Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mệnh Ái - Khải Thiên [TFBoys] Phần II.4-5-6

Chương 4

Thiên Tỷ đi theo lão ông vào cánh rừng, cậu vẫn luôn đề cao cảnh giác, không lơi là dù chỉ một chút. Lão thần y dẫn Thiên Tỷ đi đến ngọn suốt bên kia cánh rừng, ngồi xuống bên tảng đá và nói:

“Ngươi ngồi đi, bây giờ ta sẽ cho người uống một thứ thuốc , đây chỉ là thuốc thử, ngươi có thật muốn sử dụng?!” – Lão thần y rối rắm, loại thuốc này ông chưa từng sử dụng a, vì ngẫu hứng mà chế, nhưng lại vẫn không có dịp thí nghiệm, nên ông hoàn toàn không rõ nó có tác dụng hay không

“Không quan hệ, thử  là biết” – Thiên Tỷ lắc đầu, đã đến bước này, cậu không thể chần chờ, nếu như cậu đoán – để đôi mắt đỏ này càng lâu, cậu sẽ càng gặp rắc rối.

“Hảo, ngươi uống đi! Sau đó ngồi xuống luyện hóa nó, nhớ rõ luyện hóa từng bước, đừng cấp bách, dẫn dắt nó đến mắt của ngươi, sau đó ta sẽ giúp ngươi đổi màu” – Lão thần y đưa cho Thiên Tỷ một viên thuốc đỏ, mùi hoa Cam Thảo thoang thoảng, nếu không biết nó là gì, có lẽ mọi người sẽ chỉ nghĩ nó là một viên kẹo mà thôi! Thiên Tỷ cảm thấy thật lạ lùng, thế giới này thật đúng là không có khái niệm Khoa Học .

Thiên Tỷ ngồi xuống trước mặt lão thần y, sau đó nuốt lấy viên thuốc và bắt đầu luyện hóa. Cảm giác khi viên thuốc vào cổ họng, nóng như một viên cầu lửa, Thiên Tỷ nén chịu đau, cố gắng dùng nội lực nhấm nháp từng chút một viên thuốc, một vòng lại một vòng cho đến khi viên thuốc tan dần hết, lại tiếp tục gom thứ chất lỏng màu vàng ánh lại, chạy dọc kinh mạch, đưa lên đến đôi mắt, cảm giác cháy bỏng lợi hại càng lúc càng lớn, cắn răng chịu đựng sự rát bỏng, Thiên Tỷ vẫn kiên trì đưa dòng chảy đến đôi mắt, chia đều sang hai bên mắt và dùng nội lực đẩy chúng vào cầu mắt.

Khó chịu và rát bỏng, nóng như bị hỏa thiêu. Đó là những gì Thiên Tỷ có thể cảm nhận được bây giờ, đôi mắt luôn nhức nhối và tưởng chừng như bùng cháy, khiến cậu không nén được tiếng rên rỉ nhỏ. Lúc này đây, Lão thần y lại đưa tay áp lên lưng cậu, truyền sang người cậu dòng nội lực mát lạnh, dòng chảy đi đến đâu, kinh mạch cậu lại dễ chịu một chút, dân dà Thiên Tỷ không còn cảm thấy quá nóng như trước, cậu lại từ từ dẫn dắt dòng chảy nương theo dòng nội lực đó. Sau khi đã hội tụ ở hai cầu mắt, Lão thần y bất ngờ tăng mạnh lực đạo, khiến dòng thuốc vàng ánh chuyển nhập hẳn vào hai cầu mắt, hòa quyện cùng với màu sắc trong đó. Từng chút từng chút một, dần dà chuyển thành một màu sắc khác, Lão thần y mới thu tay lại, thở một hơi dài:


“Hô…..Đừng mở mắt! Bây giờ mắt của ngươi chỉ vừa đổi màu, rất yếu! Hãy nhắm mắt thích ứng một chú, rồi từ từ mở mắt ra. Thật may cho ngươi bây giờ là trời tối, không khó để thích ứng”

Thiên Tỷ nghe theo lời của Lão thần y, vẫn nhắm mắt và từ từ thích ứng. Sau một lúc, Thiên Tỷ mới dần dà mở mắt, chầm chậm ….sau đó là điều cậu cảm thấy bất ngờ. Ánh lên trong dòng suối trong trẻo là một khuôn mặt xa lạ, nhưng đôi mắt đấy lại chuyển thành màu xanh biếc! Thiên Tỷ cảm thấy như bị lừa dối, cậu quay ngoắt sang Lão thần y:

“Lão nhân, đổi màu mắt đây sao?! Không phải nên đổi sang màu đen sao?!”


