Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mệnh Ái - Khải Thiên [TFBoys] Phần II.7-8-9

Chương 7


Hôm nay Dịch Dương Thiên Tỷ quyết định lên núi Hữu hái thuốc, thân thể nho nhỏ nhảy lên, mặc kệ con đường có gập ghềnh đến thế nào cũng không ngăn được bước chân của cậu, rất nhanh, sọt thuốc sau lưng Thiên Tỷ đã đầy quá nửa.

Thảo dược trên núi Hữu rất phong phú, nhưng chỉ là chút thảo dược linh tinh, một sọt đầy này cũng không đổi được quá  mấy đồng, nhưng vì phụ giúp một chút cho gia đình, Thiên Tỷ vẫn quyết định đều đặn một tuần một lần lên núi hái thuốc, tiện thệ giữ lại vài loại lá cây trị thương

Tới giữa trưa, nằm dưới bóng cây cổ thụ lớn, Thiên Tỷ gặm lương khô, ngẩng đầu liền nhìn thấy núi Tả bên kia, không biết sao, nhưng hôm nay núi Tả đặc biệt âm u, khiến cho Thiên Tỷ ở bên núi Hữu nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái. Ăn uống no nê, Thiên Tỷ đứng dậy sửa sang lại cái sọt thuốc, vác lên lưng quyết định đi một vòng rồi trở về. Thảo dược ở núi Hữu càng lúc càng ít, bây giờ rất nhiều người không thể đi săn bắn ở núi Tả nữa, đành phải lên núi Hữu hái thuốc. Vì vậy mà bây giờ Thiên Tỷ cảm thấy biện pháp hái thuốc này không duy trì được bao lâu. Đành chép miệng trở về suy tính cách khác.

Trên đường trở về, Thiên Tỷ vẫn đặc biệt cảm thấy không thoải mái, ngước mắt nhìn hướng núi Tả…xa xa có thể trông thấy những hàng cây cổ thụ yên lặng. Không đúng a! Tuy trời không có gió lớn, nhưng không thể nào trên núi lại yên tĩnh đến như vậy được…Thiên Tỷ lắc lắc cái đầu nhỏ, không suy nghĩ nữa, nên về đi thôi.


Trở về nhà, Thiên Tỷ liền nói với Thiên Bảo chuyện mình muốn vào thị trấn để đổi thuốc sẵn tiện mua sắm một chút đồ vật….Thực ra Thiên Tỷ ý muốn thăm dò thị trấn lớn, nếu có thể tìm ra biện pháp kiếm tiền, đó là không sai a..tổng không thể để phụ thân và ca ca vất vả như thế, loại công việc nguy hiểm đó không nên làm lâu dài.


“Ca ca, ta muốn đến trấn Linh Nam, đổi một chút thảo dược” – Thiên Tỷ nói với Thiên Bảo đang ở trong bếp. Thiên Bảo khi nghe Thiên Tỷ nói thì nhíu mi – “Linh Nam? Không phải trấn Vân Nam gần hơn sao, Linh Nam phải đi vòng qua núi Tả, ước chừng cũng mất 2 ngày mới tới được”


“Vân Nam là trấn nhỏ, độ phồn hoa không như Linh Nam, tuy đi có cực khổ nhưng bán thảo dược  ở Linh Nam vẫn có giá hơn..” – Thiên Tỷ lắc đầu nói với Thiên Bảo, trước đây đi Vân Nam đổi thuốc, thường bị chèn ép bán giá bèo, căn bản không được bao nhiêu.


Như vậy nhưng Thiên Bảo vẫn nhíu chặt đôi mi, đường đi Linh Nam vừa xa vừa nguy hiểm, với lại ở Linh Nam có…Nghĩ đến đây Thiên Bảo bất ngờ giật mình, quay lại nhìn Thiên Tỷ, có phải em ấy đã biết gì không?

“Hảo, ta đi với đệ” – Thiên Bảo nghi ngờ nhìn Thiên Tỷ, phải biết ở Linh Nam có người của những lão bất tử đó, nếu lỡ….nhìn thấy đôi mắt của sư đệ thì không tốt a!

