Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cửu Đình [ Bóng đè ]

Trương Cửu Thái x Lưu Tiểu Đình

Tác giả: Muyu0504 ao3

Viết Hoa Đình được nửa thì bí ý tưởng nên ghé qua thánh địa tìm hàng về hít



Lời tác giả:

*Bối cảnh cuộc cãi vã năm 2016.

*Cốc thủ dâm...

[ mua ở đâu mau nhả link ra đây ]



Caution:

*Angry sex, phone sex, squirting, sleepingr4pe...







—---------------------------------------



Luân phiên đi lại, lướt qua một bóng người quen thuộc, Trương Cửu Thái quay đầu lại nhìn biểu tình trên mặt người kia, suýt nữa theo thói quen đi theo bước chân của anh.

Thói quen không dễ thay đổi.

Gần 4 năm qua, cũng đã lên xuống đài gần hàng nghìn lần, không thể chỉ trong vài ngày mà thay đổi được.

Chỉ nhìn anh ấy thêm một lần nữa và trái tim cậu đã muốn bỏ nhà đi theo luôn rồi.

Thật đáng giận, đối phương rõ ràng là một người dễ mềm lòng, nhưng lúc này ngũ quan đều nhíu chặt lại, ném lại một tiếng "cạch" rồi đi mất, khiến Trương Cửu Thái vốn đang muốn nịnh nọt dỗ dành chỉ biết cười khổ.

Trong vài ngày đầu tiên, Trương Cửu Thái cũng nổi giận.

Cả hai đều bướng bỉnh, không ai chịu cúi đầu trước.

Từ Hắc Long Giang chuyển về không hề dễ dàng, ngày tháng trộn lẫn kết hợp đã trôi qua gần một tháng.

Bảy quá tám điểm giận đã bị mài mòn.





"Lưu Giai, chúng ta nói chuyện đi."

Sau khi trở về, vừa đặt chân lên đất Bắc Kinh, Trương Cửu Thái đã nắm chặt cánh tay Lưu Tiểu Đình không cho anh rời đi.

Hai người lùi xuống cuối hàng, những đồng nghiệp khác cũng khôn ngoan chừa khoảng trống cho đôi trẻ, cuối cùng chờ cơ hội giữ người lại, không thể để anh chạy trốn được nữa.


"Còn muốn nói cái gì nữa? Chúng ta còn phải nói về cái gì nữa? Chẳng phải đều đã nói hết những điều cần nói rồi sao?"

Lưu Tiểu Đình cụp mắt xuống không dám nhìn người trước mặt, chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay cậu đang nắm trên cánh tay mình. Trong nhà ga nhộn nhịp, hai người đứng yên khá cản đường, vì vậy anh lạnh lùng yêu cầu:


"Buông ra, Tịch Tử."

"Nhị ca, anh thật sự không hối hận sao?"

Trương Cửu Thái nghiến răng và hỏi lại trước khi buông tay.

Hai chữ hối hận luôn xuất hiện vào đêm khuya trăn trở, nhưng một mình hối hận cũng vô dụng.

Đối tác là vấn đề của hai người.

Khốn nạn, nếu trái tim của chúng ta không ở bên nhau, thì sẽ chẳng có gì tốt lành cả.


"Không hối hận."

Dối trá, vừa dứt lời về việc tách cặp thì anh đã hối hận vô cùng.

Bản thân Lưu Tiểu Đình cũng không biết mình mắc chứng gì khi nói rằng không hối hận, có lẽ anh chỉ muốn nín thở, không dám nhìn thẳng vào mắt Trương Cửu Thái, cũng không dám nghe những lời tiếp theo của cậu, vì vậy anh lặp đi lặp lại thật nhiều lần:


"Tịch Tử, anh không hối hận."

"Nhưng mà em hối hận, không muốn cùng anh tách ra."

Trương Cửu Thái nói.

Mà Lưu Tiểu Đình gần như liều mạng chạy trốn, vội vàng ném lại một câu

"Cậu để anh suy nghĩ lại", xoay người xách vali bỏ chạy, còn nói

"Anh đi trước đây."

Sau lưng, gió tháng Năm lại thổi về phương xa.

Cậu thật sự nghĩ không ra, rõ ràng Lưu Tiểu Đình không muốn tách cặp, tại sao anh lại không thừa nhận mình hối hận?







Lưu Tiểu Đình đã không thể ngủ ngon trong một thời gian dài và các triệu chứng đang dần trở nên tồi tệ hơn vào đêm nay.

Có lẽ anh biết lý do ở đâu nhưng không thể tìm ra giải pháp tốt trong thời gian ngắn như vậy, chỉ có thể nằm trên giường với đôi mắt mở to.

Đèn ngủ màu vàng ấm áp. Cái cuối cùng ở IKEA, được mua về với nguyên nhân chính là chữa mất ngủ sau khi kết thúc cuộc cãi vã. Dần dà giấc ngủ mê man kéo đến, một lúc sau mới tỉnh dậy.

Phải, anh hối hận rồi.

Trước khi những lời độc đoán đó bị chặn lại bởi bộ não choáng váng, anh đã đập nó xuống đất với một âm thanh bóp nghẹt, và rồi bắt đầu hối hận.

Những ngày đầu xung đột, thà không gặp trực tiếp còn hơn, nhưng vẫn là quan hệ lên xuống sân khấu, hậu đài, bầu không khí chạm mặt đều lúng túng, khó chịu.

Các huynh đệ đã hỏi thăm một cách cả công khai cả bí mật nhiều lần, và cả hai bọn họ đều ậm ừ.

Hoặc là do không hiểu được nguyên tắc thuyết phục, hoặc là không ai muốn cúi đầu trước, vì vậy không có giải pháp nào cho vấn đề này.

Vấn đề là bây giờ Trương Cửu Thái đã muốn xuống nước trước rồi thì anh lại tự chuốc họa vào thân.

