Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mệnh Ái - Khải Thiên [TFBoys] Phần II.13-14-15

Chương 13

Ngày hôm sau là ngày nhập học của Thiên Tỉ và Chí Hoành, nên từ rất sớm Thiên Tỉ đã dậy sửa soạn, cố gắng gọi theo Chí Hoành, nhưng người này dường như ngủ rất ngon, gọi mãi vẫn không thấy dậy a.

“Chí Hoành”

“A? Ai gọi a…..”

“Dậy đi, sáng rồi, dậy đi thôi”

“Cái gì a,….còn sớm mà”

“Chí Hoành…”

“Chí Hoành”

“LƯU CHÍ HOÀNH!” – Thiên Tỉ gằn giọng hét lên bên tai kẻ đang say ngủ, người gì mà lại ham ngủ như thế!

“A! Có!” – Lưu Chí Hoành giật mình liền ngồi hẳn dậy, đầu óc ngay lập tức choáng váng, người nhũn ra ngã về trước. Thiên Tỉ vừa trông thấy liền giơ tay đỡ lấy Lưu Chí Hoành, ôm lấy.


Lưu Chí Hoành cảm thấy chóng mặt, cảnh vật lung lay liền muốn ngã  xuống, trong mơ màng cảm thấy có người ôm lấy mình, liền mở mắt……nhíu mày vài cái mới có thể thấy rõ hàng lông mi đen dày của người kia, đôi mắt sáng lấp lánh sâu như biển hồ, hàng lông mày hơi nheo lại….a…thiên sứ a?! Thiên sứ vì cái gì mà nheo mày vậy a….?

“Nhìn đủ chưa?!” – Thiên Tỉ bực bội, người này phát ngốc cái gì nha? Có biết là cậu vẫn còn đang đỡ hắn không, sao còn chưa đứng dậy!

“A? Thiên Tỉ a? Thật xin lỗi” – Lưu Chí Hoành khi đã nhìn rõ liền phát hiện mình đang có xu hướng đè lên người khác ngay lập tức đã lắc lắc đầu, điều chỉnh lại thân mình ngồi trở lại giường. Dụi dụi 1 chút đôi mắt, Lưu Chí Hoành ngáp ngắn dài hỏi :

“Bây giờ còn rất sớm a….vì cái gì dậy sớm như vậy?”

“Hôm nay là ngày đầu nhập học, ngươi còn phải đăng kí môn học không phải sao, còn phải tìm chỗ ngồi tốt nữa, những chỗ phía cuối sẽ không thể học tốt” – Thiên Tỉ vừa nói vừa đẩy Lưu Chí Hoành đi rửa mặt đánh răng, con người này, lề mề hết sức!

“A ~ a ~ mây xanh chim hót, cảnh vật tuyệt như vậy mà chúng ta phải chôn mình trong biển chữ khó hiểu khô khan đó sao~ thiên a~ số mệnh a~” – Lưu Chí Hoành vẫn không quên than thở, vừa đi còn vừa lảm nhảm khiến Thiên Tỉ nghe mà lỗ tai muốn đóng thành kén


Bận rộn một lúc thì Lưu Chí Hoành và Thiên Tỉ cũng xong xuôi, đóng lại cửa phòng cẩn thận, Thiên Tỉ liền gánh trên vai chiếc sạp sách, tuy rằng Chí Hoành và Thiên Tỉ luôn nói chuyện tùy hứng như vậy, nhưng Thiên Tỉ vẫn không quên công việc của mình là thư đồng của Chí Hoành, cậu không muốn quá nổi bật nơi chốn kinh thành này, quá nổi bất sẽ rất nguy hiểm.


“Xôn xao” – Càng đến gần cổng Tự Viện thì người càng lúc càng đông, nam có nữ có, thật nhộn nhịp. Vài người thậm chí còn mang theo gia nhân hầu hạ bưng trà nước, ngồi kiệu…rất có phong thái con nhà giàu. Lưu Chí Hoành vừa đi vừa ngó quanh, trông thấy chuyện gì hay lại thì thầm với Thiên Tỉ, thái độ rất khoái trá, gặp mỹ nhân sẽ xuýt xoa khen, gặp nam nhân soái hơn sẽ trề môi chê bai….lảm nhảm đến mức Thiên Tỉ rất muốn quay sang bóp cổ hắn khiến hắn câm miệng!