“Ta….đã đổi được màu mắt rồi” – Đúng như Thiên Tỷ nghĩ, Thiên Bảo biết sự thật về đôi mắt của cậu, nhưng vẫn không nói, vì sao không nói, có lẽ là nghĩ chưa đến lúc đi?

“Đệ….thật sự đã đổi được rồi sao?” – Thiên Bảo thật bất ngờ, lúc ấy nói với Thiên Tỷ cũng không hy vọng đệ đệ sẽ tìm lão thần y, cũng biết là lão thần y có cách đổi màu mắt, thật sự chỉ là nói vui miệng, thực không nghĩ là đổi được?

“Phải, huynh nhìn xem” – Nói đoạn Thiên Tỷ gỡ mặt nạ xuống, chớp chớp đôi mắt ngẩng đầu lên nhìn Thiên Bảo. Vẻ kinh ngạc xoẹt qua trong mắt Thiên Bảo, thật đã đổi được màu rồi, nhưng….Thiên Bảo nhíu mi :


“Tại sao lại là màu xanh biếc?”

“Lão thần y nói đây chỉ là thuốc thử, chính ông ấy cũng không rõ tác dụng và màu sắc đổi thành” – Thiên Tỷ nhìn thấy Thiên Bảo nhíu mi liền biết, đổi thành màu xanh biếc cũng không tốt lắm, dù sao đây vẫn là Chu La, xuất hiện người Chu Huyết thật rất thu hút ánh mắt người khác.

“Thuốc thử mà đệ vẫn dám uống?!” – Thiên Bảo gầm nhẹ, điên rồi hay sao?! Thuốc thử là loại thuốc chỉ vừa chế tạo, không rõ tác dụng  mà cũng dám uống?!  Lỡ như có tác dụng phụ, không phải là hại mình sao?!

“Không phải là không có gì sao. Đệ vẫn đổi màu thành công thôi?” – Thiên Tỷ cười nhẹ, nhìn thấy Thiên Bảo lo lắng cho mình, thật tốt.

“Hừ! Đệ vẫn là đeo mặt nạ đi, dù sao không cần thiết đừng để lộ khuôn mặt thật” – Thiên Bảo nhíu mi nhắc nhở Thiên Tỷ, dù sao đã đổi màu là tốt rồi, xanh biếc cũng tốt, ít nhất mấy lão bất tử sẽ không nghi ngờ đến người Chu Huyết.

“Hảo, ngày mai ta sẽ xuất phát, huynh ở lại chăm sóc phụ thân, được không” – Thiên Tỷ biết, để đứa nhỏ 6 tuổi tự đi một mình thì không tốt….nhưng Thiên Tỷ không muốn phụ thân ở nhà một mình.


Thiên Bảo nghe đến đó, tuy không muốn, nhưng vẫn thở dài chấp nhận. Huynh còn phải chăm sóc cho phụ thân, thời điểm ông thanh tỉnh càng lúc càng ít, cứ mãi sống trong say xỉn.


“Hảo, đệ lên đường cẩn thận, tối nay ta sẽ nấu vài món lương khô cho đệ trên đường”


Thiên Tỷ gật gật đầu, dù sao võ công của cậu không tệ, phòng thân cũng tốt, bỏ chạy cũng tốt. Phụ thân đã dạy cho cậu rất nhiều chiêu thức bỏ trốn lúc nguy hiểm, không đánh lại thì sao, chạy a~

Sáng hôm sau, Thiên Tỷ thức dậy thật sớm, ngồi thiền trên giường luyện công. Đã tập mãi thành thói quen rồi, dù sao cũng rất tốt cho cơ thể nên Thiên Tỷ vẫn cố gắng duy trì thói quen này. Đang ngồi thiền thì nghe tiếng gõ cửa

“Thiên Tỷ, huynh đã gói ghém đồ cho đệ, nên đi thôi, không đi chút sẽ không kịp thời gian mất” – Thiên Bảo cất tiếng nói với Thiên Tỷ trong phòng, anh còn đặc biệt nấu một chút bánh khoai tây gói lại cho Thiên Tỷ ăn dọc đường, không biết sao đệ đệ của anh vẫn đặc biệt thích thứ này…