“Ây da, lần đầu thí nghiệm, thất bại a thất bại a~” – Lão thần y cười hì hì trốn tránh. Trời mới biết lúc chế tạo, lão không hề để ý tới chi tiết sẽ đổi thành màu gì, chỉ là vô tình cho nhiều dược liệu màu xanh mà thôi, ai ngờ….nó lại thật sự là xanh biếc a!

“Hừ! Bây giờ làm sao đây! Đôi mắt này thì sao ta có thể…..” – Thiên Tỷ nói đến đây dừng lại, cậu mới sực nhớ ra…..người Chu Huyết mắt màu xanh biếc! Đúng vậy! Sao cậu có thể quên chứ, cậu có thể nói cậu là người Chu Huyết!

“Nhận ra rồi sao~ không sao không sao, mắt xanh biếc rất đẹp a~ Các thiếu nữ sẽ đổ ầm ầm như hoa rơi a~ ngươi lại có thể tránh khỏi những lão bất tử kia thôi, dù gì thì….sẽ ai mà nghi ngờ một tên nhóc mang dáng vẻ người Chu Huyết chứ!” – Lão thần y cười xòa, haha, thế này cũng tốt, tránh đi được mấy chục mũi tên a~

Thiên Tỷ chỉ cảm thấy như quạ bay trên đầu. Cậu có nói cậu muốn các thiếu nữ đổ vì cậu sao? Thật là….có bệnh! Mới 6 tuổi thì có gì chứ…

“Vậy thôi, ta đã giúp ngươi hết mực. Từ biệt ở đây, nếu mai này, khi gặp lại ngươi vẫn còn sống, thì ta sẽ đòi món nợ ngày hôm nay, haha” – Dứt lời, lão thần y khinh công bay ra khỏi cánh rừng, đáp lên xe ngựa và giật roi mã, trước khi đi còn nghe loáng thoáng tiếng Vương Nguyên

“Sư phụ, người bị thần kinh a! Đang yên đang lành sao lại cười khả ố như thế, ta hoảng sợ a!”
“Câm miệng, đó gọi là nụ cười tiên ông! Hiểu không!”
“Cái gì tiên ông thôi….thật giống lão thần kinh….”



Thiên Tỷ đứng nhìn chiếc xe ngựa rời xa, đến khi biến mất cậu mới xoay người quay trở lại thôn làng. Lần này thu hoạch không nhỏ đâu, có thể đổi được màu mắt, là một kiện chuyện tốt.


“Ca ca, ta đã về rồi” – Bước vào nhà, Thiên Tỷ cất lời. Nhưng đáp lại cậu chỉ có sự im lặng


“Cạch” – Thiên Tỷ mở cánh cửa phòng của phụ thân, trông thấy ông nằm trên giường, cánh tay bị thương đã được xử lý, dáng vẻ co quắp ấy khiến cậu đau lòng. Kể từ khi đó, phụ thân đã luôn như thế, ngày qua ngày ông uống rượu, dạy cậu võ công, dạy Thiên Bảo dịch dung, sau đó lại uống rượu, mặc dù không  làm việc, nhưng gia đình vẫn có của ăn của để, Thiên Tỷ biết – mỗi tháng ông đều ra ngoài, đi làm việc cho người ta, tuy cậu không rõ đó là việc gì. Nhưng khi về đến nhà, ông thường hay bị thương lặt vặt, không nghiệm trọng, nhưng lại để lại sẹo rất nhiều.  Hôm nay đúng là ngày đó đâu, chắc có lẽ phụ thân vừa ra ngoài trở về, Thiên Bảo lại đi mua thuốc cho ông rồi…


“Cạch” – Thiên Tỷ nghe tiếng mở cửa, cậu quay lại trông thấy Thiên Bảo trở về. Đôi mắt cậu dường như co rụt lại khi thấy vết băng ở cánh tay Thiên Bảo

“Ca ca, tại sao huynh bị thương?” – Thiên Tỷ không rõ, không phải phụ thân mới bị thương sao, tại sao ngay cả huynh  ấy cũng bị thương?

