Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Serim thản nhiên bước đến lớp với tách cà phê trên tay trái. Bây giờ mới là bảy giờ sáng và lớp học của hắn sẽ bắt đầu trong một giờ ba mươi phút nữa, và cũng bởi vì hắn cần phải hoàn thành bài nghiên cứu mà hắn cần phải nộp trong vòng ba ngày tới. Lẽ ra hắn đã có thể dễ dàng hoàn thành nó vào đêm qua nhưng hắn lại phải bận bịu với việc trấn tĩnh một Jungmo vừa mới chia tay người bạn trai đã hẹn hò ba năm của mình vào đêm qua..

Serim gần như đánh rơi ly cà phê của mình khi nhìn thấy ai đó đang ngủ ở góc giảng đường. Hắn không thể nhận ra đấy là ai vì người đó đang ngủ với chiếc mũ trùm kín đầu. Serim đặt cặp của mình lên chiếc bàn phía trước mặt và đi đến chỗ sinh viên đang ngủ, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng để đánh thức người đó.

"Ồ, Woobin, là em à." Serim nói khi Woobin vừa nhìn hắn vừa dụi mắt. Woobin cúi đầu chào, "Chào buổi sáng, giáo sư Park."

"Buổi sáng tốt lành, sao em có mặt ở đây sớm vậy? Lớp học bắt đầu lúc 8:30 mà?" Serim hỏi với giọng lo lắng trong khi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Woobin.

Woobin ngáp, "Bạn cùng phòng của em đã khóc cả đêm qua và em không thể ngủ được vì phải an ủi cậu ấy, mà em cũng bận hoàn thành bài tập cho lớp kinh tế học trưa nay nữa."

Serim khúc khích cười, "Có vẻ như tôi và em đều có chung hoàn cảnh. Bạn cùng nhà của tôi cũng đã khóc cả đêm. Em có thể ngủ tiếp được rồi, xin lỗi vì đã làm phiền."

Woobin chỉ gật đầu và ngủ tiếp còn Serim thì quay lại chỗ bàn giáo viên.

Không ai thực sự biết điều này ngoại trừ một vài sinh viên trong trường đại học, nhưng Serim chỉ lớn hơn vài tuổi so với phần lớn học sinh, thậm chí có cả người bằng tuổi hắn nhưng thay vì đến đây để học, hắn đi dạy học. Hắn cũng không lấy đây là một điều đáng để khoe khoang vì hắn đã đi học trước tuổi và còn được mời vào ngôi trường dành cho các thiên tài khi còn nhỏ. Hắn đã bảo bố mẹ và những người khác biết chuyện này hãy giữ bí mật vì hắn không thích sự chú ý.

Woobin nhìn Serim từ bàn của mình, vị giáo sư đang bận rộn gõ phím trên chiếc máy tính xách tay. Woobin là một trong số ít những học sinh biết về việc Serim lớn hơn mình một tuổi, nhưng em chọn việc không tiết lộ nó vì em biết điều đó sẽ khiến Serim không thoải mái. Hầu hết những người bạn cùng lớp của em có theo học lớp mà Serim giảng dạy cũng đều không biết về điều này và cá nhân Woobin nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu họ không biết chuyện đó, dù đã có rất nhiều tin đồn trong trường đại học về việc Serim rất trẻ và đẹp trai và như thế nào, những nữ sinh viên thì như phát cuồng vì vị giáo sư trẻ tuổi.

Giảng đường im ắng đến mức chẳng nghe thấy gì ngoại trừ tiếng gõ phím phát ra từ laptop của Serim thì đột nhiên điện thoại của Woobin đổ chuông khiến cả hai giật mình vì tiếng động bất ngờ.

Woobin nhanh chóng bắt máy, "Con chào mẹ?"

Woobin biết chắc mẹ sẽ nói về điều gì với em. Còn gì ngoài cuộc hôn nhân sắp đặt mà bố mẹ anh đã định sẵn cơ chứ. Woobin vẫn tiếp tục im lặng, để mặc cho mẹ mình nói liên hồi về nó.