Đều bởi vì chính mình đã mắc rất nhiều sai lầm, tính tình ngang ngạnh cứng đầu, không chịu mềm lòng.





Lưu Tiểu Đình thở dài, vùi mặt vào gối mềm cố gắng dẹp bỏ những ký ức lặp đi lặp lại vô ích này, lại đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, mông giống như bị nhéo?

Nhưng lúc này, chỉ có một mình anh ở trong phòng.

Cảm giác sợ hãi xông tới đột ngột, anh ngay lập tức quay đầu lại nhìn xung quanh.

Trong phòng quả nhiên chỉ có một mình, không có bóng dáng nào khác, đang muốn thuyết phục chính mình chỉ là ảo giác, liền bị một cái tát mạnh vào mông.

Nhiệt độ vào tháng Năm lẽ ra đang tăng dần, nhưng bây giờ dường như đã xuống tới mức đóng băng.

Bây giờ Lưu Tiểu Đình thực sự muốn khóc.

Rõ ràng chăn bông trên người đã được đắp kín, quần áo cũng chỉnh tề, nhưng lại có một đôi tay vô hình không ngừng vuốt nhéo, nhào nặn mông của mình. Bên bị tê do cái đánh mông lúc nãy bắt đầu ngứa ran.

Loại chuyện kỳ lạ cứ thế xảy đến.

Cái quỷ gì?!! Không lẽ có ma?!?


Câu nói "vô lý" còn không quá bao lâu, giây tiếp theo liền bị tát hai cái thật mạnh vào mông. Ra tay thật tàn nhẫn.

Đánh giá từ kinh nghiệm của chính mình, nó chắc chắn sẽ sưng lên, chắc chắn.

Nước mắt oan ức dâng lên trong hốc mắt, Lưu Tiểu Đình vừa đau vừa mất tự nhiên, tình huống quỷ dị khiến anh hoảng sợ cực độ, bàn tay vô hình trực tiếp dán vào mông anh như xuyên qua mọi rào cản, sau khi trút giận, "hắn" lại chậm rãi nhào nặn.

Thần, phật, ai cũng được, nếu anh có tội thì hãy để pháp luật trừng phạt anh, thay vì để cho một thằng khốn nào đó giở trò đồi bại.

Lưu Tiểu Đình cay đắng nghĩ, anh không thể ngăn cản việc bàn tay đó làm chuyện bỉ ổi với mông mình, đến kêu cứu cũng không được, làm sao anh có thể giải thích đây?

Nói rằng mông của tôi bị sờ soạng vào bởi bàn tay vô hình? Cho dù đó là sự thật thì ai sẽ tin đây?

Chết tiệt, nếu nó không xảy ra với chính mình, anh cũng sẽ không tin điều đó.



Phần thịt mềm mại trên mông bị chơi đùa bừa bãi, mật huyệt giữa kẽ mông cũng không thể thoát khỏi nanh vuốt. Thứ chất lỏng trơn trượt và nhớp nháp chảy qua khe hở.

Lưu Tiểu Đình thận trọng thử chạm vào, nhưng vẫn không phát hiện được gì. Xúc cảm xa lạ phía sau không hề chậm lại, rụt rè dùng ngón tay cái ấn vào hoa huyệt đang đóng chặt, cả người liền run lên như điện giật, nằm trên giường ôm gối không biết làm sao.

ĐIÊN RỒI?

Vừa đánh mông lão tử, bây giờ còn muốn giở trò gì??

OO, thứ vốn sử dụng chỉ để bài tiết, ý thức thức không ngừng bị xâm phạm bởi cách "hắn" kiên nhẫn nhào nặn nó. "Hắn" mở cánh cổng bí mật, để những ngón tay xuyên qua lớp thịt ấm áp và lái xe xông thẳng vào.

Câu cảm thán đã bị chặn lại qua chiếc gối mềm bị răng hàm cắn chặt. Lưu Tiểu Đình không kìm được khóc ra tiếng, nước mắt cứ thế rơi xuống ga giường, hết thảy đều quá quỷ dị.

Một đứa trẻ nhát gan không có lối thoát, nằm trên giường của chính mình ở nhà, có người vô hình sờ soạng mông của mình, thậm chí còn đút ngón tay vào.

Không có % khả năng chống cự lại.







Thủ phạm là Trương Cửu Thái.

Sau tuổi dậy thì, một số bồn chồn cần được giải tỏa là điều bình thường.

Tất nhiên có một số đối tượng để tưởng tượng cũng rất bình thường, giống như cậu suy nghĩ tới bạn diễn trước cốc thủ dâm.

Tới giờ cậu vẫn không thể hiểu được mình nghĩ gì mà khi vừa kết thúc cuộc cãi vã thì đi đặt hàng thứ này về.

Lúc mở hàng chuyển phát nhanh sau khi về nhà, thứ duy nhất Trương Cửu Thái nghĩ đến chính là: mẹ kiếp, không đưa thì thôi, nhưng mà bự tổ bố thế này. Là người thật à.

Chỉ là Trương Cửu Thái không biết, dù cậu chỉ vừa mới nghĩ tới, nhưng thật ra nó đã phản chiếu đến Lưu Tiểu Đình.





Đường hầm khô khốc khiến ngón tay khó cử động dù chỉ một inch, nên cậu chỉ đút tay vào và nghịch nghịch vài lần rồi rút ra.

Thay vào đó lại đổ một ít chất lỏng bôi trơn lên hai ngón tay rồi lại chèn mở lỗ nhỏ một lần nữa.

Sau khi được bôi trơn, các ngón tay có thể cắm vào ra trơn tru hơn, lớp thịt mềm mại mút lấy ngón tay như có sự sống.

