Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 21.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên tuyến đường cao tốc nơi những con xe bán tải lớn xen lẫn dòng xe ô tô chạy tốc độ lướt qua nhau, bên mép thành cầu là hình ảnh Natsune hì hục đạp xe băng qua dòng xe cộ đông đúc xung quanh, ngồi ở phía sau là Kirari với gương mặt phiền muộn mệt mỏi và hình ảnh ấy đều lọt vào tầm mắt Natsune kho cô khẽ quay đầu lại nhìn, trông dáng vẻ buồn bã của người yêu mình như thế khiến Natsune cảm thấy xót xa trong lòng nhưng bản thân lại bất lực không biết phải làm gì để cô nàng vui lên.

Phía bên cạnh là Mirei cũng đang cật lực đạp xe chạy theo hai người bạn của mình, đoạn cô khẽ liếc mắt nhìn qua Kirari phía đối diện mà không nhịn được thở dài một hơi sầu não, cất tiếng hỏi han.

-Cậu thật sự có chắc là muốn đi tìm bố của cậu như thế không, Kirarin? Cậu không sợ sẽ bị ông thấy bắt ép sang Mỹ à?

-Tớ không quan tâm, tớ cần phải tìm ông ấy để giải quyết một thể những gì mà ông ấy đã gây ra.

-Rồi cậu đã nói chuyện này với Sae-nee chưa?

-Tớ.........chưa nói.

Mirei nhìn gương mặt lặng thinh của bạn mình như thế thì cảm thấy bất lực thay, song khẽ quay đầu quan sát con đường đằng trước rồi chậm rãi đáp lời.

-Chị ấy sẽ lo lắng cho cậu lắm đấy.

Kirari nghe đến đấy thì nét mặt thoáng hiện lên sự phiền muộn, mím môi khẽ đưa tay vuốt mặt một cái trong sự bất lực. Natsune trông thấy vậy thì tâm tình cũng trở nên nhói quặn theo, đoạn cô khẽ vòng tay ra sau nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Kirari quặp ngang eo mình rồi dịu dàng vuốt ve bàn tay cô nàng như một lời vỗ về trấn an, hướng mắt quay lại nhìn lấy cô nàng mỉm cười.

-Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, cho dù có xảy ra chuyện gì thì tớ cũng sẽ ở bên cạnh Kirarin mà.

Trước những lời vỗ về ấy trống ngực Kirari cảm nhận được sự ấm áp từ tên ngốc cao kều kia mang lại, cô nàng lộ ra một nụ cười hiếm hoi song khẽ tựa đầu vào tấm lưng vững chãi từ người kia, vòng tay khẽ siết chặt lấy eo đối phương ôm chầm lấy.

Mirei trông thấy tâm tình của bạn mình đã dần khá hơn thì cũng khẽ mỉm cười nhẹ nhõm, song cùng với Natsune tiếp tục đạp xe chậm rãi leo xuống con dốc phía trước và sau khi xuống đến tuyến đường nhỏ hơn cả hai cùng rẽ bánh lái sang một con đường khác. Cả hai đi thêm tầm một quãng rồi nhanh chóng thắng xe dừng lại trước một tòa khách sạn sang trọng nọ, đoạn Mirei khẽ lục lọi vào túi áo lấy ra chiếc điện thoại của mình tra cứu thông tin gì đó rồi lại ngước nhìn lên tòa khách sạn trước mắt rồi quay sang nhìn lấy Kirari bên cạnh, cất tiếng hỏi.

-Cậu có chắc là ba cậu đang ở chỗ này không, Kirarin?

-Tớ không biết nữa, tớ không rõ ông ta đang ở trong chuỗi khách sạn nào nữa.

-Cậu hoàn toàn không có thông tin gì về chỗ ở của bác trai à??

Natsune thắc mắc hỏi nhưng lại nhận được cái lắc đầu từ Kirari bên cạnh, cả ba đưa mắt nhìn nhau bối rối không biết phải cảm gì trong tình huống này. Kirari cảm thấy hành động nông nổi của bản thân lúc này thật dư thừa khi kéo theo hai người bạn mình dây vào rắc rối chung, thở dài phiền muộn.