Lúc đầu, Woobin kịch liệt phản đối về chuyện này nhưng mối quan hệ của cha với người bạn thân của ông ấy quá bền chặt và việc kinh doanh của cha em sẽ tốt hơn nếu hợp tác với công ty của người bạn kia, công việc kinh doanh của họ sẽ có cơ hội để rộng mở hơn. Cha của Woobin đột nhiên nghĩ ra cái kế hoạch hôn nhân được sắp đặt này mà ông nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu hai nhà muốn giữ sự hợp tác lâu dài. Phải mất hai tháng để bố mẹ thuyết phục được Woobin và em vẫn chẳng muốn điều này tẹo nào vì em không thích ý nghĩ phải kết hôn sớm, nhưng em sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì cha mẹ mình, ngay cả khi bị ép buộc. .

Em chỉ cần kết hôn với người bạn đời đã được chọn sẵn cho mình, có thế thôi. Em không cần phải yêu gã đó. Tất cả chỉ là vì chuyện kinh doanh.

"Nên mẹ muốn con về nhà tối nay, phải không ạ?" Woobin hỏi.

"Đúng thế, con sắp được gặp chồng tương lai của mình." Mẹ Woobin hào hứng nói.

Woobin thở dài, em không thể tin rằng cuối cùng mình cũng phải gặp chồng tương lai vào tối nay. Họ chưa bao giờ gặp nhau vì Woobin quá bận rộn với các bài kiểm tra và bài tập trên lớp và ông chồng tương lai kia cũng có cả núi việc, mẹ em bảo thế.

Cuối cùng thì cuộc gọi cũng kết thúc với việc Woobin nói "Con yêu mẹ". Woobin thở dài, em đập đầu xuống bàn trong vô vọng và cũng chẳng để tâm mình vừa mới làm gì, vì hiện tại căn bản là em chả cảm nhận được gì.

"Em ổn chứ?"

Woobin nhìn lên khỏi bàn của mình, ngạc nhiên khi thấy Serim một lần nữa đột ngột đến ngồi cạnh, "Vâng...em nghĩ thế."

"Căng thẳng vì bài tập hả?"

Woobin lắc đầu khi cởi chiếc áo hoodie ra, cảm thấy nóng nực vì đã mặc nó một lúc lâu, "Không, chỉ là chuyện với bố mẹ em thôi."

Serim gật đầu mà không hỏi gì thêm, "Em đã ăn sáng chưa?"

"Chưa ạ...máy nướng bánh mì của tụi em bị hỏng và em đã quên mua một ít bánh quy trước khi đến đây vì quá buồn ngủ." Tiếng bụng Woobin reo lên rõ to trong khi em đang nói khiến Serim bật cười.

"Hiểu rồi ...vậy thì đi ăn sáng với tôi đi, tôi đãi em. Nhân tiện tôi cũng thấy đói rồi." Serim hơi bĩu môi.

Woobin thấy hơi kỳ vì em không thân thiết với Serim đến mức đó, em chỉ là một sinh viên đại học bình thường và Serim là một giảng viên mặc dù tuổi tác chẳng cách nhau là bao. Woobin hắng giọng, "Vâng?"

Woobin và Serim cùng nhau đi bộ trong im lặng đến địa điểm ăn sáng nổi tiếng ngay cạnh trường đại học. Vì vẫn còn là sáng sớm, không có nhiều học sinh trong khu vực khuôn viên trường vì hầu hết các lớp học bắt đầu lúc 8 giờ.

"Thưa thầy Park—"

"Em có thể gọi tôi là hyung. Serim hyung cũng ổn mà." Serim mỉm cười với em khi cả hai ngồi vào chỗ cạnh cửa sổ lớn khi một người phục vụ đưa hai tập menu cho cả hai.