Về phần cốc thủ dâm mà nói, chế tác quả thực quá tinh tế, Trương Cửu Thái thầm nghĩ, không biết có phải là đang thật sự nhét vào mông Nhị ca hay không.



Phần thịt mềm mại của âm hộ bị chà đạp một cách thô bạo, bao nhiêu điểm yếu đều bị bại lộ, điểm nhạy cảm nhô cao bị những đầu móng tay cắt tỉa gọn gàng thô bạo nhéo vào.

Khoái cảm chưa từng trải qua chân thật truyền từ xương cụt đến đại não làm Lưu Tiểu Đình không tự chủ được lắc mông muốn chạy trốn, nhưng tuyến tiền liệt vẫn bị dùng sức nhéo, nước mắt giàn giụa trên mặt, xen lẫn một tiếng nức nở.

Những tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt trong gối, rời rạc và liên tục tràn ra.

Cực khoái đến nhanh chóng, và sự kích thích quá mức làm rối tung bộ não.

Lời cầu xin lòng thương xót nhợt nhạt và yếu ớt. Anh thậm chí không biết phải cầu xin ai buông tha chính mình, cũng không biết ai có thể giúp anh thoát khỏi nó.

Tinh dịch đã lâu không đụng tới xuất ra hỗn độn trong quần lót.

Tình hình ngày càng mất kiểm soát, những ngón tay đang sục sạo bên trong cơ thể được rút ra, thay vào đó là côn thịt lớn có thân nhiệt của người khác.

Đầu khấc tròn trịa đút vào một chút rồi rút ra ngay.

Cái lỗ tham lam không kìm được mở ra mềm mại mút lấy níu kéo.



Lưu Tiểu Đình di chuyển nhanh hơn não của mình.

Anh chưa kịp phản ứng thì đã cầm lấy điện thoại di động từ đầu giường.

Ngay lúc cuộc gọi được phát đi, bộ phận sinh dục đang ngủ yên hoàn toàn chìm trong nước, cửa huyệt vừa đóng lại tiếp tục bị đánh bật ra.

Nơi vừa rồi không bị ngón tay mở rộng cũng bị chạm tới, sâu đến mức dường như bị đóng đinh xuyên qua, nhiệt độ đem tới nóng như mỏ hàn.

Đợi rất lâu mới kết nối được cuộc gọi, mãi đến khi bộ phận sinh dục ở lỗ hậu bắt đầu đâm rút liên hồi, anh mới muộn màng nhớ ra rằng cuộc gọi có lẽ sẽ không được kết nối. Vì anh đã đơn phương xa lánh đối phương, họ đang cãi vã, vào lúc này còn nghĩ tới tìm Trương Cửu Thái để làm gì?

Anh không nên hy vọng điều gì vào khúc nhạc chờ đầu dây bên kia mãi không có ai trả lời, và Trương Cửu Thái không có nghĩa vụ phải trả lời các cuộc gọi của anh bất cứ lúc nào — cậu ấy không có nghĩa vụ phải đợi anh.

Cảm giác nhục nhã khi bị tiến vào xen lẫn đau đớn vì bị kéo căng ra, dưới động tác đóng cọc chuyển thành khoái cảm ngượng ngùng, từ trong lỗ sau tê dại truyền đến từng tế bào.

Những điểm mẫn cảm yếu ớt bị mài mạnh, thành huyệt sâu bị đẩy ra, Lưu Tiểu Đình thậm chí không kịp hét lên.

Tiếng van xin vang vọng khắp phòng, lần thứ hai anh đạt cực khoái, hậu huyệt không tự chủ co rút, từng dòng lớn dịch ruột tuôn ra ướt sũng quần, lưng như mất sức, chỉ có thể nằm úp mặt xuống gối và tiếp tục đón nhận từng đón tấn công.



Trương Cửu Thái cũng bị siết chặt làm cho sửng sốt, cậu không ngờ thứ này lại được làm tinh xảo như vậy, không chỉ có thể tự động co bóp mà còn có thể phun nước?

Đáng khen nhưng chật quá, đâm rút có chút khó khăn. Trương Cửu Thái nghĩ, nếu đã chân thật như vậy thì mang áo mưa làm gì?



Bị người trong thời kỳ kháng cự đút vào, dương vật yếu ớt bị "hắn" nắm trong lòng bàn tay, Lưu Tiểu Đình cảm thấy mình sắp phát điên, khoái cảm không chịu nổi tràn lan trong cơ thể, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, trái tim như ngừng đập.

Giống như bị tê liệt.

Động tác phía sau anh đột nhiên tăng tốc, ra ra vào vào hỗn loạn, va chạm mỗi lúc một sâu hơn, ngón tay cọ xát vào lỗ nhỏ trên đỉnh dương vật, khóa chặt không cho anh xuất ra.

Khoái cảm chất chồng không tìm được lối thoát, tầng tầng lớp lớp dâng lên đến đỉnh điểm càng đáng sợ, bấp bênh như đi trên dây, bị va chạm kịch liệt đẩy đến không thể quay đầu lại được.

Trương Cửu Thái đẩy mở đến tận cùng cái miệng nhỏ, nóng bỏng tinh dịch như tràn vào ruột non, Lưu Tiểu Đình ngẩng đầu hút dưỡng khí, hạ thể không cách nào xuất tinh, cong thắt lưng căng thẳng thở hổn hển liền bị xuất tinh cao trào.



Mãi cho đến khi sự việc kết thúc, Trương Cửu Thái mới tận dụng khoảng thời gian để mở di động. Lúc nãy hình như cậu đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhưng vì bận rộn nên phớt lờ nó. Bây giờ mới có thời gian để xem là ai kiếm mình.

Cuộc gọi nhỡ hiển thị Lưu Giai, thời gian là 12:30, bình thường anh ấy nên ngủ vào lúc này rồi chứ?

Trương Cửu Thái bối rối, nhưng vẫn gọi lại.



