Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi trăng thanh gió mát, tại tiệm bánh mì nhỏ nhà Kurihara, Kirari như thường lệ ngồi trên quầy vừa coi sóc nhà sóc nhà cửa vừa chăm chú làm bài tập về nhà được giao trên lớp, lâu lâu cô nàng lại liếc mắt ngước lên nhìn xem có vị khách nào đi vào cửa tiệm hay không rồi lại cụp mắt tập trung làm bài tập tiếp. Đúng lúc này Sae vừa mới nấu cơm tối xong, vốn định ra ngoài gọi em mình vào dùng bữa thì trông thấy cô bé đang chăm chỉ học bài trên quầy thu ngân như thế vừa thương vừa cảm thấy đáng yêu, nhẹ nhàng bước tới xoa đầu em mình.

-Sao em không lên phòng học bài cho khỏe? Ngồi ghế cao như vậy đau lưng lắm đấy.

-Bình thường mà Sae-neesan, với lại chị đang nấu bữa tối bên trong, đâu có ai coi nhà đâu.

-Mà hình như ngày mai em với mấy người nhóm Nacchan sẽ đi picnic ở ngoài biển nhỉ? Đã chuẩn bị sẵn đồ hết chưa?

-À, em tính sẽ không đi nữa.

-Tại sao??

-Ngày mai là cuối tuần, khách đến tiệm mình sẽ đông hơn mọi ngày nên để chị một mình ở lại thì sao chị làm nổi, nên em sẽ ở nhà phụ chị.

-Lâu lâu mới có dịp đi chơi xa với bạn bè kia mà, em mà không đi thì mấy em ấy sẽ cụt hứng lắm đấy, hơn nữa chị ở nhà bán một mình đó giờ vẫn bình thường mà.

-Nhưng mà...........

-Với cả em nghĩ em mà không đi thì Nacchan sẽ chịu im lặng cho em ở nhà à?

-Chị đang lấy cậu ta ra doạ em đấy hả?

Kirari chống tay lên mặt bàn tựa cằm, nhướng mày hững hờ nhìn qua cô chị ngốc nghếch của mình hỏi ngược lại nhưng Sae chỉ mỉm cười rồi nhẹ nhàng xoa đầu cô ngược lại, đáp lời.

-Chị chỉ muốn em có nhiều kỉ niệm hơn với bạn bè của mình thôi, khó khăn lắm em mới có thể mở lòng hơn với mọi người thì tại sao lại phải cứ khép mình như thế?

-Hôm nay sao đột nhiên chị lại dỗ dành em như vậy chứ?

-Vì chị thấy em lúc nào cũng im lặng quá nên chị cảm thấy hơi lo thôi, chị muốn em đi chơi với mọi người hơn để có thêm thật nhiều niềm vui cũng như kỉ niệm đẹp cho sau này.

Kirari im lặng không nói gì mà cúi đầu tiếp tục làm bài tập về nhà, vờ như không muốn quan tâm đến những lời nói vừa rồi từ chị mình. Sae thấy đứa em mình lại như thế thì cũng không nói gì thêm, cô nhẹ nhàng bước ra phía trước chủ động đóng quyển tập của em mình lại rồi lần nữa đưa tay xoa đầu đứa nhỏ ấy vỗ về.

-Thôi được rồi "bà già nhỏ" của tôi, mau đi ăn cơm thôi nào, bộ em tính ngồi ở đây học bài cho tới tối luôn hay gì?

Sae cất chỗ sách vở kia qua một bên song liền khoác tay em mình kéo đi vào bên trong bếp, khi cả hai vừa mới quay lưng đi thì bên ngoài cửa vang lên tiếng "leng keng" và thế là Kirari định quay trở lại thì đã bị Sae kéo lùi lại và đẩy ngược vào bên trong bếp.

-Để chị bán cho, em ăn cơm trước đi.