“ Ta…ra ngoài phụ giúp cha..”- Thiên Bảo ấp úng trả lời, cậu không thể nói cho Thiên Tỷ biết cậu và cha đã đi đâu, Thiên Bảo sợ Thiên Tỷ còn nhỏ, sẽ sợ hãi.

Thiên Tỷ nhíu mi, cảm thấy câu trả lời của Thiên Bảo rất không thỏa đáng, nhưng cậu không nói gì. Thiên Bảo không muốn cậu biết, có nghĩa là cậu chưa đủ lớn để biết. Tuy rằng đến thế giới này 6 năm, nhưng tuổi thì đã 20 rồi, nhưng với những người ở thế giới này, cậu vẫn chỉ mới 6 tuổi thôi, còn rất nhỏ để hiểu chuyện. Thiên Bảo nhìn thấy Thiên Tỷ nhíu mi, biết rằng đệ đệ nhỏ bé đang nghi ngờ, nên đành cười xòa.

“Haha, đừng lo lắng. Huynh đã mua thuốc rồi, cũng đã tự xử lý vết thương rồi nè, đệ nhìn xem! Có phải thắt nơ rất đẹp không ?! “

Thiên Tỷ hết chỗ nói với ca ca dở hơi của mình, cậu lắc đầu thở dài, xoay người ra khỏi phòng, trước khi rời khỏi còn nói

“Huynh nhớ ngủ sớm đấy nhé. Ngủ ngon ca ca”

Thiên Bảo ậm ừ trả lời, sau đó quay người vào phòng bếp nấu thuốc. Thiên Tỷ sau khi trở về phòng thì cấp tốc tìm một chiếc gương, cậu muốn nhìn rõ lại, thật sự đã đổi màu sao?! Trong gương ánh lên khuôn mặt xa lạ, nhưng đôi mắt thì lại màu xanh biếc, thật sự đã đổi màu rồi. Thiên Tỷ vui vẻ gỡ chiếc mặt nạ dịch dung ra, khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn xuất hiện, đôi mắt lúc một mí lúc hai, hàm răng trắng đều cười lên có hai chiếc đồng điếu vô cùng rạng rỡ. Đây mới chính là Dịch Dương Thiên Tỷ.

--------------------------------------------------------------
Chương 5

“Sư phụ! Sao người lại đi đường này! Đây là hướng về núi Tả a!”- Vương Nguyên sốt ruột nắm góc áo lão thần y, sao lại đi đường này, huhu ở đây có quỷ đó!

“Tầm bậy! Nào có quỷ nào, trước đây ta đã từng đi qua! Làm gì có thứ gì ở đây!” – Lão thần y gõ đầu Vương Nguyên, khẽ trách. Lão cũng cảm thấy thật không đúng, tại sao nơi đây lại âm u và đầy tử khí như vậy?! Trước đây không hề có a! Chỉ mới cách có 10 năm thôi! Sao lại thay đổi thành như thế này?

“Huhu, sư phụ không biết a! Nơi đây trước kia thật nhiều người chết, trong thôn làng lại phát lệnh cấm không được đến đây, lại nghe nói nơi đây có ác quỷ, ai xâm phạm lãnh thổ của nó nó sẽ bắt lại ăn thịt a~~~ con không muốn bị ăn thịt ~~~~~”- Vương Nguyên thút thít, cậu rất sợ nha! Sư phụ hết đường để đi rồi hay sao?! Không cảm thấy chỗ này rất âm u và đáng sợ a, lỡ như ….lỡ như….có quỷ thật thì sao!


Lão thần y chậm rãi đánh xe ngựa đi dọc con đường nơi mép rừng núi Tả, lão cũng cảm thấy quỷ dị, nhưng lại không rõ vì sao lại như thế….Song ngay khi hai người đang đánh xe, trên núi Tả đột nhiên vang lên một tiếng gào thét thê lương, giống như tiếng quỷ hay con gì đó kêu gào

Trong chớp mắt, giống như có vô số tiếng rít của quỷ hồn thổi qua, trong rừng bỗng chốc bao trùm quỷ khí u lãnh âm u, âm thanh vang vọng khắp núi Tả, khiến cho Vương Nguyên và Lão thần y trong chốc lát như bị tạt nước lạnh qua, lưng ẩm ướt mồ hôi, tinh thần căng ra như dây đàn

“Sư…sư phụ…người có nghe thấy không a!” – Vương Nguyên muốn chạy trối chết tâm đều có, vì sao sư phụ lại bình tĩnh như vậy!