Tiếng nhạc chuông đưa người đàn ông đang bàng hoàng trở về thực tại.

Mặc dù cảm giác dị vật trong mông nhỏ hơn một chút, nhưng vẫn không chịu rời đi, đành cắn răng chịu đựng nhổm dậy.

ID người gọi là Tịch Tử, có lẽ cậu ấy đã gọi lại sau khi biết rằng mình đã bỏ lỡ cuộc gọi.

Lưu Tiểu Đình run run bắt máy.

"A lô? Nhị ca, muộn như vậy gọi điện thoại tới làm gì? Có chuyện gì sao?"

Những lời quan tâm của Trương Cửu Thái đến từ đầu bên kia, có vẻ như bị bóp méo sau khi bật loa ngoài.

Lưu Tiểu Đình có lẽ đã đánh giá quá cao bản thân.

Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Trương Cửu Thái, tất cả những bất bình ấm ức ập đến với anh như một làn sóng.

Anh cảm thấy khó chịu, trong lòng lại càng đau đớn, nhưng chỉ có thể khàn giọng thì thào:

"Thực xin lỗi, Tịch Tử, không làm em sợ chứ? Vừa rồi anh có chút không thoải mái nên vô tình gọi qua, bây giờ thì ổn rồi."

Giọng nói khàn khàn của Lưu Tiểu Đình có một loại mị lực quyến rũ, hình như là do vừa nín khóc?

Dù có muốn lươn lẹo rằng mình có xu hướng tính dục thẳng thắn thì cũng phải công nhận rằng Lưu Tiểu Đình như thế này quá gợi tình.

Bộ phận sinh dục kẹt trong cốc thủ dâm lại trở nên cứng rắn, nhưng Trương Cửu Thái vẫn giả vờ nghiêm túc hỏi han:

"Thân thể anh không thoải mái? Chỗ nào khó chịu?"

"Ừ, chỉ là hô hấp không tốt lắm, anh không khống chế cơ thể được một chút... ư-"

Ác long bị chôn sâu trong hố sau dần dần trỗi dậy, Lưu Tiểu Đình không khỏi thở hổn hển vì cảm giác bên dưới dần bị kéo căng ra, nghĩ đến lúc này vẫn đang nói chuyện điện thoại nên anh phải hết sức kìm nén, cố gắng giữ giọng điệu bình thường.



"Không thở được? Không thể khống chế thân thể? Nhị ca, đây có thể dính cảm lạnh rồi?"

Trương Cửu Thái từ từ bắt đầu một vòng đẩy đưa mới, động tác nhẹ nhàng và chậm rãi do sợ tiếng động bị truyền sang đầu bên kia. Cậu dùng một tay chạm vào những viên bi mềm mại của cốc thủ dâm và cọ xát chúng giữa lòng bàn tay, các ngón tay cọ xát vào đáy chậu phẳng phiu.



"Nhưng mà, có lẽ... đúng rồi! Ô, đừng..."

Tốc độ ra vào chậm chạp biến mất, cảm giác chuyển động trong ruột càng lúc càng mạnh. Tiến vào có cảm giác như muốn đâm xuyên qua bụng, nhưng rút ra thì như muốn kéo theo ngũ tạng ra cùng.

Điểm nhạy cảm đã bị nghiền nát đến tê dại, và quả bóng nhỏ giữa chân được nhào nặn cho đến khi nó trở nên mềm mại.

Ngay cả khi khép chặt chân vào nhau, anh vẫn không thể ngăn cản "hắn" chơi tục tĩu.



"Nhị ca? Làm sao vậy? Thanh âm của anh có chút không đúng?"

Trương Cửu Thái hỏi, ngón tay ấn mạnh vào đáy chậu.

"Uh, huh? Không, không có gì. Muộn như vậy, anh hơi buồn ngủ."

Giọng Lưu Tiểu Đình run run, không giấu được hơi thở dồn dập. Loáng thoáng một ít tiếng rên rỉ nỉ non.

"A, vậy được rồi, ngày mai chúng ta hãy nói chuyện."

Trương Cửu Thái cau mày sau khi nghe giọng nói của Lưu Tiểu Đình. Giọng nói không thoải mái, giống như vừa bị bắt nạt trên giường một vòng.

Không hiểu sao trong lòng có chút khó chịu, động tác ở hạ thân cũng tăng thêm một chút ý tứ.



"Uh... Được rồi! Như vậy đi, Tịch Tử, tạm biệt"

Động tác phía sau càng ngày càng càn rỡ, Lưu Tiểu Đình vội vàng muốn cúp điện thoại, thanh âm thay đổi, khàn khàn xen lẫn trầm thấp khiêu khích, lẩm bẩm một câu tạm biệt .



Đang xảy ra chuyện gì?

Chuyện này hai người đều muốn hỏi, Lưu Tiểu Đình muốn hỏi một, Trương Cửu Thái lại càng muốn hỏi mười.

Cãi vã ở vùng đất xa lạ, cậu thậm chí còn không biết người kia có người yêu đồng giới từ khi nào.

Cũng không biết mình đang nhìn chuyện này với tâm trạng gì, ngạc nhiên sao?

Phiền chán?

Còn có... ghen tuông?





Tinh dịch loãng trộn lẫn với dịch ruột từ bên trong chảy ra, cảm giác ngứa ngáy dày đặc bốc lên từ cơ thể bức bối không rời.

Bàn tay chơi khăm túi trứng cuối cùng cũng chịu rời đi, nhưng bị đỉnh dương vật đột ngột đâm vào không báo trước.

Ranh giới giữa khoái cảm và đau đớn bị xóa nhòa, khơi dậy ham muốn thể xác khác biệt với xuất tinh thông thường.

