Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí trầm trọng buông xuống quanh hai người. Meguro quan sát vị bác sỹ, dường như đang âm thầm đánh giá xem nên tin bao nhiêu phần. Cuối cùng anh chỉ nói:

- Đừng quá lo lắng. Ta nên tìm kiếm thêm một vòng nữa. Biết đâu chỉ là trò đùa của kẻ nào đó...

Michieda không để tâm đến cái nhìn của anh, cậu cúi xuống ước lượng mấy viên pin khô vừa tìm được:

- Hy vọng quanh đây có đèn pin. Tôi đã đánh mất cái của mình lúc trước...

Giữa đám rác rưởi và bui bặm, họ quả thật đã tìm thấy một chiếc đèn pin còn dùng được. Michieda nhét pin vào chỗ chứa và ấn công tắc, động tác có phần vội vàng. Khoảng không phía trước từ từ sáng lên, ánh vào mắt họ những hình thù mờ nhạt và méo mó. Thầm rủa vài tiếng, Michieda đập mạnh vào cán đèn, Meguro kéo cậu ta lại. Trên tay là mảnh giẻ rách vớ được từ chỗ nào đó, anh lau phần mặt kính một cách qua loa. Chất lượng ánh sáng trở nên tốt hơn. Đường nét của các vật dụng trong phòng hiện ra rõ ràng trước mắt họ:

- May quá, mày đây rồi!

Meguro phát hiện balo cá nhân của anh đang nằm trên cái giường ban nãy anh tỉnh dậy. Bên trong có vài gói bánh quy bơ, hai chai nước, một ít thuốc giảm đau, một chiếc ô mini và một con dao gấp. Điện thoại và ví của anh vẫn còn nguyên. Meguro bật điện thoại, tâm trạng rốt cuộc cũng tốt hơn.

Không đúng! Anh không có thói quen tắt nguồn điện thoại. Meguro bồn chồn chờ điện thoại khởi động. Chỉ còn chưa đầy ba mươi phần trăm pin. Thời gian hiển thị lúc này là mười hai giờ mười phút. Vạch sóng hoàn toàn không có. Meguro ngẩng đầu hỏi người đang đứng cách đó không xa. Trong lúc anh kiểm tra lại mọi thứ, cậu ta đang cầm đèn pin soi quanh phòng

- Michieda-kun, cậu bắt đầu đi trực lúc mấy giờ?

- Mười một giờ bốn mươi lăm. Sao thế?

Meguro chìa điện thoại ra trước mặt cậu ta:

- Cũng có nghĩa khoảng thời gian chuyện xảy ra là chưa đến nửa tiếng trước...

Dù biết là vô vọng, anh vẫn thử gọi cho Okada Sora. Ống nghe vang lên hai ba tiết tút rồi đột ngột tắt phụt. Cố gắng thêm vài lần nữa, kết quả không thay đổi, Meguro lại nghe Michieda khịt mũi một cái. Nhịn xuống câu chửi thề, Meguro nhét chiếc điện thoại đã trở nên vô dụng vào túi quần, đeo balo lên vai và cố gắng không tì mạnh vào chỗ bị thương. Thuốc giảm đau đã gần hết công hiệu, cơn đau nhức dần trở nên rõ ràng. Meguro nghiến răng. Trong lúc chờ anh, Michieda biết điều không lên tiếng. Meguro nghĩ thầm. Nếu không, anh chắc chắn sẽ nện cho cậu ta một trận ra trò.

Ánh đèn chiếu đến khe hở ngoài cửa. Trong vùng tối đặc quánh, bất kỳ một tiếng động nào cũng bị phóng đại lên vô số lần. Bọn họ nhìn nhau, chần chờ không dám bước về phía trước.

Ngoài hành lang là một màn sương đen. Bóng tối ở đây không bình thường. Nó tối tăm và âm trầm hơn. Meguro híp mắt đánh giá phần không gian mấy chục mét vuông, đã hiểu vì sao Michieda phải dò dẫm một lúc mới tìm thấy anh. Nếu không có đèn pin, họ thậm chí không thể nhìn rõ mặt người bên.

Lúc này, bọn họ đang đứng ở cuối một hành lang, cạnh ô cửa sổ to. Phần kính loang lổ những vết bẩn, song sắt được hàn cả ở trong và ngoài. Nhìn nó, Michieda chép miệng nhận xét:

- Mặc kệ là lần thứ mấy, nó vẫn khiến tôi liên tưởng đến nhà tù...

Căn phòng đối diện có số 43. Meguro quan sát tấm biển lỏng lẻo bám vào tường nhờ một chiếc đinh, đột nhiên có dự cảm không tốt. Anh quay đầu. Đằng sau lưng bọn họ, số 44 lẳng lặng nằm đó như một lời nguyền rủa. Michieda đã không hoàn toàn sai, anh quả thật quá xui xẻo.

- Cái... Cái chuyện quỷ quái mà cậu vừa kể... Phía sau có nhắc đến cách thoát khỏi không gian vô định không?

Cảm thấy không nên đứng trò chuyện ngoài hành lang, Michieda vẫn cố gắng nhớ lại:

- Theo những gì tôi biết, thật sự có người đã thành công thoát ra ngoài... Sau đó cô ta phát điên và nhảy lầu tự tử cũng chính tại toà nhà này...

Niềm hy vọng trong mắt Meguro vụt tắt, Michieda vụng về bổ sung:

- Ít nhất thì cũng có cách thoát ra ngoài...

- Tôi biết. Trước mắt cứ tìm kiếm quanh đây xem có manh mối nào không đã... Rồi tính tiếp...