Thiên Tỷ đứng dậy, sửa sang lại quần áo rồi bước ra khỏi phòng. Nhìn thấy trên tay Thiên Bảo có gói đồ bèn lấy tay cầm lấy, đeo lên vai rồi mỉm cười với Thiên Bảo

“Đệ đi đây, ca ca ở nhà nhớ chăm sóc phụ thân, ngủ sớm nữa”

“Biết rồi biết rồi, đệ nhắc mãi không phiền nhưng ta phiền a!” – Thiên Bảo đen mặt, từ tối hôm qua đến giờ vẫn là câu này, thật nghĩ mình là ca ca chứ không phải đệ đệ sao!

Thiên Tỷ lắc đầu cười, ca ca vẫn như con nít thôi. Tạm biệt ca ca và phụ thân, sau đó Thiên Tỷ bắt đầu đi bộ ra thôn, theo tính toán thì nếu đi đường vòng sẽ mất 2 ngày, còn nếu….đi qua núi Tả đâu? Thiên Tỷ vừa suy nghĩ vừa đi, đến khi nhận ra thì đã đến ngã rẽ rồi. Đi thẳng sẽ là đi lên núi Tả, quẹo trái sẽ là vòng sang núi Tả. Nên quẹo trái, vẫn là đi thẳng đâu?

Thiên Tỷ vẫn còn nhớ rõ cảm giác khó chịu khi nhìn núi Tả ngày hôm qua, cảm giác thực âm u. Nghĩ lại Thiên Tỷ vẫn lắc đầu, vẫn là nên quẹo trái, công phu không đủ, lỡ đâu bắt gặp thứ gì kì lạ, khả năng sống sót không lớn.
-----------------------------------------------
Chương 8


Quãng đường đi 2 ngày thật không thoải mái, trước đây vẫn chưa biết người cổ đại phải di chuyện cực khổ thế này, thật đúng là Khoa Học – Kĩ Thuật hiện đại là tốt nhất a. Thiên Tỷ đến được trấn Linh Nam cũng đã là giữa trưa, thời tiết nắng gắt khiến mắt cậu hơi khó chịu, đành tìm một quán trà ven đường ngồi nghỉ.


“Tiểu nhị, cho chén trà với mấy cái màn thầu đi” – Thiên Tỷ cảm thấy có chút đói, nên ăn gì đó, vào trấn rồi còn phải tìm nơi để đổi thảo dược.

“Hảo, khánh quan đợi một chút a!” – Tiểu nhị tươi cười với Thiên Tỷ, vừa quay lại đã thấy một đoàn người chậm rãi bước đến. Tiểu nhị liền tươi cười tiếp đón

“Khách quan đi mấy người a? Ăn điểm tâm sao?”


“Mấy chén trà và vài món ăn đi”  - Lão thần y cùng đám người Hoa Cốc chuẩn bị trở về cốc, trên đường ra khỏi trấn thì đã giữa trưa nên quyết định nghỉ mệt một chút, vừa liếc mắt sang bàn bên liền cảm thấy bóng dáng người ngồi đó rất quen thuộc, bèn đẩy đẩy Vương Nguyên, thì thầm – “Kia có phải tên nhóc ở thôn làng ngươi không?”

“Đâu a? A?...Thiên Tỷ?” – Vương Nguyên vừa quay sang liền nhận ra nay người kia chính là tên Dịch Dương Thiên Tỷ khốn khiếp ở thôn làng, bèn lại gần kêu lên, lại không biết lúc cậu lên tiếng, người ngồi kế giật mình một cái rồi hoảng hốt ngẩng đầu…

Thiên Tỷ nghe thấy có người gọi mình, bèn quay đầu lại, trông thấy Vương Nguyên và lão thần y thì giật mình. Không nghĩ tới họ cũng ở đây, không phải là đã trở về Hoa Cốc rồi sao?!