Lưu Tiểu Đình yếu ớt ngã xuống giường, loạng choạng run chân, chịu đựng từng cú thúc trong lỗ hậu mà tiến vào nhà vệ sinh. Những viên gạch trên sàn lạnh lẽo khiến giác quan anh tỉnh táo hơn đôi chút. Cởi quần xong lại lết thân vào phòng tắm.

Hậu huyệt bị căng thành một lỗ tròn, dịch ruột trong suốt chảy ra, dương vật vô hình mặc kệ vô ý hay cố ý đâm rút thế nào luôn đụng vào bàng quang căng phồng, nhưng vì bị chặn lại nên thứ đáng thương của anh không có chút cơ hội xuất tinh vẫn đứng thẳng đau đớn.

Lưu Tiểu Đình đưa tay ra sức thủ dâm với đôi mắt ngấn lệ. Kỹ thuật rách nát hoàn toàn không có tác dụng, nhưng sau khi ác long hung dữ tấn công vào lỗ sau đã phá vỡ lỗ thông của tràng, hung hãn đụ lỗ nhỏ càng phóng đãng hơn.

Bộ phận sinh dục đạt được khoái cảm và âm hộ ướt át dần bị chơi thành hình dạng của "hắn".

"Woo...tại sao, tại sao không bắn đi?"


Bộ phận sinh dục đã xuất tinh một lần ra vào lỗ hậu càng bền sức hơn, hướng khoái cảm dần bị lệch đi không thể giải tỏa được

"Thả tôi ra, ai cũng được, thả tôi ra..."


Bàn tay đang thủ dâm được tách ra khỏi giữa chân và chạm vào hai điểm trước ngực. Nơi ngay từ đầu đã ngứa ngáy không thôi, cố sức cọ vào quần áo để giải tỏa. Bây giờ được kẹp giữa các ngón tay mà dùng sức chà xát.

Ở một nơi thoải mái hơn, rất nhiều dâm thủy đã tích tụ trên mặt đất, vật cương cứng tội nghiệp sưng tấy và đau đớn, những gì phát ra từ miệng anh đều là những âm thanh cầu xin đứt quãng và rên rỉ.



Trương Cửu Thái thâm nhập sâu vào cái miệng nhỏ rồi xuất tinh. Những dòng tinh dịch lớn như muốn lấp đầy dạ dày của người kia. Đồng thời hung ác búng cái đầu nấm của dương vật tội nghiệp, đưa anh vào địa ngục của khoái cảm tuyệt vọng. Tinh dịch đặc quánh lẫn với một lượng lớn dịch trong suốt phun ra ngoài, gậy thịt mềm nhũn chịu không nổi muốn tiểu ra, chất lỏng màu vàng nhạt chảy khắp sàn nhà.

Khoảnh khắc cực khoái khiến ánh sáng trắng che đi tầm mắt, và đầu óc trống rỗng, sự ngây ngất khiến hồn vía anh có cảm giác nhẹ bẫng như sắp chết.





Khi định thần lại, Lưu Tiểu Đình thấy khắp nơi bừa bộn, bộ phận sinh dục trong lỗ hậu dường như đã rời đi, nhưng vẫn còn một khe hở nhỏ he hé, cảm giác vừa bị khai phá vẫn còn vương vấn.

Anh đút ngón tay vào thăm dò, tự đút vào có cảm giác kỳ lạ, thành ruột ẩm ướt mềm mại, từng tầng thịt mềm vui vẻ chào đón, rõ ràng cảm giác được có chất lỏng chảy ra, nhưng khi anh đưa tay ra lại có thể chỉ chạm vào dịch nhờn của chính mình, cảm giác này càng thêm xa lạ.

Lưu Tiểu Đình chỉ có thể cắn răng chịu đựng tinh dịch chảy ra, mềm chân nhấc vòi hoa sen lên rửa sạch toàn bộ dịch thể trên sàn nhà. Quần áo trên người cũng bị mồ hôi thấm ướt, anh định đi tắm trước mới xử lý đống bừa bộn trên giường, lại ấm ức thấy đây là chuyện quỷ quái gì?

Vô duyên vô cớ, lại phải một mình thu dọn tàn cuộc, có ai khổ hơn anh không?



Dòng nước ấm bao phủ cơ thể, lấy đi sự mệt mỏi của cơ bắp. Cuối cùng sau khi rửa sạch, anh lại cảm thấy lại có bàn tay đang che mông mình. Cái ditmegi,còn chưa hết nữa? Huyệt đạo sưng tấy được cẩn thận mở ra, dòng nước mát lành chảy vào trong cơ thể. Lưu Tiểu Đình hai tay chống đỡ vách tường, cánh hoa co giật run rẩy phun ra một ít dâm dịch. Tất cả đều chứa đầy nước thành những vòng cung phồng lên, nhưng không thể tự trục xuất chúng được.

Ống nước dùng để tra tấn bị rút ra, ngón tay quen thuộc lại đi vào, hai ngón tay tách ra lỗ nhỏ, nước nhờn không ngừng tuôn ra, cảm giác không khống chế được đánh thức sự xấu hổ, chịu đựng nhục nhã khoái cảm ban nãy.

Lưu Tiểu Đình ôm gì đầu gối co ro dưới chân tường.

Lúc nào đó vòi hoa sen lại tiến vào, và màn tra tấn đổ đầy và trút ra ngoài được lặp lại thêm hai ba lần? Ngón tay đảo lộn bên trong, thịt âm hộ mềm mại ngậm lấy ngón tay, đầu óc đã ngừng suy nghĩ.



Lưu Tiểu Đình không biết phải mất bao lâu để hồi phục. Mông của anh lúc đầu bị sưng tấy, như bị đánh rất thảm, vẫn còn một nỗi đau yếu ớt. Anh thử co rút lỗ huyệt lại nhưng thứ điên cuồng trong đó đã biến mất. Chỉ còn cảm giác của cơ thể vô hình cứng ngắc kia lưu lại kéo dài.

