Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 11 : Diệc Phàm - Tử Đào...(cont)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

....

- Vali của anh hả ??? - Tử Đào rụt rè nhặt cái vali màu đen lên

- Ừ !

- Xin lỗi ! Tại...chúng giống nhau quá ! - Tử Đào lau lau cái vali đầy bùn đất, tiện tay phủi luôn quần áo

- Hừ ! Ngốc tử ! - Diệc Phàm giật lại nhanh chiếc vali và chuẩn bị rời đi

- Ê khoan đã !

- Gì nhóc ? - Diệc Phàm lạnh mặt

- Anh, có thể chỉ cho tôi đường đến khách sạn History...

- Đi thẳng, rẽ trái, đi thêm 50m, bắt taxi !

- Nhưng...Tôi không biết tiếng Hàn !

"Gì, có phải điên không mà đi du lịch không biết tiếng địa phương !" - Diệc Phàm trừng mắt - Vậy nói tiếng Anh đi, người ta hiểu đó !

- Nhưng tôi cũng...không giỏi tiếng Anh ! - Tử Đào gãi đầu

- Vậy cậu đi chết đi !

Nói đoạn, Diệc Phàm bỏ đi, dù cậu cũng ở cái khách sạn History đó.


***


8h tối...

"Mệt thật..." - Diệc Phàm lau lau mái tóc ướt - "Mà, cái tên nhóc gấu trúc sáng nay...mà liên quan gì đến mình...ai bảo nhóc không học ngoại ngữ...đâu phải lỗi của mình..."


Một lúc sau...

- Cho tôi hỏi, có người nào tên Hoàng Tử Đào ở đây không ? - Diệc Phàm lịch sự (làm màu) hỏi cô lễ tân

- Xin quý khách chờ 1 chút....Không có !

- Haiz...Chẳng lẽ nhóc ngốc đến nỗi không bắt được taxi !

Nói đoạn, Diệc Phàm vội ra ngoài...

"Cậu ta không biết đường, chắc vẫn ở sân bay thôi !"


***


Quay trở lại sáng hôm đó, sau khi Diệc Phàm bỏ về...

- Xì, người đâu mà ác thế ! - Tử Đào mở vali ra lấy điện thoại

"Tút...Tút..."

- Yeoboseyo, SM akademi imbnida ! (Alo, đây là học viện SM !)

- Xin chào, tôi là Tử Đào, là sinh viên...

- Tử Đào, cậu đến Hàn Quốc rồi à !!! - Cái giọng hớn hở vang lên từ đầu dây bên kia, sau đó là mấy tiếng cãi nhau...

- Đó, tôi nói là cậu ta sẽ đến trong hôm nay mà, cả tuần cậu rửa bát !

- Trời ơi, Tử Đào, cậu hại chết tôi rồi !

Đó chính là Tuấn Miên và Xán Liệt, và cái người phải rửa bát không ai khác ngoài Tửng.

- Ừm, cậu cần gì không ? - Tuấn Miên trở lại giọng tiếp viên chuyên nghiệp hỏi Tử Đào

- À, hiện tôi đang ở sân bay Seoul nhưng tôi không biết tiếng Hàn và cần tìm đường đến khách sạn History !

- Ok, cậu đang ở tọa độ số bao nhiêu ?

- Tôi...làm sao biết được ?

- Hm...Vậy chờ ở đó, chúng tôi sẽ tới đón cậu !

- Vâng, cảm ơn !

Nhưng...

Chờ từ sáng tới chiều, chẳng có ma nào đến đón...

( Aut : Đấy ! Khốn nạn thế ! Lũ chết dẫm kia đi đâu rồi !

Suho : Đừng có vu oan nhá !

Chanyeol : Chút nữa sẽ rõ, nguyên nhân cực kì chính đáng ! )

- Haiz...Sao lâu thế ? - Tử Đào vẫn ở băng ghế sân bay đợi

Vì không biết tiếng Hàn nên Tử Đào vẫn chưa mua được cái gì cả, đặc biệt là thức ăn.

Thêm một lúc ngồi thất thần, gấu trúc quyết định liều mình đi tìm.


***


- Ế, có phải thằng nhóc sáng nay không ?

- Đúng nó rồi !

- Nên chạy hay nên trêu đây !

Có mấy tên đứng cạnh gốc cây, nhìn Tử Đào đang đi lòng vòng vô phương hướng...

- Cứ trêu chút, có chết ai !

- Ê cậu bé ! Nhớ tụi anh không ? - Một tên tới gần

- Các người còn chưa học được bài học gì à ? - Tử Đào cười khẩy

- Trêu chút thôi mà !

- Càng giận càng đẹp nha !

- Tránh ra ! - Tử Đào cố gạt tay chúng ra

"Haiz...Sáng đến giờ chưa ăn gì, mệt quá..." - Cậu nhăn mặt, chân tay như không còn sức lực

- Ồ yếu vậy sao ? Sáng còn sung lắm mà !