Giờ Woobin còn cảm thấy kỳ hơn khi Serim đột nhiên bảo em chỉ cần gọi hắn bằng tên của mình. Đúng vậy, không có chuyện gì sai trái khi Woobin chỉ gọi Serim bằng tên, nhưng tất nhiên sẽ mất một thời gian dài để Woobin làm quen với điều đó, và họ thậm chí còn không thân thiết trong khi Serim cư xử như thế họ đã biết nhau từ rất lâu dù hôm nay mới là cuộc trò chuyện dài nhất mà hai người từng có.

Điện thoại của Woobin đột nhiên sáng lên, "Ồ, Minhee đã nhắn tin cho em."

"Minhee?" Serim hỏi, cảm thấy có chút quen thuộc với cái tên.

"Bạn cùng phòng của em, một sinh viên năm ba. Cái cậu mà em kể là đã khóc vào đêm trước ấy."

"Thứ lỗi nếu không phải phép nhưng tôi có thể hỏi tại sao bạn cùng phòng của em lại khóc được không?"

Woobin đặt điện thoại sang một bên, "Nó chia tay bạn trai. Tên người kia là gì ấy nhỉ.. Jungmo? Yeah, gã đó hình như là sinh viên trường khác. Em không biết cậu ta, em cũng chưa gặp cậu ta bao giờ."

Serim đã đúng. Cái tên Minhee mà Woobin nhắc đến chính là bạn trai cũ của Jungmo, "Thế giới này nhỏ thật, haha."

"Hả? Tự nhiên thầy lại nói vậy?"

Serim vừa cười vừa giải thích với Woobin về việc Jungmo là bạn cùng nhà của hắn, rằng rõ ràng Jungmo và Minhee vẫn còn yêu nhau nhưng cái tôi của họ quá cao dẫn đến sự đổ vỡ.

"Em chắc rằng hai người đó sẽ sớm quay lại với nhau thôi. Minhee vẫn còn rất yêu Jungmo. Em ghen tị với việc nó có bạn trai trước mình. Họ quá ngọt ngào, lúc nào em cũng thấy Minhee cười toe toét khi cầm điện thoại." Woobin thở dài, em nhấp một ngụm đồ uống trước khi bắt đầu xới thức ăn.

"Em không có bạn trai à?"

Woobin cười khúc khích và lắc đầu, "Em không có thời gian cho việc đó. Thầy thì sao? Em khá chắc chắn rằng thầy đã có nửa kia."

Serim chỉ mỉm cười khi nhìn Woobin vẫn đang mải mê ăn uống, "Tôi có, nhưng chuyện phức tạp lắm."

Woobin coi câu trả lời đó như một dấu hiệu để em không hỏi thêm nữa vì nghe có vẻ hơi buồn. Woobin nghĩ, thực ra về mặt lý thuyết thì em cũng đã có một nửa của đời mình vì em đã chấp nhận đính ước với con trai của bạn thân bố, chuyện này cũng phức tạp, em thậm chí còn không biết mình sẽ bị gả cho ai và không có vẻ gì là em sẽ yêu gã đó.

Serim và Woobin quay trở lại lớp vì tiết học sắp bắt đầu. Woobin không ngờ rằng em sẽ gần gũi với Serim nhanh đến vậy bởi vì anh thầy cứ liên tục bắt chuyện với em và có cả một số trò đùa ông bố khiến Woobin nhớ đến bố của mình. Và Serim cũng tiếp tục ép Woobin chỉ gọi hắn bằng tên khi cả hai không trong lớp vì Woobin cứ gọi Serim một cách trang trọng.

"Tối nay mày gặp nửa kia hả? Tên nhóc đó là Seo Woobin?" Jungmo hỏi khi quan sát người bạn thân nhất của mình đang chuẩn bị trước gương, sửa lại cúc áo sơ mi trong khi khoác thêm chiếc blazer đen ra ngoài.

"Ừ. Tao thấy lo lắng lắm, vì em ấy vẫn chưa biết rằng tao chính là chồng tương lai của ẻm." Serim thở dài.