Đi bộ một lúc thì cũng đến nơi tân sinh tụ hội, Thiên Tỉ liền tìm chỗ đứng dưới tán cây tránh nắng, không quá xa khán đài nhưng cũng không quá gần, tầm nhìn vừa đủ, lại thoải mái. Chí Hoành rất thích ý mà ngồi xuống ở gốc cây, dựa lưng vào gốc cây mà thì thầm  -“ 6 tuổi và ta phải chôn mình trong thư văn, ài, số mệnh xui xẻo a, ài ,ài ,ài”

Liên tục thở dài khiến Thiên Tỉ phải liếc mắt nhìn sang cảnh cáo thì Chí Hoành mới câm miệng mà nghiêm túc ngồi chờ đợi hiệu trưởng của trường đến. Người đến càng lúc càng đông, sân trong chẳng mấy chốc đã đầy, toàn những đứa trẻ nhỏ tầm cỡ 6 7 tuổi, ngẫu nhiên cũng có thể thấy những người to cao nhưng lại là gia nhân.  Một lát sau thì tiếng xì xầm dần im lặng, Chí Hoành nhướn người đứng dậy, trông thấy trên đài cao là một lão nhân gia tầm sáu bảy mươi tuổi, bộ râu trắng lỏm chỏm, trông đặc biệt khôi hài…

“Phụt!! Phì…..” – Lưu Chí Hoành nén cười muốn nội thương rồi, thật sự hài a, bộ râu lỏm chỏm như vậy, lại trắng xóa, trông rất giống….đuôi dê..

Thiên Tỉ lại cảm thấy phiền, người này lại mắc chứng gì a! Nãy giờ vẫn không yên, mãi mới thành thật được một lúc, nay lại gian xảo cười lên cái gì?!

“Im lặng đi, nếu ngươi không muốn ta cắt của ngươi nửa tháng tiêu vặt” – Bắn sang Chí Hoành ánh mắt đe dọa độ cao, Thiên Tỉ liền hừ nhẹ cảnh cáo

….Lưu Chí Hoành liền tập tức chỉnh đốn lại, nghiêm túc đứng thẳng người lắng nghe. Lão nhân gia trên đài đang giới thiệu về trường Tự Viện, sau đó nói :

“Đến đây là các ngươi có thể hiểu rõ sơ sơ rồi phải không, trường học Tự Viện có từ rất lâu rồi, bề ngoài thì chỉ là một trường đọc sách có tiếng ở kinh thành, nhưng một khi đã vào  đây, các ngươi phải làm bài kiểm tra trình độ của bản thân, Tự Viện có chia làm hai ban, võ thuật và thư văn, thí sinh muốn thi võ thuật hãy đăng kí ở bàn đăng kí bên trái, thư văn đăng kí bên phải, hạn chót là chiều ngày hôm nay phải đăng kí, không thì sẽ xem như loại. Các ngươi yên tâm, trường học sẽ chấm điểm theo đúng thực lực của các ngươi, tuyệt đối không có chuyện gian lận gì cả, nếu như các ngươi đã rõ rồi thì…tản đi.” – Nói đoạn lão nhân liền muốn quay đi, nhưng sau đó ánh mắt lại lập lòe chút quang sáng, quay trở lại nói – “ Ta gọi là Liên Thành hiệu trưởng, ở đây các ngươi phải tuyệt đối tuân thủ quy định của trường học, sáu giờ sáng dậy, mười giờ tối tắt đèn đi ngủ, không được trốn ra ngoài đi chơi, phát hiện sẽ phạt kiểm điểm và trừ điểm học tập. Cũng không được đi lung tung trong trường, xâm phạm vào các khu vực cấm, đến lúc đó hình phạt không chỉ là trừ điểm học tập thôi đâu!”


