Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đàn ông trung niên trước mắt nhẹ nhàng mỉm cười, trong nụ cười lộ ra một cái lãnh khốc đem sự sợ hãi trùm lên Lạc Lạc, cô run rẫy gắt gao bấu chặt tấm nệm mềm, môi mấp mấy 1 hồi rốt cuộc không nói được gì nữa. A Vãn nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu của cô nhóc nhỏ, động tác ôn nhu nhưng ánh mắt nhìn "bố già" lạnh thêm vài phần:

- Ông rốt cuộc đang tính toán cái gì trong đầu a. Dọa sợ tiểu bảo bối của tôi

- Aa, người có tiểu bảo bối rồi không có cần ta nữa ô ô, ngươi...ngươi...ô ô

Thân hình nhỏ nhắn bên cạnh càng run lợi hại, thủy chung nhìn sàn nhà tìm kiến. Ừ lão già này phúc hắc biến thái ta đây chịu không nổi. Lạc Lạc theo bản năng nhíu nhẹ mày liễu, vành mối anh đào hơi hơi gợi mở, vẻ mặt phức tạp:

- Boss, ngươi tính gì thì tính miễn bàn tính đến ta và của ta nhân trên người. Ngươi nếu chạm vào của ta nghịch luân lại miễn bàn cùng ta chung thuyền....vậy hiện tại ta về, ngươi tốt nhất cho ta lời giải thích về Tân huynh.

Vừa nói hoàn, Lạc Lạc xoay người nắm tay Hứa Vãn bước đi. Nhìn về phía cánh cửa gỗ to lớn đóng lại, Đông Phương Tề nhếch lên miệng cười, nhẹ giọng:

- Nga, vậy sao?

-----------------------------------------------------

Lão già biến thái!! Một ngàn lần chửi rủa trong lòng, Lạc Lạc thở dài, tâm phiền muộn thêm mấy phần. Có lẽ nên tự đi tìm câu trả lời thôi. Hứa Vãn nhìn xuống sườn mặt gầy gò tinh tế của nó, ánh mặt tối đen lóe lên nhu hòa ánh sáng, khẽ nói:

- Ngươi nghĩ xem muốn nhìn một chút Nhất Trung sao?

- Ai?

Đôi môi Hứa Vãn nhết lên một đường cong hoàn mĩ, khuông  mặt tuấn tú càng thêm dụ hoặc vài phần:

- Đi, đưa em đến đó

Lạc Lạc bị động bước theo Hứa Vãn luồn qua con đường xầm uất, bước dọc theo con kênh nhỏ, rồi dừng lại trước một quán cà phê cỡ nhỏ. Trong quán được treo mấy cây đèn nhỏ khiến không gian bên trong đầy hương vị tao nhã, những khách nhân lẳng lặng làm việc của mình, lâu lâu vang lên vài tiếng nói nhỏ, tiếng đặt ly nước hay tiếng gõ máy tính, tiếng lật sách. Trên quầy hàng nhỏ trong góc, có một người thanh niên yên lặng đứng, mắt phượng dài, hẹp nhìn về phía nó, khuông mặt tà mị treo chút mỉm cười. Đúng là yêu nghiệt mà. Hứa Vãn bước về phía anh ta, nói một câu ngắn bằng tiếng pháp mà tác giả cũng không biết, sau đó người nọ giật mình, rồi lại mỉm cười vươn tay về phía Lạc Lạc:

- Chào em, anh là Đông Phương Ngọc, gọi Phương Ngọc tốt rồi

- A..Nga, em gọi Lạc Lạc.

Vươn tay ra nắm nhẹ Đông Phương Ngọc tay, trả lễ rồi lại cuối đầu, ừ thì nó còn không thích gây chú ý cho lắm. Đông Phương Ngọc rút tay về, xoay lưng dẫn nó và Hứa Vãn ra phía sau, khuông mặt thủy chung giữ vững mỉm cười. Mở ra một cánh cửa lớn trạm khắc tinh tế, bên trong lộ ra mấy chục người đang...cuồng hoan??? Được rồi, nó thừa nhận, cuồng hoan thì hơi lố...nhưng tác giả cũng chả biết tả cái cảnh hỗn loạn trong kia thành cái gì (Lạc: ngươi này tác giả thật vô dụng/ Tác Giả một đầu hắc tuyến: không biết tả thì không biết tả, ngươi nói một đám nam nháo nhào thành một đoàn, một con nữ nhân bay tới bay lui đòi đánh nhau và phòng thì toàn múi rượu thì tả bằng từ ngữ gì?/ Lạc: .....). Nồng đạm mùi rượu xộc vào khoang mũi khiến Hứa Vãn mày nhíu càng sâu, ánh mắt mang theo lượng kinh người nhìn về trong mớ hỗn độn lú lên cái đầu quen thuộc của tên hỗn đản Nhất Trung, hắng giọng:

- E hèm, Nhất Trung, các ngươi......

