Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30 - 31 - 32

Chương 30

Những ngày gần đây, Thiên Tỉ thường xuyên cùng Lưu Chí Hoành sát cánh bên nhau luyện võ, tốc độ tiến triển cũng rất nhanh, nhưng Hồng Vân luôn lo sợ nhanh quá sẽ dễ dẫn đến cơ thể không chịu nổi, thích ứng không kịp mà tổn hại nên đặc biệt dặn dò hai người không cần gấp gáp. Luyện võ không phải ngày một ngày hai có thể thành công, Thiên Tỉ hiểu rõ điều này. Nhưng trong cậu vẫn luôn ẩn ẩn cảm giác bất an, càng gần đến ngày đấu võ định kì hằng năm của Tự Viện, cậu càng cảm thấy không ổn. Thiên Tỉ không dám nói cho Lưu Chí Hoành biết, chỉ có thể gắng sức luyện tập, dành hết mọi tinh thần cho võ học. Lưu Chí Hoành vì Thiên Tỉ mà cũng trở nên chăm chỉ hơn thường ngày, hai người đều ăn ý không hỏi nhau lý do….

Đầu tháng mười hai, trời mùa đông thật lạnh khiến cho Lưu Chí Hoành có chút run rẩy mỗi khi luyện võ ngoài sân. Tuy rằng người luyện võ thể chất không kém, nhưng Lưu Chí Hoành là một con sâu lười vẫn luôn cảm thấy lạnh mỗi khi rời khỏi ổ chăn vào sáng sớm. Hôm nay lại là ngày đấu võ định kì, Thiên Tỉ cùng Lưu Chí Hoành đã sớm chuẩn bị tốt, hai người liền rời khỏi phòng di chuyển đến đấu trường. Đấu võ định kì hằng năm đều là cho các học viên lên khiêu chiến, từ đó mà xác định lại cấp bậc võ thuật, khiêu chiến cùng cấp thắng thì có thể được thưởng, vượt cấp thì càng không phải bàn, trực tiếp được đẩy lên cấp mới, tư chất tốt còn có thể được các trưởng lão nhận làm đồ đệ dạy dỗ riêng, quyền lợi nhiều không kể hết. Nhưng còn những người thua, thì chỉ có hai kết cục, trực tiếp rời khỏi hoặc là tiếp tục thêm 1 năm nữa, sang năm còn không thể chiến thắng liền bị khai trừ. Lưu Chí Hoành rất hồi hộp cầu nguyện cho vòng loại khiêu chiến, bản thân không bị ai khiêu chiến, hoặc là bị một tên hâm dở nào đấy khiêu chiến, nhẹ nhàng một chút có thể về chỗ là được, không cầu nổi bật. Dịch Dương Thiên Tỉ khi nghe thấy liền phì cười, miệng hơi nhoẻn lên :” Thật đúng là không có tiền đồ!”

Lưu Chí Hoành liền oai oái :” Ngươi làm sao hiểu tâm trạng của ta? Kẻ giỏi giang như ngươi cùng cấp mấy ai có thể địch được, có thì cũng chỉ có thể là thư đồng của tên béo Lưu Vĩnh Miên mà thôi. Ấy nhưng thật ra bây giờ ta mới để ý thấy, tên của hắn cũng có chữ Thiên a?”

“Ngươi là nói Dương Thiên?. Xác thực là hắn là kẻ có năng lực, ngang bằng hay hơn ta thì ta không biết rõ. Phải thử mới biết được!” – Mắt Thiên Tỉ khi nghe thấy Dương Thiên liền lấp lánh, cậu vẫn luôn mong chờ được đấu thử cùng với người này. Lần trước trông thấy hắn cùng huynh trưởng luyện võ, ẩn ẩn có xu hướng vượt qua huynh trưởng đó. Nhưng vì mục đích che dấu bản thân, Thiên Tỉ liền từ bỏ việc tìm hắn khiêu chiến, không nghĩ đến lần này đấu võ định kì nếu có thể thì muốn đấu thử một phen.

