Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 35.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường trung học Akehisa đã bắt đầu vào kì nghỉ hè, và chẳng có gì tuyệt vời hơn khi mà được đi biển hòa mình vào dòng nước mát mẻ giữa khí trời oi bức của tháng 7 này. Thế là vào buổi tối cuối tuần, Natsune đã nhắn tin cho tất cả mọi người để bàn kế hoạch địa điểm cho chuyến đi chơi dài ngày sắp tới.

Sau một hồi thống nhất lựa chọn, cả bọn quyết định chọn đi biển Sugira ở Kagoshima, vì nơi đó là một địa danh du lịch có tiếng và cũng đã đặt sẵn nhà trọ bình dân ở đấy, sau đó cùng hẹn sáng ngày hôm sau sẽ tụ họp với nhau để cùng đi mua đồ cho chuyến đi sắp tới.

Vốn dĩ mọi thứ đều rất ổn thỏa bình thường, nhưng chỉ riêng Nanaka lại mang tâm trạng nặng nề, dường như đang có tâm sự gì đó và điều ấy khiến Moeko chú ý khi cả hai đang dùng bữa tối với nhau, bèn cất lời hỏi han đứa nhỏ ấy.

-Nanaka đang có chuyện gì trong lòng sao?

Nanaka nghe tiếng gọi thì khẽ giật mình thoát khỏi suy nghĩ trong đầu, ngẩn ngơ đôi chút song lắc lắc đầu tỏ vẻ không có chuyện gì nghiêm trọng.

-Cũng không có việc gì đâu ạ, chỉ là em định ngày mai sẽ không đi mua đồ cùng với mọi người.

-Em thấy không khỏe trong người sao?

-Không có ạ! Chỉ là ngày mai là ngày giỗ của mẹ nuôi em, em muốn đi viếng mộ bà ấy.

Moeko nghe vậy thì cũng hiểu được lý do vì sao mà từ nãy đến giờ đứa nhỏ ấy lại im lặng đến như vậy, mỉm cười gật đầu thay cho câu trả lời, song nói tiếp.

-Thế để ngày mai chị đi với em, chút nữa chị sẽ nhắn cho tụi Nacchan sau vậy.

-Không cần đâu ạ! Em tự đi một mình cũng được mà.

-Sao vậy?

-Không phải là em chê chị phiền đâu! Chỉ là.........ngày mai em sẽ đến quét mộ cho mẹ nuôi và ở lại đó một lúc lâu, nên là em sợ chị sẽ phải chờ đợi thôi.

Gật gù hiểu chuyện, Moeko mỉm cười "ừm" một tiếng đáp lời lại, bản thân cũng không hỏi thêm điều gì tránh làm đứa nhỏ ấy trở nên khó xử, dịu dàng gắp miếng trứng cuộn đặt vào chén cơm của đứa nhỏ kia rồi tiếp tục dùng bữa tối của mình.

Sáng ngày hôm sau, tất cả mọi người đều tụ tập đông đủ trước cổng trường Akehisa, bởi vì tuyến đường từ đây đến trung tâm thương mại cũng tương đối khá gần và lần này có cả Tanizaki Saya tham gia cùng do sự thuyết phục đến từ Hana.

Moeko bởi vì ban sáng bận đưa Nanaka ra bến xe cách nhà hai tuyến đường, sau đó mới an tâm rồi vòng ngược lại về chỗ này, nên là đến trễ sau cùng so với mọi người.

-Ủa? Chị dâu đâu??

Natsune thắc mắc hỏi han song đồng thời hỏi han khi không thấy người bạn quen thuộc kia đâu, mấy bé con cũng bắt đầu nhao nhao vì hôm nay không có ai để chơi với mình.

-Nanaka hôm nay bận một số việc nên sẽ không đi mua đồ cùng với tụi mình.

-Vậy là chị ấy đi một mình à? Thật là hiếm thấy.

Hana thoáng chốc ngạc nhiên nhẹ, nhưng sau đó liền cảm thấy tò mò về người chị thân của mình bận rộn chuyện gì mà không đi cùng mọi người như thế. Moeko bên cạnh chỉ nhún vai ậm ờ thay cho câu trả lời, sau đó liền bá vai kéo cả bọn cùng đi đến trung tâm mua sắm cho kịp thời gian.

