cửa kia, bên trong, có tim của hắn.

Hắn cũng thống hận cái loại bất lực đó, thật thống hận.

Đám người bọn họ này, sẽ không bị qua loại tội này. 

Mở cửa ra, nhì cô gái bên trong ngủ yên , bụng này cũng to ra, bên trong là đứa bé của hắn, cô là tim của hắn.

Chân không đi trên mặt thảm, im hơi lặng tiếng, cởi áo khoác, nhẹ nhàng lên giường, ôm cô, nhắm mắt, ngủ. . . . . .

Ngày mai có chuyện gì ai cũng không biết, giống như Lãnh Tiêu nói, quý trọng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top