“A, thật đúng là Thiên Tỷ a~ ngươi làm gì ở đây vậy?!” – Vương Nguyên vui vẻ, thật đúng là trùng hợp đâu, trước khi đi vẫn còn gặp được người nhà! –“Đến đây, đến đây ngồi đi”. Nói rồi đứng dậy

Vương Nguyên hồn nhiên nói mà không để ý tới, người ngồi cạnh cậu nãy giờ đã sững sờ từ lúc cậu gọi “Thiên Tỷ”. Vương Tuấn Khải cảm thấy như tim muốn ngừng đập khi nghe cái tên đó, hôm nay sư phụ nói với anh cần trở về Hoa Cốc, người đưa mịch li màu đen cho anh, mục đích vì tránh cho mọi người nhìn thấy đôi mắt của anh, Vương Tuấn Khải mặc một bộ y phục màu đen tuyền, đầu đội mịch li đen, trông thật như một tiểu công tử, mọi người trong Hoa Cốc lại thật tự nhiên mà vây quanh anh, trạng thái lúc nào cũng nâng cao đề phòng, Chưởng môn nói người này có thân phận rất đặc biệt, vì vậy mới cần mọi người hỗ trợ bảo vệ. Nhưng không ngờ ơ nơi thế này, còn có người kêu lên cái tên mà Vương Tuấn Khải hằng đêm mong nhớ, thật là em sao …?!


Thiên Tỷ im lăng không nói, cậu nhíu mày nhìn về người kế bên Vương Nguyên. Chàng trai mặc một bộ y phục đen, đầu đội mịch li, che khuất hoàn toàn dung mạo, chỉ có thể thấy thấp thoáng dáng người cao gầy, tầm 12 13 tuổi. Cậu cảm thấy không thoải mái khi nhìn người này, cảm giác rất khó chịu và có chút gì nhói đau trong lòng, cậu không rõ tại sao, nhưng người  này khiến cậu cảm thấy ác cảm. Người mà cả dung nhan cũng không thể để lộ, vậy chứng tỏ cũng không phải hảo hán gì, thân thể lại tỏa ra một loại khí tức áp bách, vẩn vương đâu đó mùi huyết khí. Vương Nguyên đi với người này thật không tốt đâu, không biết Lão thần y nghĩ gì lại dẫn theo người này.


Vương Tuấn Khải thất vọng. Khi vừa nghe thấy Vương Nguyên gọi người nọ, tim a tưởng chừng như bị bóp chặt, cổ họng anh ứ lại, đầu óc gần như nổ tung. Nhưng khi anh ngước lên nhìn người nọ, thì lại là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, không hề là dung nhan trong trí nhớ của anh. Có lẽ, không phải em đâu? Chỉ là trùng tên mà thôi, nhưng anh vẫn thấy có gì đó không đúng, nhưng anh không thể rõ là cái gì không đúng…


Thiên Tỷ lên tiếng hỏi Lão thần y – “ Mọi người không phải nên về Hoa Cốc rồi sao?”

“Đang trở về đây thôi, vì một chút lý do trục trặc mà ở lại trấn Linh Nam hai ba ngày, còn ngươi đâu? Đến Linh Nam sao?!” – Lão thần y bực bội nói, không ngờ lại có thể gặp tên nhóc này ở đây, không phải đã đổi màu mắt cho rồi sao, còn đeo mặt nạ làm gì?! Nghi ngờ tác dụng thuốc của ta a!

“Phải, ta có chút thảo dược cần đổi, sẵn tiện tìm một chút việc làm” – Thiên Tỷ nhẹ nhàng trả lời, lúc trả lời còn không quên nhích người ra xa tên ôn thần áo đen kia

Vương Tuấn Khải cảm nhận được người nọ không thích ngồi gần anh, thường xuyên nhích người ra xa, khiến anh cảm thấy quái dị…ghét..anh sao?! Thật giống em…

“Ngươi vẫn còn đi hái những loại thảo dược này sao, thật không đáng bao nhiêu tiền a! Hay là ngươi theo ta và sư phụ đến Hoa Cốc, ngươi ở đó học tập và làm việc, được không?” – Vương Nguyên ra sức dụ dỗ, phải biết có người cùng thôn làng học chung là kiện chuyện tốt  đến cỡ nào a! Tên Vương Tuấn Khải kia nhìn qua thì dễ gần nhưng không dễ nói chuyện chút nào a, lúc nào cũng cười cười, cười cái con khỉ!