Trên đường đi, Thiên Tỉ luôn mẫn cảm cảm giác được ánh nhìn của ai đó nhưng khi tập trung tinh thần tìm kiếm thì không tài nào tìm ra được vị trí, tựa biến mất khỏi thần thức của cậu. Từ nhỏ Thiên Hạo đã dạy cho Thiên Tỉ những bộ pháp cơ bản tôi luyện thần thức, có thể nói…võ thuật Thiên Tỉ có thể kém, nhưng thần thức tuyệt đối không thua người đồng trang lứa! Tuy nhiên so với những cao thủ trong kinh thành thì vẫn thua một chút, thần thức của cậu chỉ có thể sánh ngang tứ phẩm, võ thuật thấp hơn ở mức tam phẩm. Tuy nhiên, so với tuổi của Thiên Tỉ thì, như thế này đã rất dọa người. Lưu Chí Hoành có độ giác ngộ cao cũng chỉ có thể đến tới võ thuật Nhị phẩm, thần thức liền khỏi phải nói, đặc biệt kém.

Nhìn từ xa xa đã thấy bóng người trập trùng, Dịch Dương Thiên Tỉ cùng Lưu Chí Hoành yên lặng hòa vào đám người, tìm một chỗ ngồi xa xa đấu trường một chút, sau đó liền yên vị chờ đợi bắt đầu…

------------------------------------------------------------------------------------

Trên núi Thanh Vân, có bóng dáng một thiếu niên, dáng thấp thoáng khoảng một mét sáu mươi lăm, khuôn mặt suất khí đang trông ngóng theo phương hướng kinh thành. Đôi mắt ẩn chút lo lắng, Vương Tuấn Khải đứng trên đỉnh núi nhìn ra xa, tâm trí bỗng chốc nhớ về thiếu niên đứng cạnh mình ngày nào…khuôn mặt có chút xanh xao, thậm chí còn có vết tàn nhang lốm đốm…nhưng không hiểu sao cậu vẫn cảm thấy thật thân thuộc, dù cho trong trí nhớ hai kiếp của anh đều chưa từng gặp qua người nào như vậy. Không biết hiện tại cậu nhóc đó như thế nào?...

Lão thần y lên đến đỉnh núi liền trông thấy Vương Tuấn Khải đứng đưa lưng về phía mình, nhìn ra kinh thành ngoài xa. Bóng dáng có chút cô đơn, mảnh mai đơn độc đứng ở đỉnh núi rộng lớn lộng gió. Lão âm thầm thở dài, đứa nhỏ có quá nhiều chuyện để nghĩ, không biết là tốt hay xấu…

“Đến đây, đi xuống thôi” – Cất giọng gọi Vương Tuấn Khải, lão thần y nén tiếng thở dài..

Vương Tuấn Khải nghe thấy sư phụ gọi liền quay người lại, trong nháy mắt tâm tình biến đổi, tươi cười vui vẻ gật đầu đi theo lão thần y….

----------------------------------------------------

Đến được chân núi Thanh Vân, lão thần y liền mang Vương Tuấn Khải thâm nhập vào một hang động nhỏ, ẩn sâu bên dưới núi Thanh Vân. Lão thần y đặc biệt dặn dò Vương Tuấn Khải, lối ra và lối vào không cùng một lối, là đường một chiều. Vương Tuấn Khải đi qua một đoạn đường hầm dài, liền trông thấy một cánh cửa. Đi vào rồi thì cánh cửa sẽ không mở ra được nữa. Cửa hang động là do lão thần y đặc biệt tìm kiếm Đá Linh tạo nên, rất nặng và khó có ai xê dịch được trừ phi có câu chú. Lão thần y không nói với Vương Tuấn Khải lối ra ở đâu. Chỉ nói với Vương Tuấn Khải khi nào kinh thành lặng yên, sẽ quay trở lại đón cậu, trong khoảng thời gian này hang động có đủ lương thực cho Vương Tuấn Khải sống sót đến ba bốn tháng không vấn đề gì. Ở đằng sau hang động có một cái băng động tích trữ lương thực, trước kia ở đây là kho lương thực của phái Hoa Cốc, nhưng sau này vì một lí do mà kiến tạo thành một hang động ẩn nấp, phòng trường hợp khẩn cấp.