-Xin lỗi hai cậu, tớ không tìm hiểu rõ mà đã kéo hai cậu cùng cúp học chung như thế rồi.

-Có gì đâu mà xin lỗi chứ, lâu lâu cúp học một bữa cũng vui mà.

-Yeah, với lại cũng đâu phải lần đầu tụi mình cúp cua như thế chứ, đúng không?

Natsune cùng Mirei bá vai Kirari buông lời bông đùa khiến cô nàng không nhịn được mà khẽ bật cười thành tiếng, song cả ba cùng ngước mắt nhìn lên tòa khách sạn sang trọng đồ sộ kia rồi lại mím môi nhìn nhau, đăm chiêu.

-Có cách nào để tra cứu được thông tin của từng người khách đã đặt phòng ở khách sạn này không nhỉ?

-Thường các chuỗi khách sạn giữ kín thông tin khách hàng lắm, có trực tiếp đi hỏi thì họ cũng sẽ không tiết lộ đâu.

-Bây giờ phải sao đây?

Cả ba lần nữa mím môi thở dài trong sự bất lực, ai nấy đều cố gắng nghĩ cách để có thể tiếp cận vào bên trong nhưng chẳng một ai nghĩ được điều gì trong đầu. Bỗng một ý nghĩ điên rồ bỗng chốc lóe lên trong tâm trí Natsune, khoé môi cô khẽ cong lên một nụ cười rạng ngời song quay sang nhìn lấy hai người bạn mình một cách hớn hở.

-Tớ vừa nghĩ ra được cách này hay lắm!

Kirari cùng Mirei đồng loạt hướng cặp mắt khó hiểu nhìn qua Natsune đang nở nụ cười nham nhở, không hẹn mà gương mặt cả hai lộ rõ vẻ ánh nhìn quan ngại cùng với một nỗi cảm giác bất an dấy lên trong lòng vô cùng.

************************************************

Natsune mặc trên người chiếc áo khoác dày cộm mà mình vừa chôm được từ trong khu nhà kho của khách sạn, cô trùm lớp mũ áo lên rồi kéo dây co rút lại che khuất đi song đeo thêm một lớp khẩu trang giấu đi toàn bộ gương mặt mình. Natsune chậm rãi bước vào bên trong đại sảnh khách sạn, ánh mắt láo liên khẽ ngó dọc về phía những tay bảo vệ canh cửa xung quanh rồi sau đó từ từ đi đến một góc quầy lễ tân giả vờ như đang đứng xếp hàng chờ thủ tục, sau đó Natsune lén lút cầm lấy cái bình cứu hỏa được đặt nằm bên góc quầy lễ tân âm thầm rút chốt ra.

-Nè cô kia, cô đang định làm cái gì thế?

Một tay bảo vệ trông thấy hành động ấy của Natsune thì cất tiếng tra hỏi và điều đó đã làm những người khách hàng cũng như nhân viên xung quanh thu hút ánh nhìn lấy, trước bộ dạng bí hiểm của Natsune khiến những người xung quanh có phần cảm thấy sợ hãi bởi họ nghĩ rằng cô là thành phần khủng bố.

Natsune vẫn đứng bất động không trả lời gì, các viên bảo vệ trông thấy vậy thì liền tỏ vẻ cảnh giác chậm rãi bước đến bao vây lấy cô, một người nhân viên lễ tân thấy vậy toan định gọi cho cảnh sát báo án nhưng vừa nhấc điện thoại lên thì Natsune ngay lập tức tức vung bình cứu hỏa lên đập thẳng xuống mặt bàn một tiếng "rầm" lớn, trừng mắt lườm nguýt khiến người nhân viên lễ tân ấy hoảng hốt vội lùi lại.

-Mau bỏ vũ khí xuống! Nếu như manh động chúng tôi sẽ báo cảnh sát đấy!

Một người bảo vệ tay cầm gậy batton thủ thế lớn tiếng hăm he, những viên bảm vệ xung quanh cũng nhanh chóng bao vây lấy Natsune đầy thận trọng.

