Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 10 : Diệc Phàm - Tử Đào...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


...

Diệc Phàm ngất đi trước con mắt bàng hoàng của mọi người.

- Diệc Phàm ca ! - Tuấn Miên lay lay người Diệc Phàm

- Cậu ta sao vậy ? - Mẫn Thạc hỏi

- Tử Đào à ! Bình tĩnh đi ! - Bạch Hiền vỗ vai Tử Đào-người đang khóc nức nở

- Nghệ Hưng ! Giúp anh ấy ! - Chung Nhân gọi

- Haiz...Diệc Phàm ! Em phải phá lời hứa thôi ! - Nghệ Hưng lầm bầm

- Mọi người ! - Nghệ Hưng hét lên

Tất cả hướng mắt về phía Nghệ Hưng

- Thật ra Phàm có 1 khối u ở thùy trái của não, do di truyền...

- Sao ? - Tử Đào ngước mắt lên, rưng rưng

- Vậy phải làm sao ? - Lộc Hàm nhìn Diệc Phàm

- Bệnh này, em có thể nhưng...xác suất thành công chỉ có 30%, và nhiều nguy cơ anh ấy sẽ mất hết tất cả kí ức từ lúc khối u xuất hiện !

- Bao lâu rồi ? - Giọng Tử Đào run run

-...3 năm...

- Sao anh có thể giấu em chuyện đó....- Tử Đào thất thần, nói như không còn chút sức lực nào

- Chữa cho anh ấy đi ! Em xin anh ! - Tử Đào quay sang nói

- Được, nhưng, xác suất thành công là rất thấp ! Nguy cơ trở thành người thực vật cũng...- Nghệ Hưng ái ngại nhìn Diệc Phàm

- Xin anh ! Hãy thử đi !

-...Ừm...Nhưng phải về học viện...ngay !

- Để em đưa Hưng ca và Phàm ca về trước. Mọi người cũng...nhanh lên ! - Chung Nhân nhanh nhẹn

Nghệ Hưng, Chung Nhân nắm chặt tay Phàm ca...

"Vụt..." - 3 người họ biến mất, 9 người còn lại cũng nhanh chóng về phòng thu dọn, xin phép các tiền bối về trước...

.

.

Vì các tiền bối không về cùng nên Lộc Hàm lái xe, mọi người đang tiến về kí túc...

- Tử Đào !  - Bạch Hiền vỗ vai an ủi

- Đừng lo, Phàm ca khỏe lắm, không nhớ sao...Anh ấy từng bay suốt 1 ngày để tìm con gấu trúc bông....- Xán Liệt đang nói giở thì bị Bạch Hiền kéo lại bịt miệng...

- Hức...Hức....Anh ấy bệnh vậy mà em còn....hức hức....bắt anh ấy giúp em....- Tử Đào bắt đầy khóc to hơn

- Im ngay ! - Bạch Hiền thì thầm vào tai Xán Liệt khi thấy cậu định nói thêm gì đó

Ở cửa sổ bên kia, Chung Đại đang nhìn bâng quơ qua cửa kính

- Mẫn ca....- Chung Đại gọi

- Sao thế ? - Mẫn Thạc đáp nhẹ

- Có phải tại em không ? - Chung Đại hỏi

- Hả ? - Mẫn Thạc tròn mắt hỏi lại

- Có phải Phàm ca vì bị xét đánh mà...

- Aish...Không đâu ! - Mẫn Thạc gạt phắt - Không nghe Nghệ Hưng nói sao, từ 3 năm trước rồi cơ mà...

- Nhưng....

- Aish...Nhưng nhưng cái gì...Diệc Phàm khoong giận em đâu...- Mẫn Thạc xoa đầu Chung Đại

Không khí 2 bên não nề đến hãi hùng, chỉ có 1 chút tia mặt trời ở ghế giữa...

- Ngủ một chút đi ! Trời tối rồi ! - Tuấn Miên kéo Khánh Tú tựa đầu vào vai mình

- Uhm...- Khánh Tú đáp nhẹ, nắm lấy tay Tuấn Miên mà trôi dần vào giấc ngủ

Tuấn Miên cười, ánh mắt xao động nhìn Khánh Tú rồi cũng từ từ chìm vào giấc ngủ

.

Giờ cũng đã 11h đêm, mọi người đã ngủ hết, Lộc Hàm vẫn căng mắt lái xe, người ngợm có chút nghiêng nghiêng ngả ngả...

"Sắp về đến nơi rồi, còn 1 chút nữa là đến rồi...Haiz....Buồn ngủ quá !"

