Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh đừng tiếp tục mê muội như vậy nữa? Toàn Viên Hữu có cái gì tốt? Hay là vì cậu ta từ chối anh cho nên anh mới hiếu thắng nhất định phải có được?"

Có tiếng người giận dữ vọng vào tai, âm lượng rất nhỏ, chỉ vì không gian quá tĩnh lặng nên mới nương vào gió mà phát tán, theo phương hướng mà phán đoán có lẽ ở phía trước không xa. Viên Hữu vô thức đi chậm lại, rón rén từng bước vụn. Hoá ra Kim Mẫn Khôi vẫn chưa về. Chiếc Audi I8 đậu bên mé đường, bị bóng tối nuốt chửng, ánh đèn xe vàng vọt hắt ra khiến cho hai người ngồi bên trong như đang trôi nổi giữa không trung, trông rất quỷ dị.

"Viên Hữu có cái gì tốt cậu rõ hơn tôi sao?"

Kim Mẫn Khôi nhàn nhạt đáp.

Khoảng cách giữa hai bên chỉ tầm hai mươi bước chân, Viên Hữu đi rất chậm, khó mà phát hiện. Anh không nhìn rõ được mặt mũi bọn họ, cũng chẳng muốn nhìn. Chỉ cầu trời cho đừng bị phát hiện. Tuy Tri Tú nói đúng, nên nghiêm túc nói rõ một lần, nhưng xem ra bây giờ không phải lúc, bản thân Viên Hữu vẫn chưa sẵn sàng. Khi anh chỉ còn một đoạn nhỏ nữa là đến được cầu thang, người ngồi trong xe lại nói thêm một câu.

"Toàn Viên Hữu có cái gì tốt, em không rõ bằng anh. Nhưng em biết một người trong lúc anh khó khăn nhất chưa từng ở bên cạnh anh, khi anh phong quang lại đến đòi cái này, đòi cái nọ. Loại người chỉ nhìn ngó tài vật mà anh có thể cho họ thì có thể tốt đến đâu..."

Giọng nói tuy vô cùng êm dịu bùi tai nhưng lại ẩn chứa đầy uất ức cùng đố kị.

"Tuy chúng ta chỉ là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi. Nhưng ít ra em có cho có nhận, so Toàn Viên Hữu, thì em chỉ kém hơn một quá khứ mà thôi. Em biết giữa chúng ta không thể có tình yêu, nhưng nếu đó là Toàn Viên Hữu... em thật lòng không cam tâm... Những thứ mà một người nhất định đạt được, chưa hẳn là tình yêu mà có thể chỉ là sự cố chấp..."

Viên Hữu nghe đến đây thì dừng bước. Anh cảm thấy rất có hứng thú xem phản ứng của Kim Mẫn Khôi. Tuy người bên cạnh hắn mỗi một lời nói ra đều nhắm vào anh, nhưng theo lý mà xét thì hoàn toàn chính xác.

Viên Hữu đứng trong bóng tối, cảm giác từng giây từng giây nặng nề trôi qua, dài đằng đẵng. Trái tim trong lồng ngực bất giác run rẩy tựa như đang xem đến cảnh nam chính cùng nữ chính trong một bộ phim chênh vênh giữa đoạn tuyệt và hàn gắn, chẳng súng ống, chẳng đạn bom mà vẫn khiến khán giả hồi hộp nín thở.

"Cậu nói đúng..."

Kim Mẫn Khôi thừa nhận.

Toàn Viên Hữu thở phào. Tỉnh ngộ rồi! Phải như vậy chứ!

"Nhưng..."

Toàn Viên Hữu ôm ngực, còn có nhưng nữa sao?

Kim Mẫn Khôi không nói tiếp. Tất cả những diễn viên gạo cội trên đời này đều biết rõ, sự tò mò chính là mũi kim sắc bén giấu trong tâm trí của mỗi con người, chỉ cần hiểu rõ khi nào nên nói khi nào nên dừng là có thể dễ dàng khiến cho người khác khổ sở chờ đợi. Đáp án không dễ dàng có được, dù có tồi tệ đến đâu, vẫn là đáp án tuyệt vời nhất.

"Tôi và Viên Hữu quả thật đã để lỡ mất quá nhiều thời gian. Những chuyện đều đã qua rồi, hối tiếc thì làm được gì?"

Phải! Chuyện đều đã qua rất lâu rồi! Hối tiếc thì làm được gì?

Chuyện bể dâu trên đời không thiếu, ai mà chẳng phải một, hai lần bước qua. Ngày vui ngắn chẳng tày gang, còn những việc có thể khiến người ta ân hận tựa như một xâu chuỗi không ngừng đan kết, nếu nhất định phải tiếc nuối, e rằng cả đời chẳng đủ.

