Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Trạm sạc năng lượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đôi lúc cũng phải thừa nhận,
Rằng ai cũng cần một cái ôm.
Để sạc năng lượng,
Cho cả anh và em"

Bầu trời Tokyo bắt đầu chuyển tối. Dạo này đêm thường dài hơn ngày, nên người ta cũng vô thức muốn ngủ hơn là làm việc, mà tôi nghĩ chắc trước giờ ai cũng thế thôi, chẳng qua người ta cần tìm kiếm một lý do ngoại cảnh như là thời tiết để tự biện minh rằng mình không phải lúc nào cũng lười biếng. 

Một người bình thường ngày đúng tám giờ sáng ra khỏi nhà, lên cơ quan, đến trưa thì nghỉ trưa rồi làm chiều, tan làm và về nhà, kết thúc một ngày bận rộn để rồi qua ngày hôm sau vẫn cứ những múi giờ đó, những hành động quen thuộc đó lặp đi lặp lại. Tôi không có ý nói những người thế này sống có chút nhàm chán, chỉ là đối với tôi thì việc ngày nào cũng như ngày nào thực khó mà chấp nhận. Cho nên trong một (hoặc nhiều) khoảnh khắc nào đó, tôi thấy rất biết ơn vì mình được làm công việc nghệ thuật, cũng may thật, khi tôi của quá khứ đã không chùn bước.  

Công việc của chúng tôi thì khác, không có giờ giấc cố định, thường thì bên công ty sẽ chuyển lịch làm hôm nay vào trước đó khoảng hai ngày để phía quản lý tự sắp xếp thời gian rồi báo với nghệ sĩ. Mỗi ngày là một trải nghiệm mới, mỗi ngày như sống một cuộc sống khác vậy. Điều thú vị nhất sau khi thức dậy là tự hỏi hôm nay mình có lịch trình gì, làm đến mấy giờ, mình sẽ hát bài hát như thế nào, âm điệu vui hay buồn? Cũng có lẽ vì thế mà đồng hồ sinh học của mấy người làm nghệ thuật, à ờm, không được bình thường cho lắm. Ví như bạn đang yên giấc vì đã là 12 giờ khuya và sáng mai bạn có ca họp thì ở đâu đó vẫn có người đang cất tiếng hát, tham gia show tạp kỹ đến tận tờ mờ sáng và vài tiếng sau lại chạy đi show mới. 

Hôm nay là Giáng sinh. Trời thì đã chuyển tối. Còn tôi thì đang đứng chờ đến lượt nhóm mình biểu diễn. Mấy dịp lễ lớn cuối năm thế này sẽ có nhiều người muốn quây quần với người thân bên phòng khách, huơ tay đâu đó tìm điều khiển để mở cái tivi lâu rồi chưa phủi bụi. Và sẽ rất là vinh dự cho tôi nếu một trong những gì họ xem, nghe là bài hát của nhóm mình. 

Nhóm của em đã diễn xong. Cứ như tâm trạng của bài hát em diễn, trông em hôm nay thật đáng yêu, bộ đồ em mặc cũng đáng yêu nữa. Tôi lâu lâu lại tự hỏi mình, liệu một người con trai khen một người con trai khác là đáng yêu thì có phải phép không, dù sao thì từ trước đến giờ tôi chưa thấy ai là con trai (ngoài em) là đáng yêu cả, cũng chưa thể tìm trong từ điển ít ỏi của mình từ nào phù hợp hơn để nói về em cả. 