*******************************************************

Nghĩa trang Yanaka, phía bắc thuộc quận Taito, Tokyo.

Nanaka ngồi quỳ trước một bia mộ được khắc dòng tên - Nishinoka Reiyo; người mẹ nuôi đã từng cưu mang mình. Cô nàng chậm rãi đặt xuống bó hoa cúc trắng mình đã mang theo, sau đó nhìn sang mặt cỏ um tùm mọc lẫn xung quanh đã lâu mà chưa có người dọn, bèn đưa tay phủi phủi đi.

Thở dài một tiếng đượm buồn, dòng kí ức về hình ảnh người mẹ nuôi hiền lành trìu mến hiện về trong tâm trí Nanaka, trống ngực bất giác trở nên nhói quặn vì xót xa cho bà. Bởi trong kí ức của Nanaka, mẹ nuôi đã phải làm lụng vất vả để mưu sinh từng ngày đến mức cơ thể kiệt sức, cô nàng đã từng tự hứa rằng sau này sẽ báo hiếu cho bà, nhưng chưa thể thì mẹ nuôi đã rời bỏ chốn thế gian này.

Càng nhớ nhung, nước mắt Nanaka không kiềm nén được mà khẽ chảy xuống gò má nhưng cô nàng rất nhanh liền lau đi, đượm buồn cứ quỳ mãi ở đấy tưởng nhớ về người mẹ kính trọng trong lòng mình.

-Rốt cuộc thì cũng tìm được mày rồi, con gái!

Một tông giọng khàn đặc của đàn ông vang vọng tứ phía sau khiến đôi đồng tử Nanaka mở to kinh hãi, sững sờ run rẩy quay đầu nhìn về phía sau, nơi gã đàn ông với thân hình cao to vạm vỡ đang bước từng bước loạng choạng đến gần.

Gã chính là Nishinoka Getsu, cũng chính là tên cha dượng đã từng bạo hành Nanaka suốt một thời gian dài, giờ đây lại xuất hiện trước mặt cô nàng với gương mặt hung hãn.

-Tao đợi mày ở đây rất lâu rồi đấy, ranh con à! Cũng đâu đó tầm........5 tháng nhỉ? Tao đã tìm kiếm mày rất lâu rồi, con khốn vô ơn chết tiệc! Tao đã cưu mang mày trong nhà, ấy vậy mà mày lại dám báo cảnh sát đến bắt tao như thế!

Nanaka không nghĩ ngợi gì nhiều liền lập tức quay đầu bỏ chạy, thế nhưng chỉ được vài bước thì gã cha dượng đã đuổi kịp và mái tóc đã bị hắn tóm chặt lấy, gã ta thô bạo lôi kéo cô nàng quay trở lại chỗ tấm bia mộ của mẹ nuôi, hung hăng đẩy cả người cô đập vào bia đá.

Chưa hết choáng váng, gã cha dượng lại giáng một cái bạt tay xuống mặt cô, liên tục lặp đi lặp lại hành động ấy đến khi khoé môi Nanaka bắt đầu rỉ máu, nơi gò má cũng xuất hiện vết bầm tím sưng tấy. Chưa hết thoả mãn, hắn liền chuyển sang dùng chân đá vào bụng cô nàng, từng cú đạp thô bạo ấy như muốn ghiền nát tấm thân nhỏ bé của Nanaka vậy.

Khi đã hả hê cơn giận, gã Getsu bắt đầu chuyển mục tiêu sang chiếc ví của Nanaka bị rớt ra ngoài, hắn cuối xuống nhặt lấy rồi mở ra xem bên trong có bao nhiêu, trấn hết số tiền ít ỏi mà cô nàng mang theo.

-Cái gia đình nhận nuôi mày chỉ cho mày có nhiêu đây thôi á?

Vứt cái ví rỗng đi, gã Getsu lại đi tới lục soát người Nanaka xem có món vật gì giá trị hay không, nhưng chẳng có gì ngoài chiếc điện thoại di động. Thế rồi hắn bỗng nghĩ ra một ý tưởng gì đó, liền mở nguồn điện thoại lên ấn xem phần danh bạ, sau đó hướng ánh nhìn gian tà về phía Nanaka ra lệnh.