- Các người muốn gì ?

- Chọc chút thôi mà ! - Tên đang nắm cổ tay cậu nói, đoạn quay sang đồng bọn - Lục xem trong đó có gì ?

- Nè, vali của tôi chứ ? - Tử Đào phản kháng

- Xem nào ! Hô hô ! Gấu bông này...

- Ví, chà, nhiều tiền phết, tụi anh xin cái này !

- Gì đây ! Toàn quần áo xấu òm...

- Nè, nói gì vậy hả ?

- Ê, mấy người kia ! - Diệc Phàm lại từ đâu xuất hiện, rất đúng lúc đúng chỗ

- Chạy ! Tụi bay ! - Mấy tên kia buông Tử Đào ra và bỏ chạy

- Yah ! - Tử Đào hét với theo tụi kia lên

- Nhóc, có sao không ? - Diệc Phàm lại gần, nhặt đồ lên giúp cậu

- Haiz...Tụi nó ví rồi...Làm sao đây !...Cũng may còn điện thoại...

- Nè, sáng đến giờ cậu ở đâu ? - Diệc Phàm hỏi

- Thì...Tui chờ ở sân bay...Có người nói sẽ tới đón...

- Trời, cậu không tìm nổi đường à ?

- Ừ...Thì tui đã bảo tui không có biết tiếng Hàn mà !

- Ngốc ! - Diệc Phàm cốc đầu cậu 1 cái

- Ah ~ Sao anh không chịu giúp sáng nay, giờ lại bảo tui ngốc !

- Thì tôi quay lại giúp cậu rồi nè ! Đi ! - Diệc Phàm kéo tay cậu đi


***


Khách sạn History...

- Chào quý khách, quý khách đã đặt phòng trước chưa ?

- Cô ấy nói cậu đã đặt phòng chưa ?

- Tôi...chưa...

Hiện tại, 2 người  đang đứng ở quầy lễ tân với Diệc Phàm là người phiên dịch.

- Cậu có định đặt phòng không đây ? - Diệc Phàm hỏi

- Nhưng mà...Mấy tên vừa nãy lấy ví của tui rồi...

- Haiz....Sáng cậu đánh chúng nó sung lắm mà sao chiều đã bết thế rồi ?

- Tại...Sáng đến giờ tui chưa ăn gì chứ bộ !

- Hả ??? - Diệc Phàm tròn mắt "À mà cậu ta có biết tiếng Hàn đâu !"

- Haiz ! Vậy chút nữa đi ăn, tôi cũng chưa ăn gì !

( Aut : Nói dối ! Vừa ăn bao nhiêu rồi còn gì ?

Kris : Có biết im lặng là vàng không ? )

- Phiền cô cho tôi xin 1 chìa khóa phòng 207 nữa !

- Của quý khách đây !

- Cậu, mang đồ lên phòng, rồi chuẩn bị đi ăn ! Mà nhớ đừng có động vào đồ của tôi đấy ! - Diệc Phàm nói

- Gomawo ! ( Cảm ơn ) - Tử Đào cố phát âm cho chuẩn cái từ tiếng Hàn dễ nhất mà cậu biết

- Tôi là người Hoa ! - Diệc Phàm đáp cụt lủn

Tử Đào tròn mắt, rồi kéo vali lên phòng.


***


- Sao lâu vậy trời ? - Diệc Phàm ngồi chờ dưới đại sảnh, liên tục nhìn đồng hồ

...

Có người bước xuống từ cầu thang, một thanh niên cao gầy mặc chiếc áo đen xám dáng dài cùng quần skinny, càng phô ra đôi chân gầy khẳng khiu, khiến Diệc Phàm cứ ngây ngốc nhìn...

- Sao dợ ! Nhìn tui thấy ghê !

- Chúng ta đi ! - Diệc Phàm vội sực tỉnh, cầm áo khoác lên

...

Trên xe của Diệc Phàm...

- Anh tên gì ?

- Ngô Diệc Phàm !

- Anh ở vùng nào Trung Quốc ?

- Tôi sống ở Canada !

- ...Vậy tui gọi là Phàm Ca nha ! Còn tui tên là...

- Hoàng Tử Đào !

- Úi, sao anh biết ?

- Tôi xem hộ chiếu của cậu !

- Àhh...Mà, chúng ta đang đi đâu ?

- Đi ăn tối !

- Giống hẹn hò ha ! - Tử Đào đùa vu vơ

"Xoẹt..." - Diệc Phàm đột nhiên lạc tay lái

- Sao vậy ? - Tao lo lắng

- Đừng nói nhảm nữa ! - Diệc Phàm nhíu mày

- Ừm...Ok !


***

- Wow, tui muốn ăn cái này, cái này nữa, cả nước ngọt !

- Haiz....Phiền cô lấy cho tôi hết những thứ cậu ta yêu cầu ! - Diệc Phàm lịch sự nói với người phục vụ

- Sao anh lại đến Hàn Quốc vậy ?

