Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 5. Nhẫn đôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lão đại, tên Lee Seokmin này sống quá kỷ luật rồi!" Chwe Hansol gắp một miếng thịt bò nhúng vào nổi lẩu cay mala đỏ rực, "Sáng sớm đi làm, buổi trưa ăn cơm ở công ty, buổi chiều họp ban, buổi tối tan tầm ghé siêu thị mua thức ăn, ban đêm ngoại trừ những hôm đổ rác thì cũng chẳng bước một bước ra khỏi cửa."

Chwe Hansol theo dõi y ròng rã suốt ba ngày nhưng vẫn không tìm được manh mối nào.

"Hansol, em ăn cơm mà mang kính râm như vậy không thấy khó chịu sao?" qua mấy ngày ở chung, trừ Kim Mingyu vẫn giữ cái thái độ không hợp tác với anh ra thì tất cả mọi người còn lại đều vô cùng hòa thuận.

"Người nào mà từng thấy mặt của em, sẽ bị..." Chwe Hansol vừa nói vừa đưa tay làm động tác cứa ngang cổ hù dọa Jeon Wonwoo.

"Aigoo, nếu như lời cậu nói thì cả bọn này biến thành quỷ hết rồi còn đâu!" Boo Seungkwan không chừa chút mặt mũi nào cho Chwe Hansol.

"Đừng để ý đến nó, nó đùa anh đấy." Yugyeom đã sớm quen với việc hai đứa nhóc "tương thân tương ái, yêu nhau lắm cắn nhau đau", thái độ vô cùng bình tĩnh gắp miếng thịt bò đã nhúng chín cho vào bát Boo Seungkwan.

"Hansol là dân nằm vùng, giỏi nhất ngụy trang và theo dõi đối tượng nên bình thường không thể để lộ thân phận thật ra ngoài." Kim Mingyu lật xem từng tấm ảnh của Lee Seokmin do Chwe Hansol chụp, trong đầu bắt đầu sắp xếp lại các chi tiết manh mối.

Nằm vùng?

Hèn gì Chwe Hansol lúc nào cũng tự biến mình thành đòn bánh tét, thì ra là vì đặc thù công việc không thể để lộ mặt, vậy nên lí do giải thích cho việc bọn họ chỉ đơn giản là tụ tập ăn lẩu thôi mà cũng phải thuê một phòng riêng cũng hợp tình hợp lý.

Kim Mingyu cầm đũa lên định gắp thêm một miếng thịt bò thì phát hiện dĩa thịt bò đã trắng trơn, hắn chép miệng gọi phục vụ, "Cho bàn này thêm hai dĩa thịt bò."

"Thêm một dĩa ba chỉ." Jeon Wonwoo ngồi một bên tiếp lời.

"Anh Wonwoo, lão đại không thích ăn ba chỉ."

"Anh gọi anh ăn chứ có phải gọi cho cậu ấy đâu."

*

Nửa đêm canh ba, khi tất cả mọi người đã chìm sâu vào giấc ngủ thì có một người đàn ông lặng lẽ đi bộ đến trước căn biệt thự màu trắng, thấy bốn bề yên lặng không có ai rồi mới yên tâm bước nhanh về phía cửa nhà.

Ánh đèn chói mắt đẩy lui đi toàn bộ bóng tối trong căn biệt thự, những con người ẩn núp sau màn đêm dần lộ diện ra ánh sáng.

"Sao anh dễ mất kiên nhẫn vậy, tôi còn định mấy ngày nữa mới dẫn người qua đây cơ mà?" cả Đội đặc án mai phục ở phòng khách, chờ đối tượng xuất hiện, "Lần đầu gặp mặt, xin chào Hong Jisoo."

Lý trí rất nhanh đã chiến thắng nỗi hoảng sợ, Hong Jisoo lập tức ra đòn vật ngã người đứng gần y nhất, Kim Mingyu.

Kim Yugyeom và Chwe Hansol thấy tình hình không ổn, liền gia nhập vào cuộc chiến, một trái một phải muốn chế ngự Hong Jisoo, nào ngờ đối phương nhìn có vẻ ốm yếu nhưng sức lực lại mạnh đến kinh người, cả hai suýt mấy lần bị y quật ngã.

Jeon Wonwoo lần đầu tiên gặp phải cảnh tượng như vậy, anh chỉ biết đứng ngây người, may nhờ có Boo Seungkwan nhanh trí kéo anh né xa trận chiến nếu không giờ này thêm một người nữa nằm chèo queo dưới đất là anh rồi.

"Đủ rồi!" một tiếng quát to ngăn ba người Đội đặc án lại, Lee Seokmin từ ngoài cửa bước vào, không chút do dự bảo vệ cho Hong Jisoo sau lưng mình.

Bên này, Kim Yugyeom giúp Kim Mingyu đứng dậy, hỏi thăm hắn có bị gì không.

"Thi thể của Eunji là do tôi giấu, thả Jisoo ra, tôi đi cùng các anh." Lee Seokmin giơ hai tay ra trước mặt Kim Mingyu, ý tứ của gã rất rõ ràng, gã muốn một mình gánh hết tội.