“Im lặng! “ – Lão thần y nhíu mày, tiếng rít này thật quỷ dị. Nghe qua thì rất giống như quỷ hồn hay gì đó, nhưng sao lại vẫn có cảm giác là….con người?!

Quỷ dị! Rất quỷ dị! Lão thần y và Vương Nguyên đã đi mấy canh giờ đồng hồ, nhưng cái cảm giác quỷ dị vẫn luôn đi theo Lão thần y…Không đúng! Đây không phải là chỗ vừa đi qua sao?!  Lão thần y bừng tỉnh, đúng vậy! Đây chính là cảm giác quỷ dị đó, căn bản là họ không hề đi được xa, vẫn loanh quanh ở chỗ này!

Lão thần y quay sang Vương Nguyên, đứa trẻ này còn nhỏ, không thể dẫn theo  a! Ở đây có Mã Linh, còn có thể  bảo vệ nó – “Leo lên Mã Linh đi thôi, sư phụ ở đây thăm dò ngọn núi này”

“Nhưng sư phụ, con không biết đường a!” – Vương Nguyên khóc thút thít, sư phụ lại muốn bỏ cậu một mình sao. Trời biết nơi này có cái khỉ gì a!

“Yên tâm, Mã Linh thông thuộc đường lối, có nó, con có thể ra tới thị trấn bên kia núi Tả. Ra đến đó rồi, đi đến trạm dừng của Hoa Cốc, đưa ra lệnh bài này rồi ở đó chờ sư phụ hội ngộ. Biết sao?!” – Lão thần y xoa xoa đầu Vương Nguyên, vẫn là con nít thôi.

“Đã biết ạ..” – Vương Nguyên nhỏ giọng, tốt thôi, cậu không cần theo sư phụ đi thăm dò cái núi quỷ quái này, cậu sợ hãi nha!
Lão thần y quay đầu đi vào cánh rừng, những bước chân nhẹ nhàng không tiếng động. Lão muốn biết! Rút cuộc là thứ gì?! Là người hay ma quỷ, đi chẳng phải sẽ biết sao?! Hừ! Lão không tin lão sống mấy chục năm tuổi lại không tìm ra được thứ này!

Lão thần y thăm dò quanh cánh rừng, có thể rõ rằng nơi đây đã bị hạ trận pháp, lại rất tinh vi thôi. Thật may khi nãy chỉ đi men rìa rừng, bị ảnh hưởng không lớn. Không thì Vương Nguyên đã không thể thoát ra được rồi. Lão thần y dùng đầu ngón tay nhả một chút nội lực thăm dò đường lối, tìm được mắt trận, có thể thoát. Nhưng vẫn gặp chút khó khăn, căn bản rất khó xác định đâu là mắt trận chính xác, Lão thần y đành vòng quanh khu vực mắt trận để tìm tòi, chợt trong không gian có tiếng gió vút lên, Lão thần y lập tức tránh người sang, quay lại thì lại không hề thấy thứ gì!

Lão thần y lập tức nâng cao cảnh giác, tiếng gió vừa nãy không hề là ảo giác, có thứ gì đó đang ở đây! Nhẹ nhàng di chuyển, trong ống tay áo Lão thần y xuất hiện một chiếc ám khí, chỉ cần thứ đó xuất hiện, Lão thần y sẽ lập tức bắn! Không tin nó có thể thoát được!

“Xoẹt” – Đến đây!

Lão thần y bắn ám khí về phía tiếng gió, nhưng lại chỉ nghe được những tiếc “Xoẹt ….xoẹt” , ánh trăng ánh lên,…Là một hoa linh! Thật sự là hoa linh?!