Nói xong Sae liền quay trở ra bên ngoài quầy đón tiếp khách hàng nhưng rồi khi cô trông thấy người vừa bước vào trong tiệm không ai khác là Natsune thì khẽ phì cười, khẽ quay người về sau với tay lấy khay bánh cùng đô gắp để sẵn trên bàn cho đứa nhỏ ấy.

-Đố mô chị dâu tương lại~Kirarin có ở nhà không chị?

Natsune nhé răng cười nghịch ngợm vẫy vẫy tay chào song liếc mắt láo liên tìm kiếm bóng dáng người yêu mình. Sae thấy vậy thì chỉ tay vào bên trong nhà, đáp lời.

-Kirari đang ăn cơm bên trong đó, em cứ vào gặp con bé đi.

-Vâng ạ, cảm ơn chị dâu tương lai nhiều~

Thế rồi Natsune hí hửng ôm theo túi đồ trên tay lon ton đo vào bên trong tìm kiếm người yêu mình, dáng vẻ tăng động trẻ con ấy khiến Sae thật sự không nhịn được cười, thế rồi cô đành đi vào trong quầy trông coi cửa tiệm để lại không gian riêng tư cho hai đứa nhỏ.

Trong khi đó ở phía bên trong bếp lúc này, Kirari ngồi dùng bữa một cách yên lặng nhưng nét mặt lại hiện lên một sự mệt mỏi pha lẫn bất lực khi bên tai cứ vang vọng chất giọng léo nhéo quen thuộc đang ngày một đến gần, chẳng hiểu sao hôm nay cô nghe giọng Natsune có vẻ vui hơn mọi ngày và điều đó khiến trong lòng cô cảm thấy dường như sắp có điềm không lành.

-Kirarin iu dấu ới~

Ngay khi bóng dáng Natsune từ bên ngoài loáng thoáng xuất hiện thì Kirari cảm nhận được một cỗ ớn lạnh chạy dọc qua sóng lưng khi trông thấy gương mặt rất phỡn của người kia, mặc dù cả hai đã quen nhau ba năm nhưng cô vẫn là chưa thể nào quen được cái vẻ mặt phè phỡn ấy của cậu ta.

-Kirarin iu dấu ới~

-Đi thẳng vào vấn đề lẹ.

-Ngày mai đi picnic tụi mình cùng mặc áo đôi đi~

-Hả??

Không đợi Kirari kịp hiểu chuyện gì thì Natsune đã lôi ra hai cái áo hoodie tay lửng với tông màu nâu nhạt-trắng, trên hai chiếc áo in họa tiết một con Sóc ôm trái hạt dẻ thật to và một con mèo cuộn tròn quanh ổ bánh mì khổng lồ nhắm mắt nằm ngủ. Natsune tròng cái áo hình con Sóc vào người rồi ướm cái áo còn lại cho Kirari, híp mắt cười tươi rói.

-Đẹp mà đúng không~? Tớ mới mua ở một shop đồ gần tàu điện ngầm á~

Kirari liếc mắt sang cái áo trong tay mình mà cạn ngôn không biết nên nói gì, bản thân cảm thấy có chút phiền não với sự trẻ con quá mức của cái tên ngốc tăng động kia, mệt mỏi di di tay bóp bóp vành trán thở dài.

-Đảm bảo ngày mai thể nào mọi người cũng lát mắc trước tụi mình cho xem~

-Gì? Tớ chưa nói là sẽ mặc cùng cậu mà.

-Mặc đi mà Kirarin iu dấu~tụi mình dù gì cũng là người yêu với nhau mà, mặc ba cái này đâu có gì phải ngại.

-Nhưng tớ không thích.

-Kirarin~

Kirari chẳng buồn quan tâm đến những lời nài nỉ kia mà bình thản tiếp tục dùng bữa của mình, cầm lấy bát cơm xoay người ngồi sang hướng khác tránh né gương mặt cún con đáng thương của Natsune đang nhìn chằm chằm lấy mình như nào.

-Kirarin không trả lời vậy tức là "đồng ý" rồi đấy nha! Ngày mai cậu phải mặc áo đôi với tớ đấy~

-Hả? Gì cơ!?