Natsune ranh ma liếc mắt đảo một vòng xung quanh đếm số lượng từng người đang bao vây mình, sau đó không chút nhân nhượng cầm lấy bình cứu hỏa trong tay giơ ống vòi ra xịt thẳng lớp cát trắng mù mịt về phía đám người bảo vệ lẫn đám đông phía sau.

Khung cảnh xunh quanh nhanh chóng trở nên hỗn loạn, những hành khách lẫn các nhân viên lễ tân có mặt ở đấy liền vội vàng chen lấn kéo nhau tháo chạy đi tạo nên khung cảnh đầy lộn xộn. Đương lúc đó, Mirei trong bộ trang phục trùm kín như ninja lọ mọ bò lết dưới sàn lén lút chui xuống gầm quầy lễ tân, đưa tay chộp lấy cuốn danh sách khách hàng để trên bàn song ngồi tựa lưng vào tường thở hồng hộc vì mệt, lầm bầm chửi rủa.

-Cầu trời lạy phật hy vọng mình không bị cảnh sát gô cổ lên phường.

Bàn tay Mirei thoăn thoắt lật từng trang danh sách căng mắt cật lực tìm kiếm cái tên Ochiai Yusuke nhưng tìm mãi mà chẳng thấy đâu, tìm hết cả một cuốn Mirei thẳng tay quẳng sang một bên rồi với tay lấy một cuốn danh sách khác tìm kiếm nhưng còn chưa kịp lật ra xem thì bản thân liền bị một người nhân viên phát hiện.

-Có người lạ đột nhập ở đây!

-Bỏ bà rồi........!!

Mirei hoảng hồn vội ném quyển danh sách trong tay đi rồi lật đật chống tay ngồi dậy, chống tay nhảy bật qua quầy lễ tân hớt hải hướng về phía cửa lớn mà bỏ chạy. Natsune phía bên này trông thấy vậy thì vung tay ném bình cứu hỏa sượt qua người một viên bảo vệ đánh lạc hướng rồi nhanh nhảu vọt đi bỏ chạy theo.

-Mau đuổi theo!

Cả hai còng lưng hì hục chạy bán mạng rẽ vào ngõ sau của khách sạn nơi Kirari đang đứng chờ, đằng sau là đám đông giận dữ đang đuổi theo mình, Natsune và Mirei vội vàng leo lên chiếc xe đạp của mỗi người rồi vắt chân đạp xe mà bỏ chạy khỏi nơi đấy.

Chạy cả một quãng đường xa thì cả ba phát hiện không có ai đuổi theo mình liền đánh một hơi thở vào nhẹ nhõm, Kirari không nhịn được mà tức tối vung tay đấm một phát vào sóng lưng Natsune khiến đối phương hét oai oái lên một tiếng.

-Ái da.....! Đau~

-Im đi! Tớ chưa đánh chết cậu là may lắm rồi đấy!

-Tớ đã làm gì sai chứ~?

Natsune vừa rên rỉ tủi thân vừa xoa xoa tấm lưng mình, mếu máo quay lại ngước nhìn lấy người yêu mình nhưng lại nhận được cái nhìn giận dữ từ cô nàng.

-Cậu nên biết ơn vì tụi mình chưa bị cảnh sát bắt được đấy, tên ngốc đần độn kia!

-Nhưng chỉ có cách này thì mới có thể đột nhập vào tra cứu thông tin thôi chứ bộ.

-Chỉ toàn bày mấy trò tào lao là giỏi!!

Kirari quát tháo cả một quãng đường xõa đi cơn tức giận trong lòng mình. Mirei bên cạnh lúc này cũng bắt đầu cởi bỏ mũ trùm áo lẫn khẩu trang ra, thở hắc một hơi nhẹ nhõm xen lẫn bất lực.

-Đi từng cái khách sạn để chơi trò này suốt cả ngày chắc mình lên cơn đau tim luôn quá.

-Thế cậu có tìm được thông tin gì hay ho không, Mirei?

-Được, tìm được bằng niềm tin và hy vọng ấy.