Thiên Tỉ nhíu mày, sáu giờ sáng dậy, mười giờ tối tắt đèn đi ngủ, không được trốn ra ngoài chơi…những điều này cậu có thể hiểu được, nhưng không được đi loạn trong trường sao, xâm phạm vào khu vực cấm? Khu vực nào gọi là khu vực cấm?!

Lúc này liền có một đứa nhỏ giơ tay lên, ý đồ muốn hỏi 1 chút vị hiệu trưởng lão nhân, lão nhân gia nhìn hắn một cái, hắn liền mở miệng – “ Hiệu trưởng, như thế nào gọi là khu vực cấm?”

“Khu vực cấm là những khu vực có trồng hoa mẫu đơn xung quanh, trang trí bằng dải băng đỏ, những khu vực có hoa mẫu đơn và dải băng đỏ thì các ngươi không được tiến vào, hiểu rõ chưa?” – Lão nhân gia hừ giọng trả lời, sau lại không kiễn nhẫn mà quay người đi trước, hiệu trưởng đi rồi nên mọi người cũng lục tục tản đi, người thì đi đăng kí, người thì quay trở về phòng nghỉ ngơi. Thiên Tỉ quay sang nhìn Lưu Chí Hoành, trông thấy người này một bộ dáng chèm bẹp liền ngán ngẩm lên tiếng :

“Đi thôi, ta dẫn ngươi đi ăn sáng”

“A hảo! Ta biết Thiên Tỉ vẫn rất thương ta, hahahaha!”

Mặc kệ người điên đằng sau cười to, Thiên Tỉ quay người đi trước, khiến Lưu Chí Hoành phải chạy vội đi theo, trên đường còn đặc biệt cười đùa với nhau, khiến khung cảnh rất hài hòa. Một vài cô nương nhỏ tuổi rất mạnh dạn ngoái nhìn theo hai người, còn không quên quay sang thủ thỉ với nhau, loáng thoáng “công tử kia rất dễ thương”, “soái”…….vân vân và mây mây, đương nhiên là không nói tới Thiên Tỉ nhà ta a, tuy rằng khuôn mặt dịch dung cũng không tồi, nhưng lại là thư đồng, đương nhiên đối với những thiên kim nhà giàu thì chướng mắt.

Đến Mỹ thực quán lần trước, Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành vẫn chọn bàn bên cửa sổ, kêu hai bát mỳ liền yên lặng ăn mỳ. Thiên Tỉ cúi nhìn khung cảnh bên đường, vẫn rất tấp nập người qua lại, không giống như thôn làng….thật nhộn nhịp, nhưng không hiểu sao..Thiên Tỉ lại cảm thấy có gì đó không thoải mái quanh đây, trực giác của cậu nói cho cậu biết, có cao thủ quanh đây đang quan sát hai người, không..là quan sát cả kinh thành!
--------------------------------------------------------
Chương 14

Bầu trời một chút một chút dần u ám, mây đen kéo đến một lúc cận kề, Thiên Tỉ mặt ngoài vẫn bình tĩnh cùng Lưu Chí Hoành trò chuyện, nhưng thâm tâm lại đẩy cao cảnh giác, lắng nghe xung quanh, chỉ cần có 1 chút tiếng động liền có thể nghe thấy.

Bỗng chốc, từng hạt mưa đổ ập xuống, âm thanh rì rào vang lên. Ngay tức khắc, Thiên Tỉ liền nghe thấy âm thanh rút kiếm ra khỏi vỏ - “Xoẹt”. Có người giao chiến ở kinh thành?! Đôi mắt Thiên Tỉ hơi âm trầm, hơi thở này rất quen thuộc, có thể là kẻ mà cậu đã gặp ở núi Tả?!

“Trời mưa rồi, ngươi ở đây đi, ta đi mua ô rồi quay lại” – Thiên Tỉ đứng dậy, nói với Lưu Chí Hoành. Liền không nhìn mà trực tiếp bước đi, để lại Lưu Chí Hoành vẫn còn đang ăn không kịp nói gì.