Nói xong không đợi đối phương kịp trả lời thì Natsune đã nhanh chân vọt lẹ khỏi căn bếp một cách hí hửng để lại Kirari với gương mặt hoang mang phía sau, cô lần nữa mệt mỏi đưa tay ôm lấy trán mình rồi lại vuốt nhẹ một cái, bất lực thở hắc một hơi với vẻ mặt không thể nào quạu quọ hơn rồi xoay người lại tiếp tục dùng bữa của mình.

********************************************

Sáng sớm ngày hôm sau Natsune đã mang theo chiếc xe đạp gấp gọn của mình tung tăng đạp qua nhà Kirari để đón bạn gái, bản thân hôm nay diện chiếc áo đôi hình con Sóc và trong đầu liên tục nghĩ tới hình ảnh bản thân sẽ đèo Kirari đi dạo vài vòng quanh bờ biển ngắm cảnh hoàng hôn mà cảm thấy sướng rơn không tả, tâm trạng theo đó cứ nôn nao háo hức cho chuyến đi lần này.

Ngay khi đạp xe gần đến cửa tiệm bánh mì quen thuộc Natsune đã trông thấy bóng dáng nhỏ xíu đang đứng chờ bên ngoài, khóe môi cong lên nụ người ngây ngốc song dốc sức đạp nhanh hơn nhưng rồi giây sau đó nét mặt Natsune thoáng chốc bị sựng lại, nụ cười theo đó cũng dần cứng đờ.

-Oh, cậu tới rồi à?

Kirari đang đứng tựa lưng vào tường lướt điện thoạt trông thấy Natsune đã đến thì liền đứng thẳng người dậy, cầm lấy balo của mình đeo lên vai rồi bước tới leo lên yên xe phía sau ngồi, tuy nhiên chờ đợi mãi không thấy tên cao kều kia đạp đi khiến Kirari cảm thấy thắc mắc, cất tiếng hỏi.

-Sao còn chưa đi nữa?

-Kirarin, áo của cậu........

Kirari nhìn xuống chiếc áo sơ mi tay dài màu xanh dương của mình rồi lại ngước lên nhìn Natsune, nhướng mày thắc mắc.

-Áo tớ bị làm sao?

-Cậu không mặc áo đôi mà hôm qua tớ đưa hả.......?

-Tớ đã nói là sẽ mặc đâu.

-Nhưng..........thôi bỏ đi.

Natsune thở hắc một tiếng rồi quay mặt đi không nói gì nữa, cứ thế im lặng đạp xe hướng đến nhà Moeko nơi mọi người đang chờ, hoàn toàn chẳng mở miệng nói câu nào dọc suốt cả đường đi và điều đó khiến Kirari cảm thấy có chút khó hiểu nhưng cô nàng cũng chẳng hỏi han gì thêm mà cũng im lặng theo.

Đến nhà Moeko, cả hai mau chóng leo xuống xe rồi di chuyển đến bên cạnh mọi người phụ giúp di chuyển đồ đạc ra ngoài xe taxi đang chờ, chuyến đi hôm nay lại càng thêm đông đúc khi có sự góp mặt của mấy đứa nhóc tì và cô bạn học sinh mới Suzuki Hitomi, tất cả đều được Nanaka mời thêm vì cô nàng nghĩ có thêm nhiều người thì sẽ càng đông vui hơn.

-Shiori-chan, em không sao chứ?

Cả nhóm nghe tiếng kêu liền quay sang nhìn thì trông thấy đứa nhỏ Shiori đang ngồi gục xuống đất ôm bụng với nét mặt đầy đau đớn và bên cạnh là Nanaka đang lo lắng vuốt vuốt nhẹ lên tấm lưng cô bé. Moeko đang chất đồ đạc lên xe dở thì lập tức dừng lại mà lật đật chạy đến bên cạnh đứa em họ mình xem xét, nhìn sơ qua thì có lẽ là con bé bị đau bao tử.