“Ngươi yên tâm ở đây một hai tháng, khi nào kinh thành yên lặng ta sẽ đến đưa ngươi về, ở đây có một cửa, khi ngươi đi vào rồi liền không thể ra ngoài được nữa. Sau khi ta rời khỏi, ở ngoài kia cũng sẽ có một cánh cửa, có nghĩa là ngươi được bao hộ bởi hai cánh cửa Đá Linh, không việc gì phải lo lắng. Ngoan ngoãn học tập cải thiện võ thuật, thần thức….đây cũng là không gian tốt cho ngươi tấn chức lên Nhị phẩm, ta hi vọng khi gặp lại ngươi ngươi đã lên được ít nhất là Nhị phẩm, hiểu rõ chưa? Còn nữa, phong ấn nội lực của ngươi ta vẫn chưa có thể phá vỡ hết, điều này chỉ có thể dựa vào chính ngươi mà thôi….nếu quá sức, thì không cần phải tiếp tục đánh sâu vào, rất hại cơ thể”

“Hiểu rõ” – Vương Tuấn Khải gật gật đầu, sau đó liền xoay người bước vào hang động. Nhìn cửa hang động từ từ đóng lại, lão thần y liền thở dài, niệm chú

“Sơn vương trộm tặc mãnh hổ, Đóng!” – Khụ, mỗi lần niệm chú lão thần y đều cảm thấy có chút xấu hổ, trời mới biết vì sao các thế hệ đi trước lại đặt như thế này a…..

Sau quay người trở ra khỏi lối đi, tiếp tục niệm chú đóng cánh cửa bên ngoài lại

“Hỏa tinh chi linh! Đóng!” – Cánh cửa bên trong là Đá Linh Niệm Chú, thường do những cao thủ ngũ phẩm đẩy nội lực vào thuần hóa sau đó đặt câu niệm chú, còn cánh cửa bên ngoài này chỉ là loại Đá Linh đơn thuần, cho nên dựa theo thuộc tính của nó mà niệm chú. Nhưng như thế thì không có nghĩa là nó dễ phá vỡ, lại thêm kí hiệu của phái Hoa Cốc bên ngoài, chắc hẳn ai nhìn đến cũng phải do dự một phần. Hi vọng thế này cũng đủ rồi…

Lão thần y sau khi sắp xếp đám dây lá bên ngoài cửa động cẩn thận, liền phi người rời khỏi. Tâm trạng vẫn ẩn ẩn một chút lo lắng…

---------------------------------------------------------

Chương 31

Dưới ánh nắng gay gắt, không khí ở đấu trường đấu võ định kì của Tự Viện cũng căng thẳng không kém. Số lượng học viên khiêu chiến cùng cấp thất bại càng lúc càng nhiều, khuôn mặt của đa phần giáo sinh và huynh trưởng đều đã đen hơn phân nửa. Dù đã bắt đầu được hơn một lúc, nhưng vị trí hiệu trưởng vẫn được bỏ trống. Dịch Dương Thiên Tỉ tò mò nhìn lại, liền trông thấy ở xa xa có dáng người đến gần, nhìn một chút có thể nhận ra Liên Thành lão nhân. Dù chỉ gặp một lần vào hôm khai giảng, nhưng khí chất và ngoại hình ấn tượng khiến Thiên Tỉ khó mà quên được, khẽ đẩy Lưu Chí Hoành đang ngủ gật bên cạnh, nhắc nhở

“Hiệu trưởng đến rồi, nếu không nghĩ bị bắt lên thì mau tỉnh dậy”

“A….” – Lưu Chí Hoành bị đẩy liền khẽ chơi với, sau cũng lập tức ngồi thẳng người giả vờ nghiêm túc nhìn lên đấu trường.