Đi xuống quầy thanh toán, nhận lấy chiếc áo khoác từ tay tiểu nhị, liền gật đầu cảm tạ rồi bước ra ngoài. Bóng dáng nhỏ gầy bước đi xuyên qua màn đêm, chẳng mấy chốc đã chẳng còn thấy rõ. Tiểu nhị khuôn mặt hiện lên chút quái dị, nhìn chăm chăm vào con đường ban nãy bóng đen nhỏ còn xuất hiện, chỉ mới chớp mắt đã không thấy đâu….

Vừa ra khỏi tửu điếm, Thiên Tỉ liền vận dụng khinh công chạy len lỏi trên những vách tường hướng về phía nơi giao chiến diễn ra, cậu rất tò mò, rất muốn biết. Rút cục là ai lại gạn dạ đến mức giao chiến ở kinh thành?! Không sợ những lão bất tử ở Hoàng Cung sao?!

Càng lúc âm thanh giao chiến càng rõ, Thiên Tỉ càng cẩn thận che dấu hơi thở, cước bộ không ngừng những vẫn cố gắng tránh né sau những mái nhà. Cẩn trọng bước chầm chậm trên tòa nhà cao, Thiên Tỉ nép thân mình nhỏ bé của mình sau đỉnh tòa nhà, liền lộ lên cái đầu nho nhỏ với đôi mắt lúng liếc. Nheo nheo mắt, Thiên Tỉ chỉ có thể nhìn thấy hai bóng dáng đang giao chiến, là hai nam nhân, một người tư thế cao lớn hùng tráng, có lẽ là cái trung niên nam tử đi. Còn lại một người, tư thế….không thể nói rõ, rất quái dị, thân mình tựa như nhân ngẫu, cánh tay gấp khúc tạo thành tư thế quỷ dị, thế nhưng chiêu thức lại rất uy lực, khiến cho trung niên nam tử chật vật né tránh. Điều khiến Thiên Tỉ bất ngờ lại là cậu hoàn toàn không thể nhìn ra đây là chiêu thức gì, thuộc về phái nào. Tuy rằng kinh nghiệm giao chiến của Thiên Tỉ hoàn toàn có thể dùng từ “thiếu đến đáng thương” để diễn tả, nhưng nhìn qua phụ thân sử dụng nhiều chiêu thức khác nhau, thậm chí đến cả chiêu thức của bộ lạc nơi Chu Lữ xa xôi cũng đã từng xem qua, nhưng hiện tại thì Thiên Tỉ cảm thấy rất rối rắm. Cậu không thể phân rõ đây có phải là chiêu thức của Chu La hay là Chu Lữ, hoàn toàn không hề giống với các chiêu thức của các giáo phái của 4 nước. Vậy thì…rút cục là từ đâu?! Vừa nhanh nhẹn, lại quỷ dị, cánh tay gấp khúc, tư thế uốn người như thể bẻ làm đôi,…thật sự rất quái lạ!


Âm thanh giao tranh càng lúc càng lớn, chiêu thức cũng càng lúc càng mạnh mẽ, ẩn ẩn như muốn bùng phát. Thiên Tỉ cảm thấy khó hiểu, từ lúc bắt đầu đến hiện tại, cũng đã gần được 1 canh giờ, chẳng lẽ không ai phát hiện hay sao?!

“Choang!”- Âm thanh loang choang vang lên, thanh kiếm của trung niên nam tử rơi xuống, kéo theo là tấm thân to lớn đẫm máu. Trên bầu trời vang lên tiếng cười khằng khặc quái dị, khiến Thiên Tỉ mày càng nhăn, tiếng cười này…..chính là của tên ở trong núi Tả ! Không thể nhầm lẫn được, âm thanh quỷ dị cùng với huyết khí , chính là hắn ! Hắn làm gì ở kinh thành này, không phải là đã trốn đi rồi sao, tại sao nay lại đến đây ?! Lẽ nào ?! La Mạn hậu duệ đang ở gần đây ?!