-Danh bạ của mày cũng thật có nhiều số quá nhỉ? Gọi cho một vài đứa mang tiền chuộc đến chắc là cũng được kha khá đấy chứ!

Nanaka dùng sức lực yếu ớt cố gắng chống tay ngượng dậy, cô nàng lao đến muốn lấy lại điện thoại của mình nhưng lại bị ăn một cái đạp từ gã Getsu, cơ thể lần nữa trở nên tê dại choáng váng.

-Trả.........cho tôi!

-Tao sẽ trả lại, chỉ khi nào tao vòi vĩnh được một ít tiền từ đám bạn nhà giàu của mày!

-Ông không được đụng tới bọn họ! Tôi sẽ la lên.........ưm!!

Gã Getsu tóm lấy miệng Nanaka siết chặt như muốn bóp nát xương hàm khiến cô nàng vùng vẫy vì đau, hắn ta nở một nụ tà ác đắc chí nhìn dáng vẻ chật vật của đứa con gái nuôi trong tay mình.

Lúc này điện thoại bỗng vang lên tiếng chuông gọi đến, trên màn hình hiển thị cái tên "Moeko" khiến Nanaka kinh ngạc, giãy giụa vung tay cào cấu lên người gã cha dượng hòng muốn thoát ra nhưng không thể, tâm tình lo lắng thấp thỏm khi trông thấy nụ cười xảo trá hiện trên gương mặt gã ta.

*****************************************************

Trong khi đó bên phía Trung Tâm Thương Mại, cả bọn lúc này đã di dạo quanh một vòng khu tầng trệt và mua được vài thứ lặt vặt dùng cho chuyến đi, hiện tại đang đứng xếp hàng chờ thang máy để di chuyển lên tầng trên.

Moeko bởi vì hơi lo lắng cho người con gái kia nên đã thử gọi em ấy, nhưng chờ mãi mà đầu dây bên kia không bắt máy khiến cô cảm thấy hơi khó hiểu, vì bình thường Nanaka sẽ trả lời hồi đáp rất nhanh. Mím môi suy nghĩ một lúc, Moeko liền lần nữa nhấn số gọi lại cho đối phương xem sao.

Lần này đầu dây bên kia cũng đã có kết nối, Moeko vừa định mở lời hỏi han thì bất ngờ từ trong loa màn hình truyền đến tiếng la hung hãn của một gã đàn ông mà cô chưa từng nghe qua.

"Còn nhãi ranh này.........!! Mày dám cắn tao hả!?"

Sau câu nói ấy là những tiếng "bịch bịch" xen lẫn tiếng thút thít ngắt quãng từ bên kia màn hình truyền đến, khiến Moeko gần như chết sững khi không biết Nanaka đang xảy ra chuyện gì, ngay lúc này thì lại có một giọng lạ lẫm vang lên.

"Nghe đây, hiện tại con nhãi ranh này đang nằm trong tay tao, muốn nó yên ổn thì hãy mau đem tiền đến số 25 quận Taito đến chuộc nó, càng nhiều càng tốt!"

-Này! Ông là ai!? Ông đã làm gì Nanaka!!?

"Làm gì hả? Nó quá ồn ào nên tạo đã đập đầu nó vào bia mộ vài cái, chắc là vẫn còn sống đấy"

Moeko nghe đến đấy thì trở nên sửng sốt thản thốt, còn chưa kịp tra hỏi thêm điều gì thì đầu dây bên kia đã cúp máy, trong lòng cô lúc này như lửa đốt vì lo lắng khi nhớ lại những lời lúc nãy mà gã kia đã nói.

Dáng vẻ bồn chồn bất an ấy của cô đã thu hút sự chú ý của những người còn lại bên cạnh, bé con Miyuki chớp chớp mắt nghiêng đầu hỏi han.

-Moeko-neesan sao thế ạ??

-Xin lỗi mấy đứa, nhưng chị phải đi đến đây một chút!

Dứt lời, Moeko lập tức xoay người định rời đi nhưng cổ tay liền bị tóm chặt giữ lấy, quay đầu nhìn lại thì trông thấy người vừa kéo mình chính là Saya, đối phương dường như cũng đã nhận ra điều gì đó.

-Nè, bộ có chuyện gì xảy ra à?

