Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Espresso và Cappuccino☕❤🍵

Anh và em gặp nhau vào một sớm mùa thu se lạnh. Trên con phố tấp nập, giữa dòng người đẩy đưa chen chúc, anh hậu đậu va vào em, để ly cà phê trên tay cứ thế đổ cả vào áo em, một màu nâu đẹp đẽ trên màu trắng tinh khiết. Anh vội vàng xin lỗi, lòng tự mắng cái tính lơ mơ đi đường không cẩn thận mãi không bỏ được. Anh ngẩng đầu nhìn em, thấy em nhìn anh cong miệng cười tươi. Thật đẹp. Anh nhìn em ngẫn ngờ, lạ thật, câu từ bay đi đâu mất. Anh thấy áo em bẩn hết, ngại ngùng mời em một ly cà phê. Em chỉ cười rồi gật nhẹ. Anh thầm nghĩ, em còn cười với anh nữa, chắc tim anh sẽ không còn thuộc về anh mất.

Tình yêu của anh và em, cứ thế từ từ chớm nở giữa cái hương vị ngọt đắng của cà phê buổi sớm. Anh còn nhớ, ngày đầu tiên ấy em hỏi anh thích uống cà phê gì, khi biết anh thích Espresso, tự dưng em lại cười. Em nói, kì lạ em ưa nhất Cappuccino, hai chúng ta có vẻ như thật khác nhau, từ vẻ ngoài đến cả khẩu vị. Cappuccino của em ngọt ngào bay bổng như mây, Espresso của anh thì thuần túy giản đơn đến lạ. Em cao lớn, cả gương mặt luôn bừng sáng như nắng trưa hè. Còn anh, đứng cạnh em như thấy bản thân mình thu nhỏ lại, như từ ngày hạ rực rỡ sôi động chuyển sang ngày thu đầy gió lạnh. Có lúc em bảo, sao anh có thể trầm lặng đến thế, em bảo đôi mắt anh, cứ như mặt hồ không chút gợn sóng, tĩnh lặng đến vô cùng. Anh nói anh cũng muốn được như em lắm chứ, đôi mắt em đẹp tinh nghịch, đồng tử lấp lánh như ánh sao, linh động biết bao. Nhưng mà anh đâu biết rằng, em đã say mê đôi mắt anh ngay từ lần đầu gặp gỡ, cũng như cách anh say nụ cười của em vậy. Đôi mắt anh, như chất chứa cả tâm hồn của anh, làm em cứ muốn tâm hồn mình cũng được thu gọn vào trong ấy, hòa cùng. Anh cũng đâu biết được, khi hai đôi ngươi cùng giao nhau, em đã thầm nghĩ, em còn nhìn anh nữa, chắc tim em sẽ không còn thuộc về em mất.

Hai chúng ta, bên nhau từ khi nào anh chẳng nhớ, chỉ biết rằng tự bao giờ, mỗi buổi sáng của anh luôn là cùng em thưởng thức tách cà phê thơm lừng, nghe em kể những câu chuyện ngày thường, vui có, buồn có, để anh ngồi nhìn gương mặt em rạng ngời mà trong lòng thoải mái kì lạ, để anh cứ vô thức mỉm cười mà không có lý do. Ngày trôi qua có em chẳng có một chút chán chường, từng phút giây như đều có nghĩa, đến nỗi anh lại cảm thấy sợ, sợ một khi mà không còn em, anh sẽ sống sao cho hết một ngày. Lắm lúc anh dở người, anh hỏi em anh nhạt nhẽo thế, sao một người vui vẻ năng động như vậy lại thích ở bên anh. Em bảo anh ngốc lắm, bên anh không phải nhạt nhẽo mà là bình yên. Em nói em yêu anh như Cappuccino yêu Espresso vậy. Đầu anh xoay vòng vòng, không thể hiểu được lời em nói. Em nói chẳng phải Cappuccino cũng được pha từ Espresso đó thôi, nên Cappuccino mà không có Espresso thì cũng chỉ là một tách sữa nóng, cũng như em thiếu anh thì chẳng là em hoàn chỉnh nữa. Anh phì cười, quả đúng là chỉ có em mới có thể so sánh tình yêu như thế này thôi.