Không ngờ khi đi ngang qua khán đài, Liên Thành liền dừng lại, ánh mắt có chút nghiền ngẫm nhìn thẳng vào Dịch Dương Thiên Tỉ, khiến cho trái tim của cậu có chút trật nhịp. Trong lòng không ngừng đổ mồ hôi lạnh, Dịch Dương Thiên Tỉ giả vờ lúng túng quay mặt đi, cố gắng diễn cho thật giống một tên học viên yếu đuối nhát gan. Liên Thành chỉ liếc mắt một chút rồi lại trực tiếp quay đầu bước lên ghế, không quay đầu nhìn lại nữa.

Dịch Dương Thiên Tỉ lúc bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, trong khoảnh khắc Liên Thành lão nhân nhìn cậu, Thiên Tỉ thậm chí còn có cảm giác hắn nhìn thấu tất cả bản thân mình, nhưng Thiên Tỉ vẫn tự an ủi bản thân. Công pháp phụ thân dạy không phải hư không, phụ thân cũng có nói, chỉ khi có người chú tâm thăm dò mới phát hiện ra khẽ hở, còn không thì che giấu rất hoàn hảo.

Ngay lúc Liên Thành ngồi xuống ghế, liền vẫy tay kêu gọi người bên cạnh tiến đến, mở miệng thì thầm

“Gọi cho bọn hắn chuẩn bị vào vị trí. Chỉ cần lát nữa đứa nào có biểu hiện lạ thường liền lập tức bắt lấy….” sau ánh mắt liền trầm ngâm nhìn Dương Thiên ngồi cạnh Lưu Vĩnh Miên ở đằng xa, được một chút thì Dương Thiên cảm nhận được ánh mắt, nhìn lại đây thì Liên Thành thu hồi, phóng ánh mắt lên đấu trường không quan tâm nữa.

“Người tiếp theo, Dương Thiên?” – Âm thanh của lão sư phụ trách vang lên, liền trông thấy bóng dáng Dương Thiên đứng dậy, dáng vẻ thẳng người, mang chút dấp dáng thư sinh khiến người ngoài lầm tưởng….

Nghe đến tên này, Dịch Dương Thiên Tỉ cùng Lưu Chí Hoành liền chú tâm vào đấu trường, Lưu Chí Hoành hắc hắc cười nhẹ :

“Nhìn kìa, đối thủ của ngươi lên rồi. Chậc chậc, không biết hắn sẽ khiêu chiến ai, ngươi a?” – Dứt lời liền khẽ đẩy đẩy Dịch Dương Thiên Tỉ, mặt một bộ dáng xem trò hay. Nào ngờ trông thấy Dịch Dương Thiên Tỉ sắc mặt có chút biến đổi, liền ngừng cười nhìn theo phương hướng ánh mắt Thiên Tỉ, nhìn thấy Dương Thiên đang nhìn hai người. Không, nói chính xác phải là Dương Thiên đang nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ.

“Lão sư, ta nghĩ khiêu chiến Dịch Dương Thiên Tỉ” – Dương Thiên quay người chắp tay chào hỏi lão sư phụ trách xong liền mở miệng, dĩ nhiên là khiêu chiến Dịch Dương Thiên Tỉ. Thư đồng khiêu chiến thư đồng, thật đúng là xứng! Không những thế chủ hai người còn cùng họ Lưu, đúng là hữu duyên!

Liên Thành lão nhân nghe đến đây liền có chút âm âm nở nụ cười, thật đúng là tạo cơ hội cho hắn!

Dịch Dương Thiên Tỉ trông thấy lão sư nhìn mình, liền từ tốn đứng dậy bước vài bước nhảy lên đấu trường.