Nhất thời một đám lố nhố ngưng hành động,  đứng hình tạo nhìn phi thường kì dị một hình ảnh. Sau thì có tiếng ho chữa..nhục từ phía Đông Phương Ngọc:

- Được rồi, mọi người đang nhậu nên.........Nhất Trung ngươi nói đi.

"Tên nhát gan, hỗn đản, về nhà lão tôn thông đến ngươi chết ngất thì thôi!" Trong lòng la lối thất thanh, rốt cuộc từ trong hỗn loạn trung đi ra, Nhất Trung mặt hơi tái cười hắc hắc:

- Lão bản, ngươi vì sao hôm nay lại tới?

Không có ngôn ngữ, im lặng tới nỗi nghe được mấy tiếng hút lãnh khí của vài người. Mặt hứa Vãn đen, đen hơn cả đít nồi, Lạc Lạc nhìn tiền phương, lại nhìn về hắn, nó rõ ràng cảm nhận khóe môi mình giật giật. Nó nhìn sang bên phải, Đông Phương Ngọc một mặt xem hài, trên tay cầm một ly rượu đỏ, hai mắt hơi híp lại, mái tóc ngắn màu đen hơi hơi rớt qua mí mắt làm nụ cười mang  thêm chút xảo trá, chút hả hê:

- A Vãn a, chuyện này từ từ nói

Lạc Lạc kết thúc câu, tập thể đứng hình bên trong nhìn nó với ánh mắt cứu tinh, rồi từ từ chuyển thành hâm mộ, rồi chuyển sang nghi hoặc. Nhìn trên mặt của đám nhí nhố thay đổi đủ loại sắc thái, nó mãnh liệt cảm nhận khóe miệng mình trừu trừu. Hứa Vãn thoáng thở dài, vươn tay phất phất vài cái, đem nhóm đứng hình xả băng. Mọi người đứng nghiêm chỉnh, miệng mỉm cười sáng lạn, đứng trên nền là hỗn loạn phòng cùng nồng nặc mùi rượu có loại không thể tả kì dị. Đem đèn bật lên, tên coi tuồng cuối cùng cũng chịu giải thích;

- Vừa trước nhóm có nhận một nhiệm vụ nhỏ, nhận được rất nhiều thù lao nên nhóm mới vui chơi thế này. Lão bản a, có người nhắm tới Thiên Giả bên kia rồi, ha..

Nâng mâu đạm mạc cười, khí tức xung quanh Đông Phương Ngọc tỏa ra tràn ngập bức ép, một loại hận ý sâu sắc đánh vào tâm hồn Lạc Lạc. Nó ngây người, không tự chủ nhích về phía Hứa Vãn một ít, lại phát hiện hắn ta nhíu mày, vẻ mang sâu không lường được và đôi mắt đen tuyền chứa một hố băng. Đến rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Được một lúc thì mọi thứ trở lại bình thường, Hứa Vãn lại một bộ im lặng, Đông Phương Ngọc lại một dạng cà lơ phất phơ. 

- Vậy đến tột cùng là nhiệm vụ gì mà lại  tốt thù lao đến vậy?

Hứa Vãn giọng nói trầm thấp êm tai đều đều vang lên, Nhất Trung xung phong trả lời:

- Tìm Sa Đọa Thiên

Lần này Hứa Vãn rút một ngụm không khí, khuông mặt hơi vặn vẹo nhìn tiền phương, rồi lại cuối đầu không nói gì. Sa Đọa Thiên, thì làm sao mà ..: hắn nghĩ thế. Nhưng lời không nói, tròng mắt bỗng rút lại:

- Các người không giết được Sa Đọa Thiên thì làm sao lại  được tiền?

- Chúng tôi được trả trước nha

Một người trong nhóm nói, giọng mang nồng đậm hưng phấn. Nhưng ngay sau đó thì Hứa Vãn thần sắc dữ tợn liếc mắt về Đông Phương Ngọc, giọng âm lãnh:

- Ngươi vì sao không điều tra kĩ đã nhận tiền?

- Đã điều tra kĩ nha, năm nay Sa Đọa Thiên đã xuất hiện, có lẽ trạc tuổi Lạc Lạc đây. Người kia còn nhấn mạnh tìm được là tốt, giết được càng tốt

Lạc Lạc được điểm danh, hoang man nhìn nam nhân nhà mình, lại nhìn tên yêu nghiệt Đông Phương Ngọc, lòng co rút kì lạ: vì sao mình lại thấy giống như nghe Sa Đọa Thiên cái từ này ở đâu rồi ấy, nó nghĩ, nhưng bảo trì im lặng, mày liễu nhíu càng sâu.. Hình như đã từng nghe Từ Lam người đàn bà kia nói qua lúc còn nhỏ.

"Sa Đọa Thiên đã trở lại, rốt cuộc chúng ta có thể trường tồn" Một giọng nói ngoan độc quen thuộc trong quá khứ  vang lên trong lỗ tai Lạc Lạc, giọng nói khiến nó cảm nhận như có cái ngón tay lạnh buốt đang vuốt dọc của nó sống lưng. Người mẹ cũ đó....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top