- Còn lái xe được không đó ! - Thế Huân đang ngồi ghế phụ lái, bỏ cái mũ chùm đầu ra hỏi

- Không sao,...tôi.đánh thức cậu à ?

- Ừ ! - Thế Huân đáp lạnh - Anh suýt ngã vào tôi mấy lần, không tỉnh mới lạ !

- Tôi xin lỗi....

- Dừng xe chút ! - Thế Huân nói - Chúng ta đổi vị trí !

- Huh ? Cậu có bằng lái không đấy ?

- Không ! - Thế Huân đáp cụt ngủn

- Vậy sao mà lái được ??? - Lộc Hàm có chút tức giận

- Tôi biết lái, chẳng qua không muốn thi lấy bằng thôi ! Cảnh sát sẽ không bắt chúng ta đâu !

-... - Lộc Hàm có chút do dự...

- Haiz...Đi sang bên này...- Thế Huân đột ngột đạp phanh, kéo Lộc Hàm qua ghế của mình

Mặc dù tâm trí vẫn thấy có chút không ổn, nhưng với cái thân thể kiệt sức này, Lộc Hàm đành chịu đổi chỗ cho Thế Huân lái xe.

- Ngủ đi ! - Thế Huân nói, đồng thời vặn khóa và lên đường trở lại.\



-------Ta-------là-----------đường--------phân-----------cách---------

  

Lộc Hàm tỉnh dậy, cậu đang nằm trên chiếc ghế.

- Thế Huân ? - Lộc Hàm ngái ngủ, gọi người đang ngồi cạnh cậu

- Anh tỉnh rồi hả ?

- Chúng ta...về học viện rồi à ? - Lộc Hàm ngồi dậy nhìn xung quanh

- Uhm...Thấy anh ngủ say quá nên không nỡ gọi...

Lúc này Lộc Hàm mới để ý, mình đang ở phòng chờ bệnh xá, ngoài ra, còn có mọi người. Tử Đào ngồi thẫn thờ, Xán Bạch ngồi cạnh vỗ vai trấn an. Chung Đại ngồi trên băng ghế, hồi hộp. Mẫn Thạc bồn chồn đi đi lại lại trước cửa bênh xá mà không dám vào. Tuấn Miên và Khánh Tú tựa đầu vào nhau ngủ...

"Cạch !" - Cửa bệnh xá mở, Chung Nhân bước ra, mọi người gần như đồng loạt đứng dậy

- Sao rồi ? - Bạch Hiền hỏi

- Tạm ổn, anh ấy không chết ! - Nghệ Hưng nói

- Phù...- Mấy tiếng thở phào vang lên

- ...Nhưng vẫn chưa tỉnh, phải theo dõi thêm...

- Haiz...

- Tử Đào à....- Mẫn Thạc nói

- Em không sao, anh ấy chắc chắn sẽ không sao...- Tử Đào cố nặn ra một nụ cười

- Bao giờ anh ấy tỉnh ? - Chung Đại hỏi

- Có thể là ngày mai, cũng có thể là 1 tuần, 1 tháng, nhưng tình hình giờ rất ổn, không sao đâu ! - Nghệ Hưng nói

"Két" - Có tiếng phanh xe ngoài sân học viện, giờ mọi người mới để ý đã bình minh rồi

- Diệc Phàm sao rồi !!! - Tiếng hét oang oang của Thái Nghiên leader

- Tiền bối ? - Xán Liệt hỏi

- Tạm ổn rồi ạ ! - Chung Nhân hét lại

- Vậy thì tốt ! - Lần lượt từng tiền bối một đi vào

- Mọi người vất vả rồi ! Hôm nay toàn trường nghỉ, ok ? - Thái Nghiên nói

- OK ! - Mọi người đồng thanh.

Lần lượt mọi người về kí túc...

- Tử Đào, em cũng về nghỉ đi ! - Nghệ Hưng nói

- Em muốn ở lại chút !

- Ừm...



-------Ta-------là-----------đường--------phân-----------cách---------

  

- Phàm ca...Anh phải tỉnh lại sớm đó...Em sẽ tha lỗi việc anh quên em và mọi người....Chỉ cần anh tỉnh lại...- Tử Đào nói nhẹ rồi dần ngủ thiếp đi cạnh Diệc Phàm


~Flashback~

2 năm trước, vào 1 ngày thu lạnh ở Hàn Quốc...

- Con vừa đến nơi...Vâng...Mẹ yên tâm...