Vừa nói Mirei vừa trừng mắt lườm nguýt đứa bạn thân trời đánh của mình nhưng chỉ nhận lại được cái nụ cười hì hì của Natsune, mệt mỏi lần nữa buông một tiếng thở dài song khẽ liếc mắt nhìn qua Kirari, mím môi ngập ngừng.

-Bây giờ cậu tính làm sao đây? Vẫn tiếp tục đi tìm trong vô vọng như thế à?

-Tớ cũng không biết nữa.........

-Hay là giờ mình về nhà nha? Dẫu sao cứ đi lòng vòng mãi như thế thì cũng đâu phải là cách chứ.

-Tớ biết, nhưng tớ không muốn dây dưa chuyện này mãi, tớ không muốn Sae-neesan bị cuốn vào theo.

-Nhưng cậu chỉ là một đứa con nít, cậu không thể nào tự mình giải quyết chuyện này khi mà nó vượt quá tầm như thế đâu.

Trước những lời khuyên nhủ từ Mirei khiến trống ngực Kirari cảm thấy nặng nề nhói quặn, cô nàng cảm thấy thật khó chịu bất lực vô cùng, đôi bàn tay nhỏ bé run run nắm chặt vào nhau, hốc mắt đỏ hoe ươn ướt nhòe đi.

Natsune và Mirei khẽ đưa mắt nhìn nhau trong sự bất lực, cả hai sau cùng liền tấp vào một khu công viên gần đấy dừng chân nghỉ ngơi và một phần là muốn Kirari có thể bình tĩnh trở lại. Mirei sau đấy liền xung phong đi mua cái gì đó lót dạ khi cả ba từ sáng đến giờ đều chưa bỏ gì vào bụng, để lại không gian riêng tư cho hao người bạn mình.

Trên hàng ghế đá lúc này chỏ còn Natsune cùng Kirari ở lại, đối diện với dáng vẻ nhỏ bé đang run lên từng hồi xen lẫn những tiếng nấc nghẹn the thé của người yêu mình khiến trống ngực Natsune nhói quặn đi, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cô nàng vàp lòng dịu dàng vỗ về.

-Nếu Kiarin muốn khóc thì hãy cứ khóc đi, khóc rồi sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

-Tớ không sao đâu.

-Không sao cái gì mà không sao chứ, trông cậu thật sự chẳng ổn tí nào cả, nhìn cậu như thế khiến tớ cảm thấy xót lắm đấy.

Kirari mím môi buông một tiếng thở dài nặng nề, ánh mắt long lanu ngấn lệ thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định phía trước, tâm can quặn thắt nhoi nhói lên, nghẹn ngào tâm sự.

-Nhiều lúc tớ tự hỏi rằng rốt cuộc thì tớ đã làm gì sai chứ? Năm đó cha tớ bỏ tớ đi tớ không hận ông ấy. Rồi sau đấy mẹ tớ xuất giá không mang tớ theo, tớ cũng không hận, nhưng mà..........

Câu nói bỗng chốc bị ngắt quãng, Kirari lúc này không kiềm nén được cảm xúc mà gục đầu vào người Natsune rấm rức òa khóc nức nở, đôi bàn tay nhỏ bé run run nắm chặt lấy gấu váy mình đến nhăn nhúm đi, nghẹn ngào thốt lên.

-Nhưng mà.........tại sao cứ hết lần này đến lần khác đều là tớ bị bỏ rơi chứ? Tớ đã làm gì sai? Rốt cuộc thì tớ không tốt ở chỗ nào? Tớ thậm chí còn không biết tớ được sinh ra vì điều gì nữa.........

-Tớ biết bản thân tớ không thông minh nhạy bén như Moe-chan, tớ cũng không giỏi ăn nói như Mirei nên tớ không biết phải dùng những lời lẽ gì để mà an ủi Kirarin ngay lúc này cả. Nhưng tớ tuyệt đối sẽ không bỏ rơi cậu, Moe-chan và Mirei cũng không bỏ rơi cậu, Sae-nee lại càng không bỏ rơi cậu, tất cả mọi người ở đây đều là gia đình của cậu kia mà, tớ không biết chuyện này rồi sẽ kéo dài đến bao lâu nhưng nếu Kirari có bị ép sang Mỹ thì tớ sẽ dùng mọi cách để giành lại cậu, tớ sẽ không để ai làm tổn thương đến cậu đâu.