-Nanaka hình như đã gặp chuyện rồi........ có kẻ nào đó đã bắt cóc em ấy!

Những người còn lại trợn tròn mắt ngỡ ngàng trước những gì mình vừa nghe, mấy bé con thì sợ hãi bu lấy nhốn nháo hỏi thăm tình hình Nanaka lúc này như nào.

Saya là người bình tĩnh nhất lúc này, cô lập tức trấn an mấy bé con giữ trật tự lại, sau đó quay sang người kia hỏi thêm thông tin.

-Sao cậu biết Tomita bị bắt cóc?

-Có gã nào đó dùng điện thoại em ấy trả lời cuộc gọi của tôi, hắn nói là đem tiền chuộc đến số 25 quận Taito, càng nhiều càng tốt. Hiện tại thì tôi không chắc chắn lắm, nhưng tôi đoán rằng có lẽ người bắt cóc Nanaka là gã cha dượng của em ấy.

-Thế thì chúng ta hãy mau báo cảnh sát đi!

Hana vội lên tiếng chen ngang, trong lòng cô bé lúc này cũng đang lo lắng cho người chị thân thiết của mình khi nghe hung tin vừa rồi. Nhưng Kirari bên cạnh bỗng suy nghĩ điều gì đó, song liền cất tiếng.

-Gọi cảnh sát cũng được, nhưng sợ rằng tên bắt cóc có vũ khí bên mình và sẽ làm hại đến Nanaka-san bất cứ lúc nào.

-Hay là giờ tụi mình chạy về nhà lấy thêm tiền để chuộc lại chị dâu đi?!

Natsune bên cạnh cũng góp ý theo, nhưng Saya phía đối diện đã lắc đầu bác bỏ điều ấy, chậm rãi giải thích.

-Bọn bắt cóc có xu hướng sẽ muốn được thật nhiều tiền khi đã đòi được từ người thân nạn nhân, vả lại tên này là cha dượng của Tomita, cũng không ngoại trừ khả năng gã ta sẽ giấu em ấy ở một nơi khác để mà uy hiếp Kanisawa để moi thêm một ít.

Moeko bên cạnh cảm thấy những lời của Saya cũng rất có lý, cô liền sệch thử định vị con đường đó muốn xác định xem thử như nào, nhưng cũng chẳng có thông tin gì hữu ích. Thế là cô liền chuyển sang kế hoạch khác, trầm ngâm suy nghĩ thận trọng.

-Chị nghĩ chúng ta vẫn nên gọi cho cảnh sát, nhưng hãy chia ra hành động. Một bên sẽ ở lại với đám nhỏ, bên còn lại sẽ theo chị đến quận Taito.

-Vậy thì để em ở lại cho! Em sẽ cùng với mấy đứa nhỏ đến trụ sở cảnh sát gần đây!

Hitomi xung phong ở lại hỗ trợ, và có thêm Hana lẫn Kirari cùng góp sức. Mấy bé con mặt dù cũng rất muốn đi theo, nhưng chúng biết mình không đủ sức khả năng nên đành im lặng ngoan ngoãn nghe theo.

Sau khi đã phân chia xong, Moeko cùng với ba người còn lại mau chóng rời khỏi khu Trung Tâm Thương Mại và bắt một chiếc taxi đậu ven đường, hướng về phía quận Taito thẳng tiến.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Phía bên này, Nanaka mơ màng tỉnh dậy sau một lúc lâu bất tỉnh, cơn đau nhói từ vùng trán truyền đến khiến cô nàng ý thức được rằng mình vẫn còn sống. Chậm rãi cử động cơ thể, nhưng rất nhanh Nanaka nhận ra hai tay mình đã bị trói chặt từ phía sau trên một cái ghế, bản thân lúc này mới đảo mắt nhìn quanh nơi mình đang ngồi và phát hiện đây là một căn nhà bị bỏ hoang đã lâu.

Ở đằng xa xa là gã Getsu đang ngồi trên một cái bàn cũ kĩ nhâm nhi chai rượu cùng một ít mồi ngon, có vẻ như hắn vừa mới ra ngoài bằng số tiền đã trấn lột từ cô nàng.

-Mày tỉnh rồi à? Tao tưởng đã đập mày chết luôn rồi ấy chứ!