"Gì cơ, nó vẫn chưa biết gì về mày á? Nhóc đó không tò mò xem liệu mình sẽ kết hôn với ai à?"

Serim nhún vai, "Tao nghĩ em ấy không quan tâm chút nào đến toàn bộ cuộc hôn nhân sắp đặt này. Tuy nhiên, tao không trách ẻm, ý tao là làm gì có ai trên đời này lại nghĩ một cuộc hôn nhân sắp đặt là điều tốt đẹp? Kiểu như, giờ là thế giới hiện đại rồi và loại hôn nhân kiểu bố mẹ đặt đâu con ngồi đấy vẫn tồn tại à? Khỉ gió chết tiệt."

Jungmo cười, "Tại sao mày lại phàn nàn trong khi mày cũng nhận lời đề nghị của cha mình mà, đồ ngốc..."

Serim thở dài thườn thượt, "Đó là nguyện vọng của bố mẹ tao...tất nhiên tao phải giúp họ. Dù sao thì, tao phải đi ngay bây giờ, tao nghĩ mình đã muộn rồi."

Jungmo đấm nhẹ vào ngực Serim để xoa dịu người bạn thân nhất của mình, "Đừng lo lắng. Tao chắc rằng ẻm sẽ không ngạc nhiên khi biết mày là chồng tương lai của nó."

"Jungmo, tao là giảng viên đứng lớp của ẻm. Ẻm chắc chắn sẽ ngạc nhiên. Mẹ kiếp, tao hết chuyện để nói với mày rồi. Cứ tiếp tục khóc thương về cuộc tình với em bạn trai cũ của mày đi!" Serim ngay lập tức rời khỏi căn hộ và lái xe đến địa điểm ăn tối.

Bữa tối cuối cùng cũng bắt đầu vì mọi người đã tề tựu đông đủ, chỉ trừ nhân vật chính của đêm nay. Woobin cứ loay hoay với những ngón tay của mình dưới gầm bàn, cảm thấy hồi hộp khi chuẩn bị gặp người đàn ông mà mình sắp kết hôn cùng. Woobin xin phép bố mẹ ra ngoài hít thở không khí trong lành thì bất ngờ có một chiếc ô tô dừng ngay trước cửa nhà.

Chỉ cần quan sát bóng dáng bước ra khỏi xe của là em đã ngay lập tức nhận ra đó là ai.

"Thầy— Serim hyung?" Woobin đầy bỡ ngỡ khi thấy anh thầy giáo trẻ tuổi đang tiến về phía em.

Serim mỉm cười đầy lo lắng, "Ồ, Woobin. Chào em."

"Anh làm gì ở đây đó? Lạc đường hả? Anh muốn kiếm nhà của ai?"

Serim nhìn vào ứng dụng chỉ đường trong điện thoại, "Tôi khá chắc rằng mình đã đến đúng nơi, nhất là khi em đang đứng trước mặt tôi."

"Hả?"

Woobin đột nhiên thấy tim đập siêuuu nhanh. Em có thể cảm thấy toàn thân mình đang run lên. Woobin vẫn đang cố tiếp thu tất cả những gì Serim vừa nói. Woobin chợt nhớ ra việc em sẽ gặp chồng tương lai, hoặc hôn phu của mình vào tối nay.

'Không thể nào ...'  Woobin nghĩ.

Serim xoa gáy vì giờ hắn cũng cảm thấy lo lắng khi tiết lộ mình là chồng sắp cưới của Woobin, "Bố mẹ tôi có ở trong không?"

Woobin không trả lời, em vẫn đang bối rối với những gì đang xảy ra lúc này. Em nhìn thẳng vào mắt Serim, "A-anh là... anh có phải là con của bác Park không?"

Woobin thầm rủa bản thân vì câu hỏi ngớ ngẩn. Quá rõ ràng rằng Serim thực sự là con trai của bác ấy vì hai người có cùng họ.