Những lời chân thành từ Natsune khiến con tim Kirari cảm nhận được sự ấm áp an toàn vô cùng, tâm tình xúc động bấy giờ dần dần trở nên bình tĩnh lại và thoải mái hơn, cả người vẫn tựa vào lòng người bên cạnh cảm nhận sự bình yên từ đối phương mang lại.

-Cơ mà.........tớ có thể hỏi Kirari một câu được không? Tại sao Kirarin cứ nhất quyết muốn tìm bác trai vậy? Chả lẽ bộ đã xảy ra chuyện gì sao?

-Ừm, ông ấy đã đe doạ Sae-neesan.

-Đe doạ về cái gì?

-Ông ấy bảo rằng bởi vì chưa hoàn toàn ly hôn với mẹ tớ nên theo pháp luật thì ông ấy vẫn là người giám hộ của tớ, ông ấy hoàn toàn có quyền quyết định mọi thứ của tớ dù tớ không muốn, ông ta còn dọa rằng nếu như Sae-neesan dám ngăn cản thì sẽ dùng đến pháp luật để mà xử lý.

Natsune nghe đến đấy thì thoáng nheo mày lại vì khó hiểu, khẽ đưa tay xoa xoa cằm nhăn mặt đăm chiêu về điều gì đó song nắm lấy hai vai Kirari ngẩn lên đối diện với mình, bật cười xoa xoa đầu cô nàng.

-Kirarin với Sae-nee đã bị bác trai dắt rồi, không có chuyện bác ấy sẽ dùng đến pháp luật như Kirarin nói đâu.

-Ý cậu là sao??

-Tớ không biết rõ về luật pháp nhưng tớ dám chắc rằng những lời mà bác trai đã nói với Sae-nee chỉ toàn là nói dối thôi, đúng là có thể bác ấy vẫn còn là người giám hộ của cậu nhưng chẳng phải Sae-nee hiện tại cũng đang là người giám hộ của cậu hay sao? Chị ấy cũng có thể giành quyền nuôi cậu mà, do Sae-nee hiền quá nên mới bị bác trai dẫn mũi đi như vậy thôi.

-Phải ha.........sao tớ không nghĩ ra chuyện này nhỉ?

-Thế bây giờ Kirarin có thể yên tâm rồi ha?

Vừa nói Natsune vừa híp mắt tươi cười khiến Kirari bên cạnh bất giác ửng đỏ đôi gò má mình song mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu. Khoảng chừng một lúc sau đó Mirei cuối cùng cũng quay trở lại với ba phần bánh hamburger vừa mua từ tiệm Burger King cách đấy không xa trên tay, cả ba cùng ngồi lại dưới bãi ghế đá nhâm nhi bữa trưa khi bụng ai nấy đều cồn cào đói meo đi.

-Ăn xong rồi tụi mình cùng đi tìm mấy chuỗi khách sạn sang trọng khác tìm kiếm tiếp hay sao?

Mirei vừa nhai nhóp nhép miếng bánh Burger vừa quay sang hỏi hai người bạn mình. Kirari bên cạnh khẽ ngã người tựa lưng vào thành ghế, gương mặt trầm lặng đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó rồi chậm rãi đáp lời.

-Tớ nghĩ........có lẽ tụi mình nên về nhà thì hơn.

-Huh?? Sao đột ngột vậy?

-Không có gì, chỉ là trước giờ tớ luôn lo sợ rằng một ngày nào đó bản thân sẽ lại bị người khác bỏ rơi, nhưng giờ đây thì tớ chợt nhận ra rằng hiện tại mình đã có một đại gia đình luôn yêu thương quan tâm tớ hơn bao giờ hết, thế nên ngay lúc này đây tớ không còn còn cảm thấy bị bố tớ đe dọa nữa.