Nanaka thoáng chốc rùng mình khi ánh mắt sắc lạnh của gã cha dượng vừa liếc về phía mình, vết thương ở trán vẫn không ngừng rỉ máu khiến gương mặt cô lem luốt vô cùng, vùng miệng bị bịt kín bằng băng dáng nên cũng chẳng thể la hét kêu cứu được.

-Mày cứ ngồi đó chờ một chút đi, chỉ lát nữa thôi mấy đứa bạn của mày sẽ đem tiền đến đây, lúc đó tao sẽ dùng mày để moi thêm một ít từ tụi nó rồi cao chạy xa bay, sống một cuộc đời sung sướng!

Những lời thô bỉ từ gã ta khiến Nanaka cảm thấy thật khinh bỉ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy lo lắng nếu như Moeko đến đây thì có thể sẽ bị người cha dượng này làm hại.

Khoảng chừng một lúc lâu sau đó, từ bên ngoài khuôn viên có thể nghe thấy được tiếng bước chân giẫm đạp lên lớp sỏi đá mục nát dưới đất. Gã Getsu biết rằng mục tiêu của mình đã đến, hắn bèn cầm lấy chai rượu rồi bước đên bên cạnh Nanaka, muốn dùng trò đê tiện để uy hiếp phía bên kia.

Thế nhưng chờ đợi mãi mà chẳng thấy bóng dáng ai cả, điều đó khiến gã Getsu cảm thấy sốt ruột, bèn cảnh giác tiến về phía lối ra vào hành lang xem thử. Và ngay khi vừa ló đầu ra, thì hắn ta đã bị tấn công bất ngờ bởi Moeko lẫn Saya núp phía sau dãy cột.

-Chị dâu!!

-Ôi trời ơi! Cậu bị chảy máu kìa Nanaka-chan!

Natsune và Mirei vội vàng chạy đến cởi trói cho Nanaka, đồng thời rút khăn giấy mà mình mang theo cầm máu nơi vết thương giúp cô bạn ấy.

Trong khi đó phía bên ngoài hành lang, gã Getsu hoàn toàn đã bị khống chế bởi Moeko và Saya khi cả hai hợp sức lại, mặc dù hắn ta to con hơn hai người nhưng giờ đây đã bị đánh cho bất tỉnh nằm gục dưới nền đất.

-Nanaka! Em không sao chứ!?

Moeko vội vàng chạy đến bên cạnh Nanaka khi cô nàng vừa được dìu ra, trông thấy những vết thương lẫn bầm tím trên cơ thể em ấy thì không khỏi cảm thấy xót xa nơi trống ngực. Nhẹ nhàng ôm đứa nhỏ ấy vào lòng vỗ về trấn an, trong lòng cô lúc này cũng đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào vì giờ đây Nanaka đã được an toàn.

-Em bị thương mất rồi! Chảy máu nhiều quá!

Nanaka muốn nói rằng mình không sao, nhưng cổ họng lại ứ nghẹn lại khi cơ thể đang run bần bật vì sự sợ hãi sau những chuyện vừa rồi, mím môi mếu máo gục đầu vào vai người chị ấy khẽ nấc nhẹ từng tiếng.

-Nanaka chắc hẳn đã cố gắng chịu đựng nỗi sợ của mình nhỉ? Em làm tốt lắm, giờ đã không sao rồi.

Vỗ về lên tấm lưng run rẩy của người con gái trong lòng, Moeko mỉm cười dịu dàng an ủi đứa nhỏ ấy song vừa khẽ siết nhẹ vòng tay ôm chặt lấy cô nàng, trong lòng lúc này cũng hoàn toàn rút bỏ được sự lo lắng từ nãy đến giờ.

Khoảng chừng nửa tiếng sau đó cảnh sát cũng đã đến theo sự báo án của tụi nhỏ còn lại, gã Getsu lần này thực sự bị áp giải bởi hai người lực lưỡng để tránh xảy ra tình trạng vượt ngục như lần trước. Nanaka cũng được đưa lên một chiếc xe khác chở đến bệnh viện để chữa trị vết thương trên người, đồng thời cũng sẽ lấy lời khai ở đấy cùng với những người khác, sự việc lần này coi như cũng đã chấm dứt hoàn toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top