“Hahaha, Liên Tư ngươi cũng có ngày hôm nay a! Không phải rất nóng lòng muốn giết ta sao, giết đi a, giết đi?! Hahahahaha” – Âm thanh quái dị đó lại vang lên, tiếng cười vang rộng trong không trung, khiến cho không khí càng thêm lãnh vài phần. Thiên Tỉ nấp mình đỉnh tòa nhà, không thể thấy rõ diện mạo của hắn, cũng không dám lộ liễu nhìn thẳng, chỉ sợ hắn phát hiện ra mình. Lúc này đây, trung niên nam tử đã gượng đứng dậy, ngước nhìn lên trên :


“Lâm Tà ngươi đừng vội mừng, sư phụ biết ngươi đã làm gì, đừng hòng thoát tội!” – Âm thanh suy yếu nhưng lại vẫn cố gắng gượng gằn từng tiếng hét lên, lục phủ ngũ tạng đã tổn thương rất nặng rồi, không cứu chữa kịp thời thì ít nhất cũng phải 3 năm để hồi phục, ra tay rất độc đâu !


“Muốn bắt ta sao?! Đến a?! Đến đây đi a, bắt được ta rồi thì ta sẽ nhận tội, khặc khặc” – Âm thanh quái dị càng điên cuồng cười, khinh bỉ cho ý nghĩ ngu xuẩn của Liên Tư rằng sẽ bắt được hắn.

Lâm Tà, Liên Tư….Thiên Tỉ âm thầm ghi nhớ kĩ tên của hai người, mưa càng lúc càng lớn, rất có xu hướng muốn bão, nên quay lại đi thôi. Lưu Chí Hoành còn đang đợi, nghĩ đoạn liền nhẹ nhàng phóng người qua những mái nhà, dần dần biệt tích trong mưa.

Trên đường quay trở lại, tiện tay mua một cái ô. Lúc trở về liền trông thấy Lưu Chí Hoành mặt nhăn nhó ngồi ở bàn, nhìn thấy Thiên Tỉ quay trở lại vừa tính lên tiếng thì thấy người nào kia đã ướt chèm nhẹp, trông rất tội nghiệp.

Thở dài, Lưu Chí Hoành liền nói – “Ngươi đi đâu bây giờ mới quay trở lại a, đã gần hai canh giờ rồi. Mua ô mà cũng lâu đến thế sao?!” – chán nản nhìn lên Thiên Tỉ đang ướt đẫm – “Lại còn nói đi mua ô, như thế nào lại ướt hết thế rồi?!”

“Ta lạc đường,  đi một chút mới tìm ra được chỗ bán ô, lúc đó người đã ướt hết rồi” – Thiên Tỉ lạnh nhạt trả lời

Lưu Chí Hoành vừa nghe thấy liền lập tức cảm thấy quái dị, dùng ánh mắt nhìn người si đi đường nhìn Thiên Tỉ, không nghĩ đến thư đồng toàn năng của cậu cũng có bệnh mù đường?!

“Không biết đường còn bày đặt đi mua làm gì a! Ngu ngốc!”

Thiên Tỉ im lặng không nói gì, Lưu Chí Hoành thấy người kia không trả lời, còn nghĩ là do thẹn thùng, liền thấy tâm tình phấn chấn lên hẳn, hăng hái vỗ vai Thiên Tỉ

“Ngươi yên tâm, có Hoành ca ở đây, Hoành ca tráo ngươi! Không lo lạc đường!”

Hồn nhiên vui tươi đi trước mà không thấy người đằng sau mặt dần dần đen lại……Cái gì Hoành ca? Nhỏ tuổi hơn còn ngốc hơn thì xuống làm đệ đệ đi!

Hai bóng hình nho nhỏ chen chúc trong chiếc ô lớn, cảm thấy đặc biệt đáng yêu đâu! Vị “Hoành ca” vui tươi hớn hở nghĩ rằng mình biết được chuyện mất mặt nhất của Dịch Dương Thiên Tỉ, nhưng không ngờ đấy chỉ là ngta vô cớ nói bừa, vậy mà cũng tin sái cổ! Thật đúng là ngốc hết thuốc chữa! Hệt như bạn nhỏ Vương Nguyên ở nơi xa xa.