Hoa linh là những loài thực vật có linh tính, chúng ngủ say vào ban ngày, săn bắt vào ban đêm. Vì có linh tính, nên hoa linh rất khó thu phục cũng như bắt giữ, chúng tinh vi ranh ma như một con người. Thế nhưng, giá trị của hoa linh rất cao, hoa của chúng có thể chế thành nhuyễn kiếm, mềm dẻo nhưng lại đầy sắc bén. Còn lá thì lại là vị thuốc quý, dùng để chế tạo Sa Hoa, đề cao cảnh giới nội lực. Thật không ngờ nơi núi Tả hoang vắng này lại xuất hiện Hoa linh, Hoa linh thường chỉ xuất hiện ở Chu Lữ, thật khó để tìm chúng ở những nước khác, vì vậy mà giá trị của Hoa linh rất cao. Lão thần y hôm nay cảm thấy rất bất khả tư nghị, từ gặp được đôi mắt đỏ trong truyền thuyết đến hoa linh cao quý, thật sự là vận cứt chó a! Thầm phỉ nhổ vận mệnh của bản thân, Lão thần y vẫn tiếp túc tấn công, Hoa linh không chết, lão sẽ chết. Giao tranh được một lúc, Lão thần y mới cảm thấy sức của Hoa linh yếu dần, phán đoán có lẽ tuổi thọ của nó mới chỉ tầm 6 7 năm, còn rất nhỏ. Đây thật sự là tin tức tốt a! Nhỏ như vậy có thể dễ dàng bắt lại, phải biết lá của nó có thể chế tạo Sa Hoa nha!


Khi Hoa linh đã cạn kiệt sức lực, Lão thần y bất chợt sử dụng nhuyễn kiếm của bản thân, nhanh chóng lao về phía Hoa linh, dùng sức đâm vào mắt hoa! Khiến cho những dây tua không có mắt hoa điều khiển phải xụi lơ trên mặt đất. Hoa linh vặn vẹo một lúc, rồi mới dần dần im lặng, ngã phịch xuống đất. Lão thần y vui vẻ, hê hê phải biết là hôm nay thu hoạch khá khẩm a~~ ahaha cuộc đời thật đẹp làm sao~~


Khi lại gần Hoa linh, Lão thần y mới thấy, đằng sau Hoa linh là một cửa động. Những dây tua của Hoa linh bao vây lấy cửa động, che kín lối vào, thật sự nếu không giết được Hoa linh, sẽ không thể nhìn thấy cửa động a?! Lão thần y trầm âm, lão có thể cảm nhận thấy huyết khí và tử khí ở trong động, thật sự là thứ đó sao?!

Quyết định đi vào, lão thần y thu lá Hoa linh vào túi áo, còn xác Hoa linh lão thần y đành ngậm ngùi để lại nơi cửa động, nhân thủ không đủ a! Di chuyển được một lúc, càng lúc càng thấp dần, Lão thần y đành khom người di chuyển, không biết đã đi bao lâu, Lão thần y mới đến được trong động. Nhưng chỉ vừa đến động, lão thần y đã cảm thấy huyết khí lơ lửng trong không gian, cái cảm giác tăm tối áp lực hiện dần trong trí óc lão thần y. Không ổn! Đây là huyết khí của bao nhiêu người mới có thể khiến cho không khí trở nên như vậy?!  Trong bóng tối, lão thần y có thể thấy một cái bàn gỗ nhỏ, xuống sàn là những mảnh vải nhỏ vụn bị xé rách, và….những xác chết không nguyên vẹn. Khi nhìn lên chiếc giường bằng đá, Lão thần y không thể nhìn rõ thứ gì nằm trên đó, hàng xiềng xích dài găm trên đỉnh động và bao vây thứ đó, dường như đâm sâu vào thân thể. Vật nhỏ gầm gừ khi phát hiện có người bước vào động, xiềng xích lách cách vang lên, trong bóng đêm, Lão thần y đã có thể nhìn rõ…..con người?! Dĩ nhiên là con người?! Xiềng xích bao vây trong thân thể, phong trụ kinh mạch và phong bế tinh thần? Ai lại sử dụng biện pháp tàn độc này với một đứa nhỏ?! Bóng dáng nhỏ gầy đó dần dần ngồi dậy

“Ngươi…..là ai?” – Giọng nói khàn khàn vang lên


“Ngươi….là con người?” – Lão thần y nhỏ giọng hỏi, thật không thể nghĩ tới, đứa nhỏ này có thể sống đến bây giờ?

“Ta…? Ta…..đương nhiên…không phải! Ta….không phải…là…con người nữa rồi” – Giọng nói khàn khàn ấy mang chút nghẹn ngào, chút khổ đau…khiến Lão thần y bất ngờ, chẳng lẽ?!


“Ngươi….ăn thịt họ?” – Lão thần y chỉ về phía những xác chết ngổn ngang nơi góc phòng, hỏi vật nhỏ trên giường


Im lặng, vật nhỏ không nói nữa, nó gầm gừ nhẹ, mang chút đau đớn, nó nhỏ giọng thì thào

“Ngươi….giết ta đi, được không?”