"Không phải em ấy, là tôi!" Hong Jisoo hoảng hồn, nước mắt lã chã rơi xuống.

Thế nhưng Lee Seokmin chỉ dùng ánh mắt thâm tình nhìn anh, chầm chậm lắc đầu.

"Seokmin!"

"Cậu đưa tay cho tôi làm gì? Vụ án này đã kết thúc lâu rồi, chúng tôi tới đây đâu phải để bắt người."

*

"Sao các anh biết Hong Jisoo?"

Kim Yugyeom ra cửa hàng tiện lợi mua ít cà phê, mấy người còn lại xếp lớp ngồi trên sofa, lần nữa kể lại đầu đuôi vụ án.

"Là vì nhẫn cặp của hai người." Kim Mingyu chỉ vào chiếc nhẫn bạc trên ngón tay Lee Seokmin. "Trong tấm ảnh chụp gia đình ở tập đoàn Hong gia, tôi thấy Hong Jisoo có mang một chiếc nhẫn y như đúc của cậu."

"Chỉ có vậy? Nhưng nhiêu đó làm sao đủ manh mối để cậu chắc được rằng tôi đang ở Hàn Quốc?" chuyện Hong Jisoo về nước, chỉ có một mình Lee Seokmin biết.

"Bởi vì anh Lee đây quá cẩn thận, cẩn thận đến mức đã để lộ ra vô số sơ hở." ba ngày theo dõi của Chwe Hansol không hẳn là tốn công vô ích.

"Tôi giả làm người bán hàng rong ở chợ, anh tới quầy hàng của tôi mua thức ăn, nhưng anh căn bản không có tâm tư mua đồ ăn vì anh đã bỏ những quả cà chua chín rục vào giỏ." cà chua chín rục còn ăn được gì nữa?

"Tiếp, nếu anh thật sự ở một mình thì hình như lượng rác phải đổ mỗi ngày có nhiều quá không nhỉ? Còn có cả túi đựng thức ăn cho chó, tôi điều tra rồi, anh không có nuôi chó. Người nuôi chó là Hong Jisoo mới đúng."

"Quan trọng nhất là, tại sao anh ở một mình mà trong túi rác lại có... ờm..." Chwe Hansol khựng lại, thái độ ngập ngừng nhìn hai người Lee Seokmin và Hong Jisoo, sau đó lại quay sang nhìn Boo Seungkwan với gương mặt háo hứng nhìn mình, Chwe Hansol đưa tay lên che hai tai của quả quýt nhà mình lại rồi mới nói nốt, "Hộp đựng 'cái đó'?"

Đúng là chỉ cần bạn không ngại thì người xung quanh sẽ ngại thay mà, Jeon Wonwoo nghe xong chỉ lúng túng ho khan vài cái.

"Vậy sao các anh tìm được căn biệt thự này?" căn biệt thự này là bạn của Lee Seokmin đứng tên hộ, cậu ta sống ở nước ngoài, vẫn chưa hề làm thủ tục sang tên.

"Nếu anh nghĩ rằng chúng tôi chỉ điều tra mỗi nhà ở của anh thì anh quá xem thường chúng tôi rồi." Boo Seungkwan cầm điện thoại mở ra lịch sử giao dịch đưa ra trước mặt Lee Seokmin, "Tuy căn biệt thự này không phải anh đứng tên, nhưng tiền điện, gas, nước đều thanh toán bằng thẻ tín dụng của anh, hơn nữa, tiền điện trong bốn tháng gần đây cao hơn mức bình thường 15 lần."

"Hong Jisoo, anh bảo quản thi thể rất tốt. Trong vòng 4 tháng mà không xuất hiện tình trạng thi ban, tôi suy đoán điều kiện để anh bảo quản có lẽ là nằm giữa khoảng từ âm 18 độ đến âm 20 độ, điều hòa bình thường không thể nào thõa mãn được điều kiện ấy được nên chắc chắn anh đã dùng đến tủ đông cỡ đại, đúng không?" Jeon Wonwoo lấy ra một bản sao hóa đơn điện tử, "Loại tủ đông này, các hộ gia đình bình thường rất ít sử dụng, loại bỏ các công ty hoặc các nhà hàng có nhu cầu mua hàng, thì trong vòng 6 tháng trở lại đây, chỉ có một vị khách mua thôi, thưa anh H ạ!"

"Hay thật." lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó thoát, chỉ cần làm việc trái với lương tâm, nhất định sẽ để lại dấu vết, mà chỉ cần có dấu vết, dù là nhỏ nhất, cũng không bao giờ qua mắt được Đội đặc án.

"Tại sao anh làm vậy?"

"Đáng đời bọn họ!" Hong Jisoo tức đến mức cả người run rẩy, hai bàn siết chặt thành quả đấm, "Bọn họ ai cũng nghĩ Eunji là một cô gái hư hỏng, ăn chơi trác táng, chỉ có tôi là biết cô bé tốt bụng, hiền lành như thế nào."

"Ai ai cũng phản đối chúng tôi bên cạnh nhau, vậy mà chỉ có Eunji nói với tôi rằng, tôi rất tốt, cô bé hy vọng tôi và Seokmin có thể sống hạnh phúc mãi mãi cùng nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top