Tối hôm ấy tôi hỏi em, Micchi này, anh cứ buột miệng khen em đáng yêu thế này liệu có được không, nếu em không thích thì anh sẽ đổi từ khác?  Và rồi đột nhiên em tiến tới, tôi chưa kịp nhận thức được gì ngoài việc môi dưới của mình bị gặm lấy và đôi tai người đối diện đang đỏ bừng. Mà hình như tai tôi cũng đỏ rồi, một lần nữa, thật may vì màu da của tôi sẽ khó phát hiện hơn là em. Anh đừng có trêu em nữa, nếu em nói em không thích anh vẫn sẽ khen em thế chứ gì?  Lại bị em nhìn trúng rồi, và tôi cũng hiểu em quá mà, mỗi khi xấu hổ em sẽ hôn hay là ôm tôi để ngăn không cho tôi nhìn thấy mặt em chuyển đỏ. Nhóc con này, em đúng là đứa trẻ thuần khiết nhất cuộc đời, làm sao đây, vừa muốn trêu vừa muốn bảo vệ. Em có biết là chỉ cần nghe nhịp tim em khi hai ta ôm nhau anh cũng hiểu là em thích anh rất nhiều không? 

À quay lại thời điểm hiện tại. Cuối cùng cũng đến nhóm tôi lên sân khấu rồi. Xong show này và một show cuối nữa là hoàn thành chuỗi liên tiếp bốn show một ngày. Cuối năm ai cũng bận, mà đối với nghệ sĩ như chúng tôi thì bận rộn là hạnh phúc. Càng nhiều cơ hội xuất hiện trên truyền hình thì tên tuổi càng được nhiều khán giả nhớ tới, từ đó mà cơ hội thăng tiến cũng cao hơn. Dù đôi lúc cũng phải thừa nhận là mệt thật, rất mệt, cũng chẳng phải là chưa bao giờ kiệt sức mà ngất đi, thôi thì công việc mà. Ai cũng cố gắng thì tôi càng không thể để mình tụt lại phía sau, kéo nhóm đi xuống. Bài hát lần này là một trong những bài chủ đề hiếm hoi cùng với Secret Touch của Snow Man mang giai điệu da diết; vì thế cho nên các bước nhảy cũng nhẹ nhàng hơn. Nhưng nhẹ hơn không có nghĩa là đỡ mệt hơn, nhịp càng chậm thì đòi hỏi cảm nhịp và sự uyển chuyển trong động tác càng tăng. Phải kiềm lực thực sự khá là khó, và tất nhiên là tốn sức, mà tốn sức nhiều thì sẽ mệt. 

Bóng mờ phía trước ngày càng to dần. Mới đây đứng trên sân khấu quen với ánh đèn giờ vào lại hậu trường xung quanh toàn là bạt đen làm tôi có chút hoa mắt. Phải dụi đến lần thứ hai thì tôi mới nhận ra đó là Micchi. Em đưa khăn cho tôi, toan lau hộ thì tôi nhìn thấy còn có staff đứng đằng xa, thế tôi lại đưa tay ra nhận rồi tự lau cho mình. Anh mệt lắm không? Nhiều mồ hôi thế này. Đã bao giờ tôi nói là nhìn em tôi còn ra nhiều mồ hôi hơn là diễn bốn bài một lúc chưa nhỉ? À anh không sao, Micchi có khi còn mệt hơn anh ấy chứ, diễn xong rồi thì cứ về nhà trước đi nhé. Tôi nói rồi đưa khăn trả em. Em gật đầu cười với tôi, nụ cười còn sáng hơn ánh đèn sân khấu. Vâng.

"Cuối cùng cũng xong lịch ngày hôm nay, chín người các cậu làm rất tốt, mai lại cố gắng nữa nhé". "Tạm biệt quản lý, mọi người vất vả rồi ạ". Cuối ngày thì vui nhất là nghe được hai câu này đấy. Xỏ xong đôi giày, tạm biệt mọi người và giờ thì tôi đang trên chuyến tàu trễ nhất trở về nhà. Có câu nói rất hay, đến giờ tôi vẫn nhớ mãi, nhưng nếu hỏi tôi nghe câu này ở đâu hay là tác giả câu nói là ai thì tôi xin trả lời thành thật là chịu, cười. "Sometimes home is a person, home is where the heart is". Abe chan dịch cho tôi, nói rằng câu này lãng mạn thật đấy, "Đôi lúc nhà có thể là một người nào đó, "nhà" khi ấy là nơi trái tim thuộc về". Ừm, "nhà" tôi giờ này chắc đang trùm chăn qua cổ mà ngủ rồi, đôi khi còn nói mớ mấy câu nữa. Mọi người hỏi em ấy nói mớ câu gì hả? Không nói đâu, cái này chỉ mình Meguro tôi được nghe thôi nhé, thật xin lỗi. 