Ngoài cánh cửa phòng 43 có rất nhiều những vết cào, đậm nhạt lẫn lộn, Michieda đánh giá nó một lúc rồi khiếp đảm hỏi:

- Ta đi vào chứ hả? Cửa không khoá...

Muốn thoát ra khỏi chỗ quái quỷ này, đáp án chỉ có một. Meguro cúi đầu lấy cái ô trong balo, kéo dài cán nó ra rồi nghiến răng bảo:

- Cầm chặt đèn, tôi đẩy cửa đây...

Bóng đêm thường mang cho con người ta những liên tưởng dị hợm, đặc biệt là khi mắc kẹt trong một không gian nồng nặc mùi xú uế. Bản lề phát ra tiếng kèn kẹt chói tai, cánh cửa lùi dần về sau. Vẫn giữ nguyên động tác, Meguro và Michieda cẩn thận chú ý mọi động tĩnh. Trước mặt bọn họ, căn phòng há cái miệng đen ngòm như một con quái vật khổng lồ và con mồi hiển nhiên chính là bọn họ. "Nếu lạc vào trong đó, anh sẽ bị bóng tối nuốt chửng và biến mất mãi mãi." Câu nói của Michieda chợt vang lên bên tai, Meguro rùng mình. So với Meguro, Michieda đã trở nên bình tĩnh hơn.

- Vào thôi! - Cậu nói nhỏ một câu rồi băng qua người anh.

Phòng 43 so với phòng 44 không sạch sẽ hơn bao nhiêu. Bụi xoáy thành từng dòng trên không trung. Ánh mắt Meguro lướt nhìn khắp bốn phía xung quanh. Giường đơn, tủ quần áo và bàn học nhỏ, mỗi món hai chiếc. Giá sách bên trái trống rỗng, còn bên phải là cơ man những giáo trình hội hoạ. Vài bức tranh trừu tượng nằm vung vãi trên sàn nhà. Chắc chắn chúng đã từng được chủ nhân cẩn thận nâng niu và giữ gìn. Michieda khom người nhặt lên một bức trong số đó.

- Từ từ...

Chợt Meguro ra hiệu cho Michieda nhặt hết tất cả tranh lên. Nổi bật giữa hàng gạch xám nhạt là một lớp màu đỏ đã khô cứng lại : "Đố mi tìm được kho báu mà ta đã giấu đấy!"

- Kho báu? - Meguro nghĩ đến một vấn đề. - Michieda-kun! Chúng ta chia nhau ra tìm kho báu đi!

- Sao? Bây giờ mà anh vẫn có tâm tình chơi trò trẻ con này à?

Meguro thở dài:

- Biết đâu kẻ từng ở căn phòng này chính là cô gái đã thoát được trong câu chuyện cậu vừa kể thì sao?

- Đó là ý nghĩa của "kho báu" ư?

- Tạm thời cứ cho là vậy đi. Nếu thật sự rơi vào cái không gian kia, ta không thể bỏ qua bất kỳ hy vọng nào!

Không phản bác được, Michieda cắn môi. Thấy bộ dạng cậu ta đáng thương, lòng tốt của Meguro nổi lên. Anh ho nhẹ một tiếng, đổi đề tài:

- Trông cậu còn rất trẻ mà đã làm bác sỹ rồi, cậu bao nhiêu tuổi?

- Hai mươi lăm.

Đáy mắt Michieda thoáng qua vẻ cô đơn, nhưng trong hoàn cảnh thiếu ánh sáng hiện giờ, người đối diện không thấy được. Anh kinh ngạc hỏi lại:

- Hai mươi lăm?

- Ừ, thành tích của tôi cũng tạm ổn nên được phép học nhảy lớp và ra trường trước thời hạn... - Michieda đẩy kính theo thói quen.

- Đừng ép một kẻ học kém như tôi phải đập cậu...

- Ha, đó là vấn đề của anh...

Nhịn xuống cảm giác muốn mắng người, Meguro giả bộ xem xét đám tranh mà họ vừa gom lại, gượng gạo nói:

- Tôi đùa thôi, Michieda-kun. Chúng ta nhất định sẽ thoát khỏi đây... Bức tranh này đẹp đấy. "Love at the first sight" cơ à? Cái tên cũng rất hoa mỹ...

Michieda nhìn anh mấy giây, rồi rảo bước đến chỗ tủ quần áo bên kia. Meguro tưởng câu chuyện đã kết thúc, lát sau lại nghe cậu ta làu bàu:

- Ừ, tôi sẽ đưa anh ra ngoài...

Tâm trạng đột nhiên trở nên rất tốt, Meguro thả tranh lại bàn học rồi nghiêng đầu thử dò xét:

- Có thể nói cho tôi biết vì sao cậu lại sợ không gian vô định đến vậy không? Tôi cho rằng... Một người như cậu không nên tin vào nó mới đúng!

Lũ gián lúc nhúc và đám chăn màn ố vàng khiến Michieda ghê tởm nhíu mày. Cánh tay cầm đèn pin chọc chọc vào lớp nilon phủ dưới đáy tủ, cậu ta bực bội trả lời:

- Anh nghĩ tôi muốn lắm à? Từ lâu, toà nhà F khoa tâm thần đã xúi quẩy có tiếng. Rất nhiều bác sỹ và y tá đã nhìn thấy những thứ không sạch sẽ. Ví dụ như một ông bác trung niên đeo mắt kính bị vỡ... - Đột nhiên xoay người lại, Michieda nở nụ cười ma quái. - Tôi cũng từng gặp, còn chỉ đường cho ông ta... Kết quả, ông ta nói cảm ơn rồi cứ thế tan biến trước mắt tôi...

******Lam Vị Yêu******

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top