Lưu Tiểu Đình quấn khăn tắm đi ra ngoài, vừa rồi anh không mang theo quần áo, bây giờ phải ra ngoài thay.

Quả nhiên, đêm tháng năm còn mát mẻ, Lưu Tiểu Đình không khỏi hắt hơi, kéo theo thở dài.







Trương Cửu Thái đang dựa vào lan can ban công hút thuốc, vầng trăng khuyết cuối cùng treo cao trên bầu trời, giống như một lưỡi câu lạnh lùng sắp cắt ngang bầu trời đêm, gió thổi qua cũng mát lạnh khiến đầu óc cậu trở nên minh mẫn hơn.

Từ cuộc gọi nhỡ đến giọng nói lạ trên điện thoại, cậu đột nhiên nảy ra một ý tưởng ngớ ngẩn — cốc thủ dâm mình vừa dùng thực ra là mông của Lưu Tiểu Đình?

Vội vàng dập tắt điếu thuốc trước khi nó làm bỏng ngón tay, càng nghĩ cậu càng tin vào ý tưởng ngớ ngẩn của mình.



[Ngày mai cùng nhau ăn cơm đi.]

Trương Cửu Thái lấy điện thoại ra quyết định nhắn tin, một lúc sau bên kia mới gọi lại, giọng khàn khàn hỏi đã là mấy giờ rồi? Muốn ăn ở đâu?

Sau khi hoàn thiện các chi tiết, họ chúc nhau ngủ ngon.



Đêm đó Lưu Tiểu Đình trằn trọc mãi, cuối cùng cũng thu dọn xong, suýt nữa thì ngủ thiếp đi trên giường, cả đêm không mộng mị, đánh một giấc mãi đến tận trưa.

Đầu anh rất nặng, có lẽ là do đã dính cảm khi tắm đêm, cơ thể mềm nhũn không thể dùng sức, chắc là sốt rồi.

Trong hộp thuốc có thuốc, nhưng anh còn chật vật ngay cả việc lật người chứ đừng nói là xuống giường, xem ra tối nay nhất định không thể đến buổi hẹn ăn tối.

[Thực xin lỗi, Tịch Tử, đột nhiên phát sốt, anh thật sự không đi được, hẹn ngày khác.]

Lưu Tiểu Đình gửi xong tin nhắn thoại, điện thoại liền rơi bên gối, anh lại ngủ thiếp đi. Đại khái là do mất ngủ lâu ngày phản kích, cộng thêm cảm giác nóng bừng, lần này ngủ phi thường sâu.







Trong giấc mơ, anh mắc kẹt ở trong một đường hầm tối tăm, ngón tay không thể với được thứ gì. Có một thứ gì đó không rõ đang đuổi theo sau lưng. Không thể nhìn thấy con đường phía trước, nhưng cứ tiếp tục chạy, tiếp tục chạy, tiếp tục chạy.

Anh chạy rất lâu, rất lâu, lâu đến mức dường như trên thế giới này chỉ còn lại mình anh, lâu đến nỗi những con quái vật đuổi theo anh không biết từ lúc nào đã biến mất, lâu đến mức anh quên mất tại sao mình lại chạy, anh chỉ biết chạy đi, và chỉ biết tiến về phía trước.

Trước mặt đang có một nguồn ánh sáng ấm áp yếu ớt gọi anh từ xa.

Lưu Tiểu Đình theo bản năng chạy về phía ánh sáng, và người đứng đó đợi anh, với ánh sáng ấm áp, dang tay đón lấy anh - cộng sự của anh, Trương Cửu Thái.

"Lưu Giai, nếu là đợi anh em có thể đợi được."




Khi anh đột nhiên mở mắt ra, đập vào mắt anh là người xuất hiện trong giấc mơ đang ngồi bên cửa sổ. Sau khi tỉnh lại sau giấc ngủ, Lưu Tiểu Đình cố gắng ngồi dậy, giọng khàn khàn mềm mại nói.
Cả người vô lực, anh hỏi đối phương

"Sao em lại ở đây?"

"A? Rốt cuộc tỉnh?"

Trương Cửu Thái đưa tay áp trán, nhiệt độ không còn nóng như lúc cậu mới đến,

"Dậy ăn chút gì trước đi, đợi đó, em có mua cháo, hâm nóng sau đó ăn."



Lưu Tiểu Đình ngoan ngoãn đáp ứng.

Đầu óc vẫn còn hơi choáng váng, khắp người đau nhức, mông đau nhất, ngồi cũng không thoải mái. Nhưng anh vẫn cố gắng xuống giường, bước chân yếu ớt vào nhà vệ sinh, dựa vào tường đi xối nước.

Trong gương phản chiếu đôi mắt đỏ hoe, chiếc mũi đỏ như tuần lộc, mái tóc mềm mại xõa tung lòa xòa khắp nơi. Trông giống như anh đã bị bắt nạt nặng nề. Vỗ nước lạnh vào mặt làm dịu nhiệt độ, những giọt nước chảy dài trên má rồi biến mất trên áo.

Cho đến khi ngồi vào bàn ăn, anh mới nhớ ra, miệng đang ăn cháo nóng hổi, lại hỏi:

"Xin lỗi Tịch Tử, đã làm phiền em, nhưng... sao em lại tới đây?"

Trương Cửu Thái kỳ quái nhìn anh:

"Em không tới thì còn ai tới? Còn có người tới sao?"

"Không, không, chỉ là quá phiền toái cho em quá."

Lưu Tiểu Đình lắp bắp, có chút bị ngữ khí tự nhiên của cậu lấn át.



"Em làm sao vào được?"

"Mở cửa bước vào." Trương Cửu Thái tự tin nói.

"Em lấy chìa khóa ở đâu?"

"Cái dự phòng đặt trong hộp thư."