"Thật ra, tôi không ngại che chở cho anh ấy trong lúc khó khăn nhất, nhưng tính cách anh ấy vốn mạnh mẽ, có khi tôi ở đó chỉ làm vướng chân mà thôi... Hơn nữa, nếu anh ấy theo tôi quá sớm nhất định phải chịu khổ cùng tôi. Nghĩ đến việc này tôi bỗng dưng thấy bao nhiêu năm qua tôi lặng lẽ chịu đựng sự dằn vặt nhớ mong anh ấy không hề uổng phí. Bây giờ không phải rất tốt sao? Anh ấy muốn bao nhiêu tiền tôi cũng có thể chu cấp, anh ấy muốn yêu, chỉ sợ tôi yêu anh ấy quá nhiều khi đó anh ấy lại thấy phiền."

Giọng nói của Kim Mẫn Khôi vọng vào sương đêm, tràn đấy phấn chấn, khiến cho không gian phảng phất hơi ấm, dường như có cơn gió xuân nghịch mùa tràn về giữa thu. Viên Hữu như mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một nét cười trên gương mặt ở phía xa ấy.

Lòng thành cùng cực, vàng đá cũng tan.

Viên Hữu bỗng nhiên nhớ lại, Kim Mẫn Khôi từng nhìn vào mắt anh nói ra lời này. Ánh mắt hắn khi ấy lấp lánh tỏa sáng hệt như ánh trăng êm dịu đêm nay.

Viên Hữu hít vào một hơi sâu, không khí lạnh buốt tràn vào khí quản, giúp anh thanh tỉnh.

Nguyệt lão thật nực cười biết bao. Tơ hồng ở trong tay tùy tiện kết.

Trăm tơ vạn mối loạn chốn hồng trần, si si mê mê chẳng tỉnh ngộ.

Viên Hữu vừa vào được nhà, uống ngụm nước thì điện thoại đã reo. Giọng nói Mẫn Khôi trêu cợt.

"Anh lợi hại thật đấy, đi không thấy bóng, đèn nhà sáng lên mới biết anh đã về."

Viên Hữu không giận nữa, điềm đạm nói.

"Tôi rất mệt khi khác nói chuyện được không?"

Mẫn Khôi nghe thế thì không miễn cưỡng nữa, chúc anh ngủ ngon rồi gác máy.

Đêm đó, Viên Hữu không ngủ được, bên tai như có tiếng nói thì thầm lập lại những lời mà người bên cạnh Mẫn Khôi đã nói.

Ngẫm lại, anh đúng là đã quá ngang ngược. Cứ khư khư vin vào cái cớ nếu thật lòng yêu thương thì đã không chờ lâu như vậy mà sơ ý quên bẵng đi mất, trên đời này có mấy người được gói trong nhung lụa. Mẫn Khôi còn trẻ mà đã thành công như vậy chẳng dễ dàng gì. Chỉ là, không ngờ Kim Mẫn Khôi lại lại có cách nghĩ ngô nghê đến thế. Rất thú vị.

Gút mắc này đã thắt quá sâu, muốn gỡ ra thì chẳng dễ, xem ra sau này không nên lỗ mãng. Vì chỉ cần lỡ tay, dù chỉ một chút, một chút xíu thôi, là sẽ khiến cho nó thắt càng thêm chặt, chặt đến mức cả đời không thể lỏng ra được nữa.

Sáng hôm sau, xe của Mẫn Khôi không còn ở dưới mé đường nữa, nhưng trên nắm cửa nhà anh lại treo lủng lẳng bữa sáng. Xôi gà với sữa đậu nành đều còn ấm, chứng tỏ ở đấy chưa lâu. Viên Hữu tất nhiên là phải ăn rồi, nếu không thì rất phí. Kể ra, Mẫn Khôi đúng là lợi hại, hàng xôi này rất đông, muốn ăn thì phải dậy sớm, Viên Hữu thì mê ngủ nên chẳng mấy khi được ăn, bây giờ có người xếp hàng mua cho, dâng lên tận miệng lại còn miễn phí, máu phù phiếm trong người Viên Hữu tất nhiên sôi lên, khiến cho anh ăn sướng cả miệng.

Giờ nghỉ trưa lại có nhân viên giao hàng mang thức ăn tới, chẳng phải cơm hộp ba tầng hào nhoáng gì, chỉ là một phần cơm trưa ba mặn một canh do nhà hàng nổi tiếng sử dụng nguyên liệu sạch và xanh không chất hóa học. Ngoài ra, còn có một hộp salad trái cây tươi vừa vặn dùng để ăn xế.

Mọi việc cứ như thế đều đặn diễn ra, không màng mưa nắng suốt một tháng trời, mà mặt của Mẫn Khôi thì Viên Hữu vẫn chưa một lần nhìn thấy. Tối hôm đó, Viên Hữu vừa ăn mì xào hải sản nóng hổi, vừa xem tivi. Bộ phim diễm tình thiếu nữ chiếu vào giờ vàng này rất cẩu huyết, nam chính mười phân vẹn mười bá đạo vô đối, đại khái chính là được chế tác giao cho vương miện thập toàn thiên vương không có ai trong kịch bản có thể đấu lại. Lúc này là đoạn vị thiên vương này cầm đóa hoa lớn như cái mâm đãi cỗ lấy lòng nữ chính.