Mirei trông thấy nụ cười nhẹ nhàng của Kirari lúc này thì khẽ đưa mắt nhìn qua Natsune phía bên kia cũng đang nhìn lấy mình mỉm cười, bản thân như chợt nhận ra được điều gì đó song khẽ bật cười thành tiếng cùng với hai người bạn mình.

****************************************************

Tại cửa tiệm bánh mì Kurihara, trong căn phòng khách nhỏ lúc này là một bầu không khí nặng nề ngột ngạt đang bao trùm lấy, Sae ngồi trên ghế mà lòng nóng như lửa đốt khi từ sáng đến giờ cô đã đi đến những nơi mà đứa em gái mình hay lui tới tìm kiếm nhưng lại chẳng thấy tung tích con bé đâu, gọi điện thì lại không thể liên lạc được cuộc gọi nào, ngay lúc này đây tâm trí Sae gần như sắp phát điên vì lo lắng đến nơi rồi.

Xung quanh căn phòng là Moeko cùng với Nanaka, Hana và Hitomi, cả bốn người đều xin nghỉ học hôm nay để cùng nhau đi kiếm tung tích ba người nhóm Kirari giúp Sae nhưng Vẫn chẳng một ai có thông tin gì. Bốn người nhìn người chị lớn với dáng vẻ lo lắng bồn chồn ấy song khẽ nhìn nhau mà bất lực chẳng biết nên làm gì ngay lúc này.

-Không ai liên lạc được với cả ba đứa nó sao?

Moeko quay sang hỏi ba đứa nhỏ bên cạnh nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu từ cả ba người, đoạn cô khẽ liếc mắt nhìn qua người chị Sae kia gương mặt lúc này đang đỏ gay lên cùng với đôi mắt ươn ướt long lanh, Moeko có thể thấy được một sự lo lắng tột cùng hiện trên gương mặt người chị ấy, vội vàng lên tiếng trấn an.

-Sae-chan, chị đừng quá lo lắng quá, Kirarin chắc sẽ sớm về nhà thôi, con bé đi chung với Nacchan và Mirei nên chị không cần phải sợ đâu.

-Chị không lo về chuyện đó, chị đang lo lắng rằng không biết Kirarin có phải là vì chuyện tối qua mà bỏ đi hay không.

-Tối qua đã xảy ra chuyện gì sao?

Sae nhắm mắt thở dài một hơi đầy sự bất lực, cô bộc bạch kể lại toàn những gì mà ông Ochiai đã nói với mình vào ngày hôm qua cho nhóm Moeko nghe, khoé mắt lúc cũng rơm rớm những giọt lệ lăn dài xuống gò má.

-Chị không nghĩ là Kirari đã nghe được toàn bộ câu chuyện đó, chị cứ nghĩ con bé đã đi ngủ rồi nên không để ý gì, đến khi sáng nay chị lên phòng đánh thức con bé dậy thì đã không thấy đâu nữa..........bây giờ chị đang không biết Kirari có phải đang đi tìm bác trai để mà giải quyết mọi chuyện không nữa.

-Nhưng chị và Kirarin đâu biết địa chỉ nơi bác Ochiai-san đang ở mà, phải không?

-Ừm, chị sợ rằng con bé sẽ lục tung toàn bộ các khách sạn ở Tokyo này để tìm ra bác trai cho bằng được.

-Tokyo khá lớn, bây giờ tụi mình lại không biết ba đứa nó đang ở đâu để mà tìm đây nữa.

Nói đoạn Moeko khẽ đưa tay di di thái dương mình một cách mệt mỏi, cô thật sự chẳng hiểu được ba đứa em thân thiết của mình lúc này đang suy nghĩ cái gì trong đầu nữa. Nanaka cùng với Hana và Hitomi thấy vậy thì trong lòng ai nấy cũng cảm thấy lo lắng theo, bản thân cũng chỉ đành bất lực chẳng biết phải làm gì.

Đương lúc mọi thứ đang trở nên rối bùng thì bỗng cánh cửa tiệm bất ngờ bật mở đẩy ra thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, từ bên ngoài Kirari vai đeo lấy cặp sách của mình lững thững chậm rãi bước vào trong nhà với dáng vẻ mệt mỏi và theo sau còn có cả Natsune với Mirei. Sự xuất hiện của cả ba khiến Sae lẫn nhóm Moeko trợn mắt kinh ngạc và ngược lại Kirari cùng hai người kia cũng bị làm cho ngạc nhiên theo, ngập ngừng lắp bắp.