-Núi Thanh Vân có bạn nhỏ đang luyện công bỗng dưng hắt xì-

---------------------------------------------------------------------------

Trong lúc đó, ở một nơi khác trong kinh thành, bóng dáng hai nam nhân dưới mái hiên âm sầm lạ thường, không khí không vì trời mưa to mà bớt đi phần nào âm khí quanh quẩn. Trung niên nam tử quỳ gối đằng sau lão nhân, đầu không dám nâng lên, hơi thở lại rất khó nhọc, có thể thấy là người có bệnh trong người. Lão nhân mái tóc trắng, dáng người gầy nhưng vẫn đầy khí phách, ẩn ẩn có thể thấy được khí tràng xung quanh rất mãnh liệt. Duy trì tư thế đó một lúc, lão nhân mới lên tiếng

“Ngươi có biết sai?!”


“Tỳ chức lỗ mãng hành động, xin nhận hình phạt của giáo chủ” – Trung niên nam tử cúi đầu lên tiếng, thanh âm vẫn mang vài phần khó nhọc


“Lỗ mãng? Không có ta cho phép, ngươi nghĩ ngươi còn sống đến tận đây?!” – Lão nhân cười khẩy,  con tốt này đã vô dụng, nên vứt đi thôi.


“Tỳ chức đã sai rồi, mong giáo chủ tha thứ” – Trung niên nam tử run run người, hắn có thể cảm nhận được sát khí lượn lờ xung quanh thân thể….


“Tha thứ?! Hảo! Niệm tình ngươi làm thuộc hạ cho ta đã gần mười năm, ta tha thứ cho ngươi!” – Lão nhân nhẹ giọng nói, thanh âm còn mang chút ý cười…

Tuy cảm thấy không đúng, nhưng trung niên nam tử vẫn thầm thở phào nhẹ nhõm….Không biết rằng sau lưng hắn…..dòng khí xanh đen tụ lại tạo nên hình thù một thanh kiếm, âm nhu, sắc bén mang theo vài phần lạnh lẽo, một chút một chút….

“Phập!” – Thanh kiếm khí đâm vào lưng trung niên nam tử, xuyên qua thân thể của hắn. Khuôn mặt trung niên nam tử vẫn mang theo nét nhẹ nhõm ban nãy, không hề biết rằng mình bị giết, cứ thế mà chết đi…

Ngu xuẩn, thực nghĩ hắn sẽ tha thứ. Nằm mơ đi thôi! Thứ không còn hữu dụng, thì biến mất đi!

-----------------------------------------------------------------
Chương 15

Trên hành lang dài, bóng người bước chân vội vã đi đến căn phòng cuối hành lang, gõ nhẹ cửa xác minh một chút, nghe thấy tiếng đáp trả liền mở cửa bước  vào, không quên cẩn thận đóng lại cánh cửa…


“Thế nào?! Đã tra được gì?” – Thanh âm người trong phòng vang lên, lão nhân với mái tóc trắng ngồi trên giường luyện công, hỏi nam nhân vừa bước vào..

“Tuân theo mệnh lệnh giáo chủ, tỳ chức bám theo Lâm Tà khi hắn rời khỏi kinh thành, nhưng không thu được dấu vết gì liên quan đến đứa nhỏ, chỉ có điều….” – Nam nhân hơi thở bình phục, chậm rãi báo cáo.

“Có điều gì?”


“Hắn luôn luôn vô ý dừng lại tại núi Tả, cạnh trấn Linh Nam, phía Tây kinh thành”

“núi Tả? hắn làm gì ở đó?” – Lão nhân nhíu nhíu mày, âm trầm lên tiếng hỏi


“Hắn luôn đi loanh quanh ở tâm núi Tả, lúc thì lên núi, lúc lại xuống núi, tỳ chức vì sợ bị hắn phát hiện không dám đến gần nên không thể biết rõ được, mong giáo chủ tha tội” – Nam nhân quỳ một gối xuống, cúi đầu trước lão nhân, im lặng chờ đợi


“Thôi được rồi, ngươi lui đi…” – Lão nhân thở dài lên tiếng, phất tay. Nam nhân liền đứng dậy quay đầu đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại rồi mới yên lặng rời đi....


Tên Liên Tư vô dụng, khiến hắn đi ra ngoài dụ Lâm Tà đến kinh thành hòng moi tin tức về đứa nhỏ, vậy mà lại ngu xuẩn giao chiến với hắn! Hiện tại để lại một đống thứ mơ hồ không rõ, thật sự là đồ ngu ngốc!