Serim có thể thấy Woobin đang lo lắng đến mức không nói nên lời, hắn nắm tay Woobin để trấn an cậu trai nhỏ hơn và bàn tay ấm áp của Serim thực sự khiến Woobin bình tĩnh lại một chút. Chưa bao giờ Woobin được một ai đó nắm tay em thật cẩn thận như cách Serim làm với em.

"Tôi là con trai của ông ấy, tôi là Park Serim, chồng sắp cưới của em."

Woobin không thể tin rằng trong số tất cả những người tồn tại trên thế giới này, tại sao lại phải là người đàn ông đang đứng trước mặt em lúc này. Tại sao lại phải là người hiện đang làm giảng viên môn giải tích của em ở trường đại học, em phải gặp Serim ba lần một tuần trên lớp và bây giờ còn phải thấy Serim không chỉ trong cương vị là thầy giáo của em mà còn là hôn phu của em, chồng tương lai của em.

Điều khiến Woobin ngạc nhiên hơn cả là hắn dường như không ngạc nhiên chút nào khi nhìn thấy Woobin trước cửa nhà lúc Serim đến.

"Anh có biết về việc em là...người đó...của anh không?" Cuối cùng thì Woobin cũng hỏi với một giọng bình tĩnh.

Serim gật đầu, "Tôi đã biết về việc em sẽ trở thành hôn thê tương lai của tôi vì tôi đã tò mò về người mà tôi sẽ cưới. Xét việc em ngạc nhiên khi gặp tôi như thế nào thì, chắc là em không hỏi cha mẹ em về tôi một chút nào hả?"

Woobin nuốt nước bọt, một cảm giác tội lỗi đột ngột ập đến với em vì em quá bận rộn nghĩ về việc học của mình mà quên mất rằng mình đã đính hôn và đúng vậy, Woobin không quan tâm chút nào đến cuộc hôn nhân sắp đặt.

Serim chỉ cười khúc khích khi nhận thấy rằng Woobin thực sự không hề hỏi bố mẹ về hắn. Điều gì đó ở tiếng cười và nụ cười của Serim khiến trái tim Woobin xao xuyến. Woobin chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của Serim gần như thế này, và việc hắn không đeo kính làm lộ ra vẻ đẹp tri thức lúc này, rất khác với vẻ bình thường lúc Serim đang dạy học.

'Tại sao khi không đeo kính trông anh ấy lại nóng bỏng đến thế?' Woobin thầm nghĩ, cuối cùng em cũng buông tay Serim khỏi mình.

"M-mình nên vào trong ngay đi, bố mẹ em nóng lòng mong được gặp anh lắm."

"Em thì sao? Em cũng nóng lòng muốn được gặp tôi chứ?" Serim hỏi bằng một giọng ma mãnh khi hai đứa cùng đi vào nhà Woobin.

"Em có, nhưng không quá kỳ vọng." Woobin trả lời, họ tách nhau ra làm hai ngả khi Serim nhanh nhẹn chào phụ huynh của mình trước rồi đến bố mẹ của Woobin trước khi ngồi vào bàn ăn ở phía đối diện với Woobin.

Cả bữa tối chỉ toàn là chuyện làm ăn của các vị phụ huynh và khi mẹ Woobin đột nhiên nhắc đến chủ đề hôn nhân, cả Woobin và Serim đều liếc nhìn nhau rồi lập tức quay đi.

Woobin chỉ để tâm việc em sẽ đến lớp thế nào vào ngày mai, và rằng em sẽ có một lớp học với Serim vào buổi tối. Em thậm chí còn không nhận ra rằng cha mẹ hiện đang thảo luận về ngày cưới của cặp đôi.

Mặt khác, Serim lắng nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của cha mẹ hai bên. Điều khiến Serim chú ý nhất là cha mẹ muốn đám cưới của hai con thật hoành tráng. Serim lặng lẽ thở dài khi nhìn chiếc em bé đang thẫn thờ nhìn xuống cái đĩa trước mặt. Hắn cảm thấy tội nghiệp cho Woobin vì biết chắc Woobin không quan tâm đến toàn bộ cuộc hôn nhân sắp đặt này, và rằng em đã bị buộc phải ở trong toàn bộ mớ hỗn độn này khi còn trẻ như vậy, chưa kể em ấy đang bận rộn với việc học và chưa gì cha mẹ đã muốn em ngay lập tức kết hôn.