“Phụng bồi!” – Chắp tay khẽ chào lão sư phụ trách, Dịch Dương Thiên Tỉ ngẩng đầu gật đầu với Dương Thiên

Dương Thiên trong mắt ánh lên ý cười, đưa tay làm một cái “Thỉnh” tự…

Lão sư phụ trách lúc này mới lên tiếng –“Dương Thiên, cấp bậc hiện tại là Tam phẩm”. Dứt lời cũng có chút vô thố, dĩ nhiên là đã lên được Tam phẩm từ ngày hôm qua. Thật đúng là đủ bất ngờ!

Âm thanh xì xào liền lập tức vang lên, trong số những tân học viên nhập học, đây là người có tiến bộ thần tốc nhất, bốn tháng đã có thể lên tam phẩm, dĩ nhiên là loại trừ khả năng biết võ thuật từ trước, nhưng như thế này đã rất khủng bố rồi! Người ta nhập học bao lâu mới đến được tam phẩm cơ chứ….

Nói đoạn, lão sư phụ trách nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, nếu là tam phẩm thì có thể là Dịch Dương Thiên Tỉ khiêu chiến vượt cấp, nhưng đây là Dương Thiên khiêu chiến Dịch Dương Thiên Tỉ, như thế này thì có chút không công bằng…

“Không sao, ta cũng Tam phẩm” – Dịch Dương Thiên Tỉ thoải mái thừa nhận,  dù gì hai người thì vẫn dễ tin hơn là một mình cậu Tam phẩm…không thể nói Dương Thiên đã tạo cho cậu một cơ hội khá tốt…

Dĩ nhiên cũng là Tam phẩm! Hai người một người năm nay bảy tuổi và một người sáu tuổi….cho dù có giác ngộ cao đến thế nào, như thế này thiệt quá kinh khủng rồi! Không biết đến khi mười hai mười ba tuổi thì sẽ như thế nào đi nữa!

Trong mắt Dương Thiên khẽ lóe sáng tia ngạc nhiên rồi nhanh chóng vụt tắt, nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ cười mỉm gật đầu.

Lão sư phụ trách cảm thấy không còn gì để can thiệp nữa liền giương cờ, bắt đầu! Aiz, trẻ con thời nay lớn thật nhanh! Đều không có chút cảm giác con nít nào

Không khí đấu trường liền thay đổi, Dương Thiên vẫn một bộ dáng cười mỉm nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, tay vẫn như cũ chắp ở sau lưng. Dịch Dương Thiên Tỉ đề phòng nhìn Dương Thiên, không ngừng đề cao nội lực, chỉ chờ Dương Thiên phát tác liền nhanh chóng đáp trả.

“Ngươi không định ra tay?” – Dương Thiên hỏi khẽ, đầu hơi nghiêng nghiêng. Nhìn thấy dấu hiệu ngầm thừa nhận của Dịch Dương Thiên Tỉ liền cười rộ một chút, sau đó nói –“Vậy ta đến!” dứt lời liền tung người lên, đánh thẳng từ trên cao xuống, cánh tay từ lúc nào đã xuất hiện một cây quạt nhỏ, phất một cái khí tức liền ầm ầm bắn đến. Dịch Dương Thiên Tỉ khẽ biến sắc, may là cậu đã chuẩn bị sẵn liền bật người bay thẳng lên đối đầu với Dương Thiên.

----------------------------------------------------

Chương 32

Hai bóng dáng nhỏ gầy liên tục quấn lấy nhau trên đấu trường, dường như càng lúc càng mạnh tay hơn. Người xem cũng hồi hộp theo những bước di chuyển, có lúc còn thót tim khi một trong hai người giành quyền chủ động, sau lại bình tĩnh khi trở về thế cân bằng. Liên tục đánh mấy canh giờ vẫn ngang tài ngang sức, hiện trường cũng trở nên sôi nổi, người người bàn tán…thậm chí các trưởng lão ban đầu còn mang bộ mặt chán đến chết nhìn lũ học viên thì nay lại bừng bừng hứng thú, vừa chỉ trỏ vừa phân tích bình luận, muốn náo nhiệt bao nhiêu có bấy nhiêu.