Khoảng thời gian ta bên nhau ấy, hạnh phúc biết bao, làm anh tưởng chừng như vô tận, vì em đã hứa với anh, sẽ yêu anh mãi mãi, sẽ không gì có thể làm em rời xa anh. Nhưng em ơi, đời ai biết được chữ ngờ, tưởng là vô tận, thật ra chỉ là mình đi chưa đủ, chưa đến được điểm cuối của cuộc tình thôi. Ngày hôm ấy, anh đi trên phố, trời đã ngả tối rồi, nhìn thấy từ xa em cũng đã tan làm đi về phía anh, anh đi thật nhanh để đến bên em . Bỗng dưng một tiếng rít thật chói tai, chiếc xe điên từ đâu lao đến anh. Anh sợ lắm, cả người đông cứng, để rồi khi có thể nhận thức được mọi thứ, anh nghe tim mình như vỡ vụn thành từng mảnh, cứa nát cả linh hồn. Em nằm đó, đỏ thẫm, một bức tranh hoàng hôn tang thương chết chóc. Anh không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, có thể là 1 tuần, cũng có thể là vài tháng, đến khi anh đem những giác quan trở lại, anh chỉ biết rằng, em đã khỏi, nhưng lại quên hết tất cả. Tất cả, bao gồm cả anh, cả lời em hứa. Ngày em đi, theo gia đình đến một nơi xa xôi để tịnh dưỡng, với hy vọng em có thể hồi phục lại như trước, anh như người mất hồn nhìn em mỗi giây lại càng xa anh thêm một bước, đến khi em đã yên bình bên trên bầu trời, anh mới sực tỉnh, thì ra, anh thậm chí còn chưa hỏi em sẽ đi đâu. Em ơi, có phải mình đã đi đủ lâu rồi, có phải đây là điểm cuối dành cho đôi mình đúng không em.

Ngày không em với anh cũng như vô tận, nhưng là vô tận trong sự trống rỗng, vô nghĩa. Anh không còn giữ thói quen uống cà phê nữa, anh không muốn mình lại vô thức gọi hai phần, để rồi lại nhìn tách Cappuccino từ từ lạnh ngắt, còn trong miệng là Espresso đắng nghét, vô vị. Anh tự hỏi, em đã khỏi chưa, đã nhớ lại được chưa, rồi lại tự cười bản thân ngu ngốc, em đã về đâu mà nhớ với quên. Lại có khi anh tự hỏi, nếu em mãi mãi vẫn như vậy, vẫn không nhớ được anh, anh sẽ sống sao đây. Ngày đêm anh tự hỏi, nhưng chẳng thể tự trả lời, hoặc là do anh né tránh không dám trả lời, vì sợ sự thật phũ phàng đến đau nhói. Thế là anh tự tìm lối thoát, anh muốn đi thật xa, xa nơi anh và em từng gặp gỡ, xa con đường ta cùng bước, xa cả hương cà phê mang vị ngọt của nụ cười em. Anh đến đất nước Anh xinh đẹp, nơi có những tòa nhà cổ kính, có những con đường tràn ngập hiệu sách, anh giành cả ngày để vùi mình trong sách, như là cách để khiến mình bận rộn, để ngày không em vô tận từng chút trôi đi.

Hôm nay, như mọi ngày, anh đi từng bước trên con đường quen, chợt nhận ra trời đã vào thu rồi, gió lạnh tràn về làm tay anh run rẩy, anh lại quên mang găng tay mất rồi. Anh chợt nghĩ, giờ mà có một ly cà phê nóng thì ấm áp biết bao. Anh giật mình trong vô thức, đã bao lâu rồi anh chẳng còn nghĩ đến hương vị cà phê, sao hôm nay lại nhớ tới thế này. Xua tan ý nghĩ trong đầu, anh đi tới một băng ghế nhỏ, ngồi xoa tay một chút cho ấm, mắt đưa nhìn dòng người xung quanh nhộn nhịp bước qua. Một giọng nói trầm nhẹ cất lên, anh tưởng chừng mọi thứ như dừng lại, thành một cảnh vật tĩnh lặng, duy chỉ có con tim anh đập liên hồi, khóe mắt chảy xuống một giọt nước, nóng lắm, nóng đến cháy lòng.
"Excuse me"
Vẫn dáng người ấy, vẫn khuôn mặt ấy, em cười, một nụ cười tưởng chừng đời này anh đã không thể nhìn thấy được nữa.
" We've never met but, can we have a coffee or something?"

Cho KMGxJWW - Cho một ngày bỗng dưng nghĩ, nếu hai cậu thích cà phê, yêu nhau qua hương vị vừa ngọt vừa đắng ấy, thì sẽ như thế nào nhỉ?
Dành tặng riêng cho chị nhé, chị yêu Yi_Yan_95

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top