Giờ thì Serim và Woobin đang ngồi cạnh nhau tại vọng lâu ở sân sau nhà Woobin trong khi các đấng sinh thành đang thưởng thức rượu trong nhà.

Woobin đột nhiên lên tiếng sau một hồi lâu im lặng, "Sáng nay...anh đưa em đi ăn sáng với anh, là cố ý đúng không? Tới bây giờ em vẫn không thể nói nên lời, em xin lỗi—

"Woobin, bình tĩnh nào. Mọi thứ đều ổn mà, và để trả lời câu hỏi của em thì, đó đúng là một kiểu cố tình thật...tôi có thể hỏi em vài điều không?"

"Là gì thế?"

"Sao em lại đồng ý với việc này? Em biết đấy, em vẫn còn trẻ, em vẫn đang đi học và em nên tận hưởng cuộc sống của mình với niềm vui cùng bạn bè thay vì bị mắc kẹt trong một cuộc hôn nhân ép buộc."

Woobin thở dài, thả lỏng toàn thân và nhìn bầu trời, "Em không biết. Em cũng không chắc bản thân mình muốn gì nữa. Em chỉ muốn làm cho cha mẹ mình hạnh phúc. Em đoán thế... còn thầy thì sao? Ý em là, chuyện hôn nhân hoàn toàn là ý tưởng của cha em và anh cũng vẫn còn trẻ, anh chỉ hơn em một tuổi thôi, đừng tỏ ra mình đã quá già cả hay gì đó tương tự"

Serim ngạc nhiên với cách đứa trẻ đột nhiên công kích mình, "Ý tôi là, tôi cũng vậy...Tôi muốn làm cho cha mẹ hạnh phúc, tôi cũng muốn giúp đỡ họ."

Woobin khúc khích, "Vậy thì chúng mình chỉ là những người con muốn làm cho cha mẹ hạnh phúc."

Woobin cuối cùng cũng chấp nhận mọi thứ đang xảy ra xung quanh mình; từ kế hoạch hôn nhân sắp đặt, đến đính hôn với một người mà em không quen biết và giờ em sắp sửa kết hôn với một người mà em không hề ngờ tới. Woobin thực sự không thể nói rõ cảm xúc hiện tại của em là gì, tâm trí em hãy còn quá rối bời với những bài tập chưa hoàn thành cho các môn học khác của mình, và bây giờ là chuyện này.

Sau bữa tối, Serim quyết định lái xe đưa Woobin trở về ký túc xá mặc dù em không ngừng từ chối hắn nhưng Serim cứ nhất quyết làm bằng được vì trời đã khuya rồi và cũng sắp đến giờ giới nghiêm.

Woobin tháo dây an toàn và nhìn sang Serim ở ghế tài xế, người đã dán mắt vào Woobin nãy giờ, "C-cảm ơn vì đã chở em"

"Hẹn gặp lại vào ngày mai, Woobin. Bảo trọng nhé, đừng thức khuya." Serim nói khi cả hai tạm biệt nhau.

Woobin thả mình trên giường sau một ngày dài mệt mỏi - em cảm thấy hơi buồn ngủ vì mệt bởi hôm nay em đã giúp mẹ nấu ăn. Tâm trí Woobin vẫn ngổn ngang những nghĩ suy rối bời vì Woobin chưa bao giờ nghĩ về tình hình hiện tại của mình nhiều như thế này trước đây và rằng em nên ngừng nghĩ về nó và tiếp tục cuộc sống bình thuờng trong khi chờ đợi đám cưới có lẽ sẽ được tổ chức trong hai hoặc ba hoặc nhiều năm nữa, nếu cha mẹ em có thể kiên nhẫn đợi.