Một chàng trai cao gần mét 9 kéo chiếc vali màu đen, bước ra từ khu vực hành lí của sân bay.

- Aish, cứ tưởng Hàn Quốc ấm hơn Canada, tự dưng mặc áo mỏng, lạnh quá...Zzzz....

"Bộp !"

Ai đó vừa đâm vào Diệc Phàm, khiến cậu mất thăng bằng mà ngã cái "Rầm."

"Az....Đứa điên nào đâm vào Diệc Phàm ta, @$#@%#%#@....."

- A...Duìbùqǐ ! ( Tôi xin lỗi !) - Người lao vào cậu cũng vừa đứng dây, rối rít nói mấy câu tiếng Trung

- Nǐ xiāle ma ? ( Cậu bị mù à ?) - Diệc Phàm khó chịu nói - "Trời đã lạnh lại còn ngã nữa, haiz..."

- Duìbùqǐ...Duìbùqǐ...( Tôi xin lỗi...Tôi xin lỗi...) - Người kia xách vali và nhanh chóng đi trước

- Xui xẻo ! - Diệc Phàm cũng cầm cái vali đen lên, tiếp tục đi về khách sạn


***


- Chào, anh có đặt phòng trước không ? - Cô lễ tân hỏi Diệc Phàm

- Có !

- Chúng tôi cần xem visa của anh !

- Chờ tôi chút !

Cậu quỳ 1 chân xuống, mở chiếc vali...

- Aaaaaaaaa....Cái quái gì .....$#%#@#%#

Trong vali toàn mấy thứ kì lạ, một cây côn nhị khúc, 1 con gấu trúc bông, một quyển sách, mấy bộ đồ rõ ràng không phải của cậu, và....một chiếc visa lạ.

"Mình đã kiểm tra đồ lúc lấy vali xuống rồi mà....Hoàng Tử Đào...Chẳng lẽ là tên nhóc vừa va phải mình...Haiz...Xui tận mạng mà..."

- Chút nữa tôi sẽ quay lại ! - Diệc Phàm nói nhanh với cô lễ tân rồi trở lại sân bay tìm Tử Đào

"Chắc chắn tên ngốc tử đó cũng đang tìm loạn xạ lên giống mình ! Ngốc tử, rõ là ngốc tử, sao có thể cầm nhầm vali người khác được cơ chứ !!!"


***


- Khách sạn History ??? Haiz...Biết thế mình đã chăm học...- Tử Đào rảo bước trên sân bay, nhìn vào tờ hướng dẫn du lịch toàn tiếng Hàn

"...Hey bie tai yao gao su wo ta shi lie wu bie zai tuo xie hey

Jiu bu dong style deng dao man yue sheng qi zhi qian yi ding yao zhua dao ni..."

( Wolf Chinese ver - Exo )


"Huh ? Cái gì vậy ?...Cái này...Đâu phải điện thoại của mình..." - Tử Đào lấy chiếc điện thoại dắt ở chiếc túi cạnh vali ra

"Có nghe không nhỉ ?...Nghe...Không nghe...Nghe...Không nghe...Nghe...Không nghe..."

"Tút...." - Chiếc điện thoại dừng kêu chuông

"Phù...Đỡ phải nghe..."

(Aut : Đúng là ngốc tử mà !!!)

"Haiz...Nhầm vali rồi...Tìm khách sạn còn chưa xong, giờ còn phải tìm lại chủ cho nó...Thật là..."

.....

"Haiz...Sao không nghe máy, chẳng lẽ tên ngốc đó không biết dùng điện thoại..." - Diệc Phàm ngồi trên taxi, dùng điện thoại tìm thấy trong vali.

.....

- Cho hỏi đường nào đến khách sạn History ?

Tử Đào hỏi mỗi người cậu ấy gặp nhưng chỉ nhận được mấy cái lắc đầu và mấy câu.

- Sorry ! I don't speak Chinese ! (Xin lỗi, tôi không nói tiếng Trung!)

"Phải làm sao đây !" - Tử Đào vò đầu

.

.

Vì việc giao tiếp xem ra vô vọng nên cậu đành tự...mò đường...

Tử Đào đang bước đi giữa 1 ngõ nhỏ sau sân bay với chiếc bản đồ cầm ngược...

- Chào cậu nhóc !

- Xinh zai gớm nhỉ !

Có mấy người xuất hiện, xì xồ mấy câu tiếng Hàn mà Tử Đào  rõ ràng không hiểu.

- Xin lỗi, các bạn có biết tiếng Trung không ?