Dịch Dương Thiên Tỉ càng đánh càng hăng, tâm lý háo thắng hiếu chiến bộc phát lúc nào không hay. Dương Thiên cũng vậy, nghĩ đến ban đầu chỉ là thăm dò thực lực của người kia, không ngờ đánh một lát liền kích phát hứng thú, quấn lấy nhau đánh một hồi lớn. Đã mấy canh giờ trôi qua mà hai người vẫn ngang tay, Dương Thiên liền cảm thấy không có ý nghĩa tiếp tục nữa, nhanh chóng kích phát hết nội lực cơ thể, tụ lại thành một khối khí tức, ban đầu chỉ một hình cầu tròn tròn sau lại hình thành hình dáng, là một chú hổ to lớn màu trắng. Chú hổ màu trắng giương cái miệng rộng gầm một cái, khí tràng liền ào ào gió bật. Các trưởng lão lập tức bật khỏi ghế, đứng thẳng người nhìn lên chú hổ trên không trung, thần sắc không thể tin tưởng được, mở miệng thì thào

“Hồn thần thú! Dĩ nhiên là hồn thần thú”

“Ngươi xem, là Mãnh Hổ…..thật không thể ngờ đến, bảy tuổi đã sở hữu hồn thần thú! Dĩ nhiên vẫn là Mãnh Hổ!”

“Tộc Dương Miên! Đúng vậy, chính là bộ tộc Dương Miên, hắn là truyền nhân của Dương Miên!”

Âm thanh bàn tán xôn xao khiến Dịch Dương Thiên Tỉ có chút vô thố, nhíu nhíu mày nhìn con vật trên không trung, cơ thể cậu ẩn ẩn cảm giác áp bách…kinh mạch có điều chuyển động, tất cả đều rạo rực cả lên…

Liên Thành lão nhân mắt thấy hồn Mãnh Hổ trên cao, đôi mắt đen sâu hút chăm chú nhìn con vật, trầm ngâm suy nghĩ

“Này….phải làm như thế nào đây ạ” – Nam tử đứng kế Liên Thành lão nhân có chút bối rối nhìn chủ tử, mục tiêu ban đầu là nếu ai kích phát ra tiềm lực lớn đáng nghi ngờ liền tập tức bắt lấy, tình huống hiện tại thật có chút tương tự kế sách, nhưng là….truyền nhân của bộ tộc Dương Miên..không phải….”

“Đợi xem đi” – Liên Thành mang chút suy nghĩ nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ đứng trên đấu trường chăm chú ngắm Mãnh Hổ, thật không biết hắn là như thế nào đối phó….nếu hắn là đứa bé đó…ắt hẳn hắn sẽ được truyền dạy….

Dịch Dương Thiên Tỉ lúc này bất chợt mỉm cười, nhìn Dương Thiên khiêu khích

“Ngươi cũng đánh giá ta quá thấp rồi!”

Nói đoạn liền bật người nhảy thẳng lên, lao đến Mãnh Hổ trên cao. Hành động vừa xảy ra, Dương Thiên liền biến sắc, nối gót bật dí theo. Dương Thiên vừa bối rối vừa vội vã, không được để hắn tiến đến tâm mắt Mãnh Hổ, hơn ai hết Dương Thiên hiểu rõ đó chính là điểm yếu của Mãnh Hổ, chưa kể đến Mãnh Hổ của cậu chỉ có một phần nghìn năng lực thật sự, còn rất non yếu. Không nghĩ đến Dịch Dương Thiên Tỉ biết chuyện này liền mạo hiểm triệu hồi, thật đúng là tự làm bậy!