----------------------------------------------------

Sau khi đăng kí xong xuôi môn học cần thiết, Thiên Tỉ vì Lưu Chí Hoành đăng kí võ thuật mà đăng kí theo, dù sao thì kiểm tra chỉ là phản xạ và độ nhạy bén của bản thân, không thực sự cần thi triển chiêu thức đánh người, nên Thiên Tỉ vẫn yên tâm mà đăng kí. Lưu Chí Hoành và Thiên Tỉ liền đi đến phòng y phục để nhận đồng phục, đồng phục của Tự Viện rất đẹp, vải không hẳn là chất lượng thượng đẳng nhưng lại rất thoải mái, màu trắng viền xanh, trông rất đẹp mắt. Nhận được đồng phục rồi, Lưu Chí Hoành liền mặc vào nhảy nhót trước mặt Thiên Tỉ hỏi xem hắn có đẹp trai hay không, bạn nhỏ Thiên Tỉ liền chỉ nói một câu

“Ngươi mặc ngược rồi.”


“Ta kháo! Sao nãy giờ ngươi không nói?!” – Lưu Chí Hoành rú lên quái dị, hèn chi ban nãy cảm thấy rất kì quái mà không rõ kì quái cái gì….

-----Đường phân cách cho một người luyện công một người say giấc nồng-----

“Tiểu Khải” – Lão thần y lên tiếng khi cất bước vào động phủ của Vương Tuấn Khải, hôm nay là ngày mùng hai mươi lăm tháng tám, ngày định kì mỗi tháng lão thần y giúp Vương Tuấn Khải gỡ bỏ phong ấn, nếu hôm nay suôn sẻ, có lẽ nếu suôn sẻ, sang mùa xuân năm sau, có thể gỡ bỏ hoàn toàn được rồi. Đến lúc đó, cũng nên nói một chút về thân thế của hắn.

“Sư phụ” – Vương Tuấn Khải ngồi trên chiếc giường đá lạnh lẽo luyện công, đánh sâu vào màng phong ấn kinh mạch, khiến chúng ít nhiều yếu đi.

“Tiểu Khải, sư phụ giúp ngươi. Quá trình có thể đau đớn hơn, càng đau đớn, đồng nghĩa rằng phong ấn sắp được gỡ bỏ, cố gắng chịu đựng đến phút cuối!” – Lão thần y âm trầm nói, thực không có biện pháp khác, đành phải trực tiếp đưa nội lực vào kinh mạch Tiểu Khải, vận dụng nội lực điều chúng đi khắp kinh mạch, tấn công vào tầng mỏng phong ấn, nhưng như thế cũng có nghĩa là tấn công cả kinh mạch của Tiểu Khải, đau đớn là sẽ có, nhưng nếu giải bỏ thành công rồi, kinh mạch Tiểu Khải sẽ hoàn toàn khác, rất có lợi trong việc luyện võ sau này, dù sao Vương Nguyên bây h mới có 6 tuổi, còn Tiểu Khải đã 12 tuổi, không còn là tuổi tốt nhất để luyện võ, nhưng nhờ chuyện này, có lẽ sẽ trợ giúp rất nhiều…


“Hảo, sư phụ người làm đi” – Vương Tuấn Khải gật nhẹ đầu, đau đớn có là gì, những tháng ngày tăm tối đó cậu chưa bao giờ quên, chỉ muốn mạnh, mạnh hơn, mạnh nữa! Khiến cho những kẻ khiếm cậu phải trả giá! Muốn tồn tại nơi thế giới xấu xí này, thì cậu cũng phải xấu xí…..

“Anh vẫn luôn xấu xa như vậy…..chưa bao giờ thay đổi cả, Thiên Tỉ”
---------------------------------------------------------------------------
6:08 tối, ngày 6 tháng 8, Trùng Khánh.