Nhiều tuần trôi qua thật nhanh, cả Serim và Woobin đều quá bận rộn với cuộc sống riêng của mình đến nỗi không ai trong số họ nhận ra rằng họ chưa trao đổi số điện thoại khi cha mẹ hai bên khuyến khích họ làm điều đó vì "càng gần gũi càng tốt".

Ngay cả khi lên lớp, Woobin cũng sẽ phớt lờ mọi thứ mà có thể khiến em nhớ đến việc Serim là chồng sắp cưới của mình.

Trong lớp học, hắn chỉ là người đang giảng dạy Woobin và các bạn cùng lớp của em, và chuyện chỉ có thế. Sau đó, họ sẽ chỉ là hai người bị đính ước vì công việc kinh doanh và thế là hết. Không có gì xảy ra giữa họ và đối với Woobin, sẽ tốt hơn nếu cứ duy trì như vậy...phải không?

Nó khiến Woobin nhớ lại cuộc trò chuyện mà em đã có với Minhee vào ngày hôm trước.

"Anh không cần thiết phải yêu anh ấy. Chúa ơi, anh thậm chí còn không thể tưởng tượng nổi mình với anh ấy ở cạnh nhau." Woobin nói với Minhee khi cả hai cùng nhau đi đến căng tin bên dưới ký túc xá.

"Nhưng...anh sẽ sớm kết hôn với anh ấy và điều gì sẽ xảy ra nếu anh có chút gì đó...yêu anh ấy?"

Woobin thở dài, "Anh cũng không biết nữa, Minhee. Anh thực sự không muốn nói về điều này bây giờ, anh vẫn không tin được là mình sẽ kết hôn vào tháng tới."

"Em chỉ nói thế này thôi! Giáo sư Park còn trẻ, anh ấy rất đẹp trai và mọi người đều phát cuồng vì anh ấy. Em chỉ nghĩ rằng anh đang bỏ lỡ cơ hội thôi, hyung. Hãy nghĩ rằng bản thân thật may mắn khi sắp được gả cho một người đàn ông tốt như vậy. Nếu anh yêu anh ấy thật thì cũng không có gì là sai cả".

Woobin lắc đầu nguầy nguậy, quyết định bỏ qua mọi điều mà cậu nhóc vừa nói.

"Woobin?"

Woobin vừa định ra khỏi lớp thì bắt gặp ánh mắt của Serim, "Vâng?"

Serim ôm cặp chạy đến chỗ Woobin, ngay lập tức đứng chễm chệ trước mặt em, "Tối nay em rảnh không? ngay bây giờ thì sao?"

Woobin gật đầu, "Em không có việc gì phải làm vì ngày mai là cuối tuần."

"Vậy em có muốn ăn tối với tôi không? Nếu em không muốn thì cũng không sao."

Woobin nghĩ, không phải em không có cớ gì để từ chối việc ăn tối với Serim và em nghĩ Serim có lẽ chỉ đang tỏ vẻ tốt bụng hoặc do cha mẹ hắn bảo thế nên mới đột ngột mời em đi ăn thế này.

"Dĩ nhiên rồi ạ? Để em đi cất sách đã. Gặp anh ở bãi đậu xe sau." Woobin nói và em lập tức để Serim lại một mình trước khi hắn có thể nói gì thêm.

Woobin nghĩ rằng họ sẽ chỉ ăn tối tại một nhà hàng ngẫu nhiên nào đó, nhưng khi Serim đột nhiên đỗ xe bên cạnh một tòa nhà cao tầng thì em nhận ra rằng họ sẽ ăn tối tại căn hộ của Serim.

Woobin nhìn Serim đầy bối rối khi nhận được một cái cười khúc khích từ hắn trong khi theo hắn vào nhà, "Tôi sẽ nấu ăn cho chúng mình. Em không phiền điều đó đúng không?"

"Ồ không không, em thực sự không phiền, em đã nghĩ chúng mình sẽ ăn tối tại một nhà hàng thực sự."