- Đi du lịch ! - Diệc Phàm đáp, vẫn tỏ vẻ lạnh lùng

- Còn tui đến đây để học ! - Tử Đào nhận đĩa thức ăn từ người phục vụ và bắt đầu ăn

- Huh ? Học sao ? Trường nào?

- Là học viện SM, tui được nhận học bổng ! - Tử Đào nói

"Học viện SM, có phải..." - Tử Đào bất giác cong môi thành 1 nụ cười

- Giờ mới thấy anh cười nha !

- Sao ? Tôi cười lúc nào !

-Mới vừa xong, còn chối à !

- Ăn đi, lằng nhằng nhiều !

" il deohagi il eun gwiyomi

I deohagi i neun gwiyomi

Sam deohagi sam eun gwiyomi..."

Diệc Phàm bật cười..."Nhạc chuông Gwiyomi ?"

- Ô ! - Tử Đào vội móc điện thoại từ túi áo

- Alô !

-Tử Đào, cậu đang ở đâu ? - Giọng hét oang oang (của Xán Liệt) vang trong điện thoại

- A, là học viện SM ạ ?

- Cậu đang ở đâu vậy, chúng tôi đang tìm khắp sân bay nè !

- Nè, sao để tôi chờ từ sáng đến tối vậy hả, tôi đã tự đi trước rồi ! - Tử Đào hét vào điện thoại

- Chúng tôi sorry ! Nhưng giờ cậu đang ở đâu vậy ?

- Ở đây hả ? Phàm ca, đây là chỗ nào ?

- Nhà hàng Jaemi, gần cầu sông Hàn ! - Diệc Phàm đáp

- Ờ, các cậu nghe rồi đó !

- OK, chúng tôi tới ngay !

"Tút...Tút...Tút..."


***


Vừa nãy Xán Liệt và Tuấn Miên nói là có lí do chính đáng đúng không ?


Sau khi nhận điện thoại của Tử Đào...

- Anh ! Nhóc đó vừa nói cậu ta đang ở đâu ? - Xán Liệt hỏi

- Ở sân bay nào đó thì phải...- Tuấn Miên gãi đầu

- Có nên gọi lại hỏi không ?

- Hm....Thôi, làm thế mất chuyên nghiệp, dù gì cũng là "ban đón tiếp sinh viên mới" mà !

( Aut : Cái chức vụ đó là do Thái Nghiên giao cho đúng không ?

Suho, Chanyeol : Chuẩn rồi !

Aut *lầm bầm* : Bà chị này chỉ lợi dụng đàn em thôi ! -.- )

- Hàn Quốc có bao nhiêu cái sân bay ? - Tuấn Miên hỏi

- Sân bay, 6 sân bay quốc tế ! - Xán Liệt làm động tác đếm đếm

- Vậy thì...

- Chẳng lẽ tìm từng cái một ?

- Đúng rồi ! Thông minh lắm ! - Tuấn Miên nói

- Hả ??? Làm sao đi hết ?

- Đi đi, nói nhiều nha !

Tuấn Miên kéo tay Xán Liệt, dù Tiểu Liệt thật sự lười cái vụ đi khắp Hàn Quốc này.

( Aut : Vậy tóm lại đến muộn vì đi khắp các sân bay Hàn Quốc !

Suho : Ừ ! Nhưng không thấy !

Aut : Nên cuối cùng mới gọi điện ?

Chanyeol : Tất nhiên !

Aut : Cái lí do đó chính đáng chỗ nào hả ???

Suho, Chanyeol : ..........Không rõ nữa !

Aut : Hai cái người này...*lắc đầu ngán ngẩm* )

- Tử Đào ! Cậu ở đâu ? - Có người vừa bước vào nhà hàng, chính xác là 2 người trông rất nhếch nhác kiệt sức.

- Ở đằng này ! - Tử Đào giơ tay vẫy vẫy

- A ! May quá !

- Tưởng lại nhầm chỗ nữa chứ !

Hai người kia thở phào, bước tới...

- Anh là Xán Liệt ! Đây là Tuấn Miên !

- Em tên Hoàng Tử Đào ! Rất vui được làm quen !

- Ô ! Anh có phải Ngô Diệc Phàm ? - Tuấn Miên hỏi 

- Không sai !

- May quá ! #@%%#@%#@%

Xán Liệt phấn khích.

- Huh ? - Tử Đào đứng đó không hiểu gì

- Thực ra tôi cũng là sinh viên mới của học viện SM ! - Diệc Phàm quay sang Tử Đào, nói

- Thôi, về học viện đi ! Come on ! - Tuấn Miên nói

- Ơ, còn hành lý ở khách sạn ? - Tử Đào hỏi

- Học viện sẽ đến lấy, mà...khách sạn nào ? - Xán Liệt hỏi

- History ! Số 324, khu Seocho ! - Diệc Phàm cầm áo áo khoác lên

4 người lên đường đến học viện...

~Cont~

-End chap 11-



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top