-Em ổn không? Có cần chị đưa đến chỗ mẹ chị không?

Shiori lắc lắc đầu xong lại trở mếu xụ mặt xuống, cơn đau ở hông cứ nhói quặn lên khiến cô bé muốn ứa cả nước mắt ra.

-Vậy là Shiori-chan hổng đi chơi được rồi.

Momo ngây thơ an ủi nhưng điều đó lại làm Shiori cảm thấy tủi thân, cô bé cố gắng đứng dậy để chứng tỏ bản thân vẫn ổn nhưng rồi lại ngồi khụy xuống đất trở lại vì cơn đau nhói quặn hơn. Miyuki bên cạnh thấy vậy thì khẽ huých nhẹ vào tay bạn mình một cái, nhắc nhở.

-Momo không được chọc Shiori như thế! Cậu ấy đang bị bệnh mà.

-Thì Momo chỉ tiếc vì cậu ấy không được đi thôi mà.

Bé con Momo bị bạn mình trách mắng oan thì bĩu môi hờn dỗi, Natsumi bên cạnh thấy vậy thì phồng má mắng ngược lại Miyuki.

-Miruten xấu xa! Không được nạt Momo!

Ba bé con bỗng dưng đứng chí choé nhau vì chuyện của Shiori khiến mấy chị lớn nhìn vào mà cảm thấy có chút đáng yêu, chỉ riêng bé con Shiori lại buồn tủi vì bản thân sẽ không được đi chơi cùng mọi người vì cơn đau bao tử của mình.

-Đành vậy, em phải ở nhà nghỉ ngơi thôi, đau như thế thì đi đứng sao nổi chứ.

Moeko chống hông thở hắc một hơi xong cúi người nhẹ nhàng bế thốc Shiori vào lòng toan định mang đứa em họ mình về phòng nghỉ ngơi thì bỗng cánh tay đột nhiên bị Kirari phía sau kéo lại.

-Hay là để em ở nhà chăm sóc Shiori-chan cho, Moeko-san cứ đi chơi cùng với mọi người đi.

-Em không đi à?

-Em hơi lười và cũng không có hứng, để em ở nhà với Shiori-chan cho, nếu có gì thì em sẽ đưa con bé đến chỗ của dì Miwako.

Moeko nghe như vậy thì khẽ liếc mắt nhìn qua Nanaka rồi gật gù đồng tình, thế rồi cô xoay người bế Shiori mang lên phòng nghỉ ngơi xong tất bật chuẩn bị sẵn thuốc men lẫn chìa khóa nhà đưa cho Kirari giữ, xong xuôi thì đeo balo lên vai cùng mọi người bước vào trong xe ngồi ngay ngắn.

-Ớ? Cậu cũng không đi nữa à, Nacchan?

Nghe tiếng kêu Kirari khẽ xoay người lại nhìn lấy Natsune đứng yên bên cạnh và vẫn quay mặt sang hướng khác không nhìn lấy mình, cô nàng thở dài ngao ngán song xách balo của mình lên vai rồi lững thững bỏ vào trong nhà.

Mirei từ trong xe lật đật hạ cửa kính xuống xong gấp gáp thò đầu ra bên ngoài, hoang mang cất tiếng gọi hai đứa bạn của mình lại.

-Khoan đã! Hai cậu định bỏ tớ ở lại một mình thiệt hả!? Tớ không muốn ngồi chung hàng ghế với con nhỏ chằn lửa này đâu!

Vừa dứt câu xong thì Mirei liền hét toáng nhảy dựng lên khi bàn chân mình vừa bị giẫm đạp một cách đau điếng, oai oái trừng mắt lườm nguýt sang Hitomi ngồi ở đầu bên kia cũng đang liếc xéo mình, nghiến răng gầm gừ.

-Muốn gây sự à con nhỏ này!?

-Thì sao? Ai gây sự với ai trước hả!? Làm như tôi muốn ngồi chung hàng ghế với đồ biến thái như cô ấy!