-Mọi người..........sao có mặt đông đủ ở đây quá vậy?

-Cậu đã đi đâu từ sáng đến giờ vậy, Kirari-san? Sae-san lẫn mọi người đều lo lắng cho cậu lắm đấy.

Nanaka vội vàng lên tiếng đáp lời và những người bên cạnh cũng gật gật đầu theo. Lúc này Kirari mới vỡ lẽ mọi chuyện đang diễn ra, bối rối gãi gãi đầu không biết nên giải thích như thế nào, thì bỗng dưng..........

"XOẠCH"

Cánh cửa bên ngoài lần nữa bật mở ra, ông Ochiai từ bên ngoài thản nhiên bước vào trong nhà kéo ghế ngồi xuống mặc cho bao nhiêu ánh mắt đang nhìn lấy mình, ông ta bình thản quay sang nhìn lấy Kirari bên cạnh mỉm cười niềm nở.

-Con gái của ta, con đã suy kĩ về lời mời của ta chưa? Con hãy quyết định nhanh đi, một tuần nữa ta sẽ phải quay trở về Mỹ nên trong thời gian nếu làm thủ tục sớm thì có thể sẽ sớm lên đường được đấy.

Trước vẻ cao ngạo của ông Ochiai khiến Kirari cảm thấy khó chịu, toan định lên tiếng quát nạt lại nhưng bỗng Sae lại nắm lấy cánh tay mình kéo lùi về sau, sắc mặt của người chị ấy lúc này cũng đã có chút thay đổi.

Sae chậm rãi bước đến trước mặt người bác rể của mình, gương mặt cô lúc này hiện lên một sự giận dữ xen hiếm thấy cùng với đôi bàn tay đang nắm chặt vào nhau cố kiềm chế cơn giận của mình, ôn tồn lên tiếng mở lời.

-Bác rể, cháu bởi vì là tôn trọng bác nên mới gọi bác một tiếng là "bác rể" như thế, cháu không muốn nói lời hỗn hào với bác nhưng cháu làm ơn xin bác một điều này thôi, xin bác đừng làm phiền đến Kirari nữa.

-Cô nói gì cơ?

-Cháu không quan tâm bác và người vợ Nicole gì đó của bác đang sống cuộc sống giàu có như nào, gia cảnh cháu hiện tại có lẽ không thể sánh được với bác nhưng chính tay cháu đã nuôi lớn Kirari từ ngần ấy năm cho tới bây giờ, cháu xem em ấy như đứa em gái ruột của mình, mỗi khi con bé ốm đau hay bị gì đó tâm can cháu cũng rất đau như đứt từng đoạn ruột. Bác rể, nếu như bác không thể dành trọn được tình yêu thương của mình cho Kirari thì cháu xin bác đừng làm tổn thương đến em ấy nữa, cháu mong bác hãy thấu hiểu điều đấy, Kirari không muốn đi theo bác đâu.

-Im mồm đi! Cô chỉ là một người ngoài thôi! Đừng có xía vào chuyện của người khác! Sang Mỹ sống trong nhung lụa như thế không muốn mà còn muốn gì.........

-THÔI ĐỦ LẮM RỒI!!

Sae giận dữ quát tháo lên một tiếng thật lớn, một tiếng quát tháo khiến cả căn phòng rơi vào sự im lặng trong ngột ngạt, hình ảnh ấy khiến Kirari lẫn ông Ochiai và cả nhóm Moeko trợn mắt ngỡ ngàng kinh ngạc. Sae hít một hơi thật sâu cố trấn tĩnh bản thân lại, song hướng ánh mắt lạnh băng vô cảm nhìn lấy người bác rể của mình, chậm rãi nói tiếp.