Serim mở cửa căn hộ cho Woobin vào trước khi ánh mắt của Woobin ngay lập tức quét quanh toàn bộ căn phòng. Nó mang một vẻ tối giản với nội thất đen trắng bổ túc lẫn nhau, em nghĩ nó rất hợp với Serim vì Serim sẽ luôn mặc áo sơ mi trắng hoặc đen cài cúc lúc lên lớp. Đôi mắt của Woobin bắt gặp những tấm polaroid treo dọc hành lang của Serim và Jungmo, em nhớ ra Serim không sống một mình ở đây.

"Anh có muốn em giúp gì không?" Woobin hỏi khi nhìn người lớn tuổi bắt đầu cắt hành trong bếp.

Serim cười, "Chắc chắn rồi, em có thể ép cam trong tủ lạnh không? Còn việc ở đây một mình tôi làm là được."

Woobin tuân theo lời Serim nói, em làm xong đồ uống của cả hai trong khi Serim vẫn đang vật lộn với cacbonara. Khuôn mặt Woobin rạng rỡ hẳn lên, em mỉm cười với Serim khi hắn đặt đĩa xuống trước mặt, cả hai bắt đầu ăn và chêm vào một vài cuộc tán gẫu nhỏ.

Woobin thích cách Serim luôn cố gắng làm cho em thấy thoải mái khi cả hai ở cạnh nhau. Woobin phải đồng ý với mọi người trong trường đại học rằng Serim thực sự hoàn hảo khi trở thành một giáo sư ở độ tuổi trẻ như vậy, và đẹp trai đến mức Woobin thậm chí còn không nhận ra người lớn tuổi đẹp trai như thế nào, đặc biệt là khi hắn không đeo kính. Đến nỗi mà em hy vọng sau này sẽ thấy hắn không đeo kính nhiều hơn kể từ giờ. Và hiện tại em còn phát hiện ra rằng Serim có thể nấu ăn, quá hoàn hảo.

"Có lẽ điều này không tệ chút nào..." Woobin thầm nghĩ.

"Mọi chuyện vẫn ổn chứ? Tuần sau là đến bài kiểm tra cuối kỳ, tôi mong em đừng tự tạo áp lực cho bản thân quá nhiều và đừng ngủ muộn. Nhìn lại bản thân em đi, quầng thâm mắt rộng ra hẳn.." Serim nói.

"Mọi thứ đều tốt .. cho đến nay, ngoại trừ một môn học." Woobin ngượng ngùng vừa nói vừa nghịch đồ ăn.

Serim cười khúc khích, "Nó là môn của tôi hả?"

Woobin bĩu môi đầy đáng yêu (không phải em cố ý làm vậy với Serim mà đó chỉ là thói quen của em mỗi khi ngại), "Vâng ..."

"Em biết tôi có thể giúp em mà, chúng mình đã trao đổi số điện thoại và em cũng biết nơi tôi sống, em luôn có thể đến đây nếu em cần giúp đỡ."

Woobin nuốt nước bọt, "Vậy thì thật không công bằng cho các bạn cùng lớp của em...và nếu họ phát hiện ra việc anh âm thầm giúp em thì không phải chúng mình sẽ gặp rắc rối sao? Ý em là, nội quy nghiêm ngặt đến nỗi quy định giảng viên không thể giảng bài ngoài khuôn viên trường học..."

Serim đặt cằm lên tay trong khi nhìn Woobin một cách ngọt ngào khiến em hơi đỏ mặt, "Họ sẽ không bao giờ biết được trừ khi ai đó nói với họ và em thấy đấy, bây giờ chỉ có hai đứa chúng mình thôi, trừ khi em tự báo cáo tôi với ban quản lý." "

Woobin tự nguyền rủa bản thân, em ước gì Serim đừng nhìn em bằng ánh mắt đó nữa, nó khiến tim em lại đập nhanh như lần gặp Serim trong bữa tối hôm đó, ngoại trừ việc lần này; cảm giác khác biệt hơn hẳn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top