"Chìa khóa bây giờ ở đâu?"

"Người bệnh nên yên tĩnh ăn, không được càu nhàu, ăn xong còn phải uống thuốc."



Trương Cửu Thái không trả lời, giục anh mau ăn hết, Lưu Tiểu Đình liếc cậu một cái, lại ngoan ngoãn ngậm miệng không nói chuyện phiếm nữa, chuyên tâm ăn cơm.

"Chìa khóa đã cất lại vào hộp thư, yên tâm, lát nữa em sẽ về nhà, xem anh uống thuốc trước đã."



Thấy người đã ăn gần xong, Trương Cửu Thái rót cho anh một ly nước ấm, cầm lấy thuốc đặt lên bàn.

Nhưng Lưu Tiểu Đình lại nắm lấy cánh tay cậu, nũng nịu như một đứa trẻ con đòi hỏi:

"Em không đi được không?"

"Được, anh muốn cái gì cũng được." Trương Cửu Thái xoa xoa mái đầu lông bông của anh.

"Thật sao?"

"Tất nhiên."

"... Vậy chúng ta, chúng ta làm lành nhé?"

"Lúc đầu em cũng đâu muốn cãi nhau với anh, nhưng ... được rồi, đợi sau khi anh hồi phục thì hẵng bàn lại, được chứ?"

Trương Cửu Thái suy nghĩ một lúc và nói:

"Lưu Giai, em thực sự muốn tiếp tục ở cùng với anh."

"Được." anh nói.





Bệnh của Lưu Tiểu Đình đến và đi nhanh chóng, đã bình phục gần như trong hai hoặc ba ngày.

Cũng may tên biến thái ngày đó cũng để hắn yên tâm tĩnh dưỡng, cũng không lại quấy rầy anh.

Kể từ khi Trương Cửu Thái về nhà lần trước, thỉnh thoảng sẽ cùng nhau ăn cơm sau giờ làm việc. Trước đó chỉ có xảy ra mâu thuẫn và xích mích. Trong thực tế, đã có rất nhiều khúc mắc trở thành nguyên nhân của mâu thuẫn.

Đưa trái tim đi dạo vào ban ngày, để cơ thể thả lỏng vào ban đêm.

Sau khi cơn cảm mạo rút đi, tội lỗi lén lút đã thử trải nghiệm lại nhiều lần. Nó không mãnh liệt như lần đầu tiên, nhưng càng thuần vị hơn. Như bị nhiễm phải một cơn nghiện khó bỏ, cảm giác trống rỗng trong lòng càng trở nên mạnh mẽ hơn.





Hai hoặc ba tuần trôi qua, cuối cùng cũng có một kỳ nghỉ khác. Trương Cửu Thái mời Lưu Tiểu Đình đến nhà cậu ăn tối. Trên bàn có vài chai bia lạnh. Sau khi uống hết một chai, anh ấy bắt đầu hoảng loạn và nói năng lộn xộn.

"Tịch Tử, anh hối hận rồi, thật sự hối hận."

"Kỳ thực, anh vừa mới nói xong liền hối hận, chỉ là rối loạn rồi- Quá hỏng rồi. Thực xin lỗi..."

"Anh, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Chúng ta đừng cãi nhau nữa, được không?"



Trong giọng nói mang theo một tia khóc nức nở, Trương Cửu Thái ngồi bên cạnh bất đắc dĩ vỗ vỗ lưng của anh, lặp lại:

"Sau này nếu như lại như vậy, chúng ta lại thử một lần nữa."

"Anh- hai tháng qua thực sự, thực sự anh buồn muốn chết đi được."

"Thử đổi bạn diễn, anh còn chưa quen, buổi tối đó..."



Lưu Tiểu Đình lảm nhảm cảm xúc chôn giấu của mình, thậm chí ban đêm trải qua chuyện kỳ quái của thiếu chút nữa bị bại lộ, nhanh chóng sợ hãi che chặt miệng.

"Đêm? Buổi tối xảy ra chuyện gì?" Trương Cửu Thái cố ý hỏi.

"Anh cũng không biết. . . Một tháng trước, anh có cảm giác ban đêm thường xuyên bị quỷ áp."



Lưu Tiểu Đình không thể chuyển chủ đề, chỉ có thể cắn răng tiếp tục nói. Quả nhiên rượu đã làm tê liệt hệ thống cảnh báo của đại não, nếu không anh đã sớm nhận ra ý tứ sâu xa trong nụ cười của Trương Cửu Thái.


"Thảo nào... khó trách tâm tình của anh tựa hồ không tốt, hôm khác hay là ta đi bái thầy đi?"

"Không, không cần, hẳn là bởi vì áp lực quá lớn."





Sau khi Lưu Tiểu Đình từ chối, anh cũng không dám đụng đến rượu nữa, sợ lỡ miệng nói ra lời không nên nói, rượu trên bàn gần hết đều chui vào bụng Trương Cửu Thái.

Vì uống chút rượu và giải quyết thành công vấn đề khiến anh trăn trở bấy lâu, Lưu Tiểu Đình bắt đầu buồn ngủ, Trương Cửu Thái đỡ anh vào phòng ngủ. Ánh sáng trong đêm mờ ảo.





Trương Cửu Thái nhẹ nhàng gọi Lưu Tiểu Đình ở cửa mấy lần, chắc chắn rằng người thật sự đã ngủ say, mới nhẹ nhàng đi vào, nhìn hoàn toàn không giống đã say, nhưng hành động càng ngày càng táo bạo lại chẳng hề giống người tỉnh táo.


Cơ thể từ lâu đã được dưỡng ra sự thân quen với nhục dục, so với cốc thủ dâm càng có phản ứng chân thực hơn gấp trăm lần. Ngón tay ra vào trơn tru, chất bôi trơn kiểu viên nén bị nhiệt độ cơ thể làm tan chảy, khi thọc vào phát ra âm thanh nước đảo ọc ọc.