-Bác rể, bác thật sự vì thương Kirari nên muốn mang em ấy theo mình hay bác chỉ là vì muốn làm hài lòng người vợ giàu có của bác nên mới ép buộc em ấy như thế? Rốt cuộc thì bác xem Kirari là cái gì? Đúng là cuộc sống bên Mỹ nhiều thứ tốt đẹp và tương lai sáng lạng, nhưng không phải bất cứ ai qua đó rồi cũng sẽ thấy cuộc sống thật màu hồng, Kirari không cảm thấy hạnh phúc ở nơi đất khách xa nhà đó, nơi em ấy hạnh phúc nhất chính là ở ngôi nhà nhỏ này, nơi mà con bé có bạn bè bên cạnh và được tự do làm những điều mà mình muốn. Thế nên bác rể à, bác không thể mang Kirari đi được, cho dù bắc có dùng đến pháp luật thì cháu tuyệt đối cũng sẽ không cho em ấy đi theo bác, bởi vì cháu hoàn toàn không thể tin tưởng vào bác được, thế nên mong bác hãy rời đi cho.

Những lời nói vừa rồi khiến ông Ochiai cứng miệng không thể phản bác được điều gì, gầm gừ trừng mắt liếc nhìn lấy Kirari đe doạ nhưng Natsune đã bước lên phía trước che chắn cho người yêu mình song khẽ nắm lấy bàn tay cô nàng dỗ dành vỗ về. Mirei bên cạnh cũng bước lên phía trước khoanh tay trước ngực hướng ánh nhìn mỉa mai dành cho ông Ochiai, Moeko lẫn Nanaka cùng Hana với Hitomi cũng đồng loạt bước đến che chắn cho Kirari khỏi sự đe doạ của ông Ochiai.

Trước áp lực từ đám nhóc nhỏ mang lại khiến ông Ochiai càng thêm tức tối vì cảm thấy bản thân bị xem thường, ông ta nghiến răng gầm gừ như muốn nói điều gì đó rồi hậm hực đứng dậy rời khỏi cửa tiệm trong sự tức tối tột cùng.

Sau khi bóng lưng ông Ochiai đã đi khuất dạng, Sae lúc này mới quay lại nhìn lấy Kirari phía sau, gương mặt cô lúc này vẫn lạnh băng vô cảm song chậm rãi tiến đến gần đứa em mình. Kirari trông thấy sắc mặt tối sầm của chị mình thì cảm thấy có chút sợ, ngập ngừng cúi đầu xuống đất mím môi chờ đợi những trận mắng mỏ nhưng bất ngờ Sae lại vòng tay kéo mình vào lòng ôm chầm lấy, Kirari cảm nhận được bàn tay gầy gò của Sae đang vuốt nhẹ lên mái tóc mình vỗ về thì thầm.

-Đứa nhỏ ngốc này...........đừng làm chị sợ như thế chứ.

-Sae-neesan...........

-Lần sau đừng tự ý bỏ đi như vậy nữa, em làm chị lo lắng lắm đấy, chị cứ sợ rằng em sẽ làm chuyện gì đó điên rồ.

-Em xin lỗi, em định sẽ tự mình giải quyết để không làm liên luỵ tới chị, nhưng em sai rồi, em xin lỗi Sae-neesan.

-Em bình an về nhà là không sao rồi, đừng tự âm thầm giải quyết mọi chuyện như thế nữa, nhé?

-Vâng ạ.

Sae dịu dàng vuốt ve gương em gái mình mỉm cười hiền lành song tì trán mình vào trán đứa nhỏ ấy thở phào một hơi nhẹ nhõm, sóng mũi đỏ ửng có chút cay xè xè nhẹ vi xúc động. Phía bên này Kirari cũng ôm chầm lấy chị mình cảm nhận hơi ấm yên bình quen thuộc, tâm tình bản thân dần dần trở nên nhẹ nhõm thoải mái hơn.

Natsune cùng những người khác nhìn khung cảnh ấy thì khẽ bật cười nhìn lấy nhau, trong lòng ai nấy đều cảm thấy thật nhẹ lòng khi mọi rắc rối đã xảy ra đều đã trôi qua đi một cách êm đềm, một chuỗi ngày dài cứ thế dần dần trôi qua trong sự yên bình ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top