- Ồ, thì ra là người Hoa ! Ni hao ! - Tên đeo kính đen trêu chọc

- Vậy thì tốt quá, có thể chỉ cho tôi....Ê...Sao lại...Nè ???

Tử Đào chưa kịp nói hết lũ kia đã tiến lại cầm tay cầm chân lôi cậu đi...

- Đi trơi với bọn anh chút ? - Một tên nói (bằng tiếng Trung)

- Cậu phát âm sai rồi....A...Đau mà ! - Tử Đào hồn nhiên nói và bị tên kia đá 1 cái vào chân

- Này, chúng ta đi đâu ? Thả tôi ra, không là...tôi không biết đâu đấy ! - Tử Đào ngơ ngác, lên chút giọng dọa dẫm

- Uầy, ghê nhở ! - Mấy tiếng cười vang lên

Ừ thì mấy tên kia to lớn hơn cậu nhưng so về kungfu thì cậu cực kì tự tin, dù sao ba cậu cũng là chủ võ đường cơ mà.

"Oạch !" - Mấy tên kia thả cậu xuống

Đây là ngõ cụt, đằng sau là 1 bức tường rêu, chúng đến tiến gần hơn...

Điện thoại ở vali kia đang kêu chuông....

.....

- Mẹ kiếp ! Sao lại không nghe máy ! - Diệc Phàm đi tìm xung quanh sân bay 1 dáng người dong dỏng, mái tóc xám bạc, cầm chiếc vali đen của cậu

- Áhhh ! - Có tiếng hét trong con hẻm nhỏ

Diệc Phàm vội chạy vào, người tóc xám cậu đang tìm nằm úp dưới đất, mấy người hung dữ đứng cạnh đó...

"Huh ? Cậy đông bắt nạt yếu ! Bọn này đáng khinh....Ơ...Kia có phải...cái cậu Hoàng Tử Đào !"

- Yah ! Tụi kia ! - Diệc Phàm hét

- Cái gì ? Đừng có xen vào chuyện....

"Bộp !" - Tên kia chưa kịp nói đến đã bị Diệc Phàm đấm cho 1 quả

- Nè, làm gì vậy ! - Tên đứng cạnh hét

- Ỷ mạnh hiếp yếu, các ngươi còn oan lắm hả ?

- Ai bắt nạt ai ? Là nó đánh tụi tao như thế này, bộ mày mù hả ? - Một tên hét lớn, lau máu trên miệng

- Hả ??? - Lúc này Diệc Phàm mới để ý tụi kia đứa nào cũng thương tích đầy mình, áo quần xộc xệch, người tóc xám kia cũng vừa đứng dậy

- Ơ, Anh là...- Tử Đào lau đất cát vẫn còn dính trên mặt và tóc, nhìn lên cái thân ảnh cao kều kia

- Cậu...sao chứ ? - Diệc Phàm hỏi

- À...Chỉ là ngã thôi !

- Ngã cái gì ! Ác giả ác báo, đồ xấu xa...- Lũ kia nhao nhao

- Gì cơ ! - Tử Đào ném cho 1 ánh lườm, cả lũ vội chuồn mất.


Vậy thật sự đã xả ra chuyện gì ?

Quay lại khoảng 15' trước....

- Nhóc ! Xinh trai ghê !

- Chơi với tụi anh 1 chút không ?

- Thôi, tôi đang bận, nếu các anh không biết đường thì thôi ! - Tử Đào đứng dậy, phủi phủi quần áo, định quay lại sân bay

- Ấy ấy, đi đâu có dễ vậy ! - Một tên tiến đến nắm cổ tay cậu, tên khác chạm đến chiếc cúc áo trên cổ cậu, mở nó ra

- Các người định làm gì ? - Tử Đào đổi giọng, ánh mắt sắc lạnh

- Úi, lúc tức giận càng đẹp hơn ! - Mấy tên kia trêu chọc

Tử Đào tung 1 cước, mấy tên đứng gần ngã nhào

- Grr...Chán sống rồi hả ? - Mấy tên kia lao vào như thiêu thân

"Xoạt...Uỵch..." - Tung đòn mau lẹ, di chuyển nhẹ nhàng, võ công không phải hạng tồi

( Tao : Tất nhiên ! )

Chỉ trong 5', 1 đống người thương tích nằm dưới chân, Tử Đào ung dung bước đi. Bỗng 1 tên nằm dưới, ngáng chân cậu.

"Oạch..."

Trước khi ngã cậu vẫn kịp tung ra 1 tiếng - Áhhh !

.....

~Cont~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top