Hitomi cũng không vừa mà hất cằm kênh mặt lại khiến Mirei phía bên kia nghiến răng đầy cay điếng, cả hai phóng ánh nhìn thù hằn dành cho nhau mà không để ý đến hai bé con Momo với Natsumi ngồi ở giữa ngơ ngác nhìn lấy mình. Phía bên ngoài lúc này, Natsune cũng đã xách balo của mình bỏ vào trong nhà mà chẳng nói một lời và Moeko cũng liền kêu bác tài lái xe rời đi.

Sau khi đã vào trong nhà, Natsune và Kirari mỗi người ngồi một nơi trong phòng khách cách xa nhau chục mét tuyệt nhiên chẳng nói với nhau một câu nào, mà nói đúng hơn chỉ có mỗi mình Natsune là cố tình tránh mặt người kia mà thôi. Mỗi khi Kirari từ trên phòng Shiori xuống thì Natsune sẽ đứng dậy mà bỏ đi sang chỗ khác mà ngồi, hoặc khi Kirari vào bếp nấu cháo cho bé con trên lầu thì Natsune vẫn ngồi ì một cục ở đằng xa chẳng thèm quan tâm gì đến người yêu mình.

Kirari nhìn cái tên ngốc cao kều kia cứ lảng tránh mình suốt thì chỉ biết lắc đầu một cách ngao ngán, nghĩ bằng cái đầu gối thì cũng biết tên ngốc đó rõ là đang dỗi và dỗi về chuyện gì, tuy nhiên cô nàng cũng chẳng thèm bận tâm mà đem tô cháo mình vừa mới nấu xong toan định đem lên phòng cho bé con Shiori thì bất chợt bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa dồn dập thu hút sự chú ý của Kirari, thế là cô đặt tô cháo lên bàn rồi bước ra mở cửa xem thử.

"CẠCH"

Cánh cửa lớn từ từ hé ra, Kirari nhướng nửa người ra bên ngoài xem thử song thoáng ngạc nhiên khi trông thấy Hana đang đứng bên ngoài, cô đảo mắt ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm bóng dáng những người còn lại nhưng lại chẳng thấy đâu, quay sang nhìn đứa nhỏ trước mặt cất tiếng hỏi.

-Sao em lại ở đây thế Hana-chan? Chẳng phải ban nãy em đi cùng với mọi người à?

-Vâng, nhưng mà giữa đường Moeko-san không nỡ để Shiori-chan ở nhà một mình buồn bã như thế nên chĩ thấy đã thay đổi lại chuyến đi, chị ấy quyết định tổ chức tiệc thịt nướng nhỏ ở công viên Beika ấy và nhờ em về đây gọi hai chị cùng đến đó tham gia cho vui, Moeko-san cũng dặn là dẫn theo Shiori-chan theo nữa.

-Vậy à? Shiori-chan thì vẫn ở trên phòng, chẳng biết là có đỡ hơn tí nào chưa.

Hana nghe vậy thì gật gù hiểu chuyện, sau đó cô bé mỉm cười nói tiếp.

-Hai chị có muốn đến chỗ mọi người trước không? Shiori-chan thì khi nào em ấy khỏe hẳn rồi thì tụi em sẽ đến sau cũng được.

Kirari nhún vai thay cho câu trả lời, lững thững quay trở vào trong nhà lấy balo của mình đeo lên vai xong giao chìa khóa nhà lại cho đứa nhỏ kia, bản thân sau đó cứ thế bình thản mang giày vào và chẳng thèm đoái hoài gì đến tên ngốc ở phía sau.

Hana nhìn khung cảnh ngột ngạt giữa hai người chị kia mà cảm thấy có chút quan ngại, cô bé ngập ngừng gãi gãi đầu nhìn Kirari vừa mới rời đi rồi lại nhìn qua Natsune vẫn ngồi ì một chỗ trong phòng khách, e ngại cất tiếng hỏi.

-Hai chị vừa mới cãi nhau hả??