Lưu Chí Hoành đang trên đường trở về nhà, sau khi đưa Vương Nguyên trở về từ chuyến viếng mộ ban sáng…..Ánh đèn đường lập lòe chiếu lên khuôn mặt chàng trai, đôi mắt không còn đôi nét ngây thơ ngày trước mà nay đã có một loại thần thái ma mị, sóng mũi cao, đôi môi hơi mím lại…..Lưu Chí Hoành im lặng lái xe, khuôn mặt hoàn toàn không thể hiện một sắc thái gì đặc biệt dù cho ngày hôm này là ngày đó.


Đỗ xe vào bãi đỗ chung cư, Lưu Chí Hoành không để ý mà mở cửa xe bước ra ngoài, bất chợt….trước mặt cậu là một người con gái.


“Ngươi không phải đi thăm Vương Tuấn Khải sao?! Đến đây làm cái gì?!” – Lưu Chí Hoành nhíu mày nhìn cô gái, cảm giác phiền toái dần dần trở nên nặng nề hơn..

Cô gái im lặng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Lưu Chí Hoành bằng đôi mắt trống rỗng đó, đôi mắt mà cậu luôn rất ghét!

“Ngươi lại muốn cái gì đây, tiền?! hay là công việc?! hay thậm chí là ai đó làm ấm giường cho ngươi?!” – Chán nản lên tiếng, Lưu Chí Hoành thật sự cảm thấy phiền. Không muốn dây dưa lâu, cậu đành phải thẳng thừng

Cô gái trẻ sau khi nghe câu nói của Lưu Chí Hoành, bả vai có chút giật giật, bàn tay co quắp lại…..Cố gắng hít thở bình tĩnh, cô gái trẻ lên tiếng

“Ngươi vì sao năm đó phải như vậy?”

Lưu Chí Hoành nhíu nhíu mày, người này lại làm sao, phát bệnh không đúng lúc?! Không phải đã điên điên khùng khùng rồi sao, vẫn còn nhớ rõ như vậy?!

“Ngươi vì sao năm đó phải làm như thế! Vì sao năm đó nói với ta chuyện đó! Vì sao năm đó lại dẫn ta đến đó! Vì sao ! Vì sao!?” -  Âm chữ cuối gần như phải hét lên, cô gái khó nhọc nhìn Lưu Chí Hoành, ánh mắt trống rỗng ánh lên chút giận dữ điên cuồng…

“Ta chẳng hiểu ngươi nói cái gì cả!” – Chớp đôi mắt, Lưu Chí Hoành mệt mỏi xoay người tưởng rời đi..


“Ngươi đứng lại cho ta! Ngươi đừng tưởng rằng có thể một tay che trời, ta hiện tại vẫn còn đang giữ đoạn ghi âm cuộc nói chuyện ngày hôm đó, ngươi tưởng thoát sao?!” – Cô gái trẻ gần như điên cuồng hét lên với Lưu Chí Hoành, mái tóc rối tung khiến cho khuôn mặt của cô trở nên vặn vẹo hơn bao giờ hết….

Lưu Chí Hoành dừng lại mấy giây, từ từ xoay người lại nhìn thẳng cô gái, đôi mắt không còn vẻ chán nản mệt mỏi nữa, mà dần dần ánh chút tàn độc, chút giận dữ…

“Xảo Xảo, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai hay không?!” – Gằn từng tiếng, Lưu Chí Hoành âm trầm nhìn Xảo Xảo. Khiến Xảo Xảo hơi chút giật mình khi đối diện với cậu. Cô cười khổ trong lòng, đúng vậy a! Từ khi nào thì hắn ta lại là người có thể bị uy hiếp, làm sao cô có thể lên giọng với hắn, cô không phải vẫn luôn là con rối trong tay hắn hay sao, ngày hôm đó cũng thế, hai năm trước cũng vậy.  Hít một hơi dài, Xảo Xảo bình tĩnh ngẩng đầu lên


“Nói chuyện đi, đội trưởng.”


Đội trưởng thật sự của Fanclub “Tôi yêu Vương Tuấn Khải”….

-----------------------------------------------------------------------------------------


Có phải cảm giác rất ức chế không?! Có phải rất muốn chôn sống tớ không?! Đến a đến a, ngày này tuần sau tái hẹn gặp lại, chiến một trận lớn a~~~~~~~~~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top