Mở cửa ra, vứt tạm chìa khóa nhà và khăn choàng cổ lên móc treo, kết thúc một ngày mệt mỏi. Nếu giờ lăn ra ngủ ngay ở sàn gỗ được thì tôi cũng làm đấy, chỉ sợ "nhà" của tôi giận, trách tôi không chịu chăm sóc bản thân. Bước vào cổng, tôi khẽ "Ể" lên một tiếng ngạc nhiên vì "nhà" của tôi vẫn chưa chịu ngủ. Em ấy còn đang chơi game ngoài phòng khách kia. Sao giờ này em còn chưa đi ngủ?  - Hôm nay là Giáng sinh mà, em muốn chúc mừng ngày này với anh, em đã mua hai phần gà rán rồi nè. - Nhưng giờ đã muộn lắm rồi, đã sang ngày mới rồi mà em. Rồi tôi hối hận vì câu nói mình vừa thốt ra, Anh xin lỗi, chỉ là, anh mệt quá. - Nếu anh mệt thì thôi vậy ạ, mình dời sang dịp khác nhé. Tự dưng muốn có ai đó đấm vào mặt mình ghê, Meguro. Micchi, đợi anh tắm xong rồi mình cùng ăn gà nhé. Ăn hết luôn, đừng có để thừa như năm ngoái đấy. Em cười, em cười là vui lại rồi, thở phào nhẹ nhõm.

Anh, Meguro kun, anh mệt lắm hả? Em khẽ lay tôi khi tôi vừa cầm miếng đùi cắn dở vừa gà gật. À tại hôm nay anh chạy bốn show nên chắc giờ có chút mệt. Tôi xoa tay rồi với chai coke uống thêm hai ngụm. Em luồn qua lấy miếng gà trên tay tôi đặt lại vào hộp. Tôi nhìn em. Thôi đành phải để thừa gà vậy, hôm nay em vui lắm, giờ thì đi ngủ nào. Em tranh phần dọn dẹp nên để tôi đi rửa tay trước. Số nước ấm tôi bật bình nóng lạnh để tắm giờ vẫn còn, chảy qua tay thật dễ chịu. 

Tôi thiếp đi dưới lớp chăn ấm, nhưng vì khá thính ngủ nên bị tiếng động em rón rén khép cửa làm cho tỉnh giấc. À rế, anh lại tỉnh giữa chừng rồi ạ, em xin lỗi nhé, lần sau em.. Tôi kéo em vào lòng khi câu nói còn chưa dứt hẳn. Ấm thật đấy, còn thơm nữa. Micchi, hôm nay em dùng dầu gội loại mới hả? Thơm quá. Tôi cúi đầu xuống chỏm tóc bông bông của em, cố gắng hít hết mùi thơm ấy trong một hơi nhưng thất bại. Em dang tay ra ôm lấy tôi, dụi dụi như một chú cún nhỏ. Vâng, thơm thật anh nhỉ? Loại này là mùi hoa cỏ đấy

Một ngày mệt mỏi của tôi kết thúc như thế. À mệt mỏi là gì nhỉ, Micchi đã giúp tôi quên hết rồi, trạm sạc năng lượng của tôi. Và tôi mong mình cũng sẽ xóa hết mệt mỏi của em nữa. 

Có lẽ tôi là người hạnh phúc nhất thế giới. Khi có em trong lòng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top