Vừa dứt câu thì Natsune bất ngờ đứng bật dậy khiến Hana phía bên ngoài giật mình theo, lẳng lặng thu dọn đồ đạc của mình rồi lại lẳng lặng leo lên chiếc xe đạp của mình đạp chân chạy đi để lại một mình Hana đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì ở phía sau.

Natsune hì hục đạp xe trên con đường dài thanh mát rồi dần dần đạp chậm lại khi đã gần đuổi kịp theo Kirari đang đi bộ trên vỉ hè phía trước, lần này Natsune chẳng buồn kêu người con gái kia dừng bước lại mà cứ thế ung dung đạp xe vòng vòng quanh phía sau, lâu lâu lại cố tình đụng vào Kirari rồi lại vờ liếc nhìn sang chỗ khác không thèm quan tâm gì tới cô nàng.

Kirari dừng bước khựng lại khi bản thân vừa bị đầu xe tông vào đến lần thứ 8, cô chậm rãi quay người lại đối mặt với cái tên cao kều kia khoanh tay trước ngực, cất tiếng.

-Có chuyện gì muốn nói hả?

-Không có.

-Chắc chứ?

-Tớ không có chuyện gì để nói với cậu hết.

Natsune vẫn cố chấp hướng mặt đi nơi khác không thèm nhìn lấy đối phương dõng dạc đáp lời và Kirari bên này lần nữa lắc đầu thở dài, cô nàng quay người rẽ sang con đường nhỏ bên cạnh mà bỏ đi trước khiến Natsune ngớ người lật đật đạp xe đuổi theo vừa cất tiếng gọi.

-Nè.........nè! Sao cậu lại đi hướng đó?? Hướng đó đâu phải đường đến công viên Beika??

-Tớ về nhà.

Hai mắt Natsune mở to vì ngạc nhiên, lật đật đạp xe chạy lên phía trước chắn ngang trước mặt Kirari song gấp gáp trèo xuống xe đá chống chân để sang một bên, bước đến ngơ ngác hỏi.

-Sao cậu lại về nhà?? Tụi mình đang đi chơi với mọi người mà?

-Đi chơi mà có người cứ làm cái mặt quạu quọ như thế, hỏi thì lại không thèm trả lời, còn cố tình tông xe vào mình liên tục thì ai mà muốn đi chơi nữa.

-Tớ.........tớ vẫn có trả lời cậu mà!

-Mà chẳng phải cậu đang giận à? Sao phải quan tâm đến việc tớ có đi chơi hay không chứ.

-Tất nhiên tớ phải quan tâm rồi! Kiarin là bạn gái của tớ mà!

-Thế mắc gì sáng giờ cứ lảng tránh mặt tớ thế hả?

Natsune bất chợt cứng họng không biết nên đáp lời như nào, lúc này cô mới nhận ra bản thân vừa mới bị người con gái kia dụ vào tròng, gò má theo đó trở nên nóng rang vì xấu hổ, cứ ậm ờ gãi gãi đầu mãi. Nhìn dáng vẻ bối rối của tên ngốc cao kều ấy Kirari khẽ thở hắc một tiếng, song chậm rãi đáp lời nói tiếp.

-Muốn mặt áo đôi đến vậy à?

Natsune uỷ khuất gật gật đầu, gương mặt xụ xuống đầy giận dỗi, bĩu môi chọt chọt hai tay vào nhau buồn bã đáp lời.

-Tớ chỉ muốn tụi mình có được nhiều kỉ niệm giống như bao cặp đôi yêu nhau khác thôi mà........

-Nhưng cậu không thấy tụi mình vẫn còn quá nhỏ để mặc ba cái này à?

-Nhưng hai cái áo dễ thương mà~tớ đã gần như lục tung hết cả mấy shop quần áo để tìm được kích cỡ của hai đứa mình đấy.

Càng nói gương mặt Natsune càng rũ xuống buồn bã, hai ngón tay cứ chọt chọt vào nhau cùng với dáng vẻ thất thểu trông đến phát tội.