Thần tượng thì chính là thần tượng, ngoài cái mã ra thì diễn xuất thật tệ chết đi được. Kịch bản càng là loại tầm thường dung tục, chỉ giỏi dùng mấy món tài vật hoa lệ lóa mắt mấy đứa trẻ trâu mới lớn. Không bằng được một góc thủ đoạn của đại gia đời thực Kim Mẫn Khôi.

Phù phiếm nhất thời không bằng dung dị trường cửu, đạo lý đơn giản này chỉ có người thành tâm mới hiểu với nhau. Mà Kim Mẫn Khôi đâu phải chỉ biết lấy giản dị mà chắc chắn làm vũ khí, bên trong còn ẩn chứa hậu chiêu. Một mặt cơm dâng nước rót, một mặt lánh đi khiến cho Viên Hữu không cách nào thẳng thừng từ chối. Qua một thời gian dài, đã ăn đến mức máu thịt xương cốt đều là do đồ ăn của Mẫn Khôi nuôi dưỡng béo tốt, muốn mở miệng ra nói một câu tàn nhẫn chỉ sợ chẳng còn dễ dàng nữa. Chưa kể hoa không nhận có thể trả, quà cáp có thể từ chối, riêng thức ăn nhà hàng đã nấu không lẽ lại đổ đi? Người đã từng kinh qua khốn khó như Viên Hữu tất nhiên sẽ không làm chuyện đó.

Cái lưới vĩ đại này, Kim Mẫn Khôi đã tốn không ít tâm tư, đường hoàng lộ liễu giăng ra ở trên đầu Viên Hữu nhưng anh lại không có cách nào trốn thoát. Trận thiên la địa võng như thế chẳng những có thể đốn tim còn có thể sàng lọc những kẻ chỉ thích phù hoa, vi diệu vô cùng.

Cho nên, câu đầu tiên Viên Hữu nói với Mẫn Khôi khi nhận được điện thoại của hắn chính là:

"Ai đã dạy cho cậu mấy trò đi ngang về tắt cao siêu như vậy?"

Mẫn Khôi ở đầu dây bên kia cười phì đáp.

"Lăn lộn nhiều năm, quan sát học hỏi, đây là lần đầu dùng đến."

"Khiến cho ông chủ Kim nhọc công rồi, thật ngại quá. Nhưng câu nói "lần đầu dùng đến" này có phải hàm ý trước kia chưa kịp dùng thì mọi sự đã xong xuôi rồi phải không?"

"Cơm đưa đến miệng thì phải ăn, đều là như nhau cả thôi."

Kim Mẫn Khôi thật thà đáp, trong giọng nói còn có mấy phần áy náy, nghe phảng phất giống như người chồng bị bạn bè rủ rê đi bia ôm xong thì về nhận tội với vợ.

"Thời gian qua được ông chủ Kim chiếu cố, cảm giác thịt đút tận mồm tôi đại khái có thể hiểu được. Nhưng tôi sống thiếu thốn lâu rồi quả thật không thể quen thói sa hoa."

"Ồ! Anh thích tự nấu ăn sao? Vậy đơn giản thôi, tôi gọi cho dịch vụ giao nguyên liệu tận nơi là được rồi!"

Kim Mẫn Khôi nói xong thì dập máy.

Qua ngày hôm sau, nữ nhân viên của siêu thị cao cấp W đến tận chỗ làm, giao danh thiếp cho Viên Hữu sau đó nói với anh lịch trình giao hàng tận nhà đã được lên sẵn, nếu anh không có yêu cầu gì đặc biệt sẽ theo đó mà tiến hành. Toàn Viên Hữu giở danh sách ra xem, cả mặt tái xanh. Bào ngư, tổ yến, vi cá, bột trân châu, thịt bò Kobe, tôm hùm... Kim Mẫn Khôi thật quá đê tiện, hắn cố tình làm như vậy là để ép anh phải dùng dịch vụ mà hắn đăng ký.

Người ta theo đuổi nhau, thực ra rất đơn giản, một bên thể hiện thành ý, một bên bị thành ý làm cho cảm động. Nhưng cái nan giải là ở chỗ, người có ý chọn đặt thành ý đó vào đâu, lại xem người nhận có đủ nhãn lực nhìn thấu hay không?

Kim Mẫn Khôi, Kim Mẫn Khôi, Kim Mẫn Khôi.

Thì ra đã không còn là đứa trẻ nhỏ hơn anh một tuổi, giương đôi mắt đầy bất lực nhìn anh bên cạnh người đàn ông khác. Thời gian đã dạy cho hắn lắm chiêu trò, lại dạy cho hắn biết tranh đoạt, Viên Hữu xem ra không thể xem thường hắn nữa rồi.

Mẫn Khôi không kín đáo, chẳng phô trương, bỏ tiền, bỏ sức, lại kiên nhẫn, có cái tỉ mỉ của kẻ si tình, lại có sự sành sỏi của một tay chơi. Viên Hữu vừa lơ là cảnh giác, Mẫn Khôi đã giở đủ phép thần thông ra vây lấy anh rồi. Anh thật sự nghi ngờ cuộc nói chuyện đêm đó là do cậu ta cố ý xếp đặt để anh nghe được.

Viên Hữu chỉ mới nghĩ như thế, đáp án đã đến tận cửa rồi.

~TBC~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top