Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Con người ai cũng có quyền yêu và được yêu...

(Tôi:Mingyu)

Ghê tởm ,xa lánh, cô độc là những gì tôi nhận được sau khi comeout ,đâu phải tôi không biết trước!Đau đớn, giằn vặt,khổ sở ,đâu phải tôi không nghĩ tới!Nhưng làm sao đây sớm muộn gì tôi cũng phải làm điều đó...

Tôi đã từng nghĩ những hứng thú với con trai chỉ là nhất thời,rồi sau này tôi sẽ tìm một cô gái xinh đẹp,sẽ yêu cô ấy ,sẽ chăm sóc cô ấy ,đó mới là tình yêu thật sự.Nhưng tôi sai rồi! Ngày nhìn thấy anh ,thấy người con trai cao gầy,nước da ngần trắng không chút tì vết,tôi biết mình đã chết chìm trong đôi con ngươi hẹp dài sắc lạnh.Nó ám ảnh tôi trong những giấc mộng ,làm tôi không thể kiểm soát trái tim,lí trí và cả...thân xác chính mình.Là yêu thương ,là ham muốn !Tôi muốn một người đồng giới ,có ghê tởm không?

*********

-Mày vừa nói gì?-Bố tôi gào lên ,đôi mắt long những tia máu đỏ.

-Con thích con trai,con là GAY!

"Bốp..."Không nói thêm một lời nào,cơn bỏng rát truyền qua từng lỗ chân lông.Lần đầu bố đánh tôi,lần đầu tôi làm ông giận ,lần đầu tôi làm bố mẹ thất vọng.Gương mặt rất rát,trái tim cũng rất đau,nhưng tôi không hề hối hận.Tôi lựa chọn sống thật với bản thân mình.

Tôi vùng chạy ra ngoài,chạy khỏi ngôi nhà"đã từng "là mái ấm của tôi.Hôm ấy là một ngày mưa...

*************

-Kim Mingyu cậu có ngừng nốc rượu không hả?-Seungcheol bực mình quẳng tên to cao đang trong tình trạng say xỉn xuống giường.

-Won...Woo...-Mingyu vô thức ôm chặt cổ chân Seunggcheool lẩm bẩm.

"Bốp..."Một bên mắt Mingyu ăn trọn cú đấm

-Tỉnh lại đi Kim Mingyu ! Tên đó ,KHÔNG THÍCH cậu ,nên quên đi,QUÊN ĐI! –Seungcheol nắm chặt cổ áo cậu mà gào.

-Đúng rồi ...không thích ...không yêu...ghê tởm...-Mingyu nhại đi nhại lại.

-Cậu...-Seungcheol nghiến răng ,tay nắm thành quyền,định giương lên một lần nữa.

-Seungcheolie!-Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên xoa dịu phần nào cơn giận dữ.

Jeonghan bước vào cùng chiếc khăn lạnh và bát canh giải rượu.Đôi mắt đượm buồn nhìn Mingyu cố nén một tiếng thở dài.

Trong khi đó...

-Wonwoo,cậu cứng thật nha,ha...ha...-Chàng trai mang vẻ đẹp Trung hoa như tượng tạc với vai người cao gầy bên cạnh.

-Haiz...Tội cho chàng trai ấy!Hyung quả lợi hại,gái chẳng ngại trai chẳng tha!-Cậu tóc đỏ đeo khuyên tai bên cạnh trào phúng.

-Thật may mắn vì cậu ấy không kì thị chúng ta Minghao nhỉ?-Chàng người Hoa tiếp lời.

-Jun,nói đủ chưa?-wonwoo lạnh lùng hất tay người bạn.

Anh đứng dậy bước ra khỏi phòng,để lại hai con người kia giữa một bầu hàn khí.

***********

-Chết tiệt!-wonwoo chửi thề,đấm lên chiếc gương .Hãy nhìn kỉa,trong gương đâu còn một Jeon thiếu hoàn mĩ ,đâu còn một hình mẫu lí tưởng trong lòng nữ giới.Ở đó chỉ còn một kẻ đầu tóc xác xơ ,mặt mày phờ phạc ,thảm hại!Phải rồi anh là kẻ nhút nhát thảm hại!Anh hơn ai hết hiể rõ bản thân mình.Ừ,anh luôn tỏ ra kì thị ,ghê tở với những người đồng tính trừ Jun và Minghao.nhưng anh cũng là một trong số họ.Anh ghê tở ,sợ hãi chính mình!

Anh có yêu thích Jun,cũng có thích Minghao,nhưng chẳng phải đó chỉ là tình bạn thôi sao.Anh đã từng nghĩ thế,cố gắng phủ nhận rằng anh luôn dành nhiều tình cảm cho nam gới hơn nữ giới.Rồi cho tới lúc,tới lúc anh vô tình bắt gặp ánh mắt người con trai ấy đang...nhìn trộm anh.Anh còn nhớ vẻ vội vã quay đi,gương mặt còn nét trẻ thơ khẽ đỏ.Vó dáng cao lớn,làn da ngăm lại đi kèm với vẻ thánh thiện,dễ thương.Cuối cùng là giây phút anh nhìn thấy cậu cười:nụ cười ngô nghê khoe hai chiếc răng nanh ,nhìn vừa ngốc vừa đáng yêu.Khoảng khắc ấy tim anh đã mất đi nhịp điệu vốn có.Anh –đã –yêu-một –người –con – trai!

Nhất kiến trung tình là sao,trước giờ anh không rõ,nhưng cậu đã giúp anh định nghĩa nó.Một cái nhìn mãi ôm bóng dáng một người,để rồi chỉ cần nhìn bóng người từ xa đã cảm thấy hạnh phúc, để rồi khắc cốt ghi tâm.Anh như vậy và Mingyu cũng như vậy.

Hôm qua,anh và cậu đã gặp lại nhau,trong quán bar.Và cậu đã...tỏ tình với anh!

-Chào anh ,em là Kim Mingyu.Em thích anh từ lâu rồi.À là yêu mới đúng.Vậy nên ,liệu anh có thể làm bạn trai em không?

Cậu đứng tuôn ra một hồi như học sinh trả bài thuộc lòng.Nhưng vẻ bối rối,pha cả lo lắng và sợ hãi đang nhen lên trong đáy mắt.

Còn anh ,anh ngạc nhiên!Anh từng mơ thấy cậu trước mặt anh và nói câu này,là từng mơ đấy!Trái tim anh xao động mạnh mẽ,anh không phủ nhận :anh hạnh phúc .Thế nhưng có những thứ mạnh mẽ hơn tình yêu ,khao khát của anh :ĐỊNH KIẾN!

-Ghê tởm!-Wonwoo lạnh lẽo buông một câu rồi đứng dậy bỏ đi,một cái nhìn cũng không dành cho cậu.Anh sợ,sợ nếu nhìn cậu anh sẽ thấy sự đau đớn tràn ngập đôi mắt ấy.Anh lại càng đau hơn gấp ngàn lần!

Wonwoo về nhà,khóa cửa phòng,cuốn chặt chăn để khóc một mình.Anh hèn hạ,anh yếu đuối,anh sợ những định kiến bủa vây trong xã hội.Anh không dám chống lại chúng để bảo vệ hạnh phúc của bản thân.Anh làm tổn thương chính mình

làm tổn thương người anh yêu nữa.Trái tim anh đau lắm...quặn thắt...từng hồi...

������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top