"Hưc..."

Lưu Tiểu Đình nhíu mày, lại bị Trương Cửu Thái nhẹ nhàng xoa dịu. Mắt anh không mở, vẫn đang trằn trọc trong giấc ngủ.

Nụ hôn an ủi rơi xuống trán, chóp mũi, gò má, cuối cùng đặt nhẹ lên dái tai.

Những ngón tay quấn trong tầng thịt mọng nước được từng lớp từng lớp bóp chặt lấy, vị trí của điểm nhạy cảm đã sớm được biết đến, nhẹ nhàng xoay tròn, khoái cảm tuyệt mỹ lặng lẽ dâng lên như thủy triều, và núm vú chưa từng có ai chơi cùng cũng rơi vào bàn tay thuần thục tại thời điểm này. Đầu ngực hết được kéo cao lại được nhào nặn qua lớp quần áo.

Tiếng rên rỉ không ngừng trở thành chất kích thích của Trương Cửu Thái, ngón tay đang thọc trong lỗ hậu rút ra, dịch bôi trơn trộn lẫn với dịch ruột sền sệt theo đó rời đi.

Đầu lưỡi tùy tiện liếm láp bộ phận sinh dục của người đang mơ màng, áp sát vào lỗ hổng mà đâm vào lưng chừng, cho đến khi lỗ nhỏ tham lam chủ động co rút mời gọi, cậu mới từ từ đút vào đến chỗ sâu nhất. Bên trong vừa khít, mềm mại vừa vặn hoàn hảo, cậu không nhịn được nữa, đỡ người lên mà véo lấy mông thịt, thở dài.

Lưu Tiểu Đình trên người thật sự không có bao nhiêu thịt nhưng cũng vừa đủ, cơ bản là mông và đùi đều được chút đầy đặn, da mặt cũng có cặp má mềm mại, ngực cũng dễ dàng nhéo, chỗ nào cũng tốt.

Trương Cửu Thái thấp giọng lẩm bẩm đáng yêu quá chết tiệt, ngửi thấy mùi sữa tắm dùng trên người anh, không khỏi ngậm thành một cái vết đỏ trên cổ.



Bộ phận sinh dục chôn sâu trong cơ thể anh cũng bắt đầu chuyển động, nhẹ nhàng mà dùng sức nghiền nát cơ vòng co bóp, động tác ra vào chậm rãi nông cạn rõ ràng khiến người ta càng thêm trông ngóng, theo bản năng vặn mông che bộ phận sinh dục, Trương Cửu Thái kẹp chặt đũng quần y để ngăn cản anh tự di chuyển.

Yết hầu của Lưu Tiểu Đình bị cắn, để lại dấu răng tròn đầy, tốc độ ra vào dần tăng lên, ma sát nơi nhạy cảm, đâm thẳng vào chính giữa hoa huyệt, tiếng rên rỉ ngắt quãng dần trở nên hoàn chỉnh.

Khi Lưu Tiểu Đình tỉnh dậy, anh đã gần như bị chết chìm bởi thủy triều khoái cảm dâng. Hai tay đặt lên vai Trương Cửu Thái, giống như người sắp chết đuối tìm được khúc gỗ trôi.

Thấy người kia tỉnh giấc, Trương Cửu Thái dừng lại, cúi xuống hôn lên mặt anh, rồi lại nắc hông mạnh mẽ như thể được giải thoát.



Nụ hoa của anh đã được lấp đầy nhưng trái tim vẫn trống rỗng và anh muốn tham lam hơn nữa, Lưu Tiểu Đình nỉ non,

"Tịch Tử...hôn anh đi, làm anh~"

"Anh Yêu Em."



Trương Cửu Thái hôn anh, đầu lưỡi cả hai đang tạo sóng bên trong, và nụ hôn tạo ra rất nhiều tiếng ồn. Lưu Tiểu Đình không còn nghĩ nhiều nữa, thể xác và tinh thần tràn đầy hưng phấn, cao trào kéo đến mạnh mẽ và lâu dài. Hậu huyệt co thắt không kiểm soát, một lượng lớn dịch ruột dồn về phía gậy thịt đang đóng cọc bên trong, trào ra ngoài và chảy xuống giường trong lúc đưa đẩy, đồng thời bộ phận sinh dục phía trước cũng phun ra một dòng nước lớn trong suốt.

Trương Cửu Thái cũng gần như bị ép tước vũ khí, đôi môi gần gũi hé mở và kéo ra những sợi chỉ bạc tục tĩu, cậu lại liếm đôi môi mềm của người bên dưới, mút lấy làn môi như cánh hoa hồng hào, hạ bộ ra vào nhẹ nhàng và chậm rãi, kéo dài dư vị của cơn cực khoái.

Sau thêm hàng chục lần thâm nhập, tinh dịch đã được bắn hết vào trong lỗ nhỏ.



Người bị xuất tinh đầy mình dựng tóc gáy rên như mèo kêu. Phải mất một lúc anh mới hoàn hồn và nhìn chằm chằm vào Trương Cửu Thái một cách hung dữ.

Trương Cửu Thái lại áy náy hôn anh, khi dán vào khóe miệng anh, cổ liền bị nhéo, cậu không tốn sức mà phối hợp dừng lại.

Rồi bên tai cậu nghe thấy:

"Hay thật, thằng khốn đó hóa ra là em."





Sau đó còn có thể làm gì?

Kẻ có tội làm đã làm, hôn đã hôn, dùng mái đầu xù xù của mình cọ vào một bên cổ, lén suy nghĩ, dù sao Lưu Tiểu Đình cũng sẽ không thật sự giận cậu.

Chao ôi, đây chỉ là một niềm vui nho nhỏ giữa vợ chồng mà thôi.









end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top