“Đúng vậy, có muốn đến Hoa Cốc học tập không? Ngươi vẫn mới 6 tuổi thôi, đi đi lại lại thế này không ổn a” – Lão thần y nhíu mày, thật là…chỉ mới 6 tuổi mà đã đi tới đi lui thế này, không sợ hay sao

Thiên Tỷ ngập ngừng nói – “Hay là thôi đi, ta không thể bỏ phụ thân được”

Vương Nguyên vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng Lão thần y đã cản lại. Không muốn thì thôi, không nên ép buộc a!

“Khách quan, đồ ăn đã đến rồi đây” – Tiểu nhị bưng mấy món ăn ra, sau đó thì mọi người đành dừng việc nói chuyện

“Ăn đi thôi, còn phải lên đường sớm” – Lão thần y nói với Vương Nguyên, đôi đũa lại gắp mấy miếng thịt bỏ vào chén của Vương Tuấn Khải, trông thấy Vương Nguyên mắt cún con nhìn mình, cũng gắp cho cậu mấy miếng thịt. Sau đó lại gắp cho Thiên Tỷ, thật như là lão ông chăm sóc cháu mình a~

Thiên Tỷ yên lặng không nói gì, chỉ tập trung vào chén cơm trước mắt. Cậu vẫn cảm thấy có người nhìn mình, ngước lên thì chạm mắt với tên áo đen, hai người chỉ nhìn nhau mấy giây rồi lại tách ra, nhưng Thiên Tỷ cảm thấy người nọ vẫn liếc nhìn mình, khiến cho cậu ăn bữa cơm thật khó chịu. Không hiểu vì sao, nhưng Thiên Tỷ không hề thích ngồi gần người này, cảm giác rất chán ghét…..Từ lúc gặp mặt đến giờ, cảm giác nhói đau ở tim vẫn khiến Thiên Tỷ không thể hiểu nổi…cho đến khi…


“Vương Tuấn Khải! Tại sao huynh lại lấy mất miếng thịt của đệ!” – Vương Nguyên tức giận, thịt của ta thịt của ta a!

“Ăn ít thôi, sẽ béo” – Vương Tuấn Khải đạm bạc trả lời lại Vương Nguyên, anh vẫn luôn cảm thấy bắt nạt Vương Nguyên này như thể bắt nạt Vương Nguyên kia, đại khoái nhân tâm a!

Thiên Tỷ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người áo đen, tròng mắt dường như co rụt lại. Vương Tuấn Khải?! Vương Nguyên vừa gọi người đó là Vương Tuấn Khải?! Thật là anh ta sao?! Nhưng nét kinh ngạc nhanh chóng bị Thiên Tỷ giấu đi, cậu cảm thấy nghi ngờ, Vương Tuấn Khải cậu biết không hề lạnh lùng ít nói như vậy…có lẽ không phải…

Vương Tuấn Khải cảm thấy có ánh nhìn, bèn quay sang, nhưng người nọ đã thu hồi tầm mắt, như thể không có gì đặc biệt xảy ra. Vương Tuấn Khải lại càng nghi hoặc, không có phản ứng?! Đáng lẽ nghe thấy tên anh nên cảm thấy kinh ngạc chứ?! Vậy thật sự không phải là Dịch Dương Thiên Tỷ của anh sao?! Chỉ là trùng tên thôi sao?!

-----------------------------------------------------------------
Chương 9

Chia tay đám người Vương Nguyên, Thiên Tỷ mang theo những suy nghĩ về Vương Tuấn Khải mà quay đầu đi vào thị trấn, nhưng ngay sau đó dọc đường đi cậu rất hứng thú nhìn xung quanh, khung cảnh nhộn nhịp thế này trước kia chưa hề thấy qua, bây giờ mới có cơ hội thăm thú thế giới này. Những suy nghĩ về Vương Tuấn Khải, người áo đen nhanh chóng bị Thiên tỷ phao ra sau đầu
Thiên Tỷ đi vòng quanh thị trấn, tìm thấy một tiệm thuốc lớn, bèn đi vào hỏi có thể đổi thảo dược hay không, chưởng quầy là một thẩm thẩm, trông thấy một cậu nhóc nhỏ xíu cầm trên tay bao thao dược lớn, bèn cười tươi hỏi thăm một chút. Thật khá a, nhỏ tuổi như vậy đã biết phụ giúp gia đình