“Ngươi bị nhốt, có phải hay không?!” – Lão thần y cảm thấy câu hỏi này khá ngu ngốc, nhưng vẫn hỏi. Lão muốn chắc chắn rằng lão không nhúng tay vào việc của người khác, nhưng…nhìn đứa nhỏ gầy bị xiềng xích đâm vào thân thể, bị nhốt nơi tối tăm lạnh lẽo không  nhân khí, phải ăn thịt người để sống sót, phải chịu nỗi đau bởi phong bế tinh thần. Rút cuộc là người nào lại tàn bạo đến mức thế này, chỉ là một đứa trẻ mà thôi!


“Ta…mang ngươi ra ngoài!” – Lão thần y nói với vật nhỏ,  đứa trẻ này cần ai đó giúp đỡ, lão thần y không chắc ông có thể, nhưng ông vẫn muốn đưa nó ra ngoài.


“Thật…sao?” – Giọng nói ngạc nhiên vang lên. Trong bóng tối, đôi mắt ấy hiện lên một chút hy vọng, một chút sinh mệnh chậm rãi sống lại. Kể từ lúc tỉnh lại đến nay, Vương Tuấn Khải đã trải qua những thứ điên cuồng và kinh khủng, mỗi tháng, lại có một người đến đây. Người đó làm những động tác anh không thể hiểu, nhưng mỗi lúc như thế, anh lại càng cảm thấy đau đớn, đầu như muốn nổ tung. Người đó mang theo một xác chết, quăng vào trong phòng, anh đã cố gắng….cố gắng cầm cự, nhưng anh không thể . Vì sinh tồn, anh chấp nhận uống máu, ăn thịt đồng loại. Anh tự cảm thấy khinh bỉ bản thân, tại sao anh lại còn sống đến ngày hôm nay?! Tại sao khi đó ông trời không cho anh chết đi, lại mang anh đến thế giới này….Thì ra..đây mới chính là sự trừng phạt của em cho anh sao, Thiên Tỷ?!

Lão thần y im lặng nhìn Vương Tuấn Khải, lão tiến đến gần, nhìn thấy dòng xiềng xích đâm vào gân cốt Vương Tuấn Khải, để gỡ được đành phải chịu đau.


“Ta sẽ gỡ xiềng xích cho ngươi, hiện trên người ngươi có 12 đạo xiềng xích, muốn lấy ra….có thể ngươi phải chịu đau, biết không?!”



Vương Tuấn Khải cười, đau đớn với anh bây giờ không là gì cả. Nếu có thể thoát ra khỏi nơi đây, anh muốn biết. Thế giới này ra sao, có….em hay không?!


“Hảo”

---------------------------------------------------
Chương 6


Vương Tuấn Khải im lặng chịu đựng những đau đớn, mỗi khi một mảnh xiềng xích được rút ra, anh như được giải thoát được một phần, đau đớn, những dòng máu nhỏ giọt không khiến anh cảm thấy gì nữa, anh vui vẻ, những tia hy vọng nơi đáy mắt anh một lúc đầy hơn. Khi mảnh xiềng xích cuối cùng được rút bỏ, Vương Tuấn Khải ngã khuỵa nơi giường đá, anh nở cười khẽ. Thật sự thanh thản đâu….


Lão thần y nhìn Vương Tuấn Khải, trong bóng tối ông không thể nhìn thấy rõ diện mạo của anh, nhưng mơ hồ, có thể thấy ánh vàng kim nơi ánh mắt. Lão thần y thầm cảm thán, thật sự là vận cứt chó ! Hai trong ba đôi mắt trong truyền thuyết, đều đã xuất hiện trước mắt ông a!