-Tớ biết Kirarin không thích những thứ trẻ con này, cậu lúc nào cũng suy nghĩ già dặn như mấy người cao tuổi ấy, nhiều lúc tớ không thích tính cách đó của cậu đâu vì tụi mình vẫn còn là con nít mà, những lúc vui vẻ thì cứ nên bung xõa thoải mái nhưng cậu cứ toàn lầm lầm lì lì suốt, mấy lúc đi chơi với nhóm Kirarin cũng toàn là người tách đoàn xin về trước. Ngược lại với cậu thì bản thân tớ trời sinh là đã thích những thứ mang sự náo nhiệt như thế rồi, thế nên tớ muốn cùng cậu mặc áo đôi như thế là vì tớ nghĩ cậu sẽ dần dần cười nhiều hơn nếu như được người chú ý đến mà thôi, tớ chỉ là muốn giúp cậu mở lòng mình hơn thôi mà.

Nghe những lời tâm sự chân thành cùng dáng vẻ tiu nghỉu ấy của Natsune khiến Kirari có chút mủi lòng, cô nàng mím môi đảo mắt một vòng song lại thở hắc một hơi, xong đưa tay lên hàng cúc áo sơ mi của mình chầm chậm cởi ra ngay trước mặt Natsune khiến đối phương trợn mắt hoảng hồn, toan vội chạy tới che chắn lại nhưng rồi giây sau đó Natsune lại ngớ người đứng khựng lại khi trông thấy Kirari lúc này đang chiếc áo thun hình con mèo nằm cuộn tròn quanh ổ bánh mì mà càng ngớ người hơn, lắp bắp.

-Kirarin cũng..........mặc nó.........hả??

Gò má Kirari bỗng chốc trở nên ửng đỏ, cô nàng ậm ờ liếc mắt nhìn sang nơi khác tránh né ánh mắt ngỡ ngàng của tên ngốc cao kều kia đang dành cho mình, chiếc áo sơ mi ban nãy cũng đã được cô nàng buộc ngang quanh eo nên nhìn Kirari lúc này trông rất năng động pha chút sự đáng yêu, ngập ngừng lên tiếng.

-Đúng là bản thân tớ không thích mặc những kiểu đồ này, nhưng mà nếu mặc riêng với cậu thì cũng không sao.

-Hả??

-Còn không hiểu hả? Tớ không muốn mặc nó trước mặt mọi người, tớ chỉ muốn mặc nó nếu như đi chơi riêng với một mình cậu thôi, cũng đừng có bắt tớ phải nói thẳng ra như vậy chứ đồ ngốc.

Natsune tròn mắt ngạc nhiên khi trông thấy dáng vẻ ngượng ngùng xấu hổ hiếm hoi của người con gái của mình, khóe môi theo đó cong lên nụ cười rạng rỡ vui sướng, dang tay sà tới ôm chầm lấy đối phương vào lòng dụi dụi một cách bấn loạn.

-Kirarin dễ thương ghê~~

-Chả hiểu sao tớ lại đi thích một người trẻ con như cậu nữa.

-Vì Kirarin là cô dâu tương lai của tớ mà~

-Im đi, tớ không muốn làm vợ với tên ngốc nhà cậu đâu.

-Vợ tương lai ơi~

-Im ngay không tớ đánh cậu thiệt đấy!

Natsune nhe răng cười khúc khích một cách khoái chí, bản thân vẫn nhây nhớt dụi dụi vào người Kirari một cách nũng nịu không rời trong khi cô nàng thì vẫn đỏ mặt vì xấu hổ, song sau đấy cả hai cùng nhau leo lên xe đạp và lần này cả hai không còn giận hờn nhau nữa mà cùng đều hướng về phía công viên Beika mà ung dung đạp đi, bầu trời trên cao bắt đầu rải từng tia nắng dịu dàng xuyên qua từng tán lá mang theo khung cảnh ngọt ngào bao quanh lấy cả hai người cùng với nụ cười vui vẻ trên môi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top