“Thẩm thẩm lấy 20 đồng, sao hả? Có bán không?!”  - Càng nhìn càng thấy thích a, nhỏ tuổi lại lễ phép, mặt mũi cũng sang láng, nếu làm thư đồng rất tốt a

“Hảo, ta bán cho thẩm thẩm” – Thiên Tỷ vui mừng nói, gấp đôi giá trước kia a, không uổng công đi đến đây đâu.

“Nhóc con, có hứng thú làm thư đồng không, tiểu tử nhà ta sắp đi học ở kinh thành, muốn tìm một chút người đi theo chăm sóc, sao hả. Giá cả thương lượng, được không?”- Thẩm thẩm nói, nhìn qua có vẻ là người hiền lành, rất tốt, có thể quản thúc được đứa con hư hỏng kia thì lại càng tốt, còn không thì chỉ cần đi theo báo cáo tình hình cho bà là được.

Thiên Tỷ không nói gì, làm thư đồng sao? Lại đi đến kinh thành, xa như vậy, còn ca ca và phụ thân thì sao….Nhưng nếu đến kinh thành, có lẽ ….cậu sẽ biết được bí ẩn về cái chết của mẫu thân. Vẫn là nên trở về hỏi ý kiến ca ca

“Ta không rõ, đợi cho ta trở về hỏi ý kiến của ta gia nhân, được không thẩm thẩm”


“Hảo, này ngày hai mươi tháng 8 bắt đầu xuất phát, hy vọng nhận được tin của ngươi trước ngày hai mươi” – Thẩm thẩm trả lời, từ bây giờ đến ngày hai mươi còn 10 ngày, không lâu lắm.

“Hảo” – Thiên Tỷ gật đầu với thẩm thẩm, sau đó nhận lấy tiền rồi ra khỏi thị trấn, lên đường trở về. Nếu Thiên Tỷ nhớ không lầm, Tổng đà của Hoa Cốc là ở núi Thanh Vân, bên cạnh kinh thành. Có thể đi thăm Vương Nguyên được a.

Hai ngày sau khi về đến nhà, Thiên Tỷ lập tức nói chuyện lên kinh thành đọc sách cho Thiên Bảo, dĩ nhiên Thiên Bảo ban đầu còn phản đối, nhưng khi nghe Thiên Tỷ nói muốn tìm hiểu về cái chết của mẫu thân, cậu liền im lặng. Thiên Tỷ còn ngỡ Thiên Bảo đồng ý, không ngờ Thiên Bảo lại nói :

“6 năm trước, khi đệ chỉ vừa ra đời, cả nhà chúng ta bị người hạ bẫy, khiến cho mẫu thân phải bỏ mạng, phụ thân phải mang theo chúng ta tha hương đến nơi đây, đệ thật sự muốn đi kinh thành?”

“Huynh biết chuyện năm đó?” – Thiên Tỷ nhíu mày, dĩ nhiên là bị người ta hạ bẫy? Nhưng vì sao đâu?

Thiên Bảo gật đầu – “ Năm đó là lúc Nguyệt  La Thần Giáo đổi chủ, chưởng môn Nam Bát qua đời, truyền thừa lại cho Nam Vân ngôi chưởng môn. Không ngờ, sự việc này lại khiến giang hồ dậy sóng, sau khi Nam Vân lên ngôi, liền ra lệnh cho thuộc hạ phái Nguyệt La đi truy tìm những người có đôi mắt màu vàng kim, màu đỏ, đệ biết tại sao không?”

Thiên Tỷ lắc đầu, màu đỏ là màu mắt của mẫu thân và cậu, nhưng cậu không rõ vì sao phải truy tìm?