Màu vàng kim, màu đỏ, màu tím. Những đôi mắt trong truyền thuyết, khi đó tiên giới và nhân giới còn là một, con người và tiên chung sống hòa thuận cùng với nhau, khi đó chủng tộc tiên La Mạn có màu mắt màu vàng, tiên Huyết Linh với màu mắt đỏ, và tiên Tử Chu với màu mắt màu tím. Tương truyền rằng khi chiến tranh nội bộ tiên giới xảy ra, thiên hạ lầm than, người chết vô số. Những người mang dòng máu chủng tộc thuần chủng đều đã ngã xuống, trận chiến ngày hôm đó kịch liệt đến mức Tiên giới và Nhân giới bị chẻ làm đôi, Tiên giới sụp đổ và Nhân giới trở nên tan hoang. Đến nay thì đương nhiên chỉ là truyền miệng, nhưng…í t ai biết được, vẫn có truyền nhân của 3 chủng tộc nơi nhân giới, họ không  có dòng máu thuần khiết, nhưng máu của họ… vẫn có uy lực hơn người thường. Đương nhiên, vì sao Lão thần y biết, vì ông đã gặp một người trong số đó, nhưng đó là quá khứ thôi,…bây giờ đã chết hết cả rồi, cũng vì trận chiến 6 năm về trước..

Cái truyền thuyết này chỉ thông dụng ở giang hồ, bình thường nhân sĩ hay người dân thường đều không biết, đều đã mấy trăm ngàn năm qua đi, còn ai nhớ rõ chứ. Trước kia ông còn cảm thấy thật may mắn khi gặp được một người hậu duệ tiên nhân, nhưng nay….lại là hai người a~ thật sự đả kích đâu.


“Đi thôi, ta mang ngươi ra ngoài” – Lão thần y chép miệng, đi thôi đi thôi, nơi này đầy huyết khí, ở lâu không tốt cho sức khỏe a

Lão thần y nâng Vương Tuấn Khải , ôm lấy cậu chạy như bay ra bên ngoài. Vừa ra khỏi cửa động đã chạy thẳng một mạch hướng đến thị trấn bên chân núi Tả. Liên tục một đêm ép buộc, sang sớm hôm sau Lão thần y cùng Vương Tuấn Khải đã đến được trấn Linh Nam

------------------------------------------------------
Thị trấn Linh Nam

“Không phải đâu, những ba đồng tiền a?” – Vương Nguyên chép miệng nhìn bánh bao trong lồng, những  ba đồng, mắc qua thôi


“Haha tiểu ca, bánh bao này cực kì ngon a! Hương vị rất mới lạ, không ăn sẽ uổng phí đó” – Người  bán hàng tươi cười nhìn Vương Nguyên, thật  mập mạp đâu!


“Thôi thôi, ta không muốn phí tiền a!” – Mụ mụ chỉ cho có 10 đồng ăn vặt trên đường, trời biết bao giờ cậu mới đến được Hoa Cốc, lúc đó còn bao nhiêu thứ cậu muốn ăn a! Không thể không thể!


“Vương Nguyên, Vương Nguyên, sư phụ ngươi về rồi!” – Từ xa có một bóng người, mặc quần áo màu cam nhạt, đồng phục của Hoa Cốc chạy lại gần Vương Nguyên

“A? Thật a? Hảo, ta lập tức quay về” – Vương Nguyên nghe xong lại vội vàng cùng người nọ trở lại trạm dừng. Sư phụ thật sự thoát ra được cái chỗ quái quỷ đó, sùng bái a!

Lão thần y nhìn đứa trẻ trên giường, nay đã được tắm rửa sạch sẽ, khuôn mặt trắng dịu, môi hồng, đôi mắt màu vàng kim yếu ớt nhìn ông. Lão thần y mỉm cười

“Đã đến được đây, cũng coi như duyên phận của ngươi và ta, gọi một tiếng Sư phụ, ta tráo ngươi cả đời, sao hả?”

Vương Tuấn Khải cười khẽ, nhu nhuận cúi đầu - “Sư phụ”

“Hảo a!” – Lão thần y vỗ vai Vương Tuấn Khải – “Kể từ giờ người là đồ đệ của ta, ta sẽ nghĩ biện pháp hồi phục lại cho thân thể ngươi, mở ra kinh mạch, phá vỡ phong ấn, giúp ngươi luyện võ công. Ngươi bây giờ đã là một phần của Hoa Cốc, lúc về đến cốc, phải biết tôn sư kính sư huynh, sư tỷ, biết sao?”