Dịch Dương Thiên Tỉ bị khí tức của Mãnh Hổ áp chế, cộng thêm Dương Thiên luôn bám theo phá rối. Đúng là nhất thời không thể tiến đến gần Mãnh Hổ, Dương Thiên vừa thấy thế liền ra hiệu cho Mãnh Hổ, phun ra một tràng khói trắng, khiến cho Dịch Dương Thiên Tỉ phải cấp tốc né tránh mà li khai. Sau đoạn Dương Thiên liền trực tiếp nhảy lên lưng Mãnh Hổ, tư thế vạn phần chuẩn bị.

Dịch Dương Thiên Tỉ có chút chán nản, tự đánh giá bản thân quá cao rồi. Trong nhất thời, cậu không nghĩ đến khí tức của Mãnh Hổ không phải đồ chơi, hấp tấp mà lao đến lại cũng quên còn một Dương Thiên lúc nào cũng bám theo, tùy thời tấn công. Ban nãy đã bị Dương Thiên đánh lén cho một chưởng vào lưng, bây giờ còn ẩn ẩn đau nhói đây….

Thật đúng là rắc rối, Dịch Dương Thiên Tỉ lúc này trong lúc cấp tốc đã không nghĩ sâu xa mà trực tiếp sử dụng chiêu thức của Thiên Hạo, Huấn Di Đại Pháp.

Tư thế hơi cúi người quái lạ khiến Liên Thành lão nhân chợt thẳng người, hai mắt sáng đuối chăm chú nhìn theo từng hành động của Dịch Dương Thiên Tỉ, miệng hơi nhếch dần rồi âm âm nở nụ cười…

“Huấn Di Đại Pháp….bắt được ngươi rồi!” – Liên Thành nghĩ đến, năm đó đạt thành hiệp nghị với người đó, bây giờ coi như xong, đến lượt hắn hành động rồi….hahahahaha

Liếc nhìn sang người bên cạnh, nam tử hiểu ý lập tức dời khỏi vị trí một cách lặng lẽ. Dịch Dương Thiên Tỉ sau khi thi triển Huấn Di Đại Pháp liền di chuyển, khắp nơi bắn ra ảo ảnh phân thân, tất cả cùng xông lên Mãnh Hổ.

Dương Thiên có chút vô thố chống đỡ, nhưng suy cho cùng sau khi triệu hồi Mãnh Hổ đã không còn bao nhiêu sức lực, cuối cùng đành để một trong những phân thân của Thiên Tỉ đánh vào vai phải. Loạng choạng rớt xuống đấu trường.

Dịch Dương Thiên Tỉ mỉm cười vì chiến thắng chưa được bao lâu liền cảm nhận được khí thế xung quanh bất chợt căng cứng lên, không khí đậm sắc đủ loại khí tức bốc lên….thần thức căng thẳng nhận ra, xung quanh cậu có rất nhiều cao thủ bao vây, khí tức đều là màu xanh…

Quá nhiều khí tức cuốn lấy Dịch Dương Thiên Tỉ, khiến cho cậu có chút khó thở. Trong lúc nhất thời, Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ có thể nghĩ đến –“ Chết tiệt!”

Đám người ở khán đài cũng nhận ra được không khí thay đổi, liền nhanh chóng xoát xoát đứng dậy, che chắn cho học viên. Liên Thành lão nhân lúc này mới đứng dậy, nhẹ phất tay nói

“Phản tặc! Ngươi còn lời gì để nói?” – Tiếng kêu của Liên Thành lão nhân khiến Dịch Dương Thiên Tỉ thầm than, thật đúng là không suy nghĩ kĩ càng đã vội vã xuất chiêu, vẫn là quên mất sự kiện năm đó phụ thân bỏ trốn.

Dịch Dương Thiên Tỉ lúc bấy giờ cường chống đỡ vết thương ở lưng, khóe môi ẩn ẩn có chút co rút, tròng mắt chạy thành vòng suy tính làm thế nào để trốn thoát. Không ngờ chưa kịp suy nghĩ đã bị sự xuất hiện của các cao thủ trên mái nhà làm cho hết hồn, thật đủ khủng bố.

Có tất cả hai người là ngũ phẩm, ba người là tứ phẩm. Lần này phải làm sao đây…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top