“Bởi vì trước đây có một truyền thuyết, cách đây mấy trăm ngàn năm, khi Tiên giới và Nhân giới còn chung sống với nhau, có ba chủng tộc tiên nhân là La Mạn, Huyết Linh, Tử Chu cùng chung tay cai quản thế giới này, nhưng đó chỉ là một phần sự thật….tiên giới có một chủng tộc thứ tư, nhưng chủng tộc này lại hiện diện cho cái ác, họ tôn thờ ác quỷ, cung phụng ác ma, tộc Ma Xiêm. Khi đó, Ma Xiêm vì âm mưu thống trị thế giới, phát động chiến tranh cùng với ba chủng tộc còn lại, La Mạn, Huyết Linh và Tử Chu đã đứng dậy đấu tranh bảo vệ thế giới, nhưng….đệ biết kết cục không?”

“Không thể thắng Ma Xiêm?” – Thiên Tỷ nghi hoặc nói


Thiên Bảo lại đạm mạc lắc đầu – “ Không phải, là Tử Chu phản bội, liên hợp với Ma Xiêm, tiêu diệt tộc La Mạn và Huyết Linh”

Thiên Tỷ sững sờ, không phải nói ba tộc kia cùng chung tay cai quản thế giới, nay sao lại phản bội mà đi theo Ma Xiêm?! Vậy có phải cái chết của mẫu thân lien quan đến Tử Chu và Ma Xiêm?

Thiên Bảo liếc nhìn Thiên Tỷ - “Khi đó, xuất hiện một người. Đến từ tộc Huyết Linh, gọi là Huyết Mạn, Huyế t Mạn thống lĩnh những người sống sót sau trận chiến, đến lãnh thổ của Ma Xiêm và Tử Chu, đánh một trận. Trận chiến tàn khốc đến mức, máu chảy thành sông, xác chết chất cao như tòa thành, thiên không chia lìa thành hai, tạo thành một nửa là Tiên giới, một nửa là Nhân giới. Tiên giới vì không chống đỡ được, liền vụn nát ngay khi đó, mang theo mấy ngàn tiên nhân dung nhập vào thiên không. Còn Nhân giới thì trở nên tan hoang, kể từ lúc đó tiên nhân thuần chủng không hề tồn tại. Những con người còn sống sót, chỉ có một phần dòng máu tiên nhân, máu của họ có khả năng tăng tuổi thọ, trị bách bệnh trong thiên hạ. Vì vậy mà có câu nói “Có máu La Mạn Huyết Linh Tử Chu, có cả thiên hạ”. Mấy tram ngàn năm qua đi, không còn ai nhớ rõ về truyền thuyết này, nó dần dà mai một  nhưng đối với những giáo phái tồn tại mấy ngàn năm, sự việc này vẫn được lưu truyền cho đến sau này, như một truyền thuyết không có thật. Không ai có thể ngờ, chưởng môn Nam Vân của Nguyệt La Thần Giáo lại tin tưởng chuyện này, hắn ra sức tìm kiếm những người có đôi mắt màu vàng kim, màu đỏ. Vì sao không tìm màu tím, đương nhiên, vì hắn là kẻ mang đôi mắt màu tím.”

Thiên Tỷ  nhíu mày – “Nếu hắn là kẻ mang đôi mắt màu tím, vì sao lại muốn uống máu La Mạn Huyết Linh? Còn nữa, không ai phát hiện hắn mang đôi mát màu tím hay sao?!”

“Tiêu diệt kẻ địch cản trở, tăng cường sức mạnh bản thân, hiểu sao?! Còn việc không ai phát hiện, chẳng phải đệ cũng không có ai phát hiện hay sao?!” – Thiên Bảo lạnh nhạt nói, nhắc đến chuyện này, cậu vẫn cảm thấy tức giận..biết rõ nguyên nhân, nhưng lại không trả thù được, phụ thân vì thế mà điên cuồng mượn rượu quên sầu.

“Tại sao huynh lại biết những chuyện này, chẳng phải năm đó huynh cũng chỉ mới ba bốn tuổi?” – Thiên Tỷ nghi hoặc hỏi, còn nhỏ như vậy, nhớ rõ sao?!