“Vâng ạ” – Vương Tuấn Khải ngoan ngoãn nhận lời, cậu thật sự rất bất ngờ. Khi lão nhân mang cậu ra khỏi động, là một thế giới đầy xa lạ và mới mẻ, họ mặc đồ như Trung Hoa cổ đại, nhưng lại không phải Trung Hoa cổ đại, lão nhân nói với cậu, thế giới này có Tứ Trụ, nói với cậu bây giờ cậu là người của giang hồ, là đồ đệ của Hoa Cốc. Vương Tuấn Khải cảm thấy thật mới lạ, mọi thứ khác xa với tưởng tượng của cậu, cậu không ngờ mình lại đến một không gian khác, một  thế giới khác….nhưng  đâu đó trong cậu vẫn vang lên suy nghĩ “Không biết….em giờ đang ở đâu?! Có phải em đang…ở cùng một bầu trời với anh hay không?”

-------

“Uy! Sư phụ a~ lão nhân ngài đã thật sự trở lại a~ “ – Vương Nguyên bước vào phòng, trông thấy Lão thần y đã nhanh chóng bước lại, túm lấy cánh tay lão nhân mà lắc lắc

“Hừ! Ngươi đứa nhỏ này, thật nghĩ sư phụ ngươi kém cỏi đến thế?!”

“A ôi, nào có a~ sư phụ người đặc biệt soái a, con hảo sùng bái người” – Vương Nguyên cười  hí hửng, lúc bấy giờ, cậu mới để ý đến trong phòng còn có một người nữa – “Sư phụ đây là…..?”


“À, đây là đồ đệ ta mới  nhận, cậu ấy tên,…..à ờm con tên gì?” – Lão thần y xấu hổ a, mải nói chuyện thu đồ đệ mà quên bẵng mất hỏi tên đồ đệ a!

Vương Tuấn Khải chợt bừng tỉnh, nhận thấy Lão thần y đang nhìn mình – “Vương Tuấn Khải ạ”. Lúc nói tên, anh còn đặc biệt chú ý thần thái của người kia, nhưng người kia lại không hề có trạng thái gì đặc biệt, thật như là hai người họ không quen biết nhau. Vương Nguyên, có phải em không?! Vương Tuấn Khải nghi hoặc, thật sự rất giống, tên cũng giống, ngoại hình cũng giống, chỉ có điều…..tính tình thật khác một chút. Lúc nhìn thấy Vương Nguyên, anh còn cảm thấy đặc biệt nhói đau, nó gợi cho anh về em ấy, Dịch Dương Thiên Tỷ….nếu…ở đây có Vương Nguyên, vậy có phải sẽ có Dịch Dương Thiên Tỷ?!
“Sư phụ, người nhận đồ đệ mới. Vậy  có phải ta sẽ có sư đệ không, haha thật tốt a!” – Vương Nguyên ngốc nghếch nở nụ cười, có sư đệ để bắt nạt a! Thật tốt!

Ấn tượng ban đầu của Vương Nguyên với Vương Tuấn Khải rằng anh trông thật hiền, có vẻ dễ dàng bắt nạt, lúc nào cũng thấy nụ cười mỉm nhẹ nhàng xuất hiện trên gương mặt anh. Nhưng….sự thật không phải vậy a, đương nhiên đó là chuyện của sau này.

Vương Tuấn Khải sửng sốt, sư đệ?! Tính ra anh lớn tuổi hơn cậu ta, cậu ta phải gọi anh là sư huynh mới đúng. Anh cười nhẹ - “Tiểu đệ, đệ sai rồi, huynh lớn hơn đệ, đệ phải gọi huynh là sư huynh mới đúng”

Vương Nguyên ngơ ngác nhìn Vương Tuấn Khải, cảm thấy rất khó hiểu ,  không phải nên là sư đệ sao?! Tại sao lại thành sư huynh mất rồi?! Nhưng cậu vẫn nhẹ nhàng gật đầu – “ Hình như ta nghĩ sai rồi, có phải không sư phụ?”

Lão thần y im lặng, tiểu tử thối, vừa ra ngoài đã biết bắt nạt người khác rồi?! Đồ nhi Nguyên Nguyên thật ngốc a!

“Sư phụ không nói gì, nghĩa là đúng rồi?! Vậy ta gọi ngươi 1 tiếng sư huynh là được rồi.” – Vương Nguyên nhăn nhó, thật là hố chết người a

“Hảo, sư đệ ngoan” – Vương Tuấn Khải cười, thật đúng là khác, Vương Nguyên này không những ngốc mà phải là rất ngốc a!
------------------------------------------------------


Haha , đã hội tụ đủ hai nhân vật chính rồi a! Chờ ngày hai người gặp nhau đi, muahahaha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top