“Phụ thân….kể” – Thiên Bảo yên lặng nói –“ Không phải không muốn kể cho đệ, mà là ông không muốn nhắc lại chuyện này thêm lần nào nữa, còn ta vì không muốn đệ vướng vào mới giấu diếm, nhưng cũng không thể được a, càng không nói ta lại cảm thấy lo lắng cho đệ”


“Ta hiểu rồi…nhưng chuyện đi kinh thành, ta vẫn muốn đi” – Thiên Tỷ quyết định, cậu phải hiểu rõ chuyện năm đó.

“Ta biết chuyện này không thể cản đệ, nhưng có đệ là hậu duệ Huyết Linh, sẽ có người là hậu duệ La Mạn và Tử Chu, Nam Vân vì năm đó chiến đấu với La Mạn mà chết, đến nay đã 6 năm, đương nhiên sẽ có tân hậu duệ sinh ra, tựa như đệ vậy” – nói đến đây, trong mắt Thiên Bảo lóe lên tia đau đớn, khi mẫu thân chết, vẫn là lệ đỏ đâu…dấu hiệu của việc sinh mệnh đang bị rút dần rút mòn, chuyển sang một thế hệ mới, khi đó tiểu đệ cũng là lệ đỏ… - “Còn nữa đâu, có La Mạn Huyết Linh Tử Chu, đương nhiên cũng sẽ có Ma Xiêm, sự việc năm đó ta không rõ là hậu duệ Ma Xiêm có tham gia hay không, nhưng tỉ lệ sáp một cước vào giúp vui là rất lớn. Đi kinh thành đồng nghĩa với việc đệ bước chân vào nguy hiểm, vẫn muốn đi sao?”

“Đi! Phải đi! Đệ muốn biết rõ chuyện năm đó, muốn thay mẫu thân báo thù” – Thiên Tỷ vẫn kiên quyết, đến với Thế giới này đã 6 năm, tiếc nuối lớn nhất của Thiên Tỷ là khi đó không nhìn rõ mặt mẫu thân, chỉ nhớ được một đôi mắt đỏ, đã đến đây rồi, nghĩa là đây là cuộc đời của cậu, cậu không thể thờ ơ trước cái chết của mẫu thân!

Thiên Bảo thở dài. Năm đó khi tiểu đệ khóc, hai hàng lệ đỏ. Đã là mệnh số định, định vì Dịch Dương Thiên Tỷ là hậu duệ Huyết Linh, mà không phải Dịch Dương Thiên Bảo, đã biết trọng trách của Thiên Tỷ nặng nề, nhưng cậu vẫn muốn gánh cho đệ đệ phần nào, nhưng không được a. Cậu không phải là hậu duệ Huyết Linh.

“Ta sẽ nói chuyện với phụ thân, đệ hãy chờ đây đi”

Thiên Tỷ gật đầu – “Hảo, huynh đi đi”

“Cạch” – nghe thấy tiếng mở cửa nhưng Dịch Dương Thiên Hạo vẫn không quay lại, đến đây….chuyện quá khứ cần giao cho ngườ I giải quyết đi thôi…

“Phụ thân, ý của người như thế nào?” – Thiên Bảo biết, Thiên Hạo vẫn luôn chú ý đến hai người, tự nhiên sẽ nghe được hai người nói chuyện.

“Năm đó, khi ta gặp Mân Nhi, ta đã biết sẽ có ngày này” – Thiên Hạo cười khổ, nhớ về nữ tử mắt đỏ tuyệt sắc khuynh thành.  Mân Nhi a, chúng ta vẫn là không thể tránh khỏi bánh xe số phận…chúng ta không thể, con chúng ta lại càng không thể..

“Đi đi thôi, chúng ta không thể cãi lại thiên mệnh…”- Thiên Hạo cười khổ lắc đầu, khi đó ông còn không tin, còn nghĩ sẽ tránh thoát được, nhưng đâu…Mân Nhi vẫn là rời xa ông.
------------------------------------------------------------

Hết cuối tuần. Đồng nghĩa với việc hẹn mấy thím chap mới vào cuối tuần sau *vẫy vẫy khăn* chuyện của hai chẻ còn dài lắm =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top